• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân Hôn Cũng Có Ái (1 Viewer)

  • Chương 41+42

CHƯƠNG 41:


“ Em hối hận không?” Tiêu Thần hỏi.


Lâm Hạ không trả lời ngược lại hỏi: “ Anh có thể chọn lựa Triệu Ngưng Ngọc xinh đẹp động người, lại có thể giúp đỡ anh, nhưng anh lại chọn lựa em, anh có hối hận không?”


Ý của cô chính là, giữa hai người bọn họ có lẽ đều có một lựa chọn tốt hơn. Tiêu Thần cười cười, đem cô gắt gao ôm chặt vào lòng.


“ Anh trước giờ chưa từng hối hận. ” Triệu Ngưng Ngọc có lẽ có thể giúp đỡ anh trong sự nghiệp, nhưng lại không có một ai có thể làm trái tim của anh rung động mọi lúc giống như Lâm Hạ đây. Duy nhất chỉ có Lâm Hạ, mới có thể gợi lên sự ôn nhu tình cảm từ nơi nội tâm thâm sâu của anh, khiến anh khát vọng một ngôi nhà được dựng nên cùng với cô.


“ Em cũng vậy. ”


Ánh nắng ban trưa xuyên qua màn cửa sổ chiếu lên thân thể của hai người đang ôm nhau trên giường, ánh sáng hạnh phúc dần dần vây quanh lấy bọn họ, trông giống như hoàng tử và công chúa trong giấc mộng vậy.


Nhưng phần ấm áp này rất nhanh liền bị phá hỏng, Từ Hiểu vội vã mà từ ngoài cửa xông vào, sắc mặt trắng bệch, thân thể run rẩy không ngừng, tựa hồ như đã chịu phải cơn hoảng sợ rất lớn.


Nhưng khi bà ấy nhìn thấy con trai cùng con dâu quần áo không chỉnh tề nằm ở trên giường, sắc mặt trắng bệch cuối cùng cũng có chút huyết sắc, vì không muốn để Lâm Hạ xấu hổ, bà ấy chạy ngay đến nhà vệ sinh.


Một trận vừa nãy chủ yếu là do Lâm Hạ ra sức, cho nên sau khi làm xong cô liền có chút choáng váng muốn ngủ, cuối cùng sau khi nằm nói chuyện với Tiêu Thần một lúc cô đã hoàn toàn ngủ say mất rồi. Chính vì thế nên lúc Từ Hiểu xông vào đây cô không hề hay biết, lúc đó Tiêu Thần nhanh chóng cầm tấm thảm lên che lại phần da thịt bị lộ ra ngoài của Lâm Hạ, thản nhiên mà nhìn lấy Từ Hiểu đang đi vào.


“ Lâm Hạ, tỉnh lại nào. ” Tiêu Thần gọi cô.


Lâm Hạ được anh kêu lập tức tỉnh lại, nhưng thần trí vẫn có chút mông lung, cô vụi vụi đôi mắt, vô thức làm lộ ra vẻ xinh đẹp trưởng thành của người phụ nữ, Tiêu Thần nhìn thấy liền miệng đắng lưỡi khô.


Tiêu Thần nghĩ đến mẹ của mình vẫn còn ở trong nhà vệ sinh, chỉ đành xoay đầu đi nói: “ Mẹ anh vừa rồi mới đến đấy!”


“ Cái gì?!” Lần này hoàn toàn tỉnh táo rồi, Lâm Hạ chấn kinh mà ngồi bật dậy, gương mặt nhanh chóng đỏ ửng lên trông như một trái cà chua, bên tai tựa hồ có một giọng nói đang nói: Dì Từ Hiểu vừa rồi mới đến, bà ấy nhìn thấy bọn họ quần áo không chỉnh tề mà nằm ôm nhau trên giường.


Cô vội vã mặc lại quần áo, lại đem giường nệm chỉnh lý lại một lần, lần này mới cung kính mà ngồi trước sô pha đợi mẹ chồng tương lai.


Lúc Từ Hiểu lại lần nữa xuất hiện, vàng mắt của bà ấy đỏ đỏ, mí mắt cũng đều có chút sưng đỏ. Bà ấy đi đến trước mặt Tiêu Thần, đầu tiên là kiểm tra vết thương của anh, nhìn thấy chỉ bị thương một cánh tay thôi trong lòng mới thở phào một hơi. Nhưng lập tức lại hít thở không thông nói: “ Năm đó mẹ đã nói là đừng có học theo ba con đi làm lính, nếu không hiện tại…….hai cha con các người có phải muốn tôi nhọc tâm cả đời không hả. ”


Bà ấy cứ nói cứ nói rồi lại bật khóc, từ trước đến giờ trong lòng bà đều rất lo sợ, ông xã làm lính, quanh năm không ở nhà, hơn nửa phần đời bà cứ luôn cô độc một mình lo toan cho cả gia đình. Sau khi có con rồi, cảm giác cô độc của bà giảm đi rất nhiều, nhưng bà không ngờ rằng sau khi con trai trưởng thành thế mà lại đi theo con đường cũ của ba mình, khi ấy bà rất tức giận. Càng tức điên hơn nữa là, anh không đi làm lính bình thường, mà là đi làm lính đặc chủng thường xuyên phải chấp hành những nhiệm vụ nguy hiểm!


Không phải không thích con mình làm lính, chỉ là bởi vì làm quân tẩu quá khổ, bà không hy vọng con dâu tương lai cũng giống như bà canh giữ một ngôi nhà trống vắng cả cuộc đời.


Khoảng thời gian ấy bà thậm chí dùng cả cái chết để ép buộc, nhưng con trai càng tuyệt tình hơn, cầm lấy con dao kề lên trên cổ, nói cái gì mà nếu như mẹ vì con đi làm lính mà tự sát, con lập tức ở trước mặt mẹ cắt cổ, tránh cho người khác nói con là đứa con bất hiếu! Sau khi bỏ dao xuống, anh tự nhốt bản thân mình ở trong phòng, trọn vẹn ba ngày ba đêm không ăn cơm không uống nước, khi bà ấy đưa người đến phá khóa cửa, Tiêu Thần đã hư thoát [1] nằm ngất ở trên giường rồi.


[1] Hư thoát: Hạ đường huyết do mất máu hoặc mất nước.


Khi ấy bà tuy rằng tức giận con trai mình làm việc quá nghĩa khí, nhưng cũng nhìn thấy được quyết tâm muốn vào bộ đội của anh, cuối cùng chỉ đành nuốt nước mắt mà đồng ý với anh.


Bắt đầu từ lúc Tiêu Thần tiến vào bộ đội đặc chủng, bởi vì năng lực tác chiến đơn độc mạnh mẽ, những năm nay chưa từng bị thương lần nào, Từ Hiểu trước đó vẫn một mực lo lắng lúc anh chấp hành nhiệm vụ sẽ bị thương, nhưng đã lâu vậy rồi mà anh vẫn bình an vô sự, trong lòng của bà đã đem việc anh sẽ không bị thương xem thành điều dĩ nhiên. Cho nên khi Tiêu Viễn Cường nói với bà rằng Tiêu Thần bị thương rồi, bà nhất thời tiếp nhận không nổi mà trực tiếp ngất đi.


Đây cũng chính là lý do tại sao Tiêu Thần đã bị thương được một ngày rồi, mà bây giờ bà mới đến thăm.


“ Dì ạ. ” Lâm Hạ đứng lên, thấy Từ Hiểu khóc thương tâm thế kia, sớm đã quên mất phải xấu hổ, “ Vết thương của Tiêu Thần không quá nặng, dì đừng quá đau lòng nữa. ”


Giọng nói của Lâm Hạ lại như ánh sáng của hy vọng bừng sáng lên trong đầu của Từ Hiểu, bà xoay người qua, bịch một phát quỳ hẳn ở trên đất, Lâm Hạ cả kinh một phen, vội vã kéo bà ấy đứng dậy. “ Dì à, dì đây là đang làm gì thế ạ, dì mau đứng lên đi!”


Tiêu Thần chống người dậy cũng muốn đến kéo Từ Hiểu lên, chợt bị bà ấy một phát đẩy ra.


“ Lâm Hạ, dì cầu xin con, giúp dì đi khuyên nhủ Tiêu Thần rời khỏi lính đặc chủng, ở đó quá nguy hiểm rồi, dì chỉ có hai đứa con là nó cùng Nguyệt Nhi thôi, dì ____” Còn chưa nói hết câu đã khóc không thành tiếng rồi.


Lâm Hạ xoay đầu qua nhìn về phía Tiêu Thần, chỉ thấy anh nhẹ nhàng lắc lắc đầu.


“ Mẹ, con đường làm lính này là do con chọn, cho dù có thế nào con đều sẽ chịu trách nhiệm với nó, mẹ vẫn là đừng nhọc tâm nữa. ” Tiêu Thần ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc mà nhìn lấy Từ Hiểu.


Nghe thấy anh nói lời này, trong tức khắc Từ Hiểu đứng bật dậy. “ Là con chọn? Nhưng con có từng nghĩ qua cho người nhà của con không, có từng nghĩ qua cho Lâm Hạ không? Nếu như có một ngày con xảy ra chuyện gì đó, bọn ta phải làm sao, Lâm Hạ phải làm sao đây?”


“ Nếu như bọn con làm người làm chuyện gì cũng luôn phải nhìn trước ngó sau, thế thì chuyện gì bọn con cũng sẽ không làm thành công được. ”


“ Con____”


“ Dì ạ, dì đừng tức giận. Dì đã ăn cơm chưa, con đưa dì đi ăn nhé. ” Lâm Hạ nói.


Từ Hiểu không muốn để Lâm Hạ nhìn thấy dáng vẻ này của bà, vì thế nén lại cơn tức giận, lau đi nước mắt, để Lâm Hạ đưa đi xuống căn tin, vừa hay có thể ra ngoài giải toả tâm trạng, bà sợ chút nữa lại phải cãi nhau tiếp.


“ Lâm Hạ, con cảm thấy dì làm sai rồi sao?” Từ Hiểu đột nhiên hỏi.


Lâm Hạ trầm ngâm một lát, sắp xếp lại ngôn từ rồi mới nói: “ Con cảm thấy, dì cùng Tiêu Thần đều không sai. Anh ấy bởi vì thích quân nhân cho nên mới đi làm lính, còn dì là xuất phát từ lòng bảo vệ và sự luyến tiếc đối với con trai mình, xuất phát từ tình yêu sâu đậm của một người mẹ đối với đứa con của mình.


Từ Hiểu thở dài một hơi, bà trước giờ không phải là người không nói đạo lý, nhưng khi đối mặt với loại chuyện này của Tiêu Thần, bà chưa từng có lý trí, bởi vì lo lắng, nên mới cuống cuồng.


“ Lúc nhỏ Tiêu Thần chính là một đứa thích gây chuyện, từ nhỏ đã thích tìm phiền phức cho bọn ta. Nó thích nhất là dẫn theo một nhóm con trai cùng tuổi với nó đi làm những chuyện được gọi là hành hiệp trượng nghĩa, ví dụ giúp cô gái nhỏ ở trên đường thoát khỏi sự quấy rầy của bọn con trai, nhưng thỉnh thoảng lại đi làm những chuyện xấu, có một lần nó chơi trò đùa quái đản là đem Tiểu Linh treo lên trên cây, làm cho Tiểu Linh những năm ấy cứ nhìn thấy nó là bỏ chạy. ” Từ Hiểu ngừng lại, lau đi giọt nước mắt ở khóe mắt. “ Nhưng nương theo sự trưởng thành của tuổi tác, nó dần dần thay đổi, cho đến năm đó, nó nói muốn đi làm lính. Khi ấy dì sống chết không đồng ý, nhưng dì đấu không lại nó, chỉ đành đồng ý. Từ đó về sau dì không còn hiểu được nó nữa, cộng thêm những năm nay số lần nó quay về nhà rất ít, cơ hội trao đổi giữa hai bọn ta càng lúc càng ít, dẫn đến mối quan hệ của bọn ta càng trở nên xa lạ hơn. Dì không muốn cứ thế này mãi, cho nên vẫn luôn muốn tìm cho nó một người vợ, bởi vì sau khi kết hôn tâm tư của nó có lẽ sẽ đặt ở nhà nhiều hơn. ”


Bà xoay đầu sang nhìn Lâm Hạ: “ Kỳ thực, lúc vừa mới bắt đầu dì không quá vừa ý với con, bởi vì tuổi tác của con quá nhỏ, dễ bị sa ngã bởi những thứ khác bên ngoài xã hội, nhưng sau này, dì thấy Tiêu Thần đối với con thật sự rất có hứng thú, cho nên dì đã thử tiếp nhận con. Sau cùng bọn ta đều biết con vốn không có làm bọn ta thất vọng. ”


Lâm Hạ có chút kinh ngạc, cô tưởng rằng ngay từ ban đầu Từ Hiểu chính là người ủng hộ cô và Tiêu Thần nhất, bởi vì biểu hiện của bà ấy đối với cô vẫn luôn rất bảo vệ yêu thương, đặc biệt là sau khi cô thiết lập mối quan hệ với Tiêu Thần, Từ Hiểu càng đem cô xem thành con gái ruột mà yêu thương hơn, khiến cho Tiêu Nguyệt Nhi còn nhiều lần hoài nghi rằng, thực ra Lâm Hạ mới là con gái ruột của bà ấy. “ Không nghĩ đến có đúng không?” Từ Hiểu cười cười, lại lần nữa nói: “Bởi vì con tính tình thành thật chất phác, đối xử với người khác lại lễ phép ngoan ngoãn, mặc dù dì không quá vừa ý con cùng Tiêu Thần qua lại, nhưng thực ra dì vẫn là rất thích con. ”


……………


Sau khi ăn cơm xong, Từ Hiểu không có quay về phòng bệnh, nói là muốn đi thăm bạn bè. Thực ra Lâm Hạ hiểu, bà vừa cùng Tiêu Thần xích mích lời qua tiếng lại, quay về đấy lại không biết nên đối mặt với anh thế nào.


Trong phòng bệnh trống trơn không một bóng người, Tiêu Thần không có ở trong phòng bệnh. Trong lòng Lâm Hạ lo sợ, xoay người xông ra ngoài. Có lẽ là bởi vì vừa mới bị người khác bắt cóc qua, trái tim của cô liền trở nên rất nhạy cảm.


Vết thương đã được băng bó ở trên đầu đột nhiên nứt ra, vài giọt máu lẫn theo mồ hôi chảy vào trong mắt cô, Lâm Hạ tuỳ ý lau đi, đi tìm Tiêu Thần ở các ngóc ngách của bệnh viện, gấp gáp đến nỗi xém nữa bật khóc.


Cuối cùng lúc nhìn thấy Tiêu Thần ở trong hoa viên dưới lầu bệnh viện, trong mắt của cô đã đỏ tươi một mảnh, vết máu ở trên trán đều đã thấm ướt cả miếng vải. Người qua đường đều dùng ánh mắt vô cùng quái dị để nhìn cô, không hiểu cô gái nhỏ này tại sao lại vội vàng đến thế.


Lúc Tiêu Thần nhìn thấy cô, hô hấp ngưng trệ. Anh vốn dĩ đã ảo não bản thân mình không thể bảo vệ được cô, nhưng hiện tại lại hại cô biến thành cái dáng vẻ này, tức khắc, cảm giác áy náy ở trong lòng lại như thuỷ triều mà dâng lên.


“ Lâm Hạ___” Anh dang tay ra, Lâm Hạ chạy qua đấy ôm chặt lấy anh, không quan tâm ánh mắt hiếu kỳ của mọi người cứ thế mà ôm chặt anh, trái tim vẫn đang nhanh chóng đập thình thịch.


“ Anh không sao, đừng lo lắng. ” Tiêu Thần xoa xoa đầu cô, vỗ về cô nói: “ Anh chỉ là ra đây đi dạo mà thôi, đừng nghĩ quá nhiều. ” Anh biết, trải qua lần bắt cóc ấy, nội tâm của Lâm Hạ rất yếu đuối, tuy rằng ngoài mặt cô giả vờ không sao. Nhưng tuổi tác của cô quá nhỏ, gặp phải loại chuyện thế này ai cũng sẽ sợ hãi.


Trái tim của Lâm Hạ lúc này mới bình tĩnh trở lại, sau chuyện này cô lại cảm thấy có chút buồn cười. Cô bị bắt cóc là bởi vì cô quá nhỏ bé, còn Tiêu Thần là một người mạnh mẽ như thế làm sao có thể có số phận giống như cô được, cô quả nhiên là nghĩ quá nhiều rồi.


Để bác sĩ băng bó lại lần nữa cho Lâm Hạ, Tiêu Thần đưa cô quay trở về phòng bệnh, chợt nhìn thấy hai người bạn thân đã lâu không gặp.


“ Chi Hàng, Sở Sở. ”


Lục Chi Hàng và anh là bạn học cấp ba, sau này lại cùng nhau đi làm lính, cả hai người đều được bộ đội đặc chủng khác nhau tiếp nhận, nhưng Lục Chi Hàng sau cùng từ bộ đội đặc chủng trở ra rồi, hiện tại cũng đã là đoàn trưởng của một binh đoàn.


Còn Tống Sở Sở là thanh mai trúc mã từ nhỏ của Lục Chi Hàng, hai người sớm đã có tình cảm với nhau, sau khi Lục Chi Hàng rời khỏi bộ đội đặc chủng không lâu thì hai người bọn họ liền kết hôn.


Lâm Hạ nhìn lấy người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ quần áo màu đỏ ở trước mặt, trong lúc nhất thời thế mà lại có chút ngây ngốc.


Tống Sở Sở nở nụ cười nhẹ với cô, nơi bệnh viện vốn dĩ ảm đạm này tựa hồ được nụ cười xinh đẹp của cô chiếu sáng khắp mọi nơi.





CHƯƠNG 42:


Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở đều là bạn học cấp ba của Tiêu Thần, vào lúc luyện tân binh, Lục Chi Hàng, Cố Quảng Tuyên cùng với Tiêu Thần cả ba người cùng vượt qua khoảng thời gian tuy cực khổ nhưng lại vui vẻ.


Sau này hai người trong số bọn họ được chọn vào bộ đội đặc chủng khác nhau, trọn vẹn sáu năm Lục Chi Hàng không có liên lạc cùng với bọn họ, trong khoảng thời gian đó bọn họ đã từng cố gắng liên lạc với anh, nhưng Lục Chi Hàng lại giống như người bốc hơi khỏi trần gian vậy, thậm chí, anh ta đến cả Tống Sở Sở cũng không có liên lạc qua. Phải biết rằng, Tống Sở Sở vẫn luôn là người phụ nữ của anh ta.


Hiện tại, anh ta lại xuất hiện, hơn nữa lại là cùng với Tống Sở Sở. Nếu như anh không có nhớ sai, thì Tống Sở Sở trong khoảng thời gian trước đã cùng người khác kết hôn rồi, mà đối tượng vốn không phải Lục Chi Hàng.


Tiêu Thần những năm nay hiếm khi có thể có người khiến anh bội phục, mà Lục Chi Hàng chính là một trong số đó. Anh ta là người duy nhất mà anh từng thấy có thể ở bất cứ thời khắc nào đều có thể duy trì lý trí.


“ Tôi nghe nói cậu bị thương, cố ý đến thăm cậu đây. ” Khóe miệng Lục Chi Hàng mang theo nụ cười, không giống như đến thăm bệnh nhân ngược lại giống đến xem chuyện cười hơn.


Tống Sở Sở đem dĩa trái cây đưa qua cho Lâm Hạ, cũng cười nói: “ Trước đây bọn tôi nghe thấy Học Khiêm nói cậu cưới được một cô vợ rất xinh đẹp, vẫn luôn rất hiếu kỳ, nhưng những ngày qua đều rất bận cho nên không có đến xem cô gái nhỏ được. Hôm nay vốn dĩ có thời gian rồi, nhưng lại nghe nói cậu bị thương, thế nên bọn tôi lập tức chuyển hướng đi đến bệnh viện thăm cậu đấy. ”


Không giải thích còn được, bây giờ vừa giải thích ngược lại đem cơn tức ở trong lòng Tiêu Thần câu lên rồi, anh chưa hết giận trừng mắt nhìn bọn họ: “Chi Hàng cậu một khi đi liền đi nhiều năm như thế, mấy người bọn tôi còn tưởng rằng cậu hy sinh vì tổ quốc rồi, nếu không thì làm sao mà lâu như thế đến cả một cuộc điện thoại cũng không có? Lẽ nào là mấy người bọn tôi ở trong lòng cậu không quan trọng cho nên cậu lười liên lạc đúng không?”


Sắc mặt Tống Sở Sở trắng bệch, nút thắt lớn nhất trong lòng của cô ấy chính là Lục Chi Hàng nhiều năm như thế nhưng chưa từng trở về nhà, cũng không có liên lạc với cô ấy, thậm chí sau khi anh ta quay lại, anh ta đến cả một lời giải thích cũng không nói với cô ấy.


Lục Chi Hàng lạnh mặt nhìn Tiêu Thần, chợt bị biểu tình đắc ý ở trên mặt của anh chọc tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Xoay người qua, lặng lẽ đem tay đặt lên mu bàn tay, nhẹ nhàng mà nắm chặt.


Lâm Hạ cạn lời mà nhìn lấy Tiêu Thần, cầm lên một trái táo vừa mới gọt xong: “ Tống tiểu thư, ăn táo đi. ” Cô cười thật dịu dàng, Lâm Hạ vốn dĩ đã trông rất xinh đẹp, khi cười lên lại trong trẻo hấp dẫn, điều này khiến trong lòng Tống Sở Sở chợt ấm áp, nhận lấy trái táo rồi cắn một miếng.


………


Sau khi Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở rời đi, Lâm Hạ nhặt cái gối lên đập vào gương mặt của Tiêu Thần, vừa đánh vừa mắng nói: “ Anh đây là giở trò xấu xa gì vậy hả, thế mà lại làm chuyện phá hoại tình cảm của người khá!”


Tuy rằng cô không biết Tống Sở Sở cùng Lục Chi Hàng giữa hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ trong thần sắc của Tống Sở Sở có thể nhìn ra được, cô ấy đối với chuyện này là rất để tâm. Mà Tiêu Thần thế mà lại xát muối lên vết thương của người khác!


Từ sau khi yêu đương cùng với Tiêu Thần, tính khí của Lâm Hạ đã trở nên bạo dạn hơn, con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn của trước đây đã biến thành một con mèo nhỏ biết cắn người rồi, tuy nhiên vẫn là rất dễ thương nha.


Tiêu Thần dùng cánh tay bị thương ngăn lấy sự công kích của cô, nhân lúc cô bởi vì không muốn chạm phải vết thương của anh mà dừng tay lại, tay phải chợt cong, ôm Lâm Hạ lên rồi đè cô xuống dưới thân.


“ Anh làm gì thế?” Lâm Hạ giãy giụa một hồi, nhưng vẫn không quên tránh đi cánh tay bị thương của anh.


Tiêu Thần cắn cắn lên đầu mũi của cô, cười cười, “ Em nói xem. ”


Nói xong liền đem tay từ dưới vạt áo của cô duỗi vào trong rồi đánh lượn vài vòng ở giữa eo của cô, sau đó hướng lên trên, đẩy nội y màu trắng của cô ra, hai con thỏ trắng nhỏ nhảy bật vào trong lòng bàn tay của anh.


“ Đừng mà____” Lâm Hạ uốn éo thân thể, lần trước sau khi xong chuyện bị Từ Hiểu nhìn thấy đã rất khó xử rồi, lần này còn thế nữa, nếu như lại để người khác nhìn thấy cô cũng không thèm sống nữa! Cái đầu nhỏ của cô chợt xoay qua, ánh mắt quét đến cánh cửa lớn đang mở, trong đầu có một ý nghĩ lóe qua: “ Cái đó, cửa còn chưa đóng kìa, em đi đóng cửa!”


Thực ra ý nghĩ của cô chính là chỉ cần Tiêu Thần buông cô ra để đi đóng cửa, cô liền cao chạy xa bay, nếu như không có người khác đi cùng cô tuyệt đối sẽ không vào đó nữa! Cho dù bàn tính như ý của cô có tốt đến cỡ nào đi nữa, cũng không chống lại được vài động tác của Tiêu Thần. Anh dùng một tay chống người dậy, sau đó nhanh chóng vọt lên, lấy tư thế sét đánh không kịp bịt tai mà xông về phía cửa lớn, chỉ trước khi Lâm Hạ phản ứng lại muốn chạy trốn anh lại lần nữa đem cô đè ở dưới thân. “Ưm…ô……” Tiêu Thần dùng chân đè lấy đùi của cô không để cô động đậy, tay ở trên người cô châm lửa.


Nút áo từng nút từng nút bị mở ra, tay của Tiêu Thần xoa lên nơi tròn trịa của cô, sau khi xoa nắn vài lần chợt duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy quả mận đỏ ở chính giữa con thỏ trắng nắm nó kéo ra. “ Ahh____” Lâm Hạ kêu ra tiếng, chợt bị Tiêu Thần nhân lúc đó mà lẻn vào, cho cô một nụ hôn lưỡi tiêu chuẩn, Lâm Hạ bị anh hút đến đầu lưỡi tê rần, nhưng lại rất hưởng thụ. Thời tiết mấy ngày nay tương đối nóng, Lâm Hạ hiếm khi mới mặc váy ngắn một lần, nhưng lại bị Tiêu Thần chiếm tiện nghi. Anh vén váy cô lên, tách hoa huyệt ra, cắm một ngón tay vào trong.


Thân thể Lâm Hạ co rút, hoa huyệt trào ra một cỗ hoa mật, Tiêu Thần cảm thấy có vô số tầng thịt đang cắn lấy ngón tay của bản thân mình, sướng đến nỗi toàn thân đều run rẩy theo.


Tiêu Thần lại duỗi thêm một ngón vào trong, thấy Lâm Hạ cũng tương đối ẩm ướt, đem vật nào đó đang sưng trướng trên người của bản thân lấy ra. Lâm Hạ cảm giác được có một trận hơi nóng đang đến gần, có chút sợ hãi mà rụt về sau, nhưng lại có chút trông đợi nó đến gần. Trong thân thể bị Tiêu Thần khơi lên sự trống rỗng không có cách nào lấp đầy, cô khó chịu mà uốn éo thân thể.


Vật cứng dần dần tiến vào, Tiêu Thần vẫn luôn cẩn thận quan sát thần sắc của cô, Lâm Hạ khi vừa bắt đầu vẫn có chút không thích ứng, nhưng một lúc sau biểu tình liền có chút trầm mê, Tiêu Thần nhịn đến sắp nổ tung, thấy cô cuối cùng không còn cảm giác không thích ứng nữa, liền mãnh liệt va chạm tới lui.


Lâm Hạ bị anh đâm đến đong đưa lên xuống, chỉ có thể nhíu chặt khăn trải giường ở dưới thân, khuôn mặt bởi vì kích tình mà bị nhuộm đỏ, tóc dài bung xõa trên gối đầu, trông giống một yêu tinh xinh đẹp.


Mỗi một cú đâm đều rất sâu, cô cảm thấy có thể đã bị đâm đến tận tử cung luôn rồi, loại cảm giác kích thích ấy cô vừa hưởng thủ lại vừa sợ hãi, đau đớn cùng với vui vẻ.


Tuy rằng Tiêu Thần bị thương không quá nặng, nhưng Lâm Hạ vẫn ngày đêm chăm sóc anh, chuyện gì cũng đều tận tâm tận lực, cho nên những ngày này vẫn là khá mệt, mới vừa làm có một lần mà người đã ngất đi.


Tiêu Thần không thể dập lửa, lau người cho Lâm Hạ xong xuôi anh liền chạy vào phòng tắm dùng nước lạnh đem cỗ dục vọng đè nén xuống.


Lúc Đường Học Khiêm đến Tiêu Thần đang ôm lấy Lâm Hạ ngủ rất say, anh ta thấy cửa bị khoá từ bên trong, vừa nghĩ liền biết bên trong đã phát sinh ra chuyện gì rồi, cho nên cao hứng điên cuồng mà gõ lên cửa, hy vọng có thể đánh gãy chuyện tốt ở bên trong.


Nhưng chuyện nào như ý muốn, Tiêu Thần nghe thấy là giọng nói của anh ta, liền tiếp tục ôm lấy Lâm Hạ ngủ. Đường Học Khiêm gõ cửa gõ đến hay tay phát đỏ, cuối cùng chỉ đành ngồi trên dãy ghế ở hành lang đợi hai người bọn họ ‘làm xong chuyện’.


Trong khoảng thời gian trước, anh ta bị ba anh ta phái đến công ty ở Malaysia để giải quyết vấn đề khủng hoảng tài chính ở bên đó, giải quyết hơn nửa năm trời. Nhưng đáng hận hơn là, anh ta thế mà đến buổi lễ đính hôn của hai người anh em tốt là Tiêu Thần cùng Cố Quảng Tuyên đều không kịp đến tham dự, điều quan trọng nhất chính là, hai người bọn họ thế mà lại không hề thông báo cho anh ta biết đã đem chuyện này khiêm tốn mà làm luôn!!!


Anh ta tức lắm chứ! Hai tên gia hoả có sắc tính không có nhân tính, cứ như thế mà bỏ quên hắn ở Malaysia, đến điện thoại cũng không gọi một cuộc đã làm xong chuyện hết rồi.


Đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiêu Thần đang dựa bên lề cửa liếc xéo anh ta, Đường Học Khiêm chợt chột dạ, lửa giận lập tức tan đi. “ Ha ha, ha ha, Tiêu Thần, lâu quá không gặp!” Anh ta ngốc nghếch mà lên tiếng chào hỏi, cẩn thận quan sát sắc mặt của người nào đó. Anh ta phát hiện trên mặt của Tiêu Thần vốn không có loại thần sắc thoả mãn kia, ngược lại toàn thân toả ra loại khí tức lười biếng, lẽ nào hai người bọn họ vừa rồi chỉ là đang ngủ thôi, chứ không phải đang làm ‘chuyện đó’?


Sau khi đi vào phòng bệnh, anh ta hoàn toàn xác định quan điểm của bản thân mình, trong phòng tuy rằng vẫn còn một chút mùi hương nam tính, nhưng đã rất nhạt, chẳng qua là do anh ta ‘kinh nghiệm phong phú’, nếu không tuyệt đối sẽ không ngửi ra được. Do đó có thể kết luận rằng, hai người bọn họ vừa rồi đúng thật không phải đang bận làm chuyện đó.


Cho nên, anh ta ở bên ngoài chờ bọn họ tỉnh lại đã chờ trọn vẹn hai tiếng đồng hồ đấy!


Hơ! “ Hôm nay tôi đột nhiên đã gặp được Lục Chi Hàng cùng Tống Sở Sở đã nhiều năm không gặp, lúc nói chuyện cậu ta đột nhiên nói đến cậu nhập viện, cho nên tôi ngựa không ngừng vó mà chạy đến đây thăm cậu. ” Đường Học Khiêm nghiêm chỉnh vô cùng mà nhìn lấy anh, ánh mắt đang nói: Tôi tuyệt đối là vì lo lắng cho cậu nên mới đến đây thăm cậu đấy, tuyệt đối không phải vì tôi muốn đến xem chuyện cười của cậu đâu!


Tiêu Thần nhíu nhíu mắt, thần sắc đắc ý ở trong mắt của tên ngốc ấy anh làm sao có thể không nhìn ra được Đường Học Khiêm là đang cười trên nỗi đau của người khác chứ? Lục Chi Hàng cái tên nhiều chuyện này! Trong lòng Tiêu Thần đang đem anh ta lóc xương lóc thịt một vạn lần.


Lúc Lâm Hạ bưng trái cây từ trong nhà vệ sinh bước ra, liền nhìn thấy hai người đang mắt lớn trừng mắt nhỏ. Cô đem trái cây đã được gọt xong đặt vào trong dĩa đựng, sau đó đẩy qua cho Đường Học Khiêm, trước đây cô đã từng cùng anh ta ăn một bữa cơm, nhưng chỉ nhớ là anh ta chính là bạn của Tiêu Thần, có vẻ như quan hệ rất tốt, nhưng tên thì lại quên mất rồi. “ Ăn trái cây đi. ”


Đường Học Khiêm dùng tăm xỉa răng cắm vào một miếng táo, sau đó ngọt ngào nói một câu: “ Cảm ơn chị dâu. ”


Lâm Hạ ngây người một lúc, gương mặt lặng lẽ đỏ ửng lên. Hai năm trước tình cảnh được người khác gọi là chị dâu cô vẫn còn nhớ như in, nhưng lúc đó đã quen rồi, hơn nữa những người gọi cô đều là những quân nhân nhỏ tuổi hơn Tiêu Thần rất nhiều, hai năm sau đột nhiên có một người tuổi tác xem xem với Tiêu Thần gọi cô là ‘chị dâu’, cô có thể không xấu hổ sao?


Sau khi nghe thấy tiếng ‘chị dâu’ ấy, biểu tình của Tiêu Thần rõ ràng có chút buông lỏng, còn Đường Học Khiêm cũng vì thế mà thở phào một hơi, anh ta sợ nhất chính là dáng vẻ nhíu mắt của Tiêu Thần, bởi vì nó đại biểu cho việc có lẽ anh đang nghĩ xem nên dùng cách gì để chỉnh anh ta. “ Cậu đến Malaysia thế nào rồi?” Tiêu Thần hỏi. “ Haiz, đừng nhắc nữa. ” Đường Học Khiêm than thở mội hơi, chợt nghiêm túc trở lại: “ Tình hình tài chính của chi nhánh bên đó đang rối loạn hết cả lên, rất nhiều viên chức cấp cao ăn cơm không làm việc, tôi vào đó đem hết những tên lãnh đạo cấp cao nhàn rỗi đẩy hết xuống liền tốn hết thời gian nửa năm của tôi, lại còn phải đào tạo thêm vài nhân viên nghiệp vụ, thời gian hơn nửa năm cứ thế mà trôi đi. ” Nếu không phải bởi vì quá bận bịu, anh ta cũng không thể nào không biết chuyện Tiêu Thần đính hôn. “ Đúng rồi, tôi nghe nói cậu là bởi vì cứu chị dâu nên mới bị thương, đã xảy ra chuyện gì thế?”


Tiêu Thần dư quang quét về phía Lâm Hạ, phát hiện đôi tay đang thu dọn chăn giường của cô chợt ngừng lại, liền dùng vài chữ tống cổ Đường Học Khiêm: “ Không có gì, đều qua cả rồi. ”


Đường Học Khiêm cũng nhìn thấy động tác của Lâm Hạ, lại nghĩ đến tính cách bảo vệ vợ của Tiêu Thần, ngượng ngập mà sờ sờ đầu mũi chuyển đổi chủ đề câu chuyện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom