Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 276
Edit & Beta: TranGemy
“Mạc thiếu gia.”
Ngay lúc tay trái Mạc Tương Đằng sắp túm được vai Tân Hoành thì sau lưng anh ta vang lên một tiếng cười nhẹ cùng với giọng nói có chút bức bách.
Trong nháy mắt, bàn tay đang dùng sức đến nổi gân xanh của Mạc Tương Đằng dừng lại giữa không khí, rồi lập tức thu tay về.
Sau đó anh ta xoay người, đối mặt với người đàn ông vừa đi xuống, thậm chí còn chưa kịp ra khỏi thang máy.
Dịch Phong Nghiêu.
Lúc này, Dịch Phong Nghiêu cũng đang nhìn Mạc Tương Đằng, trên mặt đang nở nụ cười như có như không, có điều đôi mắt lại hơi nheo lại, mang theo ý tứ sắc bén mà lạnh lùng.
Mắt Tân Hoành vượt qua Mạc Tương Đằng, khi nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu thì thở ra một hơi, bấy giờ mới có thể buông lỏng tâm tình một chút.
Dịch Phong Nghiêu nhìn cô, không nhanh không chậm ra khỏi thang máy, đi đến đứng bên cạnh cô. Ánh mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Đằng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Thế nào, Mạc thiếu gia, nhân viên của tôi mạo phạm đến anh sao? Sao lại tức giận vậy?”
Ánh mắt Mạc Tương Đằng vẫn tùy tiện như cũ, quét qua mặt Tân Hoành rồi mới nhìn thẳng Dịch Phong Nghiêu: “Nhân viên của anh?”
Dịch Phong Nghiêu cười cười cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Tân Hoành: “Cô lên trước đi.”
Tân Hoành thận trọng nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở trước mặt cô, đằng sau Mạc Tương Đằng, cô muốn đi tới đó thì nhất định phải đi qua Mạc Tương Đằng. Tân Hoành liếc mắt nhìn qua, như thể có chút suy nghĩ, sau đó cô xoay người tiến về phía thang máy nhân viên ở bên cạnh, thông minh lựa chọn tránh không phải đến gần Mạc Tương Đằng lần nữa.
Một lần thôi cũng đủ dọa cô gần chết rồi.
Sau này, cô nhất định phải cẩn thận.
Có điều, thang máy đã mở ra rồi mà sau lưng, giọng nói như ma quỷ kia vẫn không chịu buông tha cho cô: “Tân Hoành, suy nghĩ kỹ một chút. Dĩ nhiên, không suy nghĩ cũng không sao, cô… Sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Trong lòng Tân Hoành giật mình, đột nhiên đứng khựng lại.
Mạc tương Đằng nhìn bóng lưng cứng đờ của cô, nụ cười nguy hiểm trên mặt lại sâu thêm một chút: “Một đêm kia, viên đạn ấy xuyên qua cánh tay anh ta. Lần sau, cũng chưa biết được là nơi nào đâu.”
Dịch Tân… Đêm hôm đó, là bị Mạc Tương Đằng ám hại nên mới bị thương?
Trong thoáng chốc, thông tin mới nhận thức được này khiến đáy lòng Tân Hoành vừa nặng nề lại giận dữ, trước đó cô chỉ cho rằng đó là kẻ thù của Dịch Tân, không hỏi gì thêm, cũng không dám hỏi nhiều, bây giờ mới biết… Thì ra là Mạc Tương Đằng!
Bất ngờ quay lại, Tân Hoành nhìn thẳng vào mắt Mạc Tương Đằng, bật cười khẽ một tiếng, hành động này và phản ứng trước đó của cô khác nhau quá lớn, khiến cho Mạc Tương Đằng và Dịch Phong Nghiêu đều cảm thấy giật mình.
Đôi mắt trong trẻo của Tân Hoành liếc về phía cánh tay phải vô lực của Mạc Tương Đằng: “Không biết sao? Cũng vậy thôi, Mạc thiếu gia anh không trúng được, dĩ nhiên là lực bất tòng tâm, tính toán kỹ thế nào cũng trật. Dịch Tân thì không như vậy, chính mắt tôi tận mắt thấy qua, anh ấy ngắm bắn cực chuẩn, nhắm chỗ nào trúng chỗ đó… Tôi tin rằng cái này, Mạc thiếu gia anh là người rõ ràng nhất…”
Tân Hoành vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt càng ngày càng khó coi của Mạc Tương Đằng, thậm chí còn cố tình ác ý cười một tiếng, giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái làm tư thế bắn súng, đúng thế, chính là lần trước ở nhà họ Phương, Mạc Tương Đằng bị Dịch Tân dùng súng phế đi cánh tay phải: “Pằng.”
Làm bộ như thể không thấy trán Mạc Tương Đằng nổi đầy gân xanh, Tân Hoành cười hết sức vui vẻ, lông mày cong lên: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Mạc thiếu gia, vừa rồi quên không hỏi anh, cánh tay phải của anh làm sao vậy?”
Tân Hoành nói xong, cả khuôn mặt Mạc Tương Đằng đều vặn vẹo, dữ tợn híp mắt nhìn cô chằm chằm, lúc này Tân Hoành lại không thèm sợ anh ta, cười rất ác ý, nghiêng đầu nhạo báng nhìn anh ta.
“Khụ.”
Bên cạnh vang lên tiếng nhịn cười, Dịch Phong Nghiêu che miệng, dáng vẻ muốn cười lại không cười được, cũng nghiêng đầu nhướng mắt nhìn Mạc Tương Đằng.
Tân Hoành nhìn Dịch Phong Nghiêu một cái, chợt đổi vẻ mặt: “Tổng giám đốc, tôi lên làm việc trước.”
Nói xong lại khinh thường liếc Mạc Tương Đằng một cái rồi mới xoay người đi vào thang máy.
Mạc Tương Đằng đứng im tại chỗ, tay trái đã siết chặt lại thành nắm đấm, đến nỗi các khớp xương cũng kêu lên kèn kẹt.
Dịch Phong Nghiêu cố gắng thu lại vẻ mặt, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn còn phảng phất ý cười: “Mạc thiếu gia, để tôi tiễn anh, tránh lại gặp phải người nào không biết điều… Nhân viên của tôi, có mắt mà không thấy Thái Sơn mới dám xem thường anh.”
Mạc Tương Đằng quay đầu, hung hăng trừng mắt lườm Dịch Phong Nghiêu một cái, lại vì ngại đây là địa bàn của anh ta mà không dám phát tác cơn giận.
Tân Hoành lớn gan lên mới dám chế nhạo Mạc Tương Đằng một lần, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy, nếu không phải vì có Dịch Phong Nghiêu ở đó, cho dù có dùng dao ép cô thì cô cũng không dám động vào con sói kia, lúc này vừa vào đến thang máy, cả người đã ỉu xìu lại.
Tựa vào vách tường kim loại, chân mềm ra…
Lên đến tầng cao nhất thì cả người đã đổ đầy mồ hôi, Serena ngồi tại chỗ, nghe thấy động tĩnh cô lên đến nơi thì chỉ nhìn qua một cái: “Thế nào? Gần đây sắc lang* đã đói khát đến độ phụ nữ mang thai cũng có hứng thú rồi à?”
*sắc lang: chỉ bọn con trai háo sắc.
Tân Hoành vừa bị dọa cho sợ mất hồn lại lập tức cảm thấy quẫn bách.
Mang thai…
Dịch Phong Nghiêu thân là một người đàn ông như thế sao lại đi lan truyền loại tin tức bát quái như vậy chứ, còn nữa, Serena tính ra cũng như thể bạch cốt tinh thế mà cũng tin tưởng không chút nghi ngờ là sao.
Tân Hoành bất đắc dĩ vỗ trán, rõ ràng là… Cũng may cô cũng đã kết hôn rồi, cũng đang dự tính có em bé, nếu không thì danh dự gì đó, đều sẽ bị anh ta một tay hủy sạch.
Trong lòng giận dữ một hồi, rồi đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, Tân Hoành nhìn về phía Serena hỏi: “Làm sao chị biết có… sắc lang?”
Serena cười: “Nếu không em cho rằng người lười như tổng giám đốc sao tự nhiên lại chạy xuống đó, còn kịp thời cứu em nữa?”
“Tại sao?”
“Vừa rồi Tiểu Lệ vừa gấp gáp vừa sợ hãi báo với chị, nói em bị người ta trêu ghẹo ở đại sảnh, đối phương còn dẫn theo hai người vệ sĩ cao lớn, một bộ bày ra thế trận như muốn cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt. ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ Chị nghe thế, thấy cô ấy còn không dám đi cứu em, chị còn dám đi à?”
Tân Hoành: “…”
Serena nói xong lại vuốt vuốt tóc: “Cho nên mới để cho tổng giám đốc đi.”
Tân Hoành: “…”
Khóe môi giật giật, Tân Hoành bày ra dáng vẻ ngoài cười mà trong cười nhìn Serena một cái, sâu xa nói: “Chị đúng là biết cách dùng người đấy!”
“Mạc thiếu gia.”
Ngay lúc tay trái Mạc Tương Đằng sắp túm được vai Tân Hoành thì sau lưng anh ta vang lên một tiếng cười nhẹ cùng với giọng nói có chút bức bách.
Trong nháy mắt, bàn tay đang dùng sức đến nổi gân xanh của Mạc Tương Đằng dừng lại giữa không khí, rồi lập tức thu tay về.
Sau đó anh ta xoay người, đối mặt với người đàn ông vừa đi xuống, thậm chí còn chưa kịp ra khỏi thang máy.
Dịch Phong Nghiêu.
Lúc này, Dịch Phong Nghiêu cũng đang nhìn Mạc Tương Đằng, trên mặt đang nở nụ cười như có như không, có điều đôi mắt lại hơi nheo lại, mang theo ý tứ sắc bén mà lạnh lùng.
Mắt Tân Hoành vượt qua Mạc Tương Đằng, khi nhìn thấy Dịch Phong Nghiêu thì thở ra một hơi, bấy giờ mới có thể buông lỏng tâm tình một chút.
Dịch Phong Nghiêu nhìn cô, không nhanh không chậm ra khỏi thang máy, đi đến đứng bên cạnh cô. Ánh mắt lại nhìn về phía Mạc Tương Đằng, lúc này mới nhàn nhạt nói: “Thế nào, Mạc thiếu gia, nhân viên của tôi mạo phạm đến anh sao? Sao lại tức giận vậy?”
Ánh mắt Mạc Tương Đằng vẫn tùy tiện như cũ, quét qua mặt Tân Hoành rồi mới nhìn thẳng Dịch Phong Nghiêu: “Nhân viên của anh?”
Dịch Phong Nghiêu cười cười cũng không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Tân Hoành: “Cô lên trước đi.”
Tân Hoành thận trọng nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc ở trước mặt cô, đằng sau Mạc Tương Đằng, cô muốn đi tới đó thì nhất định phải đi qua Mạc Tương Đằng. Tân Hoành liếc mắt nhìn qua, như thể có chút suy nghĩ, sau đó cô xoay người tiến về phía thang máy nhân viên ở bên cạnh, thông minh lựa chọn tránh không phải đến gần Mạc Tương Đằng lần nữa.
Một lần thôi cũng đủ dọa cô gần chết rồi.
Sau này, cô nhất định phải cẩn thận.
Có điều, thang máy đã mở ra rồi mà sau lưng, giọng nói như ma quỷ kia vẫn không chịu buông tha cho cô: “Tân Hoành, suy nghĩ kỹ một chút. Dĩ nhiên, không suy nghĩ cũng không sao, cô… Sớm muộn gì cũng là của tôi.”
Trong lòng Tân Hoành giật mình, đột nhiên đứng khựng lại.
Mạc tương Đằng nhìn bóng lưng cứng đờ của cô, nụ cười nguy hiểm trên mặt lại sâu thêm một chút: “Một đêm kia, viên đạn ấy xuyên qua cánh tay anh ta. Lần sau, cũng chưa biết được là nơi nào đâu.”
Dịch Tân… Đêm hôm đó, là bị Mạc Tương Đằng ám hại nên mới bị thương?
Trong thoáng chốc, thông tin mới nhận thức được này khiến đáy lòng Tân Hoành vừa nặng nề lại giận dữ, trước đó cô chỉ cho rằng đó là kẻ thù của Dịch Tân, không hỏi gì thêm, cũng không dám hỏi nhiều, bây giờ mới biết… Thì ra là Mạc Tương Đằng!
Bất ngờ quay lại, Tân Hoành nhìn thẳng vào mắt Mạc Tương Đằng, bật cười khẽ một tiếng, hành động này và phản ứng trước đó của cô khác nhau quá lớn, khiến cho Mạc Tương Đằng và Dịch Phong Nghiêu đều cảm thấy giật mình.
Đôi mắt trong trẻo của Tân Hoành liếc về phía cánh tay phải vô lực của Mạc Tương Đằng: “Không biết sao? Cũng vậy thôi, Mạc thiếu gia anh không trúng được, dĩ nhiên là lực bất tòng tâm, tính toán kỹ thế nào cũng trật. Dịch Tân thì không như vậy, chính mắt tôi tận mắt thấy qua, anh ấy ngắm bắn cực chuẩn, nhắm chỗ nào trúng chỗ đó… Tôi tin rằng cái này, Mạc thiếu gia anh là người rõ ràng nhất…”
Tân Hoành vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào gương mặt càng ngày càng khó coi của Mạc Tương Đằng, thậm chí còn cố tình ác ý cười một tiếng, giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái làm tư thế bắn súng, đúng thế, chính là lần trước ở nhà họ Phương, Mạc Tương Đằng bị Dịch Tân dùng súng phế đi cánh tay phải: “Pằng.”
Làm bộ như thể không thấy trán Mạc Tương Đằng nổi đầy gân xanh, Tân Hoành cười hết sức vui vẻ, lông mày cong lên: ŧɾυყệռ độɕ Qυყềռ ŧạı đε ɭê Qυý Đôռ “Mạc thiếu gia, vừa rồi quên không hỏi anh, cánh tay phải của anh làm sao vậy?”
Tân Hoành nói xong, cả khuôn mặt Mạc Tương Đằng đều vặn vẹo, dữ tợn híp mắt nhìn cô chằm chằm, lúc này Tân Hoành lại không thèm sợ anh ta, cười rất ác ý, nghiêng đầu nhạo báng nhìn anh ta.
“Khụ.”
Bên cạnh vang lên tiếng nhịn cười, Dịch Phong Nghiêu che miệng, dáng vẻ muốn cười lại không cười được, cũng nghiêng đầu nhướng mắt nhìn Mạc Tương Đằng.
Tân Hoành nhìn Dịch Phong Nghiêu một cái, chợt đổi vẻ mặt: “Tổng giám đốc, tôi lên làm việc trước.”
Nói xong lại khinh thường liếc Mạc Tương Đằng một cái rồi mới xoay người đi vào thang máy.
Mạc Tương Đằng đứng im tại chỗ, tay trái đã siết chặt lại thành nắm đấm, đến nỗi các khớp xương cũng kêu lên kèn kẹt.
Dịch Phong Nghiêu cố gắng thu lại vẻ mặt, bày ra dáng vẻ nghiêm túc nhưng vẫn còn phảng phất ý cười: “Mạc thiếu gia, để tôi tiễn anh, tránh lại gặp phải người nào không biết điều… Nhân viên của tôi, có mắt mà không thấy Thái Sơn mới dám xem thường anh.”
Mạc Tương Đằng quay đầu, hung hăng trừng mắt lườm Dịch Phong Nghiêu một cái, lại vì ngại đây là địa bàn của anh ta mà không dám phát tác cơn giận.
Tân Hoành lớn gan lên mới dám chế nhạo Mạc Tương Đằng một lần, nhưng cũng chỉ là con hổ giấy, nếu không phải vì có Dịch Phong Nghiêu ở đó, cho dù có dùng dao ép cô thì cô cũng không dám động vào con sói kia, lúc này vừa vào đến thang máy, cả người đã ỉu xìu lại.
Tựa vào vách tường kim loại, chân mềm ra…
Lên đến tầng cao nhất thì cả người đã đổ đầy mồ hôi, Serena ngồi tại chỗ, nghe thấy động tĩnh cô lên đến nơi thì chỉ nhìn qua một cái: “Thế nào? Gần đây sắc lang* đã đói khát đến độ phụ nữ mang thai cũng có hứng thú rồi à?”
*sắc lang: chỉ bọn con trai háo sắc.
Tân Hoành vừa bị dọa cho sợ mất hồn lại lập tức cảm thấy quẫn bách.
Mang thai…
Dịch Phong Nghiêu thân là một người đàn ông như thế sao lại đi lan truyền loại tin tức bát quái như vậy chứ, còn nữa, Serena tính ra cũng như thể bạch cốt tinh thế mà cũng tin tưởng không chút nghi ngờ là sao.
Tân Hoành bất đắc dĩ vỗ trán, rõ ràng là… Cũng may cô cũng đã kết hôn rồi, cũng đang dự tính có em bé, nếu không thì danh dự gì đó, đều sẽ bị anh ta một tay hủy sạch.
Trong lòng giận dữ một hồi, rồi đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, Tân Hoành nhìn về phía Serena hỏi: “Làm sao chị biết có… sắc lang?”
Serena cười: “Nếu không em cho rằng người lười như tổng giám đốc sao tự nhiên lại chạy xuống đó, còn kịp thời cứu em nữa?”
“Tại sao?”
“Vừa rồi Tiểu Lệ vừa gấp gáp vừa sợ hãi báo với chị, nói em bị người ta trêu ghẹo ở đại sảnh, đối phương còn dẫn theo hai người vệ sĩ cao lớn, một bộ bày ra thế trận như muốn cướp đoạt giữa ban ngày ban mặt. ⋆ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ ⋆ Chị nghe thế, thấy cô ấy còn không dám đi cứu em, chị còn dám đi à?”
Tân Hoành: “…”
Serena nói xong lại vuốt vuốt tóc: “Cho nên mới để cho tổng giám đốc đi.”
Tân Hoành: “…”
Khóe môi giật giật, Tân Hoành bày ra dáng vẻ ngoài cười mà trong cười nhìn Serena một cái, sâu xa nói: “Chị đúng là biết cách dùng người đấy!”
Bình luận facebook