Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 470: Cậu ấy kết hôn rồi
Hạ Chí lắc đầu rồi lại cúi đầu: “Xin lỗi Kim tổng, là tôi sơ suất.” Kim tổng thở dài và nói thêm: “Tiểu Hạ, tập trung một chút.”
“Vâng.”
“Ra ngoài đi.” Hạ Chí đi xuống từ lầu hai, cả người ngơ ngác, đi làm hai tuần, cô phạm nhiều lỗi sai, cả người buồn bã ỉu xìu, ngay cả Vu Đan Đan hay trêu cô cũng nhìn ra cô có tâm sự nên ít tới làm phiền.
Chị Chu kế toán và trợ lý của chị ấy mới về, hai người đang nói chuyện, chị Chu bảo: “Không ngờ Nguyễn tổng ít đồ như thế, tôi tưởng còn phải dọn cả ngày.” Trợ lý: “Đúng thế, nhưng căn hộ của Nguyễn tổng giống như tác phong của anh ấy vậy, cao cấp đơn giản, không trói buộc chút nào.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi3ngang qua Hạ Chí, Hạ Chí nghe họ nhắc đến Nguyễn Tấn thì hỏi: “Chị Chu, chị đến căn hộ của Nguyễn tổng à?” Chị Chu: “Đúng vậy, Dương tổng bảo chị đi thanh toán tiền, thuận tiện dọn dẹp đồ của Nguyễn tổng, đóng gói gửi về cho anh ấy.” “Gửi về, anh ấy không quay lại đây nữa à?” Hạ Chí bật thốt ra. Căn hộ của Nguyễn Tấn luôn do cô xử lý, nhưng Dương tổng lại giao chuyện trở nhà tính tiền cho người khác, xem ra ngay cả Dương tổng cũng lảng tránh cô. Chị Chu ngạc nhiên vì sự quan tâm quá mức của cô: “Đúng thế, Dương tổng bảo Nguyễn tổng về tổng bộ ở Đô Thành mà? Ôi, biết vậy phải làm bữa tiệc chia tay Nguyễn tổng. Hạ Chí, có phải em rất luyến tiếc Nguyễn0tổng không?” Hạ Chí lúng túng: “Ha ha, em chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Chị Chu: “Chị hiểu mà, em theo Nguyễn tổng cả ngày, bây giờ là sếp Kim cứng nhắc, nhất định phải mất một khoảng thời gian để làm quen. Cổ lên.” Hạ Chí gật đầu và cười gượng: “Vâng.” Trở lại chỗ ngồi, cô cố gắng kéo mình lại ra khỏi sự ngổn ngang nhưng không làm được. Cô không thể bình tĩnh, Nguyễn Tân đi quá mức triệt để.
Mấy lần cầm điện thoại muốn gọi anh nhưng cô đều nhìn lại, vì tôn nghiêm lẫn lập trường của mình, cô nhìn lại. Không phải chia tay à? Ai đi đường nấy thôi. Năm trước cô đã gửi CV cho mấy công ty, bây giờ người ta trả lời bảo cô đi phỏng vấn. Cô đọc rồi đóng email lại. Bây5giờ sao cô có thể đi phỏng vấn với trạng thái này chứ? Huống hồ, bây giờ không cần phải đổi việc nữa.
Những ngày ngơ ngác này trôi qua hai tháng, chớp mắt một cái đã là tháng tư. Hạ Chí vẫn làm việc không tốt, liên tục phạm sai lầm, Kim tổng chỉ có thể đổi trợ lý. Mà cô thì làm việc của nhân viên bình thường, tất cả phải bắt đầu lại từ đầu.
Đường Tư Điềm thường xuyên khuyên cô nghĩ thoáng một chút, nhưng khuyên thì khuyên, với Hạ Chí mà nói dường như cũng không có tác dụng gì. Hạ Chí mãi mãi nhớ rõ ngày hôm đó, ngày Cá tháng tư 1/4, Dương tổng bỗng tới công ty rồi gọi cô vào phòng làm việc. “Dương tổng tìm tôi?” “Đúng thế, có chuyện muốn nói với cô, tới đây4ngồi đi.” Dương Thảm thấy cô gầy hơn nhiều và tiều tụy hơn. Anh hơi mềm lòng. Nguyễn Tấn đã giao cho anh một nhiệm vụ rất tàn nhẫn, anh không muốn làm. Hạ Chí ngồi đối diện Dương Thâm, sếp gặp nhân viên, nhân viên không lo mà sếp lo, khá là kì lạ. “Tiểu Hạ, nghe nói gần đây cô làm việc không tốt, sao thế? Trước giờ cô luôn làm rất tốt mà.” Hạ Chí nghĩ thầm, không lẽ Dương tổng muốn đuổi việc mình? Cô thì chẳng làm sao, bình tĩnh đáp: “Xin lỗi Dương tổng, là tôi làm anh thất vọng. Có lẽ năng lực của tôi không đủ, Kim tổng đổi tôi là đúng, khỏi gây cản trở.” “Cô đừng nói thế, Kim tổng nghiêm túc một chút nhưng là người tốt. Anh ta chỉ nghĩ cho công ty9thôi. Tôi đã nói với anh ta rồi, đợi cô khôi phục trạng thái rồi sẽ trở lại làm trợ lý cho anh ta.” Hạ Chí từ chối khéo: “Cảm ơn Dương tổng nhưng không cần đâu. Thật ra chỉ là danh hiệu khác nhau mà thôi, việc làm vẫn chẳng khác gì bình thường. Tôi thật sự không có ý kiến gì.” “Thế thì tốt...” Dương Tham muốn nói lại thôi: “Thứ bảy tuần trước tôi đến Đô Thành tham dự hôn lễ của một người bạn.”
Hạ Chí buồn bực cực kì, không biết Dương tổng muốn nói cái gì. Anh ấy đi tham dự hôn lễ của người khác liên quan gì đến công việc của cô: “Dương tổng, có gì cứ nói thẳng đi ạ.” Dương Thâm hít sâu, chuyển lời sao khó thể chứ? Anh đành nói: “Tôi tham gia hôn lễ của Tân. Đúng vậy, cậu ấy mới cưới vào thứ bảy tuần trước.” Hạ Chí ngỡ ngàng, đầu óc trống rỗng, trợn to mắt: “Cái gì? Dương tổng, anh nói cái gì?”. Dương Thâm thở đều và gật đầu: “Cô không nghe lầm đâu, tôi nói tôi tham gia hôn lễ của Tân. Cậu ấy đã kết hôn. Cậu ấy bảo tôi chuyển lời cho cô, làm việc thật tốt, sống thật vui vẻ, quên cậu ấy đi.” Hạ Chí á khẩu không nói được gì, sững sờ tại chỗ và trợn to mắt, nước mắt lăn xuống không báo trước. Cô cảm thấy lồng ngực nghẹn lại, cơn đau lan rộng ra không bờ bến, đau đớn đến mức không chịu được. Dương Thâm hoảng sợ, vội rút khăn giấy đưa cho cô: “Tiểu Hạ, cô đừng khóc.” Hạ Chí vẫn không nhúc nhích, cũng không cầm, anh chỉ có thể để khăn giấy lên bàn và thở dài, không biết nên khuyên cô thể nào.
“Tiểu Hạ, có nhớ lời tôi trước kia không? Hai người vốn không cùng thế giới, ban đầu ở cùng nhau là một sai lầm, kết cục như bây giờ chỉ là sửa lại chuyện sai lầm mà thôi. Cô còn trẻ, hãy quên quá khứ đi và sống thoải mái, sau này sẽ có duyên phận tốt hơn chờ cô.” Hạ Chí đứng bật dậy: “Dương tổng, tôi muốn xin nghỉ, ngay bây giờ.” Dương Thâm không dám không đồng ý: “Được, không sao. Cô điều chỉnh tốt thì lại đi làm.” Hạ Chí xoay người ra khỏi văn phòng, nước mắt chảy không ngừng, đồng nghiệp hỏi sao cô cũng không nghe, hốt hoảng chạy ra ngoài của công ty.
Đồng nghiệp bàn tán sôi nổi, cho rằng Dương tổng đuổi việc Hạ Chí.
Hạ Chí chạy ra đường, không biết đi đâu, chỉ đi về phía trước. Cô mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, chỉ vừa đi vừa khóc. Chia tay đúng là do cô nói, nhưng trong suy nghĩ của cô, họ chỉ cãi nhau, họ chỉ chiến tranh lạnh. Chiến tranh lạnh cũng từng xảy ra rồi, anh không để ý tới cô, cô cũng không để ý tới anh.
Cô luôn biết anh là người đàn ông sĩ diện, tưởng anh không chịu mất mặt tới tìm cô, cô cũng vì lòng tự ái buồn cười mà không tìm anh.
Đã hơn hai tháng, cô dần dần chấp nhận việc họ chia tay, không ngừng điều chỉnh bản thân. Nhưng hôm nay, khi nghe tin anh kết hôn, tất cả nhẫn nhịn và tủi thân, tất cả bình tĩnh và kiên cường đều bị đánh sập.
Anh đã kết hôn vào thứ bảy tuần trước, anh đã kết hôn rồi. Cô luôn cho là anh sợ kết hôn. Chẳng lẽ không phải anh sợ kết hôn sao? Hạ Chí ôm lấy lồng ngực nhói đau, cuối cùng không đi nữa. Cô mệt mỏi ngồi xuống ngay cạnh đường, ngay khu đông đúc người đến người đi. Cô ngồi dưới đất khóc to như người điên, khóc đến tan nát cõi lòng. Đường Tự Điềm hỏi Dương tổng mới biết chuyện này, vội chạy theo ra ngoài. Vừa chạy ra khỏi tòa nhà thì thấy một đám người tụ lại ở trung tâm thương mại. Cô không nói gì mà chạy tới, đẩy người ra thì thấy Hạ Chí.
“Đừng xem, đừng xem nữa, mọi người giải tán đi.” Đường Tư Điềm lớn tiếng nói, vội cúi xuống kéo Hạ Chí: “Cậu sao thế? Bị va vào đâu à?”
Hạ Chí không nói gì mà chỉ khóc nức nở. Bác gái ở cạnh quầy báo nói: “Không ai đụng cô ta hết, tự cô ta ngồi đây. Tôi nói đừng ngồi trên đất lạnh nhưng cô ta không nghe.” Đường Tư Điềm cố sức đỡ cô lên: “Đi, muốn ngồi thì ngồi sang bên cạnh... Xin lỗi nhường đường một chút ạ. Không có gì đâu, nhà cô ấy có chuyện xảy ra. Cảm ơn đã quan tâm, giải tán đi ạ.” Hạ Chí không có sức lực, Đường Tư Điềm cũng không phải lực sĩ nên chỉ đỡ được cô tới cạnh bồn hoa rồi khuyên nhủ: “Tớ hỏi Dương tổng, Dương tổng đã nói hết với tớ rồi... Tớ khinh, không ngờ Nguyễn Tân lại là người như vậy. Hạ Chí, người như thể không xứng để cậu lưu luyến, anh ta chỉ là tên lừa đảo tình cảm mà thôi, đồ lừa đảo.”
Hạ Chí khóc lóc: “Tớ không tin, tớ không tin.”
“Cậu không tin cũng phải tin, không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Nói khó nghe một chút, cậu chính là đồ chơi anh ta tìm ở bên ngoài lúc không có ai. Cậu chăm sóc anh ta, lo việc ăn ở của anh ta, cậu còn làm việc với anh ta. Anh ta hoàn thành nhiệm vụ phải về thì vứt bỏ cậu. Hạ Chỉ, cậu còn không rõ à? Loại đàn ông như vậy không xứng để cậu lưu luyến.”
Đường Tư Điềm là người sắc bén, mỗi câu nói của cô như con dao đâm vào tim Hạ Chí khiển Hạ Chí càng đau hơn.
Đường Tư Điềm cũng buồn bực, tự đánh lên đầu mình: “Xin lỗi Hạ Chí, tớ không nên kích thích cậu như vậy, nhưng mà... Được rồi, tớ không nói nữa, cậu đừng khóc được không?” Hạ Chí vừa nức nở vừa nói: “Tự Điểm, cậu không cần phải xin lỗi, cậu nói đúng, là tớ quá ngu, tớ luôn ngu xuẩn đợi anh ta trở về.”. “Được rồi, được rồi, khóc xong, đau khổ xong là tốt rồi. Nếu biết anh ta là người như vậy, chia tay sớm càng tốt. Cái này gọi là ngăn ngừa tổn hại, để anh ta gây họa cho người khác đi, đừng gây họa cho chúng ta là được, cậu thấy đúng không?”
Hạ Chí vẫn rất đau, trái tim như bị xé nát, đau tới mức cả người cô run rẩy.
“Cậu nghỉ ngơi vài ngày đi, điều chỉnh tốt tâm trạng rồi đi làm, ra ngoài đi du lịch hay giải sầu, trở về sẽ khá hơn.” Đường Tư Điềm thấy tiếng khóc của cô yếu dần, tận dụng thời cơ khuyên nhủ: “Hạ Chỉ, cậu chỉ thất tình, tuổi trẻ có ai không từng yêu mấy tên rác rưởi, cậu nói đúng không? Cậu nên vui vì may mắn rời khỏi anh ta. Nghe tớ, ra ngoài chơi một chút cũng tốt, nhìn thoáng lên.”
Hạ Chí khóc lóc gật đầu, hiện giờ cũng chỉ có cách này.
Bình luận facebook