Ba giờ rưỡi chiều, hôm nay trời tối hơn mấy hôm trước, xe Giang Hạo đỗ ở bãi xe, hoa tuyết lả tả rơi qua kính chắn gió, màu trắng, óng ánh long lanh.
Kiều Tâm Duy vui vẻ: “Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi, mau dừng xe lại”
Thấy cô như vậy, Giang Hạo đành phải đạp phanh dừng xe ven đường.
Xe dừng lại, Kiều Tâm Duy xông ra ngoài như con vịt nhỏ, có rất vui vẻ.
Đợt tuyết này tới rất sớm, nhưng lại không quá lớn, từng hạt tuyết như lông ngỗng rơi xuống phất phơ, cô nhếch môi dang tay xoay vòng vòng, giày liên tục đạp lên lớp tuyết đã rơi xuống đất.
Giang Hạo khinh thường, chỉ là tuyết thôi mà, có cần phải vui thế không, ấu trĩ.
Anh nhìn đồng hồ, nhịn không được bảo: “Này, tuyết vừa rơi thôi, trên đất không có tuyết đọng nhiều, em giẫm làm gì? Trước giờ chưa thấy tuyết rơi à?”
Kiều Tâm Duy làm mặt quỷ với anh: “Anh thì biết gì, hừ!”
Cô không thèm để ý tới Giang Hạo, tự chơi tự vui.
Giây phút này, cô như trở lại tuổi mười tám, dang hai tay đón tuyết, sau đó để đóa hoa tuyết xinh đẹp hòa tan trong tay.
Giang Hạo ở bộ đội đầy kỷ luật nhiều năm, anh cực kì không thích những chuyện làm mất thời gian kiểu này, anh nâng cao giọng: “Không đi thì sẽ tới giờ cao điểm đấy, lúc đó về muộn thì không kịp giờ đầu, không phải tuyết rơi thôi à, chưa từng thấy tuyết rơi lần nào hả?”
“Hừ, anh đã giống cọc gỗ không tình thú thì thôi đi, còn không cho người ta có sở thích à, ích kỉ, đáng thương”
Kiều Tâm Duy mắng thầm, mở cửa ngồi vào xe.
Giang Hạo vừa lái xe vừa tức giận bảo: “Nếu em thích tuyết vậy thì khi nào rảnh, cho em đến núi Đại Tuyết ở Đông Bắc chơi mấy ngày, lúc đó sẽ biết mùi”
“Mùi gì? Đừng làm như anh biết rõ lắm đấy”
“Đương nhiên là biết, hồi trước tôi ở quân khu phía Bắc hai năm, tuyết ở đấy rơi hơn nửa năm, tuyết lớn đã chẳng đẹp gì mà còn gây tai nạn, em...”
“Ôi, dừng lại!”
Kiều Tâm Duy thấy Giang Hạo bắt đầu dùng giọng điệu dạy dỗ nói luyên thuyên thì kêu ngừng, cô cười bảo: “Phía trước có chướng ngại vật, đừng để đâm vào”
Giang Hạo liếc cố, quay lại nghiêm túc lái xe.
Lúc này, điện thoại di động của Kiều Tâm Duy vang lên, là Vân Thanh gửi tin nhắn đến.
- “Tình yêu à, chúc cậu sinh nhật vui vẻ, mãi yêu cậu, tim tim”
Kiều Tâm Duy cười cười, đúng vậy, hôm nay là sinh nhật cô, trừ Vân Thanh ra thì chỉ có mấy người bạn học cũ nhớ, mặc dù chỉ là đôi câu chúc ngắn ngủi nhưng cũng đủ rồi.
Đột nhiên nụ cười của cô cứng lại, tay chạm vào tin nhắn chúc mừng sinh nhật từ dãy số không lưu, nhưng dãy số dài này lại rất quen thuộc, năm nào cũng nhắn, bảy năm liền luôn gửi cho cô vào ngày hôm nay.
Nhưng cô chỉ dừng mấy giây thôi, niềm vui và nỗi buồn của cô đã không còn bị Kỷ Tiểu Hải ảnh hưởng nữa rồi.
“Hôm nay là sinh nhật em à?”
So với sự hung hăng lúc này, giọng của Giang Hạo dịu dàng hơn nhiều: “Sao không nói sớm?”
Nếu biết hôm nay là sinh nhật cô thì anh sẽ không tức giận với cô rồi.
Kiều Tâm Duy vừa đánh chữ vừa nói: “Nói sớm hay nói muốn có gì khác à, tôi không quan tâm sinh nhật gì đấy cho lắm”
Trả lời tin nhắn xong, cô quay ra nhìn bầu trời ngoài cửa xe: “Nhưng hôm nay tuyết rơi, tôi rất vui.
Anh không hiểu được sự hài lòng của tôi đâu? “Ồ, tôi không cần phải hiểu”
Giang Hạo lắc đầu không nói nữa, đúng là một cô gái ngốc.
Bình luận facebook