Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-491
Chương 491: Bọn mình chia tay rồi
Anh bật cười và cho tóc mình: “Hóa ra hai người đã nói chuyện với nhau rồi
Hạ Chỉ, tại sao không nói sớm cho anh biết là em đã biết rồi, treo anh như thế vui lắm đúng không? Có phải em luôn đợi anh ngả bài với em không? Có phải em cảm thấy anh rất tức cười không?”
Hạ chí hơi lo lắng, bước chân cũng dừng lại, cô nói: “Em chỉ muốn đợi hai người làm rõ tình cảm rồi đến nói với em thôi
Chu Hạo Lâm, thật ra em cũng cảm thấy mình có lỗi với anh
Ngay lúc em biết được chuyện này, em mới hiểu tình cảm em đối với anh vốn không phải tình yêu, xin lỗi anh.”
Nếu như không phải tác phong của bản thân, Chu Hạo3Lâm có thể đã sớm phát điên
Anh xoay lưng về phía Hạ Chí, không muốn để cô nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của anh lúc này.
Gió đêm thổi tới lạnh buốt, nơi này không hề thích hợp nói chuyện tình yêu, cũng không thích hợp nói lời chia tay
Hạ chí nhìn bóng lưng của anh, bả vai lúc lên lúc xuống, có thể thấy được anh đang cố gắng kiềm chế bản thân
Trong lòng Hạ Chí cũng rất khó chịu, Chu Hạo Lâm thật sự là người rất tốt
Cô hy vọng anh có thể bình thản đối mặt và xử lý chuyện này, chuyện qua rồi sau này đều sẽ tốt thôi.
Chừng một lát sau, Chu Hạo Lâm mới điều hòa lại được, lúc xoay người lại, hốc mắt của anh đỏ0hồng, anh nói: “Hạ Chí, bất kể nói sao thì chuyện này là anh có lỗi với em trước, nếu như em đã biết rồi cũng tốt
Từ cái hôm anh với Đường Tự Điểm xảy ra quan hệ, anh đã biết hai chúng ta không thể tiếp tục được nữa rồi.”
Nói xong Chu Hạo Lâm lại bắt đầu hơi nghẹn ngào, anh cố nén lại nước mắt: “Nhưng mà Hạ Chí à, em phải biết vì chuyện này mà anh hối hận không thôi
Khoảng thời gian này anh luôn cảm thấy rất áy náy, cũng rất đau khổ
Anh yêu em, nhưng anh lại không nắm bắt được em
Hạ Chí, nếu như anh gặp em trước anh ta, có phải em sẽ yêu anh không?”
Hạ Chí đương nhiên biết “anh ta” trong câu nói5của Chu Hạo Lâm là chỉ ai, cô gật đầu nói: “Sẽ yêu.” Đây không phải là lời an ủi, cũng không phải là lừa dối, nếu như không có Nguyễn Tấn, tất cả đều có thể.
Chu Hạo Lâm hít sâu một hơi, giơ hai tay ra ôm cô vào lòng, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng của hai người
Hạ chí cũng ôm chặt anh, nước mắt của cô rơi xuống, hai hàng nước mắt chảy thành dòng
Đây là một người đàn ông tốt hiếm có, bỏ lỡ nhau như vậy cũng là do hai người họ vô duyên
“Người nên nói xin lỗi nên là em mới phải, em vẫn luôn hưởng thụ những điều tốt đẹp anh dành cho em, hưởng thụ những điều tốt ba mẹ anh cho em,4nhưng em lại không thể cho anh tình cảm mà anh muốn
Điều này không công bằng với anh
Chu Hạo Lâm, trong lòng Tư Điểm có anh, anh đừng để trong lòng chỉ có em, anh nên chú ý đến Tư Điềm.”
Chu Hạo Lâm không trả lời, anh ôm chặt cô, hai người họ đều cảm nhận được sự chân thành của nhau.
Nếu như người bạn yêu cũng đúng lúc yêu bạn, đó là một điều may mắn và hạnh phúc biết bao
Nhưng tình cảm trên thế giới này luôn không thể dựa vào quy luật nào, anh yêu cô, cô yêu anh ấy, anh ấy lại yêu cô ấy
Bóng đêm mênh mang, dưới ánh đèn đường, trong gió lạnh, Chu Hạo Lâm cúi đầu hôn lên môi Hạ Chí
Lúc này Hạ Chí không9hề đẩy anh ra
Hai người họ đều biết đây là nụ hôn tạm biệt, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
“Sau này chỉ có một mình, em phải chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì cứ điện thoại cho anh.”
Hạ Chí cười, nói thật: “Chuyện này chỉ sợ rất khó
Nếu như anh trở thành bạn trai của Tư Điềm, mà em lại là bạn gái tiền nhiệm của anh, nói sao đi nữa em cũng nên biến mất.” Chu Hạo Lâm nhíu mày, nói uyển chuyển: “Vậy em có thể tìm Đường Tư Điềm, hai người là bạn thân nhất mà.”
“Ha ha, anh yên tâm đi, một mình em cũng ổn mà.” Chu Hạo Lâm vẫn không quên dặn dò: “Làm người phải nhìn về phía trước, từ bỏ anh ta đi, em phải có cuộc sống của mình.” Hạ Chí nghiêm túc gật đầu: “Ừ, em biết rồi, nhưng mà..
em không điều khiển được.”
Chu Hạo Lâm hít thở sâu và nói: “Anh và Đường Tư Điểm có thể sẽ kết hôn.”
Chuyện này lại khiến Hạ Chí rất ngạc nhiên, cô chỉ biết trong lòng Đường Tư Điềm có Chu Hạo Lâm, cũng chưa từng nghĩ đến việc hại người họ lại kết hôn nhanh như vậy, mà còn là từ miệng Chu Hạo Lâm nói ra.
“Tư Điềm cô ấy..
có thai rồi...”
Hạ Chí hiểu ra, hóa ra là vậy: “Vậy em chân thành chúc hai người hạnh phúc.” Chu Hạo Lâm không muốn nói gì nữa và chỉ gật đầu
Anh nghĩ bất kể đứa bé này có thể giữ hay không, anh cũng nên có trách nhiệm, bởi vì anh là một người đàn ông
Buổi tối hôm đó, Hạ Chí không để Chu Hạo Lâm đưa về, cô khăng khăng muốn tự đón xe về
Chu Hạo Lâm chỉ có thể ngóng nhìn theo cô
Nhìn thấy đèn xe đi xa dần, hốc mắt Chu Hạo Lâm đỏ lên, giọt nước mắt nóng hổi làm nhòa tầm mắt
Anh nghĩ có lẽ sau này anh sẽ không yêu một người con gái nào sâu đậm như vậy nữa.
Hạ Chí về đến nhà, trong lòng có cảm giác mất mát không nói nên lời
Thất tình mà, đương nhiên sẽ buồn, nhất là nghĩ đến việc còn phải giải thích với ba mẹ ở nhà
Cô đã hứa với mẹ Tết năm nay sẽ dẫn bạn trai về nhà, nhưng giờ sắp đến Tết rồi mà bạn trai lại không có.
Nghĩ mãi, cô vẫn gọi điện thoại cho Đường Tư Điềm: “Alo, Tư Điềm, đang làm gì đó?”
“Ở nhà, không có chuyện gì để làm cả.”
Hạ Chí đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay Chu Hạo Lâm đã thẳng thắn với mình rồi, bọn mình chia tay trong hòa bình.” Cô nghe được tiếng thở dốc của Đường Tự Điểm ở đầu dây bên kia, có thể hơi kinh ngạc, cô nói tiếp: “Chu Hạo Lâm nói cậu có thai rồi, chuyện này có thật không?”
Đường Tư Điềm im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đáp “Ừ”, tiếp đó nói: “Xin lỗi cậu, Hạ Chí.” “Đừng nói xin lỗi với mình nữa, mình đã nói từ trước là mình không sao rồi mà
Tư Điềm, Chu Hạo Lâm là người có trách nhiệm, mình tin anh ấy sẽ có trách nhiệm với cậu và đứa bé
Bây giờ đến lượt mình nói với cậu rồi, đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy, hiểu không?”
“Mình hiểu, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng
Mình không hy vọng anh ấy chỉ vì đứa bé mà ở bên mình, trong lòng anh ấy có cậu.”
“Tư Điềm, cậu đừng nghĩ như vậy
Nếu như hai người có thể may mắn kết làm vợ chồng, có thể may mắn có con với nhau, thì đều phải cố gắng trân trọng
Chuyện của mình và Chu Hạo Lâm đã qua rồi
Hiện giờ là chuyện của hai người các cậu, tiếp theo nên đi tiếp thế nào đều là hai người bàn bạc với nhau
Cậu nhất định không thể tùy hứng, cũng đừng để tâm chuyện vụn vặt.” “Ừ, mình biết nên làm thế nào, nhưng đứa con này có thể giữ hay không vẫn là ý trời.”
“Ý cậu là sao?”
“Hợi có dấu hiệu sẩy nên mình đi bệnh viện kiểm tra rồi, nồng độ nội tiết tố quá thấp, vẫn chưa có tim thai
Bác sĩ nói hiện giờ giữ thai cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể xem ý trời.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tâm trạng, mình tin đứa bé sẽ mạnh mẽ hơn.” “Chỉ mong là vậy.”
“Tối rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, được.”
Gác điện thoại, Hạ Chí cảm thấy chuyện này rốt cuộc cũng hạ màn, cả người cô đều nhẹ nhàng
Sau này sẽ trở thành người hoàn toàn xa lạ với Chu Hạo Lâm, chỉ có như thể tình bạn giữa cô và Đường Tư Điểm mới có thể duy trì tiếp.
Ở công ty, Lưu Dương trêu chọc Hạ Chí: “Gần đây sao không thấy chủ nhiệm Chu qua đón chị nữa? Hai người không phải mới bắt đầu hẹn hò thôi sao, sao nhanh vậy đã qua thời kỳ cuồng nhiệt rồi?” Hạ Chí thản nhiên trả lời: “Bọn chị chia tay rồi.”
“Ặc..” Lưu Dương tuyệt đối không ngờ sẽ kết thúc như vậy, phút chốc không phản ứng kịp, không chỉ có cô, ngay cả hai người kia trong văn phòng cũng đều hoang mang
“Xin lỗi nhé Hạ Chí, em thật sự không biết.” Lưu Dương xin lỗi.
“Không có gì, cũng không phải chuyện gì lớn, chị không nói làm sao mọi người biết được.”
Trương Thanh lớn tuổi nên tốt bụng hỏi thăm: “Hạ Chí, là chuyện khi nào vậy? Không phải hai người các em vẫn tốt đẹp đó sao?” “Là chuyện tuần trước thôi
Đúng vậy, bọn em vẫn tốt đẹp, có thể là do quá bình lặng nên chúng em chọn quay về làm bạn với nhau.”
Trần Bắc Đình tiếc nuối thở dài, an ủi: “Nếu đã chia tay rồi thì nhìn về phía trước thôi
Kết hôn là chuyện lớn cả đời, phải sống cùng vài chục năm mà
Thời gian yêu nhau ngắn như vậy, cảm xúc mãnh liệt dâng trào qua đi, nhất định phải tìm một người tâm đầu ý hợp.”
Trương Thanh: “Ai da, sống qua ngày thôi mà cần gì nhiều chuyện cảm xúc mãnh liệt như thế, sống qua ngày vốn dĩ là sống một cách bình dị
Các em vẫn còn trẻ, toàn là nói chuyện tình yêu thôi
Sống cùng một người năm năm mười năm, tình cảm mãnh liệt sẽ thành tình thân.”
Trương Thanh luôn lấy dáng vẻ người từng trải giảng giải cho mấy người nhỏ tuổi các cô nghe, Hạ Chí và Lưu Dương vẫn chưa kết hôn, đối với chuyện hôn nhân không có khái niệm gì, Trần Bắc Đình thì cảm thán quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó sống chung.
Đang nói chuyện, bên ngoài hành lang đột nhiên có mấy người đi qua, ánh mắt Lưu Dương mới thoáng nhìn qua thì hoảng hốt kêu thành tiếng: “Oa, năm nay Tiêu tổng tới rồi, em muốn đi xem thử.” Lưu Dương là một đứa mê trai, còn là một đứa mê trai ra mặt, vừa thấy Tiểu tổng thì giống như mất hồn vậy
Hạ Chí tò mò nhìn ra bên ngoài, đó là ông chủ lớn Tiếu Nam của công ty, anh ta đang ngồi trên ghế da trong văn phòng, Hà Lý khúm núm, mấy vị quản lý khác cũng buông công việc đang dở và đi vào văn phòng ông chủ lớn
Qua một lúc, Hạ Chí chỉ thấy một cái bóng, lần này cô nhìn xuyên qua cửa sổ phía xa xa, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt chính diện, cũng không biết tại sao cô lại nghĩ đến Nguyễn Tấn
Ngoại hình của Tiểu Nam và Nguyễn Tấn không hề giống nhau nhưng khí chất nho nhã lại rất giống
Trần Bắc Đình cười trêu chọc cô: “Hạ Chí, lẽ nào bệnh mê trai của em gái Dương cũng đã truyền nhiễm cho em rồi.”
Hạ Chí kéo tầm mắt về, ngại ngùng trở lại chỗ ngồi: “Đâu có, em không hứng thú với người đã kết hôn đâu
Em chỉ xem em gái Dương muốn làm gì mà thôi.”
“Em gái Dương đang làm gì?”
Hạ Chí cười: “Cô ấy giành việc của thư ký, pha cà phê rót trà cho mọi người.” Đang nói thì Lưu Dương bưng một cái khay đưa cho các chị em trong văn phòng một người một ly cà phê
Trần Bắc Đình trêu chọc: “Úi chà, em gái Dương, còn có phần của bọn chị nữa sao?” “Đúng đó, pha nhiều lắm.” “Sao không ở trong văn phòng của ông chủ làm cô thư ký nhỏ đi?” Lưu Dương bĩu môi, không vui nói: “Ông chủ bảo em đi ra, họ muốn bàn công việc.”
Mọi người bật cười, Trương Thanh nói: “Em gái Dương, em mê ai cũng được nhưng mê ông chủ thì có ích gì, anh ấy đã kết hôn rồi.” “Tiểu tổng đẹp trai nên em nhìn nhiều chút thôi, em thích đàn ông đẹp trai
Em còn thích Ngô Ngạn Tổ, Ngô Ngạn Tổ cũng kết hôn rồi đó thôi.”
“Một cô gái chưa kết hôn như em toàn nói thích người này thích người kia, không biết ngại hả?”
“Ai da chị Trương, chị đúng là lo nhiều quá rồi
Em chỉ thích nhìn trai đẹp thôi mà, những chuyện trái với lẽ thường em sẽ không làm đầu
Rốt cuộc các chị có muốn uống cà phê không? Không uống em bưng đến phòng sát vách đó.”
“Muốn, muốn, muốn, cảm ơn em gái Dương.” Rất nhiều lúc Hạ Chỉ thật sự rất phục Lưu Dương, thích gì thì làm đó, ngay thẳng, nhiệt tình, không bị cản trở, không câu nệ tiểu tiết, lại còn biết điểm mấu chốt ở đâu
Mà cô thì toàn là tự gây áp lực cho bản thân, không dám đối diện, không dám thừa nhận, còn luôn im lặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hạ Chỉ, tại sao không nói sớm cho anh biết là em đã biết rồi, treo anh như thế vui lắm đúng không? Có phải em luôn đợi anh ngả bài với em không? Có phải em cảm thấy anh rất tức cười không?”
Hạ chí hơi lo lắng, bước chân cũng dừng lại, cô nói: “Em chỉ muốn đợi hai người làm rõ tình cảm rồi đến nói với em thôi
Chu Hạo Lâm, thật ra em cũng cảm thấy mình có lỗi với anh
Ngay lúc em biết được chuyện này, em mới hiểu tình cảm em đối với anh vốn không phải tình yêu, xin lỗi anh.”
Nếu như không phải tác phong của bản thân, Chu Hạo3Lâm có thể đã sớm phát điên
Anh xoay lưng về phía Hạ Chí, không muốn để cô nhìn thấy biểu cảm dữ tợn của anh lúc này.
Gió đêm thổi tới lạnh buốt, nơi này không hề thích hợp nói chuyện tình yêu, cũng không thích hợp nói lời chia tay
Hạ chí nhìn bóng lưng của anh, bả vai lúc lên lúc xuống, có thể thấy được anh đang cố gắng kiềm chế bản thân
Trong lòng Hạ Chí cũng rất khó chịu, Chu Hạo Lâm thật sự là người rất tốt
Cô hy vọng anh có thể bình thản đối mặt và xử lý chuyện này, chuyện qua rồi sau này đều sẽ tốt thôi.
Chừng một lát sau, Chu Hạo Lâm mới điều hòa lại được, lúc xoay người lại, hốc mắt của anh đỏ0hồng, anh nói: “Hạ Chí, bất kể nói sao thì chuyện này là anh có lỗi với em trước, nếu như em đã biết rồi cũng tốt
Từ cái hôm anh với Đường Tự Điểm xảy ra quan hệ, anh đã biết hai chúng ta không thể tiếp tục được nữa rồi.”
Nói xong Chu Hạo Lâm lại bắt đầu hơi nghẹn ngào, anh cố nén lại nước mắt: “Nhưng mà Hạ Chí à, em phải biết vì chuyện này mà anh hối hận không thôi
Khoảng thời gian này anh luôn cảm thấy rất áy náy, cũng rất đau khổ
Anh yêu em, nhưng anh lại không nắm bắt được em
Hạ Chí, nếu như anh gặp em trước anh ta, có phải em sẽ yêu anh không?”
Hạ Chí đương nhiên biết “anh ta” trong câu nói5của Chu Hạo Lâm là chỉ ai, cô gật đầu nói: “Sẽ yêu.” Đây không phải là lời an ủi, cũng không phải là lừa dối, nếu như không có Nguyễn Tấn, tất cả đều có thể.
Chu Hạo Lâm hít sâu một hơi, giơ hai tay ra ôm cô vào lòng, đây có lẽ là cái ôm cuối cùng của hai người
Hạ chí cũng ôm chặt anh, nước mắt của cô rơi xuống, hai hàng nước mắt chảy thành dòng
Đây là một người đàn ông tốt hiếm có, bỏ lỡ nhau như vậy cũng là do hai người họ vô duyên
“Người nên nói xin lỗi nên là em mới phải, em vẫn luôn hưởng thụ những điều tốt đẹp anh dành cho em, hưởng thụ những điều tốt ba mẹ anh cho em,4nhưng em lại không thể cho anh tình cảm mà anh muốn
Điều này không công bằng với anh
Chu Hạo Lâm, trong lòng Tư Điểm có anh, anh đừng để trong lòng chỉ có em, anh nên chú ý đến Tư Điềm.”
Chu Hạo Lâm không trả lời, anh ôm chặt cô, hai người họ đều cảm nhận được sự chân thành của nhau.
Nếu như người bạn yêu cũng đúng lúc yêu bạn, đó là một điều may mắn và hạnh phúc biết bao
Nhưng tình cảm trên thế giới này luôn không thể dựa vào quy luật nào, anh yêu cô, cô yêu anh ấy, anh ấy lại yêu cô ấy
Bóng đêm mênh mang, dưới ánh đèn đường, trong gió lạnh, Chu Hạo Lâm cúi đầu hôn lên môi Hạ Chí
Lúc này Hạ Chí không9hề đẩy anh ra
Hai người họ đều biết đây là nụ hôn tạm biệt, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
“Sau này chỉ có một mình, em phải chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì cứ điện thoại cho anh.”
Hạ Chí cười, nói thật: “Chuyện này chỉ sợ rất khó
Nếu như anh trở thành bạn trai của Tư Điềm, mà em lại là bạn gái tiền nhiệm của anh, nói sao đi nữa em cũng nên biến mất.” Chu Hạo Lâm nhíu mày, nói uyển chuyển: “Vậy em có thể tìm Đường Tư Điềm, hai người là bạn thân nhất mà.”
“Ha ha, anh yên tâm đi, một mình em cũng ổn mà.” Chu Hạo Lâm vẫn không quên dặn dò: “Làm người phải nhìn về phía trước, từ bỏ anh ta đi, em phải có cuộc sống của mình.” Hạ Chí nghiêm túc gật đầu: “Ừ, em biết rồi, nhưng mà..
em không điều khiển được.”
Chu Hạo Lâm hít thở sâu và nói: “Anh và Đường Tư Điểm có thể sẽ kết hôn.”
Chuyện này lại khiến Hạ Chí rất ngạc nhiên, cô chỉ biết trong lòng Đường Tư Điềm có Chu Hạo Lâm, cũng chưa từng nghĩ đến việc hại người họ lại kết hôn nhanh như vậy, mà còn là từ miệng Chu Hạo Lâm nói ra.
“Tư Điềm cô ấy..
có thai rồi...”
Hạ Chí hiểu ra, hóa ra là vậy: “Vậy em chân thành chúc hai người hạnh phúc.” Chu Hạo Lâm không muốn nói gì nữa và chỉ gật đầu
Anh nghĩ bất kể đứa bé này có thể giữ hay không, anh cũng nên có trách nhiệm, bởi vì anh là một người đàn ông
Buổi tối hôm đó, Hạ Chí không để Chu Hạo Lâm đưa về, cô khăng khăng muốn tự đón xe về
Chu Hạo Lâm chỉ có thể ngóng nhìn theo cô
Nhìn thấy đèn xe đi xa dần, hốc mắt Chu Hạo Lâm đỏ lên, giọt nước mắt nóng hổi làm nhòa tầm mắt
Anh nghĩ có lẽ sau này anh sẽ không yêu một người con gái nào sâu đậm như vậy nữa.
Hạ Chí về đến nhà, trong lòng có cảm giác mất mát không nói nên lời
Thất tình mà, đương nhiên sẽ buồn, nhất là nghĩ đến việc còn phải giải thích với ba mẹ ở nhà
Cô đã hứa với mẹ Tết năm nay sẽ dẫn bạn trai về nhà, nhưng giờ sắp đến Tết rồi mà bạn trai lại không có.
Nghĩ mãi, cô vẫn gọi điện thoại cho Đường Tư Điềm: “Alo, Tư Điềm, đang làm gì đó?”
“Ở nhà, không có chuyện gì để làm cả.”
Hạ Chí đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay Chu Hạo Lâm đã thẳng thắn với mình rồi, bọn mình chia tay trong hòa bình.” Cô nghe được tiếng thở dốc của Đường Tự Điểm ở đầu dây bên kia, có thể hơi kinh ngạc, cô nói tiếp: “Chu Hạo Lâm nói cậu có thai rồi, chuyện này có thật không?”
Đường Tư Điềm im lặng một lát rồi nhẹ nhàng đáp “Ừ”, tiếp đó nói: “Xin lỗi cậu, Hạ Chí.” “Đừng nói xin lỗi với mình nữa, mình đã nói từ trước là mình không sao rồi mà
Tư Điềm, Chu Hạo Lâm là người có trách nhiệm, mình tin anh ấy sẽ có trách nhiệm với cậu và đứa bé
Bây giờ đến lượt mình nói với cậu rồi, đừng bỏ lỡ người đàn ông tốt như vậy, hiểu không?”
“Mình hiểu, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng
Mình không hy vọng anh ấy chỉ vì đứa bé mà ở bên mình, trong lòng anh ấy có cậu.”
“Tư Điềm, cậu đừng nghĩ như vậy
Nếu như hai người có thể may mắn kết làm vợ chồng, có thể may mắn có con với nhau, thì đều phải cố gắng trân trọng
Chuyện của mình và Chu Hạo Lâm đã qua rồi
Hiện giờ là chuyện của hai người các cậu, tiếp theo nên đi tiếp thế nào đều là hai người bàn bạc với nhau
Cậu nhất định không thể tùy hứng, cũng đừng để tâm chuyện vụn vặt.” “Ừ, mình biết nên làm thế nào, nhưng đứa con này có thể giữ hay không vẫn là ý trời.”
“Ý cậu là sao?”
“Hợi có dấu hiệu sẩy nên mình đi bệnh viện kiểm tra rồi, nồng độ nội tiết tố quá thấp, vẫn chưa có tim thai
Bác sĩ nói hiện giờ giữ thai cũng không có ý nghĩa, chỉ có thể xem ý trời.”
“Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, thả lỏng tâm trạng, mình tin đứa bé sẽ mạnh mẽ hơn.” “Chỉ mong là vậy.”
“Tối rồi, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ, được.”
Gác điện thoại, Hạ Chí cảm thấy chuyện này rốt cuộc cũng hạ màn, cả người cô đều nhẹ nhàng
Sau này sẽ trở thành người hoàn toàn xa lạ với Chu Hạo Lâm, chỉ có như thể tình bạn giữa cô và Đường Tư Điểm mới có thể duy trì tiếp.
Ở công ty, Lưu Dương trêu chọc Hạ Chí: “Gần đây sao không thấy chủ nhiệm Chu qua đón chị nữa? Hai người không phải mới bắt đầu hẹn hò thôi sao, sao nhanh vậy đã qua thời kỳ cuồng nhiệt rồi?” Hạ Chí thản nhiên trả lời: “Bọn chị chia tay rồi.”
“Ặc..” Lưu Dương tuyệt đối không ngờ sẽ kết thúc như vậy, phút chốc không phản ứng kịp, không chỉ có cô, ngay cả hai người kia trong văn phòng cũng đều hoang mang
“Xin lỗi nhé Hạ Chí, em thật sự không biết.” Lưu Dương xin lỗi.
“Không có gì, cũng không phải chuyện gì lớn, chị không nói làm sao mọi người biết được.”
Trương Thanh lớn tuổi nên tốt bụng hỏi thăm: “Hạ Chí, là chuyện khi nào vậy? Không phải hai người các em vẫn tốt đẹp đó sao?” “Là chuyện tuần trước thôi
Đúng vậy, bọn em vẫn tốt đẹp, có thể là do quá bình lặng nên chúng em chọn quay về làm bạn với nhau.”
Trần Bắc Đình tiếc nuối thở dài, an ủi: “Nếu đã chia tay rồi thì nhìn về phía trước thôi
Kết hôn là chuyện lớn cả đời, phải sống cùng vài chục năm mà
Thời gian yêu nhau ngắn như vậy, cảm xúc mãnh liệt dâng trào qua đi, nhất định phải tìm một người tâm đầu ý hợp.”
Trương Thanh: “Ai da, sống qua ngày thôi mà cần gì nhiều chuyện cảm xúc mãnh liệt như thế, sống qua ngày vốn dĩ là sống một cách bình dị
Các em vẫn còn trẻ, toàn là nói chuyện tình yêu thôi
Sống cùng một người năm năm mười năm, tình cảm mãnh liệt sẽ thành tình thân.”
Trương Thanh luôn lấy dáng vẻ người từng trải giảng giải cho mấy người nhỏ tuổi các cô nghe, Hạ Chí và Lưu Dương vẫn chưa kết hôn, đối với chuyện hôn nhân không có khái niệm gì, Trần Bắc Đình thì cảm thán quan hệ mẹ chồng nàng dâu khó sống chung.
Đang nói chuyện, bên ngoài hành lang đột nhiên có mấy người đi qua, ánh mắt Lưu Dương mới thoáng nhìn qua thì hoảng hốt kêu thành tiếng: “Oa, năm nay Tiêu tổng tới rồi, em muốn đi xem thử.” Lưu Dương là một đứa mê trai, còn là một đứa mê trai ra mặt, vừa thấy Tiểu tổng thì giống như mất hồn vậy
Hạ Chí tò mò nhìn ra bên ngoài, đó là ông chủ lớn Tiếu Nam của công ty, anh ta đang ngồi trên ghế da trong văn phòng, Hà Lý khúm núm, mấy vị quản lý khác cũng buông công việc đang dở và đi vào văn phòng ông chủ lớn
Qua một lúc, Hạ Chí chỉ thấy một cái bóng, lần này cô nhìn xuyên qua cửa sổ phía xa xa, mơ hồ nhìn thấy một gương mặt chính diện, cũng không biết tại sao cô lại nghĩ đến Nguyễn Tấn
Ngoại hình của Tiểu Nam và Nguyễn Tấn không hề giống nhau nhưng khí chất nho nhã lại rất giống
Trần Bắc Đình cười trêu chọc cô: “Hạ Chí, lẽ nào bệnh mê trai của em gái Dương cũng đã truyền nhiễm cho em rồi.”
Hạ Chí kéo tầm mắt về, ngại ngùng trở lại chỗ ngồi: “Đâu có, em không hứng thú với người đã kết hôn đâu
Em chỉ xem em gái Dương muốn làm gì mà thôi.”
“Em gái Dương đang làm gì?”
Hạ Chí cười: “Cô ấy giành việc của thư ký, pha cà phê rót trà cho mọi người.” Đang nói thì Lưu Dương bưng một cái khay đưa cho các chị em trong văn phòng một người một ly cà phê
Trần Bắc Đình trêu chọc: “Úi chà, em gái Dương, còn có phần của bọn chị nữa sao?” “Đúng đó, pha nhiều lắm.” “Sao không ở trong văn phòng của ông chủ làm cô thư ký nhỏ đi?” Lưu Dương bĩu môi, không vui nói: “Ông chủ bảo em đi ra, họ muốn bàn công việc.”
Mọi người bật cười, Trương Thanh nói: “Em gái Dương, em mê ai cũng được nhưng mê ông chủ thì có ích gì, anh ấy đã kết hôn rồi.” “Tiểu tổng đẹp trai nên em nhìn nhiều chút thôi, em thích đàn ông đẹp trai
Em còn thích Ngô Ngạn Tổ, Ngô Ngạn Tổ cũng kết hôn rồi đó thôi.”
“Một cô gái chưa kết hôn như em toàn nói thích người này thích người kia, không biết ngại hả?”
“Ai da chị Trương, chị đúng là lo nhiều quá rồi
Em chỉ thích nhìn trai đẹp thôi mà, những chuyện trái với lẽ thường em sẽ không làm đầu
Rốt cuộc các chị có muốn uống cà phê không? Không uống em bưng đến phòng sát vách đó.”
“Muốn, muốn, muốn, cảm ơn em gái Dương.” Rất nhiều lúc Hạ Chỉ thật sự rất phục Lưu Dương, thích gì thì làm đó, ngay thẳng, nhiệt tình, không bị cản trở, không câu nệ tiểu tiết, lại còn biết điểm mấu chốt ở đâu
Mà cô thì toàn là tự gây áp lực cho bản thân, không dám đối diện, không dám thừa nhận, còn luôn im lặng.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook