Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
Với biểu hiện của trợ lý đặc biệt như Serena thì chuyện này chắc là không sai rồi. Nếu như vậy, cô… trợ lý thứ hai có phải cũng nên học tập tới gọi một tiếng bà chủ? Thuận theo chiều gió?
Tân Hoành rối rắm, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì Nghê Tranh đã tự mình đi trước, mới rồi còn đứng trước mặt cô mà giờ đã chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót bước đi hết sức vang đội.
Tân Hoành còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng Serena đon đả tiễn người: “Nghê tiểu thư đi thong thả.”
Tân Hoành quẫn bách, đợi Nghê Tranh bước vào thang máy, cô nhìn về phía Serena, cười cứng ngắc: “Chị đúng là… Lúc tới hoan nghênh, lúc đi cung tiễn nhỉ.”
Serena lộ ra nụ cười cao thâm: “Tiểu Tân, nhớ lấy, bây giờ để lại một con đường, ngày sau dễ gặp mặt*.”
Tân Hoành vạch đen đầy đầu: “Chị có cảm thấy chị đang dùng thành ngữ sai hoàn cảnh rồi không?”
Tình huống hiện tại là thế nào, thứ Nghê Tranh kia cần chính là nịnh bợ, ở đâu ra cái gì mà lưu lại một con đường?
Serena cười không đáp.
Cả buổi sáng, trừ việc sáng sớm đã gặp phải tình địch ra thì cũng coi như mọi chuyện bình yên. Serena giao cho Tân Hoành chuẩn bị một phần tài liệu, Tân Hoành đã rất quen thuộc đối với tình hình công ty, bây giờ cũng không quá tốn sức, đến lúc làm xong vẫn chưa đến giờ tan ca.
Serena nhìn tập tài liệu mười mấy trang này, nhìn Tân Hoành như thể nhìn quái vật, cảm thán: “Tiểu Tân, nếu không phải ngày nào em cũng đi trễ về sớm, chỉ sợ là bát cơm này của chị cũng sớm không giữ nổi nữa rồi.”
Tân Hoành lau mồ hôi: “Chị S, chị nói với em lời này, khiến cho em có áp lực rất lớn đấy, cảm giác như chỉ một giây sau em sẽ bị phê bình ấy. Thật ra thì… Nâng cao hiệu suất công việc, chẳng phải đều là vì mục đích đến trễ về sớm sao!”
Ser¬ena: "......"
Vì vậy, nói xong lời này, Tân Hoành lập tức xách túi về sớm.
Cũng không phải Tân Hoành lớn lối gì, cô cũng không nghĩ là mình mới làm chút việc đã nghênh ngang về sớm. Cô về sớm, nhưng sự thật vẫn là được chính Serena phê chuẩn.
Thậm chí khi Serena nói ra một tiếng: “Bây giờ em có thể đi rồi.” thì đổi lại là vẻ mặt kinh sợ của Tân Hoành, bật thốt lên: “Đây chính là phê bình?”
Serena cười một tiếng phong tình vạn chủng: “Đây là ân chuẩn.”
Theo lý thuyết mà nói công việc của Tân Hoành và Serena, trợ lý, chính là phụ tá cho cấp trên. Serena là phụ tá của Dịch Phong Nghiêu, Tân Hoành là trợ lý thứ hai, mặc dù cũng là quan hệ trợ lý của Dịch Phong Nghiêu, nhưng công việc thật ra lại giống như làm trợ lý của Serena. Khoảng thời gian trước đó, bởi vì cô luôn đến trễ về sớm, người không thấy đâu khiến Serena không có ai phụ giúp, bận đến hộc máu, không dưới một lần có ý tưởng tuyển trợ lý thứ ba. Có điều dạo gần đây, Tân Hoành làm quen với công việc khá nhanh, làm việc vừa nhanh lại vừa tốt, vì vậy Serena cũng thoải mái hơn nhiều.
Nói đơn giản, chính là Serena để cho Tân Hoành dành thời gian không tới một buổi sáng hoàn thành công việc một ngày, cho nên, đây được coi như phần thưởng nho nhỏ dành cho nhân viên có hiệu suất cao đi.
Đến lúc này Tân Hoành cũng mới hiểu, vì sao ban đầu Dịch Phong Nghiêu lại có thể nói ra câu “Cũng có thể đến muộn về sớm” mà không chút suy nghĩ như vậy, giờ cô mới nhận ra thật ra anh ta cũng chẳng quản, tóm lại có người như Serena làm trợ lý cho anh ta, anh ta cũng không cần phí tâm tư đi quản lý nhiều nữa.
Tân Hoành đột nhiên cảm thấy có lỗi với Serena, ấp a ấp úng nửa ngày, nhưng lại không tìm ra được lý do nào dễ nghe một chút.
Tìm lý do gì đây? Chính là trong nhà có người cần cô hầu hạ cẩn thận, những người khác, cho dù là Serena hay Katrina cũng không thể hiểu được!
Lý do máu lạnh tàn khốc thế này, cô làm sao mà nói thật một cách dễ nghe được chứ?
Serena thấy cô quẫn bách như vậy vẫn chưa nói gì, cuối cùng cũng thoải mái nói cho cô biết: “Thật ra thì… Chị lĩnh gấp đôi tiền thưởng, sau khi có em tới giúp chị, chị chỉ còn phải làm công việc của một người…”
Tân Hoành: “…..”
Vì vậy, Tân Hoành nhìn đồng hồ, có thể thẳng lưng về nhà nấu cơm mà không phải xấu hổ trong lòng rồi.
Vốn Tân Hoành định tự mình đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ sau khi xuống lầu, vừa lên xe đã thấy Nguyên Thâm mua hết rồi. Bây giờ Nguyên Thâm nhận thánh chỉ, không thể xuất hiện trước mặt Dịch Tân, cả buổi sáng nhàn rỗi, thế là làm hết những chuyện mà Tân Hoành có thể làm.
Điều này làm cho Tân Hoành không thể nhịn được mà cảm khái, cấp dưới của Dịch Tân, mặc dù cũng bá đạo không thể nói lý như anh, nhưng thật ra thì cũng giống anh, luôn luôn suy nghĩ rất chu đáo.
Sau khi Tân Hoành về nhà thì làm toàn món ăn người kia thích, nghĩ lát nữa anh về sẽ nói với anh về chuyện trở về nhà.
Vậy mà, thức ăn vừa làm xong để lên bàn thì đã thấy Dịch Tân gọi điện thoại về.
Bỗng nhiên Tân Hoành cảm thấy không ổn, không phải lát nữa là về đến nhà rồi sao, lại gọi điện thoại, có chuyện gì chứ?
Quả nhiên, Dịch Tân nói qua điện thoại: “Trưa nay còn có chút việc, không thể về ăn cơm với em, anh cho người mang đồ ăn đến cho em, em ngoan ngoãn ở nhà, tối anh về.”
Tân Hoành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bàn cơm như Mãn Hán toàn tịch* trước mặt… Không còn lời nào để nói.
*Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những bữa tiệc lớn nhất ở Mãn Châu được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. –Tr4nG3my
Thật ra thì cô muốn nói là, anh có thể cho người đến ăn giúp em được không?
Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ bảo anh: “Không cần cho người đưa cơm cho em đâu, em đang tính làm vài món.”
Đầu kia điện thoại rõ ràng ngừng lại một lát, hồi lâu mới nói “Nấu cơm cho anh?”
Tân Hoành liếc mắt nhìn bàn ăn, không biết xấu hổ nói: “Còn chưa có nấu.”
“Thật?”
“Thật.”
Dịch Tân cười khẽ: “Thật đáng tiếc, anh còn đang sợ một mình em ăn không hết, đang tính cho người tới ăn giúp em.”
Tân Hoành: "......"
Tân Hoành nhất định sẽ không quên được, người đàn ông kia từng nói, làm đồ ăn cho anh, cuối cùng lại vào miệng người khác, không chỉ lãng phí mà còn là tội không thể tha thứ.
Lúc này lại nói dối với cô? Cô cũng không phải đồ ngốc!
Tân Hoành rối rắm, còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì Nghê Tranh đã tự mình đi trước, mới rồi còn đứng trước mặt cô mà giờ đã chỉ còn nghe thấy tiếng giày cao gót bước đi hết sức vang đội.
Tân Hoành còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng Serena đon đả tiễn người: “Nghê tiểu thư đi thong thả.”
Tân Hoành quẫn bách, đợi Nghê Tranh bước vào thang máy, cô nhìn về phía Serena, cười cứng ngắc: “Chị đúng là… Lúc tới hoan nghênh, lúc đi cung tiễn nhỉ.”
Serena lộ ra nụ cười cao thâm: “Tiểu Tân, nhớ lấy, bây giờ để lại một con đường, ngày sau dễ gặp mặt*.”
Tân Hoành vạch đen đầy đầu: “Chị có cảm thấy chị đang dùng thành ngữ sai hoàn cảnh rồi không?”
Tình huống hiện tại là thế nào, thứ Nghê Tranh kia cần chính là nịnh bợ, ở đâu ra cái gì mà lưu lại một con đường?
Serena cười không đáp.
Cả buổi sáng, trừ việc sáng sớm đã gặp phải tình địch ra thì cũng coi như mọi chuyện bình yên. Serena giao cho Tân Hoành chuẩn bị một phần tài liệu, Tân Hoành đã rất quen thuộc đối với tình hình công ty, bây giờ cũng không quá tốn sức, đến lúc làm xong vẫn chưa đến giờ tan ca.
Serena nhìn tập tài liệu mười mấy trang này, nhìn Tân Hoành như thể nhìn quái vật, cảm thán: “Tiểu Tân, nếu không phải ngày nào em cũng đi trễ về sớm, chỉ sợ là bát cơm này của chị cũng sớm không giữ nổi nữa rồi.”
Tân Hoành lau mồ hôi: “Chị S, chị nói với em lời này, khiến cho em có áp lực rất lớn đấy, cảm giác như chỉ một giây sau em sẽ bị phê bình ấy. Thật ra thì… Nâng cao hiệu suất công việc, chẳng phải đều là vì mục đích đến trễ về sớm sao!”
Ser¬ena: "......"
Vì vậy, nói xong lời này, Tân Hoành lập tức xách túi về sớm.
Cũng không phải Tân Hoành lớn lối gì, cô cũng không nghĩ là mình mới làm chút việc đã nghênh ngang về sớm. Cô về sớm, nhưng sự thật vẫn là được chính Serena phê chuẩn.
Thậm chí khi Serena nói ra một tiếng: “Bây giờ em có thể đi rồi.” thì đổi lại là vẻ mặt kinh sợ của Tân Hoành, bật thốt lên: “Đây chính là phê bình?”
Serena cười một tiếng phong tình vạn chủng: “Đây là ân chuẩn.”
Theo lý thuyết mà nói công việc của Tân Hoành và Serena, trợ lý, chính là phụ tá cho cấp trên. Serena là phụ tá của Dịch Phong Nghiêu, Tân Hoành là trợ lý thứ hai, mặc dù cũng là quan hệ trợ lý của Dịch Phong Nghiêu, nhưng công việc thật ra lại giống như làm trợ lý của Serena. Khoảng thời gian trước đó, bởi vì cô luôn đến trễ về sớm, người không thấy đâu khiến Serena không có ai phụ giúp, bận đến hộc máu, không dưới một lần có ý tưởng tuyển trợ lý thứ ba. Có điều dạo gần đây, Tân Hoành làm quen với công việc khá nhanh, làm việc vừa nhanh lại vừa tốt, vì vậy Serena cũng thoải mái hơn nhiều.
Nói đơn giản, chính là Serena để cho Tân Hoành dành thời gian không tới một buổi sáng hoàn thành công việc một ngày, cho nên, đây được coi như phần thưởng nho nhỏ dành cho nhân viên có hiệu suất cao đi.
Đến lúc này Tân Hoành cũng mới hiểu, vì sao ban đầu Dịch Phong Nghiêu lại có thể nói ra câu “Cũng có thể đến muộn về sớm” mà không chút suy nghĩ như vậy, giờ cô mới nhận ra thật ra anh ta cũng chẳng quản, tóm lại có người như Serena làm trợ lý cho anh ta, anh ta cũng không cần phí tâm tư đi quản lý nhiều nữa.
Tân Hoành đột nhiên cảm thấy có lỗi với Serena, ấp a ấp úng nửa ngày, nhưng lại không tìm ra được lý do nào dễ nghe một chút.
Tìm lý do gì đây? Chính là trong nhà có người cần cô hầu hạ cẩn thận, những người khác, cho dù là Serena hay Katrina cũng không thể hiểu được!
Lý do máu lạnh tàn khốc thế này, cô làm sao mà nói thật một cách dễ nghe được chứ?
Serena thấy cô quẫn bách như vậy vẫn chưa nói gì, cuối cùng cũng thoải mái nói cho cô biết: “Thật ra thì… Chị lĩnh gấp đôi tiền thưởng, sau khi có em tới giúp chị, chị chỉ còn phải làm công việc của một người…”
Tân Hoành: “…..”
Vì vậy, Tân Hoành nhìn đồng hồ, có thể thẳng lưng về nhà nấu cơm mà không phải xấu hổ trong lòng rồi.
Vốn Tân Hoành định tự mình đi siêu thị mua thức ăn, không ngờ sau khi xuống lầu, vừa lên xe đã thấy Nguyên Thâm mua hết rồi. Bây giờ Nguyên Thâm nhận thánh chỉ, không thể xuất hiện trước mặt Dịch Tân, cả buổi sáng nhàn rỗi, thế là làm hết những chuyện mà Tân Hoành có thể làm.
Điều này làm cho Tân Hoành không thể nhịn được mà cảm khái, cấp dưới của Dịch Tân, mặc dù cũng bá đạo không thể nói lý như anh, nhưng thật ra thì cũng giống anh, luôn luôn suy nghĩ rất chu đáo.
Sau khi Tân Hoành về nhà thì làm toàn món ăn người kia thích, nghĩ lát nữa anh về sẽ nói với anh về chuyện trở về nhà.
Vậy mà, thức ăn vừa làm xong để lên bàn thì đã thấy Dịch Tân gọi điện thoại về.
Bỗng nhiên Tân Hoành cảm thấy không ổn, không phải lát nữa là về đến nhà rồi sao, lại gọi điện thoại, có chuyện gì chứ?
Quả nhiên, Dịch Tân nói qua điện thoại: “Trưa nay còn có chút việc, không thể về ăn cơm với em, anh cho người mang đồ ăn đến cho em, em ngoan ngoãn ở nhà, tối anh về.”
Tân Hoành bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bàn cơm như Mãn Hán toàn tịch* trước mặt… Không còn lời nào để nói.
*Mãn Hán toàn tịch: Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những bữa tiệc lớn nhất ở Mãn Châu được ghi chép trong lịch sử Trung Hoa. –Tr4nG3my
Thật ra thì cô muốn nói là, anh có thể cho người đến ăn giúp em được không?
Nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, chỉ bảo anh: “Không cần cho người đưa cơm cho em đâu, em đang tính làm vài món.”
Đầu kia điện thoại rõ ràng ngừng lại một lát, hồi lâu mới nói “Nấu cơm cho anh?”
Tân Hoành liếc mắt nhìn bàn ăn, không biết xấu hổ nói: “Còn chưa có nấu.”
“Thật?”
“Thật.”
Dịch Tân cười khẽ: “Thật đáng tiếc, anh còn đang sợ một mình em ăn không hết, đang tính cho người tới ăn giúp em.”
Tân Hoành: "......"
Tân Hoành nhất định sẽ không quên được, người đàn ông kia từng nói, làm đồ ăn cho anh, cuối cùng lại vào miệng người khác, không chỉ lãng phí mà còn là tội không thể tha thứ.
Lúc này lại nói dối với cô? Cô cũng không phải đồ ngốc!
Bình luận facebook