Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313
Edit: TranGemy
Dần dần chìm đắm, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cô lui về sau, anh lại không buông ra, cô không thể không đẩy đẩy anh. Anh cười, như cố ý mạnh mẽ dán lên môi cô, không chịu buông cô ra.
Cô buồn bực cắn lên lưỡi anh, có điều cũng chẳng dùng mấy sức lực nên chẳng khác nào côn trùng trích. Cô cho rằng, đó là để cảnh cáo anh. Ai ngờ, ánh mắt anh lại trở nên âm u hơn, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đột nhiên nổi lên hai ngọn lửa kích động. Trong lòng cô giật mình, cuống quít buông ra.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh lập tức quấn lấy lưỡi cô, dùng lực triền miên với cô. Hành động quấn quít này lại hết sức kiện nhẫn. Dáng vẻ ban đầu chỉ muốn trêu cô, nhưng càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Nóng bỏng siết chặt, hơi thở khẩn trương ngày càng bao chặt lấy cô.
Phía dưới, thân thể anh đã cứng rắn khẩn trương. Ở cùng anh bao lâu như vậy, cô đủ hiểu biết cái này đại biểu cho cái gì. Cô kinh ngạc vội vã, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám tiếp tục không biết nặng nhẹ như vừa rồi, sợ kích thích đến anh.
Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hôn sâu đến khi đầu óc cô gần như trở nên trống rỗng, anh mới thoáng buông lỏng, nhanh chóng di chuyển xuống cái cổ thon dài của cô. Đầu lưỡi nóng ẩm linh hoạt di động tới lui trên da thịt trắng nõn của cô, lưu luyến liếm láp.
Cả người cô run lên, không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Lại nghe thấy anh cười khẽ, cô thoáng tỉnh táo, cắn răng, miễn cưỡng lên tiếng nhắc nhở: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Hạ Noãn Tâm…”
Anh không để ý, tiếp tục liếm láp gặm cắn trên người cô, làm bộ như không nghe thấy gì.
“Em nói, không phải chúng ta…”
“Hạ Noãn Tâm ở đâu?”
Cô không vui, cuối cùng anh không thể tiếp tục giả vờ, ngẩng lên khỏi ngực cô, trong mắt hiện lên vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Em nhất định phải lôi Hạ Noãn Tâm ra làm anh mất hứng à?”
Tân Hoành: “…”
Sự hăng hái ban đầu bị cô dập tắt gần như sạch sẽ, anh cam chịu buông tha, sửa sang lại áo cho cô. Cô cảm thấy bản thân rất oan ức, lên án: “Rõ ràng là anh nói…”
Anh nhìn cô, tức giận lên tiếng: “Là anh nói, nhưng là anh gạt em, chỉ vì muốn lừa em qua đây hôn anh đấy, không được à?”
Tân Hoành: “…”
Lý do này mà cũng nói được ra một cách có tình có lý thế à? Tân Hoành cảm thấy cạn lời. Cô ai oán nhìn anh. Anh lại than nhẹ, sửa sang lại quần áo cho cô: “Cho dù qua đây vì Hạ Noãn Tâm, nhưng em thật sự không nghĩ đến anh chút nào à?”
“…”
Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói, cô thề, cô và anh xa nhau chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Dịch Tân im lặng nhìn cô, cuối cùng đành lui một bước: ❀ Tᶉ anᎶem¥ ❀ “Chờ một chút, bà ta sắp tới rồi.”
Tân Hoành không nén nổi nghi ngờ: “Tới đây á? Bà ta tới đây làm gì?”
Dịch Tân nhìn cô, không nói gì mà chỉ sâu xa cười một tiếng.
Trong lòng cô hoài nghi: “Nhất định phải thần bí thế à?”
Anh nhìn cô mà không nói gì. Cô không nhịn được mà trách: “Không phải anh định cho em ra trận đối mặt với bà ta chứ?” Cô nhớ lại, trán không nhịn được vã mồ hôi lạnh: “Cái đó,… em không đánh lại bà ta đâu, hay thôi đi, chúng ta đi trước đi?”
Anh nhìn bộ dáng co rúm của cô, cuối cùng không nhịn được bật cười, vuốt đầu cô: “Ừm, vẫn còn chưa hiểu rõ anh.”
“Cái gì?” Cô nhìn anh.
“Không phải vạn bất đắc dĩ thì anh cũng không phải người làm phiền đến người của mình, bình thường anh thích nhất là nhìn nhân loại tranh đấu. Đến khi bọn họ cả hai bên đều tổn hại rồi, anh mới đứng ra, không cần tốn nhiều công sức, một lưới bắt gọn cả đám.”
Tân Hoành: “…”
“Cho nên,” Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, trêu đùa: “Em yên tâm, anh sẽ không để em phải ra tay đâu, em ngồi xem là được rồi.”
Tân Hoành càng cảm thấy nghi ngờ. Đang nói chuyện thì điện thoại nội tuyến vang lên, Dịch Tân nghiêm mặt ấn xuống nút nhận. Tiếng Nguyên Thâm vang lên: “Tân thiếu, Tân Hạo đến rồi.”
Tân Hoành vừa nghe thấy hai chữ ‘Tân Hạo’, thì cả người run lên theo bản năng. Dịch Tân ngắt điện thoại. Tân Hoành nhìn Dịch Tân, ánh mắt phức tạp, càng nhiều hơn là sự không chấp nhận cũng không hiểu nổi.
Dịch Tân trấn an cô: “Yên tâm.” Nói rồi, anh cầm điều khiển từ xa ấn nút nguồn, thoáng chốc màn hình lớn trước mặt hai người được mở lên. Vốn dĩ Tân Hoành không có tâm tình, Tân Hạo đến đây… Cô càng không có hứng thú xem tivi. Nhưng trên màn hình truyền đến tiếng rên rỉ khiến đầu óc cô trở nên căng thẳng.
“Ưm… a… Nha…”
Âm thanh này… Cô phản xạ có điều kiện quay đầu lại, nhìn về phía màn hình. Nhất thời cả người cô như bị điểm huyệt, thần trí không còn gì, trong não chỉ còn lại sự trống rỗng.
Phim A… (Phim người lớn.)
Không phải trọng điểm…
Vấn đề trọng điểm là, nữ chính là Hạ Noãn Tâm…
Không biết là cố ý hay vô tình mà trên màn ảnh chỉ nhìn rõ hình ảnh Hạ Noãn Tâm, dưới thân thể bà ta còn loáng thoáng nhìn thấy một người nữa, nhưng trên màn ảnh hoàn toàn không nhìn rõ ông ta.
Hạ Noãn Tâm ngồi trên người ông ta, cả người từ trên xuống dưới lắc lư, làn da ửng hồng, biểu tình mê loạn, vẻ mặt vui sướng và khó nhịn. Thân thể bà ta không ngừng đong đưa, miệng còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai: “Ưm…, a…, a…”
Tân Hoành chỉ cảm thấy thân thể Hạ Noãn Tâm như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của cô, khiến cô còn không dám nháy mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chăm, cứ thế nhìn chằm chằm vào thân hình lõa thể của Hạ Noãn Tâm, không thể dời mắt đi được.
Sau này, Tân Hoành nghĩ, lúc ấy nhất định nhìn cô rất giống với dâm tặc… Có điều, có trời đất chứng giám, cô không có chút hứng thú nào với cơ thể của Hạ Noãn Tâm, mà cô chỉ… Không kịp phản ứng, tâm trí bị đứng hình, hoàn toàn điên đảo đầu óc.
Nhưng mà cô cũng không thể điên đảo đầu óc quá lâu, cùng lắm là khoảng 30 giây sau đã có tiếng hét chói tai vang lên trong hai căn phòng. Tiếng hét vang lên trong phòng Hạ Noãn Tâm, còn truyền qua màn hình vang lên trong phòng cô và Dịch Tân bên này…
Dần dần chìm đắm, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, cô lui về sau, anh lại không buông ra, cô không thể không đẩy đẩy anh. Anh cười, như cố ý mạnh mẽ dán lên môi cô, không chịu buông cô ra.
Cô buồn bực cắn lên lưỡi anh, có điều cũng chẳng dùng mấy sức lực nên chẳng khác nào côn trùng trích. Cô cho rằng, đó là để cảnh cáo anh. Ai ngờ, ánh mắt anh lại trở nên âm u hơn, nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đột nhiên nổi lên hai ngọn lửa kích động. Trong lòng cô giật mình, cuống quít buông ra.
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Anh lập tức quấn lấy lưỡi cô, dùng lực triền miên với cô. Hành động quấn quít này lại hết sức kiện nhẫn. Dáng vẻ ban đầu chỉ muốn trêu cô, nhưng càng ngày càng trở nên nghiêm túc. Nóng bỏng siết chặt, hơi thở khẩn trương ngày càng bao chặt lấy cô.
Phía dưới, thân thể anh đã cứng rắn khẩn trương. Ở cùng anh bao lâu như vậy, cô đủ hiểu biết cái này đại biểu cho cái gì. Cô kinh ngạc vội vã, lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, không dám tiếp tục không biết nặng nhẹ như vừa rồi, sợ kích thích đến anh.
Anh mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, hôn sâu đến khi đầu óc cô gần như trở nên trống rỗng, anh mới thoáng buông lỏng, nhanh chóng di chuyển xuống cái cổ thon dài của cô. Đầu lưỡi nóng ẩm linh hoạt di động tới lui trên da thịt trắng nõn của cô, lưu luyến liếm láp.
Cả người cô run lên, không nhịn được rên rỉ thành tiếng. Lại nghe thấy anh cười khẽ, cô thoáng tỉnh táo, cắn răng, miễn cưỡng lên tiếng nhắc nhở: ꓄ꋪꀎꌩệꈤ độꉓ ꆰꀎꌩềꈤ ꓄ạꀤ đꍟ ꒒ê ꆰꀎý Đôꈤ “Hạ Noãn Tâm…”
Anh không để ý, tiếp tục liếm láp gặm cắn trên người cô, làm bộ như không nghe thấy gì.
“Em nói, không phải chúng ta…”
“Hạ Noãn Tâm ở đâu?”
Cô không vui, cuối cùng anh không thể tiếp tục giả vờ, ngẩng lên khỏi ngực cô, trong mắt hiện lên vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Em nhất định phải lôi Hạ Noãn Tâm ra làm anh mất hứng à?”
Tân Hoành: “…”
Sự hăng hái ban đầu bị cô dập tắt gần như sạch sẽ, anh cam chịu buông tha, sửa sang lại áo cho cô. Cô cảm thấy bản thân rất oan ức, lên án: “Rõ ràng là anh nói…”
Anh nhìn cô, tức giận lên tiếng: “Là anh nói, nhưng là anh gạt em, chỉ vì muốn lừa em qua đây hôn anh đấy, không được à?”
Tân Hoành: “…”
Lý do này mà cũng nói được ra một cách có tình có lý thế à? Tân Hoành cảm thấy cạn lời. Cô ai oán nhìn anh. Anh lại than nhẹ, sửa sang lại quần áo cho cô: “Cho dù qua đây vì Hạ Noãn Tâm, nhưng em thật sự không nghĩ đến anh chút nào à?”
“…”
Tân Hoành hoàn toàn không còn lời nào để nói, cô thề, cô và anh xa nhau chưa đến ba tiếng đồng hồ.
Dịch Tân im lặng nhìn cô, cuối cùng đành lui một bước: ❀ Tᶉ anᎶem¥ ❀ “Chờ một chút, bà ta sắp tới rồi.”
Tân Hoành không nén nổi nghi ngờ: “Tới đây á? Bà ta tới đây làm gì?”
Dịch Tân nhìn cô, không nói gì mà chỉ sâu xa cười một tiếng.
Trong lòng cô hoài nghi: “Nhất định phải thần bí thế à?”
Anh nhìn cô mà không nói gì. Cô không nhịn được mà trách: “Không phải anh định cho em ra trận đối mặt với bà ta chứ?” Cô nhớ lại, trán không nhịn được vã mồ hôi lạnh: “Cái đó,… em không đánh lại bà ta đâu, hay thôi đi, chúng ta đi trước đi?”
Anh nhìn bộ dáng co rúm của cô, cuối cùng không nhịn được bật cười, vuốt đầu cô: “Ừm, vẫn còn chưa hiểu rõ anh.”
“Cái gì?” Cô nhìn anh.
“Không phải vạn bất đắc dĩ thì anh cũng không phải người làm phiền đến người của mình, bình thường anh thích nhất là nhìn nhân loại tranh đấu. Đến khi bọn họ cả hai bên đều tổn hại rồi, anh mới đứng ra, không cần tốn nhiều công sức, một lưới bắt gọn cả đám.”
Tân Hoành: “…”
“Cho nên,” Anh vòng tay ôm chặt lấy cô, trêu đùa: “Em yên tâm, anh sẽ không để em phải ra tay đâu, em ngồi xem là được rồi.”
Tân Hoành càng cảm thấy nghi ngờ. Đang nói chuyện thì điện thoại nội tuyến vang lên, Dịch Tân nghiêm mặt ấn xuống nút nhận. Tiếng Nguyên Thâm vang lên: “Tân thiếu, Tân Hạo đến rồi.”
Tân Hoành vừa nghe thấy hai chữ ‘Tân Hạo’, thì cả người run lên theo bản năng. Dịch Tân ngắt điện thoại. Tân Hoành nhìn Dịch Tân, ánh mắt phức tạp, càng nhiều hơn là sự không chấp nhận cũng không hiểu nổi.
Dịch Tân trấn an cô: “Yên tâm.” Nói rồi, anh cầm điều khiển từ xa ấn nút nguồn, thoáng chốc màn hình lớn trước mặt hai người được mở lên. Vốn dĩ Tân Hoành không có tâm tình, Tân Hạo đến đây… Cô càng không có hứng thú xem tivi. Nhưng trên màn hình truyền đến tiếng rên rỉ khiến đầu óc cô trở nên căng thẳng.
“Ưm… a… Nha…”
Âm thanh này… Cô phản xạ có điều kiện quay đầu lại, nhìn về phía màn hình. Nhất thời cả người cô như bị điểm huyệt, thần trí không còn gì, trong não chỉ còn lại sự trống rỗng.
Phim A… (Phim người lớn.)
Không phải trọng điểm…
Vấn đề trọng điểm là, nữ chính là Hạ Noãn Tâm…
Không biết là cố ý hay vô tình mà trên màn ảnh chỉ nhìn rõ hình ảnh Hạ Noãn Tâm, dưới thân thể bà ta còn loáng thoáng nhìn thấy một người nữa, nhưng trên màn ảnh hoàn toàn không nhìn rõ ông ta.
Hạ Noãn Tâm ngồi trên người ông ta, cả người từ trên xuống dưới lắc lư, làn da ửng hồng, biểu tình mê loạn, vẻ mặt vui sướng và khó nhịn. Thân thể bà ta không ngừng đong đưa, miệng còn không ngừng phát ra tiếng rên rỉ khiến người nghe phải đỏ mặt tía tai: “Ưm…, a…, a…”
Tân Hoành chỉ cảm thấy thân thể Hạ Noãn Tâm như có ma lực, hấp dẫn ánh mắt của cô, khiến cô còn không dám nháy mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn chăm chăm, cứ thế nhìn chằm chằm vào thân hình lõa thể của Hạ Noãn Tâm, không thể dời mắt đi được.
Sau này, Tân Hoành nghĩ, lúc ấy nhất định nhìn cô rất giống với dâm tặc… Có điều, có trời đất chứng giám, cô không có chút hứng thú nào với cơ thể của Hạ Noãn Tâm, mà cô chỉ… Không kịp phản ứng, tâm trí bị đứng hình, hoàn toàn điên đảo đầu óc.
Nhưng mà cô cũng không thể điên đảo đầu óc quá lâu, cùng lắm là khoảng 30 giây sau đã có tiếng hét chói tai vang lên trong hai căn phòng. Tiếng hét vang lên trong phòng Hạ Noãn Tâm, còn truyền qua màn hình vang lên trong phòng cô và Dịch Tân bên này…
Bình luận facebook