Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-478
Chương 478: Tình cờ gặp ông bà chu
Hạ Chí không nên được cười: “Anh ấy không hề cứng nhắc chút nào được chứ? Anh ấy mặc bộ đồ nhân vật hoạt hình gấu Teddy của cửa hàng trà sữa bên dưới công ty tớ, trời nóng vậy mà anh ấy mặc lớp vải lông dày như thế, vừa nhảy vừa làm vẻ dễ thương ở công ty của tớ.” “Thật sao?” Đường Tư Điềm không dám tin: “Cái tên Chu này, lên kế hoạch tỏ tình cũng không nói cho tớ biết, bằng không là tớ có thể đến tận nơi làm chứng rồi.”
“Lúc đó các đồng nghiệp đều có mặt, buổi tối anh ấy còn mời mọi người ăn cơm nữa.”
Đường Tư Điềm lập tức tranh công: “Vậy tớ thì sao? Tớ mới là bà mai của hai người mà.”
Hạ Chí “Ha ha, không thiếu phần của cậu đâu, hôm nào có rảnh thì cùng đi ăn cơm nhé.”
Đường Tư Điểm xúc động nói: “Haiz, cuối cùng cậu cũng đón nhận cậu ấy rồi, cậu ấy cũng xem như khổ tận cam lai. Hạ Chí, các cậu phải hạnh phúc bên nhau nhé, cậu ấy thật sự là một người đàn ông tốt.” “Ừ, tớ biết rồi.” Chúc nhau ngủ ngon xong sau đó gác máy, Hạ Chí nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong lòng cô trống rỗng. Cô phải thừa nhận lúc nhìn thấy WeChat của Chu Hạo Lâm thì phản ứng đầu tiên của cô là Nguyễn Tấn có nhìn thấy không? Ngẫm lại cũng chẳng sao cả, anh vốn dĩ cũng cho rằng cô và Chu Hạo Lâm đang ở bên0nhau rồi, coi như nhìn thấy thì thế nào? Lâu như vậy rồi, vết thương lòng của cô đã dần vơi đi. Nhớ lại chuyện đó, cô càng thương hại cho bản thân ngốc nghếch lúc ấy. Điện thoại lại rung lên, cô cầm lên xem, là WeChat Chu Hạo Lâm gửi đến: [Đã ngủ chưa?] [Chuẩn bị đi ngủ.] [Ừ, vậy em ngủ ngon.] [Ngủ ngon.]
Chỉ là đoạn nói chuyện đơn giản nhưng Hạ Chí có thể cảm nhận được sự quan tâm của Chu Hạo Lâm dành cho mình. Cần gì theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt chứ, ấm áp đưa tay ra có thể chạm tới mới là thực tế nhất. Hai người bắt đầu chính thức hẹn hò giống như những đôi yêu nhau bình thường, Chu Hạo Lâm5vừa tan làm là đi đón Hạ Chí.
“Hôm nay mệt không?”
Hạ Chí vừa cài dây an toàn vừa nói: “Đi làm sao không mệt được, ngược lại là anh đó, vừa tan làm đã qua đây đón em, không mệt sao?”
Chu Hạo Lâm lắc đầu: “Không một chút nào. Hiện giờ cả ngày không gặp em là anh thấy không ổn rồi. Chỉ cần vừa nghĩ đến tan làm có thể nhìn thấy em là anh hăng hái lên ngay.” Hạ Chí cười nói: “Ha ha, anh không cần mỗi ngày đều đến đón em, em sẽ ở lại đó. Đợi sau này tình cảm anh đối với em nhạt đi rồi không đến đón em nữa thì em sẽ rất hụt hẫng. Nếu mà như vậy, thà rằng từ lúc bắt đầu không đón4em.”
“Không có chuyện tình cảm phai nhạt như em nói đâu, chỉ cần anh có thời gian nhất định sẽ đến đón em. Anh đối với em chỉ có mỗi ngày càng sâu đậm hơn thôi.”
Lúc nói câu này, Chu Hạo Lâm nhìn thẳng vào cô, cô lập tức đỏ hết cả mặt, Chu Hạo Lâm đưa tay véo hai má cô và nói: “Anh thích nhất là nhìn dáng vẻ đỏ mặt của em, rất dễ thương.” Hạ Chí ngẩn ngơ một lúc, cô lại nhớ đến Nguyễn Tấn. Nguyễn Tấn cũng từng nhéo má cô giống như Chu Hạo Lâm, nói dáng vẻ đỏ mặt của cô rất dễ thương. Hạ Chí cúi đầu, hơi rụt người lại, cuống quít lảng tránh anh: “Nhanh lái xe đi, em đói rồi.” “Ha ha, được,9hôm nay dẫn em đi ăn bò bít tết.” “Ở đâu thế?”
“Ở Vạn Đạt có một quán mới mở, hôm qua bọn anh có tiệc đãi khách ở Vạn Đạt, anh cũng có đi. Lúc đi ngang qua quán bò bít tết đó, anh nhìn thấy bảng quảng cáo ở cửa nên muốn dẫn em đi ăn thử.” Hạ Chí cảm thấy áy náy khi nghĩ đến việc Chu Hạo Lâm dù ở đâu hay lúc nào cũng đều nghĩ đến cô nhưng cô lại không dằn lòng mà nhớ đến người khác.
“Sao vậy cô bé tham ăn? Không thích bò bít tết hả?”
“Không phải, chỉ cần ngon là được, không có món gì là em không thích.”
Chu Hạo Lâm vừa lái xe vừa cười: “Anh biết ngay mà, em là cái đồ tham ăn.” Quán bò bít tết mới được mở, trang trí bên trong thanh lịch và quý phái, khung cảnh chung quanh cũng rất tuyệt. Đương nhiên giá cả cũng rất cao. Hạ Chí lật xem thực đơn, cùng là một phần bò bít tết nhưng giá ở đây so với các quán bò bít tết khác phải đắt gấp hai lần, cô do dự hỏi: “Hay là mình đổi chỗ khác đi?”
“Sao vậy? Em chưa ăn làm sao biết là không thích?” Hạ Chí cúi đầu kề sát lại, cô thầm thì: “Đắt quá!”
Chu Hạo Lâm cười nói: “Anh còn tưởng là chuyện gì. Không sao, không ăn đến nỗi làm anh nghèo được đâu. Nếu như ngon thì lần sau chúng ta lại đến, nếu không ngon thì xem như mua một bài học, sau này không trở lại nữa.”
Anh đã nói như vậy thì Hạ Chí cũng không ý kiến nữa: “Vậy được rồi.”
“Uống rượu không?”
Hạ Chí lắc đầu: “Hai chúng ta đừng uống rượu, một lát còn phải lái xe nữa.”
“Được, nghe lời em.”
Cuối cùng Chu Hạo Lâm quyết định gọi một phần ăn tình nhân, món ăn chính là hai phần bò bít tết đặc trưng của quán, còn có một ít đồ ăn kèm và bánh ngọt.
“Mùi vị thế nào?”
Hạ Chí khẽ khàng nói: “Nói thật ra em cảm thấy còn không ngon bằng thịt bò bít tết ba em làm, so với mấy quán bò bít tết khác cũng không có gì khác biệt.”
“Tay nghề của ba em giỏi vậy sao?” “Đúng thế, ba em là đầu bếp.” “Vậy sao? Có cơ hội anh nhất định phải đến thăm hỏi, nếm thử tay nghề của chú.” Hạ Chí hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn anh, sau đó nở nụ cười mất tự nhiên: “Ha ha, được thôi.” Ăn bò bít tết xong trời vẫn còn sớm, hai người tiện thể đi dạo trong trung tâm thương mại cho tiêu thức ăn. Lúc này trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, ra vào tới lui toàn người là người. Chu Hạo Lâm muốn đi mua áo sơ mi nên hai người bước vào một cửa hàng quần áo nam. Anh nói anh chỉ mặc được áo sơ mi của nhãn hiệu này, muốn cô sau này phải nhớ. Chu Hạo Lâm cầm mấy cái áo sơ mi vào phòng thử đồ, Hạ Chí ngồi ở ngoài đợi. Cô cũng rất quen thuộc với nhãn hiệu này, trước đây Nguyễn Tấn cũng chỉ mặc nhãn hiệu này, tất cả áo sơ mi của anh đều là của nhãn hiệu này. Đột nhiên ngoài cửa có một đôi vợ chồng trung niên đi vào, người vợ cầm một chiếc áo sơ mi ướm lên người chồng bà: “Ừ, cái áo này cũng được, chắc là hợp với con trai.” Người chồng hơi ghen tị: “Bà chỉ mua áo cho con trai thôi hả? Vậy tôi thì sao?”
Người vợ cười nói: “Phong cách ở đây hợp với người trẻ tuổi, ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Người chồng nói: “Tôi còn tưởng trong mắt bà tôi mãi là chàng trai hai mươi tuổi chứ”
Người vợ không nhịn được cười, khóe mắt lộ ra dấu vết của năm tháng, nhưng trong mắt bà ngập tràn hạnh phúc. Nhìn thấy hai người nọ Hạ Chí không khỏi nghĩ tới ba mẹ mình. Nếu như em trai không xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ ba mẹ cô cũng có thể vui vẻ an hưởng tuổi già. Cửa phòng thử đồ bật mở, Chu Hạo Lâm bước ra từ bên trong và hỏi: “Hạ Chí, em thấy thế nào?” Hạ Chí quay đầu nhìn anh rồi gật đầu nói: “Rất đẹp.”
“Hạo Lâm.” Đột nhiên có tiếng gọi làm cả Chu Hạo Lâm và Hạ Chí cùng quay đầu sang. Hạ Chí phát hiện là đôi vợ chồng trung niên vừa nãy đang gọi anh.
Chu Hạo Lâm đi nhanh sang bên đó, hơi bất ngờ: “Ba, mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?”
Ba, mẹ? Hạ Chỉ sửng sốt, trùng hợp quá rồi! Bà Chu nói: “Mẹ với ba con đi ăn tối thôi, xong rồi đi dạo. Đúng lúc đi dạo tới đây, thấy nhãn hiệu quần áo bình thường con hay mặc nên vào xem thử.” Bà Chu nhìn áo sơ mi trên người anh: “Ông xem, mắt chọn đồ của con trai tốt y như tôi, tôi cũng nhìn trúng cái này.” Ánh mắt của ông Chu nhìn về phía Hạ Chí, dùng khuỷu tay đẩy đẩy vợ: “Hình như con trai đang hẹn hò.”
Bà Chu cũng nhìn sang chỗ Hạ Chí: “Con trai, không giới thiệu với ba mẹ sao?”
Chu Hạo Lâm mỉm cười, thoải mái kéo tay Hạ Chí và nói: “Ba mẹ, đây là con dâu tương lai của hai người, tên là Hạ Chí. Thế nào, hai người có hài lòng không?”
Anh không hề nói là bạn gái mà nói hẳn thành con dâu tương lai, hai cụm từ này khác nhau rất lớn đó. Hạ Chí lập tức đỏ mặt, căng thẳng chào hỏi: “Chào chú, chào dì ạ!”
Bà Chu nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này trông thuần khiết, nhất là ánh mắt kia, trong veo sáng sủa, hiện giờ rất ít cô gái có ánh mắt thế này. Bà nói: “Chào cháu. Cháu đừng căng thẳng, dì đã sớm nhận ra Hạo Lâm có bạn gái rồi. Hỏi nó mấy lần nó còn giữ bí mật không nói. Hôm nay trùng hợp để dị bắt gặp rồi.” Hạ Chí gượng cười và cũng không biết nên nói gì. Bà Chu nói tiếp: “Con trai dì quen bạn gái, dì luôn không phản đối. Chỉ cần nó thích thì dì cũng thích. Cháu gái à, hay là thứ bảy tuần này đến nhà dì ăn cơm nhé?” Không đợi Hạ Chí mở miệng Chu Hạo Lâm đã nói: “Được đó, thật ra con cũng đang muốn tìm cơ hội nào đó dẫn Hạ Chí về nhà ra mắt ba mẹ” Ông Chu nói: “Vậy quyết định như thể nhé, được không Hạ Chí? Cháu qua chơi nhất định đừng mang theo quà gì, chú và dì của cháu không thiếu gì cả, chỉ cần người đến là được.” Hạ Chí vẫn rất căng thẳng: “Vâng, vâng.” Ông Chu quay đầu lại nói với vợ: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy vợ chồng son người ta hẹn hò nữa. Sau này quần áo của con trai bà cũng đừng bận tâm nữa, nó có người chọn giúp rồi.”
Bà Chu cười, treo áo sơ mi cầm trên tay về lại chỗ cũ: “Được rồi, vậy thứ bảy tuần này gặp lại, hai đứa đi dạo đi.”
“Ba mẹ, tạm biệt.”
“Tạm biệt chú và dì ạ.” Nhìn theo hai người rời đi, Hạ Chí sợ đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, Chu Hạo Lâm bóp tay cô nói: “Nàng dâu xấu vẫn phải gặp ba mẹ chồng, huống chi em đâu có xấu. Yên tâm đi, ba mẹ anh đều là người rất cởi mở. Em nhìn thấy thể nào thì y như vậy thôi, họ rất thích em.”
Thật ra không phải Hạ Chí căng thẳng vì lần đầu gặp mà là căng thẳng buổi hẹn gặp người lớn cuối tuần này. Cô cảm thấy phát triển quá nhanh, cô không biết làm thế nào: “Thứ bảy thật sự đến nhà anh ăn cơm hả?” “Nếu không thì sao? Hẹn cũng hẹn rồi, lẽ nào em có buổi hẹn khác?” Hạ Chí vội lắc đầu: “Không phải, em cảm thấy đột ngột quá. Chúng ta mới vừa bắt đầu quen nhau mà.”
“Vậy thì có làm sao, anh đã định là em rồi, đây là chuyện sớm muộn thôi.”
Hạ Chí cúi đầu: “Anh đừng có nói toàn những lời này, đang ở ngoài đó. Để người khác nghe thấy không hay lắm đâu.”
“Có gì không hay?” “Xấu hổ mà.”
Chu Hạo Lâm càng cười vui vẻ hơn: “Nói mấy câu tình cảm thì có gì đâu, anh còn muốn hôn em kìa.” Anh nói thế nào thì làm như thế. Anh nhanh chóng kề sát lại định hôn lên má cô.
Hạ Chí vô thức lùi lại, tránh người đi: “Á, anh đừng như thế...”
Chu Hạo Lâm xấu hổ mất hai ba giây nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: “Ai da, đánh lén không thành công rồi, chỉ có thể chờ lần sau ở chỗ không người tìm cơ hội thôi.”
“.” Mặt Hạ Chí càng đỏ hơn, nóng hầm hập. Chu Hạo Lâm cười, chuyển đề tài: “Cái này đẹp thật không? Vậy mua cái này nhé?”
“Vâng, được ạ.”
“Vậy đi, lấy cái này. Anh đi thay áo, em đợi anh một lát.”
“Vâng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Lúc đó các đồng nghiệp đều có mặt, buổi tối anh ấy còn mời mọi người ăn cơm nữa.”
Đường Tư Điềm lập tức tranh công: “Vậy tớ thì sao? Tớ mới là bà mai của hai người mà.”
Hạ Chí
Đường Tư Điểm xúc động nói: “Haiz, cuối cùng cậu cũng đón nhận cậu ấy rồi, cậu ấy cũng xem như khổ tận cam lai. Hạ Chí, các cậu phải hạnh phúc bên nhau nhé, cậu ấy thật sự là một người đàn ông tốt.” “Ừ, tớ biết rồi.” Chúc nhau ngủ ngon xong sau đó gác máy, Hạ Chí nằm trên giường nhìn lên trần nhà, trong lòng cô trống rỗng. Cô phải thừa nhận lúc nhìn thấy WeChat của Chu Hạo Lâm thì phản ứng đầu tiên của cô là Nguyễn Tấn có nhìn thấy không? Ngẫm lại cũng chẳng sao cả, anh vốn dĩ cũng cho rằng cô và Chu Hạo Lâm đang ở bên0nhau rồi, coi như nhìn thấy thì thế nào? Lâu như vậy rồi, vết thương lòng của cô đã dần vơi đi. Nhớ lại chuyện đó, cô càng thương hại cho bản thân ngốc nghếch lúc ấy. Điện thoại lại rung lên, cô cầm lên xem, là WeChat Chu Hạo Lâm gửi đến: [Đã ngủ chưa?] [Chuẩn bị đi ngủ.] [Ừ, vậy em ngủ ngon.] [Ngủ ngon.]
Chỉ là đoạn nói chuyện đơn giản nhưng Hạ Chí có thể cảm nhận được sự quan tâm của Chu Hạo Lâm dành cho mình. Cần gì theo đuổi những thứ hư vô mờ mịt chứ, ấm áp đưa tay ra có thể chạm tới mới là thực tế nhất. Hai người bắt đầu chính thức hẹn hò giống như những đôi yêu nhau bình thường, Chu Hạo Lâm5vừa tan làm là đi đón Hạ Chí.
“Hôm nay mệt không?”
Hạ Chí vừa cài dây an toàn vừa nói: “Đi làm sao không mệt được, ngược lại là anh đó, vừa tan làm đã qua đây đón em, không mệt sao?”
Chu Hạo Lâm lắc đầu: “Không một chút nào. Hiện giờ cả ngày không gặp em là anh thấy không ổn rồi. Chỉ cần vừa nghĩ đến tan làm có thể nhìn thấy em là anh hăng hái lên ngay.” Hạ Chí cười nói: “Ha ha, anh không cần mỗi ngày đều đến đón em, em sẽ ở lại đó. Đợi sau này tình cảm anh đối với em nhạt đi rồi không đến đón em nữa thì em sẽ rất hụt hẫng. Nếu mà như vậy, thà rằng từ lúc bắt đầu không đón4em.”
“Không có chuyện tình cảm phai nhạt như em nói đâu, chỉ cần anh có thời gian nhất định sẽ đến đón em. Anh đối với em chỉ có mỗi ngày càng sâu đậm hơn thôi.”
Lúc nói câu này, Chu Hạo Lâm nhìn thẳng vào cô, cô lập tức đỏ hết cả mặt, Chu Hạo Lâm đưa tay véo hai má cô và nói: “Anh thích nhất là nhìn dáng vẻ đỏ mặt của em, rất dễ thương.” Hạ Chí ngẩn ngơ một lúc, cô lại nhớ đến Nguyễn Tấn. Nguyễn Tấn cũng từng nhéo má cô giống như Chu Hạo Lâm, nói dáng vẻ đỏ mặt của cô rất dễ thương. Hạ Chí cúi đầu, hơi rụt người lại, cuống quít lảng tránh anh: “Nhanh lái xe đi, em đói rồi.” “Ha ha, được,9hôm nay dẫn em đi ăn bò bít tết.” “Ở đâu thế?”
“Ở Vạn Đạt có một quán mới mở, hôm qua bọn anh có tiệc đãi khách ở Vạn Đạt, anh cũng có đi. Lúc đi ngang qua quán bò bít tết đó, anh nhìn thấy bảng quảng cáo ở cửa nên muốn dẫn em đi ăn thử.” Hạ Chí cảm thấy áy náy khi nghĩ đến việc Chu Hạo Lâm dù ở đâu hay lúc nào cũng đều nghĩ đến cô nhưng cô lại không dằn lòng mà nhớ đến người khác.
“Sao vậy cô bé tham ăn? Không thích bò bít tết hả?”
“Không phải, chỉ cần ngon là được, không có món gì là em không thích.”
Chu Hạo Lâm vừa lái xe vừa cười: “Anh biết ngay mà, em là cái đồ tham ăn.” Quán bò bít tết mới được mở, trang trí bên trong thanh lịch và quý phái, khung cảnh chung quanh cũng rất tuyệt. Đương nhiên giá cả cũng rất cao. Hạ Chí lật xem thực đơn, cùng là một phần bò bít tết nhưng giá ở đây so với các quán bò bít tết khác phải đắt gấp hai lần, cô do dự hỏi: “Hay là mình đổi chỗ khác đi?”
“Sao vậy? Em chưa ăn làm sao biết là không thích?” Hạ Chí cúi đầu kề sát lại, cô thầm thì: “Đắt quá!”
Chu Hạo Lâm cười nói: “Anh còn tưởng là chuyện gì. Không sao, không ăn đến nỗi làm anh nghèo được đâu. Nếu như ngon thì lần sau chúng ta lại đến, nếu không ngon thì xem như mua một bài học, sau này không trở lại nữa.”
Anh đã nói như vậy thì Hạ Chí cũng không ý kiến nữa: “Vậy được rồi.”
“Uống rượu không?”
Hạ Chí lắc đầu: “Hai chúng ta đừng uống rượu, một lát còn phải lái xe nữa.”
“Được, nghe lời em.”
Cuối cùng Chu Hạo Lâm quyết định gọi một phần ăn tình nhân, món ăn chính là hai phần bò bít tết đặc trưng của quán, còn có một ít đồ ăn kèm và bánh ngọt.
“Mùi vị thế nào?”
Hạ Chí khẽ khàng nói: “Nói thật ra em cảm thấy còn không ngon bằng thịt bò bít tết ba em làm, so với mấy quán bò bít tết khác cũng không có gì khác biệt.”
“Tay nghề của ba em giỏi vậy sao?” “Đúng thế, ba em là đầu bếp.” “Vậy sao? Có cơ hội anh nhất định phải đến thăm hỏi, nếm thử tay nghề của chú.” Hạ Chí hơi ngẩn ra, giương mắt nhìn anh, sau đó nở nụ cười mất tự nhiên: “Ha ha, được thôi.” Ăn bò bít tết xong trời vẫn còn sớm, hai người tiện thể đi dạo trong trung tâm thương mại cho tiêu thức ăn. Lúc này trong trung tâm thương mại rất náo nhiệt, ra vào tới lui toàn người là người. Chu Hạo Lâm muốn đi mua áo sơ mi nên hai người bước vào một cửa hàng quần áo nam. Anh nói anh chỉ mặc được áo sơ mi của nhãn hiệu này, muốn cô sau này phải nhớ. Chu Hạo Lâm cầm mấy cái áo sơ mi vào phòng thử đồ, Hạ Chí ngồi ở ngoài đợi. Cô cũng rất quen thuộc với nhãn hiệu này, trước đây Nguyễn Tấn cũng chỉ mặc nhãn hiệu này, tất cả áo sơ mi của anh đều là của nhãn hiệu này. Đột nhiên ngoài cửa có một đôi vợ chồng trung niên đi vào, người vợ cầm một chiếc áo sơ mi ướm lên người chồng bà: “Ừ, cái áo này cũng được, chắc là hợp với con trai.” Người chồng hơi ghen tị: “Bà chỉ mua áo cho con trai thôi hả? Vậy tôi thì sao?”
Người vợ cười nói: “Phong cách ở đây hợp với người trẻ tuổi, ông bao nhiêu tuổi rồi?”
Người chồng nói: “Tôi còn tưởng trong mắt bà tôi mãi là chàng trai hai mươi tuổi chứ”
Người vợ không nhịn được cười, khóe mắt lộ ra dấu vết của năm tháng, nhưng trong mắt bà ngập tràn hạnh phúc. Nhìn thấy hai người nọ Hạ Chí không khỏi nghĩ tới ba mẹ mình. Nếu như em trai không xảy ra chuyện như vậy, hiện giờ ba mẹ cô cũng có thể vui vẻ an hưởng tuổi già. Cửa phòng thử đồ bật mở, Chu Hạo Lâm bước ra từ bên trong và hỏi: “Hạ Chí, em thấy thế nào?” Hạ Chí quay đầu nhìn anh rồi gật đầu nói: “Rất đẹp.”
“Hạo Lâm.” Đột nhiên có tiếng gọi làm cả Chu Hạo Lâm và Hạ Chí cùng quay đầu sang. Hạ Chí phát hiện là đôi vợ chồng trung niên vừa nãy đang gọi anh.
Chu Hạo Lâm đi nhanh sang bên đó, hơi bất ngờ: “Ba, mẹ, sao ba mẹ lại ở đây?”
Ba, mẹ? Hạ Chỉ sửng sốt, trùng hợp quá rồi! Bà Chu nói: “Mẹ với ba con đi ăn tối thôi, xong rồi đi dạo. Đúng lúc đi dạo tới đây, thấy nhãn hiệu quần áo bình thường con hay mặc nên vào xem thử.” Bà Chu nhìn áo sơ mi trên người anh: “Ông xem, mắt chọn đồ của con trai tốt y như tôi, tôi cũng nhìn trúng cái này.” Ánh mắt của ông Chu nhìn về phía Hạ Chí, dùng khuỷu tay đẩy đẩy vợ: “Hình như con trai đang hẹn hò.”
Bà Chu cũng nhìn sang chỗ Hạ Chí: “Con trai, không giới thiệu với ba mẹ sao?”
Chu Hạo Lâm mỉm cười, thoải mái kéo tay Hạ Chí và nói: “Ba mẹ, đây là con dâu tương lai của hai người, tên là Hạ Chí. Thế nào, hai người có hài lòng không?”
Anh không hề nói là bạn gái mà nói hẳn thành con dâu tương lai, hai cụm từ này khác nhau rất lớn đó. Hạ Chí lập tức đỏ mặt, căng thẳng chào hỏi: “Chào chú, chào dì ạ!”
Bà Chu nhìn cô từ trên xuống dưới, cô gái này trông thuần khiết, nhất là ánh mắt kia, trong veo sáng sủa, hiện giờ rất ít cô gái có ánh mắt thế này. Bà nói: “Chào cháu. Cháu đừng căng thẳng, dì đã sớm nhận ra Hạo Lâm có bạn gái rồi. Hỏi nó mấy lần nó còn giữ bí mật không nói. Hôm nay trùng hợp để dị bắt gặp rồi.” Hạ Chí gượng cười và cũng không biết nên nói gì. Bà Chu nói tiếp: “Con trai dì quen bạn gái, dì luôn không phản đối. Chỉ cần nó thích thì dì cũng thích. Cháu gái à, hay là thứ bảy tuần này đến nhà dì ăn cơm nhé?” Không đợi Hạ Chí mở miệng Chu Hạo Lâm đã nói: “Được đó, thật ra con cũng đang muốn tìm cơ hội nào đó dẫn Hạ Chí về nhà ra mắt ba mẹ” Ông Chu nói: “Vậy quyết định như thể nhé, được không Hạ Chí? Cháu qua chơi nhất định đừng mang theo quà gì, chú và dì của cháu không thiếu gì cả, chỉ cần người đến là được.” Hạ Chí vẫn rất căng thẳng: “Vâng, vâng.” Ông Chu quay đầu lại nói với vợ: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng quấy rầy vợ chồng son người ta hẹn hò nữa. Sau này quần áo của con trai bà cũng đừng bận tâm nữa, nó có người chọn giúp rồi.”
Bà Chu cười, treo áo sơ mi cầm trên tay về lại chỗ cũ: “Được rồi, vậy thứ bảy tuần này gặp lại, hai đứa đi dạo đi.”
“Ba mẹ, tạm biệt.”
“Tạm biệt chú và dì ạ.” Nhìn theo hai người rời đi, Hạ Chí sợ đến nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi, Chu Hạo Lâm bóp tay cô nói: “Nàng dâu xấu vẫn phải gặp ba mẹ chồng, huống chi em đâu có xấu. Yên tâm đi, ba mẹ anh đều là người rất cởi mở. Em nhìn thấy thể nào thì y như vậy thôi, họ rất thích em.”
Thật ra không phải Hạ Chí căng thẳng vì lần đầu gặp mà là căng thẳng buổi hẹn gặp người lớn cuối tuần này. Cô cảm thấy phát triển quá nhanh, cô không biết làm thế nào: “Thứ bảy thật sự đến nhà anh ăn cơm hả?” “Nếu không thì sao? Hẹn cũng hẹn rồi, lẽ nào em có buổi hẹn khác?” Hạ Chí vội lắc đầu: “Không phải, em cảm thấy đột ngột quá. Chúng ta mới vừa bắt đầu quen nhau mà.”
“Vậy thì có làm sao, anh đã định là em rồi, đây là chuyện sớm muộn thôi.”
Hạ Chí cúi đầu: “Anh đừng có nói toàn những lời này, đang ở ngoài đó. Để người khác nghe thấy không hay lắm đâu.”
“Có gì không hay?” “Xấu hổ mà.”
Chu Hạo Lâm càng cười vui vẻ hơn: “Nói mấy câu tình cảm thì có gì đâu, anh còn muốn hôn em kìa.” Anh nói thế nào thì làm như thế. Anh nhanh chóng kề sát lại định hôn lên má cô.
Hạ Chí vô thức lùi lại, tránh người đi: “Á, anh đừng như thế...”
Chu Hạo Lâm xấu hổ mất hai ba giây nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: “Ai da, đánh lén không thành công rồi, chỉ có thể chờ lần sau ở chỗ không người tìm cơ hội thôi.”
“.” Mặt Hạ Chí càng đỏ hơn, nóng hầm hập. Chu Hạo Lâm cười, chuyển đề tài: “Cái này đẹp thật không? Vậy mua cái này nhé?”
“Vâng, được ạ.”
“Vậy đi, lấy cái này. Anh đi thay áo, em đợi anh một lát.”
“Vâng.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com