Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-408.html
Chương 408: Đi xem mắt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhiều năm trước, người bạn gái anh yêu tha thiết tuyệt vọng bỏ đi
Mấy năm nay, phụ nữ ở cạnh anh như nước chảy, anh không biết mình đã ở cùng bao nhiêu cô gái
Không phải là anh đùa bỡn bọn họ, mà là bọn họ cũng chỉ có lòng chơi đùa thôi, chẳng qua là mọi người đều theo nhu cầu cả
Chơi bời lâu rồi, anh phát hiện thì ra thử làm cho anh nhớ nhung vẫn là phần tình cảm lúc ban đầu kia.
Hôm nay, nhìn Hạ Chí mua đồ ở siêu thị, nhìn cô bận rộn trong bếp, trong lòng anh bỗng có một cảm giác khó nói thành lời
Đó là sự rung động, là sự rung động mà anh từng có lúc trẻ
Một cơn gió thổi qua, những cành lá2khô rơi xuống, không khí lạnh lẽo từ từ cắn nuốt toàn bộ Hàng Châu
Mùa đông đến thật rồi.
Nhưng lòng Nguyễn Tấn lại nóng hừng hực hơn hẳn ngày thường bởi vì một cô gái, bởi vì một bữa tối
Anh đột nhiên chẳng nhớ nhà nữa, anh đột nhiên muốn ở lại thành phố này, ở cạnh cô.
Đường Tư Điểm được bạn học nhờ giới thiệu đối tượng, cô nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là Hạ Chí xứng đối với người ta nhất.
Lúc nghỉ trưa, cô vẫy tay với Hạ Chí và nói, “Tới đây, cho cậu xem bức ảnh này.”
Đường Tư Điềm mở album ảnh bạn học ra, bấm vào mấy tấm ảnh, “Cậu xem người này nè, không tệ đúng không?”
“Ừ, không tệ
Xem ảnh trông có vẻ ngay thẳng,8nếu phẩm chất cũng tốt thì có thể xem xét để phát triển thêm đó.” Hạ Chí nghĩ thầm, ôi trời ơi, tin tức to đùng, cô gái mạnh mẽ Đường Tư Điềm rốt cuộc đã muốn yêu đương, chẳng dễ gì nha
Đường Tư Điềm nói, “Mình cam đoan về phẩm chất của cậu ấy, tuyệt đối là qua ải
Cậu ấy là bạn học đại học của mình, người ở đây, có nhà có xe có tiền tiết kiệm
Giờ đang làm việc ở ngân hàng, lương một năm trên 200 nghìn, chỉ thiếu một cô vợ thôi.”
“Ổ, điều kiện tốt thể.”
“Điều kiện rất nổi bật đó
Lúc học đại học năm nào cũng lấy được học bổng, còn là Chủ tịch Hội học sinh, chưa tốt nghiệp đã được ngân hàng mới vào làm
Bây giờ9là Chủ nhiệm phòng Đầu tư ở trụ sở chính ngân hàng Công thương Hàng Châu, nói thế nào cũng là một anh sếp nhỏ đó.”
“Điều kiện cậu ta như vậy chắc là nhiều cô theo đuổi lắm.” “Ừ, cậu ấy kể mấy cô giao dịch viên của ngân hàng đều có ý với cậu ấy
Cậu ấy cũng muốn yêu đương nhưng chưa tìm được ai hợp mắt, nhờ mình giới thiệu cho cậu ấy.” Hạ Chỉ cười, “Tự Điểm, đó là cái cớ của cậu ta
Cậu ta muốn theo đuổi cậu đó.” Đường Tự Điểm lắc đầu nói, “Cậu hiểu lầm rồi, quan hệ của mình và cậu ấy như anh em tay chân, bọn mình là cùng một loại người
Trước kia từng định yêu dương thử xem sao nhưng thật sự không2được, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Hạ Chỉ ngừng cười, càng nghĩ càng cảm thấy lời cô ấy nói có ẩn ý, “Cậu có ý gì đây?” “Giới thiệu cho cậu đó.” Đường Tự Điềm hăng hái vô cùng, cứ như chuyện này nhất định sẽ thành công vậy, “Hạ Chí, mình nói cậu nhé
Người bạn này của mình dù bề ngoài, điều kiện hay phẩm chất đều là ngàn dặm mới tìm được một
Vì không để phù sa chảy ra ruộng ngoài nên mình giới thiệu cậu ấy cho cậu trước tiên
Khỏi cần cảm ơn mình, mời mình ăn cơm là được.”
“Hả...” Hạ Chí vô cùng lúng túng, vòng cả buổi hóa ra là giới thiệu đối tượng cho cô.
Mà đúng lúc này không biết Nguyễn Tấn đã đi xuống lầu từ2đời nào, anh ho nhẹ hai tiếng và bước qua trước mặt hai người như không có việc gì.
Sắc mặt của Hạ Chí từ lúng túng chuyển thẳng sang xấu hổ
Không biết Nguyễn tổng có nghe thấy không, không biết anh có hiểu lầm không?
“Hạ Chi, Hạ Chí?..” Đường Tư Điềm lắc vai cô, ra sức đề cử, “Thế nào? Cậu cũng thấy cậu ấy trong ngay thẳng còn gì? Gặp mặt một lần đi, coi như quen thêm một người bạn cũng được.”
Hạ Chi do dự, nếu nói đi xem mắt thì cô đã đi nhiều rồi, gặp hay không cũng không sao cả
Cải có để ý chính là Nguyễn Tấn sẽ nghĩ như thế nào.
“Ha ha, Tư Điềm, điều kiện của cậu ta tốt thế sẽ không xem trọng mình đâu
Hơn nữa cậu biết tình huống nhà mình, chưa chắc cậu ta sẽ chịu, hay là thôi đi.”
Đường Tư Điểm thấy rõ là cô đang thoái thác nên cũng không muốn ép cô, “Được rồi, được rồi, tùy cậu vậy
Mình đành phải tìm người khác xem sao.”
“Ùừů.”
Hôm ấy Đường Tư Điểm và Hạ Chí cùng ra ngoài, ngẫu nhiên gặp một người đàn ông ở câu lạc bộ gym
Trùng hợp làm sao, anh ta đúng là người bạn học kia của Đường Tư Điểm.
“Hi bạn học cũ, Đường Tự Điểm!”
Đường Tự Điềm thấy có người gọi mình, giọng còn khá quen, cô nàng quay đầu nhìn lại và mắt sáng lên, “Chu Hạo Lâm
Hi, trùng hợp thật.” Chu Hạo Lâm mặc quần thể thao rộng rãi và áo ba lỗ trắng, vì mới tập xong nên ướt đẫm mồ hôi
Mặt mũi của anh ta ngay thẳng khiến người ta khá thoải mái, nụ cười tỏa nắng, thân hình cường tráng
Quan trọng hơn là nghe cách nói năng của anh ta là biết là người có giáo dục
“Sao hôm nay lại hiếm thấy thế, gặp được cậu ở đây? Các cậu đến đây để.” Nhìn các cô mặc đồ công sở, Chu Hạo Lâm đoán, “Bàn chuyện công việc?” Đường Tư Điềm cười đáp, “Đúng vậy đấy
Bọn mình tới câu lạc bộ tìm Chu tổng, lễ tân nói Chu tổng ở phòng tập gym nên mới đến đây
Lâu rồi không gặp nhỉ bạn học cũ.”
Chu Hạo Lâm quan sát Hạ Chí ở cạnh Đường Tư Điềm, thật ra anh ta nhìn thấy Hạ Chí đầu tiên, sau đó mới phát hiện bóng lưng bên cạnh là Đường Tự Điểm,
“Không giới thiệu đồng nghiệp của cậu cho mình à?” Đường Tư Điềm hiểu ý, kéo Hạ Chí nói, “Đây là Hạ Chí, đủng đó, chính là Hạ Chí đó
Đây là Chu Hạo Lâm, bạn học bốn năm đại học của mình, bây giờ là một vị sếp nhỏ của ngân hàng, tương lai xán lạn lắm đấy.”
Hạ Chí mỉm cười gật đầu với anh ta, nghĩ thầm, thì ra là người này
Lần đầu gặp nhau, lại là ở phòng gym, Chu Hạo Lâm không muốn thể hiện quá mức nên chỉ mỉm cười và gật đầu chào hỏi đơn giản
Có điều anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy nên nói, “Khi nào hai người xong việc thể, xong rồi thì mình mời cơm? Chúng ta khó lắm mới gặp được nhau, đừng làm lỡ mối duyên này chứ bạn học cũ.” Đường Tự Điểm xin lỗi và nói khéo léo, “Hẹn sau đi, thật đó
Sau khi xong việc ở đây thì bọn mình còn có việc khác
Sắp Tết Dương lịch rồi, chẳng mấy nữa là tới năm mới, rất nhiều chuyện bị hỏi tới hỏi lui
Cậu làm việc với tiền nên chắc là rõ mà.”
Chu Hạo Lâm gật đầu ra vẻ hiểu rõ, “Được rồi, vậy hẹn sau, nhất định phải hẹn đó.” “Ừ, tạm biệt, bọn mình vào trước đây.” “Ừ, tạm biệt.” Chu Hạo Lầm nhìn theo hai người rời đi.
Đêm trước khi nghỉ Tết Dương lịch, Hạ Chỉ báo cáo công việc trong văn phòng của Nguyễn Tấn
Sau khi báo cáo xong, Nguyễn Tấn hỏi cô sắp xếp thời gian Tết Dương lịch thế nào, cô nói thật với anh là mình phải về quê.
Đáy mắt Nguyễn Tấn hiện lên sự mất mát, sau đó biến mất nhanh như chớp
Anh luôn không dễ để lộ nội tâm của mình.
“Không có việc gì nữa, ra ngoài đi, giữ liên lạc nhé.”
Hạ Chỉ thật thà gật đầu, “Vâng, giữ liên lạc.” Cô hơi khó hiểu vì sao Nguyễn Tấn lại nói thế, nhưng thái độ lạnh như băng của anh khiến cô không dám hỏi nhiều
Xuống lầu, Đường Tư Điềm đột nhiên nhắc tới Chu Hạo Lâm, “Hạ Chí, Hạ Chí, cậu còn nhớ Chu Hạo Lâm mà bọn mình gặp ở câu lạc bộ gym lần trước không? Là cậu bạn học cũ của mình ấy.” “À, nhở, sao thế?” “Mùa xuân của cậu đến rồi
Vừa rồi Chu Hạo Lâm hỏi thăm mình về cậu đó
Cậu ấy bảo cậu là tuýp người cậu ấy thích, muốn tiếp xúc nhiều hơn, nhờ mình làm mối đó.”
Hạ Chí hơi sửng sốt, “A?” Điều này quá đột ngột, điều kiện của Chu Hạo Lâm đích thực rất tốt
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ đồng ý gặp mặt thử
Nhưng bây giờ trong lòng cô đã có người mình thích nên sẽ không còn có thể thoải mái đi xem mắt nữa.
“Hơn nữa mình đã kể hoàn cảnh nhà cậu với cậu ấy rồi, cậu ấy bảo không ngại đâu
Xin lỗi nha Hạ Chí, mình chưa được cậu đồng ý đã kể với cậu ấy hoàn cảnh nhà cậu, nhưng mà con người cậu ấy thật sự rất tốt, mình không muốn các cậu bỏ lỡ nhau.” “Mình..” Thấy Đường Tư Điểm nhiệt tình như thế, cô thật sự ngại phải từ chối, “Đợi hết Tết Dương lịch rồi nói sau, mình về suy nghĩ thêm đã.” “Được được, vậy mình đưa số điện thoại của cậu cho cậu ấy nhé?” Không đợi Hạ Chỉ mở miệng, Đường Tư Điểm đã tự làm chủ, “Cứ thể đi, các cậu cứ liên hệ trước thử đã, lúc gặp mặt cũng sẽ không quá lúng túng.” “Này...” Cô còn chưa đồng ý đâu
“Được rồi, làm việc đi
Ôi hôm nay nhiều việc quá!” Hạ Chỉ nghẹn lời, không thể từ chối nổi
Ngày hôm sau là bắt đầu ba ngày nghỉ của Tết Dương lịch, Hạ Chí đã thu dọn hành lý xong từ sớm
Nói là hành lý chứ thật ra cũng không có gì
Trong nhà chẳng thiếu cái gì, lần nào cổ mang ít đổ về nhà đểu bị ba mẹ bảo phiền phức quá đừng mua nữa,
Nhưng quà là ở tấm lòng, cô không thể đi tay không về
Cuối cùng chọn qua chọn lại vẫn ôm một túi lớn về
Vừa xuống lầu, cô đã thấy xe của Nguyễn Tấn đang đậu ở cửa
Nguyễn Tân đang đứng dựa vào cạnh cửa xe và cúi đầu nhìn điện thoại
Hạ Chỉ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, muốn hỏi sao anh lại ở đây? Nguyễn Tân nở nụ cười khi thấy cô đi ra, hạ điện thoại xuống và nói, “Tốc độ khá nhanh đấy
Hai mươi phút trước mới vừa dậy, bây giờ đã ra ngoài rồi
May mà tốc độ của tôi cũng rất nhanh, nếu không sẽ không tới kịp.” “Hả? Nguyễn tổng, anh.” Nguyễn Tấn lắc điện thoại di động, “Nhìn thấy cô đang WeChat
Ngày nghỉ đầu tiên tôi cũng không muốn dậy sớm như vậy.” Hạ Chí mừng thầm, buổi sáng đã đặt báo thức năm giờ dậy, vừa mở hai mắt ra đã đăng bài viết đầu tiên hôm nay lên WeChat, cô nói: [Ngày nghỉ đầu tiên thật sự chẳng muốn dậy sớm, nhưng mà giấc ngủ yêu dấu à, chờ ta về đến nhà sẽ yêu thương mi nữa.] “Mau lên xe đi, trời lạnh lắm.” Nói xong, Nguyễn Tân đón lấy túi của cô bỏ vào cốp xe
Mặc dù trời lạnh nhưng lòng Hạ Chí lại ấm áp, “Nguyễn tổng, sao anh không nói trước với tôi một tiếng, tôi...” Cô vội lấy tay cho tóc một chút, “Ha ha, tôi cũng chưa sửa soạn gì.” Lúc này cô để mặt mộc, tóc cũng chưa xử lý đàng hoàng, cứ sơ sài như thế mà xuất hiện trước mặt anh, xấu xí biết bao.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mấy năm nay, phụ nữ ở cạnh anh như nước chảy, anh không biết mình đã ở cùng bao nhiêu cô gái
Không phải là anh đùa bỡn bọn họ, mà là bọn họ cũng chỉ có lòng chơi đùa thôi, chẳng qua là mọi người đều theo nhu cầu cả
Chơi bời lâu rồi, anh phát hiện thì ra thử làm cho anh nhớ nhung vẫn là phần tình cảm lúc ban đầu kia.
Hôm nay, nhìn Hạ Chí mua đồ ở siêu thị, nhìn cô bận rộn trong bếp, trong lòng anh bỗng có một cảm giác khó nói thành lời
Đó là sự rung động, là sự rung động mà anh từng có lúc trẻ
Một cơn gió thổi qua, những cành lá2khô rơi xuống, không khí lạnh lẽo từ từ cắn nuốt toàn bộ Hàng Châu
Mùa đông đến thật rồi.
Nhưng lòng Nguyễn Tấn lại nóng hừng hực hơn hẳn ngày thường bởi vì một cô gái, bởi vì một bữa tối
Anh đột nhiên chẳng nhớ nhà nữa, anh đột nhiên muốn ở lại thành phố này, ở cạnh cô.
Đường Tư Điểm được bạn học nhờ giới thiệu đối tượng, cô nàng nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy vẫn là Hạ Chí xứng đối với người ta nhất.
Lúc nghỉ trưa, cô vẫy tay với Hạ Chí và nói, “Tới đây, cho cậu xem bức ảnh này.”
Đường Tư Điềm mở album ảnh bạn học ra, bấm vào mấy tấm ảnh, “Cậu xem người này nè, không tệ đúng không?”
“Ừ, không tệ
Xem ảnh trông có vẻ ngay thẳng,8nếu phẩm chất cũng tốt thì có thể xem xét để phát triển thêm đó.” Hạ Chí nghĩ thầm, ôi trời ơi, tin tức to đùng, cô gái mạnh mẽ Đường Tư Điềm rốt cuộc đã muốn yêu đương, chẳng dễ gì nha
Đường Tư Điềm nói, “Mình cam đoan về phẩm chất của cậu ấy, tuyệt đối là qua ải
Cậu ấy là bạn học đại học của mình, người ở đây, có nhà có xe có tiền tiết kiệm
Giờ đang làm việc ở ngân hàng, lương một năm trên 200 nghìn, chỉ thiếu một cô vợ thôi.”
“Ổ, điều kiện tốt thể.”
“Điều kiện rất nổi bật đó
Lúc học đại học năm nào cũng lấy được học bổng, còn là Chủ tịch Hội học sinh, chưa tốt nghiệp đã được ngân hàng mới vào làm
Bây giờ9là Chủ nhiệm phòng Đầu tư ở trụ sở chính ngân hàng Công thương Hàng Châu, nói thế nào cũng là một anh sếp nhỏ đó.”
“Điều kiện cậu ta như vậy chắc là nhiều cô theo đuổi lắm.” “Ừ, cậu ấy kể mấy cô giao dịch viên của ngân hàng đều có ý với cậu ấy
Cậu ấy cũng muốn yêu đương nhưng chưa tìm được ai hợp mắt, nhờ mình giới thiệu cho cậu ấy.” Hạ Chỉ cười, “Tự Điểm, đó là cái cớ của cậu ta
Cậu ta muốn theo đuổi cậu đó.” Đường Tự Điểm lắc đầu nói, “Cậu hiểu lầm rồi, quan hệ của mình và cậu ấy như anh em tay chân, bọn mình là cùng một loại người
Trước kia từng định yêu dương thử xem sao nhưng thật sự không2được, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.”
Hạ Chỉ ngừng cười, càng nghĩ càng cảm thấy lời cô ấy nói có ẩn ý, “Cậu có ý gì đây?” “Giới thiệu cho cậu đó.” Đường Tự Điềm hăng hái vô cùng, cứ như chuyện này nhất định sẽ thành công vậy, “Hạ Chí, mình nói cậu nhé
Người bạn này của mình dù bề ngoài, điều kiện hay phẩm chất đều là ngàn dặm mới tìm được một
Vì không để phù sa chảy ra ruộng ngoài nên mình giới thiệu cậu ấy cho cậu trước tiên
Khỏi cần cảm ơn mình, mời mình ăn cơm là được.”
“Hả...” Hạ Chí vô cùng lúng túng, vòng cả buổi hóa ra là giới thiệu đối tượng cho cô.
Mà đúng lúc này không biết Nguyễn Tấn đã đi xuống lầu từ2đời nào, anh ho nhẹ hai tiếng và bước qua trước mặt hai người như không có việc gì.
Sắc mặt của Hạ Chí từ lúng túng chuyển thẳng sang xấu hổ
Không biết Nguyễn tổng có nghe thấy không, không biết anh có hiểu lầm không?
“Hạ Chi, Hạ Chí?..” Đường Tư Điềm lắc vai cô, ra sức đề cử, “Thế nào? Cậu cũng thấy cậu ấy trong ngay thẳng còn gì? Gặp mặt một lần đi, coi như quen thêm một người bạn cũng được.”
Hạ Chi do dự, nếu nói đi xem mắt thì cô đã đi nhiều rồi, gặp hay không cũng không sao cả
Cải có để ý chính là Nguyễn Tấn sẽ nghĩ như thế nào.
“Ha ha, Tư Điềm, điều kiện của cậu ta tốt thế sẽ không xem trọng mình đâu
Hơn nữa cậu biết tình huống nhà mình, chưa chắc cậu ta sẽ chịu, hay là thôi đi.”
Đường Tư Điểm thấy rõ là cô đang thoái thác nên cũng không muốn ép cô, “Được rồi, được rồi, tùy cậu vậy
Mình đành phải tìm người khác xem sao.”
“Ùừů.”
Hôm ấy Đường Tư Điểm và Hạ Chí cùng ra ngoài, ngẫu nhiên gặp một người đàn ông ở câu lạc bộ gym
Trùng hợp làm sao, anh ta đúng là người bạn học kia của Đường Tư Điểm.
“Hi bạn học cũ, Đường Tự Điểm!”
Đường Tự Điềm thấy có người gọi mình, giọng còn khá quen, cô nàng quay đầu nhìn lại và mắt sáng lên, “Chu Hạo Lâm
Hi, trùng hợp thật.” Chu Hạo Lâm mặc quần thể thao rộng rãi và áo ba lỗ trắng, vì mới tập xong nên ướt đẫm mồ hôi
Mặt mũi của anh ta ngay thẳng khiến người ta khá thoải mái, nụ cười tỏa nắng, thân hình cường tráng
Quan trọng hơn là nghe cách nói năng của anh ta là biết là người có giáo dục
“Sao hôm nay lại hiếm thấy thế, gặp được cậu ở đây? Các cậu đến đây để.” Nhìn các cô mặc đồ công sở, Chu Hạo Lâm đoán, “Bàn chuyện công việc?” Đường Tư Điềm cười đáp, “Đúng vậy đấy
Bọn mình tới câu lạc bộ tìm Chu tổng, lễ tân nói Chu tổng ở phòng tập gym nên mới đến đây
Lâu rồi không gặp nhỉ bạn học cũ.”
Chu Hạo Lâm quan sát Hạ Chí ở cạnh Đường Tư Điềm, thật ra anh ta nhìn thấy Hạ Chí đầu tiên, sau đó mới phát hiện bóng lưng bên cạnh là Đường Tự Điểm,
“Không giới thiệu đồng nghiệp của cậu cho mình à?” Đường Tư Điềm hiểu ý, kéo Hạ Chí nói, “Đây là Hạ Chí, đủng đó, chính là Hạ Chí đó
Đây là Chu Hạo Lâm, bạn học bốn năm đại học của mình, bây giờ là một vị sếp nhỏ của ngân hàng, tương lai xán lạn lắm đấy.”
Hạ Chí mỉm cười gật đầu với anh ta, nghĩ thầm, thì ra là người này
Lần đầu gặp nhau, lại là ở phòng gym, Chu Hạo Lâm không muốn thể hiện quá mức nên chỉ mỉm cười và gật đầu chào hỏi đơn giản
Có điều anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy nên nói, “Khi nào hai người xong việc thể, xong rồi thì mình mời cơm? Chúng ta khó lắm mới gặp được nhau, đừng làm lỡ mối duyên này chứ bạn học cũ.” Đường Tự Điểm xin lỗi và nói khéo léo, “Hẹn sau đi, thật đó
Sau khi xong việc ở đây thì bọn mình còn có việc khác
Sắp Tết Dương lịch rồi, chẳng mấy nữa là tới năm mới, rất nhiều chuyện bị hỏi tới hỏi lui
Cậu làm việc với tiền nên chắc là rõ mà.”
Chu Hạo Lâm gật đầu ra vẻ hiểu rõ, “Được rồi, vậy hẹn sau, nhất định phải hẹn đó.” “Ừ, tạm biệt, bọn mình vào trước đây.” “Ừ, tạm biệt.” Chu Hạo Lầm nhìn theo hai người rời đi.
Đêm trước khi nghỉ Tết Dương lịch, Hạ Chỉ báo cáo công việc trong văn phòng của Nguyễn Tấn
Sau khi báo cáo xong, Nguyễn Tấn hỏi cô sắp xếp thời gian Tết Dương lịch thế nào, cô nói thật với anh là mình phải về quê.
Đáy mắt Nguyễn Tấn hiện lên sự mất mát, sau đó biến mất nhanh như chớp
Anh luôn không dễ để lộ nội tâm của mình.
“Không có việc gì nữa, ra ngoài đi, giữ liên lạc nhé.”
Hạ Chỉ thật thà gật đầu, “Vâng, giữ liên lạc.” Cô hơi khó hiểu vì sao Nguyễn Tấn lại nói thế, nhưng thái độ lạnh như băng của anh khiến cô không dám hỏi nhiều
Xuống lầu, Đường Tư Điềm đột nhiên nhắc tới Chu Hạo Lâm, “Hạ Chí, Hạ Chí, cậu còn nhớ Chu Hạo Lâm mà bọn mình gặp ở câu lạc bộ gym lần trước không? Là cậu bạn học cũ của mình ấy.” “À, nhở, sao thế?” “Mùa xuân của cậu đến rồi
Vừa rồi Chu Hạo Lâm hỏi thăm mình về cậu đó
Cậu ấy bảo cậu là tuýp người cậu ấy thích, muốn tiếp xúc nhiều hơn, nhờ mình làm mối đó.”
Hạ Chí hơi sửng sốt, “A?” Điều này quá đột ngột, điều kiện của Chu Hạo Lâm đích thực rất tốt
Nếu đổi lại là trước kia, cô sẽ đồng ý gặp mặt thử
Nhưng bây giờ trong lòng cô đã có người mình thích nên sẽ không còn có thể thoải mái đi xem mắt nữa.
“Hơn nữa mình đã kể hoàn cảnh nhà cậu với cậu ấy rồi, cậu ấy bảo không ngại đâu
Xin lỗi nha Hạ Chí, mình chưa được cậu đồng ý đã kể với cậu ấy hoàn cảnh nhà cậu, nhưng mà con người cậu ấy thật sự rất tốt, mình không muốn các cậu bỏ lỡ nhau.” “Mình..” Thấy Đường Tư Điểm nhiệt tình như thế, cô thật sự ngại phải từ chối, “Đợi hết Tết Dương lịch rồi nói sau, mình về suy nghĩ thêm đã.” “Được được, vậy mình đưa số điện thoại của cậu cho cậu ấy nhé?” Không đợi Hạ Chỉ mở miệng, Đường Tư Điểm đã tự làm chủ, “Cứ thể đi, các cậu cứ liên hệ trước thử đã, lúc gặp mặt cũng sẽ không quá lúng túng.” “Này...” Cô còn chưa đồng ý đâu
“Được rồi, làm việc đi
Ôi hôm nay nhiều việc quá!” Hạ Chỉ nghẹn lời, không thể từ chối nổi
Ngày hôm sau là bắt đầu ba ngày nghỉ của Tết Dương lịch, Hạ Chí đã thu dọn hành lý xong từ sớm
Nói là hành lý chứ thật ra cũng không có gì
Trong nhà chẳng thiếu cái gì, lần nào cổ mang ít đổ về nhà đểu bị ba mẹ bảo phiền phức quá đừng mua nữa,
Nhưng quà là ở tấm lòng, cô không thể đi tay không về
Cuối cùng chọn qua chọn lại vẫn ôm một túi lớn về
Vừa xuống lầu, cô đã thấy xe của Nguyễn Tấn đang đậu ở cửa
Nguyễn Tân đang đứng dựa vào cạnh cửa xe và cúi đầu nhìn điện thoại
Hạ Chỉ hơi sửng sốt, ngơ ngác nhìn anh, muốn hỏi sao anh lại ở đây? Nguyễn Tân nở nụ cười khi thấy cô đi ra, hạ điện thoại xuống và nói, “Tốc độ khá nhanh đấy
Hai mươi phút trước mới vừa dậy, bây giờ đã ra ngoài rồi
May mà tốc độ của tôi cũng rất nhanh, nếu không sẽ không tới kịp.” “Hả? Nguyễn tổng, anh.” Nguyễn Tấn lắc điện thoại di động, “Nhìn thấy cô đang WeChat
Ngày nghỉ đầu tiên tôi cũng không muốn dậy sớm như vậy.” Hạ Chí mừng thầm, buổi sáng đã đặt báo thức năm giờ dậy, vừa mở hai mắt ra đã đăng bài viết đầu tiên hôm nay lên WeChat, cô nói: [Ngày nghỉ đầu tiên thật sự chẳng muốn dậy sớm, nhưng mà giấc ngủ yêu dấu à, chờ ta về đến nhà sẽ yêu thương mi nữa.] “Mau lên xe đi, trời lạnh lắm.” Nói xong, Nguyễn Tân đón lấy túi của cô bỏ vào cốp xe
Mặc dù trời lạnh nhưng lòng Hạ Chí lại ấm áp, “Nguyễn tổng, sao anh không nói trước với tôi một tiếng, tôi...” Cô vội lấy tay cho tóc một chút, “Ha ha, tôi cũng chưa sửa soạn gì.” Lúc này cô để mặt mộc, tóc cũng chưa xử lý đàng hoàng, cứ sơ sài như thế mà xuất hiện trước mặt anh, xấu xí biết bao.
Bình luận facebook