Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 707
Hoắc Vi Vũ nhướn mày, ngữ khí của anh ta có phần quen thuộc
Rất giống với Tô Bồi Ân...
Chỉ là, anh ta cao hơn Tô Bồi Ân nhiều.
Thoạt nhìn có vẻ to gấp đôi Tô Bồi Ân.
"Tôi không biết là anh thích tôi? Anh kéo tôi vào phòng để làm gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi, buông tay đang nắm mặt nạ của anh ra.
Cũng là cô không chọn cái chết hay việc làm người phụ nữ của anh.
Giang Hạo Trần nếu như hiểu rõ bình thường, giơ lên khóe miệng, "Không phải em vừa nói là anh cố ý để lộ tin tức cho em sao? Nếu đã cố ý để lộ tin tức cho em, vậy em cũng mau đem tin tức truyền ra bên ngoài đi thôi."
"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
Giang Hạo Trần lấy ra một cây bút viết, cầm tay cô, viết lên đó một dãy các số liên tiếp.
Lúc bị anh viết lên, lòng bàn tay thực sự cảm thấy có chút nhột.
Hoắc Vi Vũ vài lần muốn rút tay về, nhưng lực nắm tay của anh quá lớn, cô không rút ra được.
"Đây là số điện thoại của Cố Cảo Đình, cô cứ nói Sada trong vòng một tiếng sẽ ở 《 hương mật dạ nguyệt 》, Cố Cảo Đình sẽ hiểu." Giang Hạo Trần buông tay cô ra, giữ bút bằng miệng.
Hoắc Vi Vũ nhìn dãy những con số giống nhau trong lòng bàn tay, nhíu mày, "Tôi không mang di động."
Giang Hạo Trần khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, nếu tôi đã đưa cô vào được trong phòng này, khẳng định có thể đưa cô ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc phân tích: "Anh cố ý đem tin tức tiết lộ cho tôi, vì muốn lợi dụng Cố Cảo Đình để diệt trừ những người này, mà anh lợi dụng Cố Cảo Đình lại không chịu đích thân ra mặt, núp sau lưng người khác.
Số điện thoại này cho tới giờ tôi chưa từng biết qua, anh lại biết, anh đối với hành tung của Cố Cảo Đình nắm rõ trong lòng bàn tay, vậy hoặc là anh và Cố Cảo Đình rất thân nhau, hoặc là, bên người anh ấy có người của anh, người này chắc chắn cũng rất thân thuộc với Cố Cảo Đình.
Anh cứu tôi, là vì anh biết tôi là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, tôi đối với anh có giá trị lợi dụng."
"Không sai, không phải cô theo tôi tới đây cũng đã biết đáp án rồi sao? Nhưng mà, phụ nữ thông minh như vậy, đàn ông chúng tôi biết sống thế nào đây?" Giang Hạo Trần nói đầy ẩn ý.
"Đàn ông các người đều giỏi tâm kế, phụ nữ nếu như không thông minh một chút, làm sao có thể sống yên, có khi còn không biết mình sẽ chết như thế nào. " Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt trả lời, trong mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhưng rất nhanh sau đó liền thu hồi lại.
Giang Hạo Trần phá lên cười, "Có một số người, đàn ông, phụ nữ, nữ cường nhân, chúc mừng cô, cô một mình một phái, không thấy cô đơn chút nào sao?"
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Giang Hạo Trần.
Cách nói chuyện của anh thực sự giống với Tô Bồi Ân vô cùng.
Ẩn bên trong con người anh là sự khinh thường mọi thứ, kiêu ngạo xen lẫn một chút cuồng vọng.
"Con người ta vốn sinh ra đã là một lữ hành cô độc, đến một mình, đi một mình, không mang tới thứ gì, cũng không mang đi thứ gì. Anh nói xong rồi, vậy đưa tôi ra ngoài đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng yêu cầu.
Giang Hạo Trần đi đến trước cửa sổ, đôi mắt sắc bén quét qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, "Bên ngoài cửa sổ là hậu viện, nhảy qua cửa sổ là có thể ra ngoài rồi."
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua tường, ít nhất cũng phải cao ba mét.
"Anh nói đùa sao? Tôi làm sao có thể ra ngoài chứ." Hoắc Vi Vũ bực mình.
Giang Hạo Trần cười thỏa mãn, nhảy ra bên ngoài cửa sổ, "Không phải còn có tôi sao?"
Cô theo anh đi ra ngoài, dẫm lên vai Giang Hạo Trần, nhảy qua tường, chuẩn bị trượt từ trên tường xuống.
Giang Hạo Trần ôm lấy của chân cô, thả cô xuống đất.
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ nhìn anh.
Cô tò mò, anh làm sao mà nhảy qua đây?
Cô còn chưa kịp hỏi đã thấy Giang Hạo Trần, bật người một cái, một chân giẫm lên tường, thành thục bay qua.
Hoắc Vi Vũ mở lòng bàn tay ra, nhìn dãy số di động của Cố Cảo Đình...
Rất giống với Tô Bồi Ân...
Chỉ là, anh ta cao hơn Tô Bồi Ân nhiều.
Thoạt nhìn có vẻ to gấp đôi Tô Bồi Ân.
"Tôi không biết là anh thích tôi? Anh kéo tôi vào phòng để làm gì?" Hoắc Vi Vũ hỏi, buông tay đang nắm mặt nạ của anh ra.
Cũng là cô không chọn cái chết hay việc làm người phụ nữ của anh.
Giang Hạo Trần nếu như hiểu rõ bình thường, giơ lên khóe miệng, "Không phải em vừa nói là anh cố ý để lộ tin tức cho em sao? Nếu đã cố ý để lộ tin tức cho em, vậy em cũng mau đem tin tức truyền ra bên ngoài đi thôi."
"Có ý gì?" Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
Giang Hạo Trần lấy ra một cây bút viết, cầm tay cô, viết lên đó một dãy các số liên tiếp.
Lúc bị anh viết lên, lòng bàn tay thực sự cảm thấy có chút nhột.
Hoắc Vi Vũ vài lần muốn rút tay về, nhưng lực nắm tay của anh quá lớn, cô không rút ra được.
"Đây là số điện thoại của Cố Cảo Đình, cô cứ nói Sada trong vòng một tiếng sẽ ở 《 hương mật dạ nguyệt 》, Cố Cảo Đình sẽ hiểu." Giang Hạo Trần buông tay cô ra, giữ bút bằng miệng.
Hoắc Vi Vũ nhìn dãy những con số giống nhau trong lòng bàn tay, nhíu mày, "Tôi không mang di động."
Giang Hạo Trần khẽ cười một tiếng, "Yên tâm, nếu tôi đã đưa cô vào được trong phòng này, khẳng định có thể đưa cô ra ngoài."
Hoắc Vi Vũ nghi hoặc phân tích: "Anh cố ý đem tin tức tiết lộ cho tôi, vì muốn lợi dụng Cố Cảo Đình để diệt trừ những người này, mà anh lợi dụng Cố Cảo Đình lại không chịu đích thân ra mặt, núp sau lưng người khác.
Số điện thoại này cho tới giờ tôi chưa từng biết qua, anh lại biết, anh đối với hành tung của Cố Cảo Đình nắm rõ trong lòng bàn tay, vậy hoặc là anh và Cố Cảo Đình rất thân nhau, hoặc là, bên người anh ấy có người của anh, người này chắc chắn cũng rất thân thuộc với Cố Cảo Đình.
Anh cứu tôi, là vì anh biết tôi là người phụ nữ của Cố Cảo Đình, tôi đối với anh có giá trị lợi dụng."
"Không sai, không phải cô theo tôi tới đây cũng đã biết đáp án rồi sao? Nhưng mà, phụ nữ thông minh như vậy, đàn ông chúng tôi biết sống thế nào đây?" Giang Hạo Trần nói đầy ẩn ý.
"Đàn ông các người đều giỏi tâm kế, phụ nữ nếu như không thông minh một chút, làm sao có thể sống yên, có khi còn không biết mình sẽ chết như thế nào. " Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt trả lời, trong mắt xẹt qua tia ảm đạm, nhưng rất nhanh sau đó liền thu hồi lại.
Giang Hạo Trần phá lên cười, "Có một số người, đàn ông, phụ nữ, nữ cường nhân, chúc mừng cô, cô một mình một phái, không thấy cô đơn chút nào sao?"
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Giang Hạo Trần.
Cách nói chuyện của anh thực sự giống với Tô Bồi Ân vô cùng.
Ẩn bên trong con người anh là sự khinh thường mọi thứ, kiêu ngạo xen lẫn một chút cuồng vọng.
"Con người ta vốn sinh ra đã là một lữ hành cô độc, đến một mình, đi một mình, không mang tới thứ gì, cũng không mang đi thứ gì. Anh nói xong rồi, vậy đưa tôi ra ngoài đi." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng yêu cầu.
Giang Hạo Trần đi đến trước cửa sổ, đôi mắt sắc bén quét qua khung cảnh bên ngoài cửa sổ, "Bên ngoài cửa sổ là hậu viện, nhảy qua cửa sổ là có thể ra ngoài rồi."
Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua tường, ít nhất cũng phải cao ba mét.
"Anh nói đùa sao? Tôi làm sao có thể ra ngoài chứ." Hoắc Vi Vũ bực mình.
Giang Hạo Trần cười thỏa mãn, nhảy ra bên ngoài cửa sổ, "Không phải còn có tôi sao?"
Cô theo anh đi ra ngoài, dẫm lên vai Giang Hạo Trần, nhảy qua tường, chuẩn bị trượt từ trên tường xuống.
Giang Hạo Trần ôm lấy của chân cô, thả cô xuống đất.
Hoắc Vi Vũ nghi ngờ nhìn anh.
Cô tò mò, anh làm sao mà nhảy qua đây?
Cô còn chưa kịp hỏi đã thấy Giang Hạo Trần, bật người một cái, một chân giẫm lên tường, thành thục bay qua.
Hoắc Vi Vũ mở lòng bàn tay ra, nhìn dãy số di động của Cố Cảo Đình...
Bình luận facebook