Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1202
Chương 1202: Hồng Mông trận thạch
Ngữ khí Dương Hạo lạnh nhạt nhưng bên trong lại ẩn lộ sát cơ lạnh lẽo, nếu không biết còn cho là giữa hai người có mối thù khắc cốt.
Hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh chân nhân mới bật cười:
- Ngươi có thể nghĩ tới những thứ này đã coi như không tệ! Từ nhỏ lập thân bảo mệnh sẽ không bị người tính toán
Dương Hạo kinh ngạc, nghe ra ý tiếc nuối trong lời Ngọc Đỉnh, đang muốn lên tiếng hỏi thì Ngọc Đỉnh đổi giọng:
- Bất quá Hạo nhi vẫn quá coi thường An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, trận chiến Đào sơn lần này sợ là chỉ bại không thắng!
Lần này không chỉ là Dương Hạo biến sắc mà Hoàng Long chân nhân cũng một hồi kinh ngạc:
- Sư đệ chưa bao giờ nghĩ tới Ngọc Đỉnh sư huynh lại đánh giá cao Uyên Minh như thế! Hẳn là sư huynh cho rằng uy hiếp của kẻ này với Hạo nhi còn trên cả Hạo Thiên?
- Hạo Thiên? Trong mắt ta chỉ là một kẻ giữ nhà mà thôi, Uyên Minh mới là lang sói! Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gian khổ khi lập nghiệp lại có thể dùng sức một mình thành tựu Tinh Cung. Cho dù là có chút nhân duyên trùng hợp vừa gặp sát kiếp giá lâm thì nhân vật có thành tựu như vậy há có thể coi thường?
Trong mắt Ngọc Đỉnh lóe lên thần quang, nhìn thẳng vào Dương Hạo khiến hắn dần toát mồ hôi như tắm.
- Ta chỉ biết kẻ này hôm nay càng có lý do giữ gìn quyền uy Thiên Đình, về phần giữa hắn vào Hạo Thiên đến tột cùng ai mạnh ai yếu thì ai có thể biết được?
Hoàng Long chân nhân nghe vậy cau mày, Dương Hạo như có điều suy nghĩ, trịnh trọng cúi đầu thật sâu với Ngọc Đỉnh:
- Đa tạ sư tôn đề điểm, Dương Hạo cẩn trọng thụ giáo!
Trên mặt Ngọc Đỉnh không hề lộ vẻ vui mừng mà thần sắc thẫn thờ nhìn về phương xa:
- Kỳ thật như theo cách nhìn của vi sư thì còn lâu mới tới lúc ngươi xuất thế. Cửu Chuyển Huyền Công chưa hoàn thiện, bát cửu nguyên công cũng có rất nhiều tỳ vết, đợi đến lúc Uyên Minh cùng Hạo Thiên mỗi người đi một ngả mới là thời cơ tốt. Bất quá nếu mấy vị sư huynh đệ cố ý như thế thì ta cũng không cách nào ngăn cản. Hạo nhi, vi sư hỏi lại một câu, thật sự không thể chờ đợi được? ,
Dương Hạo giật mình, quỳ gối tại chỗ suy nghĩ một hồi rồi vẫn cúi đầu:
- Thực không đành lòng để mẫu thân thụ tra tấn ở Đào sơn, kính xin sư tôn khai ân!
Ngọc Đỉnh thoáng chốc như già đi mười tuổi, lộ vẻ tang thương, cười khổ một tiếng: -, Nếu ngươi đã cố ý như thế, vi sư cũng không làm khó ngươi. Cầm lấy phù chiếu này của ta dùng đi!
Chỉ thấy trong tay Ngọc Đỉnh bỗng dưng đánh tới một đạo kim quang, Dương Hạo tiếp lấy thì thấy là một tờ phù triện màu vàng, cũng không phải là phù chiếu Ngọc Thanh như hắn nghĩ mà là bốn chữ "Chuẩn Đề chiếu mệnh".
- Chuẩn Đề?
Dương Hạo bỗng dưng ngẩng đầu kinh ngạc, thấy Ngọc Đỉnh vẫn điềm đạm, không hề nửa phần dị sắc.
- Chớ lo lắng! Việc này sư tổ ngươi cũng biết. Tây Phương Giáo muốn mượn lực giáo ta mưu đồ đạo thống Trung Nguyên sao không thể nào không xuất ra chỗ tốt? Chuẩn Đề sư thúc nghiên cứu Cửu Chuyển Huyền Công, tứ cửu nguyên công, bát cửu nguyên công không chỉ một ngày. Đối với ngươi mà nói, hẳn là giúp ích rất nhiều. Ngoại trừ ra, lần này ngươi đi về phía tây còn có cơ duyên khác.
Dương Hạo thu tờ phù chiếu trong tay rồi thần sắc ngưng trọng:
- Chuyện Đào sơn là do mấy vị trưởng bối sở định, ta cũng kháng cự không được. Chỉ có một chuyện phải nhắc nhở ngươi. Ở tại Tây Phương không được chậm trễ quá lâu, ngày động thủ càng nhanh càng tốt! Hôm nay nên biết qua mỗi phân thì đại địch của ngươi lại càng mạnh hơn một phần!
Ngữ khí Ngọc Đỉnh lúc đầu coi như là ôn hòa, đến cuối chuyển thành sâm lãnh, mấy câu cuối cùng càng nhấn giọng.
Hoàng Long chân nhân bên cạnh cũng tràn đầy kinh ngạc, trong lòng ngoài khó hiểu lại thêm vài phần cảnh giác.
Phía tây Nam Chiêm Bộ Châu, trên một ngọn núi không biết tên.
- Bên kia là Đào sơn?
Từ sườn núi xanh biếc đột nhiên truyền ra một tiếng kêu nhẹ, thanh âm trong trẻo như chuông gió.
- Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, bất quá nơi này hội tụ linh mạch thật sự không ít, chỉ thiếu chút nữa sẽ thành tựu Tiên Thiên sát trận. Không trách Vân Hoa công chúa bị trấn áp ở đây.
Lúc này trong cánh rừng có ba nữ tử đang đứng. Người lên tiếng là một nữ tử trên trán có hai Long Giác khả ái, chính là Ngao Tuệ đang mím môi nhìn về phía trước.
Nói là phía trước nhưng thật ra cách xa mấy ngàn vạn dặm, chỉ có thể dùng tuệ nhãn quan chiếu, đó là một núi đứng độc lập cao tới bảy mươi vạn trượng. Trên núi tựa hồ như bốn mùa đều là mùa xuân, cây đào khắp nơi, đang lúc khai hoa nên khắp núi đều một màu hồng nhạt.
Lẽ ra một màn trước mắt xem như thế gian kỳ cảnh, rực rỡ tráng lệ, nhưng trong mắt Ngao Tuệ không hề có ý thưởng thức, chỉ không ngừng lắc đầu tiếc nuối. Hai nữ tử sau nàng, một người mặc bạch bào, khí chất nhã tĩnh, sau lưng phe phẩy tám cặp cánh chim trong suốt, một người dung nhan kì mĩ thần sắc lạnh lùng, đang tế lên một mặt viên kính trên đầu ba người, quang hoa chiếu xuống khiến thân ảnh cả ba như ẩn như hiện.
Hai người tựa hồ đều biết Ngao Tuệ si mê trận đạo, căn bản không thể coi là nữ tử bình thường nên đều lơ đễnh, cũng không để ý tới.
Trong măt Lí Tử Hàm lóe lên quang trạch lạnh lùng, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì, Bạch Thường cũng có chút kinh diễm, nhìn kỹ ngọn núi:
- Nếu có thể tu hành ở địa phương như vậy thì tâm tình mỗi ngày đều sảng khoái. Chỉ tiếc…
Giọng nàng lộ vẻ tiếc nuối sâu sắc, bất quá một lát đã quay đầu nói:
- Bệ Hạ bảo ba người chúng ta đến đây còn có nhắn nhủ?
Nàng nói rất tự nhiên, không hề có vẻ bất đắc dĩ như trước mà ẩn lộ ra vài phần kính ý.
Lúc trước nàng làm sao từng biết được, người thiếu niên khiến nàng hận thấu xương lại có thể qua trăm năm đã đăng lâm đế vị nhất phương, thành tựu Tinh Cung, có địa vị ngang với thiên đình
- Chỉ nói là muốn ba người chúng ta xác minh linh trận linh mạch gần Đào sơn, hồi bẩm cho hắn. Còn có vật này…
Ngao Tuệ nhíu mày, lấy ra mấy trăm viên ngọc thạch phát ra quang hoa, giống như tinh vân lưu chuyển trước người, mỗi viên đều lớn hơn mắt khổng tước, xếp thành chín chữ triện rồi tiến về phía trước.
Nếu chỉ là một chữ triện, cơ hồ là không hề uy năng nhưng tổ hợp lại vô cùng ảo diệu, khiến cho linh lực chung quanh đều chỉnh tề xếp đặt lại.
Lấy chín chữ triện làm hạch tâm, bên trong tràn ra vô số phù văn tinh mỹ, dù không phải là Linh Bảo nhưng khí tức không dưới linh bảo tam, tứ phẩm.
- Sau đó theo như hắn bố trí, đem chôn bên dưới.
Trong ánh mắt hơi thấu ý mờ mịt, Bạch Thường thấy thế bỗng dưng hít vào một ngụm hơi lạnh:
- đây là Hồng Mông tử khí?
Sau khi kinh hô mới cảm giác không đúng, Lí Tử Hàm bên cạnh cũng lắc đầu, thu lại một tia kinh diễm.
Ngao Tuệ cũng khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không biết vật này đến cùng là gì, tựa hồ chỉ nhiễm chút khí tức Hồng Mông mà thôi, cũng không thành tựu Tiên Thiên, cũng không biết phu quân ta có được ở đâu. Chỉ nghe phu quân gọi là Hồng Mông trận thạch.
- Hồng Mông trận thạch? Thật là một kiện kì vật. Dùng trận này bày thạch trận nhất định là uy năng to lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong mắt Bạch Thường lóe lên kỳ quang, pháp lực của nàng hôm nay tiến nhanh bởi vì Tử Khuyết Thiên Chương, tạo nghệ trận phù cũng coi như có chút thành tựu, lúc này chỉ liếc qua đã nhận ra giá trị của Hồng Mông trận thạch chỉ sợ còn vượt qua siêu phẩm linh thạch, so với pháp khí đỉnh cấp còn có chênh lệch nhưng có thể dùng số lượng để đền bù, cao thấp khó phân.
Lí Tử Hàm cũng hơi ngạc nhiên, cẩn thận quan sát đám Thất Thải ngọc thạch, không nói một lời, toàn lực thôi động Phục Hy kính chiếu khắp mặt đất khiến toàn bộ linh mạch bên dưới hiện ra trước mắt ba người.
Ngao Tuệ cũng ngưng trọng, sau lưng hiện ra một bảo vật tỏa ra hào quang sáng chói.
Bạch Thường nhíu mày, nhận ra vật này tựa hồ là Thông Thiên nghi, chỉ là so với vật mà Nhạc Vũ chế tạo trăm năm trước khác nhau một trời một vực.
Tốc độ lưu chuyển phù văn ít nhất tăng thêm mấy chục lần, quang hoa bên ngoài cũng phức tạp hơn vô số lần, cơ hồ mỗi đạo quang quyển đều đại biểu cho một ngôi sao trên bầu trời, không nói cũng biết do ai chế tạo.
Bạch Thường không khỏi phát lạnh, mới qua bao lâu mà tạo nghệ trận phù người kia đã tăng lên không biết bao nhiêu lần?
Ngao Tuệ nhắm mắt diễn toán, hai tay không ngừng đánh ra ấn quyết, sau mấy khắc thì ngưng tụ một đồ án ngũ sắc, ẩn hiện ra hình dáng Đào sơn, sau đó không ngừng xuất hiện linh mạch, lấy đó làm cơ sở khuếch trương ra.
Thần niệm Ngao Tuệ lúc này cũng toàn lực mở ra, cảm ứng liên hệ với tồn tại nào đó trong u ám.
Ba người đứng liên tục như vậy qua mấy chục canh giờ, bất quá đợi đến lúc hoàn thành đồ án Đào sơn được một nửa thì Ngao Tuệ đã kiệt sức, tới ngày thứ bảy thì mệt mỏi buông bỏ:
- Không thể diễn toán thêm, khoảng cách quá xa, không thể gần chút nữa?
Lí Tử Hàm yên lặng lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần vẻ làm khó.
Ngữ khí Dương Hạo lạnh nhạt nhưng bên trong lại ẩn lộ sát cơ lạnh lẽo, nếu không biết còn cho là giữa hai người có mối thù khắc cốt.
Hồi lâu sau, Ngọc Đỉnh chân nhân mới bật cười:
- Ngươi có thể nghĩ tới những thứ này đã coi như không tệ! Từ nhỏ lập thân bảo mệnh sẽ không bị người tính toán
Dương Hạo kinh ngạc, nghe ra ý tiếc nuối trong lời Ngọc Đỉnh, đang muốn lên tiếng hỏi thì Ngọc Đỉnh đổi giọng:
- Bất quá Hạo nhi vẫn quá coi thường An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, trận chiến Đào sơn lần này sợ là chỉ bại không thắng!
Lần này không chỉ là Dương Hạo biến sắc mà Hoàng Long chân nhân cũng một hồi kinh ngạc:
- Sư đệ chưa bao giờ nghĩ tới Ngọc Đỉnh sư huynh lại đánh giá cao Uyên Minh như thế! Hẳn là sư huynh cho rằng uy hiếp của kẻ này với Hạo nhi còn trên cả Hạo Thiên?
- Hạo Thiên? Trong mắt ta chỉ là một kẻ giữ nhà mà thôi, Uyên Minh mới là lang sói! Dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gian khổ khi lập nghiệp lại có thể dùng sức một mình thành tựu Tinh Cung. Cho dù là có chút nhân duyên trùng hợp vừa gặp sát kiếp giá lâm thì nhân vật có thành tựu như vậy há có thể coi thường?
Trong mắt Ngọc Đỉnh lóe lên thần quang, nhìn thẳng vào Dương Hạo khiến hắn dần toát mồ hôi như tắm.
- Ta chỉ biết kẻ này hôm nay càng có lý do giữ gìn quyền uy Thiên Đình, về phần giữa hắn vào Hạo Thiên đến tột cùng ai mạnh ai yếu thì ai có thể biết được?
Hoàng Long chân nhân nghe vậy cau mày, Dương Hạo như có điều suy nghĩ, trịnh trọng cúi đầu thật sâu với Ngọc Đỉnh:
- Đa tạ sư tôn đề điểm, Dương Hạo cẩn trọng thụ giáo!
Trên mặt Ngọc Đỉnh không hề lộ vẻ vui mừng mà thần sắc thẫn thờ nhìn về phương xa:
- Kỳ thật như theo cách nhìn của vi sư thì còn lâu mới tới lúc ngươi xuất thế. Cửu Chuyển Huyền Công chưa hoàn thiện, bát cửu nguyên công cũng có rất nhiều tỳ vết, đợi đến lúc Uyên Minh cùng Hạo Thiên mỗi người đi một ngả mới là thời cơ tốt. Bất quá nếu mấy vị sư huynh đệ cố ý như thế thì ta cũng không cách nào ngăn cản. Hạo nhi, vi sư hỏi lại một câu, thật sự không thể chờ đợi được? ,
Dương Hạo giật mình, quỳ gối tại chỗ suy nghĩ một hồi rồi vẫn cúi đầu:
- Thực không đành lòng để mẫu thân thụ tra tấn ở Đào sơn, kính xin sư tôn khai ân!
Ngọc Đỉnh thoáng chốc như già đi mười tuổi, lộ vẻ tang thương, cười khổ một tiếng: -, Nếu ngươi đã cố ý như thế, vi sư cũng không làm khó ngươi. Cầm lấy phù chiếu này của ta dùng đi!
Chỉ thấy trong tay Ngọc Đỉnh bỗng dưng đánh tới một đạo kim quang, Dương Hạo tiếp lấy thì thấy là một tờ phù triện màu vàng, cũng không phải là phù chiếu Ngọc Thanh như hắn nghĩ mà là bốn chữ "Chuẩn Đề chiếu mệnh".
- Chuẩn Đề?
Dương Hạo bỗng dưng ngẩng đầu kinh ngạc, thấy Ngọc Đỉnh vẫn điềm đạm, không hề nửa phần dị sắc.
- Chớ lo lắng! Việc này sư tổ ngươi cũng biết. Tây Phương Giáo muốn mượn lực giáo ta mưu đồ đạo thống Trung Nguyên sao không thể nào không xuất ra chỗ tốt? Chuẩn Đề sư thúc nghiên cứu Cửu Chuyển Huyền Công, tứ cửu nguyên công, bát cửu nguyên công không chỉ một ngày. Đối với ngươi mà nói, hẳn là giúp ích rất nhiều. Ngoại trừ ra, lần này ngươi đi về phía tây còn có cơ duyên khác.
Dương Hạo thu tờ phù chiếu trong tay rồi thần sắc ngưng trọng:
- Chuyện Đào sơn là do mấy vị trưởng bối sở định, ta cũng kháng cự không được. Chỉ có một chuyện phải nhắc nhở ngươi. Ở tại Tây Phương không được chậm trễ quá lâu, ngày động thủ càng nhanh càng tốt! Hôm nay nên biết qua mỗi phân thì đại địch của ngươi lại càng mạnh hơn một phần!
Ngữ khí Ngọc Đỉnh lúc đầu coi như là ôn hòa, đến cuối chuyển thành sâm lãnh, mấy câu cuối cùng càng nhấn giọng.
Hoàng Long chân nhân bên cạnh cũng tràn đầy kinh ngạc, trong lòng ngoài khó hiểu lại thêm vài phần cảnh giác.
Phía tây Nam Chiêm Bộ Châu, trên một ngọn núi không biết tên.
- Bên kia là Đào sơn?
Từ sườn núi xanh biếc đột nhiên truyền ra một tiếng kêu nhẹ, thanh âm trong trẻo như chuông gió.
- Thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt, bất quá nơi này hội tụ linh mạch thật sự không ít, chỉ thiếu chút nữa sẽ thành tựu Tiên Thiên sát trận. Không trách Vân Hoa công chúa bị trấn áp ở đây.
Lúc này trong cánh rừng có ba nữ tử đang đứng. Người lên tiếng là một nữ tử trên trán có hai Long Giác khả ái, chính là Ngao Tuệ đang mím môi nhìn về phía trước.
Nói là phía trước nhưng thật ra cách xa mấy ngàn vạn dặm, chỉ có thể dùng tuệ nhãn quan chiếu, đó là một núi đứng độc lập cao tới bảy mươi vạn trượng. Trên núi tựa hồ như bốn mùa đều là mùa xuân, cây đào khắp nơi, đang lúc khai hoa nên khắp núi đều một màu hồng nhạt.
Lẽ ra một màn trước mắt xem như thế gian kỳ cảnh, rực rỡ tráng lệ, nhưng trong mắt Ngao Tuệ không hề có ý thưởng thức, chỉ không ngừng lắc đầu tiếc nuối. Hai nữ tử sau nàng, một người mặc bạch bào, khí chất nhã tĩnh, sau lưng phe phẩy tám cặp cánh chim trong suốt, một người dung nhan kì mĩ thần sắc lạnh lùng, đang tế lên một mặt viên kính trên đầu ba người, quang hoa chiếu xuống khiến thân ảnh cả ba như ẩn như hiện.
Hai người tựa hồ đều biết Ngao Tuệ si mê trận đạo, căn bản không thể coi là nữ tử bình thường nên đều lơ đễnh, cũng không để ý tới.
Trong măt Lí Tử Hàm lóe lên quang trạch lạnh lùng, tựa hồ đang nghĩ đến điều gì, Bạch Thường cũng có chút kinh diễm, nhìn kỹ ngọn núi:
- Nếu có thể tu hành ở địa phương như vậy thì tâm tình mỗi ngày đều sảng khoái. Chỉ tiếc…
Giọng nàng lộ vẻ tiếc nuối sâu sắc, bất quá một lát đã quay đầu nói:
- Bệ Hạ bảo ba người chúng ta đến đây còn có nhắn nhủ?
Nàng nói rất tự nhiên, không hề có vẻ bất đắc dĩ như trước mà ẩn lộ ra vài phần kính ý.
Lúc trước nàng làm sao từng biết được, người thiếu niên khiến nàng hận thấu xương lại có thể qua trăm năm đã đăng lâm đế vị nhất phương, thành tựu Tinh Cung, có địa vị ngang với thiên đình
- Chỉ nói là muốn ba người chúng ta xác minh linh trận linh mạch gần Đào sơn, hồi bẩm cho hắn. Còn có vật này…
Ngao Tuệ nhíu mày, lấy ra mấy trăm viên ngọc thạch phát ra quang hoa, giống như tinh vân lưu chuyển trước người, mỗi viên đều lớn hơn mắt khổng tước, xếp thành chín chữ triện rồi tiến về phía trước.
Nếu chỉ là một chữ triện, cơ hồ là không hề uy năng nhưng tổ hợp lại vô cùng ảo diệu, khiến cho linh lực chung quanh đều chỉnh tề xếp đặt lại.
Lấy chín chữ triện làm hạch tâm, bên trong tràn ra vô số phù văn tinh mỹ, dù không phải là Linh Bảo nhưng khí tức không dưới linh bảo tam, tứ phẩm.
- Sau đó theo như hắn bố trí, đem chôn bên dưới.
Trong ánh mắt hơi thấu ý mờ mịt, Bạch Thường thấy thế bỗng dưng hít vào một ngụm hơi lạnh:
- đây là Hồng Mông tử khí?
Sau khi kinh hô mới cảm giác không đúng, Lí Tử Hàm bên cạnh cũng lắc đầu, thu lại một tia kinh diễm.
Ngao Tuệ cũng khẽ lắc đầu:
- Ta cũng không biết vật này đến cùng là gì, tựa hồ chỉ nhiễm chút khí tức Hồng Mông mà thôi, cũng không thành tựu Tiên Thiên, cũng không biết phu quân ta có được ở đâu. Chỉ nghe phu quân gọi là Hồng Mông trận thạch.
- Hồng Mông trận thạch? Thật là một kiện kì vật. Dùng trận này bày thạch trận nhất định là uy năng to lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong mắt Bạch Thường lóe lên kỳ quang, pháp lực của nàng hôm nay tiến nhanh bởi vì Tử Khuyết Thiên Chương, tạo nghệ trận phù cũng coi như có chút thành tựu, lúc này chỉ liếc qua đã nhận ra giá trị của Hồng Mông trận thạch chỉ sợ còn vượt qua siêu phẩm linh thạch, so với pháp khí đỉnh cấp còn có chênh lệch nhưng có thể dùng số lượng để đền bù, cao thấp khó phân.
Lí Tử Hàm cũng hơi ngạc nhiên, cẩn thận quan sát đám Thất Thải ngọc thạch, không nói một lời, toàn lực thôi động Phục Hy kính chiếu khắp mặt đất khiến toàn bộ linh mạch bên dưới hiện ra trước mắt ba người.
Ngao Tuệ cũng ngưng trọng, sau lưng hiện ra một bảo vật tỏa ra hào quang sáng chói.
Bạch Thường nhíu mày, nhận ra vật này tựa hồ là Thông Thiên nghi, chỉ là so với vật mà Nhạc Vũ chế tạo trăm năm trước khác nhau một trời một vực.
Tốc độ lưu chuyển phù văn ít nhất tăng thêm mấy chục lần, quang hoa bên ngoài cũng phức tạp hơn vô số lần, cơ hồ mỗi đạo quang quyển đều đại biểu cho một ngôi sao trên bầu trời, không nói cũng biết do ai chế tạo.
Bạch Thường không khỏi phát lạnh, mới qua bao lâu mà tạo nghệ trận phù người kia đã tăng lên không biết bao nhiêu lần?
Ngao Tuệ nhắm mắt diễn toán, hai tay không ngừng đánh ra ấn quyết, sau mấy khắc thì ngưng tụ một đồ án ngũ sắc, ẩn hiện ra hình dáng Đào sơn, sau đó không ngừng xuất hiện linh mạch, lấy đó làm cơ sở khuếch trương ra.
Thần niệm Ngao Tuệ lúc này cũng toàn lực mở ra, cảm ứng liên hệ với tồn tại nào đó trong u ám.
Ba người đứng liên tục như vậy qua mấy chục canh giờ, bất quá đợi đến lúc hoàn thành đồ án Đào sơn được một nửa thì Ngao Tuệ đã kiệt sức, tới ngày thứ bảy thì mệt mỏi buông bỏ:
- Không thể diễn toán thêm, khoảng cách quá xa, không thể gần chút nữa?
Lí Tử Hàm yên lặng lắc đầu, trên mặt lộ ra vài phần vẻ làm khó.
Bình luận facebook