Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26-30
Chương 25 Năm Loại Dược Liệu
Lý Du Nhiên nhìn hán tử áo xanh chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi. Ta biết rồi, lần này ngươi làm rất tốt…
Hán tử áo xanh kích động ôm quyền nói:
- Đa tạ công tử. Thuộc hạ cáo lui.
Nói xong liền giống như được ân xá vội vàng rời khỏi.
Sắc mặt Lý Du Nhiên vẫn bình thản như nước, hơi hơi vuốt cằm chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Hán tử áo xanh cúi người lui lại hơn mười bước mới xoay người đi nhanh. Cho đến khi đi thật xa nơi đó mới dám thở ra một hơi. Ở trước mặt vị công tử gia này hắn không dám thở mạnh chút nào.
Lý Du Nhiên cười nhạt, mái tóc đen bay phất phơ trước gió:
- Người đâu. Lập tức thông báo đến tổ phụ đại nhân đang nghị sự cùng với bệ hạ trong cung rằng Đường Vạn Lý mang theo rất nhiều cao thủ đến Lý gia nhưng nói người không cần lo lắng. Người tới đương nhiên là không tốt nhưng đây cũng là một cơ hội rất hiếm khi có được. Mọi sự đều có lợi và hại nhưng phải xem thử có nắm giữ được hay không thôi.
Từ một góc khuất truyền ra một tiếng "vâng" rồi một tiếng gió vang lên xem ra người kia đã rời đi rồi.
- Lần này tuy để xổng mất Quân Khương Lâm, khiến cho Quân Gia may mắn thoát thân nhưng nếu làm cho Đường lão Hầu gia đi Mạnh gia đại náo một trận đương nhiên sẽ khiến cho Mạnh gia một phen khổ sở. Nếu lúc này tổ phụ đại nhân làm cho hai nhà Mạnh - Đường trở mặt nhau là có thể kéo Mạnh gia về phía chúng ta, thậm chí có thể thu phục…
Lý Du Nhiên thở dài một hơi, xòe bàn tay thon dài trắng nõn ra cẩn thận hái xuống một chiếc lá ở cành hoa mẫu đơn trước mặt, cúi đầu nhìn chiếc lá trong tay đầy ôn nhu:
- Bất quá… Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng khá thú vị.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến như sấm rền đã đến trước cổng…
Lý Du Nhiên cười nhẹ, chân mày giương lên nói:
- Mở cửa. Dùng lễ nghi long trọng nhất nghênh đón Đường lão hầu gia!
Nói xong câu đó đột nhiên vươn ngón tay thon dài ra trước, hoàng quang chợt lóe đã khiến cho chiếc lá mang theo một chuỗi sáng vàng rực vô thanh vô tức cắm vào cây mẫu đơn…
Ngay khi lá cây rời khỏi bàn tay thì đột nhiên bầu trời chợt lóe ra một tia chớp, mây đen cuồn cuộn kéo đến đỉnh đầu, cuồng phong thổi khắp nơi. Tia chớp thoáng hiện, tà áo trắng của Lý Du Nhien dưới cuồng phong bay phấp phới, thân hình cao lớn vừa động đột nhiên biến mất khỏi đình viện.
Quân Khương Lâm đang ở đâu?
Hắn đang ở một nơi mà Quân lão gia tử không ngờ. Quân lão gia tử từng khẳng định rằng cả đời Quân Lâm sẽ không thể nào đến chỗ đó bởi vì nơi đó Quân Khương Lâm từng bị đánh hai lần, mỗi lần đều bị đánh đến nữa tháng không thể rời khỏi giường. Hai lần này cũng là hai lần Quân Khương Lâm từ lúc sinh ra đến nay bị đánh.
Nơi đó chính là tiểu viện của tam thúc Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý cả đời sống trong quân đội nên nay cả chổ ở bản thân cũng đặt gần Binh đường của Quân Gia. Quân Vô Ý bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt xuyên thấu qua bụi hoa nhìn vào thao trường của Quân Gia, thần sắc trong mắt biến ảo liên tục, hùng tâm đã lâu được chôn giấu trong lòng dường như đang sôi sục trở lại. Quân Lâm ngồi chồm hổm trước mặt hắn, hai tay âm thầm vận huyền công từ dưới hai chân Quân Vô Ý đi lên trên rồi lại đi xuống dưới. Hắn cẩn thận kiểm tra một lần cuối, kiểm tra mỗi nơi của kinh mạch. Thậm chí mỗi sợi lông của Quân Vô Ý. Một tháng trước Quân Lâm không thể di chuyển nội lực thuận buồm xuôi gió được, thậm chí không thể nào kiểm tra nhưng hiện giờ hắn không những có nội lực mà nội lực này còn được xưng là Tuyên Cổ Đệ Nhất Công - Khai Thiên Tạo Hóa Công. Quân Lâm đương nhiên cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn muốn bảo đảm vạn vô nhất thất mới quyết định phải trị liệu như thế nào.
- Sao?
Thần sắc của Quân Vô Ý rất bình tĩnh như không hề quan tâm, khẩu khí nhẹ nhàng nhưng đôi tay sớm đã nắm thật chặt, mu bàn tay nỗi lên gân xanh nên cũng thấy rõ trong lòng hắn không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.Tuy rằng hắn thấy sắc mặt Quân Lâm vui mừng nhưng hắn không thể tin hai chân tàn phế đã lâu thật sự có hi vọng phục hồi như cũ. Quân Lâm chính là hi vọng cuối cùng của hắn. Hắn thậm chí không dám hỏi Quân Lâm có thể chữa khỏi hay không mà chỉ dùng "Sao?" để hỏi thôi. Hắn hi vọng có thể nghe được đáp ắn khẳng định…
- Tình huống tuy không tốt lắm nhưng cũng không cần bi quan.
Quân Lâm cười cười nói tiếp:
- Cần phải tốn công phu đôi chút nhưng có thể nắm chắc mười phần là tam thúc lại một lần nữa đứng trên đôi chân của mình.
- Tốt!
Quân Vô Ý không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng và hưng phấn nhưng lẫn trong đó có chút hoài nghi. Dù sao cũng có không ít vị danh sư đương thời đều phải bó tay nhưng đứa cháu hoàn khố của hắn gần đây tuy rằng có chút cổ quái lại có được bản lĩnh cứu chính mình ư? Đây là lúc Quân Vô Ý như cá rời khỏi nước chỉ biết chờ chết thôi. Chỉ cần một cọng rơm thôi hắn cũng muốn dùng hết sức nắm lấy. Cho dù cháu hắn nói đùa nhưng thêm một cơ hội thì cùng lắm cũng chỉ là thêm một lần thất vọng mà thôi. Những tư vị trong lòng Quân tam gia người ngoài há có thể biết được?
Quân Lâm nói:
- Để cháu nói cho mấy vị thuốc, tam thúc phái người đi tìm mua là được. Tin rằng ngày tam thúc có thể đứng lên sẽ không còn xa nữa.
Quân Vô Ý có chút vội vàng:
- Tốt! Là mấy vị thuốc nào? Có cái gì quý hiếm sao? Để ta phái người đi tìm là được!
- Liệt tràng hoa, thông thâm thảo, cửu diệp thảo, đoạn tục căn…Còn có phần kinh hà.
Quân Lâm nói một hơi năm vị thuốc, đương nhiên đây là dùng tên thuốc ở tại thế giới này. Mấy ngày trước Quân Lâm ở trong Tàng thư các tìm hiểu điển tịch y dược. Dù sao những tên cây thuốc kiếp trước mình biết khó có thể dùng đến. Cũng may trong Tàng thư các có không ít điển tịch y dược, những vị thuốc Quân Lâm cần phối thuốc đều nghiên cứu kỹ. Chỉ cần dựa theo tranh ảnh trong điển tịch là có thể đối chiếu được.
- Thông tâm thảo, đoạn trường hoa thỉnh thoảng ta có nghe qua nhưng cửu diệp thảo và phần kinh hà là cái gì?
Quân Vô Ý nhíu nhíu mày, phải biết rằng Quân Vô Ý bệnh lâu thành y nên kiến thức đối với y dược có chút bất phàm. Nghe Quân Lâm nói ra hai vị thuốc mà bản thân mình lại không biết nên không tránh có chút kỳ quái.
Quân Lâm cười cười, từ trong lòng lấy ra một quyển sách. Đây là Kỳ hoa dị thảo đồ chí đưa đến trước mắt Quân Vô Ý lật ra:
- Đây là cửu diệp thảo, đây là phần kinh hà. Mấy thứ này ngoại trừ Phần kinh hà hơi khó tìm thấy thì các vị thuốc còn lại đều rất thông thường. Dược khố trong phủ ta có thể có, mà cho dù không có cũng có thể tìm mua các hiệu thuốc trong thành. Những dược liệu này dùng phương pháp độc môn của cháu điều phối đã có thể nắm chặt ngoài bảy thành chữa khỏi bệnh cho tam thúc.
- Tốt!
Ánh mắt Quân Vô Ý nhìn chằm chằm vào các vị thuốc trong sách như nhặt được chí bảo, âm thanh có chút run rẩy. Suốt mười năm! Ta…ta…ta có thể thấy được hi vọng "đứng" lên rồi.
Đang tải...
Chương 27 Có phải phế vật hay không?
Hai người đi đến cạnh sân tập, Quân Vô Ý ho khan một tiếng, quát:
- Toàn quân tập hợp! Tất cả tập trung lại đây cho ta, xếp thành hàng!
Đó chính là quân lệnh!
Tuy mười năm qua Quân Vô Ý không hề phát ra quân lệnh, nhưng giờ đây khi Quân Vô Ý hô vang những lời này, bỗng dưng xung quanh toát lên có một cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt. Đột nhiên mang đến hi vọng, vị đại tướng quân nắm quyền sinh sát trong tay này sẽ một lần nữa tung hoành.
Tất cả khi nghe quân lệnh, trong lòng mỗi người đều có chung một cảm giác: nếu không chạy tới với tốc độ nhanh nhất, đảm bảo đầu ngươi sẽ rơi xuống đất, tuyệt đối không có đường sống.
Trong giây lát, ba trăm võ sĩ hộ viện xếp thành hàng đứng trước mặt hai người. Nhìn từng khuôn mặt đẫm mồ hôi đang đứng trước mặt, Quân Vô Ý hài lòng gật đầu, nhấc tay chỉ vào Quân Lâm nói:
- Từ giờ phút này, việc huấn luyện các ngươi sẽ do tam thiếu gia toàn quyền phụ trách. Vô luận bảo các ngươi làm cái gì, đều phải vô điều kiện phục tùng! Nghe rõ chưa?
Những lời này vừa nói ra liền gây ra một trận xôn xao ở bên dưới, thế nhưng một hồi lâu sau không có ai trả lời. Trên mặt Quân Vô Ý lộ ra vẻ giận dữ, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Quân Lâm. Như hắn đã nói, hiện tại, bắt đầu từ lúc này, Quân Lâm chính là chỉ huy cao nhất ở đây, nói cách khác, vào lúc hắn nói ra mấy câu đó thì đã đem toàn bộ quyền lực giao cho Quân Lâm. Trước mặt những người này cho dù có làm gì thì đó cũng là chuyện của Quân Lâm.
Về phần Quân Lâm sử dụng quyền lực của mình như thế nào, Quân Vô Ý sẽ không nhúng tay vào. Nếu cháu của mình ngay cả cửa này cũng không qua nổi, điều đó liền chứng minh những điều nó nói hai ngày nay chỉ là bốc phét. Chính mình có thể không cần tin tưởng vào nó nữa.
Quân Lâm cười khổ trong lòng, tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta với tam thúc vừa nói chuyện với nhau về việc huấn luyện của các ngươi, tam thúc hỏi ta, các ngươi huấn luyện thế nào; có tính là tinh nhuệ không? Có phải là hảo hán tử không? Ha ha…
Thanh âm của Quân Lâm không lớn, nhưng lại thành công hấp dẫn được sự chú ý của ba trăm người. Một đám người mắt nhìn Quân Lâm, chờ hắn nói tiếp, không biết trong mắt vị thiếu gia phế vật này, bản thân mình sẽ được đánh giá như thế nào?
- Ta nói, các ngươi chỉ là một đám phế vật! Ngoại trừ việc lãng phí cơm ăn ra, căn bản chỉ là một đám phế vật ăn rồi ngồi chờ chết. Nếu hiện tại xảy ra chiến tranh, cho những người các ngươi ra chiến trường, đảm bảo các ngươi sẽ chết không kịp trăn trối. Gì thì ta không biết nhưng về điều này, ta không hề nghi ngờ!
Ba trăm tráng sĩ nhất thời hô hấp trở nên nặng nề, phẫn nộ nhìn Quân Lâm, mặt đỏ phừng phừng, cửu khiếu muốn xì khói. Nhục nhã! Cực kì nhục nhã.
Một đại hán bước lên một bước, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn Quân Lâm, phẫn nộ nói:
- Tam thiếu gia, những lời này là có ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ Quân gia, nhưng cũng là binh lính đã trải qua hàng trăm trận chiến! Cho dù người là chủ nhân cũng không thể tùy tiện vũ nhục chúng ta như vậy được.
- Vũ nhục các ngươi? Ồ không không không, chính các ngươi mới vũ nhục các ngươi, còn bảo ta lại vũ nhục các ngươi sao? Các ngươi đủ tư cách để ta vũ nhục sao?
Quân Lâm cười cười, vươn tay chỉ vào mình, nói:
- Có phải rất không phục không? Rất muốn đánh ta một trận sao? Được thôi, ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi có thể phản bác quan điểm của ta, các người liền có thể đánh ta một trận, tam thúc chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, đây là mệnh lệnh thứ nhất của ta!
Một trận ồn ào lan truyền xung quanh. Thanh âm của Quân Lâm lại lạnh lùng vang lên:
- Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự xưng là đã trải qua hàng trăm trận đánh, như vậy cùng với các ngươi tiến vào binh nghiệp, hẳn là có rất nhiều người trở thành tướng quân, thành thiên tướng, ách, dù sao cũng là làm quan, không phải là sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi không phủ nhận chứ?
Đại hán kia liền ngẩn người, hơi ngập ngừng gật đầu, điều này cần gì phải hỏi, trên chiến trường, khẳng định sẽ có nhiều binh sĩ tích công mà thăng chức. Rất nhiều đồng đội của mình tích góp công lao, từng bước thăng chức. Điểm ấy là bình thường, thiếu gia nêu ra để làm gì?
- Nhưng vì sao, vì sao các ngươi lại không trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi không làm được như họ. Cho nên khi so sánh với bọn họ, các ngươi đã bị đào thải lần thứ nhất!
Quân Lâm nhìn bọn họ một cách vô tình:
- Tiếp theo, cùng thời với các ngươi, ta tin rằng có rất nhiều người tu vi huyền khí có lẽ không bằng các ngươi, hoặc có thể mạnh hơn các ngươi một chút, hoặc là không thua kém lắm so với các ngươi. Có đúng không?
Đúng vậy, vì sao chúng ta lại không thể trở thành tướng quân? Mọi người bị những câu vừa rồi làm cho đầu óc rối loạn, còn chưa phục hồi được tinh thần, nghe vậy liền không tự chủ mà gật đầu. Cũng có không ít người nói thầm trong lòng: những người đó trở thành tướng quân chẳng qua là nắm bắt được cơ hội, vận khí tốt mà thôi. Nói nhảm, những lời này quả thật là vô nghĩa, không có thực lực sẽ được tuyển vào quân ngũ sao? Thực lực hơn hẳn nhiều người chẳng lẽ lại vẫn là tiểu binh như chúng ta sao?
- Nhưng trong bọn họ có rất nhiều người sau khi nhập ngũ, đều từ chiến đấu mà trở thành cửu phẩm huyền khí, trở thành cao thủ chân chính. Do đó sau chiến tranh được rất nhiều gia tộc tuyển mộ, chuyện này có không?
Những chuyện như thế này đương nhiên là thường xảy ra, mọi người lại gật gật đầu, khí thế đã không còn sắc bén như lúc trước. Thậm chí trong mắt một số người còn hiện lên vẻ xấu hổ. Mỗi khi tiến giai một phẩm, đều là một lần khó khăn, phẩm giai càng cao thì tiến giai lại càng khó. Bát cấp và cửu cấp tuy chỉ chênh nhau một bậc, nhưng lại chênh lệch như trời và vực. Có rất nhiều người chỉ mất vài năm liền có thể tu thành bát cấp huyền khí, nhưng dùng cả đời cũng không thể tiến lên một bậc thành cửu cấp. Càng không nói tiến một bước dài nữa vào hàng ngũ ngân huyền cao thủ. Dưới cửu phẩm hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng không phải nói cho vui mà thôi.
- Bọn họ tiến giai, các ngươi lại không. Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị đào thải lần nữa. Có người nào không đồng ý hay không?
Quân Lâm khinh thường nhìn bọn họ.
Yên tĩnh, mọi người đều im lặng không nói được gì.
- Sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có một ít người được các tổ chức bí mật của quốc gia hoặc một ít tổ chức võ trang tư nhân mời vào, hoặc là hắn được quân đội điều động, có việc này không?
Quân Lâm nhẹ nhàng cười cười, lại hỏi.
Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng đậm.
- Vậy mà trong những người đó, vẫn không có các ngươi. Các ngươi lại bị đào thải lần thứ ba.
Quân Lâm lại tiếp tục đả kích:
- Mà vào lúc các ngươi vào Quân gia, có ai còn nhớ rõ là lúc đến đây có tổng cộng bao nhiêu người không?
- Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!
Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Lâm, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.
- Ồ, nói cách khác, thiếu đi hai trăm người. Như vậy, hai trăm người kia đã đi đâu?
Quân Lâm chậm rãi, thong thả bước lên hai bước:
- Ta chỉ biết là không phải bọn họ bị đuổi đi, cũng không phải là đã chết, mà là bọn họ đã được tuyển chọn đi làm những việc trọng yếu. Vì cái gì mà lại không chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ như bọn họ. Hiển nhiên, trong việc này các ngươi lại bị đào thải!
Có người hô hấp trở nên nặng nề, có người mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước không ai lên tiếng.
- Các ngươi nói cho ta biết, bao nhiêu lần bị đào thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi như thế có phải phế vật hay không?
Quân Lâm đầu hơi nghiêng, hướng lỗ tai về phía bọn họ, hỏi.
Chương 28 Cổ động
Vẫn không có ai trả lời, tất cả đều thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng như muốn ứa máu. Sự sỉ nhục cùng cực tràn ngập trong tim mỗi người, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ.
Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không làm được? Người khác có thể đột phá, sao chúng ta không thể? Từng là anh em chung một chiến hào, giờ họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại không đứng được trên đầu người khác?
- Có lẽ các ngươi sẽ nói, lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do vận khí tốt! Tiến giai cấp huyền khí là do thiên phú tốt hơn! Người ta không chọn các ngươi, là do người chọn không biết nhìn người! Ta cho các ngươi biết, tất cả những điều trên đều là vớ vẩn! Vận khí? Vì sao các ngươi không có? Biết được căn cốt mình không tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người khác không có mắt nhìn người, lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các ngươi sẽ chọn một đám phế vật hay người hữu dụng?
Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
- Ta nói điều này, không phải muốn động vào vết thương của các ngươi. Mà là do cuộc sống của các ngươi bây giờ quá sung sướng, đã đánh mất dũng khí. Tục ngữ nói không sai, biết sai mới hiểu Lễ, biết nhục thì mới giỏi được! Sai hết rồi, nó không đáng sợ! Nhưng đáng sợ là, chính các ngươi còn không biết mình sai, còn đắc ý, tự cho mình là nhất. Điều này không thể nào tha thứ. Mà nhóm các ngươi bây giờ, chưa ai từng nghĩ đến những lời ta nói, nếu có, hắn bây giờ cũng không có ở đây!
- Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều loại, nhưng sỉ nhục là một loại quan trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục làm thứ rác rưởi? Có muốn tiếp tục nằm ăn giữ nhà hộ viện như một con chó? Có muốn tiếp tục bị người ta lăng nhục? Có muốn tiếp tục bị ta chửi cho không ngẩng mặt lên?
Mỗi câu Quân Lâm nói, phía dưới lại truyền lên một tiếng thật lớn: "Không!". Mới đầu thật là lộn xộn, nhưng đến cùng, lại như dời non lấp bể ( bài sơn đào hải), khiến mọi người phải la lên! Cổ họng như rách ra, nhiệt huyết cả người đều xông lên não! (tăng xông mà chết!!!- DG)
- Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hi vọng cứu được!
Quân Lâm bước đi hai bước, đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Có người nào muốn nói điều này không?
Quân Lâm lại chậm rãi bước thêm vài bước, ung dung nói tiếp:
- Chúng ta cho dù là phế vật, cũng mạnh hơn cái bọn chỉ biết quần là áo lượt ăn ăn uống uống chờ chết! Đúng không? Cho nên các ngươi vì lệnh của tam thúc mà nghe lời ta, nhưng vẫn khinh thường ta, đúng không?.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, xem mặt họ, tuy không ai nói, nhưng trong lòng cũng ít nhiều nghĩ thế.
- Tiếc là các ngươi sai rồi, hơn nữa là sai cả mười phần!
Quân Lâm vỗ vỗ tay nói:
- Ta đúng là một đứa trẻ quần là áo lượt, mà các ngươi đều là người đã trải qua vài trăm trận chiến sinh tử, nhưng hôm nay ta cho các ngươi biết, các ngươi không thể nào so được với ta! Vì sao ư? Rất đơn giản, vì ta có một ông nội tốt, một thúc thúc tốt, vì ta có một người cha tốt, ta còn có hai người anh tốt nữa. Là vì họ đã làm tất cả, mới có được Quân gia ngày hôm nay. Điều đó, các ngươi không có! Quân Khương Lâm ta quần là áo lượt, cho dù giết người cũng có người khuyên ta, cũng có người đi giết hộ ta. Điều này, các ngươi không có. Vì thế, các ngươi không thể bằng ta. Trời có thiên đạo, có làm thì mới có ăn, cho dù là quần là áo lượt, cũng cần phải trả giá. Hơn nữa là một cái giá rất lớn. Người bình dân không ăn chơi trác táng, vì bọn họ không có điều kiện, vì cha chú bọn họ không trả giá, cho nên cái từ sỉ nhục người khác quần là áo lượt các ngươi cũng không được nghe. Vĩnh viễn không bao giờ có!
- Cái khác không nói, có một ví dụ sờ sờ trước mắt đây. Ông nội ta là Quân Chiến Thiên, xuất thân bình thường, gia nhập quân đội, chiến đấu trăm trận, mới có Quân gia ngày hôm nay! Các ngươi có nghĩ, điểm xuất phát của ông nội ta ngày xưa hơn các ngươi sao?
Quân Chiến Thiên quật khởi, ở đế quốc đã là một sự truyền kì. Với kì tích cuộc đời ông, những người này chắc chắn rõ hơn ai hết. Nghe vậy, mắt không khỏi bùng lửa. Có người toàn thân run rẩy, kích động cực kì. Chúng ta cũng có thể có ngày được như vậy sao?
- Được rồi, nói nhiều như vậy, ta tin các ngươi hiểu được ý ta. Các ngươi có đủ vận khí, sống sót trên chiến trường, cũng có thể sống như bây giờ, thậm chí có thể coi như du hí. Nhưng, các ngươi trả giá như thế, thì chỉ đủ cho các ngươi tiếp tục sống như vậy! Chỉ thế thôi!
Quân Lâm đột nhiên dừng bước, quay mắt về bọn họ, nói từng từ một:
- Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn đột phá cảnh giới trở thành cao thủ nhất lưu? Có muốn trở nên hơn người? Có muốn đi làm chuyện lớn hay ở nhà giữ cửa, tiếp tục cuộc sống không lý tưởng? Còn nữa…
Quân Lâm cười quỷ dị:
- Các ngươi có muốn con cháu cũng giống ta, làm một công tử ăn chơi trác táng mà không ai dám khi đễ? Các ngươi có nghĩ nếu các ngươi thành công, con cháu các ngươi có đủ tiền đồ, các ngươi thành công có thể cho bọn chúng được trợ giúp vô hạn? Các ngươi có muốn cho con cháu mình có địa vị mà ít ai có được! Thậm chí có thể thành đại gia tộc như Quân gia, Lý gia, Độc Cô gia! Vận mệnh con cháu các ngươi phụ thuộc vào sự thay đổi của các ngươi!
Quân Lâm đưa ra viễn cảnh tốt đẹp, làm mọi người đều kích động, nắm chặt tay, nổi cả gân xanh, hai mắt hiện lên tơ máu.
Bỗng nhiên, đang yên tĩnh, Quân Lâm hét lớn một tiếng:
- Có muốn không? Nói cho ta biết!
- Muốn!
Ba trăm người cùng rống to. Xé toạc mây xanh. Ba trăm lời phát ra từ tận đáy lòng, cùng nhau hò hét. Giống như trong nháy mắt này, đất trời đều chấn động.
- Nếu muốn, thì phải nghe theo hiệu lệnh của ta, dùng phương pháp huấn luyện của ta, một câu cũng không được oán hận! Ta sẽ cho các ngươi trả giá, đạt được thu hoạch lớn nhất!
Quân Lâm lạnh lẽo nhìn bọn họ:
- Nhưng, nhớ cho kĩ, điều quan trọng là, huấn luyện của ta có khả năng làm các ngươi chết! Cũng có thể tàn phế! Đây là cái giá lớn mà các ngươi phải trả, ta cho các ngươi cơ hội để suy nghĩ, nghĩ kĩ, đồng ý thì báo cho ta biết, tiến lên một bước! Nếu sợ, đứng nguyên. Ta cảnh cáo trước, huấn luyện của ta chưa chấm dứt, trừ khi chết, tuyệt đối không được tự ý rời đi! Cho nên, bây giờ các ngươi phải chọn!
- Ta đếm ba tiếng! Ba tiếng này là thời gian để nghĩ!
Quân Lâm hét lớn một tiếng:
- Một!
Hai với ba còn chưa hô xong, ba trăm người không thiếu một ai đã chỉnh tề bước tới, dùng sức hò hét, làm chấn động cả mặt đất. Quân Vô Ý đứng bên cạnh nhìn, trong mắt ngoài vẻ tràn đầy thán thưởng, còn có … bội phục. Quân Lâm cổ động sĩ khí như vậy, giờ phút này, chỉ sợ nếu sai bọn họ đi tìm chết, họ cũng không nhíu mày. Quân Lâm đã đưa sĩ khí của họ lên cực điểm rồi. Cổ vũ tâm huyết của những lão binh đến cực hạn. Thậm chí Quân Vô Ý là người luyện sĩ khí cho quân đội, hôm nay nghe xong những lời này, cũng nhiệt huyết sôi trào, thở phì phò, trong nháy mắt, tựa hồ trước mắt là chiến hỏa, khắp nơi đều là báo động, xác chết thành núi, máu chảy thành sông.
Tiếng kèn thê lương, tựa như một loại anh hùng ca vang lên ở tận sâu thẳm linh hồn, mang theo ý quyết tử của Thiên quân, lại kích động nhiệt huyết nam nhi, đánh trăm trận không hối hận. Sinh tử không hối hận!
Ánh mắt của máu! Giờ khắc này chính là thứ hiện ra trong mắt của Quân Vô Ý cùng ba trăm lẻ một người. Giờ khắc này, ba trăm người này đều thấy được, để thoát khỏi sự sỉ nhục này, chết thì có làm sao?
Mà ngay cả Quân Lâm cũng không biết, hôm nay hắn bị Quân Vô Ý thúc heo nái leo cây, phải huấn luyện những người này, sau này lại vì mình lập ra một binh đoàn sát thần vang danh thiên hạ.
Binh đoàn này mang tên: Tàn Thiên Phệ Hồn!
Lâm Quân của thế giới này tung hoành khắp thiên hạ là dựa vào đội quân này. Sĩ nhục đến tận cùng mới tạo một biệt đội tử thần. Tạo ra vô số chiến tích huy hoàng.
Chương 29 Nghiêm khắc
- Nếu tất cả các ngươi đều đồng ý, ta sẽ tuyên bố nguyên tắc huấn luyện.
Quân Lâm lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần, nhưng bất kể có kẻ nào trái lệnh, không có ngoại lệ, không có lần thứ hai! Giết không tha!
- Dưới sự huấn luyện của ta, không có quân côn, không dùng cách xử phạt về thể xác. Càng không có chuyện hối hận. Chỉ có là sống, hoặc là chết! Trước mắt các ngươi, chỉ có hai con đường này!
- Từ giờ trở đi, cho đến khi huấn luyện chấm dứt, ta chính là chỉ huy tối cao của các ngươi. Trong lúc này, chỉ cho phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngoài ta ra không nghe lệnh của bất cứ ai. Nhớ kĩ, là bất cứ ai. Cho dù là tam thúc, thậm chí là ông nội của ta cũng không ngoại lệ. Trái lệnh, Chém!
-Theo thời gian huấn luyện đặt ra, người nào đến muộn, Chém!
- Lòng có bất mãn dám không tuân theo mệnh lệnh, Chém!
- Cãi lời người ra lệnh, Chém!
- …. Chém!
- Chém!
….
Liên tiếp từng chữ "chém" nói ra, sát khí dâng lên tận trời. Hai mắt Quân Lâm theo lời nói của mình, trở nên nghiêm nghị. Ba trăm đại hán mỗi người đều đứng thẳng, mắt nhìn thẳng, cả người nghiêm nghị, chỉ sợ lại vi phạm một điều.
Quân Vô Ý đang ngồi trên xe lăn, bất tri bất giác bị những từ "Chém" liên tiếp này làm cho nhiệt huyết sôi trào, tự giác đem nửa thân trên trở nên thẳng tắp, tựa hồ như nhớ lại lần xuất chinh mấy năm trước, nghe được lời phát biểu của phụ thân. Ánh mắt nhìn về phía Quân Lâm mang theo một sắc thái cuồng nhiệt, khí độ quân nhân thiết huyết mất đi đã lâu lại một lần nữa trở lại trên người. Những lời cổ động của Quân Lâm làm cho những thị vệ, những thiết huyết nam nhi lại hóa thân thành quân sĩ, khí thế dâng lên thấu trời xanh. Quân Vô Ý có thể tưởng tượng ra, nếu là ở trên chiến trường, những lời của Quân Lâm không biết sẽ có hiệu quả như thế nào. Chắc chắn có thể làm cho tất cả những binh sĩ nghe được hùng tráng xông lên, mỉm cười mà đi vào cõi chết. Sống chết mặc kệ, không oán thán không hối hận.
Quân đội như vậy, ai có thể chiến thắng?
Bên kia sân, trong bóng tối, Quân lão gia tử thần tình đỏ lên, với tính tình trầm ổn của lão mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đôi mắt mở thật to nhìn Quân Lâm đang trong sân, chòm râu run run, ngón tay hơi run nhè nhẹ, có thể thấy tâm tình ông kích động đến mức nào. Đấy chính là tên hoàn khố tôn tử của ta sao? Những lời này là từ miệng hắn nói ra sao? Tráng chí như thế, khí phách lăng tiêu như thế… Quân lão gia tử chớp mắt, rơi ra hai hàng lệ.
Nỗ lực bình ổn tâm tình đang kích động, Quân Chiến Thiên dứt khoát xoay người, thân hình có một chút còng xuống đột nhiên thẳng tắp lên, ánh mắt như lôi điện, trên người hiện ra một vẻ kiêu ngạo tự tin. Vào giờ khắc này, lão Bàng quản gia đột nhiên cảm giác được, vị đại tướng quân năm đó thống lĩnh trăm vạn hùng binh tung hoành thiên hạ vô địch đã trở lại. Phong thái như thế, lão Bàng không còn chứng kiến qua từ sau khi mấy thế hệ Quân gia lần lượt bỏ mình trên sa trường. Vậy mà hiện tại, lại tái hiện!
Đúng vậy, biểu hiện hiện tại của Quân Lâm gây cho vị lão nhân này nỗi vui mừng thật lớn cùng với hi vọng. Làm cho Quân Chiến Thiên thấy được, Quân gia ta, có hi vọng rồi. Chẳng những có hi vọng, mà còn hi vọng rất lớn lao. Đứa cháu này, có lẽ sẽ khiến cho Quân gia một lần nữa trở nên huy hoàng, không, không phải có lẽ, mà là nhất định!
Trời phù hộ Quân gia rồi!
- Truyền mệnh lệnh của ta, từ giờ trở đi, phàm là chuyện tình liên quan đến thiếu gia, cho dù là lời hắn nói hay chuyện hắn làm, từ nay về sau chính là chuyện cơ mật cấp cao nhất của Quân gia! Không được tiết lộ ra ngoài, trái lệnh, giết không tha! Tru di cửu tộc!
- Tìm cách thanh lý một số ám gian chúng ta đang nắm giữ đi. Đối với những người lệ thuộc hoàng thất, nghĩ biện pháp sai đi ra ngoài. Ngoài ra: đem toàn bộ u ảnh xuất động, khống chế chặt chẽ trong ngoài Quân phủ, nếu phát hiện được có người truyền tin tức ra ngoài, giết không tha! Mượn cơ hội này thanh lí một chút, cố gắng không được để cho bất cứ con cá nào lọt lưới!
Khẩu khí Quân Chiến Thiên có một cỗ khí phách thực thụ cùng một vẻ kiên quyết chém đinh chặt sắt. Giờ phút này, lão Bàng cảm nhận được sát khí dày đặc, lão có thể cảm giác được Quân Chiến Thiên đối với chuyện này coi trọng đến mức nào, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài, Quân Chiến Thiên thật sự có thể không cố kị gì mà đại khai sát giới. Quân Chiến Thiên nghĩ không ra tôn tử của mình từ trước đến giờ ẩn nhẫn vì cái gì, nhưng lão biết rằng một khi tôn nhi đã làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, có tính toán. Bất quá, tuy biểu hiện của Quân Lâm hôm nay làm cho lão thực sự kinh hỉ nhưng lão vẫn cảm thấy được tôn nhi có chút liều lĩnh. Nếu như tin tức này lan truyền ra ngoài, một khi bị người hữu tâm biết được, tất nhiên sẽ nảy sinh hứng thú đặc biệt với Quân Lâm. Phần hứng thú này, cho dù là tốt hay xấu thì Quân lão gia tử cũng không muốn để ý tới.
Cho nên lão nhân cơ trí này làm chuyện thứ nhất chính là đưa ra sát lệnh, cấm tiết lộ tin tức với bên ngoài, người nào dám tiết lộ, tru di cửu tộc.
Kỳ thật, làm gì có chuyện ẩn nhẫn, nguyên nhân chính là Khương Lâm đã không còn là Khương Lâm, mà là Quân Lâm. Một vua sát thủ đến từ dị thế, một thế hệ Lâm Quân!
Giữa sân, lời nói của Quân Lâm vẫn không ngừng truyền đến.
- Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi thời gian mười lần hô hấp, ba trăm người chia làm hai đại đội. Mười lần hô hấp nếu không làm được, mỗi người chạy bộ một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!
Lời vừa dứt, đội ngũ nhất thời rối loạn một chút, tiếp theo, từng người một liền quay lại, trong một thời gian ngắn ngủi đã chia làm hai bên, mỗi bên một trăm năm mươi người.
- Tốt, một trăm năm mươi người là một đại đội, tiếp theo chia làm năm trung đội, mỗi trung đội ba mươi người cho ta, lại phân tiếp thành ba tiểu đội. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!
- Nhớ kỹ! Đây là do chính các ngươi chọn ra, phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có ai dám không tuân theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lí, Chém!
Nói xong, Quân Lâm không để ý bọn họ đang ríu ra ríu rít, xoay người đi tới trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong mắt cẫn còn nồng đậm vẻ kinh ngạc:
- Khương Lâm, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự làm cho tam thúc cảm thấy chấn động à.
Quân Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
- Tam thúc nghĩ thế nào?
Hắn không hỏi cái gì như thế nào, nhưng Quân Vô Ý hiểu được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:
- Vốn định chỉ ra vài điểm yếu trong lời ngươi nói, cuối cùng lại không chỉ ra được điểm nào. Nếu quân nhân của ta có thể trải qua được huấn luyện như thế, lo gì không thể bình định thiên hạ!
- Bình định thiên hạ…
Quân Lâm hơi nhăn trán:
- Tam thúc khen sai rồi, về điểm này, cháu và các người có điểm bất đồng. Mọi người luyện binh mãi mã là vì Thiên Hương quốc; mà cháu luyện binh lại vì chính Quân gia chúng ta. Chỉ đơn thuần vì an nguy của gia tộc. Dựa vào điểm đấy mà nói, thật sự khác biệt!
- Vì quốc gia? Vì Quân gia?
Quân Vô Ý vốn là một đại tướng quân vô cùng trung thành và tận tâm với quốc gia, nhưng sau khi thảm sự xảy ra, ở không trong nhà mười năm, phần tư tưởng này đã từ từ nhạt đi. Quân Vô Ý tự hỏi gia tộc của mình đối với quốc gia có công lao lớn đến mức nào, nhưng hai vị ca ca cùng hai đứa cháu trước sau đều chết trên sa trường, chính mình còn bị hủy đi tiền đồ. Thà là mình bị địch nhân đánh bại trên chiến trường thì Quân Vô Ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng mấy chuyện này rõ ràng có điểm khả nghi lớn, thế mà vương quốc thủy chung chẳng hề quan tâm…
Phụ thân Quân Chiến Thiên trong những năm gần đây đã điều tra cẩn thận, mấy lần tìm được manh mối thì đều trùng hợp bị người khác cắt đứt, nếu nói việc này không có ai đứng đằng sau thì Quân Vô Ý có chết cũng không tin. Nhưng vương quốc lại thờ ơ với việc này, điều này làm cho Quân Vô Ý hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Nếu là mười năm trước nghe được có người nói rằng luyện binh là vì gia tộc mà không phải là vì an nguy quốc gia, chỉ sợ lúc đó đang tràn đầy nhiệt huyết Quân Vô Ý là người đầu tiên đem người này trói lại, buộc hắn tội phản quốc. Nhưng hiện tại đã không có ý tưởng này nữa, thay vào đó là cảm thấy cực kì mất mát. Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?
- Quân gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, quốc gia lại có nhiều biến chuyển ngầm mãnh liệt, Quân gia bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Nếu không, thà cứ làm một tên công tử bột ăn rồi ngồi chơ chết không tốt hơn sao?
Quân Lâm thở dài nói.
- Đây mới là nguyên nhân ngươi biểu hiện ra bộ mặt thật của mình sao?
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Quân Lâm:
- Nếu không phải gia tộc đã tới hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, có phải ngươi vẫn sẽ tiếp tục là một tên công tử quần là áo lụa bát nháo chứ? Ta thật sự hoài nghi, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có tâm cơ sâu như thế?
Chương 30 Áp lực nhiều tầng
Quân Lâm ngần ngừ không biết phải nói gì. Hắn tiếp tục làm một gã công tử bột là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, làm gì có tâm kế thâm trầm chứ? Thậm chí nếu Quân Gia còn có phong quang như trước thì cũng sợ rằng hắn vẫn phải đóng nốt vai diễn này. Nhiều nhất chỉ là khi ra tay giết một vài cái mạng đáng chết là xong.
- Cho dù sự thật là như thế thì từ nay về sau cháu vẫn lựa chọn tiếp tục làm một gã ăn chơi đàng điếm mà thôi.
Quân Lâm nhìn Quân Vô Ý cười nói:
- Chỉ cần tam thúc khỏe lại, có tam thúc như một cây đại thụ, cháu vẫn sẽ là Quân Khương Lâm như trước đây. Ai dám động đến cơ chứ?
Quân Vô Ý cười:
- Ngươi đó. Dù sao ta cũng đã hiểu được một điều, tên tiểu tử nhà ngươi vĩnh viễn không biết chữ thua thiệt là gì…
Lúc này hai đại đội đã hoàn thành nhiệm vụ Quân Lâm giao cho. Đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng đều đứng thành đội trước mặt Quân Lâm.
Quân Lâm xoay người lại:
- Từ giờ trở đi, hai đại đội các ngươi chính là đối thủ của nhau. Tạm thời tình huống cụ thể của các ngươi ta còn chưa hiểu rõ nên sẽ không có kế hoạch huấn luyện gì mới. Mười ngày kế tiếp sẽ huấn luyện theo kế hoạch cũ nhưng…
Quân Lâm quát lớn:
- Mỗi một hạng mục huấn luyện đều phải tăng lên gấp ba lần. Nghe rõ chưa?
Một trận ớn lạnh lan truyền xung quanh.
- Ba ngày sau, các tiểu đội sẽ tự luận võ. Mỗi trung đội phải chọn ra một tiểu đội. Năm ngày sau mỗi trung đội phải tuyển ra một người tham gia đại đội luận võ. Bảy ngày sau hai đại đội quyết phân thắng bại.
- Đại đội luận võ, bên nào thua thì đại đội trưởng phải lên võ đài ở trước mặt hai đại đội ba trăm người làm trò, tự tát vào mặt. Nghe rõ chưa?
Hoàn toàn yên tĩnh.
- Ta hỏi lại một lần nữa. Đã nghe rõ chưa?
Quân Lâm lạnh lùng nói.
- Nghe rõ!
Một tiếng hô to vang vọng khắp sân.
- Hai đại đội trưởng sẽ chỉ đạo huấn luyện. Ta mặc kệ các ngươi huấn luyện ra sao mà ta chỉ cần biết kết quả trận đấu sau bảy ngày nữa. Ta muốn xem thử ai sẽ là kẻ ở trước mặt ba trăm người tự tát vào mặt mình đây!
- Những trận đấu như vậy sau này sẽ cử hành ba tháng một lần. Đại đội trưởng thua liền tục ba tháng phải trần truồng đi lên tự bạt tai cho lão tử, còn phải học tiếng chó sủa nữa! Đến lúc đó ta sẽ gọi mọi người trong phủ đến xem ngươi biểu diễn.
- Hiện giờ ta không có hứng thú biết tên các ngươi. Tất cả đợi nữa năm sau đi! Ta cho hai đại đội hai cái tên thật oai. Một đội gọi là Tàn Thiên, một đội gọi là Phệ Hồn! Bất quá, những người có thể gia nhập hai đại đội này đều phải là cường giả. Tạm thời các ngươi còn chưa được sử dụng tên này. Tất cả phải xem thử nửa năm sau các ngươi có đạt được yêu cầu của ta không. Nếu đạt được thì ta sẽ nhớ kỹ tên từng người các ngươi. Nếu không thể thì các ngươi sớm đã biến thành một đống xương rồi. Dĩ nhiên đó là đồ phế thải không hơn không kém.
- Sau khi trở về mặc kệ là ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải quy định thời gian rõ ràng. Một khi vượt qua thời gian quy định sẽ bị phạt nặng mà không cần hỏi lý do. Bất kỳ chuyện gì đều phải quy định giờ giấc, từng đại đội phải thiết lập kế hoạch cho bản thân mình rồi giao cho ta. Hiện tại nghe hiệu lệnh của ta! Toàn bộ giải tán!
Hai vị đội trưởng mới còn chưa trải qua sự vui sướng khi được thăng quan đã bị đập một phát rơi thẳng xuống địa ngục. Khuôn mặt nhăn nhó như khổ qua, khổ sở dẫn đội ngũ rời khỏi.
Trong lòng mỗi người đều có chủ ý. Dĩ nhiên là không muốn mình không phải đi lên võ đài bạt tai rồi, mà còn muốn nhìn thấy đối phương biễu diễn trên đó. Tốt nhất là phải nhìn đối phương trần truồng làm chó sủa mới đã nghiền. Về phần luận võ ư? Mẹ nó chứ, ai sợ ai? Đơn giản chỉ là gia tăng huấn luyện đám cấp dưới mà thôi. Gấp ba lần mà không được thì gấp năm, năm lần không được thì gấp mười, liều mạng mà làm…
Từ giờ phút này về sau, ba trăm hộ vệ của Quân Gia chính thức đặt một chân vào địa ngục.
Ở ngoài sân luyện, Quân lão gia tử thở dài một hơi, khẽ phất tay ra hiệu rồi cùng Bàng quản gia rời đi.
- Lão gia! Có cần gọi thiếu gia lại hỏi một chút không?
- Hỏi cái gì? Cứ để mọi chuyện cho hắn làm đi!
Ngữ khí của Quân lão gia tử thật nhẹ nhàng, tâm tình rất sảng khoái.
- Lão gia! Tại sao khi thiếu gia nói trừng phạt lại chỉ trừng phạt một mình đại đội trưởng thôi? Chẳng lẽ những người khác không cần phạt sao?
- Ha ha… Lão Bàng. Nếu ngươi là đại đội trưởng bị đánh bại ở trước mặt bao nhiêu binh lính bạt tai mình thì ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi sẽ tha cho trung đôi trưởng sao? Tiếp đó, trung đội trưởng sau khi tiếp nhận sự nỗi điên của đại đội trưởng thì hắn cũng sẽ cười đùa với tiểu đội trưởng ư? Chỉ với như vậy thôi mỗi một người đều có tầng tầng gánh nặng trên vai. Đợi đến khi truyền binh lính thì đó chính là lôi đình cao áp. Cái này gọi là lấy binh quản binh, là một cách huấn luyện binh lính hay vô cùng mà ta chưa từng nghe thấy. Khương Lâm có thể nghĩ ra chủ ý như vậy thì một khi hắn cầm binh làm tướng tất nhiên trở thành một đại tướng quân đại tài.
Quân lão gia tử rất vui mừng.
- Ồ… Thì ra là thế!
Lão Bàng cẩn thận nghĩ lại:
- Chiêu này của thiếu gia thật độc.
- Độc ư? Không, ta nghĩ là không.
Quân lão gia tử như nghĩ đến điều gì khiến cho tinh thần rất hưng phấn:
- Chỉ có cách như vậy mới khiến đồ dùng hết sức, người dùng hết tài. Mà người thực sự nắm quyền mới có thể quan sát tất cả. Cũng chỉ có biện pháp như vậy mới tiết kiệm nhân lực tối đa. Tính ra thì cũng là biện pháp tốt nhất. Mặc kệ là trị quân hay trị quốc đều là biện pháp tốt cực kỳ. Hiện tại ngay cả ta không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Hảo tiểu tử!
- Khương Lâm… Ha ha ha.
Quân Chiến Thiên híp mắt, nét mặt già nua kích động đỏ ửng: - May là hoàng đế bệ hạ không đáp ứng hôn sự kia. Nếu không lão phu suýt nữa đã làm hại hắn rồi.
Quân Vô Ý lập tức bắt tay an bài nhân thủ tâm phúc tìm kiếm năm loại dược vị. Vốn dược khố của Quân gia cũng khá lớn nhưng vài vị dược tài kia của Quân Lâm không phải là vật thường, tất cả đều là những vật hiếm thấy nên cần phải đến dược điếm tìm kiếm.
Quân Lâm vội vã trở lại gian phòng mình, hắn không kịp kiểm tra chiến lợi phẩm liền đóng cửa khoanh chân ngồi xuống giường. Hôm nay khi Quân Lâm đi trên đường nhiều lần cảm giác biển sương mù màu trắng có dị tượng khác thường như khi về đến nhà lại không có cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Tĩnh tâm vận công một lần hắn không cảm giác được điều gì bất thường làm cho hắn không hiểu chút nào. Chẳng lẽ là do ngoại lực ư?
Có có một việc khiến cho Quân Lâm không hiểu chính là khi hắn vận công, mỗi khi vô ý thức thì sương mù màu trắng trong đầu sẽ lao đến, theo kinh mạch của Quân Lâm vận chuyển một vòng rồi trở về. Mà mỗi khi cũng là sương mù tản ra nhiều nhất, đối với thân thể Quân Lâm rất lợi. Nhưng khi hắn toàn tâm toàn ý vận công thì làn sương mù kia chỉ trích ra một tia rất nhỏ lưu chuyển trong kinh mạch, hiệu quả không bằng thời điểm tự động trào ra kia.
Quân Lâm không rõ ba điểm. Đầu tiên là cái tên Khai Thiên Tạo Hóa Công quả thực rất quỷ dị, môn công pháp này rất tốt. Từ khi luyện tập hắn thử xuất khi ra nhưng trong kinh mạch cũng chỉ có một tia nhỏ xíu kia thôi, vô luận là Quân Lâm cố gắng như thế nào đi nữa cũng không khiến nó lớn mạnh hơn chút gì. Tuy rằng điểm nội lực này rất tinh thuần, sử dụng rất thuận buồm xuôi gió, chất lượng tốt nhưng số lượng lại rất ít.
Ngược với điểm này, nếu như kiếp trước nội lực ở trong kinh mạch hiện tại chính là cỡ một ngón tay nhưng hiện tại chỉ nhỏ như sợi tóc thôi, chênh lệch lớn vô cùng. Nhưng về khía cạnh chất lượng mà nói nội lực kiếp trước cỡ dây thừng nhưng hiện tại chính là thương thiên tàm ti có thể tổn thương bảo đao lợi kiếm chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Hai cái này lại không thể so sánh, khác nhau rất xa.
Lý Du Nhiên nhìn hán tử áo xanh chậm rãi nói:
- Ngươi đi đi. Ta biết rồi, lần này ngươi làm rất tốt…
Hán tử áo xanh kích động ôm quyền nói:
- Đa tạ công tử. Thuộc hạ cáo lui.
Nói xong liền giống như được ân xá vội vàng rời khỏi.
Sắc mặt Lý Du Nhiên vẫn bình thản như nước, hơi hơi vuốt cằm chuyển ánh mắt đi chỗ khác. Hán tử áo xanh cúi người lui lại hơn mười bước mới xoay người đi nhanh. Cho đến khi đi thật xa nơi đó mới dám thở ra một hơi. Ở trước mặt vị công tử gia này hắn không dám thở mạnh chút nào.
Lý Du Nhiên cười nhạt, mái tóc đen bay phất phơ trước gió:
- Người đâu. Lập tức thông báo đến tổ phụ đại nhân đang nghị sự cùng với bệ hạ trong cung rằng Đường Vạn Lý mang theo rất nhiều cao thủ đến Lý gia nhưng nói người không cần lo lắng. Người tới đương nhiên là không tốt nhưng đây cũng là một cơ hội rất hiếm khi có được. Mọi sự đều có lợi và hại nhưng phải xem thử có nắm giữ được hay không thôi.
Từ một góc khuất truyền ra một tiếng "vâng" rồi một tiếng gió vang lên xem ra người kia đã rời đi rồi.
- Lần này tuy để xổng mất Quân Khương Lâm, khiến cho Quân Gia may mắn thoát thân nhưng nếu làm cho Đường lão Hầu gia đi Mạnh gia đại náo một trận đương nhiên sẽ khiến cho Mạnh gia một phen khổ sở. Nếu lúc này tổ phụ đại nhân làm cho hai nhà Mạnh - Đường trở mặt nhau là có thể kéo Mạnh gia về phía chúng ta, thậm chí có thể thu phục…
Lý Du Nhiên thở dài một hơi, xòe bàn tay thon dài trắng nõn ra cẩn thận hái xuống một chiếc lá ở cành hoa mẫu đơn trước mặt, cúi đầu nhìn chiếc lá trong tay đầy ôn nhu:
- Bất quá… Như vậy cũng rất tốt. Ít ra cũng khá thú vị.
Tiếng bước chân từ xa truyền đến như sấm rền đã đến trước cổng…
Lý Du Nhiên cười nhẹ, chân mày giương lên nói:
- Mở cửa. Dùng lễ nghi long trọng nhất nghênh đón Đường lão hầu gia!
Nói xong câu đó đột nhiên vươn ngón tay thon dài ra trước, hoàng quang chợt lóe đã khiến cho chiếc lá mang theo một chuỗi sáng vàng rực vô thanh vô tức cắm vào cây mẫu đơn…
Ngay khi lá cây rời khỏi bàn tay thì đột nhiên bầu trời chợt lóe ra một tia chớp, mây đen cuồn cuộn kéo đến đỉnh đầu, cuồng phong thổi khắp nơi. Tia chớp thoáng hiện, tà áo trắng của Lý Du Nhien dưới cuồng phong bay phấp phới, thân hình cao lớn vừa động đột nhiên biến mất khỏi đình viện.
Quân Khương Lâm đang ở đâu?
Hắn đang ở một nơi mà Quân lão gia tử không ngờ. Quân lão gia tử từng khẳng định rằng cả đời Quân Lâm sẽ không thể nào đến chỗ đó bởi vì nơi đó Quân Khương Lâm từng bị đánh hai lần, mỗi lần đều bị đánh đến nữa tháng không thể rời khỏi giường. Hai lần này cũng là hai lần Quân Khương Lâm từ lúc sinh ra đến nay bị đánh.
Nơi đó chính là tiểu viện của tam thúc Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý cả đời sống trong quân đội nên nay cả chổ ở bản thân cũng đặt gần Binh đường của Quân Gia. Quân Vô Ý bình tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt xuyên thấu qua bụi hoa nhìn vào thao trường của Quân Gia, thần sắc trong mắt biến ảo liên tục, hùng tâm đã lâu được chôn giấu trong lòng dường như đang sôi sục trở lại. Quân Lâm ngồi chồm hổm trước mặt hắn, hai tay âm thầm vận huyền công từ dưới hai chân Quân Vô Ý đi lên trên rồi lại đi xuống dưới. Hắn cẩn thận kiểm tra một lần cuối, kiểm tra mỗi nơi của kinh mạch. Thậm chí mỗi sợi lông của Quân Vô Ý. Một tháng trước Quân Lâm không thể di chuyển nội lực thuận buồm xuôi gió được, thậm chí không thể nào kiểm tra nhưng hiện giờ hắn không những có nội lực mà nội lực này còn được xưng là Tuyên Cổ Đệ Nhất Công - Khai Thiên Tạo Hóa Công. Quân Lâm đương nhiên cẩn thận kiểm tra một lần. Hắn muốn bảo đảm vạn vô nhất thất mới quyết định phải trị liệu như thế nào.
- Sao?
Thần sắc của Quân Vô Ý rất bình tĩnh như không hề quan tâm, khẩu khí nhẹ nhàng nhưng đôi tay sớm đã nắm thật chặt, mu bàn tay nỗi lên gân xanh nên cũng thấy rõ trong lòng hắn không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.Tuy rằng hắn thấy sắc mặt Quân Lâm vui mừng nhưng hắn không thể tin hai chân tàn phế đã lâu thật sự có hi vọng phục hồi như cũ. Quân Lâm chính là hi vọng cuối cùng của hắn. Hắn thậm chí không dám hỏi Quân Lâm có thể chữa khỏi hay không mà chỉ dùng "Sao?" để hỏi thôi. Hắn hi vọng có thể nghe được đáp ắn khẳng định…
- Tình huống tuy không tốt lắm nhưng cũng không cần bi quan.
Quân Lâm cười cười nói tiếp:
- Cần phải tốn công phu đôi chút nhưng có thể nắm chắc mười phần là tam thúc lại một lần nữa đứng trên đôi chân của mình.
- Tốt!
Quân Vô Ý không nhịn được lộ ra sắc mặt vui mừng và hưng phấn nhưng lẫn trong đó có chút hoài nghi. Dù sao cũng có không ít vị danh sư đương thời đều phải bó tay nhưng đứa cháu hoàn khố của hắn gần đây tuy rằng có chút cổ quái lại có được bản lĩnh cứu chính mình ư? Đây là lúc Quân Vô Ý như cá rời khỏi nước chỉ biết chờ chết thôi. Chỉ cần một cọng rơm thôi hắn cũng muốn dùng hết sức nắm lấy. Cho dù cháu hắn nói đùa nhưng thêm một cơ hội thì cùng lắm cũng chỉ là thêm một lần thất vọng mà thôi. Những tư vị trong lòng Quân tam gia người ngoài há có thể biết được?
Quân Lâm nói:
- Để cháu nói cho mấy vị thuốc, tam thúc phái người đi tìm mua là được. Tin rằng ngày tam thúc có thể đứng lên sẽ không còn xa nữa.
Quân Vô Ý có chút vội vàng:
- Tốt! Là mấy vị thuốc nào? Có cái gì quý hiếm sao? Để ta phái người đi tìm là được!
- Liệt tràng hoa, thông thâm thảo, cửu diệp thảo, đoạn tục căn…Còn có phần kinh hà.
Quân Lâm nói một hơi năm vị thuốc, đương nhiên đây là dùng tên thuốc ở tại thế giới này. Mấy ngày trước Quân Lâm ở trong Tàng thư các tìm hiểu điển tịch y dược. Dù sao những tên cây thuốc kiếp trước mình biết khó có thể dùng đến. Cũng may trong Tàng thư các có không ít điển tịch y dược, những vị thuốc Quân Lâm cần phối thuốc đều nghiên cứu kỹ. Chỉ cần dựa theo tranh ảnh trong điển tịch là có thể đối chiếu được.
- Thông tâm thảo, đoạn trường hoa thỉnh thoảng ta có nghe qua nhưng cửu diệp thảo và phần kinh hà là cái gì?
Quân Vô Ý nhíu nhíu mày, phải biết rằng Quân Vô Ý bệnh lâu thành y nên kiến thức đối với y dược có chút bất phàm. Nghe Quân Lâm nói ra hai vị thuốc mà bản thân mình lại không biết nên không tránh có chút kỳ quái.
Quân Lâm cười cười, từ trong lòng lấy ra một quyển sách. Đây là Kỳ hoa dị thảo đồ chí đưa đến trước mắt Quân Vô Ý lật ra:
- Đây là cửu diệp thảo, đây là phần kinh hà. Mấy thứ này ngoại trừ Phần kinh hà hơi khó tìm thấy thì các vị thuốc còn lại đều rất thông thường. Dược khố trong phủ ta có thể có, mà cho dù không có cũng có thể tìm mua các hiệu thuốc trong thành. Những dược liệu này dùng phương pháp độc môn của cháu điều phối đã có thể nắm chặt ngoài bảy thành chữa khỏi bệnh cho tam thúc.
- Tốt!
Ánh mắt Quân Vô Ý nhìn chằm chằm vào các vị thuốc trong sách như nhặt được chí bảo, âm thanh có chút run rẩy. Suốt mười năm! Ta…ta…ta có thể thấy được hi vọng "đứng" lên rồi.
Đang tải...
Chương 27 Có phải phế vật hay không?
Hai người đi đến cạnh sân tập, Quân Vô Ý ho khan một tiếng, quát:
- Toàn quân tập hợp! Tất cả tập trung lại đây cho ta, xếp thành hàng!
Đó chính là quân lệnh!
Tuy mười năm qua Quân Vô Ý không hề phát ra quân lệnh, nhưng giờ đây khi Quân Vô Ý hô vang những lời này, bỗng dưng xung quanh toát lên có một cỗ khí thế sát phạt mãnh liệt. Đột nhiên mang đến hi vọng, vị đại tướng quân nắm quyền sinh sát trong tay này sẽ một lần nữa tung hoành.
Tất cả khi nghe quân lệnh, trong lòng mỗi người đều có chung một cảm giác: nếu không chạy tới với tốc độ nhanh nhất, đảm bảo đầu ngươi sẽ rơi xuống đất, tuyệt đối không có đường sống.
Trong giây lát, ba trăm võ sĩ hộ viện xếp thành hàng đứng trước mặt hai người. Nhìn từng khuôn mặt đẫm mồ hôi đang đứng trước mặt, Quân Vô Ý hài lòng gật đầu, nhấc tay chỉ vào Quân Lâm nói:
- Từ giờ phút này, việc huấn luyện các ngươi sẽ do tam thiếu gia toàn quyền phụ trách. Vô luận bảo các ngươi làm cái gì, đều phải vô điều kiện phục tùng! Nghe rõ chưa?
Những lời này vừa nói ra liền gây ra một trận xôn xao ở bên dưới, thế nhưng một hồi lâu sau không có ai trả lời. Trên mặt Quân Vô Ý lộ ra vẻ giận dữ, nhưng vẫn không nói gì mà chỉ nhìn Quân Lâm. Như hắn đã nói, hiện tại, bắt đầu từ lúc này, Quân Lâm chính là chỉ huy cao nhất ở đây, nói cách khác, vào lúc hắn nói ra mấy câu đó thì đã đem toàn bộ quyền lực giao cho Quân Lâm. Trước mặt những người này cho dù có làm gì thì đó cũng là chuyện của Quân Lâm.
Về phần Quân Lâm sử dụng quyền lực của mình như thế nào, Quân Vô Ý sẽ không nhúng tay vào. Nếu cháu của mình ngay cả cửa này cũng không qua nổi, điều đó liền chứng minh những điều nó nói hai ngày nay chỉ là bốc phét. Chính mình có thể không cần tin tưởng vào nó nữa.
Quân Lâm cười khổ trong lòng, tiến lên một bước, trầm giọng nói:
- Vừa rồi ta với tam thúc vừa nói chuyện với nhau về việc huấn luyện của các ngươi, tam thúc hỏi ta, các ngươi huấn luyện thế nào; có tính là tinh nhuệ không? Có phải là hảo hán tử không? Ha ha…
Thanh âm của Quân Lâm không lớn, nhưng lại thành công hấp dẫn được sự chú ý của ba trăm người. Một đám người mắt nhìn Quân Lâm, chờ hắn nói tiếp, không biết trong mắt vị thiếu gia phế vật này, bản thân mình sẽ được đánh giá như thế nào?
- Ta nói, các ngươi chỉ là một đám phế vật! Ngoại trừ việc lãng phí cơm ăn ra, căn bản chỉ là một đám phế vật ăn rồi ngồi chờ chết. Nếu hiện tại xảy ra chiến tranh, cho những người các ngươi ra chiến trường, đảm bảo các ngươi sẽ chết không kịp trăn trối. Gì thì ta không biết nhưng về điều này, ta không hề nghi ngờ!
Ba trăm tráng sĩ nhất thời hô hấp trở nên nặng nề, phẫn nộ nhìn Quân Lâm, mặt đỏ phừng phừng, cửu khiếu muốn xì khói. Nhục nhã! Cực kì nhục nhã.
Một đại hán bước lên một bước, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn Quân Lâm, phẫn nộ nói:
- Tam thiếu gia, những lời này là có ý gì? Mặc dù chúng ta là thị vệ Quân gia, nhưng cũng là binh lính đã trải qua hàng trăm trận chiến! Cho dù người là chủ nhân cũng không thể tùy tiện vũ nhục chúng ta như vậy được.
- Vũ nhục các ngươi? Ồ không không không, chính các ngươi mới vũ nhục các ngươi, còn bảo ta lại vũ nhục các ngươi sao? Các ngươi đủ tư cách để ta vũ nhục sao?
Quân Lâm cười cười, vươn tay chỉ vào mình, nói:
- Có phải rất không phục không? Rất muốn đánh ta một trận sao? Được thôi, ta cho các ngươi một cơ hội, chỉ cần các ngươi có thể phản bác quan điểm của ta, các người liền có thể đánh ta một trận, tam thúc chắc chắn sẽ không nhúng tay vào, đây là mệnh lệnh thứ nhất của ta!
Một trận ồn ào lan truyền xung quanh. Thanh âm của Quân Lâm lại lạnh lùng vang lên:
- Ta hỏi các ngươi, các ngươi tự xưng là đã trải qua hàng trăm trận đánh, như vậy cùng với các ngươi tiến vào binh nghiệp, hẳn là có rất nhiều người trở thành tướng quân, thành thiên tướng, ách, dù sao cũng là làm quan, không phải là sĩ tốt tầm thường. Địa vị hoàn toàn cao hơn so với các ngươi! Điểm này hẳn là các ngươi không phủ nhận chứ?
Đại hán kia liền ngẩn người, hơi ngập ngừng gật đầu, điều này cần gì phải hỏi, trên chiến trường, khẳng định sẽ có nhiều binh sĩ tích công mà thăng chức. Rất nhiều đồng đội của mình tích góp công lao, từng bước thăng chức. Điểm ấy là bình thường, thiếu gia nêu ra để làm gì?
- Nhưng vì sao, vì sao các ngươi lại không trở thành tướng quân? Bởi vì các ngươi không làm được như họ. Cho nên khi so sánh với bọn họ, các ngươi đã bị đào thải lần thứ nhất!
Quân Lâm nhìn bọn họ một cách vô tình:
- Tiếp theo, cùng thời với các ngươi, ta tin rằng có rất nhiều người tu vi huyền khí có lẽ không bằng các ngươi, hoặc có thể mạnh hơn các ngươi một chút, hoặc là không thua kém lắm so với các ngươi. Có đúng không?
Đúng vậy, vì sao chúng ta lại không thể trở thành tướng quân? Mọi người bị những câu vừa rồi làm cho đầu óc rối loạn, còn chưa phục hồi được tinh thần, nghe vậy liền không tự chủ mà gật đầu. Cũng có không ít người nói thầm trong lòng: những người đó trở thành tướng quân chẳng qua là nắm bắt được cơ hội, vận khí tốt mà thôi. Nói nhảm, những lời này quả thật là vô nghĩa, không có thực lực sẽ được tuyển vào quân ngũ sao? Thực lực hơn hẳn nhiều người chẳng lẽ lại vẫn là tiểu binh như chúng ta sao?
- Nhưng trong bọn họ có rất nhiều người sau khi nhập ngũ, đều từ chiến đấu mà trở thành cửu phẩm huyền khí, trở thành cao thủ chân chính. Do đó sau chiến tranh được rất nhiều gia tộc tuyển mộ, chuyện này có không?
Những chuyện như thế này đương nhiên là thường xảy ra, mọi người lại gật gật đầu, khí thế đã không còn sắc bén như lúc trước. Thậm chí trong mắt một số người còn hiện lên vẻ xấu hổ. Mỗi khi tiến giai một phẩm, đều là một lần khó khăn, phẩm giai càng cao thì tiến giai lại càng khó. Bát cấp và cửu cấp tuy chỉ chênh nhau một bậc, nhưng lại chênh lệch như trời và vực. Có rất nhiều người chỉ mất vài năm liền có thể tu thành bát cấp huyền khí, nhưng dùng cả đời cũng không thể tiến lên một bậc thành cửu cấp. Càng không nói tiến một bước dài nữa vào hàng ngũ ngân huyền cao thủ. Dưới cửu phẩm hết thảy đều là con kiến. Những lời này, cũng không phải nói cho vui mà thôi.
- Bọn họ tiến giai, các ngươi lại không. Như vậy, so với những người này, các ngươi lại bị đào thải lần nữa. Có người nào không đồng ý hay không?
Quân Lâm khinh thường nhìn bọn họ.
Yên tĩnh, mọi người đều im lặng không nói được gì.
- Sau khi chiến tranh chấm dứt, rất nhiều người rời khỏi quân đội, có một ít người được các tổ chức bí mật của quốc gia hoặc một ít tổ chức võ trang tư nhân mời vào, hoặc là hắn được quân đội điều động, có việc này không?
Quân Lâm nhẹ nhàng cười cười, lại hỏi.
Những chuyện như thế này lại càng phổ biến. Mọi người đều im lặng, vẻ xấu hổ trên mặt lại càng đậm.
- Vậy mà trong những người đó, vẫn không có các ngươi. Các ngươi lại bị đào thải lần thứ ba.
Quân Lâm lại tiếp tục đả kích:
- Mà vào lúc các ngươi vào Quân gia, có ai còn nhớ rõ là lúc đến đây có tổng cộng bao nhiêu người không?
- Báo cáo thiếu gia, tổng cộng có năm trăm người!
Đại hán kia tuy hiểu được ý tứ của Quân Lâm, mặt càng thêm đỏ, nhưng vẫn như cũ mà trả lời.
- Ồ, nói cách khác, thiếu đi hai trăm người. Như vậy, hai trăm người kia đã đi đâu?
Quân Lâm chậm rãi, thong thả bước lên hai bước:
- Ta chỉ biết là không phải bọn họ bị đuổi đi, cũng không phải là đã chết, mà là bọn họ đã được tuyển chọn đi làm những việc trọng yếu. Vì cái gì mà lại không chọn các ngươi? Bởi vì các ngươi không mạnh mẽ như bọn họ. Hiển nhiên, trong việc này các ngươi lại bị đào thải!
Có người hô hấp trở nên nặng nề, có người mắt trở nên đỏ ngầu, nhưng vẫn như trước không ai lên tiếng.
- Các ngươi nói cho ta biết, bao nhiêu lần bị đào thải như thế, trong thâm tâm các ngươi, tự hỏi như thế có phải phế vật hay không?
Quân Lâm đầu hơi nghiêng, hướng lỗ tai về phía bọn họ, hỏi.
Chương 28 Cổ động
Vẫn không có ai trả lời, tất cả đều thở hổn hển như trâu, mặt đỏ bừng như muốn ứa máu. Sự sỉ nhục cùng cực tràn ngập trong tim mỗi người, nhất thời cảm thấy cực kì xấu hổ.
Vì sao? Vì sao người khác làm được, chúng ta lại không làm được? Người khác có thể đột phá, sao chúng ta không thể? Từng là anh em chung một chiến hào, giờ họ đã đứng trên đầu mình rồi. Mà tại sao mình lại không đứng được trên đầu người khác?
- Có lẽ các ngươi sẽ nói, lập được công lớn trở thành tướng quân, đều là do vận khí tốt! Tiến giai cấp huyền khí là do thiên phú tốt hơn! Người ta không chọn các ngươi, là do người chọn không biết nhìn người! Ta cho các ngươi biết, tất cả những điều trên đều là vớ vẩn! Vận khí? Vì sao các ngươi không có? Biết được căn cốt mình không tốt, lại tự thừa nhận mình là phế vật. Oán giận người khác không có mắt nhìn người, lý do cực kì ngu xuẩn. Nếu các ngươi là chủ, các ngươi sẽ chọn một đám phế vật hay người hữu dụng?
Tất cả không ai nói gì, chỉ thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng.
- Ta nói điều này, không phải muốn động vào vết thương của các ngươi. Mà là do cuộc sống của các ngươi bây giờ quá sung sướng, đã đánh mất dũng khí. Tục ngữ nói không sai, biết sai mới hiểu Lễ, biết nhục thì mới giỏi được! Sai hết rồi, nó không đáng sợ! Nhưng đáng sợ là, chính các ngươi còn không biết mình sai, còn đắc ý, tự cho mình là nhất. Điều này không thể nào tha thứ. Mà nhóm các ngươi bây giờ, chưa ai từng nghĩ đến những lời ta nói, nếu có, hắn bây giờ cũng không có ở đây!
- Động lực thúc đẩy con người có rất nhiều loại, nhưng sỉ nhục là một loại quan trọng nhất! Các ngươi có muốn tiếp tục làm thứ rác rưởi? Có muốn tiếp tục nằm ăn giữ nhà hộ viện như một con chó? Có muốn tiếp tục bị người ta lăng nhục? Có muốn tiếp tục bị ta chửi cho không ngẩng mặt lên?
Mỗi câu Quân Lâm nói, phía dưới lại truyền lên một tiếng thật lớn: "Không!". Mới đầu thật là lộn xộn, nhưng đến cùng, lại như dời non lấp bể ( bài sơn đào hải), khiến mọi người phải la lên! Cổ họng như rách ra, nhiệt huyết cả người đều xông lên não! (tăng xông mà chết!!!- DG)
- Tốt! Điều này chứng tỏ các ngươi còn có hi vọng cứu được!
Quân Lâm bước đi hai bước, đột nhiên nghiêng đầu nói:
- Có người nào muốn nói điều này không?
Quân Lâm lại chậm rãi bước thêm vài bước, ung dung nói tiếp:
- Chúng ta cho dù là phế vật, cũng mạnh hơn cái bọn chỉ biết quần là áo lượt ăn ăn uống uống chờ chết! Đúng không? Cho nên các ngươi vì lệnh của tam thúc mà nghe lời ta, nhưng vẫn khinh thường ta, đúng không?.
Rất nhiều người ngẩng đầu lên, xem mặt họ, tuy không ai nói, nhưng trong lòng cũng ít nhiều nghĩ thế.
- Tiếc là các ngươi sai rồi, hơn nữa là sai cả mười phần!
Quân Lâm vỗ vỗ tay nói:
- Ta đúng là một đứa trẻ quần là áo lượt, mà các ngươi đều là người đã trải qua vài trăm trận chiến sinh tử, nhưng hôm nay ta cho các ngươi biết, các ngươi không thể nào so được với ta! Vì sao ư? Rất đơn giản, vì ta có một ông nội tốt, một thúc thúc tốt, vì ta có một người cha tốt, ta còn có hai người anh tốt nữa. Là vì họ đã làm tất cả, mới có được Quân gia ngày hôm nay. Điều đó, các ngươi không có! Quân Khương Lâm ta quần là áo lượt, cho dù giết người cũng có người khuyên ta, cũng có người đi giết hộ ta. Điều này, các ngươi không có. Vì thế, các ngươi không thể bằng ta. Trời có thiên đạo, có làm thì mới có ăn, cho dù là quần là áo lượt, cũng cần phải trả giá. Hơn nữa là một cái giá rất lớn. Người bình dân không ăn chơi trác táng, vì bọn họ không có điều kiện, vì cha chú bọn họ không trả giá, cho nên cái từ sỉ nhục người khác quần là áo lượt các ngươi cũng không được nghe. Vĩnh viễn không bao giờ có!
- Cái khác không nói, có một ví dụ sờ sờ trước mắt đây. Ông nội ta là Quân Chiến Thiên, xuất thân bình thường, gia nhập quân đội, chiến đấu trăm trận, mới có Quân gia ngày hôm nay! Các ngươi có nghĩ, điểm xuất phát của ông nội ta ngày xưa hơn các ngươi sao?
Quân Chiến Thiên quật khởi, ở đế quốc đã là một sự truyền kì. Với kì tích cuộc đời ông, những người này chắc chắn rõ hơn ai hết. Nghe vậy, mắt không khỏi bùng lửa. Có người toàn thân run rẩy, kích động cực kì. Chúng ta cũng có thể có ngày được như vậy sao?
- Được rồi, nói nhiều như vậy, ta tin các ngươi hiểu được ý ta. Các ngươi có đủ vận khí, sống sót trên chiến trường, cũng có thể sống như bây giờ, thậm chí có thể coi như du hí. Nhưng, các ngươi trả giá như thế, thì chỉ đủ cho các ngươi tiếp tục sống như vậy! Chỉ thế thôi!
Quân Lâm đột nhiên dừng bước, quay mắt về bọn họ, nói từng từ một:
- Ta chỉ hỏi các ngươi, có muốn đột phá cảnh giới trở thành cao thủ nhất lưu? Có muốn trở nên hơn người? Có muốn đi làm chuyện lớn hay ở nhà giữ cửa, tiếp tục cuộc sống không lý tưởng? Còn nữa…
Quân Lâm cười quỷ dị:
- Các ngươi có muốn con cháu cũng giống ta, làm một công tử ăn chơi trác táng mà không ai dám khi đễ? Các ngươi có nghĩ nếu các ngươi thành công, con cháu các ngươi có đủ tiền đồ, các ngươi thành công có thể cho bọn chúng được trợ giúp vô hạn? Các ngươi có muốn cho con cháu mình có địa vị mà ít ai có được! Thậm chí có thể thành đại gia tộc như Quân gia, Lý gia, Độc Cô gia! Vận mệnh con cháu các ngươi phụ thuộc vào sự thay đổi của các ngươi!
Quân Lâm đưa ra viễn cảnh tốt đẹp, làm mọi người đều kích động, nắm chặt tay, nổi cả gân xanh, hai mắt hiện lên tơ máu.
Bỗng nhiên, đang yên tĩnh, Quân Lâm hét lớn một tiếng:
- Có muốn không? Nói cho ta biết!
- Muốn!
Ba trăm người cùng rống to. Xé toạc mây xanh. Ba trăm lời phát ra từ tận đáy lòng, cùng nhau hò hét. Giống như trong nháy mắt này, đất trời đều chấn động.
- Nếu muốn, thì phải nghe theo hiệu lệnh của ta, dùng phương pháp huấn luyện của ta, một câu cũng không được oán hận! Ta sẽ cho các ngươi trả giá, đạt được thu hoạch lớn nhất!
Quân Lâm lạnh lẽo nhìn bọn họ:
- Nhưng, nhớ cho kĩ, điều quan trọng là, huấn luyện của ta có khả năng làm các ngươi chết! Cũng có thể tàn phế! Đây là cái giá lớn mà các ngươi phải trả, ta cho các ngươi cơ hội để suy nghĩ, nghĩ kĩ, đồng ý thì báo cho ta biết, tiến lên một bước! Nếu sợ, đứng nguyên. Ta cảnh cáo trước, huấn luyện của ta chưa chấm dứt, trừ khi chết, tuyệt đối không được tự ý rời đi! Cho nên, bây giờ các ngươi phải chọn!
- Ta đếm ba tiếng! Ba tiếng này là thời gian để nghĩ!
Quân Lâm hét lớn một tiếng:
- Một!
Hai với ba còn chưa hô xong, ba trăm người không thiếu một ai đã chỉnh tề bước tới, dùng sức hò hét, làm chấn động cả mặt đất. Quân Vô Ý đứng bên cạnh nhìn, trong mắt ngoài vẻ tràn đầy thán thưởng, còn có … bội phục. Quân Lâm cổ động sĩ khí như vậy, giờ phút này, chỉ sợ nếu sai bọn họ đi tìm chết, họ cũng không nhíu mày. Quân Lâm đã đưa sĩ khí của họ lên cực điểm rồi. Cổ vũ tâm huyết của những lão binh đến cực hạn. Thậm chí Quân Vô Ý là người luyện sĩ khí cho quân đội, hôm nay nghe xong những lời này, cũng nhiệt huyết sôi trào, thở phì phò, trong nháy mắt, tựa hồ trước mắt là chiến hỏa, khắp nơi đều là báo động, xác chết thành núi, máu chảy thành sông.
Tiếng kèn thê lương, tựa như một loại anh hùng ca vang lên ở tận sâu thẳm linh hồn, mang theo ý quyết tử của Thiên quân, lại kích động nhiệt huyết nam nhi, đánh trăm trận không hối hận. Sinh tử không hối hận!
Ánh mắt của máu! Giờ khắc này chính là thứ hiện ra trong mắt của Quân Vô Ý cùng ba trăm lẻ một người. Giờ khắc này, ba trăm người này đều thấy được, để thoát khỏi sự sỉ nhục này, chết thì có làm sao?
Mà ngay cả Quân Lâm cũng không biết, hôm nay hắn bị Quân Vô Ý thúc heo nái leo cây, phải huấn luyện những người này, sau này lại vì mình lập ra một binh đoàn sát thần vang danh thiên hạ.
Binh đoàn này mang tên: Tàn Thiên Phệ Hồn!
Lâm Quân của thế giới này tung hoành khắp thiên hạ là dựa vào đội quân này. Sĩ nhục đến tận cùng mới tạo một biệt đội tử thần. Tạo ra vô số chiến tích huy hoàng.
Chương 29 Nghiêm khắc
- Nếu tất cả các ngươi đều đồng ý, ta sẽ tuyên bố nguyên tắc huấn luyện.
Quân Lâm lạnh lùng nói:
- Ta chỉ nói một lần, nhưng bất kể có kẻ nào trái lệnh, không có ngoại lệ, không có lần thứ hai! Giết không tha!
- Dưới sự huấn luyện của ta, không có quân côn, không dùng cách xử phạt về thể xác. Càng không có chuyện hối hận. Chỉ có là sống, hoặc là chết! Trước mắt các ngươi, chỉ có hai con đường này!
- Từ giờ trở đi, cho đến khi huấn luyện chấm dứt, ta chính là chỉ huy tối cao của các ngươi. Trong lúc này, chỉ cho phép nghe theo mệnh lệnh của ta, ngoài ta ra không nghe lệnh của bất cứ ai. Nhớ kĩ, là bất cứ ai. Cho dù là tam thúc, thậm chí là ông nội của ta cũng không ngoại lệ. Trái lệnh, Chém!
-Theo thời gian huấn luyện đặt ra, người nào đến muộn, Chém!
- Lòng có bất mãn dám không tuân theo mệnh lệnh, Chém!
- Cãi lời người ra lệnh, Chém!
- …. Chém!
- Chém!
….
Liên tiếp từng chữ "chém" nói ra, sát khí dâng lên tận trời. Hai mắt Quân Lâm theo lời nói của mình, trở nên nghiêm nghị. Ba trăm đại hán mỗi người đều đứng thẳng, mắt nhìn thẳng, cả người nghiêm nghị, chỉ sợ lại vi phạm một điều.
Quân Vô Ý đang ngồi trên xe lăn, bất tri bất giác bị những từ "Chém" liên tiếp này làm cho nhiệt huyết sôi trào, tự giác đem nửa thân trên trở nên thẳng tắp, tựa hồ như nhớ lại lần xuất chinh mấy năm trước, nghe được lời phát biểu của phụ thân. Ánh mắt nhìn về phía Quân Lâm mang theo một sắc thái cuồng nhiệt, khí độ quân nhân thiết huyết mất đi đã lâu lại một lần nữa trở lại trên người. Những lời cổ động của Quân Lâm làm cho những thị vệ, những thiết huyết nam nhi lại hóa thân thành quân sĩ, khí thế dâng lên thấu trời xanh. Quân Vô Ý có thể tưởng tượng ra, nếu là ở trên chiến trường, những lời của Quân Lâm không biết sẽ có hiệu quả như thế nào. Chắc chắn có thể làm cho tất cả những binh sĩ nghe được hùng tráng xông lên, mỉm cười mà đi vào cõi chết. Sống chết mặc kệ, không oán thán không hối hận.
Quân đội như vậy, ai có thể chiến thắng?
Bên kia sân, trong bóng tối, Quân lão gia tử thần tình đỏ lên, với tính tình trầm ổn của lão mà cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Đôi mắt mở thật to nhìn Quân Lâm đang trong sân, chòm râu run run, ngón tay hơi run nhè nhẹ, có thể thấy tâm tình ông kích động đến mức nào. Đấy chính là tên hoàn khố tôn tử của ta sao? Những lời này là từ miệng hắn nói ra sao? Tráng chí như thế, khí phách lăng tiêu như thế… Quân lão gia tử chớp mắt, rơi ra hai hàng lệ.
Nỗ lực bình ổn tâm tình đang kích động, Quân Chiến Thiên dứt khoát xoay người, thân hình có một chút còng xuống đột nhiên thẳng tắp lên, ánh mắt như lôi điện, trên người hiện ra một vẻ kiêu ngạo tự tin. Vào giờ khắc này, lão Bàng quản gia đột nhiên cảm giác được, vị đại tướng quân năm đó thống lĩnh trăm vạn hùng binh tung hoành thiên hạ vô địch đã trở lại. Phong thái như thế, lão Bàng không còn chứng kiến qua từ sau khi mấy thế hệ Quân gia lần lượt bỏ mình trên sa trường. Vậy mà hiện tại, lại tái hiện!
Đúng vậy, biểu hiện hiện tại của Quân Lâm gây cho vị lão nhân này nỗi vui mừng thật lớn cùng với hi vọng. Làm cho Quân Chiến Thiên thấy được, Quân gia ta, có hi vọng rồi. Chẳng những có hi vọng, mà còn hi vọng rất lớn lao. Đứa cháu này, có lẽ sẽ khiến cho Quân gia một lần nữa trở nên huy hoàng, không, không phải có lẽ, mà là nhất định!
Trời phù hộ Quân gia rồi!
- Truyền mệnh lệnh của ta, từ giờ trở đi, phàm là chuyện tình liên quan đến thiếu gia, cho dù là lời hắn nói hay chuyện hắn làm, từ nay về sau chính là chuyện cơ mật cấp cao nhất của Quân gia! Không được tiết lộ ra ngoài, trái lệnh, giết không tha! Tru di cửu tộc!
- Tìm cách thanh lý một số ám gian chúng ta đang nắm giữ đi. Đối với những người lệ thuộc hoàng thất, nghĩ biện pháp sai đi ra ngoài. Ngoài ra: đem toàn bộ u ảnh xuất động, khống chế chặt chẽ trong ngoài Quân phủ, nếu phát hiện được có người truyền tin tức ra ngoài, giết không tha! Mượn cơ hội này thanh lí một chút, cố gắng không được để cho bất cứ con cá nào lọt lưới!
Khẩu khí Quân Chiến Thiên có một cỗ khí phách thực thụ cùng một vẻ kiên quyết chém đinh chặt sắt. Giờ phút này, lão Bàng cảm nhận được sát khí dày đặc, lão có thể cảm giác được Quân Chiến Thiên đối với chuyện này coi trọng đến mức nào, nếu có người dám tiết lộ ra ngoài, Quân Chiến Thiên thật sự có thể không cố kị gì mà đại khai sát giới. Quân Chiến Thiên nghĩ không ra tôn tử của mình từ trước đến giờ ẩn nhẫn vì cái gì, nhưng lão biết rằng một khi tôn nhi đã làm như vậy tất nhiên là có nguyên nhân, có tính toán. Bất quá, tuy biểu hiện của Quân Lâm hôm nay làm cho lão thực sự kinh hỉ nhưng lão vẫn cảm thấy được tôn nhi có chút liều lĩnh. Nếu như tin tức này lan truyền ra ngoài, một khi bị người hữu tâm biết được, tất nhiên sẽ nảy sinh hứng thú đặc biệt với Quân Lâm. Phần hứng thú này, cho dù là tốt hay xấu thì Quân lão gia tử cũng không muốn để ý tới.
Cho nên lão nhân cơ trí này làm chuyện thứ nhất chính là đưa ra sát lệnh, cấm tiết lộ tin tức với bên ngoài, người nào dám tiết lộ, tru di cửu tộc.
Kỳ thật, làm gì có chuyện ẩn nhẫn, nguyên nhân chính là Khương Lâm đã không còn là Khương Lâm, mà là Quân Lâm. Một vua sát thủ đến từ dị thế, một thế hệ Lâm Quân!
Giữa sân, lời nói của Quân Lâm vẫn không ngừng truyền đến.
- Bây giờ, nghe hiệu lệnh của ta! Cho các ngươi thời gian mười lần hô hấp, ba trăm người chia làm hai đại đội. Mười lần hô hấp nếu không làm được, mỗi người chạy bộ một trăm vòng quanh sân. Bắt đầu!
Lời vừa dứt, đội ngũ nhất thời rối loạn một chút, tiếp theo, từng người một liền quay lại, trong một thời gian ngắn ngủi đã chia làm hai bên, mỗi bên một trăm năm mươi người.
- Tốt, một trăm năm mươi người là một đại đội, tiếp theo chia làm năm trung đội, mỗi trung đội ba mươi người cho ta, lại phân tiếp thành ba tiểu đội. Bây giờ cho các ngươi thời gian nửa nén hương, bất kể dùng biện pháp gì, tuyển ra đại đội trưởng, trung đội trưởng và tiểu đội trưởng của các ngươi!
- Nhớ kỹ! Đây là do chính các ngươi chọn ra, phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng! Nếu có ai dám không tuân theo mệnh lệnh, cứ theo quân quy mà xử lí, Chém!
Nói xong, Quân Lâm không để ý bọn họ đang ríu ra ríu rít, xoay người đi tới trước mặt Quân Vô Ý.
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên nhoẻn miệng cười, trong mắt cẫn còn nồng đậm vẻ kinh ngạc:
- Khương Lâm, biểu hiện của ngươi ngày hôm nay thật sự làm cho tam thúc cảm thấy chấn động à.
Quân Lâm sờ sờ mũi, cười nói:
- Tam thúc nghĩ thế nào?
Hắn không hỏi cái gì như thế nào, nhưng Quân Vô Ý hiểu được ý tứ của hắn, nghiêm mặt nói:
- Vốn định chỉ ra vài điểm yếu trong lời ngươi nói, cuối cùng lại không chỉ ra được điểm nào. Nếu quân nhân của ta có thể trải qua được huấn luyện như thế, lo gì không thể bình định thiên hạ!
- Bình định thiên hạ…
Quân Lâm hơi nhăn trán:
- Tam thúc khen sai rồi, về điểm này, cháu và các người có điểm bất đồng. Mọi người luyện binh mãi mã là vì Thiên Hương quốc; mà cháu luyện binh lại vì chính Quân gia chúng ta. Chỉ đơn thuần vì an nguy của gia tộc. Dựa vào điểm đấy mà nói, thật sự khác biệt!
- Vì quốc gia? Vì Quân gia?
Quân Vô Ý vốn là một đại tướng quân vô cùng trung thành và tận tâm với quốc gia, nhưng sau khi thảm sự xảy ra, ở không trong nhà mười năm, phần tư tưởng này đã từ từ nhạt đi. Quân Vô Ý tự hỏi gia tộc của mình đối với quốc gia có công lao lớn đến mức nào, nhưng hai vị ca ca cùng hai đứa cháu trước sau đều chết trên sa trường, chính mình còn bị hủy đi tiền đồ. Thà là mình bị địch nhân đánh bại trên chiến trường thì Quân Vô Ý cũng chẳng nói làm gì, nhưng mấy chuyện này rõ ràng có điểm khả nghi lớn, thế mà vương quốc thủy chung chẳng hề quan tâm…
Phụ thân Quân Chiến Thiên trong những năm gần đây đã điều tra cẩn thận, mấy lần tìm được manh mối thì đều trùng hợp bị người khác cắt đứt, nếu nói việc này không có ai đứng đằng sau thì Quân Vô Ý có chết cũng không tin. Nhưng vương quốc lại thờ ơ với việc này, điều này làm cho Quân Vô Ý hoàn toàn thất vọng và đau khổ. Nếu là mười năm trước nghe được có người nói rằng luyện binh là vì gia tộc mà không phải là vì an nguy quốc gia, chỉ sợ lúc đó đang tràn đầy nhiệt huyết Quân Vô Ý là người đầu tiên đem người này trói lại, buộc hắn tội phản quốc. Nhưng hiện tại đã không có ý tưởng này nữa, thay vào đó là cảm thấy cực kì mất mát. Đáng giá sao? Thật sự đáng giá sao?
- Quân gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, quốc gia lại có nhiều biến chuyển ngầm mãnh liệt, Quân gia bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục! Nếu không, thà cứ làm một tên công tử bột ăn rồi ngồi chơ chết không tốt hơn sao?
Quân Lâm thở dài nói.
- Đây mới là nguyên nhân ngươi biểu hiện ra bộ mặt thật của mình sao?
Quân Vô Ý lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Quân Lâm:
- Nếu không phải gia tộc đã tới hoàn cảnh nguy hiểm như thế này, có phải ngươi vẫn sẽ tiếp tục là một tên công tử quần là áo lụa bát nháo chứ? Ta thật sự hoài nghi, ngươi tuổi còn nhỏ như vậy làm sao có tâm cơ sâu như thế?
Chương 30 Áp lực nhiều tầng
Quân Lâm ngần ngừ không biết phải nói gì. Hắn tiếp tục làm một gã công tử bột là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, làm gì có tâm kế thâm trầm chứ? Thậm chí nếu Quân Gia còn có phong quang như trước thì cũng sợ rằng hắn vẫn phải đóng nốt vai diễn này. Nhiều nhất chỉ là khi ra tay giết một vài cái mạng đáng chết là xong.
- Cho dù sự thật là như thế thì từ nay về sau cháu vẫn lựa chọn tiếp tục làm một gã ăn chơi đàng điếm mà thôi.
Quân Lâm nhìn Quân Vô Ý cười nói:
- Chỉ cần tam thúc khỏe lại, có tam thúc như một cây đại thụ, cháu vẫn sẽ là Quân Khương Lâm như trước đây. Ai dám động đến cơ chứ?
Quân Vô Ý cười:
- Ngươi đó. Dù sao ta cũng đã hiểu được một điều, tên tiểu tử nhà ngươi vĩnh viễn không biết chữ thua thiệt là gì…
Lúc này hai đại đội đã hoàn thành nhiệm vụ Quân Lâm giao cho. Đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng đều đứng thành đội trước mặt Quân Lâm.
Quân Lâm xoay người lại:
- Từ giờ trở đi, hai đại đội các ngươi chính là đối thủ của nhau. Tạm thời tình huống cụ thể của các ngươi ta còn chưa hiểu rõ nên sẽ không có kế hoạch huấn luyện gì mới. Mười ngày kế tiếp sẽ huấn luyện theo kế hoạch cũ nhưng…
Quân Lâm quát lớn:
- Mỗi một hạng mục huấn luyện đều phải tăng lên gấp ba lần. Nghe rõ chưa?
Một trận ớn lạnh lan truyền xung quanh.
- Ba ngày sau, các tiểu đội sẽ tự luận võ. Mỗi trung đội phải chọn ra một tiểu đội. Năm ngày sau mỗi trung đội phải tuyển ra một người tham gia đại đội luận võ. Bảy ngày sau hai đại đội quyết phân thắng bại.
- Đại đội luận võ, bên nào thua thì đại đội trưởng phải lên võ đài ở trước mặt hai đại đội ba trăm người làm trò, tự tát vào mặt. Nghe rõ chưa?
Hoàn toàn yên tĩnh.
- Ta hỏi lại một lần nữa. Đã nghe rõ chưa?
Quân Lâm lạnh lùng nói.
- Nghe rõ!
Một tiếng hô to vang vọng khắp sân.
- Hai đại đội trưởng sẽ chỉ đạo huấn luyện. Ta mặc kệ các ngươi huấn luyện ra sao mà ta chỉ cần biết kết quả trận đấu sau bảy ngày nữa. Ta muốn xem thử ai sẽ là kẻ ở trước mặt ba trăm người tự tát vào mặt mình đây!
- Những trận đấu như vậy sau này sẽ cử hành ba tháng một lần. Đại đội trưởng thua liền tục ba tháng phải trần truồng đi lên tự bạt tai cho lão tử, còn phải học tiếng chó sủa nữa! Đến lúc đó ta sẽ gọi mọi người trong phủ đến xem ngươi biểu diễn.
- Hiện giờ ta không có hứng thú biết tên các ngươi. Tất cả đợi nữa năm sau đi! Ta cho hai đại đội hai cái tên thật oai. Một đội gọi là Tàn Thiên, một đội gọi là Phệ Hồn! Bất quá, những người có thể gia nhập hai đại đội này đều phải là cường giả. Tạm thời các ngươi còn chưa được sử dụng tên này. Tất cả phải xem thử nửa năm sau các ngươi có đạt được yêu cầu của ta không. Nếu đạt được thì ta sẽ nhớ kỹ tên từng người các ngươi. Nếu không thể thì các ngươi sớm đã biến thành một đống xương rồi. Dĩ nhiên đó là đồ phế thải không hơn không kém.
- Sau khi trở về mặc kệ là ăn cơm hay đi vệ sinh đều phải quy định thời gian rõ ràng. Một khi vượt qua thời gian quy định sẽ bị phạt nặng mà không cần hỏi lý do. Bất kỳ chuyện gì đều phải quy định giờ giấc, từng đại đội phải thiết lập kế hoạch cho bản thân mình rồi giao cho ta. Hiện tại nghe hiệu lệnh của ta! Toàn bộ giải tán!
Hai vị đội trưởng mới còn chưa trải qua sự vui sướng khi được thăng quan đã bị đập một phát rơi thẳng xuống địa ngục. Khuôn mặt nhăn nhó như khổ qua, khổ sở dẫn đội ngũ rời khỏi.
Trong lòng mỗi người đều có chủ ý. Dĩ nhiên là không muốn mình không phải đi lên võ đài bạt tai rồi, mà còn muốn nhìn thấy đối phương biễu diễn trên đó. Tốt nhất là phải nhìn đối phương trần truồng làm chó sủa mới đã nghiền. Về phần luận võ ư? Mẹ nó chứ, ai sợ ai? Đơn giản chỉ là gia tăng huấn luyện đám cấp dưới mà thôi. Gấp ba lần mà không được thì gấp năm, năm lần không được thì gấp mười, liều mạng mà làm…
Từ giờ phút này về sau, ba trăm hộ vệ của Quân Gia chính thức đặt một chân vào địa ngục.
Ở ngoài sân luyện, Quân lão gia tử thở dài một hơi, khẽ phất tay ra hiệu rồi cùng Bàng quản gia rời đi.
- Lão gia! Có cần gọi thiếu gia lại hỏi một chút không?
- Hỏi cái gì? Cứ để mọi chuyện cho hắn làm đi!
Ngữ khí của Quân lão gia tử thật nhẹ nhàng, tâm tình rất sảng khoái.
- Lão gia! Tại sao khi thiếu gia nói trừng phạt lại chỉ trừng phạt một mình đại đội trưởng thôi? Chẳng lẽ những người khác không cần phạt sao?
- Ha ha… Lão Bàng. Nếu ngươi là đại đội trưởng bị đánh bại ở trước mặt bao nhiêu binh lính bạt tai mình thì ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi sẽ tha cho trung đôi trưởng sao? Tiếp đó, trung đội trưởng sau khi tiếp nhận sự nỗi điên của đại đội trưởng thì hắn cũng sẽ cười đùa với tiểu đội trưởng ư? Chỉ với như vậy thôi mỗi một người đều có tầng tầng gánh nặng trên vai. Đợi đến khi truyền binh lính thì đó chính là lôi đình cao áp. Cái này gọi là lấy binh quản binh, là một cách huấn luyện binh lính hay vô cùng mà ta chưa từng nghe thấy. Khương Lâm có thể nghĩ ra chủ ý như vậy thì một khi hắn cầm binh làm tướng tất nhiên trở thành một đại tướng quân đại tài.
Quân lão gia tử rất vui mừng.
- Ồ… Thì ra là thế!
Lão Bàng cẩn thận nghĩ lại:
- Chiêu này của thiếu gia thật độc.
- Độc ư? Không, ta nghĩ là không.
Quân lão gia tử như nghĩ đến điều gì khiến cho tinh thần rất hưng phấn:
- Chỉ có cách như vậy mới khiến đồ dùng hết sức, người dùng hết tài. Mà người thực sự nắm quyền mới có thể quan sát tất cả. Cũng chỉ có biện pháp như vậy mới tiết kiệm nhân lực tối đa. Tính ra thì cũng là biện pháp tốt nhất. Mặc kệ là trị quân hay trị quốc đều là biện pháp tốt cực kỳ. Hiện tại ngay cả ta không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn. Hảo tiểu tử!
- Khương Lâm… Ha ha ha.
Quân Chiến Thiên híp mắt, nét mặt già nua kích động đỏ ửng: - May là hoàng đế bệ hạ không đáp ứng hôn sự kia. Nếu không lão phu suýt nữa đã làm hại hắn rồi.
Quân Vô Ý lập tức bắt tay an bài nhân thủ tâm phúc tìm kiếm năm loại dược vị. Vốn dược khố của Quân gia cũng khá lớn nhưng vài vị dược tài kia của Quân Lâm không phải là vật thường, tất cả đều là những vật hiếm thấy nên cần phải đến dược điếm tìm kiếm.
Quân Lâm vội vã trở lại gian phòng mình, hắn không kịp kiểm tra chiến lợi phẩm liền đóng cửa khoanh chân ngồi xuống giường. Hôm nay khi Quân Lâm đi trên đường nhiều lần cảm giác biển sương mù màu trắng có dị tượng khác thường như khi về đến nhà lại không có cảm giác này khiến cho hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Tĩnh tâm vận công một lần hắn không cảm giác được điều gì bất thường làm cho hắn không hiểu chút nào. Chẳng lẽ là do ngoại lực ư?
Có có một việc khiến cho Quân Lâm không hiểu chính là khi hắn vận công, mỗi khi vô ý thức thì sương mù màu trắng trong đầu sẽ lao đến, theo kinh mạch của Quân Lâm vận chuyển một vòng rồi trở về. Mà mỗi khi cũng là sương mù tản ra nhiều nhất, đối với thân thể Quân Lâm rất lợi. Nhưng khi hắn toàn tâm toàn ý vận công thì làn sương mù kia chỉ trích ra một tia rất nhỏ lưu chuyển trong kinh mạch, hiệu quả không bằng thời điểm tự động trào ra kia.
Quân Lâm không rõ ba điểm. Đầu tiên là cái tên Khai Thiên Tạo Hóa Công quả thực rất quỷ dị, môn công pháp này rất tốt. Từ khi luyện tập hắn thử xuất khi ra nhưng trong kinh mạch cũng chỉ có một tia nhỏ xíu kia thôi, vô luận là Quân Lâm cố gắng như thế nào đi nữa cũng không khiến nó lớn mạnh hơn chút gì. Tuy rằng điểm nội lực này rất tinh thuần, sử dụng rất thuận buồm xuôi gió, chất lượng tốt nhưng số lượng lại rất ít.
Ngược với điểm này, nếu như kiếp trước nội lực ở trong kinh mạch hiện tại chính là cỡ một ngón tay nhưng hiện tại chỉ nhỏ như sợi tóc thôi, chênh lệch lớn vô cùng. Nhưng về khía cạnh chất lượng mà nói nội lực kiếp trước cỡ dây thừng nhưng hiện tại chính là thương thiên tàm ti có thể tổn thương bảo đao lợi kiếm chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Hai cái này lại không thể so sánh, khác nhau rất xa.
Bình luận facebook