Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-421.html
Chương 421: Bị bắt xem mắt
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hạ Chí được ăn uống thỏa thích nên cân nặng tất nhiên cũng sẽ tăng lên
Hôm nay, trời tảng sáng cô hét to trên lầu ba, “Trời đất, sắp cán mốc năm mươi cân rồi
Ba mẹ ơi, hôm nay ăn cơm đừng gọi con, con phải giảm béo!” Hạ Chính Đông: “Con gái à, con có mập thì cũng là con gái xinh đẹp của ba, mập chút mới tốt
Hôm nay làm giò heo kho tàu, ba cố ý đi chợ chọn mấy cái chân giò trước, không có mỡ một chút nào đâu.” “.” Đây tuyệt đối không phải là món mình thích nhất, tuyệt đối không phải! Hà Hoàn: “Tiểu Chí, dù sao con cũng chưa có bạn trai, mập một chút cũng2không sao
À đúng rồi, hôm qua dì út của con có nói tới chuyện con trai của người đồng nghiệp kia, hai đứa con liên lạc với nhau chưa?” Hạ Chỉ giả vờ không nghe thấy, ngáp và nói: “Buồn ngủ quá, con đi ngủ bù thêm đây.” Hà Hoàn nhẹ mắng một câu, “Con tích cực chuyện tìm người yêu một chút đi chứ
Này, Tiểu Chí, ra đây, ra đây, cái con bé chết tiệt này...” Hạ Chí chạy về phòng mình, đóng cửa lại là yên tĩnh ngay
Còn về người mà dì cô nói, ngay cả số điện thoại cô cũng không lưu, bình thường số điện thoại lạ gọi đến cô đều không nghe máy
Cô mở điện thoại ra xem, đêm giao8thừa hôm đó cô nhận được rất nhiều tin WeChat chúc Tết, dĩ nhiên cô cũng gửi đi không ít
Chu Hạo Lâm cũng gửi cho cô tin WeChat chúc Tết
So với những tin nhắn chúc Tết rập khuôn khác thì của Chu Hạo Lâm rất đơn giản, chỉ có bốn chữ đơn giản: [Năm mới vui vẻ.]
Cô cũng gửi lại cho anh ta mấy chữ này, xem như có qua có lại.
Chu Hạo Lâm đích thực là một người rất được, nhiệt tình, biết vươn lên, quan trọng nhất là anh ta rất rộng lượng, đáng tiếc là hai người họ không có duyên phận
Xem tới tin nhắn của Nguyễn Tấn, mấy ngày nay họ tán gẫu rất nhiều, nhưng hình như anh thích gọi9điện thoại trực tiếp hơn
Anh từng nói lý do anh không thích nhắn WeChat vì gõ chữ phiền phức lại không kèm theo ngữ điệu được, rất dễ hiểu lầm ý muốn diễn đạt
Mà cô lại nghiêng về nhắn WeChat hơn, có nhiều lời không nói ra miệng được nên thấy đánh chữ dễ hơn nhiều
Cô nghĩ đây có lẽ chính là khác biệt thể hệ
[Anh Nguyễn à, đang làm gì đó?] WeChat vừa gửi qua Nguyễn Tấn đã gọi điện thoại lại ngay, “Đang nhớ em”.
Hạ Chỉ dụi mắt và nói: “Em cũng nhớ anh, anh dậy rồi sao không chào em buổi sáng chứ?” “Anh dậy từ sớm, đã đến phòng tập thể thao và về luôn rồi đây này, sợ đánh thức2em nên đợi em dậy sẽ tự tìm anh.” “Ôi chao sao anh lại dậy sớm như vậy, có phải lớn tuổi rồi nên ngủ ít không? Ba mẹ em cũng thức dậy rất sớm.” Nguyễn Tấn cạn lời, rất lâu sau mới rầu rĩ nói: “Đúng vậy, chỉ có đứa trẻ mãi không lớn như em mới thích ngủ nướng.” Hạ Chỉ ngượng ngùng, “Ha ha ha, năm nay em hai mươi tám tuổi rồi, đã là gái lỡ thì rồi, ngay cả tiền lì xì cũng không có.” “Em còn đòi tiền lì xì? Tiền lì xì toàn là anh phát cho trẻ con thôi.” Hạ Chỉ nghe vậy thì cười khanh khách không dùng được, cũng không biết buồn cười chỗ nào,2cô chỉ cảm thấy rất buồn cười thôi
“Em còn cười nữa là anh cúp máy đấy nhé!”
“Được dược được, không cười nữa...” Cô ngáp một cái và nói, “Hôm qua họ hàng trong nhà đông, đánh mạt chược tới hơn hai giờ sáng mới chịu giải tán.”
“Vậy sao, thắng hay thua?” “Thua thảm luôn, em thua nhiều nhất, thua tới không còn tiền mua quần nhỏ nữa.” Nguyễn Tấn cũng cười, “Có cơ hội anh sẽ thắng lại giúp em.”
Chỉ với những lời này mà không hiểu sao mặt Hạ Chí lại đỏ lên, “Được ạ!” Không biết đã nói chuyện bao lâu, cô nghe được tiếng mẹ gọi cô dưới lầu, công cuộc nấu cháo điện thoại phải ngừng lại
Cô vội rời giường chạy ra mở cửa hỏi: “Mẹ, chuyện gì ạ?” Hà Hoàn ở lầu một, nhà họ có cầu thang song song giao nhau, trên dưới thông suốt, bà nhìn thấy Hạ Chí vẫn mặc quần áo ngủ nên vội nói: “Mau thay quần áo rồi xuống dưới, di út của con dẫn thằng nhóc nọ đến rồi, mau xuống đây!”
“..
Mẹ, không phải con nói là không xem mắt nữa rồi mà.”
“Dì út của con cũng dẫn người ta đến rồi, gặp mặt một lần thì có làm sao, nhanh xuống đây đi, phải biết lễ phép chứ.”
Nói xong Hà Hoàn đi ra ngoài tiếp khách, để lại Hạ Chỉ đứng liêu xiêu trong gió ở lối rẽ lầu ba
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt và sửa soạn một chút, ở lối rẽ lầu ba cũng nghe thấy tiếng cười của dì út và đồng nghiệp của dì
Cô nghĩ nếu đã là đồng nghiệp của dì thì nhất định cũng biết hoàn cảnh nhà cô
Người cũng dẫn đến nhà, lần này dì út chơi lớn rồi.
Cô không nhanh không chậm đi xuống lầu, dì út vừa nhìn thấy cô thì nói ngay: “Tiểu Chí, đến đây nào! A Phấn à, bà xem, đây là cháu của tôi, thể nào, đẹp hơn trong ảnh chứ?” Hạ Chí cười gượng, nhìn thấy người phụ nữ và anh chàng đang ngồi dán mắt chặt vào cố để đánh giá mình, cô gật đầu chào hỏi, “Chào dì!” A Phân gật đầu liên tục, “Ừ, chào cháu, chào cháu! Dì đã biết cháu từ trước, quả nhiên người thật khá xinh đẹp.” Anh chàng nọ chỉ cười cười, có lẽ ít nhiều hơi thẹn thùng
Dì út lại nói: “Tiểu Chí không biết là hôm nay hai người muốn đến, thật ra bình thường nó đều dậy sớm
Chỉ là tối qua bọn tôi đều ở nhà nó, nó bận trước bận sau tiếp đãi bọn tôi, mệt mỏi quá nên hôm nay mới dậy trễ như vậy.”
Hạ Chỉ nghĩ bụng, đúng đó, nếu không tại mọi người lôi kéo cháu không cho cháu đi cờ thì nào có thua nhiều vậy đâu? A Phân: “Hiếm khi được nghỉ Tết, ngủ trễ một chút cũng nên thôi
Bọn trẻ đều như vậy, Tiểu Thành nhà tôi cũng bị tội lỗi dậy đó thôi.” Hà Hoàn tiếp lời: “Ngồi đi ngồi đi! Đừng đứng nói chuyện..
Hạ Chính Đông, ông bận xong chưa? Còn không nhanh ra đây?” “Bà tiếp là được rồi, tôi không rời ra được, còn phải canh lửa.” Hạ Chính Đông ở trong bếp hổ to, ông đang hầm thịt dê, hôm nay vẫn phải thết đãi họ hàng
Hà Hoàn ngượng ngùng nói: “Vậy đừng để ý tới ông ấy nữa, dù sao bình thường ông ấy cũng không có ý kiến gì”
Mọi người ngồi chụm lại với nhau, Hạ Chí bị dì cô đẩy tới ngồi cùng với anh chàng nọ, anh chàng xem chừng vẫn còn rất ngại
Anh ta mặc một cái áo len rộng thùng thình, bên dưới là cặp giò như hai cây sậy, nhìn còn nhỏ hơn chân cô nữa
Hạ Chỉ cảm thấy hoảng hốt, không phải gì khác mà là cảm thấy rất có lỗi với Nguyễn Tấn, bị bắt xem mắt cũng là xem mắt mà
Dì út làm người trung gian, bắt đầu nói: “Chị, A Phân là đồng nghiệp của em mười mấy năm rồi
Sau khi con trai Tiểu Thành của bà ấy tốt nghiệp đại học vẫn làm việc ở Thượng Hải, là thành phố mà Hạ Chỉ học đại học đó
Năm nay dự định về nhà phát triển, mở một quán cà phê trên thị trấn, bắt đầu làm từ ông chủ nhỏ.”
Hà Hoàn hỏi: “Tiểu Thành bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh chàng đáp: “28 ạ.”
Dì út: “Đúng đúng, cùng tuổi với Tiểu Chi nhà chúng ta
A Phân, năm ngoái Tiểu Chi tốt nghiệp Thạc sĩ xong thì đi làm ở Hàng Châu, chỗ chúng ta cách Hàng Châu cũng không xa, lái xe một tiếng là tới
Chị và anh rể tôi cũng không có ý định tìm người ở rễ gì, chỉ muốn gả con gái gần một chút để sau này có thể thường xuyên gặp mặt
Chuyện nhà họ bà cũng biết rõ rồi, chị và anh rể tôi đều khỏe mạnh, Tiểu Thiên cũng không để cho Tiểu Chí phải chăm sóc, cho dù là sau này để cho Tiểu Chí chăm sóc thì đảm họ hàng chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ
Nói thẳng ra là Tiểu Thiên còn sống được bao năm nữa đâu đúng không?”
A Phân: “Chuyện này tôi cũng hiểu, tôi thấy Tiểu Thiến cũng rất hiểu chuyện.” Hạ Thiên đang chơi ở trong sân, ông nội bà nội trông cậu, chỉ số thông minh của cậu chỉ bằng đứa trẻ bốn tuổi, nhưng so với đứa trẻ bốn tuổi thì cậu thật sự ngoan hơn nhiều, sẽ không vô cớ gây rối làm ầm ĩ, cũng sẽ không tùy tiện khóc dài
A Phân: “Nhà tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, sau này mọi thứ đều để cho nó
Chỉ cần hai đứa nó thành đối thì những chuyện khác đều dễ nói.” Hà Hoàn: “Đúng vậy, tôi cũng có ý này
Để cho bọn nó nói chuyện riêng đi.” Dì út rất vui vẻ, xem ra có triển vọng rồi
Ngồi không lâu thì A Phân và anh chàng kia đi về, họ không đến tay không nên Hà Hoàn cũng tặng lại một ít quà tặng trả lễ
Lần gặp mặt này cũng xem như hài hòa, quan trọng nhất là ở khá gần, biết được tận gốc rễ
Di út bắt đầu tranh giành công lao, “Chị, chị thấy Tiểu Thành đáng tin cậy không? Tiểu Chí à, liên lạc nhiều với cậu ta hơn đi, con gái theo đuổi nó nhiều lắm đấy.” Hạ Chí vừa định nói thì Hà Hoàn đã mở miệng trước, “Tiểu Chí à, thôi bỏ đi, đừng phát triển thêm bước nào nữa.” “Hả? Chị, sao vậy?” “Từ lúc vào cửa tới khi ra về, thằng nhóc đó chỉ nói có một câu, cũng là chị hỏi nó mới chịu nói, chị thấy chắc là nó sợ mẹ mình lắm.” Dì út giải thích: “Đây không phải là sợ, đây là hiếu thảo
A Phân thường nói là con trai bà ấy rất có hiểu.”
Lúc này Hạ Chính Đông đã đi ra, trên người còn đeo tạp dề, mùi thịt dê đầy người, “Dì út à, đây không phải là đồng nghiệp của dì sao? Sao dì không nghe ngóng cho đầy đủ một chút?” “Sao vậy anh rể?” “Có phải cậu ta tên Đổng Thành không? Là con trai của Đổng Lực đúng không?” “Đúng vậy, đúng vậy
Hóa ra anh rể đã quen biết từ lâu rồi à?” Hạ Chính Đông nói: “Dì đó, còn nói là muốn tốt cho Tiểu Chí, để Tiểu Chi lấy người đàn ông như vậy là hại cháu đấy
Dì biết không, Đổng Thành đang phát triển tốt đẹp ở Thượng Hải sao lại về quê chứ? Bởi vì danh tiếng của cậu ta ở Thượng Hải xấu đến mức không ở lại nổi nữa.” Mọi người đều kinh ngạc nhìn ông, đặc biệt là dì út, “Anh rể, sao anh lại nói vậy?” “Ở Thượng Hải, Đổng Thành yêu đương với một cô gái bản địa, nhà cô gái đó rất giàu có, có nhà có xe, ba cô ta còn có ít quyền thế
Đổng Thành làm con gái nhà người ta phình bụng ra, không còn cách nào nên chỉ đành kết hôn
Nào biết cái tên vô lại Đồng Thành này còn đang yêu đương với cô gái khác, cô gái kia là bạn học của cậu ta
Đáng nói nhất là người ta cũng đã mang thai
Cụ thể thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói thối, dù sao cuối cùng cũng làm ẩm loạn xạ cả lên, hai cô gái đều mất, tới con cũng bỏ luôn
Ba của cô gái bản địa không cho cậu ta ở lại Thượng Hải nữa nên cậu ta xám xịt trở về đó.” Mọi người nghe xong cứng họng không nói được gì nữa, đặc biệt là dì út, “Anh rể à anh có nhầm lẫn gì không? Có khi nào là trùng tên trùng họ không? Em chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ, A Phân cũng không kể với em.” “Bà ta có thể kể với dì chuyện này chắc? Không làm được đâu, nếu như ba của cậu ta tên Đổng Lực, nhà họ ở tiểu khu số 1 thì không sai được
Vốn dĩ tôi cũng không biết, lúc nói chuyện phiếm với ông Tiêu thì ông ấy nói cho nghe, bọn họ ở đối diện nhà ông ấy mà
À, bà nó cũng không nhìn lầm, Đổng Thành này ở ngoài rất khốn kiếp nhưng ở nhà lại rất sợ cha mẹ, cha mẹ nói cái gì cậu ta làm cái đó.” Hà Hoàn lúc này mới nói: “Thảo nào lúc nãy ông không chịu ra, tôi tưởng nói chuyện lớn cả đời của Tiểu Chí mà ông cũng không canh chừng.”
Dì út của cô lại giật mình tự trách, “Chị, anh rể, Tiểu Chí, em thật sự không biết việc này.”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hôm nay, trời tảng sáng cô hét to trên lầu ba, “Trời đất, sắp cán mốc năm mươi cân rồi
Ba mẹ ơi, hôm nay ăn cơm đừng gọi con, con phải giảm béo!” Hạ Chính Đông: “Con gái à, con có mập thì cũng là con gái xinh đẹp của ba, mập chút mới tốt
Hôm nay làm giò heo kho tàu, ba cố ý đi chợ chọn mấy cái chân giò trước, không có mỡ một chút nào đâu.” “.” Đây tuyệt đối không phải là món mình thích nhất, tuyệt đối không phải! Hà Hoàn: “Tiểu Chí, dù sao con cũng chưa có bạn trai, mập một chút cũng2không sao
À đúng rồi, hôm qua dì út của con có nói tới chuyện con trai của người đồng nghiệp kia, hai đứa con liên lạc với nhau chưa?” Hạ Chỉ giả vờ không nghe thấy, ngáp và nói: “Buồn ngủ quá, con đi ngủ bù thêm đây.” Hà Hoàn nhẹ mắng một câu, “Con tích cực chuyện tìm người yêu một chút đi chứ
Này, Tiểu Chí, ra đây, ra đây, cái con bé chết tiệt này...” Hạ Chí chạy về phòng mình, đóng cửa lại là yên tĩnh ngay
Còn về người mà dì cô nói, ngay cả số điện thoại cô cũng không lưu, bình thường số điện thoại lạ gọi đến cô đều không nghe máy
Cô mở điện thoại ra xem, đêm giao8thừa hôm đó cô nhận được rất nhiều tin WeChat chúc Tết, dĩ nhiên cô cũng gửi đi không ít
Chu Hạo Lâm cũng gửi cho cô tin WeChat chúc Tết
So với những tin nhắn chúc Tết rập khuôn khác thì của Chu Hạo Lâm rất đơn giản, chỉ có bốn chữ đơn giản: [Năm mới vui vẻ.]
Cô cũng gửi lại cho anh ta mấy chữ này, xem như có qua có lại.
Chu Hạo Lâm đích thực là một người rất được, nhiệt tình, biết vươn lên, quan trọng nhất là anh ta rất rộng lượng, đáng tiếc là hai người họ không có duyên phận
Xem tới tin nhắn của Nguyễn Tấn, mấy ngày nay họ tán gẫu rất nhiều, nhưng hình như anh thích gọi9điện thoại trực tiếp hơn
Anh từng nói lý do anh không thích nhắn WeChat vì gõ chữ phiền phức lại không kèm theo ngữ điệu được, rất dễ hiểu lầm ý muốn diễn đạt
Mà cô lại nghiêng về nhắn WeChat hơn, có nhiều lời không nói ra miệng được nên thấy đánh chữ dễ hơn nhiều
Cô nghĩ đây có lẽ chính là khác biệt thể hệ
[Anh Nguyễn à, đang làm gì đó?] WeChat vừa gửi qua Nguyễn Tấn đã gọi điện thoại lại ngay, “Đang nhớ em”.
Hạ Chỉ dụi mắt và nói: “Em cũng nhớ anh, anh dậy rồi sao không chào em buổi sáng chứ?” “Anh dậy từ sớm, đã đến phòng tập thể thao và về luôn rồi đây này, sợ đánh thức2em nên đợi em dậy sẽ tự tìm anh.” “Ôi chao sao anh lại dậy sớm như vậy, có phải lớn tuổi rồi nên ngủ ít không? Ba mẹ em cũng thức dậy rất sớm.” Nguyễn Tấn cạn lời, rất lâu sau mới rầu rĩ nói: “Đúng vậy, chỉ có đứa trẻ mãi không lớn như em mới thích ngủ nướng.” Hạ Chỉ ngượng ngùng, “Ha ha ha, năm nay em hai mươi tám tuổi rồi, đã là gái lỡ thì rồi, ngay cả tiền lì xì cũng không có.” “Em còn đòi tiền lì xì? Tiền lì xì toàn là anh phát cho trẻ con thôi.” Hạ Chỉ nghe vậy thì cười khanh khách không dùng được, cũng không biết buồn cười chỗ nào,2cô chỉ cảm thấy rất buồn cười thôi
“Em còn cười nữa là anh cúp máy đấy nhé!”
“Được dược được, không cười nữa...” Cô ngáp một cái và nói, “Hôm qua họ hàng trong nhà đông, đánh mạt chược tới hơn hai giờ sáng mới chịu giải tán.”
“Vậy sao, thắng hay thua?” “Thua thảm luôn, em thua nhiều nhất, thua tới không còn tiền mua quần nhỏ nữa.” Nguyễn Tấn cũng cười, “Có cơ hội anh sẽ thắng lại giúp em.”
Chỉ với những lời này mà không hiểu sao mặt Hạ Chí lại đỏ lên, “Được ạ!” Không biết đã nói chuyện bao lâu, cô nghe được tiếng mẹ gọi cô dưới lầu, công cuộc nấu cháo điện thoại phải ngừng lại
Cô vội rời giường chạy ra mở cửa hỏi: “Mẹ, chuyện gì ạ?” Hà Hoàn ở lầu một, nhà họ có cầu thang song song giao nhau, trên dưới thông suốt, bà nhìn thấy Hạ Chí vẫn mặc quần áo ngủ nên vội nói: “Mau thay quần áo rồi xuống dưới, di út của con dẫn thằng nhóc nọ đến rồi, mau xuống đây!”
“..
Mẹ, không phải con nói là không xem mắt nữa rồi mà.”
“Dì út của con cũng dẫn người ta đến rồi, gặp mặt một lần thì có làm sao, nhanh xuống đây đi, phải biết lễ phép chứ.”
Nói xong Hà Hoàn đi ra ngoài tiếp khách, để lại Hạ Chỉ đứng liêu xiêu trong gió ở lối rẽ lầu ba
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt và sửa soạn một chút, ở lối rẽ lầu ba cũng nghe thấy tiếng cười của dì út và đồng nghiệp của dì
Cô nghĩ nếu đã là đồng nghiệp của dì thì nhất định cũng biết hoàn cảnh nhà cô
Người cũng dẫn đến nhà, lần này dì út chơi lớn rồi.
Cô không nhanh không chậm đi xuống lầu, dì út vừa nhìn thấy cô thì nói ngay: “Tiểu Chí, đến đây nào! A Phấn à, bà xem, đây là cháu của tôi, thể nào, đẹp hơn trong ảnh chứ?” Hạ Chí cười gượng, nhìn thấy người phụ nữ và anh chàng đang ngồi dán mắt chặt vào cố để đánh giá mình, cô gật đầu chào hỏi, “Chào dì!” A Phân gật đầu liên tục, “Ừ, chào cháu, chào cháu! Dì đã biết cháu từ trước, quả nhiên người thật khá xinh đẹp.” Anh chàng nọ chỉ cười cười, có lẽ ít nhiều hơi thẹn thùng
Dì út lại nói: “Tiểu Chí không biết là hôm nay hai người muốn đến, thật ra bình thường nó đều dậy sớm
Chỉ là tối qua bọn tôi đều ở nhà nó, nó bận trước bận sau tiếp đãi bọn tôi, mệt mỏi quá nên hôm nay mới dậy trễ như vậy.”
Hạ Chỉ nghĩ bụng, đúng đó, nếu không tại mọi người lôi kéo cháu không cho cháu đi cờ thì nào có thua nhiều vậy đâu? A Phân: “Hiếm khi được nghỉ Tết, ngủ trễ một chút cũng nên thôi
Bọn trẻ đều như vậy, Tiểu Thành nhà tôi cũng bị tội lỗi dậy đó thôi.” Hà Hoàn tiếp lời: “Ngồi đi ngồi đi! Đừng đứng nói chuyện..
Hạ Chính Đông, ông bận xong chưa? Còn không nhanh ra đây?” “Bà tiếp là được rồi, tôi không rời ra được, còn phải canh lửa.” Hạ Chính Đông ở trong bếp hổ to, ông đang hầm thịt dê, hôm nay vẫn phải thết đãi họ hàng
Hà Hoàn ngượng ngùng nói: “Vậy đừng để ý tới ông ấy nữa, dù sao bình thường ông ấy cũng không có ý kiến gì”
Mọi người ngồi chụm lại với nhau, Hạ Chí bị dì cô đẩy tới ngồi cùng với anh chàng nọ, anh chàng xem chừng vẫn còn rất ngại
Anh ta mặc một cái áo len rộng thùng thình, bên dưới là cặp giò như hai cây sậy, nhìn còn nhỏ hơn chân cô nữa
Hạ Chỉ cảm thấy hoảng hốt, không phải gì khác mà là cảm thấy rất có lỗi với Nguyễn Tấn, bị bắt xem mắt cũng là xem mắt mà
Dì út làm người trung gian, bắt đầu nói: “Chị, A Phân là đồng nghiệp của em mười mấy năm rồi
Sau khi con trai Tiểu Thành của bà ấy tốt nghiệp đại học vẫn làm việc ở Thượng Hải, là thành phố mà Hạ Chỉ học đại học đó
Năm nay dự định về nhà phát triển, mở một quán cà phê trên thị trấn, bắt đầu làm từ ông chủ nhỏ.”
Hà Hoàn hỏi: “Tiểu Thành bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh chàng đáp: “28 ạ.”
Dì út: “Đúng đúng, cùng tuổi với Tiểu Chi nhà chúng ta
A Phân, năm ngoái Tiểu Chi tốt nghiệp Thạc sĩ xong thì đi làm ở Hàng Châu, chỗ chúng ta cách Hàng Châu cũng không xa, lái xe một tiếng là tới
Chị và anh rể tôi cũng không có ý định tìm người ở rễ gì, chỉ muốn gả con gái gần một chút để sau này có thể thường xuyên gặp mặt
Chuyện nhà họ bà cũng biết rõ rồi, chị và anh rể tôi đều khỏe mạnh, Tiểu Thiên cũng không để cho Tiểu Chí phải chăm sóc, cho dù là sau này để cho Tiểu Chí chăm sóc thì đảm họ hàng chúng tôi cũng sẽ giúp đỡ
Nói thẳng ra là Tiểu Thiên còn sống được bao năm nữa đâu đúng không?”
A Phân: “Chuyện này tôi cũng hiểu, tôi thấy Tiểu Thiến cũng rất hiểu chuyện.” Hạ Thiên đang chơi ở trong sân, ông nội bà nội trông cậu, chỉ số thông minh của cậu chỉ bằng đứa trẻ bốn tuổi, nhưng so với đứa trẻ bốn tuổi thì cậu thật sự ngoan hơn nhiều, sẽ không vô cớ gây rối làm ầm ĩ, cũng sẽ không tùy tiện khóc dài
A Phân: “Nhà tôi chỉ có duy nhất một đứa con trai, sau này mọi thứ đều để cho nó
Chỉ cần hai đứa nó thành đối thì những chuyện khác đều dễ nói.” Hà Hoàn: “Đúng vậy, tôi cũng có ý này
Để cho bọn nó nói chuyện riêng đi.” Dì út rất vui vẻ, xem ra có triển vọng rồi
Ngồi không lâu thì A Phân và anh chàng kia đi về, họ không đến tay không nên Hà Hoàn cũng tặng lại một ít quà tặng trả lễ
Lần gặp mặt này cũng xem như hài hòa, quan trọng nhất là ở khá gần, biết được tận gốc rễ
Di út bắt đầu tranh giành công lao, “Chị, chị thấy Tiểu Thành đáng tin cậy không? Tiểu Chí à, liên lạc nhiều với cậu ta hơn đi, con gái theo đuổi nó nhiều lắm đấy.” Hạ Chí vừa định nói thì Hà Hoàn đã mở miệng trước, “Tiểu Chí à, thôi bỏ đi, đừng phát triển thêm bước nào nữa.” “Hả? Chị, sao vậy?” “Từ lúc vào cửa tới khi ra về, thằng nhóc đó chỉ nói có một câu, cũng là chị hỏi nó mới chịu nói, chị thấy chắc là nó sợ mẹ mình lắm.” Dì út giải thích: “Đây không phải là sợ, đây là hiếu thảo
A Phân thường nói là con trai bà ấy rất có hiểu.”
Lúc này Hạ Chính Đông đã đi ra, trên người còn đeo tạp dề, mùi thịt dê đầy người, “Dì út à, đây không phải là đồng nghiệp của dì sao? Sao dì không nghe ngóng cho đầy đủ một chút?” “Sao vậy anh rể?” “Có phải cậu ta tên Đổng Thành không? Là con trai của Đổng Lực đúng không?” “Đúng vậy, đúng vậy
Hóa ra anh rể đã quen biết từ lâu rồi à?” Hạ Chính Đông nói: “Dì đó, còn nói là muốn tốt cho Tiểu Chí, để Tiểu Chi lấy người đàn ông như vậy là hại cháu đấy
Dì biết không, Đổng Thành đang phát triển tốt đẹp ở Thượng Hải sao lại về quê chứ? Bởi vì danh tiếng của cậu ta ở Thượng Hải xấu đến mức không ở lại nổi nữa.” Mọi người đều kinh ngạc nhìn ông, đặc biệt là dì út, “Anh rể, sao anh lại nói vậy?” “Ở Thượng Hải, Đổng Thành yêu đương với một cô gái bản địa, nhà cô gái đó rất giàu có, có nhà có xe, ba cô ta còn có ít quyền thế
Đổng Thành làm con gái nhà người ta phình bụng ra, không còn cách nào nên chỉ đành kết hôn
Nào biết cái tên vô lại Đồng Thành này còn đang yêu đương với cô gái khác, cô gái kia là bạn học của cậu ta
Đáng nói nhất là người ta cũng đã mang thai
Cụ thể thì tôi không biết, tôi cũng chỉ nghe nói thối, dù sao cuối cùng cũng làm ẩm loạn xạ cả lên, hai cô gái đều mất, tới con cũng bỏ luôn
Ba của cô gái bản địa không cho cậu ta ở lại Thượng Hải nữa nên cậu ta xám xịt trở về đó.” Mọi người nghe xong cứng họng không nói được gì nữa, đặc biệt là dì út, “Anh rể à anh có nhầm lẫn gì không? Có khi nào là trùng tên trùng họ không? Em chưa từng nghe nói đến chuyện này bao giờ, A Phân cũng không kể với em.” “Bà ta có thể kể với dì chuyện này chắc? Không làm được đâu, nếu như ba của cậu ta tên Đổng Lực, nhà họ ở tiểu khu số 1 thì không sai được
Vốn dĩ tôi cũng không biết, lúc nói chuyện phiếm với ông Tiêu thì ông ấy nói cho nghe, bọn họ ở đối diện nhà ông ấy mà
À, bà nó cũng không nhìn lầm, Đổng Thành này ở ngoài rất khốn kiếp nhưng ở nhà lại rất sợ cha mẹ, cha mẹ nói cái gì cậu ta làm cái đó.” Hà Hoàn lúc này mới nói: “Thảo nào lúc nãy ông không chịu ra, tôi tưởng nói chuyện lớn cả đời của Tiểu Chí mà ông cũng không canh chừng.”
Dì út của cô lại giật mình tự trách, “Chị, anh rể, Tiểu Chí, em thật sự không biết việc này.”
Bình luận facebook