Khi tiếng chuông điện thoại vang lên là lúc Giang Hạo vừa mặc trang bị xong: “Không nghe” Anh ra lệnh với cảnh vệ Tiểu Phương.
Tiểu Phương nhìn màn hình điện thoại, khẽ nói: “Điện thoại của Thủ trưởng phu nhân cũng không tiếp ạ?” Hôm qua Thủ trưởng mới giao cho cậu ta một chồng tài liệu báo cáo tình trạng hôn nhân, thân là cảnh vệ của Thủ trưởng, cậu ta là người đầu tiên trong đơn vị biết chuyện này.
Giang Hạo khựng lại, Kiều Tâm Duy? Anh thắt xong dây lưng rồi nhận lấy: “Đưa qua đây đi... Alo, tôi đang bận, có chuyện gì thế?”
“Giang Hạo à, hôm nay anh có thể tới nhà tôi một chuyến không?”
“Hôm nay không rảnh, tôi đã ở đơn vị mất rồi.”
Kiều Tâm Duy cúi đầu, chân hất hất cục đá, số lần cô gặp Giang Hạo chỉ đếm trên đầu ngón tay, nghe giọng của Giang Hạo lạnh như băng, cô rất ngại khi phải miễn cưỡng người ta.
Giang Hạo thấy cô không nói gì thì dịu giọng hỏi: “Sao thế?”
“Tôi... Gia đình tôi biết chuyện chúng ta đăng ký kết hôn rồi... Ba mẹ muốn gặp anh?
Giang Hạo nghe thế thì hiểu ngay: “Họ giận lắm à?”
“Da”
“Mång em?”
“Da...”
Tiếng còi tập hợp vang lên, Tiểu Phương cầm mũ quân phục của anh đứng chờ bên cạnh. Giang Hạo nhíu mày, nói ngay: “Em đừng lo, tôi xử lý xong việc sẽ đến nhà em ngay, muộn nhất cũng không quá mười giờ.”
Kiều Tâm Duy hơi kích động: “Ừ, tôi chờ anh.”
Tiểu Phương nhắc nhở: “Thủ trưởng, nghi thức nhập ngũ của tân binh hôm nay cần anh lên phát biểu, rất nhiều khâu cần anh xem xét.”
Giang Hạo đội mũ chỉnh tề, tư thế oai hùng khó ai bì kịp, anh vừa đi vừa nói: “Bắt đầu sớm một chút, tôi nói xong thì đi luôn, chuyện tiếp theo giao cho Phó Thủ trưởng Quách, tầm chiều tối sẽ về”
“Rõ”
Đi được vài bước, Giang Hạo lại nói: “Đúng rồi Tiểu Phương, cậu mua giúp tối ít đồ, tôi muốn mang theo luồn”
“Đổ gì ạ?”
Lần đầu tiên gặp mặt không có kinh nghiệm, anh cũng không biết phải mua gì: “Tùy đi, miễn không thất lễ là được rồi”
Tiểu Phương hơi khó xử, nhưng nhiệm vụ thủ trưởng giao thì phải hoàn thành: “Rõ”
Từ đơn vị đến nhà Kiều Tâm Duy, dù không tắc đường cũng mất tới nửa tiếng, mà giao thông của Đô Thành lúc nào cũng trong tình trạng tắc nghẽn. Giang Hạo vội đến độ cả quân phục cũng không kịp thay, khoác cái áo gió dài màu đen vào rồi đi ngay.
Dưới lầu tiểu khu, Kiều Tâm Duy đứng lẻ loi một mình dưới tàng cây chờ anh, vết thương ở trán còn chưa kịp lành, mà trên má lại có thêm vài dấu tay, hôm nay nhiệt độ xuống thấp, trời lại âm u mà cô chỉ mặc một cái áo mỏng.
Thấy xe của Giang Hạo, Kiểu Tâm Duy vui vẻ chạy qua, gia đình cô khá phức tạp nên phải dặn dò anh trước một số điều.
Giang Hạo xuống xe, lại ra sau cốp lấy ra từng túi đồ, có rượu vang đỏ cao cấp, có cua đồng tươi ngon, còn cả tổ yến và đông trùng hạ thảo, đều là những thứ đốt tiền.
“Sao anh lại mua nhiều đồ thế?”
“Đấu thể đi tay không tới gặp ba mẹ em chứ. Sao em lại đứng chờ ở đầu gió, không sợ bị lạnh à?”
Nhưng Kiều Tâm Duy không chú ý nhiều như vậy, cô vội nhìn Giang Hạo rồi nói: “Trước khi lên nhà, tôi phải nói cho anh biết trước vài điều, ba hiện giờ không phải ba ruột của em, anh trai cũng vậy, mẹ tôi rất giận, lát nữa thái độ của họ...”
Lời nói còn chưa nói xong, Giang Hạo đã kéo tay cô, đúng là lạnh bằng như anh nghĩ. Anh vừa xoa tay cô, vừa ngắt lời: “Tôi biết, tôi biết hết.”
“Ợ? Sao anh biết được?” Ngay cả Vân Thanh cô cũng chưa từng kể cho mà.
Giang Hạo cười cười, lúm đồng tiền hiện ra: “Dù sao tôi đã biết rồi.” Anh sờ vào bên mặt trái sưng đỏ của cô: “Mẹ em đánh à?”
“Dạ” Cổ kinh ngạc nhìn anh, sao anh cứ như con giun trong bụng cô thế, cái gì cũng biết.
“Nếu mà con gái nuôi hơn hai mươi năm giấu tôi đi đăng ký kết hôn với người khác, thì tôi cũng đánh. Lên thôi, tôi sẽ giải thích rõ với họ, đừng lo, có tôi ở đây rồi”
Đừng lo, có tôi ở đây rồi.
Một câu nói đơn giản, lại khiến sự thấp thỏm lo âu từ sớm đến giờ trong lòng Kiểu Tâm Duy lắng lại, cảm giác này không thể nói nên lời, giống như chim nhạn bay lạc lẻ loi rốt cuộc cũng đã tìm được bầy, giống như chim di trú sau mùa đông rốt cuộc cũng đón được mặt trời ấm áp.
Cảnh Thượng đứng trên lầu đã nhìn thấy người ta tới từ lâu, lòng anh như bị một tảng đá lớn đè nặng, buồn bực khủng khiếp. Anh vốn tin rằng bạn trai mà Kiều Tâm Duy nói chỉ là một cái cớ, thế mà không ngờ lại là thật, chẳng những thật, Kiều Tâm Duy còn đăng ký kết hôn với người ta từ lâu rồi.
Anh chợt có cảm giác như đồ đã tới tay lại bị người khác giật mất, đau lòng, không cam, tức giận, đủ loại cảm xúc, ngũ vị tạp trần.
Không lâu sau, Kiều Tâm Duy dẫn Giang Hạo lên tới nhà. Giang Hạo đứng ở cửa, vóc dáng cao một mét tám lăm của anh gần như đụng tới đỉnh khung cửa, tuy bên ngoài có khoác áo gió dài màu đen, nhưng cổ áo lộ ra vẫn có thể nhìn thấy quân phục màu xanh biếc, chân vẫn còn mang loại ủng quân đội dày và nặng, đã mạnh mẽ lại còn uy nghiêm.
Nhất thời, không ai dám lên tiếng nói năng gì.
Giang Hạo lễ phép cúi chào hai người lớn: “Chào bác trai, bác gái, cháu là Giang Hạo, Tâm Duy đã nói cho cháu biết chuyện hôm nay, xin lỗi vì bây giờ mới tới nhà thăm hỏi hai bác được. Đầu tiên là cháu sợ đường đột, thứ hai là vì mấy ngày nay việc trong đơn vị nhiều, bị tồn đọng chưa giải quyết hết. Vốn cháu cũng định hai ngày nữa sẽ đến gặp mặt gia đình mình”
Cả nhà vẫn chẳng ai nói gì, chỉ lo đánh giá Giang Hạo. Đặc biệt là Hạng Linh, vẻ mặt như không thể tin nổi, chỉ nhìn cái vỏ ngoài thổi, đứa con rể này đã làm bà rất hài lòng rồi.
Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ: “Mẹ, nói gì đi ạ, đừng cứ nhìn người ta chằm chằm mãi”
Hạng Linh lấy lại tinh thần, nước mắt còn chưa khổ, bà cười cười rồi tránh đường đón anh: “Chào cháu chào cháu, mau vào nhà ngồi đi, đừng đứng ở cửa mũi”
Cảnh Trí Thành và Cảnh Thượng cùng trợn mắt kinh ngạc nhìn Hạng Linh, vừa rồi bà còn khóc không ngừng được, tức giận bất bình nói chàng trai này không đáng tin thể nào, vậy mà bây giờ đã đổi xoạch thành tươi cười rồi.
Cảnh Trí Thành là người lớn nhất trong nhà, dĩ nhiên cũng không thể thất lễ được, khi thấy túi to túi nhỏ mà Giang Hạo mang tới, lại nhớ trong nhà không chuẩn bị gì, ông thấy rất xấu hổ: “Các bác chỉ là lo cho Tâm Duy, cháu tới chơi thôi là được rồi, sao còn mang nhiều thứ vậy chứ...? Cảnh Thượng, mau mau mau, vào bếp nấu nước pha trà cho Giang Hạo đi, lấy lọ trà Long Tỉnh Tây Hồ tốt nhất ấy”
Cảnh Thượng xụ mặt, càng thêm buồn bực, anh thoáng nhìn Kiều Tâm Duy với vẻ cay đắng, thế này là mất cô thật rội.
Tục ngữ nói rõ đúng, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, huống chi là kiểu con rể như Giang Hạo, chẳng những có được điều kiện nhan sắc cực tốt mà lại còn lễ phép, trước đã đủ để thu phục được lòng của mẹ vợ rồi.
Ấn tượng đầu tiên đã tốt thì chuyện tiếp theo cũng dễ dàng hơn.
Trên bàn cơm, Giang Hạo và Kiều Tâm Duy ngồi sát nhau, Cảnh Trí Thành và Hạng Linh ngồi đối diện, Cảnh Thượng thành tiểu nhị bưng trà rót nước, đây là lần đầu tiên họ gặp phải trường hợp kiểu này.
Bình luận facebook