-
Chương 352
“... Có một cửa hàng đồ uống lạnh ở phía trước.”
Giang Hạo lắc đầu ngay tắp lự, “Buổi tối uống đồ lạnh thì nửa đêm em sẽ đau bụng.” Kiều Tâm Duy ngậm miệng, tuy rằng bình thường anh cũng quan tâm rất rộng, nhưng mà bây giờ ở trước mặt con gái người ta, khó tránh khỏi bị nghi ngờ đang phô diễn tình cảm. Bây giờ đúng vào giờ cao điểm, ngoài đường đều kẹt cứng ngắc. Giang Hạo không muốn đi lòng vòng, trực tiếp quẹo vào một quán bar lounge nhỏ, anh chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện, thể là được. Đô Thành vào đầu tháng tư,2chênh lệch nhiệt độ giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn. Vào lúc hoàng hôn, đó là thời điểm nhiệt độ giảm xuống. Khi Kiều Tâm Duy xuống xe, một cơn gió lạnh thổi ập vào mặt, cô không kiềm được khẽ “hắt xì”. Giang Hạo quàng qua vai cô, ôm thật chặt, “Cảm lạnh rồi à?”
“Không, mùi hơi ngứa thôi.”
“Lát nữa đến tiệm thuốc mua ít thuốc uống.” Nói xong, anh cảm thấy không đúng, lại nói, “Ấy không được, lỡ như em mang thai rồi thì làm sao đây? Về nhà uống nhiều nước ấm chút đi.” Cao Y Nhụy vẫn đi theo ở phía sau, từng cử động của họ đều khiến cô ta tan nát cõi lòng. Đi vào bar lounge, gọi đại một8bình trà, bọn họ bắt đầu nói chuyện. Cao Y Nhụy ngồi đối diện họ, cẩn thận đánh giá người phụ nữ cạnh Giang Hạo. Cô chính là vợ của Giang Hạo, nhưng Cao Y Nhụy thật sự không cảm thấy cô có chỗ nào đáng để Giang Hạo chung tình, chỉ là một phụ nữ bình thường, còn lớn tuổi nữa.
Cùng lúc Cao Y Nhụy đánh giá Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy cũng đang đánh giá cô ta. Ánh đèn ngả màu vàng trên đỉnh đầu chiếu xuống làm làn da thêm sáng bóng, Cao Y Nhụy trang điểm nhạt, kẻ mắt hơi nhòe một chút vì có nước mắt, nhưng điều này cũng không che lấp vẻ tươi trẻ xinh đẹp của cô ta. Con gái2còn trẻ tuổi không cần có tình trang điểm cũng đã rất đẹp.
“Cô muốn nói cái gì?” Giang Hạo hỏi thẳng vào vấn đề, anh không muốn lãng phí thời gian thêm, Hi Bảo còn ở nhà chờ họ. Cao Y Nhụy cúi đầu, vừa mở miệng đã rơi nước mắt, “Chủ nhiệm Giang, anh trai em đã mắng em rồi, xin lỗi, bởi vì quan hệ với em mà gây ra cho anh rắc rối rất lớn.” “Nếu biết đã gây ra rắc rối rất lớn cho tôi, cô nên biết điều mà biến mất, chứ không phải hết lần này đến lần khác quấy rầy cuộc sống của tôi.” “Em... em không muốn lại bỏ lỡ nữa, em đã yêu anh rất nhiều năm, bắt đầu từ2khi anh làm sĩ quan huấn luyện, em đã phải lòng anh rồi. Em sợ nếu còn không nói với anh, em sẽ hối hận cả đời.” Giang Hạo bất đắc dĩ, “Bây giờ tôi đã biết rồi, cô vừa lòng chưa?” Cao Y Nhụy nói bằng giọng điệu cầu xin: “Em chỉ muốn biết anh sống có tốt không mà thôi, không có tin tức của anh em sống không bằng chết. Cho dù chỉ làm bạn bè cũng được, chị Giang, có thể chứ?” Kiều Tâm Duy lẩm nhẩm trong lòng, cô gái, cô thật chẳng hiểu gì về Giang Hạo. Cô càng như vậy, Giang Hạo chỉ càng chán ghét có thêm mà thôi.
Giang Hạo thở dài, anh nắm lấy tay Kiều Tâm Duy, vừa khéo6lộ ra một đôi nhẫn cưới. Nhẫn của hai người đều là kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng chức năng thì giống nhau, tình cảm muốn thể hiện cũng giống nhau, anh nói: “Khỏi hỏi cô ấy, tôi có thể trả lời cô luôn, không cần thiết phải làm bạn, không cần thiết phải liên lạc.” Cao Y Nhụy luống cuống chân tay, tủi thân phát khóc, “Anh trai em mắng em cả một ngày, nếu không phải em không đếm xỉa đến thì cũng sẽ không đi tìm anh” nước mắt cô ta lưng tròng nhìn anh, giọng nói cũng trở nên vô cùng tủi thân, “Chủ nhiệm Giang, em... em thật sự yêu anh rất lâu rồi, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Tôi không cần biết! Cô yêu tôi, đó chỉ là tình cảm đơn phương của cô, cả cảm ơn tôi cũng không cần cảm ơn cô. Tôi không yêu cô, thậm chí là một chút thích cũng không có. Tôi chỉ yêu vợ tôi thôi.” “Không thể nào, Chủ nhiệm Giang, em biết là anh cố ý nói như vậy là bởi vì anh muốn cho em hết hy vọng đúng không? Chắc chắn là anh có thích em, chỉ là anh không muốn làm em tổn thương, bởi vì anh đã kết hôn, mà em còn đang đi học. Anh sợ em phải gánh cái tiếng kẻ thứ ba, sợ ảnh hưởng đến em, đúng không?”
Giang Hạo hơi mệt mỏi, lần đầu tiên gặp được một cô nàng khó khai thông như vậy, thật sự luôn. Không phải anh chưa từng gặp phụ nữ lì lợm đeo bám, đủ loại thủ đoạn đều có, nhưng ít ra, anh nói không thích họ, họ đều có thể nghe hiểu. Những Cao Y Nhụy này thì không như vậy.
Cao Y Nhụy tiếp tục khóc lóc kể lể, “Lần trước anh trai em nói muốn mời anh ăn cơm để cảm ơn anh, anh nhìn em rồi nói buổi tối trời lạnh về sớm chút đi, lần sau sẽ có cơ hội ăn cơm. Hôm đó em mặc ít, em biết anh quan tâm em nên mới từ chối. Còn có sushi hôm đó, anh trai em đều nói khó ăn, nhóm anh Lưu và anh Trương cũng đều nói khó ăn, chỉ anh nói ngon. Em rất vui, bởi vì anh biết là do em tự tay làm, dù khó ăn cũng vẫn ngon, đúng không?”
Giang Hạo phải hít thở sâu, anh thận trọng giải thích: “Tôi từ chối ăn cơm là vì tôi muốn về nhà sớm một chút với vợ với con. Tôi nói ngon chỉ đơn thuần là cổ vũ cổ mà thôi. Từ đầu đến cuối đều là một mình cô tưởng tượng ra, cô hiểu không?”
Cao Y Nhụy khóc rõ đáng thương, các bàn khách gần đó sôi nổi quay đầu nhìn qua bên này. Người không biết tình hình có lẽ đều tưởng ai bắt nạt cô ta.
“Anh muốn nói là một mình em tình nguyện à? Nhưng em thật sự cảm thấy anh cũng thích em mà, em thật sự cảm thấy như vậy...” Cao Y Nhụy chớp đôi mắt đẫm lệ, yên lặng nhìn Kiều Tâm Duy, “Em biết hôm nay vợ của anh ở đây, cho nên anh sẽ không thừa nhận. Chị, xin lỗi vì trước kia em đã xúc phạm chị, nhưng mà em sẽ không phá hoại gia đình chị, cũng sẽ không làm tổn thương chị. Chúng ta đều là phụ nữ, tội gì mà chị phải gây khó dễ cho em...”
Nghe xong lời này Giang Hạo nổi giận, suýt nữa là anh muốn lật tung bàn. Kiều Tâm Duy đè tay anh lại để anh đừng xúc động, cô nhìn Cao Y Nhụy và nói: “Cô Cao, cô đừng nóng nhé. Thật sự tôi cảm thấy cô như sống trong thế giới cổ tích ấy. Trong thế giới của mình có chính là công chúa, tất cả mọi người đều thích cô yêu cô, cô nên tỉnh lại đi.”
Vẻ mặt Cao Y Nhụy uất ức, nước mắt ào ào chảy ra, càng lau càng nhiều, càng lau càng đen, kẻ mắt của cô ta đều lem hết cả.
Giang Hạo thừa thắng xông lên, giọng điệu cứng rắn: “Nếu cô muốn thuận lợi tốt nghiệp, nếu cô không muốn tôi làm lớn chuyện này lên và liên lụy tới anh trai cô, thì cô cũng đừng quấy rầy chúng tôi nữa. Cô nghĩ như thế nào tôi chẳng để ý, tôi chỉ hy vọng cổ đừng quấy rầy tôi và vợ tôi thôi.”
“Vì sao, vì sao...” Cao Y Nhụy vẫn sợ, “Em có chỗ nào so ra kém cô ấy? Nếu như giữa hai người không có vấn đề cũng sẽ không ly hôn. Vì con mà phục hồn, loại hôn nhân không có tình yêu này, có ý nghĩa gì đâu?”
Bình luận facebook