Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1230
Chương 1230: Bố cục cuối cùng
Từ bên trong Thiên Ý Phủ bước vào thế giới hồng hoang, ngay lập tức một cỗ khí tức thâm sâu như uyên bao trùm cả đế cung thiên thành.
Bất thình lình gặp phải uy áp khôn cùng vô ngần, bên trong đế đình hành cung, vô số cung nữ tiên cung đều bị mạnh mẽ áp bách phủ phục xuống mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, thân hình run rẩy, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc khó hiểu.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, hắn đối với việc khống chế pháp lực của chính thân thể mình còn xa chưa được tùy ý.
Giờ phút này hắn chỉ có thể toàn lực thu liễm khí tức quanh thân, tận lực khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn không muốn ở lâu trong đế cung, Nhạc Vũ liền cất bước ra ngoài trăm vạn dặm cách xa thiên thành.
Nhẹ nhàng đứng trên hư không, gần nửa hơi thở hắn liền nhìn thấy Ô Sào từ xa xa phá không bay đến.
Khi nhìn về phía Nhạc Vũ ánh mắt hắn chợt sáng lên:
- Chúc mừng bệ hạ, quả nhiên đã chứng được bảy tầng hồn ấn! Đăng nhập vào cảnh giới Chuẩn Thánh Kim Tiên! Lần này xuất quan chính là chuẩn bị đến Đào sơn?
- Đang có ý đó!
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, xoay người tiện tay đánh ra một đoàn tử kim linh quang về hướng Ô Sào nói:
- Sau khi trẫm đi Đào sơn, xin đạo huynh thay mặt trẫm chủ trì đại cục phương bắc này chờ trẫm trở về!
Linh quang vừa hiện ra, trong lòng Ô Sào cảm giác chấn kinh. Mơ hồ có một tia khí tức quen thuộc, linh lực ba triều tuy đã cực lực thu liễm, nhưng vẫn làm lòng người kinh động, phảng phất như linh bảo tiên thiên chí thánh, vô cùng bàng bạc!
Hắn tiện tay tiếp nhận, chính là một ấn tỳ, mà sắc mặt Ô Sào cũng thoáng biến đổi:
- Đây là Trấn Thiên Tỳ của phụ thân ta! Vật này quả nhiên nằm trong tay ngươi!
Nhạc Vũ chỉ cười không đáp.
Ô Sào lại thầm thở nhẹ một hơi, dần dần bình tĩnh lại, nhìn ấn tỳ trong tay nói:
- Đế khí của bệ hạ sâu dày, cửu long thập bát trảo đã cơ hồ so sánh được với phụ thân ta năm xưa, vượt qua Hạo Thiên không biết bao nhiêu. Nhưng bệ hạ thật không lo lắng Ô Sào ta chiếm đoạt không trả hay sao?
Chín đầu kim long mười tám trảo ở bên trong ấn tỳ xoay lượn uốn quanh, trong mắt Ô Sào cũng dần dần lộ ra vẻ tham lam.
Nhạc Vũ nghe vậy thoáng khựng lại cười:
- Cần gì phải lo lắng? Dù cho đạo huynh có muốn lấy cũng không được!
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn, Ô Sào ngươi không phải không có tham niệm với Trấn Thiên Tỳ, nhưng đơn giản là ngươi không có khả năng nắm giữ được nó!
Ô Sào nghe vậy sắc mặt lập tức biến ảo không chừng, cuối cùng thở dài một tiếng.
Năm xưa Đế Tuấn Thái Nhất xưng hùng thiên hạ, khi Yêu tộc thịnh khí lăng nhân hoành hành bá đạo, đã gây ra ấn tượng quá sâu với tu sĩ Nhân tộc.
Lúc vẫn lạc đã tạo ra cừu địch dẫy đầy thế giới hồng hoang.
Có câu gọi là bỏ đá xuống giếng, khi đó mặc dù ngay cả trong Yêu tộc cũng có vô số đại năng ra tay bức bách để lấy được lợi ích cho mình.
Vì vậy hiện giờ có thể ngồi lên địa vị Thiên Đế chỉ có thể là bất cứ người nào, nhưng tuyệt nhiên không thể là hắn.
Cho dù hắn đoạt được Trấn Thiên Tỳ thì như thế nào? Khí vận của Tam Túc Kim Ô nhất mạch từ mười vạn năm nay đã tiêu hao không còn bao nhiêu, tồn tại còn gian nan, làm gì còn khả năng nghĩ tới chức vị Thiên Đế?
Vật này rơi vào trong tay hắn, tối đa cũng giống như tiên thiên nhị phẩm linh vật mà thôi.
Thu hồi ấn tỳ trong tay, trên mặt Ô Sào đã khôi phục lại bình thường:
- Lời nói của bệ hạ đúng thật là không chút nào lưu tình, làm hiện tại Ô Sào cảm thấy lòng đau như cắt a! Nhưng lần này bệ hạ cứ yên tâm, có vật này trong tay, mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu ta sẽ thay ngươi giữ vững. Nhưng ta còn có một nghi hoặc khó hiểu, bố cục lần này của bệ hạ có phải là vì người kia không?
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, tiếp theo nhẹ giọng cười nói:
- Tự nhiên là vì người kia! Nếu không trẫm cần gì nhọc lòng đến như thế?
Lời nói của hai người chỉ dùng từ "người kia" thay thế, không gọi thẳng tên họ, cũng không phải cố ý làm ra vẻ huyền bí, cũng không phải có bao nhiêu kiêng kỵ, chỉ là vì cảm ứng của những nhân vật Hỗn Độn Đại La Thái Thượng Kim Tiên thật linh mẫn, linh giác cơ hồ bao trùm khắp tam giới, nếu gọi thẳng tên rất dễ dàng bị người phát hiện.
Kỳ thật hiện tại bên trong thế giới hồng hoang, toàn bộ tu sĩ dưới Chuẩn Thánh Kim Tiên khi nghị luận tới tên của Nhạc Vũ hơn phân nửa cũng không dám gọi thẳng tên Uyên Minh hoặc tên Nhạc Vũ của hắn.
Một người là đại đế, một người là thiên quân, là phương bắc đại đế, Kiếm Tiên tổ sư, vì vậy khi nói chuyện cũng phải nói mờ mịt, đề phòng bị hắn cảm ứng tới.
- Quả nhiên là hắn!
Ô Sào chợt thở dốc, trong mắt hiện lên sát khí, cuối cùng ngược lại cười nói:
- Nếu thật sự là như thế, Phương Trượng sơn Long Thai động thiên thật sự không đáng vào đâu. Bản tôn của ta ít ngày nữa sẽ bắc thượng, nhưng tới khi đó hi vọng bệ hạ đừng nên làm Ô Sào thất vọng!
Vừa nói xong, Ô Sào cười lớn phá không rời đi, quay trở về bên trong thiên thành.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ lắc đầu, người này mang theo thù hận về chuyện Đế Tuấn vẫn lạc thật sự vô cùng cố chấp. Chỉ nghe tiếng cười vừa rồi, là có thể hiểu được trong lòng Ô Sào tràn đầy sát ý, đối với cuộc chiến tại Đào sơn lại vô cùng chờ mong!
Nhưng nếu như không phải như thế, Nhạc Vũ cũng không có cách nói động hắn giúp đỡ cho mình.
Thu hồi ánh mắt, Nhạc Vũ tiếp tục hướng phương nam đi tới. Phi độn ước chừng ba mươi ba ức dặm, từ xa xa nhìn thấy một ngọn núi không kém Các Linh sơn, vô cùng hùng vĩ.
Nhưng làm cho người ta chú ý không phải vì sự hùng vĩ, mà là khí tức sát phạt dâng trào bàng bạc, ẩn chứa huyết sắc, thanh thế cơ hồ ngang hàng cùng tử kim khí trụ của hắn.
Trong ngọn núi có đường kính ước chừng sáu mươi vạn trượng dựng đầy quân trướng, vô số binh xa giáp sĩ của đế đình đang xuyên toa bên trong không ngừng.
Nhạc Vũ cẩn thận quan sát chốc lát, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng, Quý Nguyên quả nhiên không hổ danh từng đảm nhiệm chức quốc sư mấy vạn năm tại Bắc Địch quốc, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Dù chưa từng thống lĩnh đại cục nhưng cách bày binh bố trận đều rất có kết cấu. Trận hình nghiêm chỉnh, đại quân nghiêm túc khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhìn qua ngàn vạn binh tướng không ai xem rõ đây chỉ là một đội quân mới thành lập.
Chỉ nhờ vào bổn sự này, Cực Lan thật không thể so sánh, làm Nhạc Vũ cảm thấy tuyệt không có gì hối hận vì đã đem chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân giao cho người này.
Ngọn núi này có tên là Ly Chu sơn, vốn là nơi đóng quân được tuyển chọn tạm thời của Thủy Đức tinh quân Quân Minh trước kia.
Thế nhưng hiện tại đã biến thành một quân doanh thật lớn, bốn thành thực lực của đế đình đều được tụ tập lại nơi này.
Nhạc Vũ đứng bên ngoài nhìn xem chốc lát, thân hình lóe lên xuất hiện trong một tòa điện phủ trên đỉnh núi.
Quý Nguyên đang ngồi bên trong điện phủ, trong tay cầm một trương Bát Quái Vấn Linh Bàn, tựa hồ đang suy diễn gì đó, cảm giác được Nhạc Vũ đi vào, trong lòng thoáng kinh hãi, lập tức đứng lên khom mình hành lễ nói:
- Quý Nguyên gặp qua bệ hạ!
Nhạc Vũ mỉm cười, phát ra một đạo pháp lực nâng Quý Nguyên thẳng lên, cũng không dây dưa đi thẳng vào chính đề:
- Hai mươi năm trước trẫm dặn ngươi bố trí linh trận, có hoàn thành xong chưa?
Trong lòng Quý Nguyên kinh nghi bất định, vừa rồi khi Nhạc Vũ dùng pháp lực nâng người hắn thẳng lên phảng phất như uy danh không hiện, nhưng lại làm cho hắn hoàn toàn không thể kháng cự, nếu đặt ở năm năm trước vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này mặc dù thực lực cũng mạnh mẽ, thậm chí có thể tiếp cận Chuẩn Thánh, thanh thế ngập trời, nhưng tuyệt không thể dễ dàng khống chế thiên địa linh lực như vậy, thật không biết vì sao vị đại đế trước mặt đã không còn giống như lúc trước.
Giờ phút này nghe hỏi, Quý Nguyên mới chợt bừng tỉnh mở miệng đáp:
- Bệ hạ yên tâm! Năm tòa đại trận Quý Nguyên đã hoàn thành, ngoại trừ thần cùng vài vị thần tướng tham dự trong việc này, không còn người nào biết được! Nhưng những đại trận kia thần vẫn có cảm giác còn có điều gì đó không được trọn vẹn…
Nói tới đây hắn không khỏi tò mò nhìn Nhạc Vũ. Hai mươi năm trước Nhạc Vũ đột nhiên đưa tới trận đồ, còn có hai trăm viên đặc dị linh thạch ẩn chứa Hồng Mông Khí, dặn hắn âm thầm bố trí, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nhìn ra được huyền bí bên trong đại trận, hắn chỉ biết có liên quan tới thời không.
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, biết được sự nghi hoặc của Quý Nguyên nhưng cũng không giải thích, chỉ đưa tay lấy ra một viên huyết tinh, nhìn vào tình hình bên trong, sau đó hắn chợt thở dài.
Hắn ở bên trong Thiên Ý Phủ, là nơi linh lực tràn trề, bỏ ra một ngàn tám trăm năm nhưng vẫn không thể đem hai mươi đạo huyết phù cực hạn toàn bộ rót vào, chỉ có được mười ba đạo huyết phù tồn tại bên trong huyết tinh.
Mặc dù còn chỉ có được mười ba đạo huyết phù nhưng vừa lúc đủ cho hắn sử dụng.
Tiện tay lấy ra năm đạo đánh về hướng Quý Nguyên, Quý Nguyên đón vào trong tay, dần dần cũng lộ ra vẻ chợt hiểu:
- Thì ra là thế! Chẳng thể trách bệ hạ không lưu lại một binh một tốt tại bắc cảnh, nguyên lai là có bố trí như vậy. Nhưng việc ở phía nam Đào sơn lại nên làm thế nào cho phải?
Nhạc Vũ cũng không lưu ý tới, gật nhẹ đầu nói:
- Việc này trẫm đều có xử trí, tinh quân cứ làm tốt chuyện kia là được, không cần lo lắng!
Dặn dò thêm vài câu, Nhạc Vũ liền rời đi, thật nhanh đi về hướng nam.
Giờ khắc này trên Ly Chu sơn, Quý Nguyên cũng bay lên không bình tĩnh nhìn theo phương hướng Nhạc Vũ đi xa.
- Vị đại đế này tâm cơ thật sâu đậm! Chẳng thể trách hai mươi mấy năm bố trí lại kỳ quái đến như thế. Ta cho rằng hắn bị thiên đạo mông muội, vì vậy cũng thấy lo lắng, thật không ngờ hắn lại có mưu tính bực này! Ta chỉ mới nhìn thấy được một góc băng sơn đã cảm thấy kinh ngạc đáng sợ!
- Còn có khí tức vừa rồi, lại cho ta cảm giác thần phục không dám kháng cự. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ bệ hạ đã đăng lên cảnh giới Chuẩn Thánh Kim Tiên?
Toàn thân hắn chợt dâng lên cảm giác kinh sợ, trong mắt Quý Nguyên cũng dần dần tràn ngập vẻ kinh hãi.
Từ Các Linh sơn đến Trung Nguyên tổng cộng tới mấy trăm ức dặm, trước kia khi Nhạc Vũ mới đạt tới Đại La Kim Tiên chỉ cần ba bốn ngày thời gian là có thể tới nơi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giờ phút này đã chứng được Hỗn Độn Kim Tiên, chỉ cần dùng hai ngày đã đến, nếu như không ngại tiêu hao, không lo lắng bị thiên địa cắn trả vặn vẹo không gian, chỉ cần dùng vài canh giờ là có thể đi tới Triều Ca Trung Nguyên.
Cự ly còn cách tây vực Đào sơn còn khoảng một trăm hai mươi ức dặm.
Nhạc Vũ trầm tĩnh nhìn xuống bên dưới, trong mắt lộ ra vẻ tán thán.
Đi tới thế giới hồng hoang đã khoảng hai trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến Trung Nguyên.
Quả nhiên là nhân khẩu đông đúc, Nhân đạo hưng thịnh.
Xa xa có thể thấy được một đạo thanh sắc quang hoa bao phủ ở trong thiên địa, rậm rạp phân bố khắp các nơi.
Phương hướng Triều Ca lại có một đạo tử kim đế khí chỉ kém hơn hắn một bậc thẳng xuyên cửu tiêu.
Cũng là cửu long, có mười sáu trảo, hiện thật rõ ràng.
Chỉ khi Nhạc Vũ đi tới gần mới thoáng thu liễm, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt vũ động trong mây, đôi kim đồng giận trừng Nhạc Vũ.
Long trảo rõ ràng chỉ có bảy đôi là thật, một đôi là hư ảo!
Từ bên trong Thiên Ý Phủ bước vào thế giới hồng hoang, ngay lập tức một cỗ khí tức thâm sâu như uyên bao trùm cả đế cung thiên thành.
Bất thình lình gặp phải uy áp khôn cùng vô ngần, bên trong đế đình hành cung, vô số cung nữ tiên cung đều bị mạnh mẽ áp bách phủ phục xuống mặt đất, vẻ mặt hoảng sợ, thân hình run rẩy, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc khó hiểu.
Nhạc Vũ thoáng cau mày, hắn đối với việc khống chế pháp lực của chính thân thể mình còn xa chưa được tùy ý.
Giờ phút này hắn chỉ có thể toàn lực thu liễm khí tức quanh thân, tận lực khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hắn không muốn ở lâu trong đế cung, Nhạc Vũ liền cất bước ra ngoài trăm vạn dặm cách xa thiên thành.
Nhẹ nhàng đứng trên hư không, gần nửa hơi thở hắn liền nhìn thấy Ô Sào từ xa xa phá không bay đến.
Khi nhìn về phía Nhạc Vũ ánh mắt hắn chợt sáng lên:
- Chúc mừng bệ hạ, quả nhiên đã chứng được bảy tầng hồn ấn! Đăng nhập vào cảnh giới Chuẩn Thánh Kim Tiên! Lần này xuất quan chính là chuẩn bị đến Đào sơn?
- Đang có ý đó!
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, xoay người tiện tay đánh ra một đoàn tử kim linh quang về hướng Ô Sào nói:
- Sau khi trẫm đi Đào sơn, xin đạo huynh thay mặt trẫm chủ trì đại cục phương bắc này chờ trẫm trở về!
Linh quang vừa hiện ra, trong lòng Ô Sào cảm giác chấn kinh. Mơ hồ có một tia khí tức quen thuộc, linh lực ba triều tuy đã cực lực thu liễm, nhưng vẫn làm lòng người kinh động, phảng phất như linh bảo tiên thiên chí thánh, vô cùng bàng bạc!
Hắn tiện tay tiếp nhận, chính là một ấn tỳ, mà sắc mặt Ô Sào cũng thoáng biến đổi:
- Đây là Trấn Thiên Tỳ của phụ thân ta! Vật này quả nhiên nằm trong tay ngươi!
Nhạc Vũ chỉ cười không đáp.
Ô Sào lại thầm thở nhẹ một hơi, dần dần bình tĩnh lại, nhìn ấn tỳ trong tay nói:
- Đế khí của bệ hạ sâu dày, cửu long thập bát trảo đã cơ hồ so sánh được với phụ thân ta năm xưa, vượt qua Hạo Thiên không biết bao nhiêu. Nhưng bệ hạ thật không lo lắng Ô Sào ta chiếm đoạt không trả hay sao?
Chín đầu kim long mười tám trảo ở bên trong ấn tỳ xoay lượn uốn quanh, trong mắt Ô Sào cũng dần dần lộ ra vẻ tham lam.
Nhạc Vũ nghe vậy thoáng khựng lại cười:
- Cần gì phải lo lắng? Dù cho đạo huynh có muốn lấy cũng không được!
Hắn nói chuyện rất thẳng thắn, Ô Sào ngươi không phải không có tham niệm với Trấn Thiên Tỳ, nhưng đơn giản là ngươi không có khả năng nắm giữ được nó!
Ô Sào nghe vậy sắc mặt lập tức biến ảo không chừng, cuối cùng thở dài một tiếng.
Năm xưa Đế Tuấn Thái Nhất xưng hùng thiên hạ, khi Yêu tộc thịnh khí lăng nhân hoành hành bá đạo, đã gây ra ấn tượng quá sâu với tu sĩ Nhân tộc.
Lúc vẫn lạc đã tạo ra cừu địch dẫy đầy thế giới hồng hoang.
Có câu gọi là bỏ đá xuống giếng, khi đó mặc dù ngay cả trong Yêu tộc cũng có vô số đại năng ra tay bức bách để lấy được lợi ích cho mình.
Vì vậy hiện giờ có thể ngồi lên địa vị Thiên Đế chỉ có thể là bất cứ người nào, nhưng tuyệt nhiên không thể là hắn.
Cho dù hắn đoạt được Trấn Thiên Tỳ thì như thế nào? Khí vận của Tam Túc Kim Ô nhất mạch từ mười vạn năm nay đã tiêu hao không còn bao nhiêu, tồn tại còn gian nan, làm gì còn khả năng nghĩ tới chức vị Thiên Đế?
Vật này rơi vào trong tay hắn, tối đa cũng giống như tiên thiên nhị phẩm linh vật mà thôi.
Thu hồi ấn tỳ trong tay, trên mặt Ô Sào đã khôi phục lại bình thường:
- Lời nói của bệ hạ đúng thật là không chút nào lưu tình, làm hiện tại Ô Sào cảm thấy lòng đau như cắt a! Nhưng lần này bệ hạ cứ yên tâm, có vật này trong tay, mặt bắc Nam Chiêm Bộ Châu ta sẽ thay ngươi giữ vững. Nhưng ta còn có một nghi hoặc khó hiểu, bố cục lần này của bệ hạ có phải là vì người kia không?
Ánh mắt Nhạc Vũ chớp động, tiếp theo nhẹ giọng cười nói:
- Tự nhiên là vì người kia! Nếu không trẫm cần gì nhọc lòng đến như thế?
Lời nói của hai người chỉ dùng từ "người kia" thay thế, không gọi thẳng tên họ, cũng không phải cố ý làm ra vẻ huyền bí, cũng không phải có bao nhiêu kiêng kỵ, chỉ là vì cảm ứng của những nhân vật Hỗn Độn Đại La Thái Thượng Kim Tiên thật linh mẫn, linh giác cơ hồ bao trùm khắp tam giới, nếu gọi thẳng tên rất dễ dàng bị người phát hiện.
Kỳ thật hiện tại bên trong thế giới hồng hoang, toàn bộ tu sĩ dưới Chuẩn Thánh Kim Tiên khi nghị luận tới tên của Nhạc Vũ hơn phân nửa cũng không dám gọi thẳng tên Uyên Minh hoặc tên Nhạc Vũ của hắn.
Một người là đại đế, một người là thiên quân, là phương bắc đại đế, Kiếm Tiên tổ sư, vì vậy khi nói chuyện cũng phải nói mờ mịt, đề phòng bị hắn cảm ứng tới.
- Quả nhiên là hắn!
Ô Sào chợt thở dốc, trong mắt hiện lên sát khí, cuối cùng ngược lại cười nói:
- Nếu thật sự là như thế, Phương Trượng sơn Long Thai động thiên thật sự không đáng vào đâu. Bản tôn của ta ít ngày nữa sẽ bắc thượng, nhưng tới khi đó hi vọng bệ hạ đừng nên làm Ô Sào thất vọng!
Vừa nói xong, Ô Sào cười lớn phá không rời đi, quay trở về bên trong thiên thành.
Nhạc Vũ thấy thế khẽ lắc đầu, người này mang theo thù hận về chuyện Đế Tuấn vẫn lạc thật sự vô cùng cố chấp. Chỉ nghe tiếng cười vừa rồi, là có thể hiểu được trong lòng Ô Sào tràn đầy sát ý, đối với cuộc chiến tại Đào sơn lại vô cùng chờ mong!
Nhưng nếu như không phải như thế, Nhạc Vũ cũng không có cách nói động hắn giúp đỡ cho mình.
Thu hồi ánh mắt, Nhạc Vũ tiếp tục hướng phương nam đi tới. Phi độn ước chừng ba mươi ba ức dặm, từ xa xa nhìn thấy một ngọn núi không kém Các Linh sơn, vô cùng hùng vĩ.
Nhưng làm cho người ta chú ý không phải vì sự hùng vĩ, mà là khí tức sát phạt dâng trào bàng bạc, ẩn chứa huyết sắc, thanh thế cơ hồ ngang hàng cùng tử kim khí trụ của hắn.
Trong ngọn núi có đường kính ước chừng sáu mươi vạn trượng dựng đầy quân trướng, vô số binh xa giáp sĩ của đế đình đang xuyên toa bên trong không ngừng.
Nhạc Vũ cẩn thận quan sát chốc lát, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tán thưởng, Quý Nguyên quả nhiên không hổ danh từng đảm nhiệm chức quốc sư mấy vạn năm tại Bắc Địch quốc, kinh nghiệm vô cùng phong phú.
Dù chưa từng thống lĩnh đại cục nhưng cách bày binh bố trận đều rất có kết cấu. Trận hình nghiêm chỉnh, đại quân nghiêm túc khiến người khác không dám nhìn thẳng, nhìn qua ngàn vạn binh tướng không ai xem rõ đây chỉ là một đội quân mới thành lập.
Chỉ nhờ vào bổn sự này, Cực Lan thật không thể so sánh, làm Nhạc Vũ cảm thấy tuyệt không có gì hối hận vì đã đem chức vị Bắc Đẩu Ngũ Khí Thủy Đức tinh quân giao cho người này.
Ngọn núi này có tên là Ly Chu sơn, vốn là nơi đóng quân được tuyển chọn tạm thời của Thủy Đức tinh quân Quân Minh trước kia.
Thế nhưng hiện tại đã biến thành một quân doanh thật lớn, bốn thành thực lực của đế đình đều được tụ tập lại nơi này.
Nhạc Vũ đứng bên ngoài nhìn xem chốc lát, thân hình lóe lên xuất hiện trong một tòa điện phủ trên đỉnh núi.
Quý Nguyên đang ngồi bên trong điện phủ, trong tay cầm một trương Bát Quái Vấn Linh Bàn, tựa hồ đang suy diễn gì đó, cảm giác được Nhạc Vũ đi vào, trong lòng thoáng kinh hãi, lập tức đứng lên khom mình hành lễ nói:
- Quý Nguyên gặp qua bệ hạ!
Nhạc Vũ mỉm cười, phát ra một đạo pháp lực nâng Quý Nguyên thẳng lên, cũng không dây dưa đi thẳng vào chính đề:
- Hai mươi năm trước trẫm dặn ngươi bố trí linh trận, có hoàn thành xong chưa?
Trong lòng Quý Nguyên kinh nghi bất định, vừa rồi khi Nhạc Vũ dùng pháp lực nâng người hắn thẳng lên phảng phất như uy danh không hiện, nhưng lại làm cho hắn hoàn toàn không thể kháng cự, nếu đặt ở năm năm trước vị An Thiên Huyền Thánh đại đế này mặc dù thực lực cũng mạnh mẽ, thậm chí có thể tiếp cận Chuẩn Thánh, thanh thế ngập trời, nhưng tuyệt không thể dễ dàng khống chế thiên địa linh lực như vậy, thật không biết vì sao vị đại đế trước mặt đã không còn giống như lúc trước.
Giờ phút này nghe hỏi, Quý Nguyên mới chợt bừng tỉnh mở miệng đáp:
- Bệ hạ yên tâm! Năm tòa đại trận Quý Nguyên đã hoàn thành, ngoại trừ thần cùng vài vị thần tướng tham dự trong việc này, không còn người nào biết được! Nhưng những đại trận kia thần vẫn có cảm giác còn có điều gì đó không được trọn vẹn…
Nói tới đây hắn không khỏi tò mò nhìn Nhạc Vũ. Hai mươi năm trước Nhạc Vũ đột nhiên đưa tới trận đồ, còn có hai trăm viên đặc dị linh thạch ẩn chứa Hồng Mông Khí, dặn hắn âm thầm bố trí, nhưng từ đầu tới cuối vẫn không thể nhìn ra được huyền bí bên trong đại trận, hắn chỉ biết có liên quan tới thời không.
Nhạc Vũ nghe vậy khẽ cười, biết được sự nghi hoặc của Quý Nguyên nhưng cũng không giải thích, chỉ đưa tay lấy ra một viên huyết tinh, nhìn vào tình hình bên trong, sau đó hắn chợt thở dài.
Hắn ở bên trong Thiên Ý Phủ, là nơi linh lực tràn trề, bỏ ra một ngàn tám trăm năm nhưng vẫn không thể đem hai mươi đạo huyết phù cực hạn toàn bộ rót vào, chỉ có được mười ba đạo huyết phù tồn tại bên trong huyết tinh.
Mặc dù còn chỉ có được mười ba đạo huyết phù nhưng vừa lúc đủ cho hắn sử dụng.
Tiện tay lấy ra năm đạo đánh về hướng Quý Nguyên, Quý Nguyên đón vào trong tay, dần dần cũng lộ ra vẻ chợt hiểu:
- Thì ra là thế! Chẳng thể trách bệ hạ không lưu lại một binh một tốt tại bắc cảnh, nguyên lai là có bố trí như vậy. Nhưng việc ở phía nam Đào sơn lại nên làm thế nào cho phải?
Nhạc Vũ cũng không lưu ý tới, gật nhẹ đầu nói:
- Việc này trẫm đều có xử trí, tinh quân cứ làm tốt chuyện kia là được, không cần lo lắng!
Dặn dò thêm vài câu, Nhạc Vũ liền rời đi, thật nhanh đi về hướng nam.
Giờ khắc này trên Ly Chu sơn, Quý Nguyên cũng bay lên không bình tĩnh nhìn theo phương hướng Nhạc Vũ đi xa.
- Vị đại đế này tâm cơ thật sâu đậm! Chẳng thể trách hai mươi mấy năm bố trí lại kỳ quái đến như thế. Ta cho rằng hắn bị thiên đạo mông muội, vì vậy cũng thấy lo lắng, thật không ngờ hắn lại có mưu tính bực này! Ta chỉ mới nhìn thấy được một góc băng sơn đã cảm thấy kinh ngạc đáng sợ!
- Còn có khí tức vừa rồi, lại cho ta cảm giác thần phục không dám kháng cự. Vì sao lại như thế? Chẳng lẽ bệ hạ đã đăng lên cảnh giới Chuẩn Thánh Kim Tiên?
Toàn thân hắn chợt dâng lên cảm giác kinh sợ, trong mắt Quý Nguyên cũng dần dần tràn ngập vẻ kinh hãi.
Từ Các Linh sơn đến Trung Nguyên tổng cộng tới mấy trăm ức dặm, trước kia khi Nhạc Vũ mới đạt tới Đại La Kim Tiên chỉ cần ba bốn ngày thời gian là có thể tới nơi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Giờ phút này đã chứng được Hỗn Độn Kim Tiên, chỉ cần dùng hai ngày đã đến, nếu như không ngại tiêu hao, không lo lắng bị thiên địa cắn trả vặn vẹo không gian, chỉ cần dùng vài canh giờ là có thể đi tới Triều Ca Trung Nguyên.
Cự ly còn cách tây vực Đào sơn còn khoảng một trăm hai mươi ức dặm.
Nhạc Vũ trầm tĩnh nhìn xuống bên dưới, trong mắt lộ ra vẻ tán thán.
Đi tới thế giới hồng hoang đã khoảng hai trăm năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn đến Trung Nguyên.
Quả nhiên là nhân khẩu đông đúc, Nhân đạo hưng thịnh.
Xa xa có thể thấy được một đạo thanh sắc quang hoa bao phủ ở trong thiên địa, rậm rạp phân bố khắp các nơi.
Phương hướng Triều Ca lại có một đạo tử kim đế khí chỉ kém hơn hắn một bậc thẳng xuyên cửu tiêu.
Cũng là cửu long, có mười sáu trảo, hiện thật rõ ràng.
Chỉ khi Nhạc Vũ đi tới gần mới thoáng thu liễm, nhưng vẫn giương nanh múa vuốt vũ động trong mây, đôi kim đồng giận trừng Nhạc Vũ.
Long trảo rõ ràng chỉ có bảy đôi là thật, một đôi là hư ảo!
Bình luận facebook