Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Hơn tám giớ sáng, lần đầu tiên Hoắc Vi Vũ dậy sớm, mở to mắt, trở mình đứng lên.
Đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bản thân trong gương liền giật nảy mình.
Trên môi rất nhiều chỗ kết vảy, đen đen từng đốm, liền bôi son cho đều bớt, hèn chi, cô cảm thấy môi rát rát khó chịu.
Đánh răng, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Thuốc mỡ của Cố Cảo Đình cho hiệu quả không tệ.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Hoắc Vi Vũ thoa thuốc mỡ lên, mím mím môi.
Hôm nay cô muốn sửa lại bông tai.
Nhưng mà, lên quá sớm, các tiệm vàng đều không mở cửa, chờ mãi mới thấy mở cửa, vì bông tai bị hư quá nghiêm trọng, người ta nói phải đưa đến xưởng để sửa lại, hẹn tuần sau đến lấy.
Hoắc Vi Vũ không muốn đưa đến xưởng sửa chữa, sợ người ta ăn cắp thiết kế của bông tai, liền tìm một cửa hàng đá quý nhỏ ngay đầu ngõ, trực tiếp sửa lại.
Hoắc Vi Vũ đưa bông tai cho chủ tiệm, ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi thuận tiện xem chủ quán sửa chữa.
Chuông điện thoại di động của cô vang lên.
Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, nhìn dãy số xa lạ trên di động, nghi ngờ nghe.
“Xin chào, ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Tôi là mẹ của Ngụy Ngạn Khang, xin hỏi bây giời cô có rảnh không?” Nạp Lan Tĩnh Oánh dịu dàng hỏi.
“Ngại quá, tôi không rảnh.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt, cô không muốn dính dáng đến gia đình của Ngụy Ngạn Khang.
“Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Tôi tới gặp cô, chỉ cần đợi tôi 5 phút là được.” Nạp Lan Tĩnh Oánh hung hăng nói.
Hoắc Vi Vũ cười giảo hoạt:
“Ở Macao, dì qua đây đi.”
Vừa dứt lời, Nạp Lan Tĩnh Oánh liền xuất hiện trước cửa tiệm đá quý.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Nạp Lan Tĩnh Oánh mặc một bộ áo dài màu xanh lá đậm, ưu nhã, phong cách cổ xưa, mang theo khí chất của tiểu thư khuê các, chậm rãi bước vào tiệm.
“Hồi nãy tôi cùng Tiểu Tuyết đi mua trang sức, vừa vặn thấy cô đi qua.” Nạp Lan Tĩnh Oánh giải thích một câu: “ Tôi định mời cô lên xe trò chuyện, nhưng cô thích nói chuyện ở đây cũng được.”
Hoắc Vi Vũ nhìn cô đang cười, giọng nói cũng rất ôn nhu, nhưng lời nói lại như đao kiếm.
Cỗ nói cùng Tiểu Tuyết mua trang sức, một cái xưng hô, liền biểu lộ lập trường của mình.
Câu sau, nghe, giống như cho đối phương chọn lựa chỗ nói chuyện, nhưng mà, ai lại muốn công khai chuyện riêng của mình.
Nạp Lan Tĩnh Oánh đang ngầm uy hiếp mình.
Hoắc Vi Vũ nhún vai, đè ghế dựa đứng lên nói:
“Vậy thì lên xe nói cũng được, thuận tiện đi du lịch luôn.”
Tài xế xe của Nạp Lan Tĩnh Oánh sớm đã chờ trước cửa, kéo cửa sau xe ra.
Hoắc Vi Vũ nhảy lên, đặt túi trên đùi mình, lười biếng dựa vào ghế.
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh Oánh lóe lên một tia xem thường, nhưng che dấu rất kỹ, cũng bước vào xe.
Tài xế đóng cửa lại, không có lên xe.
Nạp Lan Tĩnh Oánh khẽ cười nói:
“Hoắc tiểu thư là người hiểu chuyện, chắc phải biết tiểu Khang không cần cô nữa, cho dù cô có dây dưa, kết quả cũng sẽ không thay đổi, Ngụy gia chúng tôi không tiếp nhận hạng người có xuất thân như cô.”
Trong mắt Hoắc Vi Vũ xẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
“Hạng người có xuất thân như tôi? Ông ngoại của tôi là Hoa Kiều, ông nội là sĩ quan, ba là viện trưởng, mẹ là giáo sư, tôi cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo với gia tộc của tôi.”
“Cho nên, Hoắc tiểu thư không có tiểu Khang cũng có thể kiếm người tốt hơn.” Nạp Lan Tĩnh Oánh vẫn ôn nhu nói.
“Dì yên tâm, tôi không hứng thú với mấy tên cặn bã đâu, các người cứ việc yên tâm leo lên mấy người quyền quý đi.” Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu nói.
Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh Oánh hơi kém, thu lại nụ cười, nói:
“Cô thật không có giáo dưỡng.”
Đi vào nhà vệ sinh, nhìn thấy bản thân trong gương liền giật nảy mình.
Trên môi rất nhiều chỗ kết vảy, đen đen từng đốm, liền bôi son cho đều bớt, hèn chi, cô cảm thấy môi rát rát khó chịu.
Đánh răng, nhưng không cảm thấy đau đớn.
Thuốc mỡ của Cố Cảo Đình cho hiệu quả không tệ.
Sau khi ăn điểm tâm xong, Hoắc Vi Vũ thoa thuốc mỡ lên, mím mím môi.
Hôm nay cô muốn sửa lại bông tai.
Nhưng mà, lên quá sớm, các tiệm vàng đều không mở cửa, chờ mãi mới thấy mở cửa, vì bông tai bị hư quá nghiêm trọng, người ta nói phải đưa đến xưởng để sửa lại, hẹn tuần sau đến lấy.
Hoắc Vi Vũ không muốn đưa đến xưởng sửa chữa, sợ người ta ăn cắp thiết kế của bông tai, liền tìm một cửa hàng đá quý nhỏ ngay đầu ngõ, trực tiếp sửa lại.
Hoắc Vi Vũ đưa bông tai cho chủ tiệm, ngồi xuống ghế dựa nghỉ ngơi thuận tiện xem chủ quán sửa chữa.
Chuông điện thoại di động của cô vang lên.
Hoắc Vi Vũ lấy điện thoại ra, nhìn dãy số xa lạ trên di động, nghi ngờ nghe.
“Xin chào, ai vậy?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“Tôi là mẹ của Ngụy Ngạn Khang, xin hỏi bây giời cô có rảnh không?” Nạp Lan Tĩnh Oánh dịu dàng hỏi.
“Ngại quá, tôi không rảnh.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp cự tuyệt, cô không muốn dính dáng đến gia đình của Ngụy Ngạn Khang.
“Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Tôi tới gặp cô, chỉ cần đợi tôi 5 phút là được.” Nạp Lan Tĩnh Oánh hung hăng nói.
Hoắc Vi Vũ cười giảo hoạt:
“Ở Macao, dì qua đây đi.”
Vừa dứt lời, Nạp Lan Tĩnh Oánh liền xuất hiện trước cửa tiệm đá quý.
Hoắc Vi Vũ: “…”
Nạp Lan Tĩnh Oánh mặc một bộ áo dài màu xanh lá đậm, ưu nhã, phong cách cổ xưa, mang theo khí chất của tiểu thư khuê các, chậm rãi bước vào tiệm.
“Hồi nãy tôi cùng Tiểu Tuyết đi mua trang sức, vừa vặn thấy cô đi qua.” Nạp Lan Tĩnh Oánh giải thích một câu: “ Tôi định mời cô lên xe trò chuyện, nhưng cô thích nói chuyện ở đây cũng được.”
Hoắc Vi Vũ nhìn cô đang cười, giọng nói cũng rất ôn nhu, nhưng lời nói lại như đao kiếm.
Cỗ nói cùng Tiểu Tuyết mua trang sức, một cái xưng hô, liền biểu lộ lập trường của mình.
Câu sau, nghe, giống như cho đối phương chọn lựa chỗ nói chuyện, nhưng mà, ai lại muốn công khai chuyện riêng của mình.
Nạp Lan Tĩnh Oánh đang ngầm uy hiếp mình.
Hoắc Vi Vũ nhún vai, đè ghế dựa đứng lên nói:
“Vậy thì lên xe nói cũng được, thuận tiện đi du lịch luôn.”
Tài xế xe của Nạp Lan Tĩnh Oánh sớm đã chờ trước cửa, kéo cửa sau xe ra.
Hoắc Vi Vũ nhảy lên, đặt túi trên đùi mình, lười biếng dựa vào ghế.
Trong mắt Nạp Lan Tĩnh Oánh lóe lên một tia xem thường, nhưng che dấu rất kỹ, cũng bước vào xe.
Tài xế đóng cửa lại, không có lên xe.
Nạp Lan Tĩnh Oánh khẽ cười nói:
“Hoắc tiểu thư là người hiểu chuyện, chắc phải biết tiểu Khang không cần cô nữa, cho dù cô có dây dưa, kết quả cũng sẽ không thay đổi, Ngụy gia chúng tôi không tiếp nhận hạng người có xuất thân như cô.”
Trong mắt Hoắc Vi Vũ xẹt qua tia lạnh lẽo, lạnh lùng nói:
“Hạng người có xuất thân như tôi? Ông ngoại của tôi là Hoa Kiều, ông nội là sĩ quan, ba là viện trưởng, mẹ là giáo sư, tôi cảm thấy rất tự hào và kiêu ngạo với gia tộc của tôi.”
“Cho nên, Hoắc tiểu thư không có tiểu Khang cũng có thể kiếm người tốt hơn.” Nạp Lan Tĩnh Oánh vẫn ôn nhu nói.
“Dì yên tâm, tôi không hứng thú với mấy tên cặn bã đâu, các người cứ việc yên tâm leo lên mấy người quyền quý đi.” Hoắc Vi Vũ nghiêng đầu nói.
Sắc mặt Nạp Lan Tĩnh Oánh hơi kém, thu lại nụ cười, nói:
“Cô thật không có giáo dưỡng.”
Bình luận facebook