Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1246
Chương 1246: Chuẩn thánh chi uy!
Không chỉ rất nhiều Kim Tiên tu sĩ phương bắc, Hỗn Độn đại năng kinh ngạc, một đám chuẩn thánh Kim Tiên phía tây Nam Chiêm Bộ Châu cũng đều ngẩng mặt nhìn lên viên nguyệt thanh sắc, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
- Côn Luân Kính? Nguyên lai là vật này!
Trên tầng mây, Từ Hàng bỗng dưng thở dài một tiếng:
- Còn có Côn Luân tâm kính thuật, cũng không biết người này như thế nào tập được, như thế nào có thể hòa tan vào nhất thể? Chí Thánh tiên bảo, Thượng Cổ kỳ trận, ba thứ kết hợp đã đuổi kịp Đông Vương công năm đó! Khó trách có thể làm rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên tai mắt mê huyễn! Uyên Minh này ít nhất đã có chín thành khả năng là Huyết Lục Thiên quân
Ngữ khí hắn trầm trọng, sát cơ thâm trầm, nhưng rồi vị đắng chát chiếm đa số. Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn từ đầu đến cuối đều âm trầm, chỉ biết nhìn sững vào Côn Luân Kính, không nói một lời.
Trong hình ảnh của huyễn mục thiên kính , khóe mắt Hạo Thiên co rút, không ngừng run rẩy, hung hoành thô bạo, khí cơ toàn thân như cuồng loạn!
- Người lúc trước trong Long mộ là ngươi!
Thanh âm âm trầm, mang theo vô tận nộ hận, thân hình Hạo Thiên lóe lên, cưỡng ép xé rách thiên không, xuyên qua vô số bích chướng hiện thân cách phía bắc Đào sơn 3000 vạn dặm, sắc mặt khôi phục bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ:
- Hôm nay trẫm duy chỉ kỳ quái một chuyện, sao ngươi có thể chắc chắn Hạo Thiên ta sẽ ở trong cuộc chiến Đào sơn lần này nhất định sẽ quay giáo tương hướng?
Nhạc Vũ bật cười:
- Có gì kỳ quái? An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, đối với ngươi mà nói, chính là sinh tử chi địch. Những thiên điều thiên quy quá không có ý nghĩa. Bất quá Hồng Quân đạo tổ, Thiên Ý áp bách, quay giáo một kích chẳng phải là đương nhiên? Hạo Thiên ngươi kiêu hùng, há có thể để ý chuyện hứa hẹn? Một người có thể vì thiên điều liền dứt bỏ người thân, vì danh vị không tiếc cấu kết di hầu La Hầu xâm chiếm thân thể muội muội, có tư cách gì khiến Nhạc Vũ ta toàn tâm tín nhiệm?
Trong đại trận dưới núi đột nhiên truyền ra tiếng gào rú bi thương lẫn phẫn hận của Dương Hạo khiến vân vụ cuồn cuộn như buồn bã vì hắn, mưa phùn tới tấp rơi xuống.
Hạo Thiên bất giác biến sắc, nhất thời không để ý chuyện Nhạc Vũ tự thừa nhận thân phận.
Mấy câu này bốn phương đều có thể nghe, cho dù huyễn thuật trong trận cũng không trở ngại.
Trong tiếng hô của Dương Hạo rõ ràng đã hận hắn đến cực hạn!
Ánh mắt biến ảo, bỗng nhiên lửa giận bùng lên, cuối cùng ngưng mày, hít sâu một hơi nói:
- Chuyện di hồn La Hầu, trẫm cũng không biết
Lời nói đến một nửa liền đã dừng lại, thấy vẻ mỉa mai lộ trên mặt Nhạc Vũ, Hạo Thiên chợt tỉnh, việc này sao hắn có thể giải thích tinh tường?
Phong ấn Đào sơn là do hắn đích thân bố trí, nếu không được hắn cho phép thì một phương đạo tổ cũng khó động Vân Hoa mảy may! Hiện giờ thiên cơ ẩn giấu, tất cả chìm vào Hỗn Độn, dù sau trăm vạn năm chỉ sợ cũng khó biết chân tướng!
Trong lúc nhất thời, Hạo Thiên kinh ngạc thất thần, nắm chặt Phương Thiên đại kích, hai mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Đế Thích Thiên đứng đó không xa sau khi kinh dị liền khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:
- Hay cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế. Rất nhiều đại năng thái cổ lại bị ngươi đùa giỡn trong tay! Trước khi ta tới đây cũng chưa từng ngờ tới Côn Luân Kính đã rơi vào tay Đại Đế! Chỉ là hôm nay, hẳn là Bệ Hạ cho rằng chỉ bằng vào kính này trận này đã có thể thắng được mười mấy người chúng ta liên thủ?
Trong lòng Đương Đồ Thái Hoàng vốn tự cho may mắn, có thể đào thoát đại nạn, lúc này nghe vậy vẫn không khỏi thất kinh. Dù hai người bọn hắn có thể giữ được tính mạng trong tay Đế Thích Thiên cũng chỉ là tạm thời. Côn Luân Kính mặc dù tốt nhưng cũng không phải toàn thịnh như lúc thượng cổ, huyễn trận tuy mạnh nhưng cũng không phải là Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận, Côn Luân tâm kính thuật càng chỉ tới mãn cảnh, còn kém tu vi Đông Vương công năm xa, sao có thể bảo vệ bọn họ an khang, sao có thể bình yên thoát thân khỏi Đào sơn!
Đương Đồ Chân Quân vì Hồng Mông chi phù nên tuy sinh lòng hối hận nhưng cũng không dám có nửa phần dị tâm, tâm niệm Thái Hoàng chân nhân có chút lay động, trong mắt hơi hiện vẻ chần chờ.
Tất cả tu sĩ yêu tu trong vòng mấy tỷ dặm đều tâm thần nhất định, dần dần bình tĩnh.
Cho dù cầm Côn Luân Kính nơi tay, có đại trận trợ lực thì Uyên Minh có thể thế nào? Hơn mười vị Thượng Cổ đại năng, ba vị Thái Thượng Kim Tiên đỉnh cấp liên thủ, thế gian trừ này mấy vị đạo tổ thì người nào có thể chống cự, dù có thể kháng cự nhất thời nhưng cũng không tránh khỏi kết cục thân vẫn.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ngay cả Hạo Thiên cũng chấn động, bừng tỉnh lại, hồng quang thoáng hiện trong mắt.
Duy chỉ có Nhạc Vũ không chút nào để ý, lại nhìn về chỗ chín tầng mây nghiền nát bên ngoài.
- Cũng tới lúc rồi! Nhớ rõ năm thứ năm, trẫm từng cùng Lục Áp đạo huynh nói qua. Xu thế thắng bại không ở Đào sơn mà ở bên ngoài Đào sơn. Bất quá nếu có thể lúc này lưu huyết thành sông cũng có thể khiến ta nhẹ lòng một chút!
Đang lúc mọi người còn khó hiểu, khí tức quanh người Nhạc Vũ đột nhiên bộc phát xông thẳng tầng mây, kiếm áp cuồn cuộn cùng với uy áp tổ long trùm lên phạm vi một tỷ dặm!
Tinh đồ phía bắc bắn ra một đoàn tử quang, cả thiên địa lần nữa lặng ngắt, ngoại trừ tiếng hô hấp còn lại không có nửa điểm động tĩnh.
- Khí tức này là Hỗn Độn đại la Thái Sơ Kim Tiên.
Không biết từ chỗ nào truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc, sau đó liên tiếp tiếng kinh hô khác nổi lên.
Tất cả Hỗn Độn Kim Tiên trên tầng mây đều trầm xuống.
Một Hỗn Độn chuẩn thánh hoàn toàn khác biệt với Đại La Kim Tiên, chiếc lực gấp mười gấp trăm lần!
Cuộc chiến Đào sơn hôm nay chắc chắn sẽ gian nan vượt xa tưởng tượng của mọi người!
- Hỗn Độn Kim Tiên, thật sự là Hỗn Độn Kim Tiên! Kẻ này đem tinh tượng che đậy đến năm thứ năm, ẩn nhẫn đến nay! Hắn rõ ràng đã đăng nhập chuẩn thánh trước cuộc chiến Đào sơn.
Từ Hàng chân nhân chuyên chú nhìn thiên tượng phía bắc, trong giọng đầy ý không dám, thì thào hồi lâu rồi thất ý lắc đầu:
- Lần này là ta tính sai! Không thể ngờ tới tu vi pháp lực kẻ này đã đạt tới chuẩn thánh, tăng thêm đế vị, có Côn Luân Kính đã có thể xuất nhập Đào sơn xuất nhập tự nhiên. Phía tây Nam Chiêm Bộ Châu còn có ai có thể ngăn được hắn bỏ chạy.
Còn chưa dứt lời, đồng tử Từ Hàng bỗng dưng co lại trở thành hình châm, Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn bên cạnh cười đắng chát:
- Sư huynh! Uyên Minh lần này tương kế tựu kế, chỉ sợ không chỉ vì bỏ chạy mà thôi. Đào sơn hôm nay chỉ sợ thật đúng là vẫn lạc vô số.
Chỉ thấy trên đỉnh Đào sơn, Nhạc Vũ phất tay liền có một đoàn linh quang từ đan điền bay ra tụ hợp nhất thể.
Một thanh ngũ sắc trường kiếm dần hình thành, khí tức thâm trầm to lớn phảng phất như bản nguyên thiên địa lập tức là tràn ngập trong phạm vi một tỷ dặm, hào quang vạn trượng khiến vô số tiên tu cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ngoại trừ những tu sĩ cấp thấp, trong đầu mọi người đều hiện lên một từ - Hồng Mông chí bảo!
Trái tim Hạo Thiên co rút nhanh, cơ hồ không cách nào hô hấp.
Từ vài thập niên trước, hắn đã lĩnh giáo uy lực của nó nhưng lúc này mới là lần đầu hiện thân!
Cảm giác của hắn chuyển từ phẫn nộ rồi hoảng sợ, người thiếu niên trên đỉnh núi quả thực đã có tư cách cầm vật này hoành hành thế giới, cũng đầy đủ thực lực thôi động uy năng Hồng Mông chí bảo đến đỉnh phong!
- Kiếm mới sơ thành thì lấy phân thân La Hầu tế kiếm! Lần ngày ngay cả trẫm cũng chưa từng nghĩ sẽ là thân muội của Thiên Đế.
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn lên Hạo Thiên:
- Cuộc chiến Đào sơn khiến cho thiên địa sụp đổ, sinh linh trong một tỷ dặm toái diệt! Hết thảy căn nguyên đều bởi vì Vân Hoa mà lên, thần hồn thân thể là chỗ ngự cho La Hầu, càng không thể thứ cho! Ta thân là hậu tuyển thiên đế, đại đế phương bắc, hôm nay thay trời hành đạo, phán một chữ chết!
Hắn vừa nói xong chữ "chết" thì trong thiên địa bỗng nhiên lôi quang chớp động, thiên cơ cảm ứng.
Lý Trường Canh xa xa lập tức hơi thấu kinh ý. Trường kiếm trong tay biến thành quang hà vạn điểm, lần nữa bao phủ ngàn vạn dặm quanh Đào sơn.
Hạo Thiên càng gầm lên giận dữ, lắc mình đánh ra một đạo kích ảnh kim quang trảm lên đỉnh núi.
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng đánh ra vô số ngân châm, dục bàn lại chiếu về Nhạc Vũ, cảm giác không gian lại lần nữa vặn vẹo, huyễn ảnh hiện ra.
Đợi đến lúc hồn niệm cảm giác khôi phục thì thấy Nhạc Vũ thậm chí chưa từng di động, lạnh nhạt tự nhiên đứng trên đỉnh núi, ngũ sắc kiếm đã triển khai vạn trượng, nhướng mày đâm thẳng vào lòng núi, xuyên qua thân hình Vân Hoa công chúa, chân nguyên Ngũ Hành xoắn nát bấy phân hồn La Hầu.
Phía chân trời lập tức phát tiến kinh hô thảm thiết:
- Hay cho Huyết Lục Thiên quân, quả nhiên là ý chí sắt đá!
Dưới chân núi, Dương Hạo bạo rống, cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cưỡng ép lao ra khỏi huyễn trận, hai mắt bốc lên hỏa diễm kích thẳng Nhạc Vũ, thương thế lạnh thấu xương, thê lương tuyệt lệ, một hướng không về!
Nhạc Vũ lạnh nhạt liếc qua Dương Hạo, Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm hóa thành trăm vạn trượng hơn mãnh liệt vung lên!
Trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một đạo ngũ sắc quang hoa lóe lên rồi đã tới trước người Dương Hạo, thế như chẻ tre dễ dàng chém vỡ thương thế bá tuyệt.
Không chỉ rất nhiều Kim Tiên tu sĩ phương bắc, Hỗn Độn đại năng kinh ngạc, một đám chuẩn thánh Kim Tiên phía tây Nam Chiêm Bộ Châu cũng đều ngẩng mặt nhìn lên viên nguyệt thanh sắc, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
- Côn Luân Kính? Nguyên lai là vật này!
Trên tầng mây, Từ Hàng bỗng dưng thở dài một tiếng:
- Còn có Côn Luân tâm kính thuật, cũng không biết người này như thế nào tập được, như thế nào có thể hòa tan vào nhất thể? Chí Thánh tiên bảo, Thượng Cổ kỳ trận, ba thứ kết hợp đã đuổi kịp Đông Vương công năm đó! Khó trách có thể làm rất nhiều Hỗn Độn Kim Tiên tai mắt mê huyễn! Uyên Minh này ít nhất đã có chín thành khả năng là Huyết Lục Thiên quân
Ngữ khí hắn trầm trọng, sát cơ thâm trầm, nhưng rồi vị đắng chát chiếm đa số. Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn từ đầu đến cuối đều âm trầm, chỉ biết nhìn sững vào Côn Luân Kính, không nói một lời.
Trong hình ảnh của huyễn mục thiên kính , khóe mắt Hạo Thiên co rút, không ngừng run rẩy, hung hoành thô bạo, khí cơ toàn thân như cuồng loạn!
- Người lúc trước trong Long mộ là ngươi!
Thanh âm âm trầm, mang theo vô tận nộ hận, thân hình Hạo Thiên lóe lên, cưỡng ép xé rách thiên không, xuyên qua vô số bích chướng hiện thân cách phía bắc Đào sơn 3000 vạn dặm, sắc mặt khôi phục bình tĩnh nhìn Nhạc Vũ:
- Hôm nay trẫm duy chỉ kỳ quái một chuyện, sao ngươi có thể chắc chắn Hạo Thiên ta sẽ ở trong cuộc chiến Đào sơn lần này nhất định sẽ quay giáo tương hướng?
Nhạc Vũ bật cười:
- Có gì kỳ quái? An Thiên Huyền Thánh Đại Đế, đối với ngươi mà nói, chính là sinh tử chi địch. Những thiên điều thiên quy quá không có ý nghĩa. Bất quá Hồng Quân đạo tổ, Thiên Ý áp bách, quay giáo một kích chẳng phải là đương nhiên? Hạo Thiên ngươi kiêu hùng, há có thể để ý chuyện hứa hẹn? Một người có thể vì thiên điều liền dứt bỏ người thân, vì danh vị không tiếc cấu kết di hầu La Hầu xâm chiếm thân thể muội muội, có tư cách gì khiến Nhạc Vũ ta toàn tâm tín nhiệm?
Trong đại trận dưới núi đột nhiên truyền ra tiếng gào rú bi thương lẫn phẫn hận của Dương Hạo khiến vân vụ cuồn cuộn như buồn bã vì hắn, mưa phùn tới tấp rơi xuống.
Hạo Thiên bất giác biến sắc, nhất thời không để ý chuyện Nhạc Vũ tự thừa nhận thân phận.
Mấy câu này bốn phương đều có thể nghe, cho dù huyễn thuật trong trận cũng không trở ngại.
Trong tiếng hô của Dương Hạo rõ ràng đã hận hắn đến cực hạn!
Ánh mắt biến ảo, bỗng nhiên lửa giận bùng lên, cuối cùng ngưng mày, hít sâu một hơi nói:
- Chuyện di hồn La Hầu, trẫm cũng không biết
Lời nói đến một nửa liền đã dừng lại, thấy vẻ mỉa mai lộ trên mặt Nhạc Vũ, Hạo Thiên chợt tỉnh, việc này sao hắn có thể giải thích tinh tường?
Phong ấn Đào sơn là do hắn đích thân bố trí, nếu không được hắn cho phép thì một phương đạo tổ cũng khó động Vân Hoa mảy may! Hiện giờ thiên cơ ẩn giấu, tất cả chìm vào Hỗn Độn, dù sau trăm vạn năm chỉ sợ cũng khó biết chân tướng!
Trong lúc nhất thời, Hạo Thiên kinh ngạc thất thần, nắm chặt Phương Thiên đại kích, hai mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Đế Thích Thiên đứng đó không xa sau khi kinh dị liền khôi phục lại bình tĩnh, cười nói:
- Hay cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế. Rất nhiều đại năng thái cổ lại bị ngươi đùa giỡn trong tay! Trước khi ta tới đây cũng chưa từng ngờ tới Côn Luân Kính đã rơi vào tay Đại Đế! Chỉ là hôm nay, hẳn là Bệ Hạ cho rằng chỉ bằng vào kính này trận này đã có thể thắng được mười mấy người chúng ta liên thủ?
Trong lòng Đương Đồ Thái Hoàng vốn tự cho may mắn, có thể đào thoát đại nạn, lúc này nghe vậy vẫn không khỏi thất kinh. Dù hai người bọn hắn có thể giữ được tính mạng trong tay Đế Thích Thiên cũng chỉ là tạm thời. Côn Luân Kính mặc dù tốt nhưng cũng không phải toàn thịnh như lúc thượng cổ, huyễn trận tuy mạnh nhưng cũng không phải là Côn Luân cửu liên tỏa tâm đại trận, Côn Luân tâm kính thuật càng chỉ tới mãn cảnh, còn kém tu vi Đông Vương công năm xa, sao có thể bảo vệ bọn họ an khang, sao có thể bình yên thoát thân khỏi Đào sơn!
Đương Đồ Chân Quân vì Hồng Mông chi phù nên tuy sinh lòng hối hận nhưng cũng không dám có nửa phần dị tâm, tâm niệm Thái Hoàng chân nhân có chút lay động, trong mắt hơi hiện vẻ chần chờ.
Tất cả tu sĩ yêu tu trong vòng mấy tỷ dặm đều tâm thần nhất định, dần dần bình tĩnh.
Cho dù cầm Côn Luân Kính nơi tay, có đại trận trợ lực thì Uyên Minh có thể thế nào? Hơn mười vị Thượng Cổ đại năng, ba vị Thái Thượng Kim Tiên đỉnh cấp liên thủ, thế gian trừ này mấy vị đạo tổ thì người nào có thể chống cự, dù có thể kháng cự nhất thời nhưng cũng không tránh khỏi kết cục thân vẫn.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Ngay cả Hạo Thiên cũng chấn động, bừng tỉnh lại, hồng quang thoáng hiện trong mắt.
Duy chỉ có Nhạc Vũ không chút nào để ý, lại nhìn về chỗ chín tầng mây nghiền nát bên ngoài.
- Cũng tới lúc rồi! Nhớ rõ năm thứ năm, trẫm từng cùng Lục Áp đạo huynh nói qua. Xu thế thắng bại không ở Đào sơn mà ở bên ngoài Đào sơn. Bất quá nếu có thể lúc này lưu huyết thành sông cũng có thể khiến ta nhẹ lòng một chút!
Đang lúc mọi người còn khó hiểu, khí tức quanh người Nhạc Vũ đột nhiên bộc phát xông thẳng tầng mây, kiếm áp cuồn cuộn cùng với uy áp tổ long trùm lên phạm vi một tỷ dặm!
Tinh đồ phía bắc bắn ra một đoàn tử quang, cả thiên địa lần nữa lặng ngắt, ngoại trừ tiếng hô hấp còn lại không có nửa điểm động tĩnh.
- Khí tức này là Hỗn Độn đại la Thái Sơ Kim Tiên.
Không biết từ chỗ nào truyền ra một tiếng kêu kinh ngạc, sau đó liên tiếp tiếng kinh hô khác nổi lên.
Tất cả Hỗn Độn Kim Tiên trên tầng mây đều trầm xuống.
Một Hỗn Độn chuẩn thánh hoàn toàn khác biệt với Đại La Kim Tiên, chiếc lực gấp mười gấp trăm lần!
Cuộc chiến Đào sơn hôm nay chắc chắn sẽ gian nan vượt xa tưởng tượng của mọi người!
- Hỗn Độn Kim Tiên, thật sự là Hỗn Độn Kim Tiên! Kẻ này đem tinh tượng che đậy đến năm thứ năm, ẩn nhẫn đến nay! Hắn rõ ràng đã đăng nhập chuẩn thánh trước cuộc chiến Đào sơn.
Từ Hàng chân nhân chuyên chú nhìn thiên tượng phía bắc, trong giọng đầy ý không dám, thì thào hồi lâu rồi thất ý lắc đầu:
- Lần này là ta tính sai! Không thể ngờ tới tu vi pháp lực kẻ này đã đạt tới chuẩn thánh, tăng thêm đế vị, có Côn Luân Kính đã có thể xuất nhập Đào sơn xuất nhập tự nhiên. Phía tây Nam Chiêm Bộ Châu còn có ai có thể ngăn được hắn bỏ chạy.
Còn chưa dứt lời, đồng tử Từ Hàng bỗng dưng co lại trở thành hình châm, Văn Thù Nghiễm Pháp Thiên Tôn bên cạnh cười đắng chát:
- Sư huynh! Uyên Minh lần này tương kế tựu kế, chỉ sợ không chỉ vì bỏ chạy mà thôi. Đào sơn hôm nay chỉ sợ thật đúng là vẫn lạc vô số.
Chỉ thấy trên đỉnh Đào sơn, Nhạc Vũ phất tay liền có một đoàn linh quang từ đan điền bay ra tụ hợp nhất thể.
Một thanh ngũ sắc trường kiếm dần hình thành, khí tức thâm trầm to lớn phảng phất như bản nguyên thiên địa lập tức là tràn ngập trong phạm vi một tỷ dặm, hào quang vạn trượng khiến vô số tiên tu cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Ngoại trừ những tu sĩ cấp thấp, trong đầu mọi người đều hiện lên một từ - Hồng Mông chí bảo!
Trái tim Hạo Thiên co rút nhanh, cơ hồ không cách nào hô hấp.
Từ vài thập niên trước, hắn đã lĩnh giáo uy lực của nó nhưng lúc này mới là lần đầu hiện thân!
Cảm giác của hắn chuyển từ phẫn nộ rồi hoảng sợ, người thiếu niên trên đỉnh núi quả thực đã có tư cách cầm vật này hoành hành thế giới, cũng đầy đủ thực lực thôi động uy năng Hồng Mông chí bảo đến đỉnh phong!
- Kiếm mới sơ thành thì lấy phân thân La Hầu tế kiếm! Lần ngày ngay cả trẫm cũng chưa từng nghĩ sẽ là thân muội của Thiên Đế.
Nhạc Vũ lạnh lùng nhìn lên Hạo Thiên:
- Cuộc chiến Đào sơn khiến cho thiên địa sụp đổ, sinh linh trong một tỷ dặm toái diệt! Hết thảy căn nguyên đều bởi vì Vân Hoa mà lên, thần hồn thân thể là chỗ ngự cho La Hầu, càng không thể thứ cho! Ta thân là hậu tuyển thiên đế, đại đế phương bắc, hôm nay thay trời hành đạo, phán một chữ chết!
Hắn vừa nói xong chữ "chết" thì trong thiên địa bỗng nhiên lôi quang chớp động, thiên cơ cảm ứng.
Lý Trường Canh xa xa lập tức hơi thấu kinh ý. Trường kiếm trong tay biến thành quang hà vạn điểm, lần nữa bao phủ ngàn vạn dặm quanh Đào sơn.
Hạo Thiên càng gầm lên giận dữ, lắc mình đánh ra một đạo kích ảnh kim quang trảm lên đỉnh núi.
Cửu Thiên Huyền Nữ cũng đánh ra vô số ngân châm, dục bàn lại chiếu về Nhạc Vũ, cảm giác không gian lại lần nữa vặn vẹo, huyễn ảnh hiện ra.
Đợi đến lúc hồn niệm cảm giác khôi phục thì thấy Nhạc Vũ thậm chí chưa từng di động, lạnh nhạt tự nhiên đứng trên đỉnh núi, ngũ sắc kiếm đã triển khai vạn trượng, nhướng mày đâm thẳng vào lòng núi, xuyên qua thân hình Vân Hoa công chúa, chân nguyên Ngũ Hành xoắn nát bấy phân hồn La Hầu.
Phía chân trời lập tức phát tiến kinh hô thảm thiết:
- Hay cho Huyết Lục Thiên quân, quả nhiên là ý chí sắt đá!
Dưới chân núi, Dương Hạo bạo rống, cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao cưỡng ép lao ra khỏi huyễn trận, hai mắt bốc lên hỏa diễm kích thẳng Nhạc Vũ, thương thế lạnh thấu xương, thê lương tuyệt lệ, một hướng không về!
Nhạc Vũ lạnh nhạt liếc qua Dương Hạo, Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm hóa thành trăm vạn trượng hơn mãnh liệt vung lên!
Trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một đạo ngũ sắc quang hoa lóe lên rồi đã tới trước người Dương Hạo, thế như chẻ tre dễ dàng chém vỡ thương thế bá tuyệt.
Bình luận facebook