Lòng Kiều Tâm Duy khẽ nhói đau, nước mắt ầng ậc trong hốc mắt, cô yên lặng nói: “Nhà họ Giang đang tìm kiếm đối tượng cho Giang Hạo, chỉ sợ khi họ biết rồi sẽ cướp thằng bé đi mất.”
“Cái gì?!” Hạng Linh kinh ngạc không thôi: “Là ý của Giang Hạo hay là ý của nhà nó?”
“Là ý của ai thì có gì quan trọng đâu, quan trọng là, con và Giang Hạo đã không thể quay lại được nữa, ha ha.” Cô cười khổ rồi cúi đầu tiếp tục sắp xếp hành lý. Hạng Linh lo âu thấp thỏm ôm Tại Hi, bà vừa giận vừa đau lòng nói: “Mẹ của Giang Hạo xem thường chúng ta, trước đây là thế, bây giờ cũng vậy. Họ ức hiếp người quá đáng, cũng không thấy sự khổ cực của2con mấy năm nay, họ còn có lương tâm hay không?!” Kiều Tâm Duy thở dài, cô dỗ dành mẹ mình: “Mẹ, mẹ đừng nhắc đến chuyện này nữa. Họ là nhà danh gia vọng tộc, con không với cao nổi, con cũng không muốn vào nhà họ nữa, sau này con nuôi Tại Hi sống tốt là được.” Lòng Hạng Linh hơi chua chát, nước mắt rơi xuống: “Tâm Duy, là mẹ vô dụng, nếu không phải trước đây mẹ giục con mau lấy chồng, con sẽ không gả ngay cho Giang Hạo khi chưa kịp suy nghĩ chu đáo.” Tại Hi thấy bà ngoại khóc, thằng bé sốt ruột lau nước mắt giúp bà: “Bà không khóc, bà không sợ, có cháu ở đây, cháu sẽ bảo vệ bà ngoại.” “Hi Bảo, bà không nỡ xa cháu, sau này6cháu phải nghe lời mẹ, mẹ đã chịu khổ vì cháu quá nhiều rồi.” Lòng Kiều Tâm Duy càng rối bời hơn: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ như thế, mẹ chỉ cần không nói địa chỉ của con cho Giang Hạo biết là được rồi, đi được đến đâu thì hay đến đó, anh ấy chưa hẳn sẽ tìm được bọn con.” Cô không đem theo nhiều quần áo đến đây, dọn dẹp qua loa mấy lần là xong. Quần áo và đồ chơi mới của Tại Hi không đem theo, cô định gửi bưu điện về sau.
Có rất nhiều chuyến tàu đi từ thủ đô đến Giang Nam, mua vé rất dễ dàng, bây giờ ra mua vé ở bến tàu, hẳn là mua kịp chuyển lúc bốn giờ. Nhưng nếu cứ như vậy thì khi đến Giang Nam đã là0buổi tối, lại đổi xe đến Lâm Chấu, đoán chừng phải hơn nửa đêm.
Cảnh Trí Thành lo âu nói: “Tâm Duy, ban đêm lạnh, mặc thêm vài bộ quần áo cho Tại Hi, khi nào đến nơi thì nhớ báo bình an cho chúng ta” Kiều Tâm Duy gật gật đầu: “Giúp con nói với anh và chị dâu, bọn con đi trước.”
Hạng Linh vẫn không nỡ xa con gái và cháu trai: “Được rồi, vậy chúng ta đưa con ra nhà ga, con bế thằng bé cũng mệt mỏi.”
Lúc đó Giang Hạo đã lái xe đến chung cư, sự tuyệt vọng trong lòng đã biến thành niềm hi vọng. Nguyễn Tấn sẽ không nói dối anh, chắc chắn là Tâm Duy lừa anh, sao anh lại không nghĩ đến chứ, là anh quá ngu ngốc! Một bên là hình ảnh5đưa tiễn lưu luyến không rời, một bên là hình ảnh vội vàng đuổi theo. Kiều Tâm Duy vừa đi ra hành lang, cô chợt thấy xe Giang Hạo vừa dùng trước cửa tòa nhà qua khe cửa chống trộm. Cô sợ đến mức tim muốn nhảy ra ngoài, vội lùi lại.
“Sao thế?”
“Giang Hạo ở ngoài.” “A?!” Cảnh Trí Thành và Hạng Linh đều bối rối, phải làm sao bây giờ, sao Giang Hạo nói đến là đến vậy chứ? Tại Hi không biết gì cả, ôm chặt lấy cổ ông ngoại: “Mẹ mẹ, sao vậy ạ? Có trộm vặt ạ?” “Ừ, có một tên trộm lớn.” “Con đi bắt con đi bắt, chúng ta không được bỏ chạy, bắt trộm sao có thể chạy chứ?” Kiều Tâm Duy xấu hổ, đành nói: “Trộm để con bắt hết, chú cảnh sát9phải nghỉ việc hết à?” Tỉnh táo lại ngẫm nghĩ, cô nói. “Ba mẹ, hai người ôm Tại Hi lên lầu trước, con đuổi anh ta đi, ba mẹ đừng ra ngoài.”
Vì không có nhiều thời gian để chuẩn bị nên cô chỉ sửa sang lại quần áo một chút đi ra ngoài ngay.
Vừa chạy vào tòa nhà được một đoạn Giang Hạo đã thấy cô ngay. Anh không bỏ qua cơ hội này, bắt lấy tay của cô, hỏi: “Đứa bé đâu? Con của anh đâu?” Kiều Tâm Duy vội vàng muốn chết, cô giả vờ bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Ai là con của anh?”
“Em đừng nói dối anh, Tân nhìn thấy có một đứa bé gọi em là mẹ, cậu ấy tận mắt thấy, cũng sẽ không lừa anh.” Giang Hạo nắm chặt tay cô, có vẻ không biết làm sao, lòng càng đau hơn: “Tâm Duy, tại sao em không nói với anh, tại sao em lại nói dối anh? Một mình em sinh con rồi nuôi con, em muốn anh áy náy đến chết ư?” Kiều Tâm Duy hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Thủ trưởng Giang, anh lầm rồi, đứa bé đó không phải con của anh.” Đương nhiên là Giang Hạo không tin: “Em lừa anh, năm đó em không hề phá thai.”
“Không, tôi đã bỏ đứa bé đó rồi.” Kiều Tâm Duy kiên định nói: “Đứa bé này không phải của anh, nó mới hai tuổi, tự anh tính thời gian đi, thằng bé không phải là của anh.” Giang Hạo chưa từng thấy đứa bé, Nguyễn Tấn cũng không nói đứa bé khoảng bao nhiêu tuổi. Tính thời gian, nếu con của họ sinh ra thì hẳn là bây giờ nó ba tuổi mới đúng. “Em lừa anh, anh không tin, anh muốn gặp con.” Giang Hạo vòng qua cô, muốn lên lầu.
Kiều Tâm Duy ngăn anh lại, nhìn vào mắt anh, cô lạnh lùng tuyên bố: “Đứa bé kia không phải là của anh, là con của tôi và một người đàn ông khác. Anh đoán không nhầm đâu, tôi dời hộ khẩu là vì đăng ký với anh ấy, vì muốn có một ngôi nhà đầy đủ cho con.”
“...” Giang Hạo kinh ngạc nhìn cô, gương mặt anh tràn ngập vẻ không thể tin nổi. Kiều Tâm Duy gật đầu nói: “Đúng vậy Giang Hạo, rời khỏi anh không bao lâu thì tôi gặp anh ấy, quan hệ và mang thai con của anh ấy. Anh ấy là một người làm công ăn lương bình thường, yêu tôi, hiểu tôi, bao dung cho tôi, còn có thể luôn ở bên cạnh tôi và con nữa, một nhà ba người chúng tôi rất hạnh phúc rất vui vẻ. Anh hiểu không? Cầu xin anh đừng làm phiền cuộc sống bình yên của tôi nữa, tôi xin anh đấy!”
Ngọn lửa hi vọng đang dấy lên trong lòng Giang Hạo lại bị dập tắt từng chút một. Trong ngày hôm nay, anh đi từ địa ngục lên thiên đường, lại rơi xuống địa ngục.
“Không bao lâu? Không bao lâu?” Giang Hạo lặp lại ba chữ này, anh nghe tiếng trái tim mình vỡ tan. Từ khi Kiều Tâm Duy nhẹ nhàng nói ra ba chữ đó, đối với anh mà nói là một sự phủ định đầy cay đắng và gay gắt.
“Phải, bây giờ con trai tôi hai tuổi, tôi và anh đã xa nhau bốn năm rồi, nó không phải là của anh.”.
Dường như Giang Hạo nói không do dự: “Không sao, con của em chính là con của anh, em trở về, mỗi ngày anh sẽ ở bên cạnh em, anh có thể cho em cuộc sống yên ổn mà em muốn.” Kiều Tâm Duy khinh thường cười cười: “Anh đừng ngây thơ như vậy có được không? Nói ra thì đơn giản, quân lệnh vừa đưa xuống, anh sẽ bất đắc dĩ nói với tôi câu xin lỗi. Giang Hạo, tôi không muốn một người chồng như vậy, anh hiểu chưa?”
Mắt Giang Hạo đỏ lên, mấy năm nay, dù nhớ nhung có bao nhiêu, dù lòng khổ đau bao nhiêu, anh vẫn không chảy nước mắt, nhưng giây phút này, khi ba chữ “không bao lâu” lặp đi lặp lại bên tai, thế mà hai mắt anh cay xè.
Cho đến bây giờ, anh không hề cảm thấy mình làm không được chuyện gì, mặc dù có bất đắc dĩ, mặc dù có sự chia li thì cũng chỉ là tạm thời mà thôi, nhưng lúc này, anh cảm thấy thật sâu sắc được một điều, anh thật sự đã mất cô rồi.
“Có thể cho anh gặp thằng bé một lát không?” Anh vẫn kiên trì như cũ, nhưng giọng nói của anh đã không còn sự kiên định, mà là sự van nài.
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không cần phải vậy, nếu anh ấy biết tôi để con gặp anh ở đây, anh ấy sẽ nghĩ thế nào? Tôi không muốn anh ấy nghĩ nhiều.” “Em quan tâm đến anh ta như vậy ư?” Anh bất lực, ngay đến cả tư cách để trách cứ cô mà anh cũng không có, anh chỉ biết tự trách bản thân mình thôi. “Vâng, anh ấy quan tâm tôi, nên tôi cũng quan tâm anh ấy.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, cổ họng run lên, anh kìm nén sự đau đớn từ tận đáy lòng: “Được.” “Giang Hạo, tôi biết anh giấu sổ hộ khẩu, anh đưa cho tôi đi, tôi cần kết hôn, đứa trẻ cũng cần ghi tên vào sổ hộ khẩu.” Giang Hạo im lặng thật lâu mà vẫn chưa đồng ý. Anh không từ bỏ cô được, cũng không dứt đi được, dù chẳng bao lâu mà cô đã có quan hệ với một người đàn ông khác.
Nhìn anh như vậy, Kiều Tâm Duy cũng thấy khó chịu, nhưng cô không đành lòng hối thúc anh điều gì, chỉ nói: “Anh về đi, đừng tìm tôi nữa, cũng đừng đến làm phiền ba mẹ tôi, cả nhà chúng tôi đều không chào đón anh.” Giang Hạo cúi đầu, giống như một đứa trẻ vừa làm chuyện xấu, hai mắt đỏ ngầu, lại cố nén để nước mắt không rơi xuống, mặt căng ra. “Anh không đi thì tôi đi đây.” Kiều Tâm Duy rất bình tĩnh, thấy anh không động đậy, cũng không nói gì, cô bỏ đi.
Nhưng vừa đi được hai, ba bước, Giang Hạo đã ôm chầm lấy cô từ phía sau, cô có thể cảm giác được người anh đang run bần bật. “Anh đừng như thế...” Cô khẽ nói, tại sao bỗng nhiên lại cảm thấy mình hơi tàn nhẫn chứ? Không không không, Kiều Tâm Duy, mày không được mềm lòng. Giang Hạo ôm lấy cô thật chặt, dồn dập nói: “Anh yêu em, có câu yêu một người không hẳn phải chiếm hữu cô ấy, nhưng anh không cao cả như vậy, anh muốn chiếm hữu em... Tâm Duy, nếu anh ta không tốt với em, nếu như em muốn rời khỏi anh ta, em hãy trở về bên anh, được không?”
Kiều Tâm Duy hít sâu, dù đã nhủ thầm phải kìm nén, nhưng sao lòng cô vẫn chua chát như thế. Nghĩ đến Tại Hi, nghĩ đến mẹ của Giang Hạo, nghĩ đến huy chương quan công đính trên ngực Giang Hạo, Kiều Tâm Duy, nếu mày
mềm lòng, mày và Tại Hi sẽ lót đường cho huy chương quan công tiếp theo của Giang Hạo. “Anh ấy sẽ không đối xử tệ với tôi, anh ấy yêu tôi, cũng yêu con, ba chúng tôi sẽ sống hạnh phúc, có lẽ sau này sẽ là bốn người. Anh cũng sẽ có cuộc sống của mình, tìm một người phụ nữ có thể giúp đỡ cho công việc của anh, sinh sống thật tốt đi.” Giang Hạo nhắm mắt lại, càng ôm chặt cổ hơn, chỉ cần một chữ được, nhưng anh vẫn không thể trả lời cô, anh nghĩ anh sẽ không tái hôn, anh sẽ mãi chờ cô. Kiều Tâm Duy tránh khỏi lồng ngực của anh: “Anh đi đi.” Sau khi để lại câu đó, cô quyết tuyệt đi vào hành lang.
Bình luận facebook