Sau khi Vương Trạch Vinh đề bạt cán bộ có chính khí lên, tình hình Hải Đông cũng chuyển biến tốt đẹp hơn.
Làm Vương Trạch Vinh vui nhất là bộ mặt Hải Đông đã dần thay đổi, không khí trầm lắng dần tản đi.
Nhiều cán bộ Hải Đông được đề bạt, đặc biệt những người này có ở đủ các phương diện, còn có những người được quần chúng đánh giá cao, hiện tượng lấy quyền mưu lợi riêng cũng chuyển biến tốt hơn. Ở tình huống như vậy Vương Trạch Vinh coi như đã làm tốt trên cương vị Bí thư Thành phố Hải Đông.
Hải Đông chuyển biến tốt như vậy, Vương Trạch Vinh liền chuẩn bị cho hai hội nghị.
Các hạng mục công việc vẫn diễn ra thuận lợi, thú vị là các loại lực lượng cũng không gây rối.
Lần này về Bắc Kinh, Vương Trạch Vinh liền cảm nhận không khí khá khẩn trương.
Khi tới nhà Hạng Nam, Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên cũng có nhà.
Thấy Vương Trạch Vinh về, Lữ Hàm Yên cười nói:
- Bố nói hôm nay anh về, bố đợi lúc nhưng lại có việc phải đi ra ngoài.
- Sức khỏe của bố dạo này thế nào?
Vương Trạch Vinh biết sau hội nghị Hạng Nam sẽ về hưu, những người như Hạng Nam đang có quyền to nhất định sẽ cảm thấy không thích ứng. Không ít lãnh đạo khi đương chức khỏe mạnh, vừa lui thì sức khỏe giảm ngay.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Anh yên tâm, bố cũng nghĩ thoáng rồi.
- Tình hình Bắc Kinh thế nào em?
Vương Trạch Vinh hỏi.
Lữ Hàm Yên vừa định nói chuyện thì Hạng Định đã đi vào.
Thấy Hạng Định, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh vừa về thì chú đã tới rồi.
- Em nghe anh về nên vội vàng tới báo cáo công việc.
X cười nói:
- Chú chạy nhanh thật đó.
- Vương ca, Bắc Kinh bây giờ biến hoá rất lớn.
Hạng Định nghiêm túc nói.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Hết đại hội bố chị sẽ về, chú ở Bắc Kinh là không có chỗ dựa. Chị khuyên chú đừng có mà như trước.
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Hạng Định. Hạng Định này cũng trung thành với hắn, chỉ là Hạng Định làm việc gì cũng do Hạng Nam còn đường chức nên không ai chọc vào. Bây giờ Hạng Nam lui, Vương Trạch Vinh mặc dù là Ủy viên Bộ Chính trị nhưng kém xa Phó Thủ tướng, địa vị của Hạng Định ở Bắc Kinh cũng giảm nhiều.
Hạng Định cười khổ một tiếng rồi nói:
- Vương ca, anh không biết có mấy thằng bắt đầu muốn nhảy lên.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chị chú nói đúng, chú nên thu mình mới được.
Vương Trạch Vinh cũng thầm yêu cầu Thập cục điều tra về Hạng Định, tên này sai lầm nhỏ không ít nhưng sai lầm lớn thì không, thấy Hạng Định không gây phiền phức cho mình nên Vương Trạch Vinh cũng không can thiệp.
- Vương ca, anh không biết mỗi lần đại hội Lãnh đạo trung ương thay đổi, thiếu gia ở Bắc Kinh cũng thay đổi.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền cười cười một tiếng.
- Gần đây bố chú đang hoạt động cho Hạng Quang, muốn y tới xuống địa phương làm việc. Bác ấy có yêu cầu chú như vậy không?
Vương Trạch Vinh hỏi.
- Ôi, nhắc đến là mệt, hôm qua em còn bị mắng một trận.
Lữ Hàm Yên nói:
- Lần này bác quyết tâm để Hạng Quang đi nhận chức, cũng tìm bố chị vài lần.
Hạng Định thở dài nói:
- Việc này em biết, chính là muốn đưa Hạng Quang lên vị trí Bí thư thị ủy, vốn cũng muốn em làm Phó thị trưởng nơi nào đó nhưng mọi người cũng biết em không muốn.
Vương Trạch Vinh cũng biết việc này. Vì chuyện của Hạng Quang mà Hạng Kiền và Hạng Thành đều ra mặt. Ngoài việc Hạng Nam vận động thì còn cần hắn ra mặt, bây giờ Hạng Quang đến làm Bí thư thị ủy một thành phố ở tỉnh Sơn Nam coi như được xác định.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu ý của đám người Hạng Thành, đó chính là muốn Hạng Quang nắm giữ tỉnh Sơn Nam.
Hạng gia cũng đang bố trí ở khắp nơi, một số người được Hạng Thành và Hạng Kiền đề bạt lên.
Tỉnh Sơn Nam vốn là căn cứ của Hạng hệ, có Khuông Năng Hỉ giúp thì Hạng Quang nếu không có vấn đề gì thì lên làm lãnh đạo tỉnh cũng không sao.
Thấy Vương Trạch Vinh không nói, Hạng Định nói:
- Vương ca, em biết việc này là không đúng, tỉnh Sơn Nam đã giao cho anh, bây giờ để Hạng Quang tới là như thế nào.
Vương Trạch Vinh thích Hạng Định chính là lúc nào cũng trung thành với mình.
Hạng gia làm như vậy đúng là khiến Vương Trạch Vinh phải suy nghĩ. Đầu tiên là ở Hải Đông, sau đó thấy Hải Đông không được liền muốn đưa Hạng Quang đến tỉnh Sơn Nam chính là muốn tất cả tài nguyên ở đây phục vụ Hạng Quang.
Vương Trạch Vinh là người niệm tình, cũng là người nhớ ơn. Nếu đám người Hạng Thành bàn với hắn, Vương Trạch Vinh sẽ không phản đối. Bây giờ Hạng Thành và Hạng Kiền nói như ra lệnh, yêu cầu Vương Trạch Vinh giúp lực lượng Hạng gia ở các nơi, điểm này làm Vương Trạch Vinh rất khó chịu.
Vương Trạch Vinh cũng không nói suy nghĩ của mình ra, hắn nói:
- Chú thực ra rất thông minh, nếu theo chính trị thì vẫn còn kịp. Không phải làm được Phó thị trưởng sao?
Hạng Định cười nói:
- Thôi ạ, em xác định theo anh rồi, anh bảo em làm gì em làm đó. Hạng Quang trình độ như vậy thì dù có người giúp nhưng sớm muộn cũng có chuyện. Em bây giờ có anh làm chỗ dựa, sống không phải sung sướng sao?
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Chú cũng lớn rồi, mau lấy vợ sinh con đi.
Hạng Định nói:
- Chị nói như bố em vậy.
Vương Trạch Vinh cười cười một tiếng. Hạng Định này biết mình ở đâu, y dù theo chính trị cũng không thể lên quá cao. Vương Trạch Vinh cũng lắc đầu. Hạng Quang dù tốt hơn Hạng Định một chút nhưng với tính cách thiếu gia mà vào chính trị thì sớm muộn cũng có việc.
Nói chuyện với Hạng Định một lát, Vương Trạch Vinh coi như biết một vài tình hình đám Tiểu Giang Bắc Kinh.
Nghĩ tới Bí thư Lâm sẽ lui, Vương Trạch Vinh liền nghĩ đến Lâm Khâm:
- Lâm Khâm bây giờ thế nào?
Nhắc đến Lâm Khâm, Hạng Định liền cười phá lên nói.
- Vương ca, anh nói Lâm Khâm có quái lạ chưa? Gần đây rất nóng, ở cơ quan động tý là gào ầm lên, thời gian trước còn mắng một nữ cán bộ, hình như ả này nói chuyện với bạn về việc không cưới mà nuôi con cho người khác.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh liền hơi động tâm mà nghĩ tới điều Uông Chính Phong nói.
Lữ Hàm Yên khó hiểu hỏi:
- Chị cũng nghe tin về Lâm Khâm, nghe nói Lâm Khâm thường xuyên uống rượu, say là không đi làm, còn động tý là cãi nhau với lãnh đạo, có lần còn thiếu chút nữa đánh nhau với lãnh đạo.
Sao lại như vậy? Vương Trạch Vinh cũng rất khó hiểu vì biểu hiện này của Lâm Khâm. Vương Trạch Vinh không tin việc này không có quan hệ với Uông Chính Phong.
Lúc này Hạng Nam đã về, ông nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Con vào thư phòng với bố.
Hai người vào thư phòng, Hạng Nam nói:
- Con vừa về à?
- Vâng.
- Trạch Vinh, vài hôm nữa là diễn ra hội nghị, lúc đó bố sẽ lui. Cục diện chính trị của Trung Quốc sẽ biến hoá, con tuy vào Bộ Chính trị nhưng kinh nghiệm còn thiếu, bất cứ việc gì cũng cần cẩn thận. Con cũng thấy tình hình của Lô Ninh Quốc rồi đó, hơi không cẩn thận là sẽ gặp tình huống như vậy.
Vương Trạch Vinh thấy Hạng Nam có vẻ suy yếu nhiều, hắn biết ông mất đi quyền lực thì nhất định sẽ mất mát.
- Con sẽ cẩn thận.
Vương Trạch Vinh nói.
Nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam gật đầu nói:
- Chuyện Hạng gia chắc con không vui.
- Cũng không có gì, chỉ là con cho rằng mình là thành viên Hạng gia, làm việc gì cũng nên ngồi xuống bàn nhau.
Trước mặt Hạng Nam thì Vương Trạch Vinh cũng không giấu gì.
Hạng Nam thở dài một tiếng rồi nói:
- Bố cũng thế, có một số việc không thể không làm, thiệt cho con.
Nghe Hạng Nam nói, Vương Trạch Vinh không biết như thế nào mới tốt.
Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác mình dù cố gắng như thế nào thì hắn cũng không thể chính thức vào trung tâm Hạng gia. Hạng Nam dù là bố vợ hắn nhưng có lúc phải giữ gìn lợi ích của Hạng gia.
- Trạch Vinh, chuyện Hạng gia sau này con có thể giúp thì giúp, nếu ảnh hưởng tới sự phát triển của con thì không cần lo. Bố lui thì s ẽ không liên quan đến mấy việc đó.
Hạng Nam nói.
Vương Trạch Vinh nghe vậy cũng bình tĩnh hơn. Ý của Hạng Nam rất rõ ràng, ông là người của Hạng gia thì phải suy nghĩ cho Hạng gia. Hắn không phải người Hạng gia nên quan trọng nhất là giữ lợi ích của mình.
Bình luận facebook