Báo cáo xong việc này, Vương Trạch Vinh được đưa sang phòng bên.
Từ trong phòng đi ra, Vương Trạch Vinh thấy khá thoải mái. Nghĩ tới Trung Quốc còn nhiều lãnh đạo tâm huyết như vậy, Vương Trạch Vinh biết mình không đơn độc tác chiến. Có lực lượng mạnh như vậy tồn tại, Vương Trạch Vinh không lo tập đoàn lợi ích kia.
Vương Trạch Vinh cũng biết một điều đó là nếu Ngô lão đã lên tiếng như vậy, Hoa Thái Tường sẽ không còn hậu thuẫn.
Hắn cũng không thể không phục dũng khí của Bí thư Lâm và Bí thư Trịnh là đã mời Ngô lão tới đây.
Sang phòng bên, Vương Trạch Vinh châm thuốc ra hút và suy nghĩ.
Hắn dù sao cũng chưa chính thức tiến vào tầng trung tâm, mấy người trong phòng kia mới là người nắm giữ quyền lực tối cao của Trung Quốc. Bọn họ đang thảo luận về bố cục tiếp theo của Trung Quốc.
Vương Trạch Vinh biết bọn họ bây giờ cần bàn về việc khi Hoa Thái Tường lui thì tình hình Trung Quốc sau đây sẽ diễn ra như thế nào?
Mình có thể tiến thêm bước nữa không?
Đối với việc này Vương Trạch Vinh từ quan khí cũng nhìn ra một chút nhưng vừa nghĩ đến lý lịch của mình, hắn lại thấy mình còn thiếu. Ở tình huống như vậy mình còn có thể tiến bộ sao?
Một lần nữa nhìn quan khí của mình, thấy năm tán ô không ngừng xoay tròn, Vương Trạch Vinh một lần nữa nghĩ lại lúc tán ô màu đỏ hình thành.
Bây giờ hắn mới hiểu được có vài tán ô hình thành không phải nhận được từ ai khác, mà là muốn một trường hợp đặc biệt nào đó. Nếu hôm nay nếu không phải gặp mấy nhân vật cao cấp trong quân đội, không phải vì mình được bọn họ ủng hộ thì tán ô thứ năm của mình căn bản không thể hình thành.
Tán màu đỏ biểu hiện cho quân đội.
Vương Trạch Vinh khá giật mình vì việc này, tán màu đỏ không ngờ lại ẩn chứa sát khí mạnh đến như vậy.
Vương Trạch Vinh lúc này chỉ có thể ngồi đợi ở trong phòng.
Gần tiếng sau cửa phòng mở ra, một thiếu tướng từ ngoài tiến vào nói với Vương Trạch Vinh:
- Thủ trưởng, mời theo tôi.
Biết cuộc thảo luận đã kết túc, Vương Trạch Vinh đi theo đối phương sang căn phòng vừa rồi.
Vương Trạch Vinh thấy mấy người đều có vẻ mệt mỏi, với tuổi của bọn họ mà muốn thảo luận chuyện liên quan đến quốc gia Trung Quốc đúng là có chút khó khăn.
- Trạch Vinh, ngồi đi.
Bí thư Trịnh cười nói với Vương Trạch Vinh.
Nhìn Bí thư Lâm, Vương Trạch Vinh thấy rõ vẻ vui mừng trên mặt ngài.
Nhất định là chuyện đã xong.
Thấy Vương Trạch Vinh đã ngồi, Ngô lão lên tiếng đầu tiên:
- Đồng chí Tiểu Vương, từ trước đến giờ tôi có nhiều hiểu lầm đối với cậu. Sau khi biết những việc cậu đã làm từ trước đến giờ, tôi là Đảng viên cảm thấy mình rất xấu hổ.
- Ngô lão không nên nói như vậy, tôi chỉ làm những công việc mình nên làm mà thôi.
Vương Trạch Vinh chân thành nói.
Ngô lão gật đầu nói:
- Lần trước trong hội nghị Bộ Chính trị cậu đã nói một vài điều về xây dựng tư tưởng trong quân đội, bây giờ nhớ đến đúng là làm người ta tỉnh ngộ.
Vương Trạch Vinh không biết sao Ngô lão lại nhắc đến việc này nên nói:
- Là một người Trung Quốc, tôi cũng có giấc mơ Trung Quốc mạnh lên. Tôi tin người dân Trung Quốc đều có giấc mơ như vậy. Trung Quốc yếu đuối đã lâu, sau nhiều thế hệ cố gắng nên giờ Trung Quốc mạnh lên. Một vài nước phương Tây không ai hy vọng Trung Quốc thật sự thành cường quốc. Vì thế việc tự mạnh lên chính là điều mỗi cán bộ, dân chúng trong nước ta cần làm.
Một ông lão họ Cao nghe xong liền cười ha hả nói:
- Trạch Vinh, cậu nói rất đúng. Một quốc gia, một dân tộc nếu muốn để người khác chú ý thì việc đầu tiên là tự nó mạnh lên, chỉ khi chúng ta có đủ lực lượng mà nước khác không dám coi thường thì chúng ta mới coi như chính thức ưỡn ngực lên.
Một ông lão họ Phùng khác gật đầu nói:
- Từ lời này chúng ta còn có thể thấy được một vấn đề rất quan trọng đó chính là vũ lực của Trung Quốc phải đủ mạnh. Thưa các đồng chí, từ trước đến giờ tôi vẫn lo lắng vì quân đội của Trung Quốc, tôi cũng đã nói nhiều ở việc này. Đừng nhìn quân đội Trung Quốc trông mạnh nhưng nếu thực sự có chiến tranh thì mọi người nghĩ chúng ta có bao phần thắng lợi.
Câu này làm mọi người đều phải suy nghĩ. Mấy ông lão ở đây mới là nhân vật nắm giữ quân đội Trung Quốc. Bọn họ cũng biết Phùng lão nói là sự thật.
Ngô lão thở dài nói:
- Lo lắng của lão Phùng thực ra cũng là lo lắng của chúng tôi. Xây dựng quân đội cũng không phải thoáng cái là xong. Mấy khóa gần đây chúng ta đã thấy được biến hoá đáng mừng. Quân đội Trung Quốc đã nhận thức được thiếu hụt của mình, đã tiến lên nhưng chúng ta còn thiếu sự sát phạt, nó không phải là sự sát phạt trong quân đội mà là sự sát phạt của lãnh đạo.
Mấy ông lão nói chuyện này làm Vương Trạch Vinh cũng không biết gì mà góp lời.
Mấy người thảo luận một lát, Ngô lão nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Chúng ta cần chính là một lãnh đạo có thể phát huy tác dụng lớn của quân đội trong thời gian dài, đồng chí Vương Trạch Vinh chính là một nhân tài như vậy.
Câu này chính là một tín hiệu.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh sau khi thấy quan khí của mình thêm một tán nên cũng không quá ngạc nhiên.
Bành Bộ Thuân lên tiếng:
- Ý của Ngô lão rất chính xác, quân đội cần chính là một người có thể khiến quân đội mạnh lên. Đồng chí Vương Trạch Vinh mặc dù bên hành chính nhưng tôi cảm thấy đồng chí này có nhiều tư tưởng mang tính chỉ đạo mạnh mẽ cho xây dựng quân đội.
Vương Trạch Vinh nhìn sang Bí thư Lâm.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn tới, Bí thư Lâm không ra hiệu gì mà vẫn nở nụ cười.
Lại nhìn Bí thư Trịnh, Vương Trạch Vinh thấy Bí thư Trịnh gật đầu với mình.
Chu lão cũng cười nói:
- Đồng chí Tiểu Vương xem ra có chút lo lắng thì phải.
Mọi người thấy Vương Trạch Vinh có vẻ như không biết làm gì nên đều cười cười nhìn hắn.
Lúc này Bí thư Trịnh nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Trạch Vinh, vừa nãy mọi người đã thỏa luận qua về tình hình hiện nay của Trung Quốc, trong đó có một việc là phân công công việc mới của cậu. Bây giờ tôi thay mặt mọi người trưng cầu ý kiến của cậu, nếu không có ý kiến gì thì lần sau sẽ tiến hành thảo luận trong hội nghị Bộ Chính trị.
Vương Trạch Vinh nhìn quanh một vòng, hắn hiểu rõ chỉ cần những người ngồi đây đồng ý thì với lực lượng của bọn họ, hội nghị Bộ Chính trị chỉ là thủ tục mà thôi.
Vương Trạch Vinh ngồi thẳng lưng rồi chân thành nói:
- Là một cán bộ Đảng viên, chỉ cần việc có lợi cho xây dựng Đảng, có lợi cho sự phát triển của quốc gia, có lợi cho cuộc sống quần chúng nhân dân tôi đều kiên định đi làm.
Bí thư Lâm nói:
- Đồng chí Trạch Vinh từ trước đến giờ làm việc đều là như vậy, đây là đồng chí đáng để chúng ta tin cậy.
Lời này chính là toàn lực khen ngợi Vương Trạch Vinh, qua đó có thể thấy Bí thư Lâm ủng hộ Vương Trạch Vinh đến như thế nào.
Bí thư Trịnh khẽ gật đầu sau đó nói với Vương Trạch Vinh:
- Đồng chí Trạch Vinh, thực tế do đồng chí Hoa Thái Tường mắc sai lầm rất nghiêm trọng, sau đây Hoa Thái Tường tạm thời lấy lý do bị bệnh mà tạm rút đến khi hết kháo. Trong lúc đó cậu sẽ là ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành phố Hải Đông tạm thời gánh vác công việc ở Quân ủy trung ương của đồng chí Hoa Thái Tường. đương nhiên việc này là bí mật, trong phân công công việc của Bộ Chính trị thì cậu sẽ phụ trách việc khoa học kỹ thuật.
Vương Trạch Vinh ngẩn ra, việc này nằm ngoài dự đoán của hắn.
Chẳng qua Vương Trạch Vinh rất nhanh điều chỉnh tâm trạng của mình mà nghiêm túc nói:
- Xin các vị lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định làm tốt công việc.
Ngô lão nói:
- Tiểu Vương, xây dựng quân đội là việc lớn liên quan đến tương lai Trung Quốc. Chúng ta cần có nhiều đồng chí với tư tưởng mới mẻ. Cậu yên tâm, việc khác tôi không hiểu nhiều nhưng xây dựng quân đội thì tôi biết, đến lúc đó chúng ta có thể trao đổi nhiều hơn.
Có lẽ cũng là do thấy Vương Trạch Vinh còn khó hiểu đối với việc Hoa Thái Tường không chính thức bị lui, Bí thư Lâm nói:
- Đồng chí Trạch Vinh, cậu phải hiểu Trung Quốc bây giờ không thể có gì ảnh hưởng đến đoàn kết. Hoa Thái Tường sẽ dần rút khỏi chính trường. Đương nhiên ngoài Hoa Thái Tường ra thì Trung ương nhất định sẽ xử lý vài kẻ bán đứng lợi ích quốc gia.
Vương Trạch Vinh giờ mới hiểu kết quả thảo luận của mọi người là không hy vọng việc này ảnh hưởng đến đoàn kết của Trung Quốc. Một Phó chủ tịch nếu như bị bắt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của Trung Quốc trên trường quốc tế, Trung Quốc không mong như vậy. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng hiểu từ bây giờ Hoa Thái Tường trên cơ bản chỉ là ngồi một chỗ, muốn làm gì cũng không thể.
Đây coi như một biện pháp tốt.
Tâm nguyện lớn nhất của Vương Trạch Vinh từ trước đến giờ là hoàn toàn triệt phá tập đoàn lợi ích kia, về phần Hoa Thái Tường ra sao lại không quá quan trọng.
Truyện đang hot
THUẦN PHỤC CÔ VỢ BÉ NHỎ: TỔNG TÀI HƯ HƯ HƯ
Cám Ơn Các Bạn Đọc Đã Ủng Hộ. Mời mọi người đọc truyện khác của vietwriter tại link dưới. Các thể loại truyện của
VIETWRITER.COM
Bình luận facebook