Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quan-hon-chop-nhoang-452.html
Chương 452: Số đào hoa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hạ Chỉ đọc lướt qua lịch sử trò chuyện
Mỗi ngày Lục Thi Vũ đều nhắn tin WeChat cho anh, hoặc là thăm hỏi bình thường, hoặc là mấy câu súp gà cho tâm hồn, hoặc là dự báo thời tiết, mà Nguyễn Tấn có khi trả lời, có khi không, không thấy anh có mờ ám gì.
“Có phải cô ta thích anh không?”
“Anh có thể ngăn cô ta thích anh à? Anh không thích cô ta là được!”
Thái độ của Nguyễn Tấn không tốt, Hạ Chí vốn đang giận càng thêm giận, cổ cầm điện thoại xóa luôn số “Lục Thi Vũ”, cảnh cáo: “Bây giờ em xóa số cô ta, em không hi vọng hai người có liên lạc.”
“Thế nếu chuyện làm ăn thì sao?”
“Công việc cũng không được.”
“Em2đang cố ý gây sự hả?”
Hạ Chí nghe được từ này trong miệng anh, con gái thường rất cảm tính, nhất là lúc thái độ của bạn trai không tốt, cô cảm thấy đối phương không thương mình
Nghe Nguyễn Tấn nói cô đang cố ý gây sự, lửa giận của cô tăng lên ba bậc.
Nước mắt cô rưng rưng, bướng bỉnh trừng anh, cô giơ điện thoại lên cao và ném mạnh xuống
“Cốp”, điện thoại rơi xuống nền gạch, không biết hậu quả
Nguyễn Tấn không nóng không lạnh nói: “Ném đi, dù sao anh cũng đang muốn thay cái mới.” Nói xong anh ngồi xuống ăn cơm tiếp như không có chuyện gì xảy ra
Hạ Chí tủi thân, không biết mình giận cái gì, cơn giận của cô là do9anh tạo ra hết, thể mà anh còn như vậy
Cô giận dữ chạy vào phòng ngủ, sập cửa cái rầm
Nguyễn Tấn vốn ăn không ngon, anh thả đũa xuống, vừa tức vừa bực, sao gần đây không chuyện gì tốt hết vậy? Khuya rồi, Nguyễn Tân đứng ở ban công hút thuốc, nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Giang Hạo: [Hết việc thì gọi lại tôi, gấp!]
Lát sau, Giang Hạo gọi sang: “Alo, việc gì gấp?”
“A Hạo, cậu không ở trong quân doanh à?” “Ừ, hôm nay ở nhà, cậu sao thế?” Nguyễn Tấn thảm thiết nói: “Ba tôi cứ ép tôi về xem mặt Thẩm Giai Dĩnh.” “Không phải Thẩm Giai Dĩnh có đối tượng rồi à?” “Hỏng rồi, Bí thư Thẩm xin lỗi ba tôi, hai người6đã đàm phán rồi
Bây giờ ba tôi gây áp lực ép tôi trở về
Tôi lấy cớ có công việc nhưng không thể kéo dài thêm được, cậu nói tôi nên làm sao?” Giang Hạo nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi tìm cơ hội qua nhà cậu một lần, chào hỏi ông ấy.” “Được, cậu ra tay thì tôi yên tâm.” “Đừng đùng, cậu đừng tâng bốc tôi, tôi cũng chỉ khuyên được thôi, suy cho cùng đây là chuyện nhà của cậu.” “Ừ, tôi biết
A Hạo, người nhà không biết chuyện tôi có bạn gái ở bên này, cậu đừng nhắc đến
Tôi sợ ông già tức lên sẽ đi gây chuyện.” “Được, tôi biết rồi, cậu với cô ấy thế nào?” Nguyễn Tấn than thở: “Gần đây lòng tôi0rất rối, tâm trạng xấu nên khó tránh khỏi ảnh hưởng tới cô ấy, cô ấy đang giận tôi nhưng tôi lại không tiện giải thích.” “Con gái đều phải dỗ
Nếu cậu xác định tương lai muốn cưới cô ấy thì dỗ cô ấy đàng hoàng, với cái miệng của cậu còn không dỗ được chắc?” “Haiz, bây giờ tôi lo lắng nhất là bên ba tôi, không giải quyết xong ông ấy thì tôi bên này cũng không biết nói sao
Cho nên A Hạo, thật đấy, cậu phải giúp tôi khuyên ông ấy đừng độc tài như thế.” Giang Hạo đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “Được, tôi sẽ cố hết sức.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn rít hơi thuốc cuối cùng, dù thế nào anh cũng7không để Hạ Chí chịu tủi
Cổ bảo nếu cô giận cứ để cô ngủ một giấc là hết giận, thế thì anh đợi cô hết giận vậy
Sau đó Nguyễn Tấn ngủ trên ghế sofa cả đêm
Hôm nay là ngày hè nên ban đầu vừa nóng vừa bức bối, sau nửa đêm thật ra sẽ mát mẻ hơn
Ngày hôm sau, Hạ Chí vừa mở cửa thì thấy người đàn ông đang ngủ trên sofa, thấy lưng anh toàn dấu móng tay màu hồng, lại nhìn vết muỗi đốt trên mặt, cô không đành lòng
Cô nhẹ nhàng bước tới và khẽ đẩy anh: “Dạy về phòng ngủ đi.” Nguyễn Tấn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Chí thì hỏi: “Hết giận chưa?” Hạ Chỉ bất đắc dĩ lườm anh: “Ừm.” Nguyễn Tấn kéo tay cô xuống, hơi dùng sức kéo cô xuống: “Hết giận là tốt rồi.” “Này này, trên người anh nhớp nháp quá, em không muốn anh ôm.” Hạ Chí phản kháng
Nguyễn Tấn tức giận bất bình nói: “Em còn không biết xấu hổ mà nói thế? Em ở trong phòng có máy lạnh để anh ở ngoài này làm thức ăn cho muỗi.” “Em có bảo anh ngủ phòng khách đâu? Em không khóa cửa, là do anh không vào thối, đáng đời!”
Nguyễn Tấn nghe vậy thì đứng dậy, bể ngang cố lên: “Bé con, dám đùa anh à? Ai đáng đời còn chưa chắc đâu.” Vừa nói vừa bế cô đi vào phòng ngủ
Hạ Chí vừa buồn cười vừa tức giận: “Anh đừng làm bậy, mới sáng sớm..
Đừng...” Nguyễn Tấn mặc kệ sự phản kháng của cô, đè cô lên giường gặm cắn
Khúc nhạc đệm này không giải quyết được gì, nhưng Nguyễn Tấn và Lục Thi Vũ chỉ mới bắt đầu tiếp xúc thôi, Hạ Chí mẫn cảm đoán không sai, Lục Thi Vũ này đúng thật là coi trọng Nguyễn Tấn
Buổi tối có xã giao, Dương Thâm làm chủ tiệc, gọi Nguyễn Tấn và Hạ Chí đến chung
Vào phòng VIP, Nguyễn Tấn thấy Lục Thi Vũ đang ngồi thì hiểu mục đích lần bữa tiệc này của Dương Thâm, anh nhìn Dương Thâm với ánh mắt chất vấn
Dương Thâm cười nói: “Người đẹp Lục, hôm nay tôi đã đưa người đến cho cô rồi
Cô có thể hỏi cậu ấy bất kỳ vấn đề gì ở phương diện tài chính.” Lục Thi Vũ đến gần, vươn bàn tay với những ngón tay ngọc thon dài bắt tay Nguyễn Tấn, cô ta nửa đùa nửa thật, giả giận nói: “Nguyễn tổng, sao anh lại xóa WeChat của tôi thế?” Hạ Chỉ đằng sau đã sớm rủa thầm, xóa vì cái loại như cô cứ đi tán trai đã có chậu đấy
Nguyễn Tấn trả lời như không có gì: “Số điện thoại bị trộm, tôi chịu thôi
Nhiểu số bị xóa, ngay cả số trợ lý của tôi cũng bị xóa
Hạ Chí, đúng không?” “Hả?” Bỗng nhiên vứt quả bóng cho cô làm cô không biết làm sao: “À, ừ, đúng rồi.” Cô buộc phải nói
Lục Thi Vũ liếc nhìn Hạ Chí: “Đây là trợ lý của anh à?” “Đúng vậy, nào, để tôi giới thiệu cho
Hạ Chí, trợ lý của tôi, Lục Thi Vũ, CEO của công ty Hoa Mỹ.” Hạ Chỉ lễ phép chào hỏi: “Chào cô Lục, cô còn trẻ như vậy đã làm CEO rồi, đúng là tài giỏi.” Lục Thi Vũ: “Không phải công ty gì lớn, không coi là gì cả.” Cô ta quan sát Hạ Chí một lượt rồi nói với Nguyễn Tấn: “Thoạt nhìn tửu lượng của trợ lý của anh không yếu, bình thường xã giao giúp anh không ít nhỉ?” Hạ Chí nghẹn lời, Nguyễn Tấn đành nói: “Cô ấy không uống được rượu, hôm nay đến chủ yếu là vì công việc
Dương tổng nói cô muốn mời một người chuyên về quản lý tài sản cá nhân đúng không, cô ấy khá chuyên nghiệp.” Nhưng sức chú ý của Lục Thi Vũ vốn không đặt vào Hạ Chí, cô ta cười nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên giao tiền của tôi cho anh thì tốt hơn
Nguyên tổng, tôi khá tin tưởng anh đó.” Nguyễn Tấn cười: “Cô ấy là trợ lý của tôi, cô đầu tư vào chỗ tôi hay cô ấy đều như nhau.” Hai người nói qua nói lại, kẻ có mắt thì biết Lục Thi Vũ đến vì Nguyễn Tân mà Nguyễn Tấn thì không ngừng quanh co từ chối
Dương Thảm thấy vậy thì cười nói: “Thế này đi, hai người ngồi xuống từ từ bàn
Hạ Chí, đi, cô ra ngoài gọi món với tôi.” “Hả? Dạ..” Hạ Chí bị kéo ra ngoài, cô cảm thấy bữa tiệc này là cái bẫy, một cái bẫy làm ra vì để cô khó chịu
Vừa ra ngoài, Dương Thẩm đã giải thích với Hạ Chí: “Tiểu Hạ, cô đừng hiểu lầm, cũng đừng trách tôi, tôi cũng không còn cách nào khác
Lục Thi Vũ này coi trọng Nguyễn Tấn, mấy lần tìm tôi hẹn gặp rồi
Tôi không thể nói thẳng cho cô ta biết hai người là người yêu, hai người vẫn chưa công khai mà, tôi cũng không thể nói lung tung được phải không?” Hạ Chí im lặng nghe, dù sao người ta cũng là Boss lớn của cô, có thể tự mình giải thích với cô đã là chuyện không dễ dàng gì rồi
“Cô cũng đừng trách Tân, cậu ấy không biết chuyện này, nếu biết chắc chắn sẽ không tới
Là thế này, Lục Thi Vũ có một số tiền lớn trong tay, cô ta muốn đầu tư
Cô cũng biết, năm nay công ty chúng ta lỗ lã không ít vì chuyện của Phùng Tinh Tinh, nếu thành công làm được giao dịch này của Lục Thi Vũ thì chúng ta không cần lo lắng gì về thành tích của công ty nữa.”
“Chuyện này tôi tin Tân có thể giải quyết được, chỉ sợ cô thấy khó chịu nên tôi bảo cậu ấy dẫn cô đến, cô tự mình giám sát, có cô ở đây thì không có vấn đề gì rồi.” Hạ Chí cuối cùng đã hiểu: “Dương tổng muốn anh ấy dùng mỹ nam kế?” “Đây không thể gọi là mỹ nam kế, đây là sức quyến rũ của Tân, cậu ấy có thể xử lý ổn, cô phải tin cậu ấy.” Nhưng Hạ Chí vẫn không yên tâm, biết rõ khách hàng để ý bạn trai mình mà bảo cổ buông tay tùy ý à? Dương Thẩm khuyên nhủ: “Tiểu Hạ, coi như cô giúp tôi đi
Lục Thi Vũ này không phải người hiền lành gì, công ty của cô ta là chỗ dựa sau lưng mở cho cô ta
Cô ta ấy à, vẫn coi trọng Tấn trên mặt công việc, cô ta muốn đầu tư tài sản là thật
Cô có thể hiểu được không?” Hạ Chí cái hiểu cái không, gật đầu nói: “Hiểu ạ
Dương tổng yên tâm, tôi chỉ làm tốt việc của mình thôi.” “Đúng vậy, biết cô không hẹp hòi như vậy mà
Phục vụ, lấy thực đơn đến đây.” Thật ra Dương Thầm nghĩ sai rồi, cô rất hẹp hòi, hơn nữa còn thích ghen tuông
Trên bàn rượu, Lục Thi Vũ nói chuyện yểu điệu, còn dựa vào người Nguyễn Tấn, cô nhìn đấy mà trong lòng chua loét
Trước cửa khách sạn, Nguyễn Tấn khách sáo nói: “Vậy được, ngày mai cô Lục đến văn phòng của tôi ngồi bàn đi
Hạ Chí, sửa lịch trình của tôi lại, dành chút thời gian cho cô Lục.”
Hạ Chỉ lẳng lặng nói: “Vâng, Nguyễn tổng.” Lục Thi Vũ nói một cách mờ ám: “Nguyễn tổng bận thế à? Không bằng tối nay tôi sang chỗ anh một lát?” Nguyễn Tấn kéo cửa xe ra: “Ban ngày rảnh
Cô là khách hàng lớn, chỉ cần trong thời gian làm việc thì cô đến lúc nào cũng được
Xin mời cô Lục, đi về cẩn thận
Tài xế, lái xe đi.”
Cuối cùng cũng tiến được vị Phật này đi, Nguyễn Tấn hung dữ trừng Dương Thấm và mắng: “Anh kiếm khách hàng mà bắt tôi làm bia ngắm phải không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Mỗi ngày Lục Thi Vũ đều nhắn tin WeChat cho anh, hoặc là thăm hỏi bình thường, hoặc là mấy câu súp gà cho tâm hồn, hoặc là dự báo thời tiết, mà Nguyễn Tấn có khi trả lời, có khi không, không thấy anh có mờ ám gì.
“Có phải cô ta thích anh không?”
“Anh có thể ngăn cô ta thích anh à? Anh không thích cô ta là được!”
Thái độ của Nguyễn Tấn không tốt, Hạ Chí vốn đang giận càng thêm giận, cổ cầm điện thoại xóa luôn số “Lục Thi Vũ”, cảnh cáo: “Bây giờ em xóa số cô ta, em không hi vọng hai người có liên lạc.”
“Thế nếu chuyện làm ăn thì sao?”
“Công việc cũng không được.”
“Em2đang cố ý gây sự hả?”
Hạ Chí nghe được từ này trong miệng anh, con gái thường rất cảm tính, nhất là lúc thái độ của bạn trai không tốt, cô cảm thấy đối phương không thương mình
Nghe Nguyễn Tấn nói cô đang cố ý gây sự, lửa giận của cô tăng lên ba bậc.
Nước mắt cô rưng rưng, bướng bỉnh trừng anh, cô giơ điện thoại lên cao và ném mạnh xuống
“Cốp”, điện thoại rơi xuống nền gạch, không biết hậu quả
Nguyễn Tấn không nóng không lạnh nói: “Ném đi, dù sao anh cũng đang muốn thay cái mới.” Nói xong anh ngồi xuống ăn cơm tiếp như không có chuyện gì xảy ra
Hạ Chí tủi thân, không biết mình giận cái gì, cơn giận của cô là do9anh tạo ra hết, thể mà anh còn như vậy
Cô giận dữ chạy vào phòng ngủ, sập cửa cái rầm
Nguyễn Tấn vốn ăn không ngon, anh thả đũa xuống, vừa tức vừa bực, sao gần đây không chuyện gì tốt hết vậy? Khuya rồi, Nguyễn Tân đứng ở ban công hút thuốc, nghĩ một lát rồi nhắn tin cho Giang Hạo: [Hết việc thì gọi lại tôi, gấp!]
Lát sau, Giang Hạo gọi sang: “Alo, việc gì gấp?”
“A Hạo, cậu không ở trong quân doanh à?” “Ừ, hôm nay ở nhà, cậu sao thế?” Nguyễn Tấn thảm thiết nói: “Ba tôi cứ ép tôi về xem mặt Thẩm Giai Dĩnh.” “Không phải Thẩm Giai Dĩnh có đối tượng rồi à?” “Hỏng rồi, Bí thư Thẩm xin lỗi ba tôi, hai người6đã đàm phán rồi
Bây giờ ba tôi gây áp lực ép tôi trở về
Tôi lấy cớ có công việc nhưng không thể kéo dài thêm được, cậu nói tôi nên làm sao?” Giang Hạo nghĩ một lát rồi nói: “Để tôi tìm cơ hội qua nhà cậu một lần, chào hỏi ông ấy.” “Được, cậu ra tay thì tôi yên tâm.” “Đừng đùng, cậu đừng tâng bốc tôi, tôi cũng chỉ khuyên được thôi, suy cho cùng đây là chuyện nhà của cậu.” “Ừ, tôi biết
A Hạo, người nhà không biết chuyện tôi có bạn gái ở bên này, cậu đừng nhắc đến
Tôi sợ ông già tức lên sẽ đi gây chuyện.” “Được, tôi biết rồi, cậu với cô ấy thế nào?” Nguyễn Tấn than thở: “Gần đây lòng tôi0rất rối, tâm trạng xấu nên khó tránh khỏi ảnh hưởng tới cô ấy, cô ấy đang giận tôi nhưng tôi lại không tiện giải thích.” “Con gái đều phải dỗ
Nếu cậu xác định tương lai muốn cưới cô ấy thì dỗ cô ấy đàng hoàng, với cái miệng của cậu còn không dỗ được chắc?” “Haiz, bây giờ tôi lo lắng nhất là bên ba tôi, không giải quyết xong ông ấy thì tôi bên này cũng không biết nói sao
Cho nên A Hạo, thật đấy, cậu phải giúp tôi khuyên ông ấy đừng độc tài như thế.” Giang Hạo đồng cảm như bản thân mình cũng bị: “Được, tôi sẽ cố hết sức.” Cúp điện thoại, Nguyễn Tấn rít hơi thuốc cuối cùng, dù thế nào anh cũng7không để Hạ Chí chịu tủi
Cổ bảo nếu cô giận cứ để cô ngủ một giấc là hết giận, thế thì anh đợi cô hết giận vậy
Sau đó Nguyễn Tấn ngủ trên ghế sofa cả đêm
Hôm nay là ngày hè nên ban đầu vừa nóng vừa bức bối, sau nửa đêm thật ra sẽ mát mẻ hơn
Ngày hôm sau, Hạ Chí vừa mở cửa thì thấy người đàn ông đang ngủ trên sofa, thấy lưng anh toàn dấu móng tay màu hồng, lại nhìn vết muỗi đốt trên mặt, cô không đành lòng
Cô nhẹ nhàng bước tới và khẽ đẩy anh: “Dạy về phòng ngủ đi.” Nguyễn Tấn mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Hạ Chí thì hỏi: “Hết giận chưa?” Hạ Chỉ bất đắc dĩ lườm anh: “Ừm.” Nguyễn Tấn kéo tay cô xuống, hơi dùng sức kéo cô xuống: “Hết giận là tốt rồi.” “Này này, trên người anh nhớp nháp quá, em không muốn anh ôm.” Hạ Chí phản kháng
Nguyễn Tấn tức giận bất bình nói: “Em còn không biết xấu hổ mà nói thế? Em ở trong phòng có máy lạnh để anh ở ngoài này làm thức ăn cho muỗi.” “Em có bảo anh ngủ phòng khách đâu? Em không khóa cửa, là do anh không vào thối, đáng đời!”
Nguyễn Tấn nghe vậy thì đứng dậy, bể ngang cố lên: “Bé con, dám đùa anh à? Ai đáng đời còn chưa chắc đâu.” Vừa nói vừa bế cô đi vào phòng ngủ
Hạ Chí vừa buồn cười vừa tức giận: “Anh đừng làm bậy, mới sáng sớm..
Đừng...” Nguyễn Tấn mặc kệ sự phản kháng của cô, đè cô lên giường gặm cắn
Khúc nhạc đệm này không giải quyết được gì, nhưng Nguyễn Tấn và Lục Thi Vũ chỉ mới bắt đầu tiếp xúc thôi, Hạ Chí mẫn cảm đoán không sai, Lục Thi Vũ này đúng thật là coi trọng Nguyễn Tấn
Buổi tối có xã giao, Dương Thâm làm chủ tiệc, gọi Nguyễn Tấn và Hạ Chí đến chung
Vào phòng VIP, Nguyễn Tấn thấy Lục Thi Vũ đang ngồi thì hiểu mục đích lần bữa tiệc này của Dương Thâm, anh nhìn Dương Thâm với ánh mắt chất vấn
Dương Thâm cười nói: “Người đẹp Lục, hôm nay tôi đã đưa người đến cho cô rồi
Cô có thể hỏi cậu ấy bất kỳ vấn đề gì ở phương diện tài chính.” Lục Thi Vũ đến gần, vươn bàn tay với những ngón tay ngọc thon dài bắt tay Nguyễn Tấn, cô ta nửa đùa nửa thật, giả giận nói: “Nguyễn tổng, sao anh lại xóa WeChat của tôi thế?” Hạ Chỉ đằng sau đã sớm rủa thầm, xóa vì cái loại như cô cứ đi tán trai đã có chậu đấy
Nguyễn Tấn trả lời như không có gì: “Số điện thoại bị trộm, tôi chịu thôi
Nhiểu số bị xóa, ngay cả số trợ lý của tôi cũng bị xóa
Hạ Chí, đúng không?” “Hả?” Bỗng nhiên vứt quả bóng cho cô làm cô không biết làm sao: “À, ừ, đúng rồi.” Cô buộc phải nói
Lục Thi Vũ liếc nhìn Hạ Chí: “Đây là trợ lý của anh à?” “Đúng vậy, nào, để tôi giới thiệu cho
Hạ Chí, trợ lý của tôi, Lục Thi Vũ, CEO của công ty Hoa Mỹ.” Hạ Chỉ lễ phép chào hỏi: “Chào cô Lục, cô còn trẻ như vậy đã làm CEO rồi, đúng là tài giỏi.” Lục Thi Vũ: “Không phải công ty gì lớn, không coi là gì cả.” Cô ta quan sát Hạ Chí một lượt rồi nói với Nguyễn Tấn: “Thoạt nhìn tửu lượng của trợ lý của anh không yếu, bình thường xã giao giúp anh không ít nhỉ?” Hạ Chí nghẹn lời, Nguyễn Tấn đành nói: “Cô ấy không uống được rượu, hôm nay đến chủ yếu là vì công việc
Dương tổng nói cô muốn mời một người chuyên về quản lý tài sản cá nhân đúng không, cô ấy khá chuyên nghiệp.” Nhưng sức chú ý của Lục Thi Vũ vốn không đặt vào Hạ Chí, cô ta cười nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên giao tiền của tôi cho anh thì tốt hơn
Nguyên tổng, tôi khá tin tưởng anh đó.” Nguyễn Tấn cười: “Cô ấy là trợ lý của tôi, cô đầu tư vào chỗ tôi hay cô ấy đều như nhau.” Hai người nói qua nói lại, kẻ có mắt thì biết Lục Thi Vũ đến vì Nguyễn Tân mà Nguyễn Tấn thì không ngừng quanh co từ chối
Dương Thảm thấy vậy thì cười nói: “Thế này đi, hai người ngồi xuống từ từ bàn
Hạ Chí, đi, cô ra ngoài gọi món với tôi.” “Hả? Dạ..” Hạ Chí bị kéo ra ngoài, cô cảm thấy bữa tiệc này là cái bẫy, một cái bẫy làm ra vì để cô khó chịu
Vừa ra ngoài, Dương Thẩm đã giải thích với Hạ Chí: “Tiểu Hạ, cô đừng hiểu lầm, cũng đừng trách tôi, tôi cũng không còn cách nào khác
Lục Thi Vũ này coi trọng Nguyễn Tấn, mấy lần tìm tôi hẹn gặp rồi
Tôi không thể nói thẳng cho cô ta biết hai người là người yêu, hai người vẫn chưa công khai mà, tôi cũng không thể nói lung tung được phải không?” Hạ Chí im lặng nghe, dù sao người ta cũng là Boss lớn của cô, có thể tự mình giải thích với cô đã là chuyện không dễ dàng gì rồi
“Cô cũng đừng trách Tân, cậu ấy không biết chuyện này, nếu biết chắc chắn sẽ không tới
Là thế này, Lục Thi Vũ có một số tiền lớn trong tay, cô ta muốn đầu tư
Cô cũng biết, năm nay công ty chúng ta lỗ lã không ít vì chuyện của Phùng Tinh Tinh, nếu thành công làm được giao dịch này của Lục Thi Vũ thì chúng ta không cần lo lắng gì về thành tích của công ty nữa.”
“Chuyện này tôi tin Tân có thể giải quyết được, chỉ sợ cô thấy khó chịu nên tôi bảo cậu ấy dẫn cô đến, cô tự mình giám sát, có cô ở đây thì không có vấn đề gì rồi.” Hạ Chí cuối cùng đã hiểu: “Dương tổng muốn anh ấy dùng mỹ nam kế?” “Đây không thể gọi là mỹ nam kế, đây là sức quyến rũ của Tân, cậu ấy có thể xử lý ổn, cô phải tin cậu ấy.” Nhưng Hạ Chí vẫn không yên tâm, biết rõ khách hàng để ý bạn trai mình mà bảo cổ buông tay tùy ý à? Dương Thẩm khuyên nhủ: “Tiểu Hạ, coi như cô giúp tôi đi
Lục Thi Vũ này không phải người hiền lành gì, công ty của cô ta là chỗ dựa sau lưng mở cho cô ta
Cô ta ấy à, vẫn coi trọng Tấn trên mặt công việc, cô ta muốn đầu tư tài sản là thật
Cô có thể hiểu được không?” Hạ Chí cái hiểu cái không, gật đầu nói: “Hiểu ạ
Dương tổng yên tâm, tôi chỉ làm tốt việc của mình thôi.” “Đúng vậy, biết cô không hẹp hòi như vậy mà
Phục vụ, lấy thực đơn đến đây.” Thật ra Dương Thầm nghĩ sai rồi, cô rất hẹp hòi, hơn nữa còn thích ghen tuông
Trên bàn rượu, Lục Thi Vũ nói chuyện yểu điệu, còn dựa vào người Nguyễn Tấn, cô nhìn đấy mà trong lòng chua loét
Trước cửa khách sạn, Nguyễn Tấn khách sáo nói: “Vậy được, ngày mai cô Lục đến văn phòng của tôi ngồi bàn đi
Hạ Chí, sửa lịch trình của tôi lại, dành chút thời gian cho cô Lục.”
Hạ Chỉ lẳng lặng nói: “Vâng, Nguyễn tổng.” Lục Thi Vũ nói một cách mờ ám: “Nguyễn tổng bận thế à? Không bằng tối nay tôi sang chỗ anh một lát?” Nguyễn Tấn kéo cửa xe ra: “Ban ngày rảnh
Cô là khách hàng lớn, chỉ cần trong thời gian làm việc thì cô đến lúc nào cũng được
Xin mời cô Lục, đi về cẩn thận
Tài xế, lái xe đi.”
Cuối cùng cũng tiến được vị Phật này đi, Nguyễn Tấn hung dữ trừng Dương Thấm và mắng: “Anh kiếm khách hàng mà bắt tôi làm bia ngắm phải không?”
Bình luận facebook