Có một số việc, chỉ trở nên rõ ràng khi tới một mức độ nào đó.
Tiếng thở dốc nặng nề của hai người trong căn phòng yên tĩnh có vẻ lớn hơn bình thường, Kiều Tâm Duy mơ màng chớp mắt nhìn Giang Hạo, cổ cam tâm tình nguyện giao cơ thể và trái tim mình cho người đàn ông này.
Giang Hạo vẫn luôn nghiêm khắc, giờ phút này trong ánh mắt tất cả đều là tình cảm dịu dàng, anh vươn tay, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ven sợi tóc dính ở má cổ sang bên tai, sau đó cúi đầu in một nụ hôn lên mi tâm cô, như chuồn chuồn lướt nước.
Trong mơ hồ, anh hỏi: “Sao không dùng nước hoa anh tặng em?”
Kiều Tâm Duy hơi ngạc nhiên: “Ớ? Anh tặng nước hoa cho em lúc nào?”
Giang Hạo xấu hổ, đầu tiên là ho nhẹ hai tiếng, sau đó cười vỗ lên ót cố: “Ngốc, tất cả đồ trên bàn trang điểm không phải đều là tặng cho em à, ở nhà lâu như vậy mà em cũng chưa phát hiện ra”
Kiều Tâm Duy cẩn thận nhớ lại, thật sự là không có ấn tượng gì: “Xin lỗi, bình thường em không dùng nước hoa, nên không chú ý tới”
“Không cần xin lỗi, chuyện nhỏ thôi mà.”
Nghĩ đến đủ loại mâu thuẫn trước kia, nhìn lại bây giờ thẳng thắn giãi bày với nhau, Kiều Tâm Duy bỗng trở nên ngượng ngùng, cô bất an vặn vẹo người.
“Ấy, đừng nhúc nhích...”
Cô cảm giác rất rõ ràng anh lại đẩy lên một chút, anh còn ở bên trong, cô càng thêm thẹn thùng, lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, vội vàng nghiêng mặt đi.
Giang Hạo cong môi cười, nhéo khuôn mặt cô lắc lắc, sau đó, anh ôm chặt cổ rồi lật người lại, để cổ ở bên trên.
Anh sợ đè bẹp cô mất.
Nhịp tim của Kiều Tâm Duy tăng tốc, nhìn trái ngó phải, nhưng không dám nhìn anh.
Tư thế này quá mờ ám, cô thật sự không quen.
“Ở lại đi, chờ đến năm mới chúng ta lại cùng về”
Giang Hạo lại đề nghị, vuốt ve gáy cô, để cô nằm trên ngực mình.
Cô nghe thấy tiếng tim anh đập, cũng nhanh như của mình vậy: “Em có muốn đi cũng không đi được, không phải đường bị lấp kín rồi à, chờ đến năm mới, anh phải đến thăm ba mẹ em.”
“Chắc chắn.”
Giữa hai người lại yên lặng, chỉ có tiếng thở dốc hết đợt này đến đợt khác.
Giang Hạo ôm chặt cô, mái tóc dài rối tung của cô xõa trên người anh, hơi ngứa, nhưng nhiều hơn là hạnh phúc, hạnh phúc đã mất từ lâu.
Trong một khoảnh khắc, anh hoảng hốt, dường như nhìn thấy người đã rời xa mình năm năm kia lại nằm trong vòng tay, cô ấy của khi đó cũng dịu dàng như nước.
Thời gian thấm thoát, loáng cái đã năm năm trôi qua, cô ấy đã qua đời năm năm.
Năm năm, sớm đã là cảnh còn người mất.
Thời gian quả nhiên là liều thuốc chữa lành tốt nhất, bây giờ anh cũng lại có người để ý, cũng có cảm giác hạnh phúc, anh không cần phải tự đau khổ nữa.
Ôm Kiều Tâm Duy, đây là cô vợ mới cưới của anh, cố trẻ tuổi lạc quan, có lúc ngang bướng ương ngạnh, cũng có lúc hiểu chuyện biết lý lẽ, nói tóm lại anh rất hài lòng đối với cô.
Anh biết đây là một phần trách nhiệm, cũng là một phần vướng bận.
“Ý, trên vai anh sao có nhiều vết thương vậy?”
Bỗng nhiên, Kiều Tâm Duy kinh ngạc kêu lên, bám vào vai anh để xem cho rõ ràng: “Là lúc cứu hộ bị thương à? Oa, trên lưng cũng có rất nhiều, các anh gặp phải sói tuyết à?”
Giang Hạo dở khóc dở cười: “Sói tuyết mà có thể cào lưng anh bị thương mà không rách quần áo à? Đây còn không phải kiệt tác tối qua của em sao, em cũng để lại trên người anh rất nhiều dấu ấn đó”
“Khụ khụ, khụ khụ khụ...
Thật sự là em cào à?”
“Còn ai vào đây?”
“Đó cũng là bị anh ép, ai bảo anh dùng vũ lực chứ”
Kiều Tâm Duy thật cẩn thận sở thử, quả thật là kết vảy thành từng dấu móng tay, chỗ nặng vẫn còn sưng: “Đau không?”
Bình luận facebook