• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Quân Lâm binh vương (5 Viewers)

  • Chương 51-55

Chương 51 Mật báo của Đường Nguyên

- Cho dù như vậy, ngươi cũng không vì chuyện này mà hết lòng sao? Nếu như ngươi biết sai có thể sửa đổi, lại còn có công trợ giúp điều tra, tin rằng lão gia tử cũng sẽ không hà khắc với ngươi như vậy nữa chứ? Hơn nữa, chỉ cần ngươi một mực chắc chắn, Tần Hổ có thể có hiềm nghi rất lớn. Thì với tâm tình nôn nóng của lão gia tử hiện nay, tất sẽ ra tay làm cho rõ ràng mọi chuyện. Chỉ cần lão gia tử ra tay, dĩ nhiên phải tiến hành theo thế lôi đình vạn quân. Đến lúc đó có phải Tần Hổ làm hay không, thì cũng không quan trọng, hơn nữa Đường gia của ngươ còn có thể lưu lại danh tiếng vì dân trừ hại, cớ sao không làm?

Tiếp tục dụ dỗ …

- Ngươi nói rất đúng, ông nội của ta rất coi trọng vật kia, chỉ cần biết một chút manh mối, chỉ sợ sẽ lập tức to chuyện!

Đường Nguyên trầm tư:

- Bất quá chuyện này, vẫn cần có bước hành động tiếp theo thì mới vẹn toàn được, nếu không cuộc sống của ta sẽ chỉ là bi kịch mà thôi. Ài… Tốt! Cứ làm vậy đi!

Càng nghĩ càng cảm thấy kế này rất tuyệt diệu, Đường Nguyên có chút vội vã:

- Tam thiếu gia, hay là ta sai người đưa ngươi đi Di Hồng Lâu thư giãn nhé, ta phải lập tức về nhà bẩm báo với lão gia tử ngay. Bằng không nếu như để lão gia tử biết ta sau khi nghe được tin tức như vậy còn muốn đi kỹ viện du hí rồi mới quay về báo cáo, chắc chắn mông đít của ta sẽ nở nguyên một vườn hoa chứ chả chơi.

- Đúng, việc này không nên chậm trễ, ngươi bận rộn việc của ngươi, huynh đệ có việc, ta nào có tâm tư đi chơi kỹ viện? Tùy tiện ngắm nghía lung tung một chút cũng tốt rồi.

Quân Lâm nở nụ cười:

- Đường bàn tử à, chúc mừng, chúc mừng, ngươi sắp lấy lại được tự do rồi.

Đường Nguyên cười toe toét như Phật Di Lặc:

- Cùng vui, cùng vui, toàn bộ là nhờ huynh đệ chỉ điểm.

Từ chối ý tốt hộ tống về phủ của Đường Nguyên, Quân Lâm lập tức xuống xe, hai người mỗi người một ngả, nhìn xe ngựa của Đường mập mạp lăn đều trên đường, khóe miệng Quân Lâm nở một cười. Nếu như Đường gia quả thật động thủ, chính mình bước tiếp theo nên làm như thế nào? Huyền đan kia tại trong tay mình, nhưng mình lại không biết phương pháp sử dụng nó, vấn đề khó khăn này làm sao để giải quyết đây? Có nên hay không đem tin tức này phát ra, thu hút vài cao thủ đứng đầu đến Thiên Hương thành? Thiên hạ to lớn, dị sĩ tài ba nhiều vô kể, chung quy sẽ có người biết đến. Bất quá việc này, còn cần gạt ông nội và tam thúc mới tốt, nếu như để cho bọn họ biết, với sự chính trực của ông nội và tam thúc, ngộ nhỡ để lộ ra cho Đường gia thì sao? Lại có thể nói lộ gì gì đó, vậy có thể phiền phức lớn, có lẽ đến lúc đó thần không biết quỷ không hay đem huyền đan cho tam thúc dùng, sau đó rồi hãy nói rõ ràng với ông nội. Ừm, cho mọi chuyện thành ván đã đóng thuyền, gạo thổi thành cơm. Nói vậy, chắc chắn tất cả mọi người sẽ cùng thinh thinh mà rinh cục bự.

Với Khai Thiên Tạo Hóa Công thần kì của Quân Lâm hiện tại, và công pháp hoàn toàn khác biệt với tu luyện Huyền Khí của thế giới này, Quân Lâm không cho rằng khỏa huyền đan mà huyền giả trong thiên hạ tha thiết ước mơ này đối với chính mình sẽ có tác dụng gì, mà sự thật cũng đúng như vậy. Tuy huyền đan của thế giới này đối với khai thiên tạo hóa công Quân Lâm tu luyện mặc dù vô dụng, nhưng còn có có thể giúp hắn tu luyện gì đó, chỉ bất quá tên ngốc này hiện tại còn không biế...t

Còn có Kim Thu tài tử yến ngày mai, mình rốt cuộc có đi hay là không? Vừa đi vừa suy nghĩ, không biết lang thang đến tận đâu, mới quyết định được chủ ý. Phục hồi tinh thần lại, sờ sờ phi đao trong lòng, Quân Lâm thở dài, từ sau lần động thủ trước, Quân Lâm biết, phi đao rèn theo phương pháp thủ công của mình đối với cao cấp huyền giả mà nói, hiệu quả thực sự không được bao nhiêu. Lần trước chẳng qua mới giết chết một cao thủ cấp Ngân Huyền, phi đao đã bị oằn. Nếu là cao thủ cấp Kim Huyền, Ngọc Huyền thì sao? Nghĩ đến chỗ này, Quân Lâm không khỏi toàn thân ứa mồ hôi lạnh. Có thể chắc chắn một điều là, loại sắt dùng để chế tạo phi đao này đối với những cao thủ kia không có mấy tác dụng. Sẽ không thể nào có hiệu quả nhất kích trí mạng được. Cho nên trước khi thực lực của Quân Lâm còn chưa chính thức cường đại, có lẽ phải vì cái thân mình mà chế tạo vài món lợi khí hộ thân. Tối thiểu, với sức mạnh của mình phát ra ám khí có thể phá được Huyền khí hộ thân của Ngọc Huyền cường giả, đây là tiêu chuẩn thấp nhất trong lòng Quân Lâm. Nhưng muốn đạt được tiêu chuẩn như thế, chắc chắn sắt thường không thể nào làm được. Quân Lâm trầm ngâm suy nghĩ, đi về phía cửa hàng Thần Binh Phổ. Muốn tìm được tài liệu tốt nhất để chế tạo phi đao, toàn bộ Thiên Hương thành, chỉ sợ cũng cũng chỉ Thần Binh Phổ này mới có thể có. Trong lòng Quân Lâm, tài liệu tốt nhất chỉ có huyền thiết, hoặc là hàn thiết cũng được. Nếu không có, cũng chỉ còn nước lấy tinh cương tốt mà dùng tạm.

Sau khi chia tay với Quân Lâm,mỗi người đi một ngả, Đường Nguyên Đường đại thiếu gia kích động cong mông chạy về phủ, sau đó vội vàng lập tức cầu kiến Đường lão thái gia. Đường lão thái gia mấy ngày này đúng là buồn bực tới cực điểm rồi, tâm can bảo bối huyền đan bị mất, không hề có chút tin tức, điều này làm cho lão đầu vốn tính tình nóng nảy càng thêm bừng bừng. Trong lòng đang nghĩ ngợi về Đường Nguyên, nếu không phải tiểu tử hỗn đản phá gia chi tử này, ra ngoài lêu lổng đánh bạc, thì làm sao đến cơ sự này? Càng nghĩ càng giận, lập tức muốn lôi cổ thằng cháu béo ú Đường Nguyên lại, đánh một trận trước rồi nói sau. Đang định gọi người, đột nhiên hạ nhân tiến đến bẩm báo, nói là đại thiếu gia cầu kiến. Đường lão thái gia nhất thời sửng sốt: đừng nói những ngày quan trọng này, thường ngày cũng khó nhìn thấy nó, hiện giờ e còn lo mà trốn tránh mình còn không kịp ấy chứ, sao lại có can đảm tự động tìm tới cửa, chả nhẽ bị mình mắng chửi mà hóa điên rồi sao? Liền ra lệnh:

- Bảo hắn lăn vào!

Suy nghĩ một chút, lại nói:

- Đem bàn tính sắt lại đây!

Đường Nguyên vừa vào cửa, liền thấy được bàn tính sắt cực lớn kia đặt ngang trước mặt, nhất thời sắc mặt chuyển thành trái mướp đắng.

- Lại gây chuyện xấu xa gì nữa hả?

Đường lão gia tử rất giận. Gằn giọng hỏi, trong khi cằm hất hất về phía bàn tính sắt, ý bảo Đường Nguyên quỳ lên mặt trên rồi mới trả lời. Về tiền đồ của tôn tử nhà mình tự bản thân lão hiểu rất rõ ràng, nếu như không có chuyện giải quyết không được, tuyệt đối không dám kinh động chính mình. Đường Nguyên sắc mặt nhất thời đau khổ, ủy ủy khuất khuất quỳ gối lên bàn tính, cái bụng mỡ đánh cái phẹt trên mặt đất phát ra thanh âm vô cùng thanh thúy.

- Chuyện gì?

Đường lão gia tử nhìn cái bụng của tôn tử mình chảy dài trên mặt đất, nộ hỏa công tâm chửi bới:

- Ngươi không thể giảm béo được sao? Nhìn thử ngươi có khác gì con lợn không hử đồ con heo?

Đường Nguyên hăng hái quay về nộp công, không ngờ chưa kịp trình báo đã bị hắt nguyên bô nước tiểu, nhất thời ủ rũ, nhìn cái bụng của mình, lầu bầu nói:

- Cháu cũng có muốn béo như vậy đâu... Mấy ngày nay bị mọi người giáo huấn ăn cũng ăn không vào, chỉ uống nước, nhưng vẫn là một cái bụng mỡ mà…

- Mau nói chuyện của ngươi!

Đường lão thái gia vừa tức vừa buồn cười

- Chớ có huyên thuyên, lại gặp rắc rối rồi phải không?

- Ông nội, cháu...

Đường Nguyên đầy hưng phấn, nghĩ đến việc mình dựa theo cách nói của Quân Lâm, sẽ thoát khỏi cái cuộc sống dày vò này, nhịn không được mà nhảy đứng lên, không chú ý đến sắc mặt lão thái gia sắp nổi giận:

- Ông nội, cháu có manh mối về khỏa Huyền Đan thất lạc kia.

- Hả?

Đường lão thái gia đang chuẩn bị nổi giận quát tên tiểu tử này lại quỳ xuống, nghe vậy tinh thần nhất thời run lên, hai mắt tỏa sáng, cũng không thèm tính toán:

- Mau mau nói ra, là manh mối gì?

- Từ lúc Huyền Đan bị mất, tôn nhi ngày đêm lo lắng, tự trách không thôi, trong mấy ngày nay, hết lòng hết sức, dốc hết tâm huyết, tận lực suy nghĩ tìm tòi, tinh tế đắn đo, cúc cung tận tụy...

Đường Nguyên vẻ mặt chân thành tha thiết, một bộ dáng bi thương hối cải khiến người khác muốn đau lòng…

- Dừng! Dừng dừng dừng ngay cho ta!

Đường lão thái gia thấy nhức hết cả đầu:

- Ngươi muốn quỳ gối lên đó mới chịu nói chuyện nghiêm chỉnh hả? Nói thẳng vào vấn đề đi!

Miệng nói tay chỉ bàn tính sắt.

Đường Nguyên hoảng sợ, tuôn như nước bắn:

- Ngày hôm nay cháu ra ngoài, tìm kiếm manh mối, lại tại Túy Tiên Lâu gặp con trai Bắc Thành bang chủ Tần Hổ... Tần Tiểu Bảo đang kiêu ngạo ngang ngược ỷ thế ức hiếp lương dân, cháu không nén nổi lòng đầy căm phẫn, dựa theo huấn thị thường ngày của lão nhân gia, tấm lòng hiệp nghĩa của cháu nuốt không trôi loại chuyện đê hèn này. Vì vậy, mang trong lòng khí khái hiên ngang, đạp ngọn gió đông. Trượng nghĩa xuất thủ, cứu giúp kẻ yếu; gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, hành hiệp trượng nghĩa, vì nước vì dân, abc xyz... Ách, sau đó không lâu sau, Tần Hổ kia dám cả gan dẫn người tìm đến, thực sự là không biết sống chết. Lúc phát hiện là cháu, liền tỏ ra hoảng loạn cực kỳ.

Bản lĩnh tự biên tự diễn của Đường mập mạp thật đúng là không đồng nhất, nói chuyện nọ lại xọ chuyện kia.

- Nói như rắm thúi! Cái tên Tần Hổ đó tính là cái gì? Trêu chọc Đường gia chúng ta, hắn há có thể không hoảng hốt lộn xộn? Đây là manh mối mà ngươi nói?

Đường lão gia tử cười nhạt, này là manh mối chó má gì chứ? Đối với tên tôn tử hỗn đản này mà mình còn ấp ủ hy vọng, mình thực sự là con lừa già mà... Liên tiếp nghe mấy lời tự biên tự diễn này, lão gia tử đầu lớn như cái đấu, vẻ mặt tối đen.

- Ông nội, nếu Tần Hổ ngay từ đầu đã khẩn trương mà nói dĩ nhiên là hợp tình hợp lý. Nhưng là lúc mới bắt đầu hắn rõ ràng hoàn toàn không có ỵ́ hoảng loạn, nhưng khi cháu nói tới chuyện trong nhà bị mất, Tần Hổ sắc mặt lại đại biến, giống như gặp quỷ.

Đường Nguyên ra vẻ đa mưu túc trí tinh tế phân tích:

- Bên ngoài chẳng qua là biết Đường gia ta bị trộm vàng bạc châu báu, vì thể diện mới truy bắt kẻ trộm. Nhưng chuyện này về tình về lý mà nói, căn bản là không có một chút quan hệ với Tần Hổ, vì sao hắn lại giật mình như thế chứ? Tôn nhi cho rằng, trong đó tất nhiên có chổ kỳ quặc! Nói không chừng, chính là hỗn đản này làm!
Chương 52 Gặp lại Tiểu Nghệ

- Ồ

Đường lão thái gia híp mắt, trong mắt tinh quang chớp động:

- Nói tiếp!

- Hết rồi.

Đường Nguyên quýnh lên đáp bừa.

- Hết? Đồ khốn, nói đến chỗ then chốt lại bảo là hết rồi? Muốn chết hả!

Đường lão thái gia giận tím mặt, vọt tới sút một cước vào cái mông to mập của hắn:

- Có một chút chuyện như thế mà dám cho là có quan hệ tới Bắc Thành bang Tần Hổ? Chuyện này rốt cuộc là thế nào, kể lại rõ ràng cho ta. Nếu có chút hàm hồ, ta, chính ta sẽ trực tiếp lột tấm da béo của ngươi!

Đường Nguyên bất đắc dĩ, biết không thể qua mặt nổi lão gia tử, đành phải thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Đường lão gia tử híp mắt nghe, nghe tới lúc Quân Lâm nói Bắc Thành bang là mối nghi ngờ lớn, xen mồm hỏi một câu:

- Tên tiểu tử hỗn đản Quân Lâm kia có cừu oán gì với Bắc Thành Bang không?

- Ặc? Không! Không có, nếu như hắn thật sự có oán cừu với Bắc Thành Bang. Với tính tình của hắn, Bắc Thành bang sợ sớm đã bị hắn diệt mười mấy lần. Làm gì còn có thể tồn tại đến bây giờ?

Đường Nguyên vội vàng bác bỏ.

- Một khi đã như vậy, chắc hẳn Quân Lâm không phải cố ý hãm hại, mà với khả năng của Quân gia, cũng không cần phải đẩy sang bên ta. Bất quá tiểu tử Quân Lâm kia, ta thực sự không tin được, hiển nhiên tầm cỡ tiểu tử này, cũng không thể suy nghĩ ra thủ đoạn hại người cao minh như thế.

Đường lão gia tử vuốt râu mép, trầm tư nói.

- Nhưng... Ông nội à, Huyền Đan với Đường gia chúng ta vô cùng quan trọng. Giờ đây ở thời khắc mấu chốt này chúng ta thà rằng tin chuyện ấy có, chứ không thể không tin.

Đường Nguyên mắt thấy kế hoạch sắp phải trôi theo dòng nước, vội vàng nói thêm.

- Không sai! Đúng là thà tin việc này có, còn hơn là không tin. Huống chi đó chỉ là một bang phái xã hội đen, động đến cũng không sao. Coi như vì dân trừ hại đi!

Đường lão gia tử đứng bật dậy.

"Nếu nếu chỉ dựa vào chừng đó mà cho là Bắc Thành bang có liên quan đến chuyện này, thì có phần quá gượng ép. Bất quá gần đây, trong khoảng thời gian này mấy đại bang phái ở kinh thành cũng có chút nhiễu sự. Nhất là Bắc Thành bang này, nghe nói tích ác không ít.Mà chuyện Huyền Đan này cũng đã đến tai mấy cái bang phái này. Vậy thì trước hết cứ tóm Bắc Thành bang hỏi vài câu, vẫn có thể coi như là một cách." Đường lão thái gia câu được câu không thầm nghĩ, thực tình trong lòng cũng không có hy vọng bao nhiêu. Chẳng qua là thực sự không có cách nào, có một chút hy vọng như thế, cũng phải kiểm tra.

- Truyền lệnh ta, tất cả cửu phẩm Huyền giả trong phủ lập tức tập hợp, tối nay liền ra tay cho bọn chúng không kịp phản ứng. Nhớ kỹ, sự tình không có kết quả, không được tùy ý giết người; toàn bộ đều phải bắt sống. Sau khi thẩm vấn, báo cáo lại cho ta.

- Rõ!

Đường Nguyên vui mừng quá đỗi, biện pháp của Quân tam thiếu gia quả nhiên rất hiệu nghiệm. Giờ ông nội đối xử với ta đã khác rồi ha ha...

Quân Lâm bày ra chuyện này, căn bản mà nói, là do nhìn Bắc Thành bang không thuận mắt. Lâm Quân đã ngứa mắt thì đương nhiên làm gì có chuyện bọn họ sống vui vẻ được. Nhưng chính mình động thủ, thì sẽ có vấn đề, cho nên mới đổ lên đầu Đường gia. Đường Nguyên chấp nhận chuyện này, chỉ là vì cuộc sống của mình được thoải mái một chút, chứ cứ cái cảnh mình ở trong gia đình lại giống như một con chuột bị người người quát đánh quả là quá thảm. Đường lão gia tử chấp nhận chuyện này, chẳng qua bấu víu vào chút hy vọng biết đâu đấy. Mặc dù nó mịt mờ nhưng có hi vọng chung quy sống dễ chịu hơn so với không hy vọng.Chưa kể tiện tay lại còn có thể lấy được chiêu bài vì dân trừ hại, vô luận kết quả sự tình ra sao, chỉ cần sau đó đem tội danh phạm tội của Bắc Thành bang công bố ra ngoài, danh tiếng Đường gia sẽ vang xa hơn, ít nhất bá tính bình dân sẽ có không ít người ủng hộ. Hơn nữa Bắc Thành bang chẳng qua là một bang yếu nhất trong sáu đại bang phái, cũng không có chổ chống lưng; động tới, cũng chẳng có gì cố kỵ. Đương nhiên, nếu vạn nhất có tin tức gì đó, thì đó càng là niềm vui bất ngờ.

Nhưng, vô luận là Quân Lâm, hay là Đường Nguyên, hay là Đường lão thái gia, cũng không biết, lần hành động này, chính là danh phù kỳ thực, quả thật chó ngáp phải ruồi. Hơn nữa đây còn là bất thình lình tập kích, tấn công bất ngờ. Kết quả ra sao, thì phải chờ xem tối hôm nay. Mà Lý Du Nhiên lệnh cho Tần Hổ sắp xếp lễ vật để tặng choQuân Lâm, bây giờ cũng vừa mới truyền tới tai Tần Hổ. Nhưng với hành động như lôi đình vạn quân của Đường lão gia tử...

Có lẽ đây lại là một kế hoạch chết non, hơn nữa lại không hề có dấu hiệu báo trước. Mà nguyên nhân chỉ là vì hai cái hai tên công tử bột, một tên muốn trừng trị người khác, một kẻ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ của bản thân, hai kẻ ăn chơi trác táng, lại may mắn phá hủy kế hoạch kín như áo trời của Lý Du Nhiên…

Chẳng lẽ đây là thiên ý?

Quân Lâm chậm rãi đi trên đường, mặt tiền cửa hàng Thần Binh Phổ, đã ngay trước mắt. Ngay tại cửa chính lại dừng một chiếc xe ngựa treo màn gấm tua cờ phất phớt, có chút xa hoa. Hoa văn trên xe ngựa, chính là hai thanh kiếm đan chéo. Đây là gia huy độc đáo của Độc Cô thế gia, là người của Độc Cô thế gia. Quân Lâm nao nao, nhưng cũng không thèm để ý chậm rãi tiêu sái tiến vào trong, nếu là tên hoàn khố Quân Khương Lâm sẽ kiêng dè người của Độc Cô gia vài phần, nhưng Quân Lâm là ai chứ, Lâm Quân há có thể để ý đến Độc Cô gia.

- Vị công tử này, xin hỏi ngài muốn mua loại binh khí gì?

Mới vừa vào cửa tiệm, một trung niên nhân liền tới đón, công tử ở kinh thành giống như Quân Lâm không phải là ít, mà các công tử như thế cũng đều thích, đeo một thanh đao kiếm tráng lệ gì gì đó, nhưng cũng chẳng qua là có tác dụng như một đồ trang sức, căn bản không thể dùng để chém giết, loại binh khí đó mà vác ra thực tế chắc phải tính giảm giá lớn mới có thể làm được việc (ý là loại binh khí vô dụng, dùng nhiều mới làm được việc nên được giảm giá).

- Ta không muốn mua binh khí có sẵn, ta chỉ muốn hỏi một chút, các ngươi có hàn thiết hay không? Tiền bạc không thành vấn đề!

Quân Lâm cười cười nói, ra vẻ khoe khoang.

Người nọ hai mắt sáng trưng, nghĩ thầm, mẹ nó chứ nhìn cái mặt ngươi rõ là một tay ăn chơi đàng điếm, lẽ nào lại là hành gia hay sao? Nghĩ rồi chính mình cũng đảo mắt, chăm chú nhìn Quân Lâm một hồi, nói:

- Nguyên lai công tử là một hành gia, bất quá tiểu điếm tạm thời không có loại sắt hiếm thấy kia. Không biết thứ sắt luyện hơn trăm lần có thể đáp ứng được không?

Quân Lâm cười ha hả, nói:

- Nếu thực sự là bách luyện... thật ra thì cũng có thể, bất quá sắt luyện hơn trăm lần theo lời ngươi nói… Là sắt luyện hơn trăm lần thật sao?

Trung niên nhân sắc mặt xấu hổ, nói:

- Công tử quả nhiên đúng là hành gia, tại hạ không dám lừa gạt. Sắt luyện hơn trăm lần của bản điếm trong đó tuy rằng phần lớn cũng chỉ là luyện hơn mười lần, nhưng chất sắt quả thật là không tệ, phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, cũng có chút danh khí.

- Chỉ luyện hơn mười lần... Ta hiẻu rồi, vậy huyền thiết thì có không?

Quân Lâm thở dài. Rõ là xui xẻo, nơi này còn lạc hậu hơn địa cầu một vạn năm sao? Trông cậy vào kỹ thuật rèn của bọn họ dám chắc là không hy vọng, để xem có thứ kim loại gì đặc biệt không. Mà nói đến kim loại, huyền thiết cũng là một lựa chọn.

- Thưa, cũng không có...

Trung niên nhân lau lau mồ hôi. Con bà nó chứ sao hôm nay khách hàng hỏi toàn là những thứ có thể ngộ mà không thể cầu gì đó thế này? Đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:

- Bất quá mấy ngày hôm trước vừa chuyển đến một khối vẫn thạch, không biết hợp ý công tử có không?

- Vẫn thạch?

Quân Lâm nhãn tình sáng lên:

- Mau dẫn ta đi xem!

Ban đầu thử hỏi huyền thiết, cũng chỉ là cầu may, tuy rằng cũng không có. Nhưng giờ đây bất ngờ lại biết được tin tức vẫn thạch, huyền thiết tuy rằng khó được, nhưng vẫn thạch lại càng khó cầu, số phận mình không ngờ vẫn đỏ như máu hĩ hĩ.

Đi theo phía sau người trung niên kia, Quân Lâm xuyên qua cửa hàng, đi đến nhà kho phía sau. Còn chưa đi tới nhà kho, liền nghe được bên trong truyền tới một thanh âm trong trẻo: "... Tốt! Ta lấy khối vẫn thạch này."

Chủ nhân của thanh âm kia lại là một trong mấy người ít ỏi mà tên Quân Khương Lâm rất kiêng kị - Độc Cô thế gia, Độc Cô Tiểu Nghệ! Sao lại ở đâu cũng có thể chạm mặt cô nàng này, thật là tà môn a!

Quân Lâm trong lòng quýnh lên, từng bước xoải bước đi vào cửa, không đợi có người bắt chuyện, vội mở miệng:

- Ha ha ha... Độc Cô tiểu thư, chúng ta thật là có duyên, ngay cả chỗ này mà cũng gặp.

- Là ngươi? Quân Khương Lâm?

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa xoay đầu, đảo đôi mắt tuyệt đẹp, ưỡn ngực lên:

- Quân Khương Lâm, ngươi cũng quá tà đi? Đến đây mà cũng có thể gặp cái tên phá gia chỉ tử nhà ngươi, giống như là đồ quỷ sứ âm hồn bất tán, thực sự là kỳ quái!?

Đột nhiên phốc một cái nàng nhảy tới gần Quân Lâm, hung tợn hỏi:

- Quân Khương Lâm, có đúng là người bám theo ta không hả?
Chương 53 Nàng lấy lớn, còn ta lấy nhỏ

- Độc Cô Tiểu Thư, Cảm giác của nàng quá nhạy đấy?

Quân Lâm nhịn không được đá xoáy nàng một câu, tiếp tục đánh trả:

- Ta muốn tìm thì phải đi Yên Chi Lâu, cô nương xinh đẹp ở đó rất nhiều, và còn đặc biệt ôn nhu…

Độc Cô Tiểu Nghệ nét mặt tức giận đến trắng bệch, cánh tay thon dài nhéo lên cánh tay hắn, Đôi mắt xinh đẹp trừng lên trợn tròn nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:

- Ngươi… nói… cái… gì?

- Quân tử động khẩu không động thủ.

Quân Lâm lấy bộ dạng chính nghĩa nghiêm trang ịn lên mặt nói, nhưng ngay lập tức hạ giọng năn nỉ:

- Đại tỷ xinh đẹp, nhẹ tay chút đi, đừng để cánh tay ngọc ngà xinh đẹp mệt mỏi mà.

- Hừ, nói mau! Tiểu tử ngươi đi theo ta rốt cuộc có ý đồ gì? Nói mau, nếu không ta cũng không dám cam đoan cái lỗ tai của ngươi có giữ được hay không đâu đấy.

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa nói vừa nhéo, không chút buông tha.

Quân Lâm biết Tiểu cô nương này nói được là làm được, chưa bao giờ biết sợ cái gì, cặp mắt xoay chuyển, hắc hắc cười nói:

- Không phải Độc Cô Tiểu Thư muốn mua khối sắt đó sao? Chi bằng…để cho tiểu đệ vì tiểu thư trả tiền, thế nào?

- Ngươi?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời nhớ tới, tên gia hỏa này lần trước đánh bạc thắng nhiều đồ tốt như vậy mà một món cũng không chia cho mình, nhất thời nỗi ấm ức trong lòng lại khởi nghĩa đứng lên, cặp mày xinh đẹp dựng ngược tức giận nói:

- Đúng là nên để ngươi trả tiền! Hai ta liên thủ thắng bạc ngươi còn chưa chia cho ta! Lần trước nhờ có vận khí tốt của bổn tiểu thư, tiểu tử ngươi mới thắng được nhiều đồ tốt như vậy, hay cái này dùng để…

Nói xong đột nhiên a a cười hai tiếng, đưa tay ướm ướm, nanh vuốt hổ cái nhe ra nói:

- Ta muốn làm một thanh đoản đao, như thế này,…hơi mỏng, loại này có thể giấu tay áo thì rất tốt.

Quân Lâm trong lòng thầm than một tiếng, tiểu cô nương này cũng quá tham lam, chưa nói chỉ là nhờ cô ta làm người chứng kiến, nhẹ nhàng thổi hơi lấy hên mà táp một phát nuốt gọn hai vạn lượng bạc, lại còn thò vuốt cấu hơn mười vạn lạng ngân phiếu của mình. Bây giờ trở giọng, liền trở thành đối tác, lại còn nói mình phải dựa vào vận khí của cô ta…Giờ thì đòi làm một thanh đoản đao nho nhỏ nhưng muốn chiếm một khối lớn vẫn thạch, cái đồ sử dụng lãng phí tài nguyên, tiểu cô nương này cũng chính là một kiểu mẫu điển hình. Khối vẫn thạch kia ước chừng có kích thước bằng hai trái bóng rổ, tản mát ra ánh sáng kỳ dị, cùng một loại với hợp kim đặc thù kiếp trước của Quân Lâm. Hơn thế nữa còn có vẻ rất thuần chất, bề mặt còn có hoa văn bất thường. Quân Lâm liếc mắt một cái liền nhận định, khối vẫn thạch này tố chất rất cao, tuyệt đối cao hơn huyền thiết. Giờ khắc này, Quân Lâm hạ quyết tâm: bất kể sử dụng phương pháp nào, hãm hại hay lừa gạt, tiền sát hậu gian hay tiền gian hậu sát thậm chí tái gian tái sát cũng phải có được khối vẫn thạch này, đồ tốt như vậy chỉ có trong tay bản thiếu gia mới phát huy hết tác dụng.

- Lão bản, cục sắt vụn này, bao nhiêu lượng bạc?

Quân Lâm lơ đễnh dùng chân đá đá khối vẫn thạch bằng quả bóng rổ, miệng oai mắt tà hỏi. Bộ dáng này làm cho vị trung niên nhân kia mở rộng tầm mắt. Vị công tử này thay đổi bộ dáng cũng quá nhanh, lời nói cử chỉ hành động lúc đầu trầm ổn khôn khéo, nhưng vừa thấy vị tiểu thư xinh đẹp này lại nháy mắt biến thành bộ dáng làm người ta chán ghét? Phải chăng đây chỉ là một vở kịch? Chẳng lẽ bị sắc đẹp bị mê hoặc? Thiệt là hồng nhan họa thủy, sắc đẹp thật là hại người!

- Ách, ha ha, công tử, khối này chính là thiên ngoại…

Lão bản là một lão nhân hơi gầy yếu cất tiếng trả lời.

Không đợi lão nói ra, Quân Lâm lập tức cắt lời:

- Đừng nói nhảm, ngươi chỉ cần nói giá tiền là được, bản thiếu gia thiếu gì tiền! Thứ gì ta thích cho dù là sắt vụn thì cũng là bảo bối! Khối sắt vụn này ngươi chỉ cần nói giá là được!

- Là, là…

Lão bản có thể ở kinh thành này mở cửa tiệm, dĩ nhiên rất có kiến thức, rõ ràng vị thiếu gia trước mặt này chắc chắn là một trong những siêu cấp công tử bột có "uy danh" ở kinh thành này, nên nào dám dây dưa với bậc Hỗn Thế Ma Vương. Vội vàng nói:

- Khối sắt này lai lịch không đơn giản, tiểu điếm định giá tám vạn lượng bạc, Hơn nữa nếu công tử và tiểu thư muốn tiểu điếm chế tạo thành vật cụ thể như đã nói thì chi phí phải thêm là năm nghìn lượng bạc.

- Sao? Tám vạn lượng? Giá rẻ vậy à? Bổn thiếu gia mua!

Quân Lâm làm ra một bộ dạng ta đây công tử có tiền, mũi chân đá đá vào một khối khác:

- Khối sắt nát vụn này bao nhiêu?

Hắn làm bộ dáng kiêu ngạo ngang ngược, nhưng thật sự khối sắt hắn chỉ kia cũng không phải là đồ thường. Đó chính là một khối sắt tinh luyện, mơ hồ ẩn hiện một màu sắc đỏ sậm.

- Đây cũng là một khối bách luyện tinh cương, tuy không thể cùng so sánh với khối vẫn thạch, nhưng giá cả cũng đến hai ngàn lượng bạc.

Lão bản liền lập tức trả lời. Nhiều năm lăn lộn trên thương trường khiến lão luyện thành mắt lửa ngươi vàng. Rõ ràng, tên công tử đầu bò này không có lấy một chút kiên nhẫn, hai ngàn lượng bạc, có thể để một nhà ba miệng ăn một đời, giá này là không mắc, về phần lúc nãy, tám vạn lượng đối với người bình thường là một con số trên trời, nhưng đối với loại siêu cấp công tử bại hoại mà nói, chỉ là như chín trâu mất sợi lông mà thôi.

- Không mắc, không mắc, rất rẻ!

Quân Lâm vung tay lên:

- Ta mua tất cả.

Hắn rút ra một xấp ngân phiếu, là chiến lợi phẩm của hắn ở sòng bạc, phun ra một miếng nước bọt, ngón tay chấm một chút nước miếng nơi khoé miệng sau đó nhẩm tính rút ra chín vạn ngân lượng ngân phiếu quăng lên bàn, khệnh khạng nói:

- Ở đây có chín vạn lượng, không cần thối lại.

Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên nhìn, sắc mặt tươi cười chuyển thành thất vọng, từ từ lạnh xuống, thần sắc hiện rõ sự chán ghét, trong lòng nhất thời toát lên một loại cảm giác không nói nên lời: ngày đó còn cho rằng hắn đã thay đổi, xem ra, hắn vẫn chỉ là dạng công tử ăn chơi trác táng…haizz!

Một tay giao tiền một tay giao hàng, Quân Lâm mua xong hai khối thiết một cách gọn lẹ. Hiện giờ, hai khối sắt giá trị cả một gia tài này đã là của Quân Lâm.

Độc Cô Tiểu Nghệ nghiêm nét mặt, lạnh lùng nói:

- Quân tam thiếu, tiền ngươi cũng trả rồi, cũng đến lúc đưa khối sắt cho ta rồi chứ?

Trong lòng thực sự hối hận, sớm biết hắn có cái bộ dáng này, thì cần gì để cho hắn trả tiền dùm? Còn khiến cho chính mình không thoải mái! Bổn cô nương nếu muốn tìm người trả tiền, từ hoàng tử, cho đến bọn công tử nhà các quan lại đứng xếp hàng không hết, có thể đến lượt Quân Khương Lâm ngươi? Thật là do chính mình không thể phân biệt, nhưng vẫn thạch thật sự khó tìm được, thôi đành cùng hắn nói mấy câu vậy.

- Tốt! Phải nên như thế.

Quân Lâm cười nói:

- Độc Cô tiểu thư, nàng xem, hai khối sắt này, nàng lấy khối lớn, còn ta lấy cục nhỏ, thế nào? Có thể thay Độc Cô tiểu thư đài thọ thật sự là vinh hạnh của Quân Khương Lâm ta, ha ha…

- Ngươi nói cái gì?

Độc Cô Tiểu Nghệ vừa muốn lấy khối vẫn thạch rời đi, đột nhiên nghe thấy Quân Lâm nói thế, không khỏi trừng lớn cặp mắt xinh đẹp, có chút không tin tưởng lỗ tai mình:

- Ta lấy lớn? Còn ngươi lấy nhỏ?

Ai bảo tên tiểu tử này khùng hả hả:48:? Khối nhỏ kia mới là khối thiên ngoại vẫn thạch, còn khối lớn chỉ là sắt thép tinh luyện, tuy rằng phẩm chất không tệ, nhưng so với vẫn thạch, đúng là một trời một vực, bổn tiểu thư lấy khối sắt thép tinh luyện bình thường kia làm gì?

- Đúng thế.

Quân Lâm cười hề hề nói:

- Nàng nghĩ xem, hai khối sắt vụn này ta đều mua. Mà ta, sử dụng không nhiều nên chỉ cần cục nhỏ kia là đủ rồi. Khối lớn kia, để cho ta thì quá lãng phí, tục ngữ nói: hồng phấn tặng giai nhân. Khối sắt lớn đương nhiên cũng muốn đưa cho giai nhân, ha ha, dĩ nhiên là phải tặng Độc Cô tiểu thư. Ách… nếu Độc Cô tiểu thư sợ không đủ, ta mua thêm một khối nữa nhé? Chỉ có mấy ngàn lượng một khối, giá cũng rẻ, vừa lúc hôm nay ta mang theo không ít bạc, hay là ta mua mấy chục khối, mướn cái xe ngựa đưa đến phủ?

Độc Cô Tiểu Nghệ nhất thời tức giận đến phát run lên. Nàng rốt cục cũng hiểu, nguyên lai mục tiêu của Quân Khương Lâm vẫn là khối vẫn thạch kia, chẳng qua sợ mình tiên hạ thủ vi cường mới đưa ra ý kiến vì mình trả tiền, hiện tại tiền bạc giao hàng sòng phẳng, hắn dĩ nhiên muốn tặng mình khối tinh luyện sắt thép bình thường?
Chương 54 Một kiểu đùa giỡn vô lại

Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cuộc đã minh bạch, nguyên lai mục tiêu của Quân Khương Lâm chính là khối vẫn thạch, chỉ là hắn sợ mình tiên hạ thủ vi cường nên mới thay mình trả tiền, bây giờ tiền bạc giao xong, dĩ nhiên hắn muốn đẩy cho mình khối sắt thép tinh luyện bình thường kia. Sắt vụn hả, thứ sắt vụn như vậy ngươi tìm cho ta mấy khối thử xem. Tên Quân Khương Lâm đáng ghét! Hắn muốn trả tiền thay mình, hòng đem khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia làm của riêng. Làm mình nhất thời hồ đồ, không nhận ra ngay.

- Quân Khương Lâm!

Độc Cô Tiểu Nghệ hét lên một tiếng, đôi mắt to tròn xinh đẹp trừng lên:

- Ngươi muốn chết sao?

- Oan uổng quá!

Quân Lâm đưa cái bộ mặt bảy phần vô tội có khuyến mãi ba phần vô lại, nhún nhún vai, xoè tay ra:

- Độc Cô tiểu thư à, sao nàng lại nói vậy, ỏ đây có hai khối, khối lớn cho nàng, nàng còn muốn thế nào nữa? Vật nàng muốn mua, ta cũng đã trả tiền, nàng lại còn nói ta đây muốn tìm cái chế...t Ta …ta... Ta quá oan mà!

- Ngươi... Tốt, tốt, tốt! Quân Khương Lâm, ngươi mưu kế sâu xa lắm! Nghìn vạn lần ngươi cũng đừng để rơi vào tay ta,... Ta không để yên cho ngươi đâu!

Ngực Độc Cô Tiểu Nghệ phập phồng dữ dội, tức giận cơ hồ suýt nữa khóc. Nàng bậm cặp môi đầy đặn, cả người run rẩy nước mắt vòng vòng, rốt cuộc không nhịn được rơi xuống lã chã. Quân Lâm có chút xấu hổ, dù sao Độc Cô Tiểu Nghệ người ta cũng đến trước, chính mình dựa vào lý do thay người ta trả tiền chơi xấu nuốt riêng, dùng thủ đoạn bỉ ổi chiếm tiện nghi của một tiểu cô nương, thật sự là có phần áy náy, liền cau mày an ủi:

- Khóc gì? Cùng lắm là chờ lúc ta chế tạo đồ, sẽ làm cho nàng một thanh bảo đao, lại đích thân đưa đến phủ, vậy có được chưa?

Sặc, ta xỉu, thế này cũng gọi an ủi ư?

- Ai thèm đao của ngươi!?

Độc Cô Tiểu Nghệ không biết lời ấy của Quân Lâm giống như là một lời hứa hẹn, vẫn còn cho rằng Quân Lâm đang chế nhạo mình, tức giận giậm chân bình bịch, cuối cùng nức nở đứng lên, trong lòng ủy khuất vô cùng: "Khối sắt này rõ ràng là của ta mà ô ô...". Nói đúng ra, Độc Cô Tiểu Nghệ cũng không phải khóc vì khối vẫn thạch kia, vẫn thạch mặc dù trân quý, với thực lực của Độc Cô gia, chỉ cần ra sức tìm kiếm, có lẽ đó cũng không phải là chuyện gì khó khăn. Nguyên nhân chính khiến Tiểu Nghệ khóc, chủ yếu là vì tên Quân Khương Lâm đáng ghét này, bày ra một bộ dạng công tử quyền thế, ngay cả nói cũng không để cho người ta nói xong, liền nhanh chóng hốt luôn hai khối sắt. Cố ý biến mọi chuyện thành loạn xà ngầu, rồi còn nói cho mình khối sắt vụn kia. Chưa kể còn bị hắn ra vẻ đạo mạo nói như vầy mới khiến nàng ba máu sáu cơn: Của nàng lớn còn của ta nhỏ... Bộ cái chuyện lớn nhỏ này là có thể quyết định ưu khuyết sao? Đương nhiên, tức giận nhất là, chính mình lại một lần nhìn lầm, lại một lần nữa bị phong cách vờ vĩnh của hắn mê hoặc tiếp. Nước mắt thánh thót rơi xuống tựa như trân châu, Độc Cô Tiểu Nghệ thực sự rất thương tâm. Nhưng người này giống như một tên đầu gỗ đứng ở nơi đó, không thèm tới an ủi một chút. Độc Cô Tiểu Nghệ càng bực bội, cái miệng nhỏ nhắn hé ra, ô ô khóc lớn.

- Ặc, đừng khóc nữa, nhìn xem khuôn mặt nàng khi khóc kìa, thật khó xem đó!

Quân Lâm cau mày, nhíu mắt, mở lời an ủi.

- Ta muốn khóc! Ai cần ngươi lo, ngươi ngươi... Ô... Ngươi nói ai khó coi?

Phụ nữ vốn kiêng kị nhất cái từ "khó coi" này, quả nhiên là không phải cái gì cũng có thể nhịn, đàn ông có thể bỏ qua chứ phụ nữ thì nhịn không được! Độc Cô Tiểu Nghệ đột nhiên ngừng khóc, hung dữ nhìn Quân Lâm, trong lúc nhất thời, cơn giận từ trong lòng nổi lên khiến sinh lòng hung ác, đột nhiên thoáng cái chụp được cánh tay của Quân Lâm, cái miệng anh đào nhỏ nhắn cắn hắn một phát, cắn xong lập tức ném ra, càng lúc càng khóc lớn hơn.

- Ui da...

Cơ mặt Quân Lâm co rúm, cắn răng, khàn khàn nói:

- Ta... Con mẹ nó!

Độc Cô Tiểu Nghệ trừng mắt đôi mắt long lanh ngấn lệ nhìn hắn, nghẹn ngào nói:

-Ngươi... Ngươi nói cái gì?

Cũng là không có nghe rõ ràng. Quân Lâm buông tay, một dấu răng hằn rõ, con mẹ nó đau quá. Độc Cô Tiểu Nghệ lại khóc toáng lên. Quân Lâm gãi gãi đầu, nhún vai, hai tay xoè ra, đúng là hết cách thật. Kiếp trước Quân Lâm là một sát thủ, vốn rất ít khi tiếp xúc qua cái gì phong hoa tuyết nguyệt, nếu có nhu cầu gì, cũng là dùng vàng bạc trực tiếp đè chết mỹ nhân... Ách, xong việc trừng mắt lên phủi đít là xong, ngươi đông ta tây không hề liên quan. Đối với tâm tư của con gái có thể nói là không biết một tý gì, càng không muốn lừa dối nữ hài tử này nữa. Cho nên thấy Độc Cô Tiểu Nghệ khóc rất thương tâm, hắn cũng không thèm để ý tới, đơn giản là sút cái việc này sang một bên, lão tử cóc thèm quan tâm, muốn khóc thì cứ việc mà khóc nhá, ông đây không rãnh.

Hắn ngồi xổm cẩn thận kiểm tra xem xét khối vẫn thạch từ trên trời rơi xuống kia, càng xem càng hài lòng. Đưa tay nhấc lên, nhìn bề ngoài chẳng qua nó lớn hơn một chút so với quả bóng rổ, vậy mà trọng lượng phải hơn hai trăm cân. Quân Lâm chậc chậc hai tiếng, phi thường hài lòng. Nếu dùng khối vẫn thạch này rèn ra phi đao, tất nhiên là không gì không phá được a! Lần này thực sự là nhặt được báu vật rồi, mặc dù thủ đoạn có phần không quang minh. Đang trong cơn say mê, bỗng nhiên thấy phía sau cảm thấy đau buốt, đầu suýt nữa đụng vào vẫn thạch. Chỉ nghe Độc Cô Tiểu Nghệ đang đứng một bên khóc rất thương tâm, bỗng rảo bước chạy vội ra ngoài, lưu lại một chuỗi giọt châu lấp lánh. Nguyên lai Độc Cô Tiểu Nghệ thấy Quân Lâm dĩ nhiên hoàn toàn không để ý tới mình, quay đầu nhìn vẫn thạch, càng thêm ủy khuất đến cực điểm, trong lúc hắn mân mê liền tặng hắn một cước vào mông rồi ôm mặt khóc mà chạy. Vỗ vỗ mông đau, Quân Lâm có chút căm tức. Nhìn thấy bóng dáng Độc Cô Tiểu Nghệ cũng đã không còn, Quân Lâm thở phào một cái, lẩm nhẩm mắng hai câu:

- Con bé nanh nọc! Nếu ngươi rơi vào trong tay ta, ta tiền cái gì hậu cái gì rồi tái cái gì, hừ hừ hừ...

Kỳ thực, công lực hiện tại mặc dù vẫn không uyên thâm bằng Độc Cô Tiểu Nghệ, nhưng nếu như thực sự mạng đổi mạng, Độc Cô Tiểu Nghệ vốn rất ít kinh nghiệm thực chiến chắc chắn không phải đối thủ của Quân Lâm. Nhưng vấn đề cũng ở chỗ này, những thứ Quân Lâm tập luyện kiếp trước, tất cả đều là vừa nhanh vừa độc, thủ đoạn giết người một kích mất mạng. Mà hiện tại đang quen tay, cũng không ngoại lệ. Nếu là luận bàn, Quân Lâm trái lại phát huy không ra thực lực chân chính, không để cho đối thủ nắm rõ về mình. Như các sư huynh đệ kiếp trước của Quân Lâm lúc yêu cầu chỉ điểm hắn đều nói qua một câu: "Không nên tìm ta chỉ điểm, luận bàn. Ta chỉ biết giết người, ta không biết đánh nhau!". Mà với Độc Cô Tiểu Nghệ, lại há có thể thật sự lấy mạng đổi mạng? Vô luận là địa vị gia thế hay là tính tình cá nhân, cũng không cho phép Quân Lâm chân chính giết chết Độc Cô Tiểu Nghệ! Huống hồ, Độc Cô Tiểu Nghệ mệnh danh 'hoàn khố khắc tinh', coi như là một cô nàng rất thiện lương ghét ác như cừu. Hơn nữa, tất cả cũng là tên Quân Khương Lâm ban đầu quá mức vô liêm sỉ mà thôi. Quân Lâm đứng dậy, nhìn về phía chưởng quỹ kia:

- Lão bản, nếu như để khối vẫn thạch này tại chỗ các ngươi chế thành binh khí, tối đa có thể làm đến mấy thanh?

Lão giả trầm tư suy nghĩ một chút, nói:

- Khối vẫn thạch này, tiểu điếm trước đã từng luyện chế sơ qua một lần, loại bỏ tạp chất bên ngoài. Nếu tiếp tục tinh luyện, tối đa có thể làm được tam thanh, có thể đạt được mức hoa văn uốn lượn, quang hàn mịt mờ. Nếu như thành binh khí tất nhiên sắc bén cực kỳ!

- Có thể chém sắt như chém bùn không?

Quân Lâm trầm ngâm.

- Không thể!

Khóe miệng Lão giả nhếch lên, trả lời rất thành thật. Chém sắt như chém bùn? Tiểu tử ngươi cho là giống trong truyền thuyết chắc?

- Vậy mà các ngươi cũng gọi Thần Binh Phổ? Nếu như không thể chém sắt như chém bùn thì thần binh cái rắm gì?

Quân Lâm trừng mắt, có cảm giác giống như bị lừa gạt.

Lão giả nhất thời thấy mình bị chụp bô nước tiểu, oan đến thấu trời kêu lên:

- Vị công tử này, chỉ sợ ngài có chút hiểu lầm, cái gọi là chém sắt như chém bùn kia... căn bản đều là đặc tính thần binh trong truyền thuyết. Hơn nữa, coi như là một thần binh nhất đẳng, cũng phải ở trong tay người nào mới có thể chém sắt như chém bùn chứ. Cứ theo như lời của công tử ngài bất kỳ thần binh bảo khí nào người thường cầm cũng có thể chém sắt như chém bùn, đừng nói bản điếm, phóng mắt tìm khắp thiên hạ cũng là hiếm có.

- Ờ? Cũng có lý!

Quân Lâm bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Chân khí đạt thành, cây cỏ cũng thành lợi kiếm. Không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: thối hoắc, chờ tới trình độ kia rồi còn muốn lợi kiếm làm gì? Muốn lợi kiếm nhất định bởi vì công phu quyền cước không đủ à.

- Quên đi, thôi để ta tự mình nghĩ biện pháp.

Quân Lâm thở dài:

- Ngươi sai tiểu nhị mang đến Quân phủ cho ta đi.

Té ra là người của Quân gia! Hèn gì đốt tiền cỡ đó! Lão giả luôn miệng đáp ứng, lau mồ hôi, trong lòng may mắn, vị thiếu gia công tử bột này tuy là hoàn khố, nhưng hôm nay hoàn toàn không có quấy rối, ngươi tự mình nghĩ biện pháp tất nhiên là không còn gì tốt hơn, chỉ là tiếc cho một khối vẫn thạch lớn này. Bất quá cái loại này thần binh lợi khí trong truyền thuyết, trong thiên hạ còn chưa thấy một thanh. Bảo ta đây luyện cho ngươi thực sự chẳng khác gì bảo tiểu thái giám đi chơi kỹ viện đâu. Nhìn bóng lưng rời đi của Quân Lâm, lão đầu trong lòng oán thầm một tiếng: "Cái thứ công tử quần là áo lượt như người còn muốn tự mình đúc đao? Nếu thật có thể luyện ra được, lão phu từ nay về sau không cần chân đi đường, lão tử dùng đầu mà đi! Con mẹ nó!"
Chương 55 Ai theo dõi ta?

Xoay người ra khỏi cửa tiệm, Quân Lâm đi thẳng về nhà. Quân gia không phải không có xe ngựa, ngược lại xe ngựa còn cực kỳ xa hoa sang trọng, nhưng Quân Lâm chỉ thích đi bộ trên đường. Trong tiềm thức của một sát thủ kiếp trước, chỉ có chính bản thân mình bước đi mới là an toàn nhất. Bất cứ ngồi xe hay đi thuyền, đều có một cảm giác vận mệnh của mình không ở trong tay mình. Quân Lâm rất quan tâm đến loại cảm giác này, để cảm giác này ở trong lòng đối với hắn thực sự không thoải mái. Quân Lâm luôn quan niệm, vận mệnh của mình, vĩnh viễn chỉ có chính mình nắm giữ!

Quân lão gia tử cũng có an bài cho hắn thị vệ tùy thân, nhưng đều bị hắn tìm lý do đuổi đi. Bởi vì Quân Lâm biết, thị vệ đi theo bên mình, cũng chỉ giống như vật trang sức mà thôi. Chính mình đi tới bất cứ chỗ nào, luôn có một người âm thầm theo dõi, nhân vật thần bí đó, chính là một nhất đẳng cao thủ chân chính. Tuy rằng bây giờ Quân Lâm chưa thấy qua, và với tu vi hiện nay của Quân Lâm cũng không thể phát hiện, nhưng từ khi Quân lão gia tử an bài người này âm thầm theo hắn, Quân Lâm có thể cảm giác rõ ràng. Cảm giác này chính là bản năng của một sát thủ hàng đầu, mặc dù không có gì để chứng minh, nhưng Quân Lâm tin tưởng cảm giác của mình tuyệt đối không sai. Hiện tại Quân Lâm đối với thần bí nhân kia cực kỳ hứng thú. Tuy rằng công phu hiện nay không thể so với kiếp trước, nhưng tình thần cảm giác so với kiếp trước còn cao hơn vài phần. Hơn nữa chính mình đã từng nhiều lần thử thoát khỏi bị theo dõi, bằng vào thủ đoạn chống theo dõi của chính bản thân, dưới tình huống đó, người này vẫn theo mình như hình với bóng, thực sự là khó mà có được. Quân Lâm thoạt nhìn như là đi dạo, nhưng tinh thần cảnh giác luôn được hắn đẩy lên mức cao nhất để kiểm soát tất cả mọi thứ xung quanh, có thể nói là một con kiến cũng không lọt khỏi tầm mắt. Hơn nữa với tốc độ di chuyển của Quân Lâm mặc dù không nhanh chóng, nhưng cũng chỉ có cao thủ theo dõi mới có thể nhận ra, hắn luôn thay đổi phương hướng lúc thì đi tới lúc đi lui, tất cả đều bất ngờ nằm ngoài dự kiến. Nếu là người bình thường theo dõi, chỉ sợ là ngay cả bóng dáng đã sớm không còn nhìn thấy. Nhưng người âm thầm đi theo Quân Lâm này, không bị bỏ rơi một lần nào.

Kỳ thật, trong lòng người này sớm đã kêu cha khóc mẹ. Quân lão gia tử nhờ hắn bảo hộ cháu của mình nhưng đừng để phát hiện, hắn không cần nói hai lời liền đáp ứng, ở trong lòng hắn nghĩ rằng âu cũng chỉ là bảo hộ một tên ăn chơi trác táng, không có gì khó khăn. Với thân thủ của chính mình, chỉ sợ là đi theo hắn, cả đời hắn nằm mơ cũng không biết. Nào biết đâu rằng sau hai ngày theo dõi, đã khiến cho vị siêu cấp cao thủ này thật sự mệt mỏi. Tiểu tử đang lững thững phía trước kia, hành động luôn không tuân theo quy tắc nhất định, nghĩ chắc chắn là hắn sẽ đi về hướng đông, nhưng hắn lại cố tình đổi hướng, ngươi bắt buộc phải quay lại…theo hướng tây truy đuổi, nhưng khi tới lại phát hiện hắn đã chuyển sáng hướng nam rồi. Người này có thể nói là đứng đầu trong các cao thủ theo dõi, tuy nhiên sau hai ngày, đã không ít lần sai phương hướng, nếu không phải tu vi của Quân Lâm thực sự quá thấp, chỉ sợ là ngay ngày đầu tiên đã không có bóng dáng. Sau vài lần truy sai phương hướng, bực mình đến phát điên, ngay cả râu mép cũng bứt rơi mấy nắm. Đã mấy lần hắn muốn nhảy ra, túm lấy vạt áo tiểu tử này để hỏi: "Con mẹ nó, ngươi mỗi ngày, lúc hướng đông khi thì hướng tây, râu ông nọ cắm cằm bà kia loạn cả lên? Ngươi thật sự không thể thành thật một chút sao hả?". Liệu có phải tên công tử bột này phát hiện ra ta? Mới vừa nghĩ đến đó, liền tự phủ định: xem cái bộ dáng này, hắn làm sao phát hiện ta? Hoàn toàn là vì tiểu tử này hành sự bừa bãi mà thôi!

Đang suy nghĩ, đột nhiên phát hiện Quân Lâm rảo bước nhanh hơn, đi vào một của hàng phấn son, vị cao thủ này nhịn không được xì một tiếng tỏ rõ sự khinh miệt, thầm nghĩ quả nhiên là thứ ăn chơi trác táng, dám xông vào những chốn của đàn bà. Nhưng chờ một lúc lâu vẫn không thấy Quân Lâm đi ra, rốt cuộc chịu hết nỗi, khẽ tiến lại gần quan sát. Hóa ra bên trong căn bản không thấy bóng dáng Quân Lâm đâu, hắn không khỏi buồn bã chán nản: "nguyên lai tiểu tử này theo cửa sau đi ra ngoài, thánh thần ơi, sao ta lại ngu như vậy, không nghĩ tới điểm này cơ chứ?". Sau đó, vội vã thẳng theo phương hướng cửa sau mà tìm kiếm.

Quân Lâm đợi cho hắn đi xa, xác định cỗ hơi thở theo dõi mình đã hoàn toàn biến mất, lúc này mới từ trong của hàng son phấn đi ra, cảm tạ chủ quán, theo đường cũ quay về, nghênh ngang đường ta rộng thênh thang ta bước. Trong khách điếm chỉ còn lại vài cô nương trợn tròn cặp mắt: "vị công tử tuấn tú này thoạt nhìn khỏe mạnh, cớ sao đi vào khách điếm của mình lại đột nhiên bị tiêu chảy? Hơn nữa còn sử dụng nhà vệ sinh lâu như vậy? Suýt nữa làm cho tỷ muội chúng ta đều đến mức không được…".

Sắc trời dần dần âm u, ánh tà dương chậm rãi buông xuống, mặc cho hoàng hôn một mình lo lắng trước con ác thú màn đêm đang mở miệng chờ sẵn. Chỉ cần tia nắng chiều tà cuối cùng biến mất, là đớp một phát nuốt vào cả vũ trụ này. Quân Lâm đi được hai bước đột nhiên quay đầu lại, thay đổi một con đường khác, hướng về phía sau của cưa hàng phấn son đi tới, đồng thời trong lòng không khỏi đắc ý, tên kia không chừng hôm nay bị ta làm cho hôn mê a. Lão tử từng là vua của sát thủ, rình bắt con mồi, am hiểu nhất chính là thứ này, tiểu tử, cùng so với ta, ngươi còn quá non a. Quân Lâm đoán không lầm, người kia đuổi theo hơn mười trượng không phát hiện ra bóng dáng Quân Lâm, lập tức biết bị lừa, liền nhanh tróng quay lại, đi hết một vòng, sau đó đứng trước cửa của cửa hàng phấn son, trên đường nhìn người qua lại đông đúc, khuôn mặt lúc xanh khi thì đỏ, giống như là được nhuộm thuốc nhuộm, cả người chỉ cảm thấy một cảm giác vô lực. Tung hoành thiên hạ mấy chục năm, với khả năng theo dõi của mình cho đến bây giờ không giảm sút là bao, nhưng hôm nay tự nhiên bị một tên mao đầu tiểu tử cắt đuôi, hơn nữa còn là một tên công tử bại hoại không nghề nghiệp học vấn. Điều này quả thật là làm cho thiên hạ chê cười mà. Trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng: lần này thực sự đã đánh mất dấu vết.

Dọa người a! Lần này là lật thuyền trong mương rồi a…

Quân Chiến Thiên, Tổ bà ngươi, rốt cuộc ngươi nuôi cái thứ tôn tử gì đây! Sao lại tà môn như vậy?

Quân Lâm hắc hắc cười, vô cùng thích ý. Tuy rằng biết rõ người nọ không ác ý đối với mình, nhưng thói quen một mình hành động của hắn, có một người luôn theo sau, luôn có một loại cảm giác nói không nên lời, rất là khó chịu. Giờ đây cũng đã thoát được cái đuôi dai dẳng đó, nhất thời cảm thấy cả người nhẹ nhàng thoải mái. Đột nhiên, Quân Lâm cảm thấy thân thể cứng đờ, nhưng lập tức thả lỏng, bả vai khẽ run lên. Phi đao thần không hay quỷ không biết đã ở trong lòng bàn tay. Vài cỗ hơi thở lạnh lẽo hờ hững từ các phương hướng tràn tới. Mục tiêu, đúng là chỗ Quân Lâm đứng. Các hơi thở này rất giống nhau.

Sát thủ!

Mẹ kiếp, không lẽ đen như *** chó thế sao, không trùng hợp như vậy chứ? Ta vừa mới thoát khỏi người bảo hộ, liền gặp phải ám sát? Vạn nhất là sự thật, thì đúng là quá nực cười mà! Tự chui đầu vào rọ? Quân Lâm cười khổ một tiếng, nhưng không thể phủ nhận, thậm chí còn có một loại hưng phấn trong lòng dâng lên: mơ hồ mang theo mùi máu tươi….Rốt cuộc, cuối cùng có thể biết được một chút một nhóm sát thủ tại thế giới này, hy vọng, các ngươi đừng làm cho ta…Thất vọng!

Phía trước một loạt tiếng bước chân chỉnh tề, một đội nhân mã rầm rộ đi tới, ở giữa chính là một cỗ kiệu, các mặt kiệu hiện lên ánh sáng vàng, dọc theo hai bên là những sợi dây rèm cửa đính những hạt trân châu lấp lánh, ở phía dưới là một cái chuông nhỏ nhỏ màu vàng, nhẹ nhàng lay động phát ra âm thanh thanh thúy, thật là êm tai dễ nghe. Đây là đương triều Linh Mộng công chúa giá lâm!

Chẳng lẽ những người này là đối phó không phải là mình? Mà là Linh Mộng công chúa?

Quân Lâm trong lòng suy nghĩ tính toán, ngay lập tức nghĩ đây mới là khả năng lớn nhất. Chính mình tới đây, vốn là ý nghĩ nhất thời nảy lên, nếu muốn ám sát chính mình, so với nơi này thì những chỗ thích hợp chính mình đã đi qua nhiều không đếm xuể. Thích khách tuyệt đối sẽ không chọn nơi này làm hơi hạ thủ.

Nhưng, giữa ban ngày ban mặt, dám tiếp cận hoàng thành ám sát công chúa, ai có lá gan lớn như vậy?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom