Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
quân hôn chớp nhoáng-501
Chương 501: Sốt cao
Hạ Chí miệng đắng lưỡi khô, cô uống ừng ực mấy ngụm nước Lưu Vũ Khâm đưa cho nhưng mà cả người vẫn mất sức như cũ, đầu váng vật.
“Chị, hôm nay chắc chắn chị không đi được, nếu không em tìm đội cứu viện đưa chị về Hàng Châu trước nhé?” Hạ Chí lắc đầu, nói yếu ớt: “Không cần, không đáng ngại đầu, chị ngủ một lát thì khỏe thôi.” “Sao lại không đáng ngại, chị xem người chị nóng như vậy, sốt nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ? Aiz, chắc chắn là do tối hôm qua vừa lạnh vừa nóng nên bị bệnh.” Hạ Chí an ủi Lưu Vũ Khâm: “Là do sức khỏe chị không tốt
Chị ngủ một giấc ở khách sạn là được3rồi, mọi người đi đi
Chạng vạng chị sẽ về Hàng Châu cùng các em.”
“Được không ạ?”
“Được, số người ban đầu của đội cứu viện không nhiều, các em đông người như vậy, đừng vì một mình chị mà làm chậm trễ mọi người.”
Lưu Vũ Khâm ngẫm nghĩ, Hạ Chí nói rất có lý, nhưng cũng không thể để một mình cô ở đây
Nghĩ một lát, cô ấy nói: “Em có thuốc cảm, chị uống rồi ngủ một giấc
Em sẽ dặn lễ tân, bảo họ đem ba bữa cơm đưa đến phòng cho chị, tiện thể theo dõi tình hình của chị.”
Hạ Chí gật đầu: “Ừ, được đấy, cảm ơn em.” Lưu Vũ Khâm nhìn đồng hồ và nói: “Chị, sắp đến giờ tập hợp rồi, em phải nhanh xuống dưới0đây
Có việc gì chị nhất định phải gọi điện thoại cho lễ tân nhé.” “Chị biết, em mau đi đi
Chị lớn như vậy cũng tự biết chăm sóc cho mình mà, đi đi.” Lưu Vũ Khâm thấy cô kiên quyết như vậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới đã có rất nhiều người tụ tập nên đành phải đi, “Thuốc và nước ấm đều ở đây, chị uống nước nhiều một chút.” “Dông dài quá, đi nhanh đi.” Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Lưu Vũ Khâm không yên tâm rời khỏi phòng
Mọi người đã tụ tập đông đúc ở bên ngoài khách sạn, sau khi bôn ba một quãng thời gian dài ngày hôm qua, hôm nay số lượng người rõ ràng ít hơn hẳn
Các tổ5trưởng đang kiểm kê số lượng người, Lưu Vũ Khâm nhìn lướt qua từ trái sang phải, bỗng nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông rất nổi bật trong đám đông.
“Anh Nguyễn, anh Nguyễn.” Lưu Vũ Khâm chạy vội đến trước mặt anh, phấn khởi nói: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp được anh
Hôm qua em tìm anh cả buổi cũng không thấy anh đâu.” Lúc này ánh nắng đã lên, nụ cười của Nguyễn Tấn cũng dịu dàng như nắng sớm, “Hôm qua tôi ở phía sau cùng, em ở đằng trước nên đương nhiên không thấy tôi” Nguyễn Tấn nhìn về phía sau cô và hỏi: “Sao hôm nay có một mình em thế?”
Lưu Vũ Khâm không hiểu rõ ý của Nguyễn Tân, tưởng rằng anh đang4hỏi các bạn học của cô: “À, bọn họ tập hợp ở bên kia, em tới đây chào anh
Hoạt động lần này ít nhiều nhờ có anh...”
“Suyt...” Nguyễn Tấn đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cô đừng nói ra
Lưu Vũ Khâm lập tức gật đầu: “Anh Nguyễn, chờ kết thúc hoạt động, em mời anh ăn cơm nhé.”
Nguyễn Tấn lắc đầu từ chối một cách uyển chuyển: “Để một sinh viên mời ăn cơm, tôi ngại lắm
Tôi nhận tấm lòng của em, nhưng mà tôi thật sự không có thời gian.” Lúc này, Lưu Vũ Khâm nhận được cuộc gọi của lễ tân, cô ngượng ngùng nhìn Nguyễn Tấn và nghiêng người sang nghe điện thoại: “Alo, chuyện gì?..
Ồ, vâng vâng, chị ấy bị sốt nhẹ, nấu ít cháo9trắng thanh đạm là tốt nhất ạ
Vậy cảm ơn đầu bếp của các chị ạ..
Vâng, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Lưu Vũ Khâm quay đầu, thuận miệng nói: “Chị em không chịu nổi nên bị bệnh, haiz.”
Nguyễn Tân nhíu mày, nụ cười tươi rói biến mất trong chớp mắt, nôn nóng hỏi: “Cô ấy không sao chứ? Có cần trở về trước không?”
“Em cũng nói như vậy, nhưng chị ấy kiên quyết trở về cùng mọi người, nên để chị ấy ở lại khách sạn ngủ tạm.” Bên kia có người gọi Lưu Vũ Khâm, Lưu Vũ Khâm vẫy tay tạm biệt Nguyễn Tấn: “Anh Nguyễn, bên kia đang gọi em, em đi trước đây.”
“À được, đi đi.” Nguyễn Tân không nghĩ nhiều, quay người chào bạn cùng tổ, báo rời đội trước
Trở lại khách sạn, Nguyễn Tấn đến quầy lễ tân và nói: “Xin chào, tôi là bạn của cô Hạ Chí ở phòng 306
Cô ấy bị sốt nên ở trong phòng nghỉ ngơi
Tôi không yên tâm nên muốn thăm cô ấy một lát, có thể mở cửa giúp tôi không?”
“Chờ một lát, tôi phải xác nhận với cô Hạ mới được, xin hỏi anh họ gì?” Nguyễn Tấn do dự, nếu Hạ Chí biết là anh, liệu có để cho anh vào không?! Anh nghĩ tới tên của đội trưởng đội cứu viện, thế là anh nói: “Tôi họ Trương, ở đội cứu viện.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng 306, nhưng mà điện thoại đổ chuông một hồi lâu vẫn không có người bắt máy
Cô gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai bắt máy, “Chẳng lẽ cô Hạ không ở trong phòng?” Nguyễn Tấn bắt đầu lo lắng: “Có thể đã xảy ra chuyện, đi xem thử đi.” “Chuyện này...” “Đừng kéo dài thời gian, cô đi cùng tôi xem thử là được
Cô ấy bị sốt, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, khách sạn các cô không chịu nổi trách nhiệm đâu.” Nhân viên lễ tân nghe thể cũng đúng: “Được rồi..
Tiểu Trần, Tiểu Trần, đi cùng anh này đến phòng 306 xem tình hình thế nào.”
Dưới sự tranh thủ của Nguyễn Tấn, cuối cùng nhân viên phục vụ cẩm thẻ phòng mở phòng 306 ra, điện thoại không có ai nhận, gõ cửa cũng không ai đáp lại, chỉ có thể quét thẻ để vào
May mắn lúc đi vào, Hạ Chí đang nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm dính bết vào da đầu như vừa mới gội
Nguyễn Tấn bước nhanh vào, sờ trán và mặt của cô, cực kỳ nóng: “Tiểu Chí, Tiểu Chí..” Anh gọi cô nhưng cô không hề có chút xíu phản ứng nào
Nhân viên phục vụ đi cùng cũng hơi sợ: “Anh ơi, cô ấy bị sốt cao như vậy, xem ra nhất định phải đưa đến bệnh viện.”
Nguyễn Tấn hỏi: “Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?” “Ở thị trấn ngay chân núi XX, lái xe mất khoảng một tiếng.”
“Cậu ra ngoài trước, tôi mặc quần áo cho cô ấy.” Nói xong, Nguyễn Tấn rút ví đưa cho nhân viên phục vụ một ít tiền: “Xin tìm giúp tôi một chiếc xe
Tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Nhân viên phục vụ cầm tiền, không hề ít, cậu ta gật đầu đồng ý: “Vâng.” Nguyễn Tấn vừa mặc quần áo cho Hạ Chí vừa gọi cô: “Tiểu Chí, là anh, em có nghe thấy không? Tiểu Chí?” Hạ Chí mơ màng tỉnh dậy, nhưng mở mắt ra rồi lại nhắm lại, mũi cô thở ra toàn hơi nóng, vừa gấp gáp vừa nóng rực
Nguyễn Tấn mặc xong quần áo cho cô, không nói lời thừa thãi mà bể cô lên đi ra ngoài
Hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ rất tốt, nhanh chóng tìm được xe và đang chờ trước của khách sạn, Nguyễn Tân ôm Hạ Chí ngồi lên xe: “Bác tài, lái xe đi, nhanh lên.” Đường núi gập ghềnh, cũng may tài xế đã quen thuộc đoạn đường này, cả quãng đường đi thẳng đến thị trấn không hề bị gián đoạn
Hạ Chỉ bị sốt đến mức lơ mơ không rõ, vẫn luôn nằm trong lòng Nguyễn Tấn
Giữa chừng cô tỉnh lại vài lần, nhưng đừng nói đến mở miệng, ngay cả mở mắt cũng không có sức lực
Cô chỉ biết có một giọng nói luôn lải nhải không ngừng bên tai, cực kì ồn ào
Ở bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Hạ Chí, 39 độ 7, sắp đến 40 độ, mà cô đã xuất hiện tình trạng mất nước, không chữa trị kịp thời sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn
Mùa xuân vốn dĩ là mùa dễ bị cảm, trong phòng truyền dịch đã kín chỗ, giường bệnh đã không còn từ lâu, chỉ có thể ngồi trên ghế dựa
Ý tá tiêm thuốc hạ sốt cho Hạ Chí rồi truyền dịch, còn cầm túi nước đá chườm lên trán cho cô
Nguyễn Tấn thấy cô vẫn hôn mê bèn hỏi: “Cứ vậy thôi sao?”
Y tá: “Cứ như vậy thôi, phải nửa tiếng sau thuốc hạ sốt mới có hiệu quả.” Nguyễn Tấn nhìn thứ xung quanh, tất cả đều người bệnh, cãi cọ ồn ào: “Y tá, có giường bệnh thì báo cho tôi biết.” Y tá hỏi ngược lại: “Người già 70 tuổi cũng ngồi ghế dựa, có giường bệnh không phải nên nhường cho người già đầu tiên à?” “...” Nguyễn Tấn không phản bác được, ở bệnh viện nhỏ, cơ sở vật chất có hạn
Thôi bỏ đi, tạm chấp nhận trước đã
Sau đó y tá đi lo chỗ khác, quá nhiều người bệnh nên người chờ truyền dịch trên hành lang cũng không hề ít
Nguyễn Tân nắm tay Hạ Chí, anh cũng không thể làm gì, chỉ có thể canh chừng ở bên cạnh đợi cô hạ sốt
Chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều, Hạ Chí ra rất nhiều mồ hôi
Nguyễn Tấn sờ trán cô, vẫn còn sốt như cũ, nhưng đã bớt nóng đi rất nhiều so với trước đó.
“Tiểu Chí, Tiểu Chí?” Anh khẽ gọi cô.
Cuối cùng Hạ Chí cũng có phản ứng, cô từ từ mở mắt, cảm thấy cả người đều lạnh: “Lạnh...” Cô khẽ mở miệng nói: “Lạnh quá!” Nguyễn Tấn cởi áo khoác đắp lên người cô rồi đỡ cô dậy ôm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Thế này có đỡ hơn không?”
Hạ Chí đẩy anh, thều thào nói: “Sao lại là anh?” Cô tưởng mình đang nằm mơ, mơ mơ màng màng, từ khách sạn đến bệnh viện, suốt đường đi cô vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nguyễn Tấn không trả lời thắc mắc của cô mà quan tâm hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không? Đói không?..
Em đừng động đậy, bây giờ cơ thể em rất yếu, chờ khỏi bệnh rồi hẵng so sức lực với anh.”
Hạ Chí không phản kháng nữa, đầu choáng váng, miệng khô, dạ dày thì nóng, cả người đều không thoải mái
Y tá đến chỗ bọn họ, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, 38 độ, cuối cùng cũng hạ sốt nhưng vẫn phải tiếp tục truyền dịch
“Uống nước đi, em ra rất nhiều mồ hôi.” Nguyễn Tấn đặt cô nằm xong và nói thêm: “Anh đi rót ít nước nóng.”
Hạ chí không nói chuyện, chỉ trợn tròn mắt nhìn bóng lưng của Nguyễn Tân, cô không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây, còn đột ngột đến thế
Nơi này là vùng núi, ắt hẳn không phải ngẫu nhiên gặp được một cách trùng hợp như vậy chứ?!
Nguyễn Tân rót nước ấm đến, cẩn thận đỡ cô dậy và đút cho cô uống
Hạ Chí nhìn anh, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, mà Nguyễn Tấn dường như biết suy nghĩ của cô, nở nụ cười nói: “Uống nước trước, chờ truyền dịch xong, cơ thể của em bình phục một chút rồi lại nói sau, được không?” Hạ Chí há miệng uống một ngụm nước ấm, hơi nóng, uống vào vừa đủ, dạ dày cũng dễ chịu hơn
“Mấy giờ rồi?” Uống nước xong, cô hỏi
Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ: “Bốn giờ rưỡi.” Sáu giờ xe buýt sẽ về Hàng Châu, tôi phải về khách sạn.” Nguyễn Tấn đề vai cô lại và nói: “Đừng vội, anh đã gọi điện thoại cho Lưu Vũ Khâm rồi
Bọn họ sẽ đi theo lịch trình, chúng ta về riêng.”
“Ai muốn đi riêng với anh?!”
“Với cái thân bây giờ của em cũng không đi được, bình nước biển này vừa treo lên, từ đây về khách sạn cũng mất một tiếng, chờ chúng ta về khách sạn ít nhất là bảy giờ rồi
Em muốn nhiều người như vậy chờ một mình em hay sao?”
“...” Hạ Chí không nói nên lời, dường như trước mắt cũng chỉ có thể làm như anh nói.
Nguyễn Tấn an ủi: “Hôm nay anh chắc chắn sẽ đưa em về an toàn, em cứ yên tâm đi.”
Hạ Chí lườm anh, lại hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa?” Nguyễn Tấn lắc đầu
Hạ Chí mím môi, trong lòng có thêm cảm giác áy náy, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không muốn nói gì thêm với anh nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
“Chị, hôm nay chắc chắn chị không đi được, nếu không em tìm đội cứu viện đưa chị về Hàng Châu trước nhé?” Hạ Chí lắc đầu, nói yếu ớt: “Không cần, không đáng ngại đầu, chị ngủ một lát thì khỏe thôi.” “Sao lại không đáng ngại, chị xem người chị nóng như vậy, sốt nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ? Aiz, chắc chắn là do tối hôm qua vừa lạnh vừa nóng nên bị bệnh.” Hạ Chí an ủi Lưu Vũ Khâm: “Là do sức khỏe chị không tốt
Chị ngủ một giấc ở khách sạn là được3rồi, mọi người đi đi
Chạng vạng chị sẽ về Hàng Châu cùng các em.”
“Được không ạ?”
“Được, số người ban đầu của đội cứu viện không nhiều, các em đông người như vậy, đừng vì một mình chị mà làm chậm trễ mọi người.”
Lưu Vũ Khâm ngẫm nghĩ, Hạ Chí nói rất có lý, nhưng cũng không thể để một mình cô ở đây
Nghĩ một lát, cô ấy nói: “Em có thuốc cảm, chị uống rồi ngủ một giấc
Em sẽ dặn lễ tân, bảo họ đem ba bữa cơm đưa đến phòng cho chị, tiện thể theo dõi tình hình của chị.”
Hạ Chí gật đầu: “Ừ, được đấy, cảm ơn em.” Lưu Vũ Khâm nhìn đồng hồ và nói: “Chị, sắp đến giờ tập hợp rồi, em phải nhanh xuống dưới0đây
Có việc gì chị nhất định phải gọi điện thoại cho lễ tân nhé.” “Chị biết, em mau đi đi
Chị lớn như vậy cũng tự biết chăm sóc cho mình mà, đi đi.” Lưu Vũ Khâm thấy cô kiên quyết như vậy, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, phía dưới đã có rất nhiều người tụ tập nên đành phải đi, “Thuốc và nước ấm đều ở đây, chị uống nước nhiều một chút.” “Dông dài quá, đi nhanh đi.” Sau khi đã sắp xếp ổn thỏa, Lưu Vũ Khâm không yên tâm rời khỏi phòng
Mọi người đã tụ tập đông đúc ở bên ngoài khách sạn, sau khi bôn ba một quãng thời gian dài ngày hôm qua, hôm nay số lượng người rõ ràng ít hơn hẳn
Các tổ5trưởng đang kiểm kê số lượng người, Lưu Vũ Khâm nhìn lướt qua từ trái sang phải, bỗng nhiên, cô nhìn thấy một người đàn ông rất nổi bật trong đám đông.
“Anh Nguyễn, anh Nguyễn.” Lưu Vũ Khâm chạy vội đến trước mặt anh, phấn khởi nói: “Cuối cùng hôm nay cũng gặp được anh
Hôm qua em tìm anh cả buổi cũng không thấy anh đâu.” Lúc này ánh nắng đã lên, nụ cười của Nguyễn Tấn cũng dịu dàng như nắng sớm, “Hôm qua tôi ở phía sau cùng, em ở đằng trước nên đương nhiên không thấy tôi” Nguyễn Tấn nhìn về phía sau cô và hỏi: “Sao hôm nay có một mình em thế?”
Lưu Vũ Khâm không hiểu rõ ý của Nguyễn Tân, tưởng rằng anh đang4hỏi các bạn học của cô: “À, bọn họ tập hợp ở bên kia, em tới đây chào anh
Hoạt động lần này ít nhiều nhờ có anh...”
“Suyt...” Nguyễn Tấn đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu cô đừng nói ra
Lưu Vũ Khâm lập tức gật đầu: “Anh Nguyễn, chờ kết thúc hoạt động, em mời anh ăn cơm nhé.”
Nguyễn Tấn lắc đầu từ chối một cách uyển chuyển: “Để một sinh viên mời ăn cơm, tôi ngại lắm
Tôi nhận tấm lòng của em, nhưng mà tôi thật sự không có thời gian.” Lúc này, Lưu Vũ Khâm nhận được cuộc gọi của lễ tân, cô ngượng ngùng nhìn Nguyễn Tấn và nghiêng người sang nghe điện thoại: “Alo, chuyện gì?..
Ồ, vâng vâng, chị ấy bị sốt nhẹ, nấu ít cháo9trắng thanh đạm là tốt nhất ạ
Vậy cảm ơn đầu bếp của các chị ạ..
Vâng, cảm ơn.”
Cúp điện thoại, Lưu Vũ Khâm quay đầu, thuận miệng nói: “Chị em không chịu nổi nên bị bệnh, haiz.”
Nguyễn Tân nhíu mày, nụ cười tươi rói biến mất trong chớp mắt, nôn nóng hỏi: “Cô ấy không sao chứ? Có cần trở về trước không?”
“Em cũng nói như vậy, nhưng chị ấy kiên quyết trở về cùng mọi người, nên để chị ấy ở lại khách sạn ngủ tạm.” Bên kia có người gọi Lưu Vũ Khâm, Lưu Vũ Khâm vẫy tay tạm biệt Nguyễn Tấn: “Anh Nguyễn, bên kia đang gọi em, em đi trước đây.”
“À được, đi đi.” Nguyễn Tân không nghĩ nhiều, quay người chào bạn cùng tổ, báo rời đội trước
Trở lại khách sạn, Nguyễn Tấn đến quầy lễ tân và nói: “Xin chào, tôi là bạn của cô Hạ Chí ở phòng 306
Cô ấy bị sốt nên ở trong phòng nghỉ ngơi
Tôi không yên tâm nên muốn thăm cô ấy một lát, có thể mở cửa giúp tôi không?”
“Chờ một lát, tôi phải xác nhận với cô Hạ mới được, xin hỏi anh họ gì?” Nguyễn Tấn do dự, nếu Hạ Chí biết là anh, liệu có để cho anh vào không?! Anh nghĩ tới tên của đội trưởng đội cứu viện, thế là anh nói: “Tôi họ Trương, ở đội cứu viện.”
“Vâng, xin chờ một lát.” Nhân viên lễ tân gọi điện thoại cho phòng 306, nhưng mà điện thoại đổ chuông một hồi lâu vẫn không có người bắt máy
Cô gọi thêm lần nữa, vẫn không có ai bắt máy, “Chẳng lẽ cô Hạ không ở trong phòng?” Nguyễn Tấn bắt đầu lo lắng: “Có thể đã xảy ra chuyện, đi xem thử đi.” “Chuyện này...” “Đừng kéo dài thời gian, cô đi cùng tôi xem thử là được
Cô ấy bị sốt, lỡ đâu xảy ra chuyện gì, khách sạn các cô không chịu nổi trách nhiệm đâu.” Nhân viên lễ tân nghe thể cũng đúng: “Được rồi..
Tiểu Trần, Tiểu Trần, đi cùng anh này đến phòng 306 xem tình hình thế nào.”
Dưới sự tranh thủ của Nguyễn Tấn, cuối cùng nhân viên phục vụ cẩm thẻ phòng mở phòng 306 ra, điện thoại không có ai nhận, gõ cửa cũng không ai đáp lại, chỉ có thể quét thẻ để vào
May mắn lúc đi vào, Hạ Chí đang nằm trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi, tóc ướt đẫm dính bết vào da đầu như vừa mới gội
Nguyễn Tấn bước nhanh vào, sờ trán và mặt của cô, cực kỳ nóng: “Tiểu Chí, Tiểu Chí..” Anh gọi cô nhưng cô không hề có chút xíu phản ứng nào
Nhân viên phục vụ đi cùng cũng hơi sợ: “Anh ơi, cô ấy bị sốt cao như vậy, xem ra nhất định phải đưa đến bệnh viện.”
Nguyễn Tấn hỏi: “Bệnh viện gần đây nhất ở đâu?” “Ở thị trấn ngay chân núi XX, lái xe mất khoảng một tiếng.”
“Cậu ra ngoài trước, tôi mặc quần áo cho cô ấy.” Nói xong, Nguyễn Tấn rút ví đưa cho nhân viên phục vụ một ít tiền: “Xin tìm giúp tôi một chiếc xe
Tôi muốn đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Nhân viên phục vụ cầm tiền, không hề ít, cậu ta gật đầu đồng ý: “Vâng.” Nguyễn Tấn vừa mặc quần áo cho Hạ Chí vừa gọi cô: “Tiểu Chí, là anh, em có nghe thấy không? Tiểu Chí?” Hạ Chí mơ màng tỉnh dậy, nhưng mở mắt ra rồi lại nhắm lại, mũi cô thở ra toàn hơi nóng, vừa gấp gáp vừa nóng rực
Nguyễn Tấn mặc xong quần áo cho cô, không nói lời thừa thãi mà bể cô lên đi ra ngoài
Hiệu suất làm việc của nhân viên phục vụ rất tốt, nhanh chóng tìm được xe và đang chờ trước của khách sạn, Nguyễn Tân ôm Hạ Chí ngồi lên xe: “Bác tài, lái xe đi, nhanh lên.” Đường núi gập ghềnh, cũng may tài xế đã quen thuộc đoạn đường này, cả quãng đường đi thẳng đến thị trấn không hề bị gián đoạn
Hạ Chỉ bị sốt đến mức lơ mơ không rõ, vẫn luôn nằm trong lòng Nguyễn Tấn
Giữa chừng cô tỉnh lại vài lần, nhưng đừng nói đến mở miệng, ngay cả mở mắt cũng không có sức lực
Cô chỉ biết có một giọng nói luôn lải nhải không ngừng bên tai, cực kì ồn ào
Ở bệnh viện, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Hạ Chí, 39 độ 7, sắp đến 40 độ, mà cô đã xuất hiện tình trạng mất nước, không chữa trị kịp thời sẽ thật sự xảy ra chuyện lớn
Mùa xuân vốn dĩ là mùa dễ bị cảm, trong phòng truyền dịch đã kín chỗ, giường bệnh đã không còn từ lâu, chỉ có thể ngồi trên ghế dựa
Ý tá tiêm thuốc hạ sốt cho Hạ Chí rồi truyền dịch, còn cầm túi nước đá chườm lên trán cho cô
Nguyễn Tấn thấy cô vẫn hôn mê bèn hỏi: “Cứ vậy thôi sao?”
Y tá: “Cứ như vậy thôi, phải nửa tiếng sau thuốc hạ sốt mới có hiệu quả.” Nguyễn Tấn nhìn thứ xung quanh, tất cả đều người bệnh, cãi cọ ồn ào: “Y tá, có giường bệnh thì báo cho tôi biết.” Y tá hỏi ngược lại: “Người già 70 tuổi cũng ngồi ghế dựa, có giường bệnh không phải nên nhường cho người già đầu tiên à?” “...” Nguyễn Tấn không phản bác được, ở bệnh viện nhỏ, cơ sở vật chất có hạn
Thôi bỏ đi, tạm chấp nhận trước đã
Sau đó y tá đi lo chỗ khác, quá nhiều người bệnh nên người chờ truyền dịch trên hành lang cũng không hề ít
Nguyễn Tân nắm tay Hạ Chí, anh cũng không thể làm gì, chỉ có thể canh chừng ở bên cạnh đợi cô hạ sốt
Chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều, Hạ Chí ra rất nhiều mồ hôi
Nguyễn Tấn sờ trán cô, vẫn còn sốt như cũ, nhưng đã bớt nóng đi rất nhiều so với trước đó.
“Tiểu Chí, Tiểu Chí?” Anh khẽ gọi cô.
Cuối cùng Hạ Chí cũng có phản ứng, cô từ từ mở mắt, cảm thấy cả người đều lạnh: “Lạnh...” Cô khẽ mở miệng nói: “Lạnh quá!” Nguyễn Tấn cởi áo khoác đắp lên người cô rồi đỡ cô dậy ôm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Thế này có đỡ hơn không?”
Hạ Chí đẩy anh, thều thào nói: “Sao lại là anh?” Cô tưởng mình đang nằm mơ, mơ mơ màng màng, từ khách sạn đến bệnh viện, suốt đường đi cô vẫn cho rằng mình đang nằm mơ.
Nguyễn Tấn không trả lời thắc mắc của cô mà quan tâm hỏi: “Có đỡ hơn chút nào không? Đói không?..
Em đừng động đậy, bây giờ cơ thể em rất yếu, chờ khỏi bệnh rồi hẵng so sức lực với anh.”
Hạ Chí không phản kháng nữa, đầu choáng váng, miệng khô, dạ dày thì nóng, cả người đều không thoải mái
Y tá đến chỗ bọn họ, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, 38 độ, cuối cùng cũng hạ sốt nhưng vẫn phải tiếp tục truyền dịch
“Uống nước đi, em ra rất nhiều mồ hôi.” Nguyễn Tấn đặt cô nằm xong và nói thêm: “Anh đi rót ít nước nóng.”
Hạ chí không nói chuyện, chỉ trợn tròn mắt nhìn bóng lưng của Nguyễn Tân, cô không hiểu sao anh lại xuất hiện ở đây, còn đột ngột đến thế
Nơi này là vùng núi, ắt hẳn không phải ngẫu nhiên gặp được một cách trùng hợp như vậy chứ?!
Nguyễn Tân rót nước ấm đến, cẩn thận đỡ cô dậy và đút cho cô uống
Hạ Chí nhìn anh, trong lòng có rất nhiều câu hỏi, mà Nguyễn Tấn dường như biết suy nghĩ của cô, nở nụ cười nói: “Uống nước trước, chờ truyền dịch xong, cơ thể của em bình phục một chút rồi lại nói sau, được không?” Hạ Chí há miệng uống một ngụm nước ấm, hơi nóng, uống vào vừa đủ, dạ dày cũng dễ chịu hơn
“Mấy giờ rồi?” Uống nước xong, cô hỏi
Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ: “Bốn giờ rưỡi.” Sáu giờ xe buýt sẽ về Hàng Châu, tôi phải về khách sạn.” Nguyễn Tấn đề vai cô lại và nói: “Đừng vội, anh đã gọi điện thoại cho Lưu Vũ Khâm rồi
Bọn họ sẽ đi theo lịch trình, chúng ta về riêng.”
“Ai muốn đi riêng với anh?!”
“Với cái thân bây giờ của em cũng không đi được, bình nước biển này vừa treo lên, từ đây về khách sạn cũng mất một tiếng, chờ chúng ta về khách sạn ít nhất là bảy giờ rồi
Em muốn nhiều người như vậy chờ một mình em hay sao?”
“...” Hạ Chí không nói nên lời, dường như trước mắt cũng chỉ có thể làm như anh nói.
Nguyễn Tấn an ủi: “Hôm nay anh chắc chắn sẽ đưa em về an toàn, em cứ yên tâm đi.”
Hạ Chí lườm anh, lại hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa?” Nguyễn Tấn lắc đầu
Hạ Chí mím môi, trong lòng có thêm cảm giác áy náy, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, không muốn nói gì thêm với anh nữa.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook