“Đương nhiên” Kiều Tâm Duy trịnh trọng gật đầu. “So với việc chấp nhận một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, thôi thì thà sống thoải mái sung sướng một mình. Nếu như cuộc sống của hai người luôn luôn tràn ngập những cuộc cãi vã và nghi ngờ, vậy cớ gì phải tiếp tục tạm bợ chứ? Chúng ta có sự nghiệp, biết kiếm tiền, lập kế hoạch, độc lập tự chủ, dựa vào chính mình cũng có thể sống rất ổn. Những người thấy cậu lớn tuổi mà vẫn độc thân rồi nói cậu những câu như không gả đi được đó, cậu không cần phải giải thích. Bởi vì cậu và những người đó hoàn toàn là người của hai thế giới, họ không hiểu cậu, cậu cũng không hiểu2họ.” Nói cả một đoạn văn, A Nặc khó có thể ngắt lời cô. “Chà, mấy năm nay ra ngoài lăn xả, học được không ít đấy.”
“Đúng vậy, quả thật là học được không ít. Đặc biệt là lúc mình bất lực nhất lại vẫn chẳng có ai ở bên cạnh, mình chỉ có thể dựa vào bản thân.” Nói đến đây, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến trong đầu là khi cô sinh Tại Hi. Giây phút cô đơn, bất lực và sợ hãi ấy là khoảnh khắc cả đời này cô cũng không thể quên.
A Nặc nhìn hốc mắt cô đo đỏ, vươn tay vỗ nhẹ lên vai cô, an ủi: “Bây giờ không phải rất ổn sao, Giang Hạo đối tốt với cậu là đủ rồi.” “Ha ha, đúng vậy,6mình cũng thường xuyên nói với bản thân như thế. Giang Hạo đối tốt với mình, tốt với con, thế là đủ rồi. Tồi tệ nhất chỉ có ba năm đó, không có gì có thể tồi tệ hơn khi ấy, cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn.”
“Đồ ngốc... Đúng rồi, có một việc mình phải nói cho cậu, mặc dù Giang Hạo bảo mình đừng nói với cậu.” “Việc gì?”
A Nặc nhìn xung quanh quán cà phê một chút, nói: “Mình có thể mở được quán cà phê này hoàn toàn là nhờ Giang Hạo.” A Nặc cầm ly uống một ngụm cà phê Lam Sơn ngon nhất, mùi thơm đậm đà, mới vào miệng là vị ngọt, nhấm nháp sẽ có vị đắng, dư vị lại chua. Cô nói yếu7ớt, “Khoản tiền đầu tiên là anh ấy cho vay, mặt bằng cũng là thuế của bạn anh ấy. Nếu không có anh ấy, địa điểm tốt thế này, dù là có tiền, bằng khả năng cá nhân của mình, người ta cũng sẽ không cho mình thuế. Tiệm cà phê này mới mở năm ngoái. Năm đầu Giang Hạo tham gia với hình thức góp cổ phần, bởi vì anh ấy không muốn mình trả tiền. Giang Hạo không đến nhiều, lâu lâu gọi điện thoại tìm anh ấy nhưng anh ấy đều bận, mình chỉ có thể nói đơn giản hai câu. Mặc dù anh ấy không tự mình đến, nhưng sẽ giới thiệu bạn bè đến. Bạn của anh ấy sẽ dẫn theo nhiều bạn bè đến nữa. Dần dà,4tiệm này có tiếng tăm không nhỏ trong giới thượng lưu.”
“Năm thứ hai Giang Hạo lại đề nghị mình thuê tầng hai. Thế là quán cà phê đóng cửa ba tháng để sửa chữa, rồi thành như bây giờ. Thật ra Giang Hạo rất có đầu óc làm ăn, sau khi sửa chữa thì chưa đến một năm quán cà phê đã kiếm ra tiền. Địa điểm chỗ này tốt, định vị cao, khung cảnh cũng tốt, rất nhiều khách quen đều sẵn sàng đến đây.”
“Vào tháng năm năm nay, anh ấy chuyển cổ phần vô điều kiện cho mình. Anh ấy nói quán cà phê thành công như thế, không cần anh ấy nữa.” Nói đến đây, A Nặc không thể làm gì khác hơn ngoài nở nụ cười. “Kiều Tâm Duy,6cậu có biết chồng của cậu nói gì với mình không? Anh ấy nói, tôi không có hứng thú làm ăn, tôi chỉ muốn giúp Tâm Duy quan tâm cô mà thôi. Cậu nghe thử xem, chồng của cậu trâu bò đến cỡ nào. Quả nhiên có tiền là làm việc theo cảm hứng.”
Kiều Tâm Duy lẳng lặng lắng nghe. Theo miêu tả của Á Nặc, cô có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của Giang Hạo lúc nói những lời này. Ước tính thời gian, lúc đó anh vẫn đang thi hành nhiệm vụ. Có thể vừa đối phó Tiểu Thiên Ái, vừa trợ giúp A Nặc, cũng thật khó cho anh.
“Tâm Duy, mình có thể nhìn ra được, Giang Hạo yêu cậu thật lòng. Tất cả những việc anh ấy làm cho cậu là điều mà rất nhiều người không cách nào tưởng tượng nổi.” Kiều Tâm Duy cúi đầu cười yếu ớt. “Mình biết.”
Sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm, nhưng khách hàng trong quán cà phê lại càng ngày càng đông. Ngay cả cái hẻm nhỏ yên tĩnh cũng trở nên náo nhiệt, nối nhau không dứt, có thể thấy kinh doanh rất tốt. A Nặc nói tiếp: “Bây giờ tất cả tiệm cà phê này là của một mình mình. Doanh thu hàng ngày khá khả quan. Cho nên mình mới đủ điều kiện làm một cô gái ế kiêu ngạo. Tâm Duy, cậu nói không sai, hôn nhân không được tạm bợ. Còn nữa, hiện giờ mỗi tháng mình đều gửi cho Giang Hạo một khoản tiền. Mặc dù anh ấy nói không cần, nhưng số tiền anh ấy góp vào trước đây, chắc chắn mình phải trả cho anh ấy. Đổi một góc độ khác mà nói, bây giờ cậu chính là chủ nợ của mình đấy.”
“Mình không dám nhận đâu.” Mặc dù không muốn hỏi nhiều, nhưng cô không nén được lòng tò mò. “A Nặc, có thể nói cho mình biết Giang Hạo cho cậu vay bao nhiêu tiền không?”
A Nặc lấy ngón tay múa may một chút. “Ba triệu tệp” “Sai, khu vực mà ngàn dặm mới kiếm được một địa điểm kiểu này, ba triệu không đủ nhét kẽ răng. Thêm một con số 0.”
“...” Kiều Tâm Duy kinh ngạc mở to hai mắt. “Ba... ba mươi triệu?” “Thế nào, cậu sợ mình không trả ư? Trong khoảng thời gian ngắn mình không trả nổi, nhưng chắc chắn mình sẽ trả hết.” “Không không không, A Nặc cậu hiểu lầm ý mình rồi. Mình chỉ rất tò mò Giang Hạo kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy.”
“Chồng của cậu sở hữu bao nhiêu tài sản, cậu không biết à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu. “Trước đây anh ấy nói anh ấy là một quân nhân, nhận lương của một quân nhân. Giang Hạo là người chính trực, không có thu nhập đen. Ba của Giang Hạo chắc chắn cũng không có. Anh ấy có thể không xem ba mươi triệu ra gì mà cho cậu mượn, mình thật sự không ngờ tới.”
Nói đến đây, A Nặc cũng cảm thấy rất kỳ lạ. “Đúng vậy, sao mình không nghĩ đến nhỉ. Tiền lương của anh ấy có cao đến đâu cũng không thể tiết kiệm được nhiều tiền như vậy. Ba mươi triệu cũng không phải con số nhỏ, rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền thế. Nhưng anh ấy hoàn toàn không để tâm. Tâm Duy, mình cảm thấy cậu nên hỏi anh ấy thử. Mặc dù mình cũng tin tưởng anh ấy không có vấn đề, những hiểu rõ thì yên tâm hơn.”
Ngồi một lát nữa, hẻm nhỏ bên ngoài quán cà phê đã xếp một hàng dài, nhưng bên trong vẫn giữ nguyên vẻ yên tĩnh và thoải mái. Kiều Tâm Duy nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ, cô nên về nhà rồi. Cô sợ Tại Hi tìm cô. “A Nặc, không còn sớm nữa, mình phải về đây, hẹn gặp lại lần sau.”
“Được, mình bảo tài xế đưa cậu về.”
“Không cần.” “Cần, cậu nghe mình đi, cậu là chủ nợ của mình đấy.” Dưới sự kiên quyết của A Nặc, Kiều Tâm Duy đành phải đồng ý.
Khi về đến nhà, Tại Hi đã ngủ rồi. Giang Hạo ngồi trong phòng khách, vừa có thể nghe thấy tiếng động trong phòng trên tầng hai, vừa có thể nhìn thấy cô về nhà trước tiên. “Ngại quá, em về muộn.” “Uh huh, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, em đúng là biết ngại thật.”
Kiều Tâm Duy đành thành thật báo cáo. “Em thật sự quên mất. A Nặc và Tiểu Chi bỗng nhiên đến tìm em, em vui đến phát điên. Sau đó lúc nhớ ra thì A Nặc bảo anh đã biết. Xin lỗi, em và bọn họ có rất nhiều chuyện muốn tâm sự.”
Giang Hạo cúi người bước lên, ôm lấy vai cô. “Không sao, biết các em có nhiều lời muốn nói, cho nên anh không gọi cho em, ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc con trai.”
“Ha ha, Hi Bảo đã ăn bao nhiêu cơm” “Làm cho thằng bé một phần cơm cuộn trứng, rưới một chút sốt cà chua, con ăn hết sạch. À, còn một cái đùi gà nữa.” “Ăn nhiều đấy, mấy giờ con ngủ?” Xin tha thứ cho bà mẹ lải nhải này, chỉ quan tâm những vấn đề nhàm chán như thế đấy.
Nhưng mà, Giang Hạo không cảm thấy phiền, kiên nhẫn trả lời: “Tám giờ rưỡi. Tắm rửa xong là chui vào ổ chăn. Con nói muốn chờ em về, anh nói vừa kể chuyện cổ tích vừa chờ, anh kể được một nửa thì con ngủ mất.”
“Quả nhiên là con ngoan của mẹ. Nhưng sao em lại cảm thấy mất mát quá, thì ra không có em, nó vẫn ăn ngon ngủ ngon như thường. Ôi, tầm quan trọng của em không bằng lúc trước nữa rồi.” Giang Hạo bật cười, véo má cô và nói: “Anh là ba của nó, em còn so đo với anh à?”
Kiều Tâm Duy xoay người tránh né anh. “Em đi ngâm chân trước đã, lạnh quá. Hôm nay em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh, anh lên giường chờ em.”
Giang Hạo nhìn cô, bên trong ánh mắt ánh lên vẻ quyến rũ gian tà. “Được, anh chờ em ở trên giường.” “... Anh đừng có nghĩ sai lệch, ý của em là muốn chia sẻ với anh một chút chuyện xảy ra ở công ty hôm nay mà thôi.”
Giang Hạo cười lớn: “Ồ, giống với điều anh nghĩ, em cho rằng anh nghĩ cái gì?” “...” Kiều Tâm Duy nghẹn lời lần nữa, hờn dỗi trách móc. “Suyt, anh nói nhỏ thôi, đừng đánh thức con dậy.” Nói xong, cô rón rén lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
Giang Hạo tắt đèn tầng dưới, cũng nhẹ nhàng theo sát lên lầu. Hôm nay tâm trạng cô trông rất tốt. Anh thích cô mang nụ cười trên mặt, chỉ cần thấy cô cười, tất cả mọi thứ anh làm đều đáng giá.
Sáng hôm sau, Kiều Tâm Duy sảng khoái đi vào công ty. Cô đến hơi sớm nên vẫn còn khá vắng. Vừa vào thang máy, cô chợt phát hiện Chu Tử Duệ cũng ở trong đó, Anh ta đi lên từ gara dưới tầng hầm. “Chào buổi sáng, trưởng phòng Chu.” Cô vội vàng chào hỏi cấp trên. Chu Tử Duệ lịch sự dịch sang bên cạnh một bước, mỉm cười đáp lại, “Sao cô cũng đến sớm thế?”
Kiều Tâm Duy hài hước nói: “Bởi vì không cần tăng ca, về nhà sớm, ăn cơm sớm, ngủ sớm, tỉnh dậy sớm, tất nhiên cũng đi làm sớm.”
Chu Tử Duệ bị cô chọc cười, mấy đồng nghiệp xa lạ trong thang máy cũng bị cô làm cho bật cười. Cô bắt đầu cảm thấy ngại ngùng, “Ha ha, đùa thôi, trưởng phòng Chu, cảm ơn anh về chuyện hôm qua.”
“Đừng khách sáo, tôi chỉ là người phán xử vấn đề một cách công bằng, cô cứ làm việc tốt là được.”
“Chắc chắn là vậy.” Lúc này, một người đàn ông hơi lớn tuổi ở bên cạnh khẽ ho khan hai tiếng, Chu Tử Duệ nhìn sang và giới thiệu: “Kiều Tâm Duy, đây là Phó tổng giám đốc Cát của Thịnh Thế.” “Xin chào Phó tổng giám đốc Cát, tôi là Kiều Tâm Duy ở bộ phận Kế hoạch.” Sắc mặt Cát Quân lạnh lùng, hoàn toàn không có sự thân thiện của Chu Tử Duệ. Ông ta chỉ “Ừ” một tiếng coi như xong. Bàn tay Kiều Tâm Duy vươn ra một cách lúng túng. Chẳng sao cả, người ta là Phó tổng giám đốc mà. Phó tổng giám đốc Cát? Nụ cười của Kiều Tâm Duy trở nên cứng đờ trong nháy mắt, đây không phải là cậu ruột của Hồng Thi sao?! Đột nhiên phản ứng kịp, cô mở to hai mắt nhìn Cát Quân, thấy sắc mặt khó chịu của Cát Quân, cô nhanh chóng cúi đầu xuống. Một tiếng “đinh” vang lên, may sao thang máy đã đến nơi, Kiều Tâm Duy vội vàng chạy ra khỏi thang máy. Mà cô nàng bộp chộp, hoàn toàn không hề hay biết mấy câu nói đùa mới vừa rồi của mình đã khiển Chu Tử Duệ đắc tội với Cát Quân.
Bình luận facebook