Vào phòng, Kiều Tâm Duy rót trà cho mọi người, trước mặt hai ông bà, Thủ trưởng Cận khen: “Anh cả à, cô con dâu này của anh rất giỏi đấy, nghe nói mùa đông năm trước còn đến núi Đại Tuyết. Cô bé cũng không sợ vất vả, bây giờ cũng vẫn sáng đi chiều về, không kiêu ngạo một chút nào. Lần đó bị bọn tội phạm bắt cóc, cô bé rất dũng cảm, cũng rất hiểu cho A Hạo.” Nghe đi nghe đi, đây là Thủ trưởng Cận đang khen cô đấy, ông ấy còn chưa nói cô quản lý gia đình cần cù tiết kiệm, hiếu thảo lễ phép, bình dị gần gũi là may rồi. “Ha ha, Thủ trưởng Cận, cậu nói thế làm tôi cũng ngại.” “Có gì mà ngại, sự thật mà.” Mặt Kiều Tâm Duy đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Giang Hạo, giữ vững nụ cười ngây ngô. Giang Chí Trung gật đầu nói: “Vẫn là A Hạo tinh mắt, đây là nàng dâu mà nó tự chọn lấy, cũng là may mắn của nó.” “Ông già, vậy ý ông là tôi không có mắt nhìn phải không?” Lâm Thái Ấm ngang ngược chen lời: “Nếu sớm nghe tôi thì không tới lượt con bé đâu.” Không khí đang êm đẹp bị lời nói của bà làm cho xấu hổ, Giang Chí Trung trừng rồi nhíu mày nói: “Bà cứ lắm lời.” Thủ trưởng Cận cười hai tiếng, hòa hoãn không khí: “Ha ha, việc hôn nhân còn phải xem duyên phận, là A Hạo và Tâm Duy có duyên. Chị dâu, ánh mắt của chị tốt, chị tìm thử đối tượng cho Minh Tuyển nhà tôi đi, con gái lớn sắp ba mươi rồi mà còn một mình, tôi và mẹ nó sốt ruột nói mấy câu là nó lại không vui kìa.” Lâm Thái Âm thích nghe lời này: “Là ánh mắt của Minh Tuyển quá cao, con gái nhà cậu cái gì cũng tốt, tôi cũng không soi ra được điểm nào xấu cả. Chắc chắn là ánh mắt của nó quá cao, nếu con trai nhà ai cưới được Minh Tuyển về làm vợ, đó đúng là phúc tụ tám đời. Haiz, nhà họ Giang chúng tôi không có cái phúc này.” Lời này có dao, Kiều Tâm Duy vừa nghe đã hiểu, con gái của Thủ trưởng Cận chắc chắn đã từng xem mắt với Giang Hạo, chỉ là không thành công mà thôi. Cô lén lườm Giang Hạo, Giang Hạo ù ù cạc cạc không hiểu gì. Thủ trưởng Cận vẫn mang dáng vẻ nhã nhặn, không nhanh không chậm nói: “Đúng vậy, ánh mắt Minh Tuyển cao, nói ra cũng không kém hơn A Hạo, tôi nhìn trước xét sau, con cái của lớp người chúng ta đúng là không ai có thể đuổi kịp A Hạo. Haiz, chỉ là nó nóng nảy quá, cho nên nhờ chị dâu để ý giúp tôi, có ai tốt thì phải để lại cho Minh Tuyển.” “Được, tôi sẽ để ý giúp Minh Tuyển.” Giang Chí Trung uống ngụm trà, nề nếp mà nói: “Bà làm bà mối đến nghiện rồi.” Lâm Thái Âm nói: “Người bình thường thì tôi chả có lòng mà nghiện đấu, Minh Tuyển là do tôi nhìn lớn lên, con bé không làm được con dâu thì tôi coi nó như con gái được không?” Kiều Tâm Duy nghẹn đến mức mặt cũng đỏ lên, nói như vậy, Giang Hạo suýt chút nữa còn trở thành con rể của Thủ trưởng Cận rồi. Khụ khụ, vậy khi Thủ trưởng Cận nhìn thấy mình sẽ có tâm trạng gì đây? Xin lỗi nha, tôi cũng không dám so với con gái rượu của chú đầu, đều là Giang Hạo không có mắt nhìn thôi. Lâm Thái Ấm cũng là người biết nhìn, Thủ trưởng Cận là người quen nên bà mới dám nói như vậy, những loại lời thế này cũng phải có điểm dừng. Bà chỉ muốn cho Kiều Tâm Duy thấy, chút khả năng của bà rất có ảnh hưởng. “Được rồi được rồi, mọi người nói chuyện đi, tôi vào bếp xem thử, Tâm Duy, đừng quên rót trà cho Thủ trưởng Cận.” Bà thức thời rời đi, trước khi đi còn không quên ra oai phủ đầu với Kiều Tâm Duy một câu. Kiều Tâm Duy không hề có sức phản kích, trường hợp này không thích hợp để cô nói gì. Cái gì gọi là như đứng trên đống lửa, như ngồi vào đống than, cái gì gọi là sống một giây bằng một năm, hôm nay cô đã cảm nhận được một cách sâu sắc rồi. Sau khi tán gẫu xong thì ăn cơm, sau khi ăn cơm xong còn uống trà, đến tận tám giờ rưỡi, Thủ trưởng Cận mới về. Trong màn đêm, xe chạy ổn định vững vàng trên đường lớn, nói ổn định là bởi vì chạy rõ chậm, Kiều Tâm Duy cầm vô lăng, mắt nhìn thẳng tắp về phía trước, cô giẫm chân ga cẩn thận từng li từng tí, phần nhiều thời gian là canh me phanh lại, tốc độ xe duy trì chết ở con số bốn mươi. “Với tốc độ này của em, khi nào chúng ta mới có thể về đến nhà đây?” Giang Hạo ngồi trên ghế phụ lái, nếu không phải có uống mấy ly với ba và lãnh đạo, anh cũng không muốn để cô lái xe đầu. “Chế chậm hả? Vậy anh xuống gọi xe đi.” Đôi mắt cô cũng không lệch đi chút nào, mang tư thế kiêu ngạo lạnh lùng. Giang Hạo ngậm miệng, nghỉ ngơi thôi, ngồi xe còn nói nhiều như vậy làm gì. Đèn đỏ, Kiều Tâm Duy dừng xe lại mới dám nói chuyện, cô giải thích: “Xe này của anh to quá, kỹ thuật của em vốn không tốt, lần đầu tiên lái xe của anh đúng là không quen, còn là buổi tối nữa, lỡ như có đóng băng ở đâu, bánh xe bị trượt thì làm sao đây?” “Anh thấy do em ăn cơm tối chưa đủ no nên không có sức nhân ga chăng?” Kiều Tâm Duy lườm, anh giơ tay đầu hàng: “Anh nói sai rồi, nên đánh, anh không nên đề cập đến chuyện này.” Đèn vàng nhấp nháy, Kiều Tâm Duy chuẩn bị lái đi, khi cô vừa mới thả phanh ra, đột nhiên có một người phụ nữ lao tới, cô giật mình giẫm phanh lại ngay, người phụ nữ kia không thấy tăm hơi đâu. Giang Hạo không nhìn đằng trước, hơi chao đảo lao người, cũng may xe mới lăn bánh, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện: “Này, nào có ai giẫm phanh như em không vậy?” Linh hồn nhỏ bé của Kiều Tâm Duy bị dọa bay biển, chớp chớp mắt, cô xác định và chắc chắn vừa rồi có một người phụ nữ nhảy ra, cô nhìn Giang Hạo, hỏi: “Giang Hạo, anh nhìn thấy vừa rồi đằng trước có một người phụ nữ không? Mặc áo da và váy ngắn, còn đội một cái mũ màu trắng trên đầu và quấn một cái khăn quàng cổ to màu trắng nữa.” Tối đêm tối hôm ở trước đèn xe, trắng đen đối lập rất bắt mắt có, đặc biệt là cái khăn quàng cổ to màu trắng kia, ánh đèn vừa chiều vào, trên nền màu đen, màu trắng như tỏa sáng ấy, làm cô không thể nào nhìn lầm. Giang Hạo lắc đầu: “Vừa rồi anh nhìn em, không thấy phía trước.” “A a a a... Em sẽ không gặp quỷ đấy chứ? Trời ạ, em không làm chuyện gì trái với lương tâm hết, càng không hại người, nhiều nhất là hồi đi học quá ghét một bạn nam nên lúc đi WC, em khóa trái cửa ngoài thôi, thật sự không còn việc nào khác mà, hu hu hu hu.” Giang Hạo buồn cười, nhưng nhìn cô run lẩy bẩy không giống như giả vờ, anh cầm tay cô nói: “Em bình tĩnh một chút, rốt cuộc em nhìn thấy cái gì?” “Một người, một người phụ nữ...” Lúc này, người phụ nữ kia lảo đảo đứng lên, ngay trước đầu xe, Kiều Tâm Duy hét lên, ôm Giang Hạo gào: “A, anh xem, chính là cô ta, đằng trước đằng trước!” Giang Hạo quay lại nhìn, đúng là có một người phụ nữ, đèn chiếu tới trồng ma quái dọa người, nhưng mà nhìn kỹ mới thấy anh quen người này: “Đừng sợ, không phải quỷ, là người, Thẩm Lộ.” Kiều Tâm Duy bình tĩnh lại, trốn trong vòng ôm của Giang Hạo lấm la lấm lét nhìn phía trước, đúng thật là Thẩm Lộ. Thẩm Lộ đang run bần bật trong gió lạnh, trên khăn choàng to màu trắng của cô ta có dính bùn, cũng có vết máu đỏ tươi. Khi cô ta đứng vững lại, nhìn thấy biển số xe thì phi thẳng đến ghế điều khiển, đập cửa kính kêu Giang Hạo cứu mạng, Giang Hạo cứu mạng. Kiều Tâm Duy vẫn còn thất thần, Giang Hạo phản ứng khá nhanh, hạ cửa sổ xe xuống, hỏi: “Thẩm Lộ, cô sao rồi? Xe của chúng tôi không đụng vào cô chứ?!” Lúc này Thẩm Lộ cũng không bất chấp nhiều như vậy, hoảng hốt lo sợ nói: “Giang Hạo, gặp được anh thì may quá, chú ba của em bị người ta đuổi giết, anh mau đi cứu chú ấy với.” Giang Hạo vừa nghe thế, tế bào cả người đều ở vào trạng thái cảnh giác theo bản năng: “Ở đâu?” Thẩm Lộ chỉ về phía sau: “Trong con hẻm nhỏ kia, có năm sáu người cầm dao, em cũng bị chúng chém bị thương.” Cánh tay của cô ta đang chảy máu, chẳng qua do quần áo màu đen nên không dễ nhận ra. Giang Hạo nhanh chóng quyết định: “Thẩm Lộ, cô lên xe trước đi, gọi điện báo cảnh sát đến cứu viện, Tâm Duy, em đưa cô ấy đi bệnh viện.” “Không, em chờ anh” Kiều Tâm Duy quyết đoán nói. “Em nghe lời đi, anh sẽ không sao đâu.” Kiều Tâm Duy bướng bỉnh ngẩng đầu, cứng rắn nhìn vào đôi mắt anh và nói: “Anh đừng nhiều lời, em đi xe đến bên cạnh chờ, anh mà nói thêm một câu nữa, em sẽ đi vào theo đó. Giang Hạo, anh không ngăn được em!” Giang Hạo thở dài, không có nhiều thời gian tranh chấp nữa mà phải giành giật từng giây, anh nâng mặt cô lên hôn thật sâu, sau đó cầm lấy búa khẩn cấp trong xe rồi lập tức đi xuống. Càng vào thời điểm thế này, Kiều Tâm Duy lại càng bình tĩnh, chồng của cô có thể không sợ nguy hiểm để đi cứu người, vậy cô cũng có thể không hoảng không loạn chờ anh, không để anh lo lắng, càng không khiến anh phân tâm. Nhìn bóng dáng Giang Hạo chạy như điên biến mất ở đầu hẻm, Kiều Tâm Duy không nhanh không chậm khởi động xe, lái tới vị trí đỗ xe bên cạnh, dừng xe tắt máy. Thẩm Lộ ngồi trên ghế sau, trên cánh tay áo da toàn là máu, cô ta đau đến nước mắt chảy ròng ròng. Thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng chịu một chút khổ sở, nào đã gặp phải trường hợp đuổi giết thế này, cô ta bị dọa cho choáng váng. “Đúng rồi, ở ngã tư phố trung tâm, con hẻm nhỏ ở phía sau quán bar Nam Môn, có năm sáu tên côn đồ, các anh nhanh lên đi, sắp xảy ra án mạng rồi.” Cúp điện thoại, Thẩm Lộ còn đang run rẩy, nếu không gặp được Giang Hạo, cô ta thật sự không biết nên làm gì bây giờ. Kiều Tâm Duy đưa khăn giấy cho cô ta: “Cô có khỏe không? Tôi không đụng vào cô chứ?” “Không có là tôi tự ngã, may mắn gặp được hai người.” “Vết thương của cô còn chảy máu không?” Thẩm Lộ lắc đầu: “Không biết, đau quá.” “Bên kia là trạm y tế, nếu không có đi đến đó trước để xử lý vết thương nhé?” Lại lắc đầu, cô ta đã lạnh cóng, cũng sợ tê tái rồi, cô ta cảm thấy trong xe an toàn hơn. Kiều Tâm Duy bất đắc dĩ nói: “Vậy cô nhìn một chút, tôi phải chờ Giang Hạo về.” Thật ra cô cũng sợ, công việc của Giang Hạo đã định sẵn là cô phải sống những ngày lo lắng hãi hùng, cô cũng không ngăn cản được anh, so với rối rắm buồn rầu thì không bằng thản nhiên đối mặt. Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng Thẩm Lộ khẽ nức nở, cô ta cắn môi cố gắng nén xuống, nhưng lại quá đau, quá sợ hãi. Cô ta cầm di động gọi điện thoại về nhà: “Alo, ba...” Kiều Tâm Duy luôn nhìn quan sát ở đầu hẻm, đèn đường mờ nhạt chiếu đến đầu ngõ vẫn coi như rõ ràng, có người ra vào thì nhìn là thấy ngay. Nghe Thẩm Lộ ở phía sau vừa khóc vừa nói chuyện điện thoại, cô nghĩ thầm, không biết khi Thị trường nghe nói em trai của mình bị người ta đuổi giết sống chết chưa rõ, con gái cũng bị thương, ông ta sẽ có tính toán gì. Gia đình quyền quý quan to quyền lớn kiểu này cũng chỉ là mặt ngoài, ở chỗ mình không nhìn thấy, chẳng biết đã cất giấu bao nhiêu dơ bẩn và giả dối không muốn người khác biết rồi. Đây là nguyên văn lời của Giang Hạo, cũng là cái nhìn duy nhất mà cô có thể nghĩ về chuyện này. “Con và vợ của Giang Hạo ở cùng nhau, Giang Hạo đã đi cứu chú ba... Dạ, vâng... vâng... ở đây chắc là an toàn, là xe của Giang Hạo... Dạ, ba tới nhanh lên, con sợ lắm...”
Bình luận facebook