Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-487
Chương 487: Mình cũng không yêu anh ấy
Đúng là trong lòng có khó chịu nhưng cô cũng chỉ buồn một lúc khi mới phát hiện ra tối qua mà thôi.
Cô buồn cũng không phải vì sự phản bội của Chu Hạo Lâm mà là sự phản bội của Đường Tư Điềm
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như Chu Hạo Lâm và Đường Tư Điềm thật sự có thể ở bên nhau thì cô chắc chắn sẽ vui mừng cho họ
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cởi mở và thoải mái hơn
Cô định tìm cơ hội nào đó trả chiếc nhẫn cho Đường Tư Điềm, sau đó lại tìm Chu Hạo Lâm nói chuyện, có lẽ là hôm chuyển nhà thứ bảy tuần sau chính là một cơ hội tốt.
Một tuần trôi qua rất nhanh
Ngày lại ngày, thời gian càng lâu, Hạ Chí càng3có thể hiểu rõ lòng mình hơn, cô đối với Chu Hạo Lâm phần nhiều là vì cảm động chứ không phải tình yêu.
Ngày chuyển nhà hôm đó, Đường Tư Điềm và Chu Hạo Lâm đều tới giúp
Tuy cô mới ở chỗ này mấy tháng nhưng đồ đạc linh tinh không hề ít, thu dọn chúng lại cũng phải mất bốn cái thùng to.
“Cuối cùng cũng xong rồi,” Hạ Chí thoải mái ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên bàn trà nói: “Để tạm ở đây đi, để em từ từ sắp xếp lại
Ai da, vẫn là ở đây thoải mái tự do.” Chứ không phải sao, ban công hướng Nam, ánh mặt trời chiếu vào, cả phòng khách đều sáng rực, Vừa nãy cô đã mua mấy chậu sen đá ở cửa hàng0hoa trước cổng tiểu khu và đặt lên cửa sổ, chỉ phút chốc đã làm cho nơi này sinh động lên rất nhiều.
Đường Tư Điềm cũng ngồi xuống nói: “Haiz, mình nói này, ở trước mặt Chu Hạo Lâm cậu cũng không chú ý hình tượng chút sao?”
Hạ Chí ngượng ngùng bỏ chân xuống: “Ha ha, không sao, anh ấy cũng không để ý đâu.” Cô quay đầu qua nhìn Chu Hạo Lâm và hỏi anh: “Này, anh có để ý không?” Chu Hạo Lâm lắc đầu, nói hết sức phối hợp với cô: “Đương nhiên là không để ý.” Đường Tự Điềm cười rất miễn cưỡng, thậm chí có thể nói là cứng đờ.
Hạ Chí lén nhìn thay đổi biểu cảm của Đường Tư Điềm
Hễ cô cố ý nói mấy lời ân ái với5Chu Hạo Lâm hoặc làm một vài động tác thân mật, những lúc ấy Đường Tự Điểm sẽ rất buồn bã
Thử thăm dò mấy lần, Hạ Chí đã hiểu ra, trong lòng Đường Tư Điềm có Chu Hạo Lâm
Đường Tư Điềm nhìn Chu Hạo Lâm xấu hổ, Chu Hạo Lâm nhìn Đường Tư Điềm cũng ngại ngùng theo
Anh thấy thời gian không còn sớm nữa bèn nói: “Hạ Chí, hai người nghỉ ngơi một lát, anh đi siêu thị mua nguyên liệu ăn lẩu, hai người muốn ăn gì?”
“Em sao cũng được, Tư Điềm thì sao?”
“Mình cũng vậy, tùy ý.” Chu Hạo Lâm gật đầu nói: “Được, vậy anh sẽ mua đại đó.” Chu Hạo Lâm đi rồi, Hạ Chí bắt đầu sắp xếp đồ đạc, hai thùng trong phòng ngủ, còn hai thùng kia4thì ở chỗ khác, sắp xếp cũng rất nhanh
Đường Tư Điểm cũng đi ra đi vào giúp cô, chỉ cần bỏ chút công sức thì đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngay
“Uống cà phê hòa tan không? Chỗ của mình giờ chỉ có cà phê hòa tan thôi.”
“Được, cho mình một ly đi.” “Ừ, đợi một lát nhé, để mình đun nước.”
Giờ là đầu mùa đông, mặt trời lúc ba giờ chiều đã lui đi nhiệt độ cao nhất, ngoài ban công có hai chiếc ghế sofa lười, hai người họ mỗi người ngồi một bên, bưng cà phê, tắm nắng cũng xem như đang hưởng thụ
Hạ Chí giơ tay ra, năm ngón tay che đi ánh nắng mặt trời
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở của bàn tay, chiếc nhẫn kia9của cô càng có vẻ rất bắt mắt
Cô nói: “Tư Điềm, nhẫn của cậu đã tìm thấy chưa?” Bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, Đường Tư Điểm sặc nhẹ: “Khụ khụ khụ, chưa...” ánh mắt cô lẩn tránh đi, muốn chuyển chủ đề: “Mấy chậu sen đá này dễ thương quá, mình cũng phải mua mấy chậu đem về nhà trồng mới được.” Hạ Chí nhẹ nhàng lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi áo ra, cô vẫn luôn tìm một cơ hội như thế này, cô hỏi: “Cậu xem đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?” Đường Tư Điềm sững sờ tại chỗ, ngụm cà phê trong miệng cũng khó nuốt xuống được, ánh mắt của cô tràn ngập bối rối và trốn tránh: “Hả? Gì vậy?” Hạ Chí ngồi thẳng dậy, giơ chiếc nhẫn ra trước mặt Đường Tư Điềm, ép cô ấy nhìn và nói: “Cậu xem đi, đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?” Cô hỏi lại, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Đường Tư Điềm hít một hơi lạnh, hoang mang cầm chiếc nhẫn, đây chẳng phải là chiếc nhẫn cô bị mất sao, cô ấp úng hỏi: “Sao..
sao nó lại ở chỗ của cậu?” Hạ Chí đi thẳng vào vấn đề: “Mình tìm thấy nó trên xe của Chu Hạo Lâm.” Nhìn thấy vẻ mặt càng thêm hoảng hốt của Đường Tự Điểm, Hạ Chí lại vội vàng nói: “Tư Điềm, cậu đừng căng thẳng, bình tĩnh lại nghe mình nói
Không phải mình muốn vặn hỏi cậu, mình chỉ muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu mà thôi.”
“Mình..
mình..
suy nghĩ gì chứ, mình không có suy nghĩ gì cả.” Đường Tư Điềm chưa từng trải qua sự hoảng hốt như bây giờ, giọng nói cũng cao hơn mấy tông, dáng vẻ hay giọng nói cũng không giống cô lúc bình thường nữa, “Hạ Chỉ, cậu đừng hiểu lầm, mình và Chu Hạo Lâm chưa làm gì cả, chưa làm gì, chưa làm gì hết!”
Hạ Chí cười nhẹ: “Mình chưa nói hai người đã làm gì mà.”
“.” Đường Tư Điềm nghẹn lời, cảm giác trộm đồ của người khác bị bắt tại trận, mà chuyện này còn thấp hèn hơn chuyên trộm đồ gấp trăm lần, thật sự quá khó đối mặt
Hạ Chỉ cầm lấy đôi tay đang run rẩy nhẹ của Đường Tư Điềm: “Tư Điềm, mình không để ý, thật đó! Sự thật là lúc phát hiện mình chỉ tức giận một giờ là hết ngay
Nói thật cho cậu biết, nếu không phải vì chuyện này thì mình vẫn không dám thừa nhận mình chỉ cảm động đối với Chu Hạo Lâm mà thôi.” Đường Tư Điềm yếu ớt hỏi: “Cậu..
cậu biết hết rồi sao?” “Vốn dĩ mình không biết, nhưng mà nhìn thấy phản ứng của cậu thì mình nghĩ suy đoán của mình chắc không sai đâu.” Đường Tự Điềm xấu hổ nói không nên lời
Đời này cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người khác, chuyện này là chuyện sẽ làm cô mãi mãi cảm thấy áy náy.
“Hạ Chí..
xin lỗi cậu
Không phải mình cố ý, cậu ấy cũng vậy
Bọn mình thật sự có vài lần hẹn đi uống rượu riêng, cậu ấy cảm thấy cậu lạnh nhạt với cậu ấy, cảm thấy bản thân không thể đi vào lòng cậu
Mình thật sự là đứng trên lập trường muốn tốt cho hai người mà khuyên nhủ cậu ấy, mình xuất phát từ ý tốt
Nhưng hôm đó cả hai đều uống rất nhiều..
Xin lỗi Hạ Chí, mình cũng hận hành vi của bản thân...”
Đường Tư Điềm quỳ hẳn xuống trước mặt Hạ Chí, cầu xin sự tha thứ của cô
Hạ Chí kéo tay cô ấy đứng lên nhưng cô ấy không chịu
“Hạ Chí, mình đã nói với Chu Hạo Lâm rồi, cứ coi như việc đó chưa từng xảy ra, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi, trước đây là vậy, hiện giờ cũng vậy, sau này vẫn là vậy
Hơn nữa cậu ấy thật sự rất, rất yêu cậu, ngay cả chuyện sau này kết hôn với cậu, cậu ấy cũng lập kế hoạch xong rồi
Mình xin thể mình sẽ không trở thành vật chướng ngại giữa hai người
Trước kia ở cùng nhau nhau thế nào thì sau này cũng như vậy.”
Hạ Chí lắc đầu, kéo cô lên và nói: “Tư Điềm, cậu hiểu lầm mình rồi, cậu đứng lên trước đi, nghe mình giải thích được không?” “Mình không đứng lên, cậu không cho mình quỳ thì bản thân mình cũng không thể tha thứ cho mình được.” Hạ Chí thật không biết làm sao, thở dài nói: “Trước khi xảy ra chuyện này mình vẫn luôn thử thuyết phục bản thân rằng Chu Hạo Lâm đối với mình tốt như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày mình thật sự yêu anh ấy
Nhưng chuyện tình cảm thật sự không ép uống được, là yếu hay là cảm động trong lòng mình hiểu rõ
Sau chuyện này mình cảm thấy vấn đề giữa mình và Chu Hạo Lâm không phải là cậu mà là chính bản thân mình
Mình biết anh ấy yêu mình nhưng mình không thể nào yêu anh ấy, mình không thể nào đáp trả tình yêu của anh ấy dành cho mình
Phải là mình cảm thấy có lỗi với anh ấy mới đúng
Tư Điềm, cậu có thể hiểu ý của mình không?”
Đường Tư Điềm vẫn cứ quỳ trên mặt đất, cô có thể hiểu được nhưng cô không muốn hiểu: “Cậu..
cậu không trách mình sao?” “Không, thật sự không hề, bởi vì..” Hạ Chí hít sâu một hơi, cảm thấy có lỗi bội phần: “Nói như thể có lẽ rất tàn nhẫn với Chu Hạo Lâm, nhưng mình buộc phải thừa nhận mình không yêu anh ấy.”
“Sao có thể thể được? Không yêu chút nào sao?” Trong mắt Hạ Chí có thần sắc hờ hững, cô nói: “Nếu như không gặp được Nguyễn Tấn, có lẽ mình sẽ yêu Chu Hạo Lâm
Nhưng mà sau khi gặp được và yêu Nguyễn Tấn, mình biết yêu một người là cảm giác thế nào
Có lẽ anh ấy cũng cảm nhận được sự hờ hững của mình, thật ra mình không muốn tổn thương anh ấy nhưng đây là sự thật.”
Nghe đến những lời này, Đường Từ Điểm cũng không ngạc nhiên, cô chỉ càng cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng Hạ Chí: “Cậu cần gì phải như vậy? Nguyễn Tấn đã kết hôn lâu rồi, sao cậu vẫn không thể buông bỏ được anh ta?”
“Buông rồi, không buông được cũng phải buông, ha ha, anh ấy cũng kết hôn lâu vậy rồi...” Nói đến đây trong lòng Hạ Chí lại đau nhói từng cơn, chỉ có yêu sâu đậm mới đau đớn: “Mình chuyển về đây là vì mình đã buông bỏ rồi, nhưng mình buông bỏ không có nghĩa là mình yêu Chu Hạo Lâm
Ngược lại, Tư Điểm này, cậu nghĩ lại tình cảm của bản thân đi, đối với anh ấy thật sự chỉ là tình cảm bạn học thôi ư?”.
Đường Tự Điềm bị hỏi ngược lại, thật lâu cũng không đáp được
“Cậu đứng lên.” Hạ Chí mạnh tay kéo cô đứng lên, cố hỏi đến cùng: “Tư Điềm, cậu tự mình nghĩ cho kĩ
Nhiều năm nay cậu độc thân một mình, rốt cuộc là vì chuyện công việc không rảnh yêu đương hay là đang đợi một người nào đó?”
“.” Mắt của Đường Tư Điềm ửng đỏ, nước mắt đã bắt đầu dâng lên
Nói đến cùng, một cô gái mạnh mẽ cũng chỉ là mạnh mẽ bên ngoài mà thôi, cũng sẽ có một trái tim yếu đuối.
“Chuyện này mình thật sự không trách hai người, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được
Mình không yêu anh ấy nên không thể độc chiếm anh ấy, ngược lại mình càng lo lắng anh ấy sẽ làm tổn thương cậu hơn.” Những lời này của Hạ Chí làm Đường Tư Điềm cảm thấy vừa hổ thẹn lại vừa cảm động, đời này có thể có được người bạn như vậy cũng coi như sống không uổng phí rồi: “Cậu biết chuyện này lúc nào vậy?”
“Là cái hôm bọn mình cùng nhau ăn thịt nướng, Chu Hạo Lâm đưa mình về nhà, mình phát hiện ra nó trên ghế phu
Mấy ngày nay mình đã suy nghĩ thông suốt rồi, lý do mình không thể nhiệt tình với Chu Hao Lâm, lý do trốn tránh chuyện gặp cha mẹ anh ấy đều là vì mình không hề yêu anh ấy
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy đối xử tốt với mình, nhường nhịn mình mọi mặt, che chở mình bằng mọi cách, mình lại không đành lòng nói với anh ấy.”
Đường Tư Điểm cũng rất ngỡ ngàng, cô nói: “Thật ra sau chuyện đó, mình mới phát hiện tình cảm của mình đối với cậu ấy không đơn giản chỉ là tình cảm bạn bè
Mình cũng không nói được là gì nhưng mình biết người cậu ấy yêu là cậu
Cứ xem như hai người chia tay đi nữa cậu ấy cũng không thể đến với mình
Bọn mình đều đã quen với mối quan hệ bạn bè rồi, đổi thành mối quan hệ khác chỉ sợ chúng ta đều không thể quên được.”
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hạ Chí nói: “Chắc là Chu Hạo Lâm quay về rồi
Tư Điềm, nếu như cậu cảm thấy khó xử vậy hôm nay chúng ta không nói nữa.”
Đường Tư Điềm cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn, Hạ Chí, cảm ơn cậu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Cô buồn cũng không phải vì sự phản bội của Chu Hạo Lâm mà là sự phản bội của Đường Tư Điềm
Nhưng mà nghĩ lại, nếu như Chu Hạo Lâm và Đường Tư Điềm thật sự có thể ở bên nhau thì cô chắc chắn sẽ vui mừng cho họ
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cởi mở và thoải mái hơn
Cô định tìm cơ hội nào đó trả chiếc nhẫn cho Đường Tư Điềm, sau đó lại tìm Chu Hạo Lâm nói chuyện, có lẽ là hôm chuyển nhà thứ bảy tuần sau chính là một cơ hội tốt.
Một tuần trôi qua rất nhanh
Ngày lại ngày, thời gian càng lâu, Hạ Chí càng3có thể hiểu rõ lòng mình hơn, cô đối với Chu Hạo Lâm phần nhiều là vì cảm động chứ không phải tình yêu.
Ngày chuyển nhà hôm đó, Đường Tư Điềm và Chu Hạo Lâm đều tới giúp
Tuy cô mới ở chỗ này mấy tháng nhưng đồ đạc linh tinh không hề ít, thu dọn chúng lại cũng phải mất bốn cái thùng to.
“Cuối cùng cũng xong rồi,” Hạ Chí thoải mái ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên bàn trà nói: “Để tạm ở đây đi, để em từ từ sắp xếp lại
Ai da, vẫn là ở đây thoải mái tự do.” Chứ không phải sao, ban công hướng Nam, ánh mặt trời chiếu vào, cả phòng khách đều sáng rực, Vừa nãy cô đã mua mấy chậu sen đá ở cửa hàng0hoa trước cổng tiểu khu và đặt lên cửa sổ, chỉ phút chốc đã làm cho nơi này sinh động lên rất nhiều.
Đường Tư Điềm cũng ngồi xuống nói: “Haiz, mình nói này, ở trước mặt Chu Hạo Lâm cậu cũng không chú ý hình tượng chút sao?”
Hạ Chí ngượng ngùng bỏ chân xuống: “Ha ha, không sao, anh ấy cũng không để ý đâu.” Cô quay đầu qua nhìn Chu Hạo Lâm và hỏi anh: “Này, anh có để ý không?” Chu Hạo Lâm lắc đầu, nói hết sức phối hợp với cô: “Đương nhiên là không để ý.” Đường Tự Điềm cười rất miễn cưỡng, thậm chí có thể nói là cứng đờ.
Hạ Chí lén nhìn thay đổi biểu cảm của Đường Tư Điềm
Hễ cô cố ý nói mấy lời ân ái với5Chu Hạo Lâm hoặc làm một vài động tác thân mật, những lúc ấy Đường Tự Điểm sẽ rất buồn bã
Thử thăm dò mấy lần, Hạ Chí đã hiểu ra, trong lòng Đường Tư Điềm có Chu Hạo Lâm
Đường Tư Điềm nhìn Chu Hạo Lâm xấu hổ, Chu Hạo Lâm nhìn Đường Tư Điềm cũng ngại ngùng theo
Anh thấy thời gian không còn sớm nữa bèn nói: “Hạ Chí, hai người nghỉ ngơi một lát, anh đi siêu thị mua nguyên liệu ăn lẩu, hai người muốn ăn gì?”
“Em sao cũng được, Tư Điềm thì sao?”
“Mình cũng vậy, tùy ý.” Chu Hạo Lâm gật đầu nói: “Được, vậy anh sẽ mua đại đó.” Chu Hạo Lâm đi rồi, Hạ Chí bắt đầu sắp xếp đồ đạc, hai thùng trong phòng ngủ, còn hai thùng kia4thì ở chỗ khác, sắp xếp cũng rất nhanh
Đường Tư Điểm cũng đi ra đi vào giúp cô, chỉ cần bỏ chút công sức thì đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng ngay
“Uống cà phê hòa tan không? Chỗ của mình giờ chỉ có cà phê hòa tan thôi.”
“Được, cho mình một ly đi.” “Ừ, đợi một lát nhé, để mình đun nước.”
Giờ là đầu mùa đông, mặt trời lúc ba giờ chiều đã lui đi nhiệt độ cao nhất, ngoài ban công có hai chiếc ghế sofa lười, hai người họ mỗi người ngồi một bên, bưng cà phê, tắm nắng cũng xem như đang hưởng thụ
Hạ Chí giơ tay ra, năm ngón tay che đi ánh nắng mặt trời
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở của bàn tay, chiếc nhẫn kia9của cô càng có vẻ rất bắt mắt
Cô nói: “Tư Điềm, nhẫn của cậu đã tìm thấy chưa?” Bỗng nhiên hỏi đến vấn đề này, Đường Tư Điểm sặc nhẹ: “Khụ khụ khụ, chưa...” ánh mắt cô lẩn tránh đi, muốn chuyển chủ đề: “Mấy chậu sen đá này dễ thương quá, mình cũng phải mua mấy chậu đem về nhà trồng mới được.” Hạ Chí nhẹ nhàng lấy một chiếc nhẫn khác từ trong túi áo ra, cô vẫn luôn tìm một cơ hội như thế này, cô hỏi: “Cậu xem đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?” Đường Tư Điềm sững sờ tại chỗ, ngụm cà phê trong miệng cũng khó nuốt xuống được, ánh mắt của cô tràn ngập bối rối và trốn tránh: “Hả? Gì vậy?” Hạ Chí ngồi thẳng dậy, giơ chiếc nhẫn ra trước mặt Đường Tư Điềm, ép cô ấy nhìn và nói: “Cậu xem đi, đây có phải là chiếc nhẫn của cậu không?” Cô hỏi lại, giọng điệu rất nhẹ nhàng.
Đường Tư Điềm hít một hơi lạnh, hoang mang cầm chiếc nhẫn, đây chẳng phải là chiếc nhẫn cô bị mất sao, cô ấp úng hỏi: “Sao..
sao nó lại ở chỗ của cậu?” Hạ Chí đi thẳng vào vấn đề: “Mình tìm thấy nó trên xe của Chu Hạo Lâm.” Nhìn thấy vẻ mặt càng thêm hoảng hốt của Đường Tự Điểm, Hạ Chí lại vội vàng nói: “Tư Điềm, cậu đừng căng thẳng, bình tĩnh lại nghe mình nói
Không phải mình muốn vặn hỏi cậu, mình chỉ muốn biết suy nghĩ trong lòng cậu mà thôi.”
“Mình..
mình..
suy nghĩ gì chứ, mình không có suy nghĩ gì cả.” Đường Tư Điềm chưa từng trải qua sự hoảng hốt như bây giờ, giọng nói cũng cao hơn mấy tông, dáng vẻ hay giọng nói cũng không giống cô lúc bình thường nữa, “Hạ Chỉ, cậu đừng hiểu lầm, mình và Chu Hạo Lâm chưa làm gì cả, chưa làm gì, chưa làm gì hết!”
Hạ Chí cười nhẹ: “Mình chưa nói hai người đã làm gì mà.”
“.” Đường Tư Điềm nghẹn lời, cảm giác trộm đồ của người khác bị bắt tại trận, mà chuyện này còn thấp hèn hơn chuyên trộm đồ gấp trăm lần, thật sự quá khó đối mặt
Hạ Chỉ cầm lấy đôi tay đang run rẩy nhẹ của Đường Tư Điềm: “Tư Điềm, mình không để ý, thật đó! Sự thật là lúc phát hiện mình chỉ tức giận một giờ là hết ngay
Nói thật cho cậu biết, nếu không phải vì chuyện này thì mình vẫn không dám thừa nhận mình chỉ cảm động đối với Chu Hạo Lâm mà thôi.” Đường Tư Điềm yếu ớt hỏi: “Cậu..
cậu biết hết rồi sao?” “Vốn dĩ mình không biết, nhưng mà nhìn thấy phản ứng của cậu thì mình nghĩ suy đoán của mình chắc không sai đâu.” Đường Tự Điềm xấu hổ nói không nên lời
Đời này cô chưa từng làm chuyện gì có lỗi với người khác, chuyện này là chuyện sẽ làm cô mãi mãi cảm thấy áy náy.
“Hạ Chí..
xin lỗi cậu
Không phải mình cố ý, cậu ấy cũng vậy
Bọn mình thật sự có vài lần hẹn đi uống rượu riêng, cậu ấy cảm thấy cậu lạnh nhạt với cậu ấy, cảm thấy bản thân không thể đi vào lòng cậu
Mình thật sự là đứng trên lập trường muốn tốt cho hai người mà khuyên nhủ cậu ấy, mình xuất phát từ ý tốt
Nhưng hôm đó cả hai đều uống rất nhiều..
Xin lỗi Hạ Chí, mình cũng hận hành vi của bản thân...”
Đường Tư Điềm quỳ hẳn xuống trước mặt Hạ Chí, cầu xin sự tha thứ của cô
Hạ Chí kéo tay cô ấy đứng lên nhưng cô ấy không chịu
“Hạ Chí, mình đã nói với Chu Hạo Lâm rồi, cứ coi như việc đó chưa từng xảy ra, mình và cậu ấy chỉ là bạn bè mà thôi, trước đây là vậy, hiện giờ cũng vậy, sau này vẫn là vậy
Hơn nữa cậu ấy thật sự rất, rất yêu cậu, ngay cả chuyện sau này kết hôn với cậu, cậu ấy cũng lập kế hoạch xong rồi
Mình xin thể mình sẽ không trở thành vật chướng ngại giữa hai người
Trước kia ở cùng nhau nhau thế nào thì sau này cũng như vậy.”
Hạ Chí lắc đầu, kéo cô lên và nói: “Tư Điềm, cậu hiểu lầm mình rồi, cậu đứng lên trước đi, nghe mình giải thích được không?” “Mình không đứng lên, cậu không cho mình quỳ thì bản thân mình cũng không thể tha thứ cho mình được.” Hạ Chí thật không biết làm sao, thở dài nói: “Trước khi xảy ra chuyện này mình vẫn luôn thử thuyết phục bản thân rằng Chu Hạo Lâm đối với mình tốt như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày mình thật sự yêu anh ấy
Nhưng chuyện tình cảm thật sự không ép uống được, là yếu hay là cảm động trong lòng mình hiểu rõ
Sau chuyện này mình cảm thấy vấn đề giữa mình và Chu Hạo Lâm không phải là cậu mà là chính bản thân mình
Mình biết anh ấy yêu mình nhưng mình không thể nào yêu anh ấy, mình không thể nào đáp trả tình yêu của anh ấy dành cho mình
Phải là mình cảm thấy có lỗi với anh ấy mới đúng
Tư Điềm, cậu có thể hiểu ý của mình không?”
Đường Tư Điềm vẫn cứ quỳ trên mặt đất, cô có thể hiểu được nhưng cô không muốn hiểu: “Cậu..
cậu không trách mình sao?” “Không, thật sự không hề, bởi vì..” Hạ Chí hít sâu một hơi, cảm thấy có lỗi bội phần: “Nói như thể có lẽ rất tàn nhẫn với Chu Hạo Lâm, nhưng mình buộc phải thừa nhận mình không yêu anh ấy.”
“Sao có thể thể được? Không yêu chút nào sao?” Trong mắt Hạ Chí có thần sắc hờ hững, cô nói: “Nếu như không gặp được Nguyễn Tấn, có lẽ mình sẽ yêu Chu Hạo Lâm
Nhưng mà sau khi gặp được và yêu Nguyễn Tấn, mình biết yêu một người là cảm giác thế nào
Có lẽ anh ấy cũng cảm nhận được sự hờ hững của mình, thật ra mình không muốn tổn thương anh ấy nhưng đây là sự thật.”
Nghe đến những lời này, Đường Từ Điểm cũng không ngạc nhiên, cô chỉ càng cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng Hạ Chí: “Cậu cần gì phải như vậy? Nguyễn Tấn đã kết hôn lâu rồi, sao cậu vẫn không thể buông bỏ được anh ta?”
“Buông rồi, không buông được cũng phải buông, ha ha, anh ấy cũng kết hôn lâu vậy rồi...” Nói đến đây trong lòng Hạ Chí lại đau nhói từng cơn, chỉ có yêu sâu đậm mới đau đớn: “Mình chuyển về đây là vì mình đã buông bỏ rồi, nhưng mình buông bỏ không có nghĩa là mình yêu Chu Hạo Lâm
Ngược lại, Tư Điểm này, cậu nghĩ lại tình cảm của bản thân đi, đối với anh ấy thật sự chỉ là tình cảm bạn học thôi ư?”.
Đường Tự Điềm bị hỏi ngược lại, thật lâu cũng không đáp được
“Cậu đứng lên.” Hạ Chí mạnh tay kéo cô đứng lên, cố hỏi đến cùng: “Tư Điềm, cậu tự mình nghĩ cho kĩ
Nhiều năm nay cậu độc thân một mình, rốt cuộc là vì chuyện công việc không rảnh yêu đương hay là đang đợi một người nào đó?”
“.” Mắt của Đường Tư Điềm ửng đỏ, nước mắt đã bắt đầu dâng lên
Nói đến cùng, một cô gái mạnh mẽ cũng chỉ là mạnh mẽ bên ngoài mà thôi, cũng sẽ có một trái tim yếu đuối.
“Chuyện này mình thật sự không trách hai người, nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được
Mình không yêu anh ấy nên không thể độc chiếm anh ấy, ngược lại mình càng lo lắng anh ấy sẽ làm tổn thương cậu hơn.” Những lời này của Hạ Chí làm Đường Tư Điềm cảm thấy vừa hổ thẹn lại vừa cảm động, đời này có thể có được người bạn như vậy cũng coi như sống không uổng phí rồi: “Cậu biết chuyện này lúc nào vậy?”
“Là cái hôm bọn mình cùng nhau ăn thịt nướng, Chu Hạo Lâm đưa mình về nhà, mình phát hiện ra nó trên ghế phu
Mấy ngày nay mình đã suy nghĩ thông suốt rồi, lý do mình không thể nhiệt tình với Chu Hao Lâm, lý do trốn tránh chuyện gặp cha mẹ anh ấy đều là vì mình không hề yêu anh ấy
Nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy đối xử tốt với mình, nhường nhịn mình mọi mặt, che chở mình bằng mọi cách, mình lại không đành lòng nói với anh ấy.”
Đường Tư Điểm cũng rất ngỡ ngàng, cô nói: “Thật ra sau chuyện đó, mình mới phát hiện tình cảm của mình đối với cậu ấy không đơn giản chỉ là tình cảm bạn bè
Mình cũng không nói được là gì nhưng mình biết người cậu ấy yêu là cậu
Cứ xem như hai người chia tay đi nữa cậu ấy cũng không thể đến với mình
Bọn mình đều đã quen với mối quan hệ bạn bè rồi, đổi thành mối quan hệ khác chỉ sợ chúng ta đều không thể quên được.”
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hạ Chí nói: “Chắc là Chu Hạo Lâm quay về rồi
Tư Điềm, nếu như cậu cảm thấy khó xử vậy hôm nay chúng ta không nói nữa.”
Đường Tư Điềm cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm ơn, Hạ Chí, cảm ơn cậu.”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook