Người vừa đi, Giang Hạo đã ho khan ngồi dậy, anh thở phào.
“Thủ trưởng Giang, anh không sao chứ?”
Cảnh sát Mã đứng đầu tổ ba đi đến đỡ Giang Hạo.
Giang Hạo lắc đầu, đứng dậy, anh chắc chắn việc mình ổn, mặc đồ chống đạn sẽ không bị thương, nhưng cái đau khi viên đạn bắn mạnh vào khiến người ta không thể nào làm ngơ được.
“Mau cởi áo da ra xem có bị thương không?”
Cởi áo da dính đầy máu ra thì thấy áo lót màu trắng bên trong của Giang Hạo không có chút máu nào, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Lần này có thể bắt được Từ Uy và Chung Thành mà không mất nhiều công sức đều là nhờ vào Giang Hạo cả.
Kiều Tâm Duy dựa vào góc giữa bồn rửa tay và tường, chân cô mềm nhũn tới mức không đứng nổi, cô trượt từ trên tường xuống đất như bùn nhão.
Mặc dù cơ thể vẫn rất hưng phấn, nhưng ý thức còn sót lại nói cho cô biết tiếng súng và máu tươi kia là thật, cô sợ tới mức thu mình vào góc run lẩy bẩy.
Giang Hạo thấy vậy thì đẩy mọi người đang quan tâm mình ra, đi tới trước mặt Kiều Tâm Duy: “Tâm Duy, đừng sợ, không sao cả...
Tôi là Giang Hạo, là Giang Hạo”
Có lẽ bởi vì hưng phấn, máu nóng sôi sục nên Kiều Tâm Duy cảm thấy đầu óc choáng váng, hai tại cô kêu ong ong, cố gắng mở mắt nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Cảnh sát Mã ở cạnh hỏi dò: “Thủ trưởng Giang, cô ấy là ai vậy?”
Giang Hạo không biết nên giải thích kiểu gì, chỉ có thể nói: “Tôi lấy nhân cách đảm bảo cô ấy không liên quan vụ án này.
Cảnh sát Mã, có vẻ như cô ấy bị dính thuốc phiện rồi?”
Việc này hỏi cảnh sát Mã là đúng người rồi, anh ta thường xuyên theo dõi quán bar này: “Trông cô ấy khá giống lúc đang lên cơn, cho cô ấy uống ít nước rồi tắm nước lạnh là được.”
“Thế thôi hả? Thuốc này có hại gì với cơ thể cô ấy không?”
“Không có vấn đề gì lớn, qua thời gian trúng thuốc là ổn thôi.
Loại thuốc này rất bình thường, điều chế dễ nền hiệu quả không cao, tới sớm hết sớm, không sao hết “Tôi biết rồi, tôi đưa cô ấy đi trước, mọi người xử lý chỗ này đi”
Nói xong, Giang Hạo đỡ Kiều Tâm Duy dậy, sau đó bế cô đi ra ngoài.
Vì tiếng động bên này rất lớn nên có không ít khách ló đầu ra xem chuyện gì đã xảy ra, ngay cả Nguyễn Tấn cũng vậy.
“A Hạo”
Nguyễn Tấn vẫy tay, anh bị cảnh sát ngăn ở cửa.
Giang Hạo nhìn theo tiếng gọi, vừa thấy Nguyễn Tấn thì biết lý do tại sao Kiều Tâm Duy lại ở đây, anh tức giận vô cùng.
“A Hạo, Kiều Tâm Duy sao vậy?”
Nguyễn Tấn vừa lo lắng vừa khó chịu, anh đưa cô ra ngoài nên phải chịu trách nhiệm.
“Câu này phải hỏi cậu mới đúng, cậu dẫn cô ấy đến những nơi thế này làm gì?”
Giang Hạo tức giận hỏi: “Cô ấy bị người ta chuốc thuốc đấy, cậu làm tôi thất vọng quá!”
Nguyễn Tấn ngạc nhiên vô cùng: “Cái gì? Bỏ thuốc...? A Hạo, không lẽ cậu nghi ngờ tôi? Chúng ta là bạn bè nhiều năm như vậy mà cậu lại không tin tối? Hôm nay chúng tôi đến đây để bàn hợp đồng thôi, đây là nơi đối tác chọn”
Giang Hạo không muốn nghe thêm gì hết, nhìn Kiều Tâm Duy đang bị hành hạ trong lòng mình thì chỉ muốn cứu cô thôi.
Anh trừng Nguyễn Tấn một cái rồi vội vàng rời khỏi đó.
Anh chắc chắn sẽ tra rõ chuyện này.
Trong phòng tắm, Kiều Tâm Duy nóng như lửa đốt bị Giang Hạo ném thẳng vào bồn tắm nước lạnh.
“A!”
Kiều Tâm Duy hét lên, cả người chìm vào bồn.
Giang Hạo giữ vai cô, nhìn là biết anh chưa từng làm chuyện này bao giờ: “Kiều Tâm Duy, tỉnh táo lại chưa? Kiểu Tâm Duy? Có nghe tôi nói gì không?”
Bình luận facebook