Kiều Tâm Duy ngả nghiêng, cơ thể nặng nề ngã nhào vào tường, xương bả vai đau đớn.
Cô vội vàng bám vào tường: “Ộe...”
Dạ dày dâng lên từng cơn buồn nôn, chân cô suýt nữa là đứng không vững, cúi đầu xuống nhìn thì thấy choáng váng vô cùng.
-
- “Không nên tùy tiện dùng đồ uống ở đây, bao gồm cả chai nước khoáng chưa mở nắp”
Lời cảnh cáo của Nguyễn Tấn văng vẳng bên tai.
Lúc này, Kiều Tâm Duy mới biết mình đã uống phải thứ không nên uống.
Ngực cố nhanh chóng cảm thấy khó chịu, mồ hôi chảy ròng ròng dọc theo gò má xuống cổ.
Không những khó chịu, Kiều Tâm Duy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, cứ như bị thứ gì đó kích thích, cơ thể dâng lên cảm giác miệng đắng lưỡi khô.
Khi đang khó chịu đến mức chết đi sống lại, cô bỗng đâm sầm vào một nhóm người trẻ tuổi.
Cô liếc nhìn lên, thấy hai gã đàn ông trẻ vừa đi vừa trêu nhau, trong đó có tên đang ôm một cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang nóng bỏng.
Rõ ràng, đây là hai tên hẹn nhau đến đây ăn uống chơi bời.
“Ai dô, cô gái này hình như gặp chút chuyện phiền phức thì phải, đi, để anh đến xem cái nào? Nghe lời trêu ghẹo phóng đãng của người đàn ông, Kiều Tâm Duy nhanh chóng quay lại, ít ra trong phòng còn có Nguyễn Tấn.
Người đàn ông lại đi nhanh hơn, đuổi theo rồi chắn ngang đường đi của cô: “Đừng đi, đừng đi mà, cô em sao thế? Trong sắc mặt em không khỏe lắm nha.”
Kiều Tâm Duy xua xua tay biểu lộ mình không sao cả, cô cảm thấy mình thở không ra hơi, ngực bốc lên một ngọn lửa cực kỳ khó chịu.
“Đừng đi, anh rất tình nguyện giúp đỡ em mà...”
Người đàn ông nhanh nhẹn khoác tay lên vai cô, sau đó nói với người phía sau: “Tới đây nhiều lần như thế, đây là lần thú vị nhất đấy, anh mày thích nhất kiểu thiên sứ gặp bất hạnh, anh chấm cô này, bao đêm nay? Cái gì? Kiều Tâm Duy không thể tin nổi, chẳng lẽ anh ta tưởng cô là gái ở đây à? Có ai làm gái mà ăn mặc kín đáo như tôi không anh kia! “Xin lỗi anh, tôi không phải là...”
Nói gái nghe có vẻ không tôn trọng người khác cho lắm, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta: “Tôi hẹn khách hàng ở đây bàn việc, không phải tới đây chơi”
Người đàn ông còn hào hứng hơn: “Ừ, kĩ thuật diễn cũng không tệ lắm, đóng vai nhân vật này thì anh càng thích, đi, cùng anh vào phòng nào? Vừa nói, người đàn ông vừa ôm lấy bả vai Kiều Tâm Duy, định kéo cô đi.
“Anh Chung”
Người đàn ông đi cùng nói: “Cô ta không giống gái ở đây, đừng gây chuyện thì tốt hơn”
Giọng nói trầm thấp mà truyền cảm, nghe quen thuộc biết bao.
Kiều Tâm Duy chịu đựng khó chịu quay lại nhìn xem, cô sửng sốt đến nỗi không ngậm được mồm: “Giang...”
“Bỏ qua cho cô ta đi anh Chung”
Người đàn ông cắt lời cô ngay lập tức: “Chúng ta còn chuyện quan trọng phải làm”
Kiều Tâm Duy thở hổn hển, mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng mắt cô không mù.
Liếc mắt thôi đã nhận ra ngay đó là Giang Hạo, mặc dù bộ dạng của Giang Hạo bây giờ hoàn toàn khác biệt với Giang Hạo cô thường gặp.
Giang Hạo trước mặt này không phải khoác trên mình combo áo vest đậm cộng với gương mặt nghiêm túc thường thấy, mà anh mặc áo sơ mi hồng và áo khoác da màu sáng, trước trán có một nhúm tóc nhuộm thành màu trắng ngà, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng chói mắt.
Quái dị hơn nữa, anh còn mặc quần jeans bó sát và mang đôi giày đinh tán, chậc chậc chậc, chả khác gì một thằng gặp vận cứt chó biến thành đại gia ở Las Vegas cả.
Điều khiến Kiều Tâm Duy kinh ngạc hơn, anh ta rõ ràng là Giang Hạo thế nhưng lại giả vờ không biết cô.
“Gì mà bỏ qua chứ, nhưng anh không thể ăn con nhỏ này ngay được, không thì em trai của anh chịu không nổi, ha ha ha ha ha.”
Kiều Tâm Duy liếc nhìn người đàn ông, cô lui lại thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, cố lắp bắp nói: “Tôi...
không phải là người ở đây...
đừng chạm vào người tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đấy...”
Bình luận facebook