Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14
“Nói nhảm, chẳng lẽ để cô làm trên xe?”
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, mở cửa xuống xe, thuận tiện mở cửa phụ ra luôn.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng: “Ban ngày ban mặt, không tốt đâu.”
Cố Cảo Đình hơi cúi cuống, tay trái chống lên ghế của cô, mắt nheo lại:
“Tôi đã cho binh lính chặn hết đường rồi, Hoắc Vi Vũ, bình thường tôi không thích bị người khác đùa bởn, hay là cô vẫn hy vọng, chúng ta làm xong chuyện hồi nãy?”
“Tôi nói, đi vệ sinh ngay giữa đường cái, giữa đường đó, tôi không làm được.”
Hoắc Vi Vũ giải thích, dò xét nét mặt của Cố Cảo Đình. Mắt anh ta trầm xuống, như tu la địa ngục. Bá khí toát ra ngoài. Phảng phất giống như đế vương, ai dám chống đối, đầu liền lìa khỏi cổ.
Hoắc Vi Vũ bị anh nhìn đến run rẩy, đẩy anh ta ra, nhưng không đẩy được, có thể cảm giác được cơ thể cường hãn ẩn sau bộ âu phục, như giã thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào.
“Được rồi, tôi đi là được chứ gì.”
Hoắc Vi Vũ bước xuống xe, đi ra đường cái. Đi được chút thì quay đầu, thấy Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn cô, giống như chim ưng nhìn mồi. Khóe miệng Hoắc Vi Vũ co quắp, không muốn bị người đàn ông nhìn thấy cô đi vệ sinh, yêu cầu nói:
“Anh quay lưng ra.”
Cố Cảo Đình không động đậy, mặt tĩnh bơ lạnh lùng nói:
“Cô có một phút, không làm, tôi sẽ giúp cô làm.”
Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, giận quá hóa cười, tựa vào hàng rào:
“Được, anh đến giúp tôi làm đi.”
Cố Cảo Đình chậm rãi đi về phía cô, giống như đạp lên chuông, mặt đất, lưu lại một chút cát bụi mờ ảo.
Hình ảnh anh ẳm cô đi vệ sinh hiện ra trong đầu của Hoắc Vi Vũ. Thôi được rồi, đại trượng phu co được giản được, chỉ là đi vệ sinh ở ngoài trời thôi mà.
“Để tôi tự làm.”
Hoắc Vi Vũ quay lưng, vén quần lên, ngồi xuống, lông mày dựng ngược lên. Bực bội, ảo não. Cô thật muốn chui xuống hố. Coi như Cố Cảo Đình quay lưng, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy hơi thở của hắn, khí tức cường đại tràn ra bốn phương tám hướng, vây cô lại, không có đường ra.
“Qua một phút rồi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hắn Vi Vũ giật nảy mình, liền bị hắn xách lên. Cô còn chưa kịp chạy, anh ta đã nắm cằm của cô, xoay mặt cô qua, hung hăng hôn vào môi của cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến vào miệng cô, ngậm lấy lưỡi đỏ, một chút cơ hội thở dốc cũng không cho.
Hoắc Vi Vũ lắc eo ngăn cản.
“Cố Cảo Đình, tôi chưa tắm.” Hoắc Vi Vũ thét to.
“Không chê cô dơ.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, bật thốt lên:
“Nhưng tôi chê anh bẩn.”
Cố Cảo Đình run lên, mắt lướt qua sát khí, lạnh lùng nói:
“Vậy ai không bẩn? Ngụy Ngạn Khang sao?”
Cô đã thuận lợi chọc giận anh ta.
Cố Cảo Đình vứt cô xuống ghế sau xe. Anh lưu loát cởi dây nịt ra. Theo bản năng Hoắc Vi Vũ quay sang chỗ khác. Cố Cảo Đình nắm chặt cằm cô, quay mặt cô sang đối diện anh, ra lệnh:
“Không được nhắm mắt, không cho phép không nhìn, mở to hai mắt ra nhìn rõ ràng người ở với cô là ai!”
“Cố Cảo Đình, tôi không muốn, đây là anh ép buộc tôi.” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh quát lên.
“Ép buộc? Sửa lại một chút, chúng ta là vợ chồng, cô có nghĩa vụ phải thỏa mãn nhu cầu của tôi.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
“Chúng ta còn chưa phải vợ chồng thực sự đâu!” Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu quát.
Cố Cảo Đình nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một đạo tinh quang, tà mị lợi hại:
“Muốn danh phận đúng không?”
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi ra ngoài, ra lệnh:
“Gọi cục trưởng cục dân chính khu nhà cũ chờ lệnh! Nửa giờ sau ta đến.”
Cố Cảo Đình liếc cô một cái, mở cửa xuống xe, thuận tiện mở cửa phụ ra luôn.
Mặt Hoắc Vi Vũ đỏ bừng: “Ban ngày ban mặt, không tốt đâu.”
Cố Cảo Đình hơi cúi cuống, tay trái chống lên ghế của cô, mắt nheo lại:
“Tôi đã cho binh lính chặn hết đường rồi, Hoắc Vi Vũ, bình thường tôi không thích bị người khác đùa bởn, hay là cô vẫn hy vọng, chúng ta làm xong chuyện hồi nãy?”
“Tôi nói, đi vệ sinh ngay giữa đường cái, giữa đường đó, tôi không làm được.”
Hoắc Vi Vũ giải thích, dò xét nét mặt của Cố Cảo Đình. Mắt anh ta trầm xuống, như tu la địa ngục. Bá khí toát ra ngoài. Phảng phất giống như đế vương, ai dám chống đối, đầu liền lìa khỏi cổ.
Hoắc Vi Vũ bị anh nhìn đến run rẩy, đẩy anh ta ra, nhưng không đẩy được, có thể cảm giác được cơ thể cường hãn ẩn sau bộ âu phục, như giã thú có thể tấn công bất kỳ lúc nào.
“Được rồi, tôi đi là được chứ gì.”
Hoắc Vi Vũ bước xuống xe, đi ra đường cái. Đi được chút thì quay đầu, thấy Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn cô, giống như chim ưng nhìn mồi. Khóe miệng Hoắc Vi Vũ co quắp, không muốn bị người đàn ông nhìn thấy cô đi vệ sinh, yêu cầu nói:
“Anh quay lưng ra.”
Cố Cảo Đình không động đậy, mặt tĩnh bơ lạnh lùng nói:
“Cô có một phút, không làm, tôi sẽ giúp cô làm.”
Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, giận quá hóa cười, tựa vào hàng rào:
“Được, anh đến giúp tôi làm đi.”
Cố Cảo Đình chậm rãi đi về phía cô, giống như đạp lên chuông, mặt đất, lưu lại một chút cát bụi mờ ảo.
Hình ảnh anh ẳm cô đi vệ sinh hiện ra trong đầu của Hoắc Vi Vũ. Thôi được rồi, đại trượng phu co được giản được, chỉ là đi vệ sinh ở ngoài trời thôi mà.
“Để tôi tự làm.”
Hoắc Vi Vũ quay lưng, vén quần lên, ngồi xuống, lông mày dựng ngược lên. Bực bội, ảo não. Cô thật muốn chui xuống hố. Coi như Cố Cảo Đình quay lưng, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy hơi thở của hắn, khí tức cường đại tràn ra bốn phương tám hướng, vây cô lại, không có đường ra.
“Qua một phút rồi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hắn Vi Vũ giật nảy mình, liền bị hắn xách lên. Cô còn chưa kịp chạy, anh ta đã nắm cằm của cô, xoay mặt cô qua, hung hăng hôn vào môi của cô, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến vào miệng cô, ngậm lấy lưỡi đỏ, một chút cơ hội thở dốc cũng không cho.
Hoắc Vi Vũ lắc eo ngăn cản.
“Cố Cảo Đình, tôi chưa tắm.” Hoắc Vi Vũ thét to.
“Không chê cô dơ.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, bật thốt lên:
“Nhưng tôi chê anh bẩn.”
Cố Cảo Đình run lên, mắt lướt qua sát khí, lạnh lùng nói:
“Vậy ai không bẩn? Ngụy Ngạn Khang sao?”
Cô đã thuận lợi chọc giận anh ta.
Cố Cảo Đình vứt cô xuống ghế sau xe. Anh lưu loát cởi dây nịt ra. Theo bản năng Hoắc Vi Vũ quay sang chỗ khác. Cố Cảo Đình nắm chặt cằm cô, quay mặt cô sang đối diện anh, ra lệnh:
“Không được nhắm mắt, không cho phép không nhìn, mở to hai mắt ra nhìn rõ ràng người ở với cô là ai!”
“Cố Cảo Đình, tôi không muốn, đây là anh ép buộc tôi.” Hoắc Vi Vũ không bình tĩnh quát lên.
“Ép buộc? Sửa lại một chút, chúng ta là vợ chồng, cô có nghĩa vụ phải thỏa mãn nhu cầu của tôi.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
“Chúng ta còn chưa phải vợ chồng thực sự đâu!” Mắt Hoắc Vi Vũ đỏ ngầu quát.
Cố Cảo Đình nheo mắt lại, trong mắt lướt qua một đạo tinh quang, tà mị lợi hại:
“Muốn danh phận đúng không?”
Anh lấy điện thoại di động ra, gọi ra ngoài, ra lệnh:
“Gọi cục trưởng cục dân chính khu nhà cũ chờ lệnh! Nửa giờ sau ta đến.”
Bình luận facebook