Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Lúc về Mục Lương Hòa không yên tâm nên dắt cô đi qua đập. Thanh Ninh sợ nước, cố đi xa bờ đập nhất có thể, nhìn cũng không dám nhìn, thật không biết lá gan nhỏ như vậy mà có thể đi lên bằng cách nào.
Đưa cô xuống chân đập, nhìn lại vợ đi đôi ủng rộng rinh ngập trong nước, mặc một cái áo nhung dầy nhưng cổ rộng trông không ấm áp chút nào, một chút cũng không biết tự chăm sóc, cũng không biết quàng thêm khăn, mới vừa nắm tay cô thấy rất lạnh, rất dễ ngẫ bệnh.
Mục Lương Hòa Hắn đứng trên dốc nhìn theo cô lọ mọ quay về lều, trong lòng khó nói có cảm giác gì, vợ anh vốn nên như một đóa hoa trong nhà kính được yêu thương che chở, không nên đến nơi này vì anh mà chịu cực, còn anh lại không thể thời thời khắc khắc ở bên quan tâm chăm sóc cô.
Thanh Ninh đi được một đoạn lại quay lại nhìn, Mục Lương Hòa vẫn đứng nguyên tư thế trên dốc, cái mũ đã bỏ xuống cầm trong tay, bởi vì hơi xa nên không nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh. Cô đoán vẻ mặt anh lúc này nhất định là lại nghiêm nghị không cười, hoặc không để lộ căng thẳng, có điều trong mắt cô bây giờ các vẻ mặt ấy cũng trở nên sinh động một cách lạ kì. Thì ra tình yêu quả thật kì diệu, sẽ thay đổi rất nhiều tính cách và thói quen của con người ta, gương mặt đó của Mục Lương Hòa hiện giờ càng nhìn càng thấy đẹp trai, cho dù vừa đen vừa gầy cũng thấy vừa mắt.
Thanh Ninh về đến nơi thì người vợ thôn trưởng đã về rồi, trước lều có một chiếc xe bus chở vật tư đã dừng sẵn, một nhóm quân nhân đang cùng nhau chuyển vật tư xuống xếp đầy trong trại, đám trẻ con trông thấy vui mừng hớn hở, sau đó núp trong lòng mẹ nhìn trộm ra ngoài.
Chờ sau mười mấy phút xe vật liệu tháo dỡ xong đi rồi, Thanh Ninh đang định quay vào lều thì nghe loáng thoáng người phụ trách vận chuyển vật tư nói đến tên tuổi Mạnh Kiết Nhiên, theo bản năng xoay người lại, đám người nói chuyện đã dần đi xa, nếu đây đúng là do Mạnh Kiết Nhiên quyên tặng, cô cũng tin tưởng, hắn bây giờ đúng là có năng lực này, thật không dễ dàng thấy hắn có tâm ý như thế này.
Nằm trong lều một lúc, do hoàn cảnh trong hai ngày này thay đổi quá lớn không thích nghi được lại thêm căng thẳng, nằm xuống không bao lâu đã ngủ say. Dưới chăn là nệm do đích thân Mục Lương Hòa trải, bởi vì đã lót thêm một lớp rơm dày nên nằm không cảm thấy cứng, cô gối lên áo anh, đắp trên người cũng là áo khoác quân nhân cực dày của anh, trong mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của riêng anh, cô ngủ rất thoải mái. Ngủ không biết bao lâu thì bị lay tỉnh không biết bởi vì lạnh hay vì âm thanh huyên náo bên ngoài.
Mặc xong áo tơi chạy ra ngoài đã thấy không ít người dân trong làng trong tay cầm cuốc xẻng, khí thế hung hăng, đối diện là mấy người quân nhân sắc mặt nghiêm túc, còn có trưởng thôn, Mục Lương Hòa không có ở đây.
"Chúng tôi không đồng ý phá đập, cho nổ rồi sau này dân làng chúng tôi ăn cái gì, thu hoạch cả năm chỉ trông chờ có bấy nhiêu."
Một người đàn ông ước chừng hơn 50 tuổi lớn tiếng nói, sắc mặt xanh mét, trông hết sức tức giận, cắm xẻng trong tay xuống đất, cuộn tay áo lên đứng giống như nếu ai mà cản trở thì sẽ cùng liều mạng với người đó.
Một người có vẻ là cấp trên trong đám quân nhân ngăn ồn ào xuống, mắt ưng lia một vòng qua những người đang kích động: "Trước mắt đây là biện pháp duy nhất, tôi hiểu mọi người không muốn, chúng tôi kể từ khi mới đến cũng đã thử qua nhiều biện pháp nhưng mọi người cũng thấy đấy, mực nước không ngừng lên cao, nếu không chọn cho nổ một đoạn đập, nước lũ sớm muộn cũng phá vỡ đập lớn, kể cả nơi này cũng bị nhấn chìm, đó mới thật sự là không nhà để về."
Giọng nói vang vọng có lực từng chữ từng chữ thấm vào lòng người. Thanh Ninh đứng trong đám người, xuyên qua màn mưa muốn nhìn rõ khuôn mặt của người quân nhân vừa nói, có thể nói ra được những lời như vậy chắc chắn trông bộ dạng rất chính trực.
Đám người xôn xao từ từ bình tĩnh lại, tuy vẫn có người thì thầm to nhỏ nhưng không có ai tiến lên làm căng nữa. Hai nhóm người vẫn đứng im lặng giằng co trong mưa, dù không nói gì nữa nhưng cũng không có ai nguyện ý nhường nhịn. Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi người vẫn 6đứng như đám thú dđang canh me ranh giới. Bỗng có người nói học phí sang năm của con bhọ làm thế nào, thế là cục diện giằng co bị đánh vỡ, mấy người nông dân vác cuốc xẻng xông lên. Bên kia chỉ có mấy người lính, dù có khỏe mạnh cách mấy thì một người cũng không thể chọi lại hai người đàn ông thành niên, huống chi họ còn đang mất kiềm chế. Thanh Ninh nhìn đám người hỗn loạn, nghĩ tới Mục Lương Hòa nhất định là đang ở trên đập, không biết có bị nguy hiểm hay không, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đám người lập tức an tĩnh lại, sắc mặt mấy người dân đại biến. Sau đó mấy tiếng "Ầm" nối tiếp nhau, nét mặt mấy người lính giãn ra một chút, còn mấy người dân sau phút kinh sợ thì hiểu ra đập đã bị cho nổ, lại dùng hết sức muốn xông lên.
"Toàn bộ trở lại, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm."
Nhưng mấy người dân nào ai còn tâm trí mà nghe, từng người một vượt qua khỏi đám lính ngăn cản chạy đi. Thanh Ninh không giúp được gì, ở trong đám người bị đụng đã mấy lần, cuối cùng cũng theo sát đi ra bên ngoài. Chỗ bọn họ dựng lều trại ở trên cao nên có thể nhìn rất rõ lúc đập nổ trong khoảnh khắc nước lũ cuồn cuộn tràn vào, đem đồng ruộng bao phủ trong nháy mắt, mực nước càng ngày càng cao, cuối cùng nhấn chìm tất cả trong nước, chỉ còn lại sóng bạc gầm thét, trời đất thoáng chốc như rộng ra thêm. Bên cạnh cô đã vang lên những tiếng khóc sụt sùi của mấy người phụ nữ ôm con chạy theo, đàn ông vành mắt cũng đỏ hoe nhưng nước mắt kìm lại không rơi. Trong lòng Thanh Ninh cũng không biết là cảm giác gì, rầu rĩ, buồn bực không thở nổi, dựa vào một gốc bạch dương bên cạnh đã bị nước lũ xói lộ rễ, trông cây giống như cũng đang rơi lệ.
Mục Lương Hòa chỉ huy cho nổ xong còn phải phân công thực hiện rất nhiều công việc khác, Cố Thành Dĩ ngồi ở trong lều tạm gặm bánh bao, cởi áo khoác vắt lên một cái rễ cây, vui vẻ rung chân: "Mưa này cũng không biết lúc nào thì ngừng, nếu còn tiếp tục thì ông già nhà mình cũng gấp muốn chết."
"Vì sao?" Một anh dáng dấp ngăm đen của người Đông Bắc tiếp lời, nghe đều là khẩu âm Đông Bắc.
"Còn có thể vì sao, muốn ôm cháu chứ sao, ngày một tháng sau đã sắp xếp cho mình đi xem mắt, xem ra là không đi được rồi."
Anh chàng người Đông Bắc vỗ một cái thật mạnh lên vai Cố Thành Dĩ : "Huynh đệ, cậu nhất định phải phối hợp, cũng đừng quên bảo chị dâu giới thiệu cho mình một người nha."
Cố Thành Dĩ vừa cắn bánh bao vừa vươn tay xua : "Đi, đi, đi, té ra chỗ khác đi, còn muốn cố ý kích mình, muốn đi cũng đi không được, cùng quỷ phối hợp à!"
"Tôi xem hai người các cậu đều có thể giúp nhau đấy." Mục Lương Hòa vén rèm lên đi vào, cầm chai nước suối trên đất lên uống hai ngụm, ném cho Cố Thành Dĩ : "Động tác nhanh lên, có chuyện rồi."
Xem trong ống nhòm thấy dải đất nguy hiểm trước mặt không ngờ xuất hiện thôn dân, đang trong tình trạng nguy cấp, Mục Lương Hòa dẫn người đến nơi thì thấy mấy người đang ôm gốc cây to, cả người ngâm trong nước, nhìn bộ dạng có thể chờ đến lúc được cứu viện quả là không dễ.
Mục Lương Hòa từ trên thuyền cứu nạn nhảy xuống vớt người, bởi vì nước chảy xiết, bơi rất khó, cộng thêm người bị nạn sức nặng lại đuối sức, phải mấy người cố gắng mới kéo được người lên.
"Nhanh lên một chút trở về."
Mực nước sông tăng lên không ngừng, nơi này càng ngày càng nguy hiểm, Mục Lương Hòa ngồi phía trước, Cố Thành Dĩ đi lên cuối cùng ngồi ở phía sau, nằm bên cạnh là người mới được cứu, sắc mặt tái nhợt, người đó chợt nhớ tới cái gì, gấp đến nói không ra lời.
"Vợ tôi cũng đi theo, nhất định còn ở lại chỗ đó."
Mục Lương Hòa nghe vậy sắc mặt trầm ngâm, phóng tầm mắt nhìn tới đều là nước lũ cuồn cuộn, người này vừa rồi nếu không phải ôm được gốc cây thì đã sớm bị nước cuốn đi rồi, còn phụ nữ, nhất là người không hiểu thủy tính, khả năng sống sót cực thấp. Nhanh chóng phân tích xong, lệnh cho Cố Thành Dĩ mang người hội họp cùng những nhóm khác, còn anh mang theo một người quay lại tìm người.
"Thủ trưởng, cậu trở về còn phải chỉ huy, để mình đi, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, an toàn đem người mang về cho cậu."
Mục Lương Hòa nhìn phía sau, không tới ba giây nhanh chóng quyết định, anh mang theo tổ thành viên đi đón nhóm khác, Cố Thành Dĩ cùng một người nữa đi tìm người.
"Thời gian càng lâu càng nguy hiểm, trong nửa giờ cậu phải quay lại."
"Yên tâm, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành." Cố Thành Dĩ lập Quân Lệnh Trạng, nhảy lên một cái xuồng khác đi về hướng ngược lại.
Tạ Thanh Ninh ở cứu trợ trung tâm tạm thời, là bãi đất cao nhất, phía dưới toàn bộ đã bị nước bao phủ, cô rất muốn biết Mục Lương Hòa hiện tại thế nào, nhưng ngoài việc ở đây chờ đợi thì không còn cách nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm chầm chậm buông xuống, Thanh Ninh ăn bánh bao mới hấp, lại có dưa muối xào dầu vừng với tiêu ăn với cơm rất ngon, cô ăn liền hai bát, uống một ly nước nóng, bụng no căng .
Bên ngoài đã hoàn toàn tối, trong lều mắc một bóng đèn vàng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, Thanh Ninh tựa cửa nhìn ra, từ lúc trời mới nhá nhem đến khi đã tối đen, chờ liền mấy tiếng đến lúc dựa cửa ngủ gà ngủ gật. Cũng không biết ngủ gật bao lâu, mở mắt nhìn thấy Mục Lương Hòa đứng ở trước mặt đang cầm hai tay cô, vui sướng dậy lên, vừa chuẩn bị muốn đứng dậy nhưng vì giữ nguyên một tư thế lâu quá nên chân tê không còn cảm giác, ngã nhào vào lòng anh.
"Đã tê rần rồi." Thanh Ninh khổ sở cau mày, Mục Lương Hòa bế cô đến ngồi trên giường, bàn tay xoa hết bắp chân nhức mỏi của cô không nói một lời. Thanh Ninh thấy tối nay anh không bình thường, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh "Thủ trưởng, rốt cuộc có chuyện gì thế ?"
Đưa cô xuống chân đập, nhìn lại vợ đi đôi ủng rộng rinh ngập trong nước, mặc một cái áo nhung dầy nhưng cổ rộng trông không ấm áp chút nào, một chút cũng không biết tự chăm sóc, cũng không biết quàng thêm khăn, mới vừa nắm tay cô thấy rất lạnh, rất dễ ngẫ bệnh.
Mục Lương Hòa Hắn đứng trên dốc nhìn theo cô lọ mọ quay về lều, trong lòng khó nói có cảm giác gì, vợ anh vốn nên như một đóa hoa trong nhà kính được yêu thương che chở, không nên đến nơi này vì anh mà chịu cực, còn anh lại không thể thời thời khắc khắc ở bên quan tâm chăm sóc cô.
Thanh Ninh đi được một đoạn lại quay lại nhìn, Mục Lương Hòa vẫn đứng nguyên tư thế trên dốc, cái mũ đã bỏ xuống cầm trong tay, bởi vì hơi xa nên không nhìn rõ biểu hiện trên mặt anh. Cô đoán vẻ mặt anh lúc này nhất định là lại nghiêm nghị không cười, hoặc không để lộ căng thẳng, có điều trong mắt cô bây giờ các vẻ mặt ấy cũng trở nên sinh động một cách lạ kì. Thì ra tình yêu quả thật kì diệu, sẽ thay đổi rất nhiều tính cách và thói quen của con người ta, gương mặt đó của Mục Lương Hòa hiện giờ càng nhìn càng thấy đẹp trai, cho dù vừa đen vừa gầy cũng thấy vừa mắt.
Thanh Ninh về đến nơi thì người vợ thôn trưởng đã về rồi, trước lều có một chiếc xe bus chở vật tư đã dừng sẵn, một nhóm quân nhân đang cùng nhau chuyển vật tư xuống xếp đầy trong trại, đám trẻ con trông thấy vui mừng hớn hở, sau đó núp trong lòng mẹ nhìn trộm ra ngoài.
Chờ sau mười mấy phút xe vật liệu tháo dỡ xong đi rồi, Thanh Ninh đang định quay vào lều thì nghe loáng thoáng người phụ trách vận chuyển vật tư nói đến tên tuổi Mạnh Kiết Nhiên, theo bản năng xoay người lại, đám người nói chuyện đã dần đi xa, nếu đây đúng là do Mạnh Kiết Nhiên quyên tặng, cô cũng tin tưởng, hắn bây giờ đúng là có năng lực này, thật không dễ dàng thấy hắn có tâm ý như thế này.
Nằm trong lều một lúc, do hoàn cảnh trong hai ngày này thay đổi quá lớn không thích nghi được lại thêm căng thẳng, nằm xuống không bao lâu đã ngủ say. Dưới chăn là nệm do đích thân Mục Lương Hòa trải, bởi vì đã lót thêm một lớp rơm dày nên nằm không cảm thấy cứng, cô gối lên áo anh, đắp trên người cũng là áo khoác quân nhân cực dày của anh, trong mũi tràn ngập mùi hương nhàn nhạt đặc biệt của riêng anh, cô ngủ rất thoải mái. Ngủ không biết bao lâu thì bị lay tỉnh không biết bởi vì lạnh hay vì âm thanh huyên náo bên ngoài.
Mặc xong áo tơi chạy ra ngoài đã thấy không ít người dân trong làng trong tay cầm cuốc xẻng, khí thế hung hăng, đối diện là mấy người quân nhân sắc mặt nghiêm túc, còn có trưởng thôn, Mục Lương Hòa không có ở đây.
"Chúng tôi không đồng ý phá đập, cho nổ rồi sau này dân làng chúng tôi ăn cái gì, thu hoạch cả năm chỉ trông chờ có bấy nhiêu."
Một người đàn ông ước chừng hơn 50 tuổi lớn tiếng nói, sắc mặt xanh mét, trông hết sức tức giận, cắm xẻng trong tay xuống đất, cuộn tay áo lên đứng giống như nếu ai mà cản trở thì sẽ cùng liều mạng với người đó.
Một người có vẻ là cấp trên trong đám quân nhân ngăn ồn ào xuống, mắt ưng lia một vòng qua những người đang kích động: "Trước mắt đây là biện pháp duy nhất, tôi hiểu mọi người không muốn, chúng tôi kể từ khi mới đến cũng đã thử qua nhiều biện pháp nhưng mọi người cũng thấy đấy, mực nước không ngừng lên cao, nếu không chọn cho nổ một đoạn đập, nước lũ sớm muộn cũng phá vỡ đập lớn, kể cả nơi này cũng bị nhấn chìm, đó mới thật sự là không nhà để về."
Giọng nói vang vọng có lực từng chữ từng chữ thấm vào lòng người. Thanh Ninh đứng trong đám người, xuyên qua màn mưa muốn nhìn rõ khuôn mặt của người quân nhân vừa nói, có thể nói ra được những lời như vậy chắc chắn trông bộ dạng rất chính trực.
Đám người xôn xao từ từ bình tĩnh lại, tuy vẫn có người thì thầm to nhỏ nhưng không có ai tiến lên làm căng nữa. Hai nhóm người vẫn đứng im lặng giằng co trong mưa, dù không nói gì nữa nhưng cũng không có ai nguyện ý nhường nhịn. Thời gian chầm chậm trôi qua, mọi người vẫn 6đứng như đám thú dđang canh me ranh giới. Bỗng có người nói học phí sang năm của con bhọ làm thế nào, thế là cục diện giằng co bị đánh vỡ, mấy người nông dân vác cuốc xẻng xông lên. Bên kia chỉ có mấy người lính, dù có khỏe mạnh cách mấy thì một người cũng không thể chọi lại hai người đàn ông thành niên, huống chi họ còn đang mất kiềm chế. Thanh Ninh nhìn đám người hỗn loạn, nghĩ tới Mục Lương Hòa nhất định là đang ở trên đập, không biết có bị nguy hiểm hay không, chỉ nghe "Ầm" một tiếng, đám người lập tức an tĩnh lại, sắc mặt mấy người dân đại biến. Sau đó mấy tiếng "Ầm" nối tiếp nhau, nét mặt mấy người lính giãn ra một chút, còn mấy người dân sau phút kinh sợ thì hiểu ra đập đã bị cho nổ, lại dùng hết sức muốn xông lên.
"Toàn bộ trở lại, hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm."
Nhưng mấy người dân nào ai còn tâm trí mà nghe, từng người một vượt qua khỏi đám lính ngăn cản chạy đi. Thanh Ninh không giúp được gì, ở trong đám người bị đụng đã mấy lần, cuối cùng cũng theo sát đi ra bên ngoài. Chỗ bọn họ dựng lều trại ở trên cao nên có thể nhìn rất rõ lúc đập nổ trong khoảnh khắc nước lũ cuồn cuộn tràn vào, đem đồng ruộng bao phủ trong nháy mắt, mực nước càng ngày càng cao, cuối cùng nhấn chìm tất cả trong nước, chỉ còn lại sóng bạc gầm thét, trời đất thoáng chốc như rộng ra thêm. Bên cạnh cô đã vang lên những tiếng khóc sụt sùi của mấy người phụ nữ ôm con chạy theo, đàn ông vành mắt cũng đỏ hoe nhưng nước mắt kìm lại không rơi. Trong lòng Thanh Ninh cũng không biết là cảm giác gì, rầu rĩ, buồn bực không thở nổi, dựa vào một gốc bạch dương bên cạnh đã bị nước lũ xói lộ rễ, trông cây giống như cũng đang rơi lệ.
Mục Lương Hòa chỉ huy cho nổ xong còn phải phân công thực hiện rất nhiều công việc khác, Cố Thành Dĩ ngồi ở trong lều tạm gặm bánh bao, cởi áo khoác vắt lên một cái rễ cây, vui vẻ rung chân: "Mưa này cũng không biết lúc nào thì ngừng, nếu còn tiếp tục thì ông già nhà mình cũng gấp muốn chết."
"Vì sao?" Một anh dáng dấp ngăm đen của người Đông Bắc tiếp lời, nghe đều là khẩu âm Đông Bắc.
"Còn có thể vì sao, muốn ôm cháu chứ sao, ngày một tháng sau đã sắp xếp cho mình đi xem mắt, xem ra là không đi được rồi."
Anh chàng người Đông Bắc vỗ một cái thật mạnh lên vai Cố Thành Dĩ : "Huynh đệ, cậu nhất định phải phối hợp, cũng đừng quên bảo chị dâu giới thiệu cho mình một người nha."
Cố Thành Dĩ vừa cắn bánh bao vừa vươn tay xua : "Đi, đi, đi, té ra chỗ khác đi, còn muốn cố ý kích mình, muốn đi cũng đi không được, cùng quỷ phối hợp à!"
"Tôi xem hai người các cậu đều có thể giúp nhau đấy." Mục Lương Hòa vén rèm lên đi vào, cầm chai nước suối trên đất lên uống hai ngụm, ném cho Cố Thành Dĩ : "Động tác nhanh lên, có chuyện rồi."
Xem trong ống nhòm thấy dải đất nguy hiểm trước mặt không ngờ xuất hiện thôn dân, đang trong tình trạng nguy cấp, Mục Lương Hòa dẫn người đến nơi thì thấy mấy người đang ôm gốc cây to, cả người ngâm trong nước, nhìn bộ dạng có thể chờ đến lúc được cứu viện quả là không dễ.
Mục Lương Hòa từ trên thuyền cứu nạn nhảy xuống vớt người, bởi vì nước chảy xiết, bơi rất khó, cộng thêm người bị nạn sức nặng lại đuối sức, phải mấy người cố gắng mới kéo được người lên.
"Nhanh lên một chút trở về."
Mực nước sông tăng lên không ngừng, nơi này càng ngày càng nguy hiểm, Mục Lương Hòa ngồi phía trước, Cố Thành Dĩ đi lên cuối cùng ngồi ở phía sau, nằm bên cạnh là người mới được cứu, sắc mặt tái nhợt, người đó chợt nhớ tới cái gì, gấp đến nói không ra lời.
"Vợ tôi cũng đi theo, nhất định còn ở lại chỗ đó."
Mục Lương Hòa nghe vậy sắc mặt trầm ngâm, phóng tầm mắt nhìn tới đều là nước lũ cuồn cuộn, người này vừa rồi nếu không phải ôm được gốc cây thì đã sớm bị nước cuốn đi rồi, còn phụ nữ, nhất là người không hiểu thủy tính, khả năng sống sót cực thấp. Nhanh chóng phân tích xong, lệnh cho Cố Thành Dĩ mang người hội họp cùng những nhóm khác, còn anh mang theo một người quay lại tìm người.
"Thủ trưởng, cậu trở về còn phải chỉ huy, để mình đi, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành, an toàn đem người mang về cho cậu."
Mục Lương Hòa nhìn phía sau, không tới ba giây nhanh chóng quyết định, anh mang theo tổ thành viên đi đón nhóm khác, Cố Thành Dĩ cùng một người nữa đi tìm người.
"Thời gian càng lâu càng nguy hiểm, trong nửa giờ cậu phải quay lại."
"Yên tâm, bảo đảm nhiệm vụ hoàn thành." Cố Thành Dĩ lập Quân Lệnh Trạng, nhảy lên một cái xuồng khác đi về hướng ngược lại.
Tạ Thanh Ninh ở cứu trợ trung tâm tạm thời, là bãi đất cao nhất, phía dưới toàn bộ đã bị nước bao phủ, cô rất muốn biết Mục Lương Hòa hiện tại thế nào, nhưng ngoài việc ở đây chờ đợi thì không còn cách nào.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màn đêm chầm chậm buông xuống, Thanh Ninh ăn bánh bao mới hấp, lại có dưa muối xào dầu vừng với tiêu ăn với cơm rất ngon, cô ăn liền hai bát, uống một ly nước nóng, bụng no căng .
Bên ngoài đã hoàn toàn tối, trong lều mắc một bóng đèn vàng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt, Thanh Ninh tựa cửa nhìn ra, từ lúc trời mới nhá nhem đến khi đã tối đen, chờ liền mấy tiếng đến lúc dựa cửa ngủ gà ngủ gật. Cũng không biết ngủ gật bao lâu, mở mắt nhìn thấy Mục Lương Hòa đứng ở trước mặt đang cầm hai tay cô, vui sướng dậy lên, vừa chuẩn bị muốn đứng dậy nhưng vì giữ nguyên một tư thế lâu quá nên chân tê không còn cảm giác, ngã nhào vào lòng anh.
"Đã tê rần rồi." Thanh Ninh khổ sở cau mày, Mục Lương Hòa bế cô đến ngồi trên giường, bàn tay xoa hết bắp chân nhức mỏi của cô không nói một lời. Thanh Ninh thấy tối nay anh không bình thường, nhẹ nhàng đẩy đẩy anh "Thủ trưởng, rốt cuộc có chuyện gì thế ?"
Bình luận facebook