Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1212
Chương 1212: Cửu thập cửu trận
Nhìn thấy hai kiện linh vật kia, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn sớm biết tiên binh truyền thừa của Chúc Long chính là hỏa hệ linh bảo thanh chấn hồng hoang, nhất định sẽ mang theo làm bạn bên cạnh.
Đặt tại nơi này thật dễ dàng bị Chúc Dương Thần Chiếu đại pháp làm tổn hại, nhưng cũng chính là bảo vật trân quý tuyệt đỉnh.
Hiện giờ vừa thấy quả nhiên là thế. Nhưng nếu nói về hôm nay thu hoạch phong phú thật sự làm hắn kinh hãi.
Thần niệm của Nhạc Vũ đã đạt tới tiếp cận chí thánh chí minh cảnh giới, chỉ liếc mắt nhìn liền có thể phân biệt được tử sắc hỏa diễm chính là Tiên Thiên Đâu Suất Tử Dương Thần Diễm, đứng hàng thứ ba, một trong mấy trăm tiên thiên hỏa chủng nổi danh hồng hoang!
Về bảo vật còn lại là thổ hoàng sắc viên hoàn, làm Nhạc Vũ thoáng chút cân nhắc, khí tức không kém tiên thiên siêu phẩm, nhưng không phải thổ hệ chí bảo, không nhìn ra được rõ lai lịch.
Lật xem tin tức trí nhớ khổng lồ trong đầu, truy tìm nguồn gốc, hồi lâu sau Nhạc Vũ thoáng cau mày.
- Đây là Định Thần Hoàn? Thượng cổ đại vu Thiên Ngô di vật?
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi than thở sợ hãi, chiến tích của Chúc Long quả thật là kiêu hùng.
Thiên Ngô chính là Phong Thần, Định Thần Hoàn thực sự không phải là kiện linh bảo tiện tay, nhưng vật này có thể công có thể thủ, còn có thể cự tuyệt thần lực xâm nhập, giá trị bất phàm, là một vật có thể xem trọng nhất!
Có thể cưỡng đoạt được vật này từ trong tay Thiên Ngô, thủ đoạn của Chúc Long thật sự không thể tưởng tượng!
Thần tinh Cộng Công, viên hoàn của Thiên Ngô, chiến tích của Chúc Long có thể nói là vô cùng sặc sỡ!
Nhưng Nhạc Vũ có Côn Luân Kính vốn là tông sư thiên hạ huyễn pháp, vật này đối với hắn mà nói có cũng như không. Mặc dù là người bên cạnh hắn cũng ít có người có thể dùng được nó.
Trong lòng Nhạc Vũ còn đang cảm thấy thật tiếc nuối, đột nhiên chợt động, hắn nhớ tới Nhai Tí, nếu lấy Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu đại pháp của đầu thượng cổ mãnh thú kia phối hợp cùng bảo vật này, thật không biết tình hình sẽ như thế nào?
Một thân canh kim thần thông tuyệt đỉnh, kiên cố không gì phá vỡ nổi, còn có thể tổn thương cắn trả hết thảy. Nếu ngay khuyết điểm yếu ớt nhất cũng được bù đắp, hung uy của mãnh thú kia không biết sẽ tăng lên mạnh mẽ đến bực nào.
Trong lòng Nhạc Vũ thoáng cân nhắc, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút chờ mong.
Liên tiếp bắn ra pháp quyết, một nhóm ngũ hành ấn phù liên tiếp quấn quanh Tiên Thiên Đâu Suất Tử Dương Thần Diễm.
Thẳng đến khi đã hoàn toàn phong ấn, ngăn cách hỏa lực hắn mới thật cẩn thận đưa vào bên trong Diễn Thiên Châu.
Về Định Thần Hoàn, hắn cũng tiện tay thu vào tu di không gian.
Lại tiếp tục liếc mắt quan sát chung quanh, bốn phía nơi này cũng không còn linh vật gì khác, hắn liền thi triển pháp lực đem toàn bộ linh dược còn lại trong cốc cùng mấy nơi mạch khoáng đều thu hồi toàn bộ.
Đúng ngay lúc này, bên trong Thai Tàng Hư Không sau lưng lại chấn động kịch liệt lần nữa!
Côn Luân Kính vốn đang thu liễm tới mức tận cùng, đột nhiên tràn ra từng đợt linh lực triều tịch, rõ ràng đã tăng hơn trước đó gấp mười lần, uy danh cuồn cuộn!
Cự kén phù văn chặt chẽ bao vây đang tầng tầng cởi bỏ, lộ ra thanh đồng mặt kính vô cùng bóng loáng, phong cách cổ xưa tang thương, phù văn thiên nhiên hình thành quanh gọng kính lại ẩn chứa huyền diệu vô tận.
Một tầng thanh u quang hoa tán ra khắp mọi nơi, bao phủ cả Thai Tàng Hư Không thế giới, còn có một đoàn chiếu thẳng vào trong thần hồn Nhạc Vũ.
Quang hoa ngưng lãnh, làm thần hồn hắn chợt thanh tỉnh, hắn chỉ cảm thấy thần trí trong sáng trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Côn Luân cổ kính, vạn bảo ngưng triêu!
Thiên hạ linh bảo tự nhiên lấy Hồng Mông Khí làm chủ, dưới Hồng Mông toàn bộ tiên thiên chí thánh linh bảo đứng đầu chính là Côn Luân Cổ Kính!
Đông Vương Công là người đứng đầu nam tiên hồng hoang, Côn Luân Kính cũng là thiên hạ linh bảo chi hoàng!
Nhạc Vũ đạt được cổ kính này cũng đã hơn trăm năm thời gian, mãi cho đến giờ phút này cổ kính mới chính thức hiện ra uy thế hồng hoang đệ nhất chí thánh linh bảo thời thượng cổ.
Thanh mang chiếu sáng thần hồn, tiếp tục xâm nhập vào tận sâu trong nguyên thần của hắn. Một tia dị lực rót xuống, khiến hồn niệm mạnh mẽ có thể đối chiến Hỗn Độn Kim Tiên của hắn rõ ràng lại tăng lớn khuếch trương mạnh mẽ! Chỉ sau một hơi thở, đã tăng trưởng ít nhất một thành!
Còn ẩn chứa một ý niệm cảm kích tín nhiệm ngưỡng mộ, cảm giác cực kỳ thân cận.
- Nguyên lai linh thức của bảo vật này đã hồi phục…
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền hiểu được khí linh của Côn Luân Kính đang dùng dị lực bổn nguyên hồi đáp.
Hắn lập tức bật cười, đẩy lui đoàn thanh quang ra khỏi thần hồn của chính mình.
Hồn niệm bản thân hắn đã có thể tự mình tu hành, không cần mượn dùng ngoại lực. Nếu so sánh mà nói Nhạc Vũ càng thêm chờ mong Côn Luân Kính khôi phục trưởng thành.
Quang kén phù văn dần dần tan biến, một mặt Côn Luân cổ kính thật trọn vẹn cuối cùng xuất hiện ngay trước mắt.
So với nửa khắc trước, phù văn thiên nhiên hình thành trên mặt kính đã gia tăng ước chừng mấy lần, càng thêm phong cách cổ xưa, lại vô cùng hoa lệ.
Lại càng dẫn dắt người chú ý chính là mặt kính, khi còn chưa quan chiếu, giờ phút này lại phảng phất như một hắc động đang uốn lượn sôi trào, sâu không thấy đáy!
- Tiên thiên chí thánh!
Nhạc Vũ vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối. Hắn không cần dùng hồn niệm thăm dò cũng có thể rõ ràng cảm giác được cổ kính chỉ vừa bước tới cánh cửa tiên thiên chí thánh, còn chưa đạt tới lúc toàn thịnh của mười vạn năm trước!
Cũng phù hợp với nỗi chờ mong trong lòng hắn, lại có chút chênh lệch, nhưng vẫn còn nằm trong dự liệu.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Nhạc Vũ bỗng nhiên giật mình.
Phù văn quấn quanh dần dần tán đi, ngay sau đó khi Nhạc Vũ nghĩ đến dị biến của Côn Luân cổ kính sẽ dừng lại, lại có vài đạo thất thải hào quang từ khắp bốn phương tám hướng chư giới hồng hoang điên cuồng tràn tới.
Hào quang tụ tập quanh cổ kính, động tĩnh ngất trời cơ hồ ngay cả Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận cùng Trấn Thế Chung bao phủ cũng không cách nào trấn áp.
- Công đức lực?
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, trên mặt lộ vẻ tràn đầy kinh ngạc.
Côn Luân Kính chính là tiên thiên đệ nhất linh kính, đồng dạng cũng là công đức bảo vật.
Nhưng cộng lại từ dĩ vãng, cộng thêm công đức lực hiện tại nhiều lắm chỉ tương đương nhị phẩm linh bảo, khiến cho Nhạc Vũ cũng chưa từng lưu ý tới.
Hắn vốn nghĩ công đức tụ tập trên Côn Luân Kính vốn chỉ được như thế…
Cho đến giờ phút này khi thất thải hà quang tràn đến như sóng triều, hắn mới chợt giật mình. Cổ kính suốt mười vạn năm không xuất hiện, công đức tụ tập chỉ sợ còn vượt xa Tử Cực Đăng gấp mấy lần!
Đoán chừng là vì khí linh bị phá nát, tàn kính rơi khắp tứ phương nên chưa nhận được thiên địa thừa nhận, vì vậy không cách nào tụ tập lại.
Cổ kính vốn là vật văn minh, mặc dù không thể so sánh với kiếm của Hiên Viên hoàng đế hay Bách Thảo Tiên của Thần Nông, nhưng cũng là bảo vật được dân chúng khắp tứ phương phụng thờ mỗi ngày.
Chính là công đức lực vốn là một loại tồn tại vượt qua thiên cơ duy nhất, cũng là thứ khó đánh giá nhất.
Bất luận thứ gì, chỉ cần hồng hoang không tan biến, thế giới gặp chung kết cũng thật khó khăn định công quả.
Mặc dù hồn niệm của Nhạc Vũ đạt tới gần chí thánh chí minh cảnh giới nhưng cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Lần này xem như đạt được vui mừng ngoài ý muốn!
Đợi đến khi thất thải quang hà toàn bộ tụ tập, rót vào bên trong thân kính, Nhạc Vũ chỉ dùng một ý niệm liền khiến đạo hà quang tán đi toàn bộ.
Theo sát phía sau, hắn lấy ra bốn mươi viên Hồng Mông trận thạch cuối cùng bên trong tu di không gian.
Cũng không cần suy tính, hắn liên tiếp đánh ra khắp bốn phương, xuyên vào những mấu chốt linh mạch, sau đó lại liên tục đánh ra vô số tiên thạch.
Chỉ trong thời gian ngắn đã bố trí thành công một linh trận trung đẳng.
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận bên trong Cực Lạc Thiên nhô cao, biến hóa phức tạp, huyền diệu khó lường, chỉ kém hơn tòa Chu Thiên Tinh Đấu đại trận trong tinh không hồng hoang chân chính.
Từ đầu đến cuối Nhạc Vũ cũng không hề trông cậy chỉ bằng chút thời gian là có thể đem trận pháp này phá giải khống chế.
Hắn dùng tiên thạch bố trí linh trận chính là bất kể hậu quả, linh lực biến hóa cùng dung hợp dao động với linh mạch quanh thân hắn cũng hoàn toàn mặc kệ hết thảy, chỉ cầu thực hiện thật mau chóng là được.
Quang hoa linh thạch phủ đầy trời, bao phủ trong toàn bộ sơn cốc!
Nhìn thấy hai kiện linh vật kia, Nhạc Vũ khẽ lắc đầu, hắn sớm biết tiên binh truyền thừa của Chúc Long chính là hỏa hệ linh bảo thanh chấn hồng hoang, nhất định sẽ mang theo làm bạn bên cạnh.
Đặt tại nơi này thật dễ dàng bị Chúc Dương Thần Chiếu đại pháp làm tổn hại, nhưng cũng chính là bảo vật trân quý tuyệt đỉnh.
Hiện giờ vừa thấy quả nhiên là thế. Nhưng nếu nói về hôm nay thu hoạch phong phú thật sự làm hắn kinh hãi.
Thần niệm của Nhạc Vũ đã đạt tới tiếp cận chí thánh chí minh cảnh giới, chỉ liếc mắt nhìn liền có thể phân biệt được tử sắc hỏa diễm chính là Tiên Thiên Đâu Suất Tử Dương Thần Diễm, đứng hàng thứ ba, một trong mấy trăm tiên thiên hỏa chủng nổi danh hồng hoang!
Về bảo vật còn lại là thổ hoàng sắc viên hoàn, làm Nhạc Vũ thoáng chút cân nhắc, khí tức không kém tiên thiên siêu phẩm, nhưng không phải thổ hệ chí bảo, không nhìn ra được rõ lai lịch.
Lật xem tin tức trí nhớ khổng lồ trong đầu, truy tìm nguồn gốc, hồi lâu sau Nhạc Vũ thoáng cau mày.
- Đây là Định Thần Hoàn? Thượng cổ đại vu Thiên Ngô di vật?
Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi than thở sợ hãi, chiến tích của Chúc Long quả thật là kiêu hùng.
Thiên Ngô chính là Phong Thần, Định Thần Hoàn thực sự không phải là kiện linh bảo tiện tay, nhưng vật này có thể công có thể thủ, còn có thể cự tuyệt thần lực xâm nhập, giá trị bất phàm, là một vật có thể xem trọng nhất!
Có thể cưỡng đoạt được vật này từ trong tay Thiên Ngô, thủ đoạn của Chúc Long thật sự không thể tưởng tượng!
Thần tinh Cộng Công, viên hoàn của Thiên Ngô, chiến tích của Chúc Long có thể nói là vô cùng sặc sỡ!
Nhưng Nhạc Vũ có Côn Luân Kính vốn là tông sư thiên hạ huyễn pháp, vật này đối với hắn mà nói có cũng như không. Mặc dù là người bên cạnh hắn cũng ít có người có thể dùng được nó.
Trong lòng Nhạc Vũ còn đang cảm thấy thật tiếc nuối, đột nhiên chợt động, hắn nhớ tới Nhai Tí, nếu lấy Chư Thiên Canh Linh Hư Không Phản Chiếu đại pháp của đầu thượng cổ mãnh thú kia phối hợp cùng bảo vật này, thật không biết tình hình sẽ như thế nào?
Một thân canh kim thần thông tuyệt đỉnh, kiên cố không gì phá vỡ nổi, còn có thể tổn thương cắn trả hết thảy. Nếu ngay khuyết điểm yếu ớt nhất cũng được bù đắp, hung uy của mãnh thú kia không biết sẽ tăng lên mạnh mẽ đến bực nào.
Trong lòng Nhạc Vũ thoáng cân nhắc, ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút chờ mong.
Liên tiếp bắn ra pháp quyết, một nhóm ngũ hành ấn phù liên tiếp quấn quanh Tiên Thiên Đâu Suất Tử Dương Thần Diễm.
Thẳng đến khi đã hoàn toàn phong ấn, ngăn cách hỏa lực hắn mới thật cẩn thận đưa vào bên trong Diễn Thiên Châu.
Về Định Thần Hoàn, hắn cũng tiện tay thu vào tu di không gian.
Lại tiếp tục liếc mắt quan sát chung quanh, bốn phía nơi này cũng không còn linh vật gì khác, hắn liền thi triển pháp lực đem toàn bộ linh dược còn lại trong cốc cùng mấy nơi mạch khoáng đều thu hồi toàn bộ.
Đúng ngay lúc này, bên trong Thai Tàng Hư Không sau lưng lại chấn động kịch liệt lần nữa!
Côn Luân Kính vốn đang thu liễm tới mức tận cùng, đột nhiên tràn ra từng đợt linh lực triều tịch, rõ ràng đã tăng hơn trước đó gấp mười lần, uy danh cuồn cuộn!
Cự kén phù văn chặt chẽ bao vây đang tầng tầng cởi bỏ, lộ ra thanh đồng mặt kính vô cùng bóng loáng, phong cách cổ xưa tang thương, phù văn thiên nhiên hình thành quanh gọng kính lại ẩn chứa huyền diệu vô tận.
Một tầng thanh u quang hoa tán ra khắp mọi nơi, bao phủ cả Thai Tàng Hư Không thế giới, còn có một đoàn chiếu thẳng vào trong thần hồn Nhạc Vũ.
Quang hoa ngưng lãnh, làm thần hồn hắn chợt thanh tỉnh, hắn chỉ cảm thấy thần trí trong sáng trước nay chưa từng có.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
- Côn Luân cổ kính, vạn bảo ngưng triêu!
Thiên hạ linh bảo tự nhiên lấy Hồng Mông Khí làm chủ, dưới Hồng Mông toàn bộ tiên thiên chí thánh linh bảo đứng đầu chính là Côn Luân Cổ Kính!
Đông Vương Công là người đứng đầu nam tiên hồng hoang, Côn Luân Kính cũng là thiên hạ linh bảo chi hoàng!
Nhạc Vũ đạt được cổ kính này cũng đã hơn trăm năm thời gian, mãi cho đến giờ phút này cổ kính mới chính thức hiện ra uy thế hồng hoang đệ nhất chí thánh linh bảo thời thượng cổ.
Thanh mang chiếu sáng thần hồn, tiếp tục xâm nhập vào tận sâu trong nguyên thần của hắn. Một tia dị lực rót xuống, khiến hồn niệm mạnh mẽ có thể đối chiến Hỗn Độn Kim Tiên của hắn rõ ràng lại tăng lớn khuếch trương mạnh mẽ! Chỉ sau một hơi thở, đã tăng trưởng ít nhất một thành!
Còn ẩn chứa một ý niệm cảm kích tín nhiệm ngưỡng mộ, cảm giác cực kỳ thân cận.
- Nguyên lai linh thức của bảo vật này đã hồi phục…
Nhạc Vũ thoáng suy ngẫm liền hiểu được khí linh của Côn Luân Kính đang dùng dị lực bổn nguyên hồi đáp.
Hắn lập tức bật cười, đẩy lui đoàn thanh quang ra khỏi thần hồn của chính mình.
Hồn niệm bản thân hắn đã có thể tự mình tu hành, không cần mượn dùng ngoại lực. Nếu so sánh mà nói Nhạc Vũ càng thêm chờ mong Côn Luân Kính khôi phục trưởng thành.
Quang kén phù văn dần dần tan biến, một mặt Côn Luân cổ kính thật trọn vẹn cuối cùng xuất hiện ngay trước mắt.
So với nửa khắc trước, phù văn thiên nhiên hình thành trên mặt kính đã gia tăng ước chừng mấy lần, càng thêm phong cách cổ xưa, lại vô cùng hoa lệ.
Lại càng dẫn dắt người chú ý chính là mặt kính, khi còn chưa quan chiếu, giờ phút này lại phảng phất như một hắc động đang uốn lượn sôi trào, sâu không thấy đáy!
- Tiên thiên chí thánh!
Nhạc Vũ vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối. Hắn không cần dùng hồn niệm thăm dò cũng có thể rõ ràng cảm giác được cổ kính chỉ vừa bước tới cánh cửa tiên thiên chí thánh, còn chưa đạt tới lúc toàn thịnh của mười vạn năm trước!
Cũng phù hợp với nỗi chờ mong trong lòng hắn, lại có chút chênh lệch, nhưng vẫn còn nằm trong dự liệu.
Nhưng ngay sau đó vẻ mặt Nhạc Vũ bỗng nhiên giật mình.
Phù văn quấn quanh dần dần tán đi, ngay sau đó khi Nhạc Vũ nghĩ đến dị biến của Côn Luân cổ kính sẽ dừng lại, lại có vài đạo thất thải hào quang từ khắp bốn phương tám hướng chư giới hồng hoang điên cuồng tràn tới.
Hào quang tụ tập quanh cổ kính, động tĩnh ngất trời cơ hồ ngay cả Đại Thai Tàng Hư Không kiếm trận cùng Trấn Thế Chung bao phủ cũng không cách nào trấn áp.
- Công đức lực?
Nhạc Vũ thoáng nhíu mày, trên mặt lộ vẻ tràn đầy kinh ngạc.
Côn Luân Kính chính là tiên thiên đệ nhất linh kính, đồng dạng cũng là công đức bảo vật.
Nhưng cộng lại từ dĩ vãng, cộng thêm công đức lực hiện tại nhiều lắm chỉ tương đương nhị phẩm linh bảo, khiến cho Nhạc Vũ cũng chưa từng lưu ý tới.
Hắn vốn nghĩ công đức tụ tập trên Côn Luân Kính vốn chỉ được như thế…
Cho đến giờ phút này khi thất thải hà quang tràn đến như sóng triều, hắn mới chợt giật mình. Cổ kính suốt mười vạn năm không xuất hiện, công đức tụ tập chỉ sợ còn vượt xa Tử Cực Đăng gấp mấy lần!
Đoán chừng là vì khí linh bị phá nát, tàn kính rơi khắp tứ phương nên chưa nhận được thiên địa thừa nhận, vì vậy không cách nào tụ tập lại.
Cổ kính vốn là vật văn minh, mặc dù không thể so sánh với kiếm của Hiên Viên hoàng đế hay Bách Thảo Tiên của Thần Nông, nhưng cũng là bảo vật được dân chúng khắp tứ phương phụng thờ mỗi ngày.
Chính là công đức lực vốn là một loại tồn tại vượt qua thiên cơ duy nhất, cũng là thứ khó đánh giá nhất.
Bất luận thứ gì, chỉ cần hồng hoang không tan biến, thế giới gặp chung kết cũng thật khó khăn định công quả.
Mặc dù hồn niệm của Nhạc Vũ đạt tới gần chí thánh chí minh cảnh giới nhưng cũng không thể phân biệt rõ ràng.
Lần này xem như đạt được vui mừng ngoài ý muốn!
Đợi đến khi thất thải quang hà toàn bộ tụ tập, rót vào bên trong thân kính, Nhạc Vũ chỉ dùng một ý niệm liền khiến đạo hà quang tán đi toàn bộ.
Theo sát phía sau, hắn lấy ra bốn mươi viên Hồng Mông trận thạch cuối cùng bên trong tu di không gian.
Cũng không cần suy tính, hắn liên tiếp đánh ra khắp bốn phương, xuyên vào những mấu chốt linh mạch, sau đó lại liên tục đánh ra vô số tiên thạch.
Chỉ trong thời gian ngắn đã bố trí thành công một linh trận trung đẳng.
Chu Thiên Tinh Đấu đại trận bên trong Cực Lạc Thiên nhô cao, biến hóa phức tạp, huyền diệu khó lường, chỉ kém hơn tòa Chu Thiên Tinh Đấu đại trận trong tinh không hồng hoang chân chính.
Từ đầu đến cuối Nhạc Vũ cũng không hề trông cậy chỉ bằng chút thời gian là có thể đem trận pháp này phá giải khống chế.
Hắn dùng tiên thạch bố trí linh trận chính là bất kể hậu quả, linh lực biến hóa cùng dung hợp dao động với linh mạch quanh thân hắn cũng hoàn toàn mặc kệ hết thảy, chỉ cầu thực hiện thật mau chóng là được.
Quang hoa linh thạch phủ đầy trời, bao phủ trong toàn bộ sơn cốc!
Bình luận facebook