Nhìn Tiền Hồng đang đầy kích động đứng trước mặt mình. Vương Trạch Vinh khẽ lắc đầu, Tiền Hồng trung thành với hắn, nếu như y lên làm Bí thư tỉnh ủy Ninh Tây thì cũng có thể nắm giữ tình hình nhưng người này không thể tiến thêm. Sau đây còn cần bồi dưỡng Đặng Diệu Hoa.
- Bí thư Vương, lần này không ít Dương tiến lên vị trí quan trọng, sẽ có lợi cho việc triển khai công việc.
Tiền Hồng nhìn Vương Trạch Vinh và nói.
Đặng Diệu Hoa cũng vui vẻ nói:
- Nếu không có Bí thư Vương sớm có bố trí thì lần này chúng ta nhất định sẽ thua nặng.
Vương Trạch Vinh nhìn hai người:
- Các anh đều đã là lãnh đạo tỉnh, làm bất cứ việc gì cũng cần phải có bố trí. Vậy mà các anh làm như thế nào? Bị động đến vậy chứ?
Vương Trạch Vinh cũng có chút bực mình ở việc này. Tiền Hồng không ngờ chỉ kiếm thêm được một phiếu, không hề có chuẩn bị nào từ trước.
Nghe Vương Trạch Vinh phê bình, Tiền Hồng không khỏi đỏ mặt. Đương nhiên y cũng biết mình làm không ổn nên không dám biện bạch.
Đặng Diệu Hoa cũng đỏ mặt nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi không làm tốt công việc.
Lúc này Phan Bằng Trình vào nói:
- Bí thư Vương, Chủ tịch Hoàng tới xin gặp.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Sau hội nghị, việc Hoàng gia và hắn liên minh đã lộ ra. Hoàng Mạc Thiên là thành viên Hoàng gia thì nhất định phải hỏi tới tình hình sau đây nên làm như thế nào? Nếu không hoàn toàn đánh ngã Phùng Kiến Lý, Hoàng Mạc Thiên không thể nào yên tâm được.
Nhìn Tiền Hồng và Đặng Diệu Hoa đi ra, Vương Trạch Vinh ngồi đó đợi Hoàng Mạc Thiên.
Hoàng Mạc Thiên vừa vào đã cung kính nói:
- Bí thư Vương, lão gia tử nhờ tôi chào ngài.
Vương Trạch Vinh đi lên bắt tay Hoàng Mạc Thiên và nói:
- Hoàng lão vẫn khỏe chứ?
Sau khi hai người ngồi xuống, Hoàng Mạc Thiên nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy lần này không có tác dụng quá lớn.
Vương Trạch Vinh cũng biết điều này. Đây chỉ là đánh một đợt tiến công của Phùng Kiến Lý mà thôi.
Vương Trạch Vinh cười cười nhìn Hoàng Mạc Thiên. Thông qua tìm hiểu, hắn đánh giá khá cao Hoàng Mạc Thiên. Khi Hoàng gia thất thế mà Hoàng Mạc Thiên có thể ngồi ổn ở vị trí chủ tịch tỉnh Ninh Tây đã chứng tỏ năng lực của y.
Vương Trạch Vinh biết thông qua Hội nghị thường ủy này coi như đã kéo Hoàng gia đứng về phía đối đầu với Ngô Tán Lâm. Bây giờ Hoàng gia cũng rất lo lắng. Nếu như Phùng Kiến Lý vẫn khống chế được Ninh Tây thì dù có lực lượng của mình hợp lại thì Hoàng Mạc Thiên vẫn sẽ chịu thiệt rất nhiều.
Đưa cho Hoàng Mạc Thiên điếu thuốc, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tôi tin ngày mai của Ninh Tây sẽ tốt hơn nữa.
Vương Trạch Vinh lúc này đang nghĩ nếu muốn để Hoàng gia làm tiên phong thì cần phải đưa ra lợi ích. Hôm nay Hoàng Mạc Thiên đến có lẽ là vì ý này.
Nghĩ thế, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đồng chí Hoàng Mạc Dân ở tỉnh Giang Sơn công tác rất tốt, nghe nói Tỉnh ủy dự định trao thêm trọng trách.
Vương Trạch Vinh nói câu này làm mắt Hoàng Mạc Thiên sáng rực lên. Em trai y đang làm Phó thị trưởng ở tỉnh Giang Sơn nhưng chưa thành Thường vụ thị ủy. Bây giờ có câu này của Vương Trạch Vinh là dễ hơn nhiều.
Tình hình Hoàng gia bây giờ không tốt, đạt được một chức Thường vụ thị ủy đối với Hoàng gia là việc tốt.
Vương Trạch Vinh nói xong liền cười cười nhìn Hoàng Mạc Thiên. Hoàng gia ra tay một lần, mình liền cho chỗ tốt. Hắn tin Hoàng gia sau đây càng chú tâm hơn nữa.
Hoàng Mạc Thiên im lặng không nói. Việc ở Hội nghị thường ủy lần vừa rồi đã phong tỏa được Phùng Kiến Lý, Vương Trạch Vinh lấy ra một chức Thường vụ thị ủy làm trao đổi. Điều này nói rõ Vương Trạch Vinh là người thưởng phạt phân minh.
Dù sao đã như vậy, không làm tiên phong không được nên Hoàng Mạc Thiên cắn răng nói:
- Sự cố sụp mỏ than lần trước của Ninh Tây có rất nhiều người chết nhưng đã bị đè lại.
Hoàng Mạc Thiên nói ra câu này, Vương Trạch Vinh biết trong tay Hoàng Mạc Thiên nhất định có chứng cứ bất lợi cho Phùng Kiến Lý.
Trước đây Hoàng Mạc Thiên không dám dùng chứng cứ là do ngại chọc vào Ngô Tán Lâm. Bây giờ nếu đã nói ra, y đã quyết tâm.
- Vấn đề rất nghiêm trọng ư?
Vương Trạch Vinh nói.
Hoàng Mạc Thiên hiểu Vương Trạch Vinh đang hỏi xem việc này có thể đánh bại được Phùng Kiến Lý không. Y nghiêm túc nói:
- Tôi cũng có trách nhiệm nhất định ở trong đó.
Vương Trạch Vinh khẽ gật đầu. Hoàng Mạc Thiên là chủ tịch tỉnh, xảy ra chuyện đó thì có trách nhiệm lãnh đạo, bảo sao y không dám dùng tới việc này đánh ngã Phùng Kiến Lý.
Vương Trạch Vinh gõ gõ vào thành ghế. Hắn thấy quan khí của Hoàng Mạc Thiên đột nhiên trở nên xao động. Hắn có chút giật mình, Hoàng Mạc Thiên này muốn thử mình. Nếu mình không để ý tới an nguy của Hoàng Mạc Thiên mà dùng việc này để đánh ngã Phùng Kiến Lý, như vậy Hoàng Mạc Thiên sẽ bị liên lụy, ảnh hưởng tới sự phát triển.
Nghĩ thế, Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Việc này có Ủy ban kỷ luật Trung ương điều tra, chúng ta không nên quản việc này.
Vương Trạch Vinh mặc dù là người có chính khí nhưng không phải kẻ không biết điều. Hắn thầm than vì đại cuộc nên chỉ có thể đè việc này xuống.
Quả nhiên sau khi Vương Trạch Vinh nói như vậy, hắn thấy quan khí của Hoàng Mạc Thiên trở lại ổn định.
Hoàng Mạc Thiên nhìn Vương Trạch Vinh và cung kính nói:
- Đông đảo cán bộ Ninh Tây đều hy vọng Ninh Tây sẽ phát triển mạnh, nhưng một số người không để ý tới lợi ích quốc gia, không ngừng xâm chiếm tài sản quốc gia.
Vương Trạch Vinh biết đây mới là chứng cứ thực sự mà Hoàng Mạc Thiên nắm giữ về Phùng Kiến Lý. Hắn nhìn thoáng qua Hoàng Mạc Thiên và gật đầu nói:
- Tôi tin hầu hết cán bộ Ninh Tây đều là người tốt. Đối mặt với hành vi vi phạm pháp luật, các anh nhất định phải dũng cảm chống lại. Các anh yên tâm, quyết tâm chống hủ bại của Trung ương không bao giờ lay chuyển.
Hoàng Mạc Thiên nghe vậy cũng gật đầu nói:
- Tôi sẽ cùng đồng chí Tiền Hồng nghiên cứu việc này.
Nói chuyện vài câu, Vương Trạch Vinh đưa Hoàng Mạc Thiên ra ngoài.
Ngay khi Vương Trạch Vinh gặp Hoàng Mạc Thiên, Phùng Kiến Lý cũng biết việc này.
Y có chút lo lắng nên vội vàng gọi điện cho Ngô Tán Lâm.
Ngô Tán Lâm bây giờ cũng đang rất tức giận. Cục diện vốn đang tốt lại bị Hoàng gia phá đám. Đây là chuyện Ngô Tán Lâm không thể tin nổi.
Ngô Tán Lâm cũng đang có chút hối hận. Mình quá sơ sót, từ trước đến giờ vẫn cho rằng Hoàng gia và Vương Trạch Vinh mâu thuẫn, không thể hợp tác. Vì thế ở chuyện này y không chú ý tới lực lượng của Hoàng gia.
Đối với việc Vương Trạch Vinh trước đó đã hóa giải xong việc Hoàng gia, Ngô Tán Lâm không khỏi phục Vương Trạch Vinh. Khi mọi người chưa nghĩ tới vấn đề này, Vương Trạch Vinh đã sớm kiếm được quân cờ ẩn. Thủ đoạn này không chỉ sử dụng ở một Hội nghị thường ủy mà còn ảnh hưởng rất rộng.
Hoàng Mạc Thiên đã ở Ninh Tây nhiều năm, hiểu Ninh Tây không kém gì Phùng Kiến Lý. Ninh Tây xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không giấu được mắt Hoàng Mạc Thiên. Nếu tay y có chứng cứ nào đó về Phùng Kiến Lý thì Ninh Tây sẽ gặp rất nhiều vấn đề.
Nghe xong Phùng Kiến Lý nói, Ngô Tán Lâm nói:
- Anh nói thật với tôi xem Ninh Tây có vấn đề gì không?
Phùng Kiến Lý do dự một chút rồi nói:
- Tiểu Lệ mở một công ty, cách làm có vẻ không ổn mấy.
Nghe nói như vậy, Ngô Tán Lâm hơi ngẩn ra. Người mà Phùng Kiến Lý nói là con gái Phùng Kiến Lý – Phùng Hiểu Lệ, cũng chính là con dâu y. Hai vợ chồng nhà này không theo chính trị mà đi kinh doanh, chủ yếu phát triển ở Ninh Tây. Phùng Kiến Lý nói thì hời hợt nhưng Ngô Tán Lâm cảm thấy việc không đơn giản như vậy.
- Anh không biết tình hình bọn nó?
Phùng Kiến Lý có chút tức giận nói.
Phùng Kiến Lý cười khổ một tiếng, tuy công ty do con gái mình đứng tên nhưng tất cả nghiệp vụ đều do con trai Ngô Tán Lâm làm. Trước kia khi Ngô Tán Lâm còn làm Ủy viên Bộ Chính trị, Phùng Kiến Lý dựa nhiều vào Ngô Tán Lâm nên không quan tâm con rể làm gì.
Phùng Kiến Lý nói;
- Thời gian trước có một chỗ xảy ra chất lượng công trình nhưng may xử lý kịp thời. Ngài cũng biết chuyện của hai đứa tôi rất ít quan tâm mà.
- Mau tìm hiểu rõ tình hình. Nếu xảy ra chuyện thì sao?
Phùng Kiến Lý có chút nóng nảy. Trước đây Phùng Kiến Lý vẫn nắm vững Ninh Tây, y không quá lo sẽ xảy ra chuyện. Ai ngờ Vương Trạch Vinh lại xen vào. Nơi nào Vương Trạch Vinh xen vào đều không yên ổn.
Bình luận facebook