-
Chương 329
Đó là vết thương như thế nào đây, tuy rằng Kiều Tâm Duy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng nhìn thấy bằng gạc bị tháo ra, bác sĩ xử lý chỗ máu thịt đó, nhiều máu như vậy, thịt thối rữa như vậy, cô vẫn bị buồn nôn, là buồn nôn thật sự. Nhưng cô vẫn một mực lấy tay bịt miệng.
Quân y vừa xử lý vừa nói tình trạng vết thương, anh ta nói: “Thủ trưởng Giang, các vết thương khác trên người của anh đều không nặng. Tuy nhiên vết súng bắn trên ngực này khá nghiêm trọng, tôi thấy anh vẫn nên nằm viện đi thôi, bệnh viện có thể quan sát kịp thời, yên tâm hơn.”
“Tôi không muốn đến bệnh viện qua giao thừa.” Giang Hạo nói một cách2tùy hứng. Quân y thở dài, “Cũng đúng, nhưng mà ngày mai nhất định phải đến bệnh viện chụp X-quang phần ngực, trước mắt xem ra là không thương tổn đến tim, nhưng chụp phim xem thử để yên tâm hơn.” “Được.” “Năm ngày tiếp theo, mỗi ngày tôi sẽ đến thay thuốc cho anh. Nếu hồi phục tốt, có thể ba ngày thay một lần, năm ngày thay một lần, bảy ngày thay một lần, đến khi miệng vết thương khép lại.”
“Bao lâu có thể khỏi?”
“Thương gân động cốt còn phải nằm một trăm ngày đấy, anh thành thật ở nhà nghỉ đi. Lúc có mặt trời cũng có thể đi ra ngoài phơi nắng, nhưng tuyệt đối không thể dùng sức, càng không thể vận động kịch liệt. Một tuần đầu chủ yếu vẫn phải nằm trên giường. Còn7cánh tay trái của anh...” Quân y hơi chần chừ, “Vị trí của viên đạn không tốt lắm, nhất định phải chú ý.”
“Sẽ tàn phế ư?” “Bây giờ vẫn khó nói, phải xem tình hình hồi phục, ba tháng sau làm một bài kiểm tra lực cánh tay mới có thể có kết luận.” Giang Hạo tự giễu, “Haiz, vậy là nửa tàn phế.”
“Thủ trưởng Giang không cần phải thở dài. Tuy rằng không thể so với anh trước kia, nhưng không có ảnh hưởng đối với sinh hoạt bình thường. Nghe nói lần này là anh thật sự muốn xuất ngũ, sau khi xuất ngũ chăm sóc cơ thể cho tốt, anh còn trẻ như vậy, không thành vấn đề.” “Ôm con không ảnh hưởng gì chứ?”.
Quân y cười nói: “Chỉ cần anh phối hợp, ôm vợ cũng không thành1vấn đề.” Kiều Tâm Duy ở một bên nghe được, mặt thoắt đỏ, quân y trong bộ đội sao lại không nghiêm chỉnh như vậy hả?! Xử lý xong vết thương do súng, các chỗ khác thì khá dễ dàng, lo hết phía trước phía sau tổn tầm hai tiếng đồng hồ mới kết thúc. Giang Hạo trông rất mệt mỏi, đích thực là anh rất mệt. Kiều Tâm Duy tiễn quân y về, quay lại thì thấy anh đã ngủ thiếp đi rồi. Anh nằm thẳng, gối đầu hơi cao, chăn chỉ đắp đến ngực. Cả người anh có hai phần ba cơ thể bị băng gạc bao phủ, những phần lộ ra trên cơ bản đều bị băng gạc bằng lại, trông giống như xác ướp, một cái xác ướp đẹp trai. Kiều Tâm Duy đi đến mép giường,7chậm rãi ngồi xuống, chống cằm nhìn anh tỉ mỉ. Thật ra trong lòng cô biết, sở dĩ Lữ trưởng Thang thoải mái phê duyệt cho anh xuất ngũ như vậy, đơn giản chính là vì cơ thể bị thương này của anh. Có thể ra tiền tuyến trước tiên không nói đến năng lực, tố chất cơ thể phải tốt nhất. Hiện giờ cho dù lành vết thương rồi, chắc chắn anh cũng không bằng trước kia, như vậy, chỉ có thể xuất ngũ. Cô nhớ tới đôi mắt khoe khoang vừa rồi của anh, thực tế, chỉ là anh đang che giấu sự mất mát trong lòng mà thôi. Chấn thương của anh, tuổi tác của anh, đều khiến anh phải đối mặt với hiện thực này. Nhìn khuôn mặt anh khi ngủ say, Kiều Tâm Duy không kìm0được vươn tay tới xoa lên gò má anh. Dần dần, anh phát ra tiếng ngáy đều đều hơi nặng nề, cô không thể nhịn cười, hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tháng Giêng, gần như ngày nào nhà họ Giang cũng có người tới thăm hỏi. Có rất nhiều họ hàng, cả gần cả xa, ngay cả họ hàng chỉ dính một chút quan hệ, vừa năm mới là đều sẽ đến. Càng có rất nhiều cấp dưới, có cấp dưới của Giang Chí Trung, cũng có cấp dưới của Giang Hạo. Giang Hạo lại lập công, tuy rằng ngoài sáng không thể khen ngợi, nhưng bên trong đều ngầm biết, vì thế thừa dịp ăn Tết, người đến đây đi lại bấu víu quan hệ càng nhiều. Vui vẻ nhất chính là Hi Bảo, mỗi ngày nhận bao lì xì đến mỏi cả tay, bao lì xì nào của bọn họ cũng đều là bao to.
“Mẹ ơi mẹ, cái này cho mẹ mua quần áo, cái này cho mẹ mua túi xách, cái này cho mẹ mua giày.” “Hi Bảo, con đang muốn bao nuôi mẹ à?” Mắt cô lấp lánh.
Hi Bảo nhướng mày, khoe khoang nói: “Nếu muốn cũng phải tìm người thông minh chút chứ, mẹ ngốc vậy mà.”
“..” Kiều Tâm Duy lập tức đen mặt, chán ghét nhướng mày, giống ba nó y như đúc. Giang Hạo nhịn không được cười ha ha, “Thật không hổ là con trai ba.” Kiều Tâm Duy giận, nói thẳng: “Giang Hạo, trên người anh hội như vậy anh còn không biết xấu hổ mà cười. Cả phòng đều là mùi bùn khắm trên người anh, hôi muốn chết, có muốn kêu con trai yêu của anh qua ngửi thử hay không?” Kiều Tâm Duy nổi hứng, bế con trai lên, “Nào Hi Bảo, đi tới ổ chăn của ba con ngửi thử, mùi vị đó, nhất định khiến con cả đời khó quên.”
Giang Hạo bấn loạn muốn chết, túm chắn không chịu cho con trai tới gần, “Đừng như vậy mà, anh hôi anh biết mà, Tâm Duy... Tâm Duy..” Anh bắt đầu xin tha.
Ai ngờ, Hi Bảo lại nói: “Mẹ ơi, mẹ cũng rất hối á, mẹ và ba là nồi nào úp vung nấy.”
Kiều Tâm Duy buồn bực đến cực điểm, trái lại Giang Hạo vui đến chết đi được, “Chao ôi, Hi Bảo đã biết nói nồi nào úp vung nấy rồi, giỏi quá giỏi.”
Cô thấy anh cười thì lên cơn tức, “Đây đều là mùi hôi trên người ba con. Ngày nào mẹ cũng tắm rửa, mỗi ngày đều tắm! Ba con đã mấy ngày không tắm rồi, là ba hôi.” Hi Bảo thờ ơ nói: “Ừm, dù sao vẫn là hôi, mẹ hôi.”
Những vết bầm và vết trầy trên người Giang Hạo đều đã kết vảy, toàn bộ làn da trên cánh tay phải đều xù xì cực xấu. Có điều bên dưới lớp vảy đã có thể thấy mọc lên da non, trắng nõn hơn so với chỗ khác.
Vì thế, Giang Hạo bảnh chọe nói: “Tâm Duy, em xem, thế này còn hiệu quả hơn so với làm trắng bằng laser đó.”
Kiều Tâm Duy khinh thường phản ứng lại anh, tự mình xem điện thoại di động. “Một người đàn ông thô như anh cần trắng vậy để làm gì? Tâm Duy, anh muốn đi ra ngoài phơi nắng một chút, được không?” “Hôm nay trời đầy mây, không có nắng.” Tiếp tục xem di động. “Vậy hóng gió cũng được mà. Anh thật sự không ru rú trong phòng này nổi nữa.” “Thôi đi, với cái thân yếu đuối mong manh này của anh, cẩn thận bị gió thổi bay.” Giang Hạo bỗng chốc giơ tay cướp lấy di động của cô, “Xem cái gì mà tập trung thế hả? Cả nói chuyện với anh cũng có lệ như vậy.” Kiều Tâm Duy vội vàng cướp lại di động. Tuy nhiên, đáng giận là Giang Hạo cầm di động giơ lên rõ cao. Mặc dù anh ngồi trên giường, nhưng giơ cao tay lên cô cũng không với tới. Cô vịn cánh tay anh nhảy lên để lấy, lại không dám dùng sức quá lỡ động đến vết thương của anh, tốt xấu gì anh vẫn là một người bệnh. “Trả lại cho em, trả lại cho em!” Giang Hạo ngửa đầu nhìn di động, nhìn rồi còn đọc thành tiếng, “Nội y XX? Ha, em muốn cho anh ngạc nhiên bất ngờ hả?”
Kiều Tâm Duy cuống quít thanh minh, “Trượt tay bấm nhầm, anh mau trả lại cho em” Rõ ràng là cô đang đọc tin tức được không, quảng cáo đáng ghét lúc nào cũng có thể thấy, cô trượt tay một chút là bấm mở. Vừa định quay về thì di động đã bị Giang Hạo cướp mất rồi.
Giang Hạo đột nhiên ôm lấy eo cô, hai chân kẹp lấy chân cô, khiến cô không thể động đậy. “Anh làm gì thế?!” Kiều Tâm Duy muốn khóc ghế mà, anh quặp chéo chân vô sỉ quá. Hai tay cô quơ ra sau giành điện thoại trong tay anh, “Trả lại cho em, buông tay!” “Không buông.” Giang Hạo kéo cô lại gần mình, cười xấu xa nói, “Lúc em đang xem nội y XX nói anh yếu đuối mong manh, là có ý gì?” Bờ môi của anh gần như muốn dán lên trên mặt cô, “Có muốn thử xem ngay bây giờ hay không?”
“Thử cái đầu anh ấy mà thử, ban ngày ban mặt bớt chơi trò lưu manh lại cho em. Ai da anh mau thả em ra, mẹ anh và Hi Bảo đi vào bây giờ.”
“Nếu không hay là chúng ta dọn về đi thôi, ở đây nhàm chán quá.”
“Mẹ anh chưa nhìn thấy anh tung tăng nhảy nhót là sẽ không đồng ý đâu. Này, anh để ý tay trái của anh đi.”
Trước mắt kể cả tay trái không thể nhúc nhích, một mình tay phải cũng đủ để khống chế cô. Giang Hạo quăng di động sang bên, trở tay tóm lấy hai cổ tay cô, khóa chặt ra sau lưng, sau đó ném mạnh cô lên trên giường, “Ha ha, dù anh yếu đuối mong manh, nhưng muốn trị em vẫn dư dả.” Kiều Tâm Duy rất bất đắc dĩ, cô có thể cảm giác được lửa tình trong mắt anh không phải đùa, cô vội vã xin tha, “Em sai rồi em sai rồi, không nên nói anh yếu đuối mong manh, anh bình tĩnh một chút.”
Giang Hạo dùng chóp mũi lướt qua gương mặt cô, ngửi mùi hương phái nữ chỉ có trên người cô, có chút say mê, có chút xúc động, cũng có chút yêu thích không muốn buông tay. “Ít nhất nên chờ đến buổi tối có phải không?” Kiều Tâm Duy mặt dày nói, trước mắt xem ra, chỉ như vậy mới có thể ngăn cản anh. Giang Hạo cong khóe miệng lên mỉm cười, độ cong kia mang theo sự mê hoặc. Anh nói nhỏ bên tai cô: “Buổi tối? Được đó, bé con, vậy chờ buổi tối lại xử lý em, quyết định vậy đi.” Kiều Tâm Duy mang thương tích chạy trốn khỏi hang hổ, cô đỏ mặt ra khỏi phòng, đụng phải thím Lý đi ngang qua. Thím Lý đang cầm quần áo đã xếp xong đi về phía phòng ba mẹ chồng. Kiều Tâm Duy xấu hổ quá, may mắn ngăn Giang Hạo lại đúng lúc. “Thím Lý, để cháu giúp thím.”
Thím Lý cười nói: “Không cần không cần, tôi cất vào là xong rồi. Cô cứ chăm sóc A Hạo đi thôi.”
“Anh ấy ngủ trưa rồi.” Thím Lý lại cười, cười đến nỗi rất kỳ quái. Cô càng ngượng hơn, đi đến toilet, nhìn vào gương. Trời ạ! Tên đàn ông xấu xa, in dấu hôn lên cổ của cô, khỉ gió, người đã lớn chừng nào mà còn ấu trĩ như vậy! Thím Lý cất xong quần áo lại quay qua nói với cô, “Tâm Duy, thả lỏng suy nghĩ, đừng có gấp. Cô và A Hạo đều còn trẻ, từ từ rồi sinh con thứ, chớ nóng nảy. Dù sao cũng phải chờ A Hạo khỏi hẳn vết thương đã.” “...” Kiều Tâm Duy bấn loạn quá mà, trong lúc nhất thời không có lời gì để nói, “Cháu biết rồi, thím Lý.”
Thím Lý lại cười với cô, cô cảm thấy mặt của mình đều như phải bỏng, cực nóng.
Bình luận facebook