Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-122
Chương 122: Ai ưu ai kém
Phía tây Bắc Mã Nguyên, phía nam Vân Sóc Hà, mấy chục cự thú đang cúi đầu uống nước bên sông, đối diện với nhóm cự thú, trong mơ hồ phương xa có thể nhìn thấy một tòa đại thành đứng sững trong sương, phía trên con sông lớn.
Bên trong đám cự thú không thiếu những cự thú nanh vuốt bén nhọn, hình thái dữ tợn, nhưng phần lớn lại có vẻ ôn hòa thuần phục. Trong đó nhỏ nhất không quá ba trượng, lớn nhất còn hơn trăm trượng, trên lưng có trọng giáp như núi, khi di động giống như sấm sét. Bên trong bối giáp còn mở ra mấy chục căn phòng dùng để cung cấp cho người cư ngụ bên trong.
Mà giờ khắc này bên trong căn phòng lớn nhất, Tiên Vu Bình vừa đưa mắt nhìn vào tòa thành trì được bao phủ bên trong sương mù xa xa, vừa uống rượu ngon, trên mặt tràn đầy nụ cười thích thú.
- Tổ tiên của gia tộc ngươi đúng là có ánh mắt thật tốt, bên trong con sông này có tới hơn hai trăm vạn mẫu ruộng tốt, còn có lợi ích vận chuyển đường sông, thật sự là một địa phương tuyệt hảo! Nếu ngày sau có thể phát triển, chưa chắc sẽ bại bởi Lê thành!
- Sư phụ nói đùa! Lê thành vô luận địa thế địa lý cũng vượt xa Đạm Vân thành, hôm nay đại thế đã thành, tuyệt không phải bất cứ tòa thành nào tại Bắc Mã Nguyên có thể đuổi kịp.
Ở bên cạnh Tiên Vu Bình, Hồng Hạo cười khổ nói. Hắn khoảng chừng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mặt như thoa phấn, đôi môi đỏ hồng như tô son, lúc này cười lên lại có vẻ xinh đẹp bức người, làm người bên trong phòng liền có cảm giác như hoa mắt thần mê.
Dù là Tiên Vu Bình cũng có cảm giác hơi giật mình.
- Nói đến Đạm Vân thành, nơi này quả thật có ích lợi vận tải đường sông, nhưng những loài cá ăn thịt người trong sông gia tộc nhà đệ tử giết mãi không hết. Hơn nữa trăm vạn mẫu ruộng tốt kia, lại bị Vân Vụ Cự Hà ngăn cách. Tuy không bị yêu thú yêu cầm quấy nhiễu, nhưng những loài cá sấu cua lớn ẩn hoạn cũng làm người thật phiền não. Muốn khai thác ra ngoài, lại càng thêm khó khăn vô cùng, con sông lớn này đã biến thành trở ngại lớn nhất của tòa thành. Lại nói cho dù giải quyết được những vấn đề này, khởi bước cũng đã quá muộn. Đời này của đồ nhi, chỉ có thể nhìn thấy được Đạm Vân thành đạt được phân nửa Lê thành đã thấy tròn tâm nguyện.
Tiên Vu Bình bĩu môi, biết đồ nhi mình nói chuyện khởi bước quá muộn là có ý gì. Đạm Vân thành vốn có lợi ích nông thương kết hợp, nguyên không chỉ có bước phát triển như hôm nay mà thôi. Nhưng tiếc là sáu mươi năm trước trước khi Hồng gia hoàn toàn chấp chưởng quyền to, mấy trăm năm liên tục trong Đạm Vân thành nội loạn không ngừng, căn bản không cách nào tạo thành thế hợp lực. Đây chính là bệnh chung của cả Đông Thắng đại lục. Khi gian khổ lập nghiệp có thể hợp tác lẫn nhau, nhưng khi tình cảnh tốt hơn một chút, lại nội đấu không ngừng nghỉ.
Bất quá chuyện của Đạm Vân thành không có quan hệ gì tới hắn. Cho dù đó là gia tộc nơi đệ tử xuất thân, Tiên Vu Bình cũng không muốn đến quan tâm. Hắn thuận miệng nói đùa vài câu với Hồng Hạo, lại đột nhiên thở dài một tiếng.
- Nói như vậy, lần này Hồng gia các ngươi là muốn mạo hiểm đánh cược một lần?
- Sư phụ, thù hận giết đệ giết thúc, Hồng Hạo há có thể không báo phục?
Hồng Hạo nghe vậy buông chén rượu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Lại nói có mặt sư phụ ở đó, chuyến này đồ nhi sao bị nguy hiểm?
Tiên Vu Bình nghe vậy cười nhẹ một tiếng, hai mắt không có chút tiêu cự nhìn ra ngoài phòng:
- Nếu Hạo nhi đánh chủ ý này, tốt nhất là đừng đi mới tốt! Lần này sợ là phải xin lỗi với phụ thân ngươi. Thứ cho ta không thể ra tay!
- Vì sao sư phụ lại nói lời ấy?
Hồng Hạo khẽ cau mày, trên mặt cũng không hề có vẻ bất mãn:
- Không biết có phải ngài đang lo lắng bị vị đứng sau lưng Nhạc gia trả thù? Nếu là vì như vậy thì cũng thật không cần…
- Lo lắng? Ta lo lắng cái gì? Lão gia hỏa kia sắp hết thọ nguyên, hôm nay đã sắp vào quan tài. Nếu trong ba mươi năm không thể đột phá, nhất định là gặp kết quả vẫn lạc. Đạm Vân thành các ngươi có can đảm khiêu khích Nhạc gia như thế, không phải là vì nhìn trúng thời cơ này sao? Hồng gia các ngươi còn không sợ hãi, ta ở đâu lại sợ?
Khẽ lắc đầu, Tiên Vu Bình đưa mắt nhìn vị thanh niên tuấn mỹ bên cạnh:
- Vấn đề là từ khi Nhạc gia di chuyển đến Bắc Mã Nguyên, suốt mấy trăm năm qua đối với Thừa Vân Môn chúng ta chưa từng có chỗ nào vô lễ, hàng năm đều tặng lễ vật không bao giờ thiếu hụt. Nếu như ta ra tay giúp các ngươi, có phải phá hư danh tiếng của Thừa Vân Môn? Lại nói lịch đại Hồng gia các ngươi đều có đệ tử ở Thừa Vân Môn, phải hiểu được quy củ này mới đúng. Mặc dù ngươi là đồ đệ của ta, là người có tư cách thành tựu tiên thiên nhất trong ba đệ tử, cũng tuyệt không thể ngoại lệ! Hạo nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày khác dù ngươi có thể trở thành chưởng môn Thừa Vân Môn, nếu dám lấy chuyện công đi làm chuyện riêng, ta nhất định giết ngươi thanh lý môn hộ!
- Quy củ trong môn đồ nhi tự nhiên hiểu rõ! Cũng chắc chắn ghi nhớ trong tâm. Bất quá lần này thật ra cũng không cần sư phụ xuất thủ! Chỉ cần đồ nhi được việc, thêm chút che chở là đã đủ!
Hồng Hạo vẫn không chịu bỏ qua, đứng lên thi lễ thật sâu với Tiên Vu Bình:
- Phụ thân đồ nhi có nói, nếu lần này sư phụ có thể giúp Hồng gia một tay, ngày sau ngài có lệnh, Đạm Vân thành tuyệt không dám chậm trễ!
Tiên Vu Bình lại cau mày lần nữa, tuy nói trong lòng có chút xem thường một Đạm Vân thành nho nhỏ có thể cho hắn trợ giúp được bao nhiêu, nhưng một câu nói của Hồng Hạo lại làm cho thái độ của hắn có chút dao động. Nếu không cần xuất thủ, hắn cũng không ngại giúp đối phương một tay. Dù sao đây cũng là đồ đệ xuất chúng mà mình yêu thích nhất. Chẳng qua chuyện này cũng có chút khó lòng giúp đỡ.
- Như vậy phụ tử các ngươi có từng nghĩ tới Hi Hoàng Phù Sư hay không? Vị kia từng có quen biết với phù sư, nếu Nhạc gia có tật giật mình, tuyệt sẽ không thể không có đề phòng!
- Cho nên lần này phụ thân đồ nhi còn bỏ số tiền lớn ra mời một vị Ngự Thú sư đi theo!
Trên gương mặt Hồng Hạo lại hiện lên nụ cười:
- Nhà chúng ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà không có chuẩn bị!
- Ngự Thú sư?
Tiên Vu Bình nhướng mày, lại bật cười:
- Hai cha con các ngươi đúng là chịu xuất huyết! Rốt cục là dùng vật gì lại có thể làm cho hắn động tâm?
- Chỉ là một con Tam Vĩ ấu hồ mà thôi, vừa vặn mới ra đời, mắt còn chưa mở. Đáng tiếc thật vô dụng đối với sư phụ. Nếu không phụ thân đồ nhi nhất định sẽ hiếu kính cho ngài!
Trong lòng Tiên Vu Bình chợt hiểu. Bình thường yêu hồ chẳng qua chỉ là một dị thú cấp thấp mà thôi. Nhưng bên trong máu cũng có chút huyết mạch thần thú. Nếu gặp phải loài dị biến liền có thể tăng thêm cấp bậc. Mà Tam Vĩ Hồ mới ra đời đã là tiên thiên, xem như là hạ vị linh thú, đối với bản thân hắn mà nói quả thật chẳng có ích lợi gì. Nhưng đối với Ngự Thú sư mà nói, cũng thật dị thường trân quý.
Tuy đây cũng là một giá đắt, nhưng sợ rằng còn chưa đủ để thuyết phục một vị cường giả có yêu thú cấp năm.
- Thay vì nói vị Ngự Thú sư kia là do phụ thân ta mời tới, nhưng chuẩn xác là do chính hắn đưa tới cửa càng thỏa đáng!
Nói tới đây, trên mặt Hồng Hạo lại tràn đầy vẻ quái dị:
- Vị kia hình như là xem trúng Ngự Thú thuật của Nhạc gia, hi vọng mười mấy năm sau Hồng gia chúng ta có thể giúp hắn một tay!
- Ngự Thú thuật?
Tiên Vu Bình khẽ lắc đầu:
- Một con Tam Vĩ ấu hồ đã đủ trả giá! Bây giờ ta chỉ là kỳ quái, tiểu tử Nhạc gia theo lời ngươi nói kia, thật sự đáng giá cho cha con các ngươi mưu tính như thế? Nói là hắn giết chết thúc thúc cùng đệ đệ ngươi, nhưng có chứng cớ xác thực sao? Nghe lời của một tên tiểu nhân phản chủ, làm sao đáng tin?
Hồng Hạo nghe vậy ngẩn ra, trong đầu nhớ lại mấy tháng nay đủ loại tình báo gởi về từ bên Nhạc gia thành, suy nghĩ một lúc hắn lại mở miệng.
- Cần gì phải dùng chứng cớ? Người này có thiên phú thật sự hơn xa đồ nhi! Nếu tùy ý cho người này trưởng thành, tai họa cho Hồng gia thật không xa!
- Nga?
Lần này chính Tiên Vu Bình cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết tính tình của đồ đệ mình, nhìn qua như khiêm tốn, kỳ thật vô cùng tự ngạo, nếu đã nói như vậy, sợ rằng hài tử kia của Nhạc gia đúng là có chút bất phàm.
Trong lòng Tiên Vu Bình vô cùng tò mò, một anh tài như thế, lần này mình đến Nhạc gia cũng phải trông thấy mới được. Nếu Nhạc gia cố ý đưa hài tử kia bái nhập Thừa Vân Môn, vậy cũng chưa chắc cần đáp ứng ý tứ của vị đồ nhi này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Vu Bình lại uống cạn chén rượu, trong ánh mắt cũng từ từ lóe ra vẻ mong đợi.
Cùng một thời gian, bên ngoài mấy ngàn dặm, bên trong một sơn cốc yên tĩnh, trên thân một cơ quan khôi lỗi không ngừng lóe ra quang mang, một lần nữa cơ quan khôi lỗi lại được dựng đứng lên. Quanh thân nó tràn đầy những công trình thi công cùng giá gỗ nâng đỡ, mà giờ khắc này Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đều đang leo lên cầu thang chuẩn bị dùng mấy giáp tấm bao quanh trước ngực khôi lỗi.
Cách hơn mười ngày, cơ quan khôi lỗi trên căn bản đã được chữa trị toàn bộ. Chẳng qua hình dáng lại một trời một vực so với tổn hại lúc trước. Không chỉ biến hóa về màu sắc, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn bất đồng. Thoạt nhìn uy vũ thêm rất nhiều, cũng thuận mắt hơn không ít. Mặc dù trên người nhìn qua còn đầy chắp vá, song thoạt nhìn lại có cảm giác vô cùng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tài nghệ thiết kế cơ quan khôi lỗi của Tần Việt đúng là rất khá, ở việc thi công hợp lý, tài liệu sửa chữa, cùng với việc làm sao lợi dụng tài nguyên đạt được lợi ích lớn nhất so với Nhạc Vũ có được hệ thống trí năng phụ trợ đều chiếm được ưu thế tuyệt vời. Mà hôm nay nhìn khôi lỗi đã không còn hình dáng không thích hợp như trước kia.
- Hắc! Ta xem khôi lỗi này có thể đã đủ địch lại mấy linh thú cấp năm kia! Mặc dù là con Sư Ngạc thú ngày đó cũng đủ sức đánh một trận!
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên tay trái khôi lỗi đã được chữa trị hoàn toàn, thần sắc Tần Việt cực kỳ phức tạp.
Nếu như khôi lỗi này thuộc về mình, như vậy đương nhiên hắn sẽ vô cùng hưng phấn. Nhưng bây giờ nó đã được đổi chủ. Cho dù có mạnh mẽ bao nhiêu, càng thêm lợi hại bao nhiêu, cũng không còn liên quan gì đến hắn.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp khổ sở, bất quá chỉ thoáng qua Tần Việt lại mạnh mẽ lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, ít ra không hề biểu lộ trên mặt của mình.
- Nga? Tần đại thúc lại nắm chắc đến như vậy sao?
Đứng dưới chân cơ quan khôi lỗi, Nhạc Vũ đang khắc phù triện, giờ phút này cũng cười quay đầu lại:
- Thật ra nó có thể chống lại được nguyên thú cấp năm bình thường thì ta đã đủ hài lòng!
- Nguyên thú cấp năm? Hắc hắc!
Tần Việt cười lạnh một tiếng:
- Tài liệu cấu tạo của cỗ khôi lỗi này dù đi khắp Bắc Mã Nguyên cũng thật sự hiếm thấy. Nếu ngay cả nguyên thú cấp năm còn không thể địch nổi, Tần Việt này quả thật uổng phí đã học về Cơ Quan thuật nhiều năm như vậy! Những linh thú thì ta không dám nói, nhưng thượng vị dị thú cũng đã đủ áp chế!
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, với cái nhìn khách quan, Tần Việt thật có kiến thức rộng rãi. Phán đoán có thể địch nổi dị thú cấp năm đúng là không có sai lầm. Chẳng quả hôm nay điều hắn muốn biết nhất không phải là cân nhắc thực lực giữa khôi lỗi cùng yêu thú.
- Như vậy tiên thiên thì sao? Tần thúc cho rằng khôi lỗi này cùng đám tiên thiên cường giả ai ưu ai kém?
Phía tây Bắc Mã Nguyên, phía nam Vân Sóc Hà, mấy chục cự thú đang cúi đầu uống nước bên sông, đối diện với nhóm cự thú, trong mơ hồ phương xa có thể nhìn thấy một tòa đại thành đứng sững trong sương, phía trên con sông lớn.
Bên trong đám cự thú không thiếu những cự thú nanh vuốt bén nhọn, hình thái dữ tợn, nhưng phần lớn lại có vẻ ôn hòa thuần phục. Trong đó nhỏ nhất không quá ba trượng, lớn nhất còn hơn trăm trượng, trên lưng có trọng giáp như núi, khi di động giống như sấm sét. Bên trong bối giáp còn mở ra mấy chục căn phòng dùng để cung cấp cho người cư ngụ bên trong.
Mà giờ khắc này bên trong căn phòng lớn nhất, Tiên Vu Bình vừa đưa mắt nhìn vào tòa thành trì được bao phủ bên trong sương mù xa xa, vừa uống rượu ngon, trên mặt tràn đầy nụ cười thích thú.
- Tổ tiên của gia tộc ngươi đúng là có ánh mắt thật tốt, bên trong con sông này có tới hơn hai trăm vạn mẫu ruộng tốt, còn có lợi ích vận chuyển đường sông, thật sự là một địa phương tuyệt hảo! Nếu ngày sau có thể phát triển, chưa chắc sẽ bại bởi Lê thành!
- Sư phụ nói đùa! Lê thành vô luận địa thế địa lý cũng vượt xa Đạm Vân thành, hôm nay đại thế đã thành, tuyệt không phải bất cứ tòa thành nào tại Bắc Mã Nguyên có thể đuổi kịp.
Ở bên cạnh Tiên Vu Bình, Hồng Hạo cười khổ nói. Hắn khoảng chừng hai mươi hai mươi mốt tuổi, mặt như thoa phấn, đôi môi đỏ hồng như tô son, lúc này cười lên lại có vẻ xinh đẹp bức người, làm người bên trong phòng liền có cảm giác như hoa mắt thần mê.
Dù là Tiên Vu Bình cũng có cảm giác hơi giật mình.
- Nói đến Đạm Vân thành, nơi này quả thật có ích lợi vận tải đường sông, nhưng những loài cá ăn thịt người trong sông gia tộc nhà đệ tử giết mãi không hết. Hơn nữa trăm vạn mẫu ruộng tốt kia, lại bị Vân Vụ Cự Hà ngăn cách. Tuy không bị yêu thú yêu cầm quấy nhiễu, nhưng những loài cá sấu cua lớn ẩn hoạn cũng làm người thật phiền não. Muốn khai thác ra ngoài, lại càng thêm khó khăn vô cùng, con sông lớn này đã biến thành trở ngại lớn nhất của tòa thành. Lại nói cho dù giải quyết được những vấn đề này, khởi bước cũng đã quá muộn. Đời này của đồ nhi, chỉ có thể nhìn thấy được Đạm Vân thành đạt được phân nửa Lê thành đã thấy tròn tâm nguyện.
Tiên Vu Bình bĩu môi, biết đồ nhi mình nói chuyện khởi bước quá muộn là có ý gì. Đạm Vân thành vốn có lợi ích nông thương kết hợp, nguyên không chỉ có bước phát triển như hôm nay mà thôi. Nhưng tiếc là sáu mươi năm trước trước khi Hồng gia hoàn toàn chấp chưởng quyền to, mấy trăm năm liên tục trong Đạm Vân thành nội loạn không ngừng, căn bản không cách nào tạo thành thế hợp lực. Đây chính là bệnh chung của cả Đông Thắng đại lục. Khi gian khổ lập nghiệp có thể hợp tác lẫn nhau, nhưng khi tình cảnh tốt hơn một chút, lại nội đấu không ngừng nghỉ.
Bất quá chuyện của Đạm Vân thành không có quan hệ gì tới hắn. Cho dù đó là gia tộc nơi đệ tử xuất thân, Tiên Vu Bình cũng không muốn đến quan tâm. Hắn thuận miệng nói đùa vài câu với Hồng Hạo, lại đột nhiên thở dài một tiếng.
- Nói như vậy, lần này Hồng gia các ngươi là muốn mạo hiểm đánh cược một lần?
- Sư phụ, thù hận giết đệ giết thúc, Hồng Hạo há có thể không báo phục?
Hồng Hạo nghe vậy buông chén rượu xuống, vẻ mặt nghiêm nghị:
- Lại nói có mặt sư phụ ở đó, chuyến này đồ nhi sao bị nguy hiểm?
Tiên Vu Bình nghe vậy cười nhẹ một tiếng, hai mắt không có chút tiêu cự nhìn ra ngoài phòng:
- Nếu Hạo nhi đánh chủ ý này, tốt nhất là đừng đi mới tốt! Lần này sợ là phải xin lỗi với phụ thân ngươi. Thứ cho ta không thể ra tay!
- Vì sao sư phụ lại nói lời ấy?
Hồng Hạo khẽ cau mày, trên mặt cũng không hề có vẻ bất mãn:
- Không biết có phải ngài đang lo lắng bị vị đứng sau lưng Nhạc gia trả thù? Nếu là vì như vậy thì cũng thật không cần…
- Lo lắng? Ta lo lắng cái gì? Lão gia hỏa kia sắp hết thọ nguyên, hôm nay đã sắp vào quan tài. Nếu trong ba mươi năm không thể đột phá, nhất định là gặp kết quả vẫn lạc. Đạm Vân thành các ngươi có can đảm khiêu khích Nhạc gia như thế, không phải là vì nhìn trúng thời cơ này sao? Hồng gia các ngươi còn không sợ hãi, ta ở đâu lại sợ?
Khẽ lắc đầu, Tiên Vu Bình đưa mắt nhìn vị thanh niên tuấn mỹ bên cạnh:
- Vấn đề là từ khi Nhạc gia di chuyển đến Bắc Mã Nguyên, suốt mấy trăm năm qua đối với Thừa Vân Môn chúng ta chưa từng có chỗ nào vô lễ, hàng năm đều tặng lễ vật không bao giờ thiếu hụt. Nếu như ta ra tay giúp các ngươi, có phải phá hư danh tiếng của Thừa Vân Môn? Lại nói lịch đại Hồng gia các ngươi đều có đệ tử ở Thừa Vân Môn, phải hiểu được quy củ này mới đúng. Mặc dù ngươi là đồ đệ của ta, là người có tư cách thành tựu tiên thiên nhất trong ba đệ tử, cũng tuyệt không thể ngoại lệ! Hạo nhi, ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày khác dù ngươi có thể trở thành chưởng môn Thừa Vân Môn, nếu dám lấy chuyện công đi làm chuyện riêng, ta nhất định giết ngươi thanh lý môn hộ!
- Quy củ trong môn đồ nhi tự nhiên hiểu rõ! Cũng chắc chắn ghi nhớ trong tâm. Bất quá lần này thật ra cũng không cần sư phụ xuất thủ! Chỉ cần đồ nhi được việc, thêm chút che chở là đã đủ!
Hồng Hạo vẫn không chịu bỏ qua, đứng lên thi lễ thật sâu với Tiên Vu Bình:
- Phụ thân đồ nhi có nói, nếu lần này sư phụ có thể giúp Hồng gia một tay, ngày sau ngài có lệnh, Đạm Vân thành tuyệt không dám chậm trễ!
Tiên Vu Bình lại cau mày lần nữa, tuy nói trong lòng có chút xem thường một Đạm Vân thành nho nhỏ có thể cho hắn trợ giúp được bao nhiêu, nhưng một câu nói của Hồng Hạo lại làm cho thái độ của hắn có chút dao động. Nếu không cần xuất thủ, hắn cũng không ngại giúp đối phương một tay. Dù sao đây cũng là đồ đệ xuất chúng mà mình yêu thích nhất. Chẳng qua chuyện này cũng có chút khó lòng giúp đỡ.
- Như vậy phụ tử các ngươi có từng nghĩ tới Hi Hoàng Phù Sư hay không? Vị kia từng có quen biết với phù sư, nếu Nhạc gia có tật giật mình, tuyệt sẽ không thể không có đề phòng!
- Cho nên lần này phụ thân đồ nhi còn bỏ số tiền lớn ra mời một vị Ngự Thú sư đi theo!
Trên gương mặt Hồng Hạo lại hiện lên nụ cười:
- Nhà chúng ta sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà không có chuẩn bị!
- Ngự Thú sư?
Tiên Vu Bình nhướng mày, lại bật cười:
- Hai cha con các ngươi đúng là chịu xuất huyết! Rốt cục là dùng vật gì lại có thể làm cho hắn động tâm?
- Chỉ là một con Tam Vĩ ấu hồ mà thôi, vừa vặn mới ra đời, mắt còn chưa mở. Đáng tiếc thật vô dụng đối với sư phụ. Nếu không phụ thân đồ nhi nhất định sẽ hiếu kính cho ngài!
Trong lòng Tiên Vu Bình chợt hiểu. Bình thường yêu hồ chẳng qua chỉ là một dị thú cấp thấp mà thôi. Nhưng bên trong máu cũng có chút huyết mạch thần thú. Nếu gặp phải loài dị biến liền có thể tăng thêm cấp bậc. Mà Tam Vĩ Hồ mới ra đời đã là tiên thiên, xem như là hạ vị linh thú, đối với bản thân hắn mà nói quả thật chẳng có ích lợi gì. Nhưng đối với Ngự Thú sư mà nói, cũng thật dị thường trân quý.
Tuy đây cũng là một giá đắt, nhưng sợ rằng còn chưa đủ để thuyết phục một vị cường giả có yêu thú cấp năm.
- Thay vì nói vị Ngự Thú sư kia là do phụ thân ta mời tới, nhưng chuẩn xác là do chính hắn đưa tới cửa càng thỏa đáng!
Nói tới đây, trên mặt Hồng Hạo lại tràn đầy vẻ quái dị:
- Vị kia hình như là xem trúng Ngự Thú thuật của Nhạc gia, hi vọng mười mấy năm sau Hồng gia chúng ta có thể giúp hắn một tay!
- Ngự Thú thuật?
Tiên Vu Bình khẽ lắc đầu:
- Một con Tam Vĩ ấu hồ đã đủ trả giá! Bây giờ ta chỉ là kỳ quái, tiểu tử Nhạc gia theo lời ngươi nói kia, thật sự đáng giá cho cha con các ngươi mưu tính như thế? Nói là hắn giết chết thúc thúc cùng đệ đệ ngươi, nhưng có chứng cớ xác thực sao? Nghe lời của một tên tiểu nhân phản chủ, làm sao đáng tin?
Hồng Hạo nghe vậy ngẩn ra, trong đầu nhớ lại mấy tháng nay đủ loại tình báo gởi về từ bên Nhạc gia thành, suy nghĩ một lúc hắn lại mở miệng.
- Cần gì phải dùng chứng cớ? Người này có thiên phú thật sự hơn xa đồ nhi! Nếu tùy ý cho người này trưởng thành, tai họa cho Hồng gia thật không xa!
- Nga?
Lần này chính Tiên Vu Bình cũng cảm thấy kinh ngạc. Hắn biết tính tình của đồ đệ mình, nhìn qua như khiêm tốn, kỳ thật vô cùng tự ngạo, nếu đã nói như vậy, sợ rằng hài tử kia của Nhạc gia đúng là có chút bất phàm.
Trong lòng Tiên Vu Bình vô cùng tò mò, một anh tài như thế, lần này mình đến Nhạc gia cũng phải trông thấy mới được. Nếu Nhạc gia cố ý đưa hài tử kia bái nhập Thừa Vân Môn, vậy cũng chưa chắc cần đáp ứng ý tứ của vị đồ nhi này.
Nghĩ tới đây, Tiêu Vu Bình lại uống cạn chén rượu, trong ánh mắt cũng từ từ lóe ra vẻ mong đợi.
Cùng một thời gian, bên ngoài mấy ngàn dặm, bên trong một sơn cốc yên tĩnh, trên thân một cơ quan khôi lỗi không ngừng lóe ra quang mang, một lần nữa cơ quan khôi lỗi lại được dựng đứng lên. Quanh thân nó tràn đầy những công trình thi công cùng giá gỗ nâng đỡ, mà giờ khắc này Nhiễm Lực cùng Lâm Trác đều đang leo lên cầu thang chuẩn bị dùng mấy giáp tấm bao quanh trước ngực khôi lỗi.
Cách hơn mười ngày, cơ quan khôi lỗi trên căn bản đã được chữa trị toàn bộ. Chẳng qua hình dáng lại một trời một vực so với tổn hại lúc trước. Không chỉ biến hóa về màu sắc, ngay cả thân hình cũng hoàn toàn bất đồng. Thoạt nhìn uy vũ thêm rất nhiều, cũng thuận mắt hơn không ít. Mặc dù trên người nhìn qua còn đầy chắp vá, song thoạt nhìn lại có cảm giác vô cùng chói mắt.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Tài nghệ thiết kế cơ quan khôi lỗi của Tần Việt đúng là rất khá, ở việc thi công hợp lý, tài liệu sửa chữa, cùng với việc làm sao lợi dụng tài nguyên đạt được lợi ích lớn nhất so với Nhạc Vũ có được hệ thống trí năng phụ trợ đều chiếm được ưu thế tuyệt vời. Mà hôm nay nhìn khôi lỗi đã không còn hình dáng không thích hợp như trước kia.
- Hắc! Ta xem khôi lỗi này có thể đã đủ địch lại mấy linh thú cấp năm kia! Mặc dù là con Sư Ngạc thú ngày đó cũng đủ sức đánh một trận!
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên tay trái khôi lỗi đã được chữa trị hoàn toàn, thần sắc Tần Việt cực kỳ phức tạp.
Nếu như khôi lỗi này thuộc về mình, như vậy đương nhiên hắn sẽ vô cùng hưng phấn. Nhưng bây giờ nó đã được đổi chủ. Cho dù có mạnh mẽ bao nhiêu, càng thêm lợi hại bao nhiêu, cũng không còn liên quan gì đến hắn.
Trong lòng hắn dâng lên cảm giác phức tạp khổ sở, bất quá chỉ thoáng qua Tần Việt lại mạnh mẽ lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, ít ra không hề biểu lộ trên mặt của mình.
- Nga? Tần đại thúc lại nắm chắc đến như vậy sao?
Đứng dưới chân cơ quan khôi lỗi, Nhạc Vũ đang khắc phù triện, giờ phút này cũng cười quay đầu lại:
- Thật ra nó có thể chống lại được nguyên thú cấp năm bình thường thì ta đã đủ hài lòng!
- Nguyên thú cấp năm? Hắc hắc!
Tần Việt cười lạnh một tiếng:
- Tài liệu cấu tạo của cỗ khôi lỗi này dù đi khắp Bắc Mã Nguyên cũng thật sự hiếm thấy. Nếu ngay cả nguyên thú cấp năm còn không thể địch nổi, Tần Việt này quả thật uổng phí đã học về Cơ Quan thuật nhiều năm như vậy! Những linh thú thì ta không dám nói, nhưng thượng vị dị thú cũng đã đủ áp chế!
Nhạc Vũ khẽ mỉm cười, với cái nhìn khách quan, Tần Việt thật có kiến thức rộng rãi. Phán đoán có thể địch nổi dị thú cấp năm đúng là không có sai lầm. Chẳng quả hôm nay điều hắn muốn biết nhất không phải là cân nhắc thực lực giữa khôi lỗi cùng yêu thú.
- Như vậy tiên thiên thì sao? Tần thúc cho rằng khôi lỗi này cùng đám tiên thiên cường giả ai ưu ai kém?
Bình luận facebook