Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-111
Chương 111: Cha con Tấn thị
Cùng một thời gian đó, trong một ngôi nhà ở phía tây Nhạc gia thành, Tấn Húc đang lo lắng bất an, đang không ngừng đi đi lại lại trong gian phòng
. Trong tay của lão cầm một tờ giấy trắng đã bị vò nát, có đôi khi có dừng bước đưa gần sát bên ngọn đèn, song chưa kịp bén lửa lại rụt lại.
Như thế liên tục, vẻ mặt Tấn Húc càng phiền não. Đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng mở cửa thì lão mới khôi phục bình tĩnh, cầm chặt tờ giấy trong tay, lộ ra dáng khẩn trương.
- Đã thấy tiểu cô của con đến chưa?
Người xuất hiện trước cửa chính là đứa con Nhạc Phong của lão, vẻ mặt đang có chút buồn bực:
- Thấy thì thấy rồi, chỉ là có một số hạ nhân ở bên ngó chừng nên có mấy lời không tiện hỏi!
Tấn Húc nhíu mày, bất quá điều này cũng không ngoài dự liệu của lão:
- Như vậy tiểu cô của con có nói gì không? Vân Tuệ từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, cơ trí quyền biến đều không dưới ta, chắc là có ám chỉ gì đó.
- Vân cô từng than thở với con, nói là trong mấy tháng này, Nhạc Duẫn Văn ít khi đi tới phòng nàng.
! Trong hai tuần lễ này thì không hề đi qua một lần.
Trên mặt Nhạc Phong tràn đầy mùi vị khổ sở, hắn cũng là người vô cùng lanh lợi. Lời nói của tiểu cô gả cho Nhạc Duẫn Văn tuy mịt mờ nhưng hắn vừa nghe đã hiểu rõ.
- Phải không? Quả nhiên. Lần này quả thế!
Tấn Húc thất thần rồi sau đó như già đi mười mấy tuổi, ngồi phệt xuống ghế:
- Tiểu độc vật kia quả nhiên là không chịu bỏ qua cho chúng ta! Lần này chỉ sợ thật sự sẽ hạ độc thủ.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phụ thân! Chuyện chắc là chưa đến mức hỏng bét như thế mới đúng! Nhạc Phong khẽ lắc đầu:
- Con thấy nửa năm rồi tiểu tử kia cũng không đi tìm chúng ta gây phiền toái gì. Hơn nữa chỗ dượng của hắn cũng không có gì dị thường. Nhiều nhất chẳng qua là tiểu cô chút thất sủng. Dượng hắn mới cưới mấy tiểu thiếp, có tạm thời bỏ qua cô, cũng coi như bình thường.
- Chính vì vậy mới bất thường.
Tấn Húc cười gằn một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ thê lương:
- Con không rõ tính tình của Nhạc Duẫn Văn sao! Người này tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng cực kỳ trọng tình. Nếu là thật sự là háo sắc thì cũng đã không nhiều năm như vậy nhưng chỉ có một vợ một thiếp mà thôi. Lão đối với Vân cô cô của con quả thật có mấy phần tình ý. Ta thấy mấy tiểu thiếp mới dâng kia chỉ là lý do mà thôi.
Sở dĩ không tới phòng tiểu cô của ngươi thực sự là có nguyên nhân, chỉ sợ là đối với Vân cô cô của ngươi có áy náy mới đúng!
- Nhưng tổ phụ hai đời của chúng ta cũng từng vì Nhạc gia mà vào sinh ra tử!
Nhạc Phong tái mặt, chẳng qua ánh mắt vẫn lộ vẻ không tin:
- Phụ thân vốn giao du nhiều với những võ sư và khách khanh trong tộc, có danh vọng nhất định! Những chuyện lúc trước cũng chưa để lộ ra nhược điểm gì, bọn họ không thể nào vô duyên vô cớ xử lý chúng ta!
- Danh vọng? Vào sanh ra tử?
Tấn Húc nhếch miệng tự giễu:
- Tổ tông của tiểu độc vật kia chẳng phải đã vì Nhạc gia mà chết nhiều hơn nhà chúng ta hơn mấy lần. Nhưng mấy năm qua, dòng họ tối đa cũng chẳng qua là duy trì vỏ ngoài mà thôi. Về phần danh vọng, Nhạc Duẫn Đức trước cũng có giao hảo với con và thuộc hạ, nhưng vào trước lúc tiểu độc vật kia bị trọng thương đã lập tức ra mặt cảnh cáo. Về phần chứng cớ, vậy thì càng thêm hoang đường! Những năm này trong tộc đã có bao nhiêu người chết đi vô duyên vô cớ rồi?
Nói tới đây, giọng của Tấn Húc chợt lộ vẻ tràn ngập bất đắc dĩ:
- Nếu không phải như thế thì giám thị trong tộc đối với cha con chúng ta cũng không nghiêm mật như hiện giờ! Nửa năm trước, hai huynh đệ kia cách chức vị trí chấp sự của ta, nguyên cha còn tưởng rằng là để trấn an tiểu tử kia. Hiện giờ xem ra là ta nghĩ sai rồi. Thật ra thì thử nghĩ xem cũng biết, chuyện của bốn tháng trước rõ ràng hắn có thể dùng phương pháp ôn hòa hơn để xử lý. Nhưng tiểu độc vật kia cuối cùng vẫn lựa chọn mạnh mẽ xông tới phủ thành chủ đánh chết chú cháu Hồng thị tại chỗ! Tính cách ngang ngược như vậy bảo sao có thể đơn giản bỏ qua cho chúng ta?
Nhạc Phong đứng sững như bị sét đánh, hai mắt lạc thần, cũng ngồi phệt xuống ghế như phụ thân, con ngươi đầy vẻ tuyệt vọng.
- Kỳ thật đến giờ thì cha cũng chẳng thể nào xác định! Nhưng nếu đánh cuộc thất bại thì chắc chắn sẽ gặp phải bất hạnh rồi
!
Tấn Húc lại đứng dậy, bàn tay đang nắm chặt tờ giấy nổi gân xanh:
Chuyện cuối cùng mà ta hối hận là một năm trước đã không bóp chết tiểu tử kia! Đánh hổ không chết tất lưu họa, những lời này chính là vàng ngọc! Chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là đường sống của cha con ta. Không thể, lần này cũng chỉ còn một lần vật lộn cuối cùng! Ta đã tận sức cho Nhạc gia hơn mười năm, bản tâm cũng không nguyện ý phản bội, nhưng đến bước này thì cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Nhạc Phong nhíu mày, trên mặt rốt cuộc khôi phục chút thần sắc, nhìn vào tay trái của cha hắn. Nếu thật như cha hắn nói, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Từ sau khi trở về từ nhà của Nhạc Duẫn Kiệt, huyết dịch sôi trào trong thân thể Nhạc Vũ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Khoảng thời gian hơn một canh giờ kịch chiến quả thật là lúc sướng khoái nhất trong mấy tháng qua.
Đáng tiếc là phong linh lực trong cơ thể hắn vẫn có hạn, sử dụng Quỷ Bộ không thể quá hai canh giờ. Trận chiến đó chỉ có thể dừng lại nửa chừng khiến hắn có cảm giác vô cùng tiếc nuối, phải phất đang ăn mỹ vị thèm thuồng đến mấy năm mới được một nửa thì bị người mạnh mẽ cướp mất.
Bất quá coi như hắn đã đạt được mục đích của trận chiến nà. Qua một canh giờ, Quỷ Bộ và Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận mặc dù còn chưa hoàn toàn hoàn thiện song đã khác biệt một trời một vực với ngày hôm qua. Nếu có dùng mấy ngày để tiêu hóa kinh nghiệm thì còn có thể đạt được một bậc thang mới.
Điều duy nhất làm hắn có chút không thoải mái là thầy trò Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo sẽ tới đây làm khách vào nửa tháng sau. Ngoại trừ trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, ngoài cảm giác áp lực cực lớn thì Nhạc Vũ càng cảm thấy có chút vô lực cùng phẫn hận.
Cảm giác không nắm được sinh tử của bản thân thì hắn đã trải qua một lần vào kiếp trước. Hắn tuyệt sẽ không muốn nếm trải lại cảm giác đợi chờ tử vong lần nữa!
Dừng bước trước cổng lớn nhà mình, Nhạc Vũ nhìn về bầu trời sao đang lấp lánh, giờ cũng là lúc hắn ra khỏi thành.
Mặc dù những yêu lực kết tinh dùng cho Ngũ Hành Tụ Linh Trận đến giờ cũng chưa còn thu thập đầy đủ nhưng hiện giờ cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.
Cùng một thời gian đó, trong một ngôi nhà ở phía tây Nhạc gia thành, Tấn Húc đang lo lắng bất an, đang không ngừng đi đi lại lại trong gian phòng
. Trong tay của lão cầm một tờ giấy trắng đã bị vò nát, có đôi khi có dừng bước đưa gần sát bên ngọn đèn, song chưa kịp bén lửa lại rụt lại.
Như thế liên tục, vẻ mặt Tấn Húc càng phiền não. Đến khi ngoài phòng truyền đến tiếng mở cửa thì lão mới khôi phục bình tĩnh, cầm chặt tờ giấy trong tay, lộ ra dáng khẩn trương.
- Đã thấy tiểu cô của con đến chưa?
Người xuất hiện trước cửa chính là đứa con Nhạc Phong của lão, vẻ mặt đang có chút buồn bực:
- Thấy thì thấy rồi, chỉ là có một số hạ nhân ở bên ngó chừng nên có mấy lời không tiện hỏi!
Tấn Húc nhíu mày, bất quá điều này cũng không ngoài dự liệu của lão:
- Như vậy tiểu cô của con có nói gì không? Vân Tuệ từ nhỏ đã thông tuệ hơn người, cơ trí quyền biến đều không dưới ta, chắc là có ám chỉ gì đó.
- Vân cô từng than thở với con, nói là trong mấy tháng này, Nhạc Duẫn Văn ít khi đi tới phòng nàng.
! Trong hai tuần lễ này thì không hề đi qua một lần.
Trên mặt Nhạc Phong tràn đầy mùi vị khổ sở, hắn cũng là người vô cùng lanh lợi. Lời nói của tiểu cô gả cho Nhạc Duẫn Văn tuy mịt mờ nhưng hắn vừa nghe đã hiểu rõ.
- Phải không? Quả nhiên. Lần này quả thế!
Tấn Húc thất thần rồi sau đó như già đi mười mấy tuổi, ngồi phệt xuống ghế:
- Tiểu độc vật kia quả nhiên là không chịu bỏ qua cho chúng ta! Lần này chỉ sợ thật sự sẽ hạ độc thủ.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Phụ thân! Chuyện chắc là chưa đến mức hỏng bét như thế mới đúng! Nhạc Phong khẽ lắc đầu:
- Con thấy nửa năm rồi tiểu tử kia cũng không đi tìm chúng ta gây phiền toái gì. Hơn nữa chỗ dượng của hắn cũng không có gì dị thường. Nhiều nhất chẳng qua là tiểu cô chút thất sủng. Dượng hắn mới cưới mấy tiểu thiếp, có tạm thời bỏ qua cô, cũng coi như bình thường.
- Chính vì vậy mới bất thường.
Tấn Húc cười gằn một tiếng, trong mắt tràn đầy vẻ thê lương:
- Con không rõ tính tình của Nhạc Duẫn Văn sao! Người này tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng cực kỳ trọng tình. Nếu là thật sự là háo sắc thì cũng đã không nhiều năm như vậy nhưng chỉ có một vợ một thiếp mà thôi. Lão đối với Vân cô cô của con quả thật có mấy phần tình ý. Ta thấy mấy tiểu thiếp mới dâng kia chỉ là lý do mà thôi.
Sở dĩ không tới phòng tiểu cô của ngươi thực sự là có nguyên nhân, chỉ sợ là đối với Vân cô cô của ngươi có áy náy mới đúng!
- Nhưng tổ phụ hai đời của chúng ta cũng từng vì Nhạc gia mà vào sinh ra tử!
Nhạc Phong tái mặt, chẳng qua ánh mắt vẫn lộ vẻ không tin:
- Phụ thân vốn giao du nhiều với những võ sư và khách khanh trong tộc, có danh vọng nhất định! Những chuyện lúc trước cũng chưa để lộ ra nhược điểm gì, bọn họ không thể nào vô duyên vô cớ xử lý chúng ta!
- Danh vọng? Vào sanh ra tử?
Tấn Húc nhếch miệng tự giễu:
- Tổ tông của tiểu độc vật kia chẳng phải đã vì Nhạc gia mà chết nhiều hơn nhà chúng ta hơn mấy lần. Nhưng mấy năm qua, dòng họ tối đa cũng chẳng qua là duy trì vỏ ngoài mà thôi. Về phần danh vọng, Nhạc Duẫn Đức trước cũng có giao hảo với con và thuộc hạ, nhưng vào trước lúc tiểu độc vật kia bị trọng thương đã lập tức ra mặt cảnh cáo. Về phần chứng cớ, vậy thì càng thêm hoang đường! Những năm này trong tộc đã có bao nhiêu người chết đi vô duyên vô cớ rồi?
Nói tới đây, giọng của Tấn Húc chợt lộ vẻ tràn ngập bất đắc dĩ:
- Nếu không phải như thế thì giám thị trong tộc đối với cha con chúng ta cũng không nghiêm mật như hiện giờ! Nửa năm trước, hai huynh đệ kia cách chức vị trí chấp sự của ta, nguyên cha còn tưởng rằng là để trấn an tiểu tử kia. Hiện giờ xem ra là ta nghĩ sai rồi. Thật ra thì thử nghĩ xem cũng biết, chuyện của bốn tháng trước rõ ràng hắn có thể dùng phương pháp ôn hòa hơn để xử lý. Nhưng tiểu độc vật kia cuối cùng vẫn lựa chọn mạnh mẽ xông tới phủ thành chủ đánh chết chú cháu Hồng thị tại chỗ! Tính cách ngang ngược như vậy bảo sao có thể đơn giản bỏ qua cho chúng ta?
Nhạc Phong đứng sững như bị sét đánh, hai mắt lạc thần, cũng ngồi phệt xuống ghế như phụ thân, con ngươi đầy vẻ tuyệt vọng.
- Kỳ thật đến giờ thì cha cũng chẳng thể nào xác định! Nhưng nếu đánh cuộc thất bại thì chắc chắn sẽ gặp phải bất hạnh rồi
!
Tấn Húc lại đứng dậy, bàn tay đang nắm chặt tờ giấy nổi gân xanh:
Chuyện cuối cùng mà ta hối hận là một năm trước đã không bóp chết tiểu tử kia! Đánh hổ không chết tất lưu họa, những lời này chính là vàng ngọc! Chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là đường sống của cha con ta. Không thể, lần này cũng chỉ còn một lần vật lộn cuối cùng! Ta đã tận sức cho Nhạc gia hơn mười năm, bản tâm cũng không nguyện ý phản bội, nhưng đến bước này thì cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy.
Nhạc Phong nhíu mày, trên mặt rốt cuộc khôi phục chút thần sắc, nhìn vào tay trái của cha hắn. Nếu thật như cha hắn nói, đây là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Từ sau khi trở về từ nhà của Nhạc Duẫn Kiệt, huyết dịch sôi trào trong thân thể Nhạc Vũ vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Khoảng thời gian hơn một canh giờ kịch chiến quả thật là lúc sướng khoái nhất trong mấy tháng qua.
Đáng tiếc là phong linh lực trong cơ thể hắn vẫn có hạn, sử dụng Quỷ Bộ không thể quá hai canh giờ. Trận chiến đó chỉ có thể dừng lại nửa chừng khiến hắn có cảm giác vô cùng tiếc nuối, phải phất đang ăn mỹ vị thèm thuồng đến mấy năm mới được một nửa thì bị người mạnh mẽ cướp mất.
Bất quá coi như hắn đã đạt được mục đích của trận chiến nà. Qua một canh giờ, Quỷ Bộ và Quỷ Ảnh Cuồng Phong Nhận mặc dù còn chưa hoàn toàn hoàn thiện song đã khác biệt một trời một vực với ngày hôm qua. Nếu có dùng mấy ngày để tiêu hóa kinh nghiệm thì còn có thể đạt được một bậc thang mới.
Điều duy nhất làm hắn có chút không thoải mái là thầy trò Tiên Vu Bình cùng Hồng Hạo sẽ tới đây làm khách vào nửa tháng sau. Ngoại trừ trong lòng mơ hồ có chút lo lắng, ngoài cảm giác áp lực cực lớn thì Nhạc Vũ càng cảm thấy có chút vô lực cùng phẫn hận.
Cảm giác không nắm được sinh tử của bản thân thì hắn đã trải qua một lần vào kiếp trước. Hắn tuyệt sẽ không muốn nếm trải lại cảm giác đợi chờ tử vong lần nữa!
Dừng bước trước cổng lớn nhà mình, Nhạc Vũ nhìn về bầu trời sao đang lấp lánh, giờ cũng là lúc hắn ra khỏi thành.
Mặc dù những yêu lực kết tinh dùng cho Ngũ Hành Tụ Linh Trận đến giờ cũng chưa còn thu thập đầy đủ nhưng hiện giờ cũng không phải là không có biện pháp giải quyết.
Bình luận facebook