Nội dung hội nghị quân ủy đã nhanh chóng được truyền khắp Bắc Kinh. Nghe tin tức trên hội nghị không ai là không cảm thấy khiếp sợ.
Vương Trạch Vinh không ngờ lại đột nhiên có được sáu ủy viên quân ủy ủng hộ, điều này nói rõ vấn đề gì đã không cần phải suy nghĩ. Việc này đã quyết định Vương Trạch Vinh sẽ lên làm Phó chủ tịch sau Đại hội Đảng.
Hai ngày đầu mọi người thấy vẻ mặt các lãnh đạo đều sa sầm lại, nhưng theo thời gian trôi qua tình huống này cũng biến mất.
Mọi chuyện đã xong.
Vương Trạch Vinh đã mạnh như vậy thì còn tranh chấp gì nữa.
Phàm là người có suy nghĩ đến vị trí Phó chủ tịch giờ nghĩ đến Vương Trạch Vinh được quân ủy ủng hộ, bọn họ biết mình có đấu cũng không thể thắng nổi.
Mọi người cùng có một suy nghĩ đó là vị trí Phó chủ tịch không đến lượt mình.
Sáng hôm sau Lý Kiền Ý tới nhà Bí thư Lâm. Khi Lý Kiền Ý tỏ vẻ bất mãn việc Vương Trạch Vinh lên chức, Bí thư Lâm không hề che giấu mà nói qua việc Vương Trạch Vinh đã nắm giữ được quân quyền. Sau đó Bí thư Lâm nói với Lý Kiền Ý:
- Sơn Thành, nếu như anh có thể ảnh hưởng đến nhiều người như vậy thì tôi nhất định sẽ ủng hộ anh.
Lý Kiền Ý vậy mới biết lực lượng trong quân đội của Vương Trạch Vinh lớn đến như thế nào.
Nghe Bí thư Lâm nói, Lý Kiền Ý rất ngạc nhiên, một lúc lâu không nói thành lời.
Bí thư Lâm khẽ vỗ vai Lý Kiền Ý:
- Sơn Thành, không phải tôi phê bình cao, anh luôn ở Bắc Kinh thì theo lý thuyết cơ hội của anh cao hơn bất cứ ai. Nhưng anh đã làm những việc gì? Đến bây giờ anh có thể ảnh hưởng tới quân đội không? Trạch Vinh dù không có tôi ủng hộ thì anh thử nói xem lần này cậu ta có lên chức không?
Lý Kiền Ý biết chuyện của mình, không nói việc có thể ảnh hưởng đến nhiều ủy viên quân ủy như Vương Trạch Vinh, dù bảo mình ảnh hưởng đến một ủy viên cũng rất khó khăn.
- Tại sao có thể như vậy?
Lý Kiền Ý nhìn Bí thư Lâm và hỏi.
- Sơn Thành, tôi biết trước đây anh có quan hệ tốt với Trạch Vinh, sau này anh càng phải tăng cường quan hệ này hơn nữa.
Bí thư Lâm nhẹ nhàng nói.
Lý Kiền Ý không biết mình ra khỏi nhà Bí thư Lâm như thế nào. Y đột nhiên cảm thấy mình quá mệt mỏi, vô lực. Y không hiểu nổi Vương Trạch Vinh dựa vào cái gì mà trở nên mạnh đến như vậy.
Lý Kiền Ý vừa vào xe lại thấy có xe đỗ ngay bên cạnh mình, Thi Xương Vũ từ trên xe đi xuống.
Thấy Thi Xương Vũ, Lý Kiền Ý càng thêm hoảng loạn.
- Xương Vũ, đến có việc gì vậy?
- Phó Thủ tướng, Bí thư Lâm bảo tôi tới.
Thi Xương Vũ nói.
Lý Kiền Ý khẽ gật đầu nói:
- Anh vào đi.
Nhìn Thi Xương Vũ vào nhà Bí thư Lâm, Lý Kiền Ý đột nhiên cảm thấy rất nguy hiểm. Bí thư Lâm bắt đầu trọng dụng Thi Xương Vũ.
Vừa nghĩ tới việc này, Lý Kiền Ý không còn nghĩ đến chức Phó chủ tịch kia nữa mà y bắt đầu lo lắng mình có thể giữ được vị trí bây giờ hay không?
Nghĩ đến tình hình của mình, Lý Kiền Ý rất giật mình. Bí thư Lâm không nói còn đỡ, Bí thư Lâm vừa nói thì mình mới phát hiện mình vẫn chỉ công tác ở Bắc Kinh, nhân viên đều ở Trung ương cả nên sức ảnh hưởng đối với các địa phương là không lớn.
Mình đi nhầm đường rồi.
Đây là suy nghĩ của Lý Kiền Ý. Từ trước đến giờ mình vẫn nghĩ mình có Bí thư Lâm ủng hộ là muốn gì được đó. Bây giờ mình mới phát hiện được khi mình dừng lại không tiến thì Vương Trạch Vinh đã đi được rất nhiều.
Nhìn về phía nhà Bí thư Lâm, lại nghĩ tới Vương Trạch Vinh, Lý Kiền Ý đột nhiên có thay đổi về tư tưởng. Bí thư Lâm nói đúng, Vương Trạch Vinh nếu đã mạnh như vậy thì mình cần phải cải thiện quan hệ với hắn mới được.
Lý Kiền Ý có suy nghĩ như vậy, Chu Thế Khánh cũng không chậm hơn là mấy. Sau khi đến nhà Vương Trạch Vinh, Chu Thế Khánh liền nhanh chóng về Sơn Thành và dẫn tổ công tác sang Hải Đông.
…
Vương Trạch Vinh không nghĩ Chu Bá Thành lại tự đến nhà mình.
Thấy Ngô lão đang nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh không khỏi động tâm.
Con của Ngô lão đang nắm giữ Quân khu Kim Lăng, đây coi như là người có thực lực rất mạnh trong quân đội. Ngô lão này coi như là nhân vật có quyền lên tiếng nhất ở quân ủy ngoài Ngô lão. Ông ta sao đột nhiên lại tới đây?
- Trạch Vinh, Ngô lão tới được một lúc rồi.
Hạng Nam cười nói.
Vương Trạch Vinh vội vàng đưa hai tay bắt tay Ngô lão, rồi nói:
- Ngô lão sao lại tự mình đến thế này. Có việc gì ngài cứ gọi điện là được, tôi sẽ tới ngay.
- Ha ha, Trạch Vinh, tôi già rồi nên không có việc gì, vì thế rảnh rỗi đi quanh thôi mà.
Vương Trạch Vinh đỡ Ngô lão ngồi xuống.
Vương Trạch Vinh cũng không gọi ai mà tự mình đứng lên rót nước cho Ngô lão cùng Hạng Nam.
- Trạch Vinh, Thái cực quyền của cậu bây giờ nhiều người ở đây đều tập. Sức khỏe của tôi dạo này không được tốt, nghe nói tập Thái cực quyền sẽ có lợi cho sức khỏe nên hôm nay tới đây mong cậu dậy.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Nếu Ngô lão thích tập thì hôm nào tôi sẽ hướng dẫn.
Ngô lão cười ha hả nói:
- Công tác cách mạng phải có sức khỏe tốt mới làm được. Hôm nào tôi bảo mấy đứa con của mình cũng theo cậu học, cậu làm thầy không dễ đâu, thoáng cái có mấy đệ tử.
Hạng Nam nói:
- CỨ như vậy đi, làm cho sức khỏe Ngô lão tốt lên cũng là một phần trong công việc của Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Xin Ngô lão yên tâm, tôi nhất định cố gắng làm tốt.
Cả ba người cùng nở nụ cười.
Nói chuyện một lát, Ngô lão đứng lên bắt tay Vương Trạch Vinh:
- Công tác của cậu rất bận, tôi không quấy rầy nữa. Hôm nào mời cậu dạy tôi Thái cực quyền.
Vương Trạch Vinh cùng Hạng Nam đều đứng lên đưa Ngô lão ra ngoài.
Vào lại nhà, Hạng Nam nhìn Vương Trạch Vinh:
- Ngô lão xem ra có chút lo lắng.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Chắc Ngô lão lo vấn đề quân quyền của con mình.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Con có sáu ủy viên quân ủy ủng hộ, tiếng nói của con ở đây là rất lớn. Ông ta không thể không lo.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây cũng là chuyện tốt, ít nhất Ngô lão sẽ không đứng thế đối lập với con.
Hạng Nam nói:
- Bây giờ xem ra bố đã không cần lo lắng chuyện con lên chức nữa rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thực ra bất cứ lúc nào cũng không thể sơ sót, nếu không nhất định sẽ có chuyện.
Hạng Nam gật đầu thầm khen Vương Trạch Vinh nói đúng.
Thấy Vương Trạch Vinh đã phát triển đến như bây giờ, Hạng Nam biết những điều mình có thể giúp hắn sẽ càng lúc càng ít.
Bình luận facebook