Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-476
Chương 476: Xin anh mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi
Cô cắn môi mình, lau nước mắt vừa nhanh vừa mạnh, dù thế nào cô cũng không thể khóc lóc như một kẻ đáng thương vậy được.
Về chuyện kết hôn, về chuyện gia đình, có nói nhiều nữa cũng không có tác dụng, Nguyễn Tấn chỉ nói: “Sáng mai anh sẽ lên máy bay về Đô Thành. Anh đã về qua nhà rồi, mấy cái thằng anh cũng đem đi rồi. Cảm ơn em đã thu dọn giúp anh.” Giọng điệu của anh bình thản, giống như lời tạm biệt chính thức.
“Tiểu Chí, hãy sống thật tốt, làm việc thật tốt, quên anh đi.” Hạ Chí kiêu ngạo ngẩng đầu, tỏ vẻ cô không sao cả: “Yên tâm, tôi rất ổn, không cần anh dạy.” Nguyễn Tân gật đầu: “Được, vậy thì tốt.” Anh quay đầu về3hướng chiếc xe anh vừa đi ra và hỏi cô: “Em và Chu Hạo Lâm đang yêu nhau à?” “Phải, cho nên xin anh mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi, chướng mắt tôi lắm.”
Nguyễn Tấn lại gật đầu: “Cũng tốt, con người anh ta đáng tin, sẽ không đối xử tệ với em.” Ngoài miệng nói lời vui vẻ nhưng trong lòng lại thấy rất đau.
Hạ Chí không thể bỏ qua chiếc nhẫn trên tay anh, càng không thể coi như không biết chuyện anh đã kết hôn, cô không có cách nào gặp lại anh được nữa. Điện thoại reo lên không đúng lúc, Nguyễn Tân hơi bất đắc dĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh nhìn màn hình và do dự.
Hạ Chí thấy anh như vậy thì đoán ra được. Anh0giờ là người đã có gia đình, trời đã tối thế này thì chắc chắn là vợ ở nhà gọi điện tới kiểm tra. Cô cười lạnh ha ha, không chào hỏi gì mà xoay người đi.
“Tiểu Chí..” Nguyễn Tấn gọi cô nhưng cô lại càng chạy nhanh hơn, không hề ngoảnh đầu lại. Nguyễn Tấn thở dài bất lực, anh nhận điện thoại: “Mẹ, khuya thế này còn gọi con có chuyện gì ạ?” “Tân, khi nào con về.”
“Chuyến bay sáng ngày mai, trưa là tới nơi, sao vậy?”
“À không có gì, chỉ muốn hỏi thứ bảy tuần này con với Giai Dĩnh có về nhà ăn cơm không, để mẹ chuẩn bị trước. Ba con nói để hai đứa đi thăm hỏi Chu Lâm nên muốn dặn dò hai đứa vài chuyện cần chú ý.”5“Con có thể không về nhà không?” Nguyễn Tấn hỏi lại.
“Giai Dĩnh đâu?”
“Con không biết, mẹ hỏi thẳng cô ấy đi.” Trịnh Ngọc Thục tức giận hỏi: “Con nói xem các con thể là làm sao? Hai vợ chồng còn cần mẹ phải thông báo từng người một, có giống ai không? Có cặp vợ chồng mới cưới nào ai lo phận nấy giống các con không?” Nguyễn Tấn cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bọn con sống với nhau thế nào không cần mẹ nhúng tay vào, mà có nhúng tay cũng không được.” “Con...” Trịnh Ngọc Thục tức muốn chết nên cúp luôn điện thoại. Đứng ở góc đường, Nguyễn Tấn lặng lẽ buông điện thoại xuống. Anh nhìn theo hướng Hạ Chí chạy đi, chỗ đó giờ đã là một mảng tối đen. Lần4này đến Hàng Châu cũng là vì công việc nên không thể ở lâu, cũng chỉ khoảng mười ngày.
Ngoài chuyện công việc anh cũng thăm dò được địa chỉ hiện giờ của cô, nhưng vẫn chưa từng đến đây. Nếu như đã không thực hiện được những gì đã hứa với cô thì sao lại tổn thương có thêm nữa. Trước khi đi anh dằn lòng không được mới đi qua nhìn một lần, ai ngờ lại trùng hợp gặp phải cô.
Xem ra cô sống rất tốt, là Chu Hạo Lâm đưa cô về, Chu Hạo Lâm hình như uống rất nhiều, trên người cô cũng có mùi rượu, chắc là hai người cùng nhau tham gia bữa tiệc gì đó. Anh không muốn thừa nhận bản thân mình ghen đến phát điên lên, bởi vì anh9đã không còn tư cách đó nữa.
Lúc về Đô Thành ăn Tết, câu đầu tiên ba anh nói với anh là: “Nếu như con không cắt đứt với cô gái đó vậy thì đừng trách ba ức hiếp kẻ yếu! Ba có thể làm cho nhà cô ta không ngày nào được yên, nếu con không tin có thể thử xem.”
Hồi chuông cảnh cáo của ba anh làm anh không giận dữ nổi. Lúc đó Hạ Chí lại nói chia tay, áp lực từ các phía làm anh như không thở nổi nữa.
Sau đó anh đã thỏa hiệp. Sau đó nữa anh nghe lời ba mình xem mắt và kết hôn với Thẩm Giai Dĩnh.
Bây giờ anh mới biết hóa ra kết hôn là chuyện rất đơn giản. Trước khi kết hôn anh với Thẩm Giai Dĩnh nói chuyện với nhau không đến mười câu. Hôm kết hôn hai người họ giống như làm cho xong chuyện, đi một vòng trước mặt người thân bạn bè, thế là xong, chỉ đơn giản có vậy.
Phòng cưới chuẩn bị để kết hôn rộng hơn hai trăm mét vuông, hai người họ cũng chỉ ở lại vào hôm kết hôn, sau đó không hề đến nữa.
Hôm đó, sau khi Thẩm Giai Dĩnh thay lễ phục thì pha cho mỗi người một ly trà, cô yên lặng ngồi trước mặt anh, bình tĩnh mà dứt khoát nói: “Tấn, kết hôn với anh coi như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của tôi với ba mẹ tôi. Chỉ cần chúng ta còn cuộc hôn nhân này thì ba mẹ tôi sẽ không ép tôi nữa. Nhưng mà tôi không muốn giấu anh, tôi có người tôi yêu. Đời này tôi không thể cho anh ấy một hôn lễ nhưng cả thân thể và trái tim tôi đều là của anh ấy, hy vọng anh có thể hiểu.”
Lúc đó Nguyễn Tấn không hề kinh ngạc chút nào mà bình tĩnh lạ thường, anh gật đầu cười: “Tôi hiểu. Cô may mắn hơn tôi, ít ra người cô yêu có thể hiểu cho cô, hai người đứng cùng một chiến tuyến. Cô bảo anh ta cứ việc yên tâm, tôi cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ với ba mẹ tôi mà thôi, tuyệt đối sẽ không cản trở hai người.”
Thẩm Giai Dĩnh cười vui vẻ, cô lắc đầu nói: “Không phải là tôi may mắn mà là tôi ích kỷ. Tôi ích kỷ nên nhất quyết muốn ở bên anh ấy, nhưng thực tế lại không cho phép cho nên tôi chỉ có thể làm thế này. Tấn, cảm ơn anh.”
“Không phải tôi may mắn mà là tôi ích kỷ”, câu nói này làm cho Nguyễn Tấn ngẫm nghĩ rất lâu. Anh cũng muốn ích kỷ để Hạ Chí mãi mãi ở bên cạnh anh không cần kết hôn, không có hứa hẹn nhưng có được con người và trái tim anh.
Anh nghĩ, anh với Thẩm Giai Dĩnh cũng xem như người cùng cảnh ngộ.
Từ lúc đó hai người họ rời khỏi phòng cưới dán mấy chữ Hỷ đỏ thẫm kia. Hai người đã thương lượng rồi, cứ một tháng về nhà mỗi người một lần, nghĩa là nửa tháng cùng nhau gặp cha mẹ một lần. Diễn vai một cặp vợ chồng bình thường trước mặt cha mẹ hai bên. Nguyễn Tân không biết cha mẹ Thẩm Giai Dĩnh có nhận ra gì không, nhưng ít nhất mẹ anh luôn thử hỏi anh về chuyện giữa hai vợ chồng. Người mẹ đa nghi luôn cảm thấy bọn họ có chỗ sai sai. Đối với việc này anh chỉ có thể ứng phó đại vài câu. “Không phải may mắn mà là tôi ích kỷ.” Nguyễn Tấn đã nhiều lần nghĩ đến câu nói này của Thẩm Giai Dĩnh. Những lúc một mình anh thật sự muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí, muốn nói ra hết chuyện này, nói ra suy nghĩ ích kỷ của anh. Không thể kết hôn thì làm người yêu cả đời này thôi, anh muốn ích kỷ một lần.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, con gái nhà người ta cũng có cha xót mẹ thương, dựa vào cái gì mà cả đời đi theo anh không danh không phận?
Cô từng nói, bất kể là đến khi nào, bất kể là có chuyện gì cô cũng không bỏ rơi cha mẹ và em trai. Cô yêu họ hơn tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh.
Vậy nên anh không thể dùng sự ích kỷ của mình kéo cô cũng ích kỷ theo. Anh hiểu cô, làm người yêu suốt đời không để ý đến cảm nhận của người nhà, không để ý đến danh tiếng, chuyện thể này cô sẽ không làm. Đêm đã khuya, Nguyễn Tân đứng ở cửa tiểu khu không muốn rời đi, đứng ở đây có thể gần cô hơn một chút, tựa như trong lòng anh cũng sẽ bớt đau hơn một chút.
***
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùa thu, là mùa gạch cua rất mập. Chạng vạng ngày chủ nhật, Chu Hạo Lâm đột nhiên gọi điện thoại nói mình đã mua mấy con cua to, muốn đem qua cho cô.
“Hạ Chí, nói cho anh biết em ở chỗ nào đi, anh làm nhân viên giao hàng miễn phí cho em.” “Cảm ơn, nhưng mà thật sự không cần. Tôi vừa mới từ nhà lên, cũng đem theo mấy con, đang lo không biết làm sao ăn hết chúng nữa đây.”
Chu Hạo Lâm như bong bóng bị xì hơi, anh nói: “Hả? Vậy chẳng phải anh mua phí rồi sao?”
“Ha ha, anh có thể gửi về nhà biếu ba mẹ mà.”
Chu Hạo Lâm nhạy bén nói: “Vậy thế này đi, không phải em đang lo không giải quyết được mấy con cua sao, anh qua đó giúp em giải quyết, em thấy thế nào?”
Hạ Chí không trúng kể của anh, cô dịu dàng từ chối: “Tôi định đem tặng vài con cho ông bác, cháu nội của bác ấy thích ăn lắm.” “Trẻ con ăn thứ này không tốt, đồ ăn tính hàn ăn vào dễ bị tiêu chảy. Lỡ cháu người ta ăn cua bị tiêu chảy chẳng phải sẽ tìm em tính sổ sao?” Hạ Chí nói: “Cháu của ông bác đã đi thực tập rồi, đã lớn rồi.”
“.” Chu Hạo Lâm cạn lời: “Thật ra em không muốn cho anh biết em đang sống ở đâu đúng không?”
“Ừm.”
Châu Hạo Lâm hít một hơi thật sâu: “Hạ Chí, lần đầu tiên anh phát hiện anh có thể kiên nhẫn với một người như vậy, thật đấy.”
“Ha ha, vậy sao?” “Nhưng mà em yên tâm, tùy em thử thách anh thế nào anh cũng rất tự tin. Đợi em giải quyết xong mấy con cua lớn đó có thể ra ngoài hẹn hò ăn một bữa cơm với anh không?” “Để nói sau đi.”
Chu Hạo Lâm chán nản nhưng không hề tức giận gì: “Hạ Chí, em thật sự đối xử với anh nhẫn tâm vậy sao? Anh thật sự đã cố gắng hết mức mà.”
Hạ Chí cười nói: “Ha ha ha, anh về nhà đi, em phải cất quần áo.”
“... Hoàn toàn bại dưới tay em.”
Điện thoại lần nào cũng như thế, Chu Hạo Lâm gọi rất thường xuyên. Có thể nói, trên con đường theo đuổi Hạ Chi, anh cứ đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh. Hạ chí cũng không phải không cảm nhận được, nhưng mà cảm thấy áy náy. Rất nhiều lần cô đã thật lòng nói ra, hy vọng anh đừng cố chấp theo đuổi cô nhưng cũng không ăn thua gì, anh vẫn cứ như thế.
Ánh nắng chiều chiều nghiêng vào nhà, vách tường của căn phòng biến thành một mảng màu vàng kim rực rỡ. Trong lòng Hạ Chí rất rõ ràng, cô không thể mãi nhốt mình trong nhà. Cô muốn đi về phía trước, coi như không nghĩ cho bản thân thì cũng vì nghĩ cho ba mẹ cô.
Có lẽ, cô nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Về chuyện kết hôn, về chuyện gia đình, có nói nhiều nữa cũng không có tác dụng, Nguyễn Tấn chỉ nói: “Sáng mai anh sẽ lên máy bay về Đô Thành. Anh đã về qua nhà rồi, mấy cái thằng anh cũng đem đi rồi. Cảm ơn em đã thu dọn giúp anh.” Giọng điệu của anh bình thản, giống như lời tạm biệt chính thức.
“Tiểu Chí, hãy sống thật tốt, làm việc thật tốt, quên anh đi.” Hạ Chí kiêu ngạo ngẩng đầu, tỏ vẻ cô không sao cả: “Yên tâm, tôi rất ổn, không cần anh dạy.” Nguyễn Tân gật đầu: “Được, vậy thì tốt.” Anh quay đầu về3hướng chiếc xe anh vừa đi ra và hỏi cô: “Em và Chu Hạo Lâm đang yêu nhau à?” “Phải, cho nên xin anh mãi mãi đừng xuất hiện trước mặt tôi, chướng mắt tôi lắm.”
Nguyễn Tấn lại gật đầu: “Cũng tốt, con người anh ta đáng tin, sẽ không đối xử tệ với em.” Ngoài miệng nói lời vui vẻ nhưng trong lòng lại thấy rất đau.
Hạ Chí không thể bỏ qua chiếc nhẫn trên tay anh, càng không thể coi như không biết chuyện anh đã kết hôn, cô không có cách nào gặp lại anh được nữa. Điện thoại reo lên không đúng lúc, Nguyễn Tân hơi bất đắc dĩ, lấy điện thoại từ trong túi ra. Anh nhìn màn hình và do dự.
Hạ Chí thấy anh như vậy thì đoán ra được. Anh0giờ là người đã có gia đình, trời đã tối thế này thì chắc chắn là vợ ở nhà gọi điện tới kiểm tra. Cô cười lạnh ha ha, không chào hỏi gì mà xoay người đi.
“Tiểu Chí..” Nguyễn Tấn gọi cô nhưng cô lại càng chạy nhanh hơn, không hề ngoảnh đầu lại. Nguyễn Tấn thở dài bất lực, anh nhận điện thoại: “Mẹ, khuya thế này còn gọi con có chuyện gì ạ?” “Tân, khi nào con về.”
“Chuyến bay sáng ngày mai, trưa là tới nơi, sao vậy?”
“À không có gì, chỉ muốn hỏi thứ bảy tuần này con với Giai Dĩnh có về nhà ăn cơm không, để mẹ chuẩn bị trước. Ba con nói để hai đứa đi thăm hỏi Chu Lâm nên muốn dặn dò hai đứa vài chuyện cần chú ý.”5“Con có thể không về nhà không?” Nguyễn Tấn hỏi lại.
“Giai Dĩnh đâu?”
“Con không biết, mẹ hỏi thẳng cô ấy đi.” Trịnh Ngọc Thục tức giận hỏi: “Con nói xem các con thể là làm sao? Hai vợ chồng còn cần mẹ phải thông báo từng người một, có giống ai không? Có cặp vợ chồng mới cưới nào ai lo phận nấy giống các con không?” Nguyễn Tấn cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Bọn con sống với nhau thế nào không cần mẹ nhúng tay vào, mà có nhúng tay cũng không được.” “Con...” Trịnh Ngọc Thục tức muốn chết nên cúp luôn điện thoại. Đứng ở góc đường, Nguyễn Tấn lặng lẽ buông điện thoại xuống. Anh nhìn theo hướng Hạ Chí chạy đi, chỗ đó giờ đã là một mảng tối đen. Lần4này đến Hàng Châu cũng là vì công việc nên không thể ở lâu, cũng chỉ khoảng mười ngày.
Ngoài chuyện công việc anh cũng thăm dò được địa chỉ hiện giờ của cô, nhưng vẫn chưa từng đến đây. Nếu như đã không thực hiện được những gì đã hứa với cô thì sao lại tổn thương có thêm nữa. Trước khi đi anh dằn lòng không được mới đi qua nhìn một lần, ai ngờ lại trùng hợp gặp phải cô.
Xem ra cô sống rất tốt, là Chu Hạo Lâm đưa cô về, Chu Hạo Lâm hình như uống rất nhiều, trên người cô cũng có mùi rượu, chắc là hai người cùng nhau tham gia bữa tiệc gì đó. Anh không muốn thừa nhận bản thân mình ghen đến phát điên lên, bởi vì anh9đã không còn tư cách đó nữa.
Lúc về Đô Thành ăn Tết, câu đầu tiên ba anh nói với anh là: “Nếu như con không cắt đứt với cô gái đó vậy thì đừng trách ba ức hiếp kẻ yếu! Ba có thể làm cho nhà cô ta không ngày nào được yên, nếu con không tin có thể thử xem.”
Hồi chuông cảnh cáo của ba anh làm anh không giận dữ nổi. Lúc đó Hạ Chí lại nói chia tay, áp lực từ các phía làm anh như không thở nổi nữa.
Sau đó anh đã thỏa hiệp. Sau đó nữa anh nghe lời ba mình xem mắt và kết hôn với Thẩm Giai Dĩnh.
Bây giờ anh mới biết hóa ra kết hôn là chuyện rất đơn giản. Trước khi kết hôn anh với Thẩm Giai Dĩnh nói chuyện với nhau không đến mười câu. Hôm kết hôn hai người họ giống như làm cho xong chuyện, đi một vòng trước mặt người thân bạn bè, thế là xong, chỉ đơn giản có vậy.
Phòng cưới chuẩn bị để kết hôn rộng hơn hai trăm mét vuông, hai người họ cũng chỉ ở lại vào hôm kết hôn, sau đó không hề đến nữa.
Hôm đó, sau khi Thẩm Giai Dĩnh thay lễ phục thì pha cho mỗi người một ly trà, cô yên lặng ngồi trước mặt anh, bình tĩnh mà dứt khoát nói: “Tấn, kết hôn với anh coi như tôi đã hoàn thành xong nhiệm vụ của tôi với ba mẹ tôi. Chỉ cần chúng ta còn cuộc hôn nhân này thì ba mẹ tôi sẽ không ép tôi nữa. Nhưng mà tôi không muốn giấu anh, tôi có người tôi yêu. Đời này tôi không thể cho anh ấy một hôn lễ nhưng cả thân thể và trái tim tôi đều là của anh ấy, hy vọng anh có thể hiểu.”
Lúc đó Nguyễn Tấn không hề kinh ngạc chút nào mà bình tĩnh lạ thường, anh gật đầu cười: “Tôi hiểu. Cô may mắn hơn tôi, ít ra người cô yêu có thể hiểu cho cô, hai người đứng cùng một chiến tuyến. Cô bảo anh ta cứ việc yên tâm, tôi cũng là vì hoàn thành nhiệm vụ với ba mẹ tôi mà thôi, tuyệt đối sẽ không cản trở hai người.”
Thẩm Giai Dĩnh cười vui vẻ, cô lắc đầu nói: “Không phải là tôi may mắn mà là tôi ích kỷ. Tôi ích kỷ nên nhất quyết muốn ở bên anh ấy, nhưng thực tế lại không cho phép cho nên tôi chỉ có thể làm thế này. Tấn, cảm ơn anh.”
“Không phải tôi may mắn mà là tôi ích kỷ”, câu nói này làm cho Nguyễn Tấn ngẫm nghĩ rất lâu. Anh cũng muốn ích kỷ để Hạ Chí mãi mãi ở bên cạnh anh không cần kết hôn, không có hứa hẹn nhưng có được con người và trái tim anh.
Anh nghĩ, anh với Thẩm Giai Dĩnh cũng xem như người cùng cảnh ngộ.
Từ lúc đó hai người họ rời khỏi phòng cưới dán mấy chữ Hỷ đỏ thẫm kia. Hai người đã thương lượng rồi, cứ một tháng về nhà mỗi người một lần, nghĩa là nửa tháng cùng nhau gặp cha mẹ một lần. Diễn vai một cặp vợ chồng bình thường trước mặt cha mẹ hai bên. Nguyễn Tân không biết cha mẹ Thẩm Giai Dĩnh có nhận ra gì không, nhưng ít nhất mẹ anh luôn thử hỏi anh về chuyện giữa hai vợ chồng. Người mẹ đa nghi luôn cảm thấy bọn họ có chỗ sai sai. Đối với việc này anh chỉ có thể ứng phó đại vài câu. “Không phải may mắn mà là tôi ích kỷ.” Nguyễn Tấn đã nhiều lần nghĩ đến câu nói này của Thẩm Giai Dĩnh. Những lúc một mình anh thật sự muốn gọi điện thoại cho Hạ Chí, muốn nói ra hết chuyện này, nói ra suy nghĩ ích kỷ của anh. Không thể kết hôn thì làm người yêu cả đời này thôi, anh muốn ích kỷ một lần.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, con gái nhà người ta cũng có cha xót mẹ thương, dựa vào cái gì mà cả đời đi theo anh không danh không phận?
Cô từng nói, bất kể là đến khi nào, bất kể là có chuyện gì cô cũng không bỏ rơi cha mẹ và em trai. Cô yêu họ hơn tất cả mọi thứ, bao gồm cả anh.
Vậy nên anh không thể dùng sự ích kỷ của mình kéo cô cũng ích kỷ theo. Anh hiểu cô, làm người yêu suốt đời không để ý đến cảm nhận của người nhà, không để ý đến danh tiếng, chuyện thể này cô sẽ không làm. Đêm đã khuya, Nguyễn Tân đứng ở cửa tiểu khu không muốn rời đi, đứng ở đây có thể gần cô hơn một chút, tựa như trong lòng anh cũng sẽ bớt đau hơn một chút.
***
Thời gian qua rất nhanh, chớp mắt đã tới mùa thu, là mùa gạch cua rất mập. Chạng vạng ngày chủ nhật, Chu Hạo Lâm đột nhiên gọi điện thoại nói mình đã mua mấy con cua to, muốn đem qua cho cô.
“Hạ Chí, nói cho anh biết em ở chỗ nào đi, anh làm nhân viên giao hàng miễn phí cho em.” “Cảm ơn, nhưng mà thật sự không cần. Tôi vừa mới từ nhà lên, cũng đem theo mấy con, đang lo không biết làm sao ăn hết chúng nữa đây.”
Chu Hạo Lâm như bong bóng bị xì hơi, anh nói: “Hả? Vậy chẳng phải anh mua phí rồi sao?”
“Ha ha, anh có thể gửi về nhà biếu ba mẹ mà.”
Chu Hạo Lâm nhạy bén nói: “Vậy thế này đi, không phải em đang lo không giải quyết được mấy con cua sao, anh qua đó giúp em giải quyết, em thấy thế nào?”
Hạ Chí không trúng kể của anh, cô dịu dàng từ chối: “Tôi định đem tặng vài con cho ông bác, cháu nội của bác ấy thích ăn lắm.” “Trẻ con ăn thứ này không tốt, đồ ăn tính hàn ăn vào dễ bị tiêu chảy. Lỡ cháu người ta ăn cua bị tiêu chảy chẳng phải sẽ tìm em tính sổ sao?” Hạ Chí nói: “Cháu của ông bác đã đi thực tập rồi, đã lớn rồi.”
“.” Chu Hạo Lâm cạn lời: “Thật ra em không muốn cho anh biết em đang sống ở đâu đúng không?”
“Ừm.”
Châu Hạo Lâm hít một hơi thật sâu: “Hạ Chí, lần đầu tiên anh phát hiện anh có thể kiên nhẫn với một người như vậy, thật đấy.”
“Ha ha, vậy sao?” “Nhưng mà em yên tâm, tùy em thử thách anh thế nào anh cũng rất tự tin. Đợi em giải quyết xong mấy con cua lớn đó có thể ra ngoài hẹn hò ăn một bữa cơm với anh không?” “Để nói sau đi.”
Chu Hạo Lâm chán nản nhưng không hề tức giận gì: “Hạ Chí, em thật sự đối xử với anh nhẫn tâm vậy sao? Anh thật sự đã cố gắng hết mức mà.”
Hạ Chí cười nói: “Ha ha ha, anh về nhà đi, em phải cất quần áo.”
“... Hoàn toàn bại dưới tay em.”
Điện thoại lần nào cũng như thế, Chu Hạo Lâm gọi rất thường xuyên. Có thể nói, trên con đường theo đuổi Hạ Chi, anh cứ đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng đánh. Hạ chí cũng không phải không cảm nhận được, nhưng mà cảm thấy áy náy. Rất nhiều lần cô đã thật lòng nói ra, hy vọng anh đừng cố chấp theo đuổi cô nhưng cũng không ăn thua gì, anh vẫn cứ như thế.
Ánh nắng chiều chiều nghiêng vào nhà, vách tường của căn phòng biến thành một mảng màu vàng kim rực rỡ. Trong lòng Hạ Chí rất rõ ràng, cô không thể mãi nhốt mình trong nhà. Cô muốn đi về phía trước, coi như không nghĩ cho bản thân thì cũng vì nghĩ cho ba mẹ cô.
Có lẽ, cô nên bắt đầu một đoạn tình cảm mới rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook