Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1313
Chương 1313: Ma Điển bí mật
Linh quang lấp lánh, từng phù văn nhanh chóng ngưng tụ lại trong sách, nhưng Nhạc Vũ vẫn còn cảm thấy quá chậm, ở bên trong hư không liên tục đánh ra tám chữ "Ấn", khiến tốc độ in ấn phù văn càng thêm gia tốc, tăng lên đến mức tận cùng.
Mỗi khi tăng thêm một phù văn, quyển Hỗn Độn đạo điển trong tay Nhạc Vũ liền nặng thêm một phần.
Dần dần sức nặng đã vượt cả ngọn núi lớn, với pháp lực có thể diệt thế của Nhạc Vũ mà nâng lên cũng cảm giác có chút gian nan.
Một vạn bốn ngàn ba trăm trương chính trang, ba vạn năm ngàn trương phó trang chậm rãi bị Hồng Mông đạo phù nhồi vào.
Mà linh quang tán ra từ bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp vẫn chưa dừng lại.
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng co rút, tiếp theo trên mặt chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Trước đó hắn vốn đã dự đoán được cho dù hợp da của bốn vị Thái Thượng Kim Tiên cũng chưa chắc có thể hoàn toàn phục chế được mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp trước mắt này.
Không chút do dự, Nhạc Vũ bỗng dưng phun ra một ngụm Tổ Long máu huyết khiến Hồng Mông đạo điển quang hoa đại phóng.
Mãi cho đến ba khắc sau, tốc độ chuyển vận phù văn của Tạo Hóa Ngọc Điệp mới dần dần dừng lại.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó chợt nhíu mày.
Hắn dùng tinh huyết làm môi giới thúc đẩy tiềm năng của những trang đạo điển, chịu tải thiên địa đại đạo bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, thủ đoạn bực này cùng việc dùng tinh huyết tế khí kỳ thật cũng giống như nhau.
Phương pháp này chỉ có thể duy trì nhất thời, nếu muốn Hỗn Độn đạo điển tồn tại lâu dài chân chính, ít nhất còn cần thêm bảy ngàn sáu trăm trương chính trang. Đổi cách khác mà nói, đó là tương đương với hai thi hài của Hỗn Độn Chuẩn Thánh!
- Hai vị Thái Thượng Kim Tiên…
Nghĩ tới mấy người bên dưới tầng thứ hai, trong lòng Nhạc Vũ xẹt qua một tia sát niệm, sau đó vẻ mặt chuyên chú nhìn vào vật trong tay.
Vật sao chép này quả nhiên không khả năng sánh được với Tạo Hóa Ngọc Điệp chân chính.
Mặc dù là hoàn toàn phục chế pháp tắc đại đạo bên trong, nhưng cảnh tượng khai thiên tất nhiên sẽ yếu hơn không ít.
Nhưng dù quyển đạo điển này sẽ có vô số chỗ thiếu hụt, nhưng vẫn vô cùng trân quý, dưới tạo hóa là tuyệt thế vô song!
- Vật này xem như là hậu thiên đệ nhất đạo điển!
Ý mừng tràn đầy, Nhạc Vũ lại mạnh mẽ đè nén xuống, đem đạo điển trong tay thu hồi vào trong tay áo, tiếp theo chuyển mắt nhìn về phía Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Ngoại trừ vật kia ra, bên trong hoàn toàn trống vắng, cũng không còn loại linh trân nào khác.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nguyên hắn đã liệu được tuy Hồng Quân chịu bỏ vốn liếng, cũng cực kỳ xem trọng hắn, nhưng không thể nào bỏ thêm đồ vật râu ria nữa làm gì.
Muốn dẫn dụ hắn tới đây, chỉ cần một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp đã là đầy đủ.
Kim hệ tuyệt đỉnh linh trân cũng còn cần nhờ vào bản thân mình đi tìm kiếm.
Giờ khắc này hắn đang quan sát chính là phù trận nơi đây. Tìm hiểu qua Tạo Hóa Ngọc Diệp một lần, tình hình của Nhạc Vũ hiện tại đã khác hẳn với mấy ngày hôm trước.
Ít nhất hắn đã không còn cảm giác khó hiểu mờ mịt hay mơ hồ phán đoán. Rất nhiều Hồng Mông phù văn cũng đã có thể phân rõ được tác dụng ẩn chứa bên trong. Mà trong đó một ít linh mạch mấu chốt cùng kết cấu linh lực hắn cũng đã có thể mơ hồ đoán biết được dụng ý.
Trong mắt Nhạc Vũ bỗng dưng hiện lên một tia vui mừng.
- Chỉ cần thêm ba mươi năm, đem Khai Thiên cảnh từng xem qua kia cùng sở học bản thân hoàn toàn thông hiểu, như vậy đã có thể đăng nhập lên cảnh giới chí thánh chí minh!
Ý niệm này chỉ thoáng hiện lên trong đầu, Nhạc Vũ liền gạt sang một bên, dùng Diễn Thiên Châu cùng Cửu Cực La Bàn Nghi hỗ trợ suy diễn.
Ước chừng nửa ngày sau hắn bỗng dưng đánh ra mấy chục viên Hồng Mông trận thạch bố trí chung quanh Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Tiếp theo hắn dựa vào Lạc Bảo Kim Tiễn đi thẳng ra bên ngoài, linh thạch trong tay vẫn liên tục bắn ra bay xuống chung quanh, khảm vào bên trong những khe hở linh mạch.
So sánh với lúc tiến vào, hiện tại Nhạc Vũ đã quen thuộc đường đi, thật thong dong tiến ra ngoài.
Qua một lúc hắn đã đi tới tầng thứ hai của Phần Minh Thiên.
Nhìn thoáng qua mấy người Minh Hà vẫn đang ngồi chờ đợi, khóe môi Nhạc Vũ không khỏi thoáng nhếch lên, tiếp tục rời đi.
Phù trận tầng thứ nhất so với hai tầng trước đơn giản hơn rất nhiều, Nhạc Vũ chỉ hóa quang phi độn hơn mười hơi thở đã đi ra ngoài Phần Minh Thiên.
Vừa xuyên ra khỏi hàng rào thời không, thân ảnh Chiến Tuyết đã bước ra khỏi Diễn Thiên Châu, trong mắt mang theo ý mừng:
- Chúc mừng sư huynh được kỳ bảo này! Có được Hỗn Độn đạo điển, đã không cần ngại chứng được Thái Thượng Kim Tiên!
Nàng cũng biết phương pháp thôi diễn, biết được ý nghĩa phục chế Tạo Hóa Ngọc Điệp lần này xa xa không chỉ đơn giản như vậy. Không những là trừ khử hóa giải ách nạn nho nhỏ hôm nay, sát kiếp sau trăm năm của Nhạc Vũ cũng sẽ tìm kiếm được vài tuyến sinh cơ.
Nhạc Vũ cũng là người thứ hai nắm giữ được bổn nguyên chứng đạo bên trong hồng hoang.
Chỉ cần một vật này đủ quấy động hồng hoang! Chỉ cần bản thân có được đầy đủ thực lực, không sợ cưỡng đoạt, ngày sau có thể kềm chế được chư thánh!
Chính bản thân Nhạc Vũ lại càng cảm ứng khắc sâu, vừa bước ra khỏi Phần Minh Thiên, hắn lập tức dùng Côn Luân Kính quan chiếu khí vận của bản thân mình.
Tử kim khí trụ bị hắn dùng pháp lực che giấu đã hoàn toàn củng cố, hơn nữa càng có xu thế không thể tưởng tượng, ước chừng đã bành trướng gần gấp bội lần.
Chín đầu cự long mười tám trảo cũng đã tùy theo biến hóa, không ngừng duỗi mình lớn hơn gấp đôi.
Chỉ vì Thiên Đế vị vẫn chưa lấy được tới tay, chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể chân chính ngưng tụ ra đôi long trảo thứ chín, thành tự được cửu cửu Thiên Đế mệnh cách.
Lúc này khả năng nắm giữ thiên ý cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió, bản lĩnh dẫn động thiên ý, thốt ra thành sấm cũng hơn xa lúc trước gấp mấy lần!
- Có gì đáng mừng đâu? Lần này cũng chỉ là may mắn mà thôi…
Quan sát xong khí vận của mình, Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu, trong lòng quả thật có cảm giác may mắn vạn phần.
Nếu không phải nhờ vài chục năm trước hắn đột ngột nảy sinh ý tưởng đi tới Vũ Di sơn lấy được Lạc Bảo Kim Tiễn, lần này khả năng hắn phải tử vong lên tới chín thành, cũng không phải hắn không tính kế được người, mà là thực lực của hắn không bằng người.
Lợi thế của vị kia thật sự rất nhiều, cũng không cần dùng âm mưu quỷ kế, chỉ cần bày ra từng viên quân cờ đủ làm cho hắn phải mệt mỏi ứng phó, ba phen bốn bận đều làm cho hắn lâm vào nguy hiểm suýt mất mạng.
Tựa như sự xuất hiện của hắc y nhân, trước khi hắn tận mắt chứng kiến, làm sao có thể nghĩ ra? Trong tay người kia không ngờ vẫn có ám khí như vậy?
Lần này Hồng Quân không thực hiện được âm mưu, ngày sau thật sự không biết sẽ có thêm bao nhiêu thủ đoạn đối phó với hắn.
Chiến Tuyết nghe vậy trong lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu. Nhìn thấy bên trong tầng thứ hai Phần Minh Thiên, ước chừng có bốn Thái Thượng Kim Tiên, bốn người khác cũng là Thái Sơ Kim Tiên nổi bật trong hồng hoang, thần thông tương hợp, với lực lượng hai người họ thật sự chỉ có thể đối phó được một vị Thái Thượng Kim Tiên mà thôi.
Thực lực như vậy cũng không cần dùng thêm thủ đoạn nào khác đủ đem hai người họ nghiền nát!
Trừ phi có được loại dị bảo như Lạc Bảo Kim Tiễn, không có được vật kia, dù nửa phần sinh cơ cũng không có!
Nàng vốn muốn mở miệng hỏi Nhạc Vũ hiện tại có nên trở về hay không, nhưng bỗng dưng nhớ tới linh thạch mà Nhạc Vũ cố ý bố trí vừa rồi, trong lòng Chiến Tuyết khẽ động, sau đó lập tức cau đôi mày liễu:
- Sư huynh còn chuẩn bị trở vào bên trong Phần Minh Thiên lần nữa sao?
- Không vào lần nữa, ta làm sao có thể an tâm chứng đạo? Hỗn Độn đạo điển hiện giờ còn thiếu bảy ngàn phù trang! Ta đang muốn gặp mặt mấy người Minh Hà một chuyến…
Nhạc Vũ cười lạnh, âm sâm trả lời, sau đó lật tay lấy ra vô thượng Ma Điển đoạt được từ tay La Hầu.
Khi hắn đạt tới Kim Tiên hồn ấn từng đọc qua Ma Điển này, nhưng vẫn cảm thấy tâm linh bị rung chuyển, hồn trí cơ hồ bị nó cướp đoạt.
Lúc này hồn niệm của hắn đã có thể so sánh với Thánh Nhân. Không hề cảm thấy có nửa phần khác thường nào, Chiến Tuyết đứng bên cạnh cũng không lưu ý tới.
Dùng hồn thức đảo qua quyển Ma Điển, chỉ một lát sau khóe môi Nhạc Vũ chợt hiện lên vài phần trào phúng.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Quả nhiên!
Trong tay hắn dấy lên một tòa cửu tầng tháp diễm, thật cẩn thận đưa tới thiêu đốt quyển Ma Điển. Cơ hồ ngay lập tức nghe được một tiếng gào thét vang vọng trong lòng, từng luồng ý niệm như châm nhọn đập lên trung tâm nguyên thần của hắn.
Nhạc Vũ không chút lưu ý tới, tiếp tục khống chế hỏa diễm, chỉ gần một hơi thở, đã có thể bức ra một đoàn hắc sắc khí vụ, cuồn cuộn không ngớt, sát lực bức người.
Mà giờ phút này Nhạc Vũ lại lấy ra Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô, pháp quyết dẫn động, liền đem hắc khí toàn bộ thu vào phong ấn.
Chiến Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy không hiểu chuyện gì, gần đây Nhạc Vũ lấy được không ít Hỗn Độn Khí, nhưng Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô hắn cũng chưa từng chữa trị lại, có thể nói hoàn toàn không có uy lực.
Dưới Đại La Kim Tiên còn có chút tác dụng, nhưng ở hiện giờ còn không bằng một tiên thiên nhất phẩm linh bảo bình thường.
Cũng không biết giờ phút này Nhạc Vũ đem vật kia ra để làm gì, khi nhìn vào vẻ mặt hắn, rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhíu mày suy ngẫm chốc lát, sắc mặt Chiến Tuyết chợt biến đổi.
- Hắc vụ kia chính là hồn niệm của La Hầu?
Nhạc Vũ chỉ cười khẽ, cũng không trả lời. Hắn bước thẳng tới lối vào Phần Minh Thiên, cười vang nói:
- Còn không cùng ta tiến vào sao? Thời hạn một tháng không còn bao nhiêu, vài vị bên trong hơn phân nửa đã sốt ruột chờ…
Nội tâm Chiến Tuyết rối rắm tới cực hạn, cuối cùng nàng than nhẹ một tiếng, mắt hiện lệ mang, sau đó cũng cất bước đi theo sát Nhạc Vũ bước vào Phần Minh Thiên.
Bên trong vẫn diễm lực ngập trời, vô hạn quang minh. Nơi hai người bước vào vẫn là tầng thứ nhất, chỉ là phương vị hơi có chút bất đồng.
Vừa mới đi vào lập tức gợi ra vô số cấm chế, phù trận thúc giục, ngay lập tức thật nhiều bạch diễm tụ tập tràn tới khiến không gian nơi này tựa như một lò luyện đan đỉnh cấp, độ nóng mấy chục vạn cơ hồ có thể hòa tan được hết thảy.
Hai người cũng không tiếp tục che lấp pháp lực, Chiến Tuyệt lập tức phát ra một tầng sát lực bao quanh người, liền đem bạch diễm chung quanh toàn bộ bách ra ngoài xa vạn trượng.
Một tầng lưu ly quang bích vây quanh, chân giẫm lên thập nhị diệp sát liên, xuyên qua bên trong diễm hải không hề có chút tốn sức.
Nhạc Vũ lại mở ra một tầng Băng Diễm Huyền Quang Chướng hộ thể, cũng đồng dạng ở bên trong Phần Minh Thiên đi lại tự nhiên.
Dưới chân hắn mở rộng một Âm Dương phù trận cực lớn, cũng dùng Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa pháp lực ngưng tụ hình thành.
Âm Dương biến hóa, dương cực âm sinh. Hắn đem diễm lực trực tiếp dùng phù trận chuyển sang âm hàn cực độ, bởi vì là địa vực hỏa linh lực cực thịnh, rất ít thủy linh lực tồn tại, vì vậy chỉ cảm thấy lạnh lẽo khô khan tràn đầy.
Bên trong phạm vi ngàn vạn trượng chỉ có chút ít thủy khí cũng bị đông lạnh thành huyền băng.
Ngay sau đó hai người Nhạc Vũ cơ hồ cũng xem thường phù trận huyễn pháp diễm hệ, đánh ra vài đạo Ngũ Sắc Thần Quang liền đem cấm chế phù trận chung quanh phá vỡ vô số, hướng tầng thứ hai bước vào.
Người còn chưa tới, liền nghe được bên dưới truyền ra thanh âm của Minh Hà:
- Chúng ta chờ đã gần một tháng, Huyền Thánh bệ hạ đã tới muộn vậy sao?
Linh quang lấp lánh, từng phù văn nhanh chóng ngưng tụ lại trong sách, nhưng Nhạc Vũ vẫn còn cảm thấy quá chậm, ở bên trong hư không liên tục đánh ra tám chữ "Ấn", khiến tốc độ in ấn phù văn càng thêm gia tốc, tăng lên đến mức tận cùng.
Mỗi khi tăng thêm một phù văn, quyển Hỗn Độn đạo điển trong tay Nhạc Vũ liền nặng thêm một phần.
Dần dần sức nặng đã vượt cả ngọn núi lớn, với pháp lực có thể diệt thế của Nhạc Vũ mà nâng lên cũng cảm giác có chút gian nan.
Một vạn bốn ngàn ba trăm trương chính trang, ba vạn năm ngàn trương phó trang chậm rãi bị Hồng Mông đạo phù nhồi vào.
Mà linh quang tán ra từ bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp vẫn chưa dừng lại.
Ánh mắt Nhạc Vũ thoáng co rút, tiếp theo trên mặt chợt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Trước đó hắn vốn đã dự đoán được cho dù hợp da của bốn vị Thái Thượng Kim Tiên cũng chưa chắc có thể hoàn toàn phục chế được mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp trước mắt này.
Không chút do dự, Nhạc Vũ bỗng dưng phun ra một ngụm Tổ Long máu huyết khiến Hồng Mông đạo điển quang hoa đại phóng.
Mãi cho đến ba khắc sau, tốc độ chuyển vận phù văn của Tạo Hóa Ngọc Điệp mới dần dần dừng lại.
Nhạc Vũ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó chợt nhíu mày.
Hắn dùng tinh huyết làm môi giới thúc đẩy tiềm năng của những trang đạo điển, chịu tải thiên địa đại đạo bên trong Tạo Hóa Ngọc Điệp, thủ đoạn bực này cùng việc dùng tinh huyết tế khí kỳ thật cũng giống như nhau.
Phương pháp này chỉ có thể duy trì nhất thời, nếu muốn Hỗn Độn đạo điển tồn tại lâu dài chân chính, ít nhất còn cần thêm bảy ngàn sáu trăm trương chính trang. Đổi cách khác mà nói, đó là tương đương với hai thi hài của Hỗn Độn Chuẩn Thánh!
- Hai vị Thái Thượng Kim Tiên…
Nghĩ tới mấy người bên dưới tầng thứ hai, trong lòng Nhạc Vũ xẹt qua một tia sát niệm, sau đó vẻ mặt chuyên chú nhìn vào vật trong tay.
Vật sao chép này quả nhiên không khả năng sánh được với Tạo Hóa Ngọc Điệp chân chính.
Mặc dù là hoàn toàn phục chế pháp tắc đại đạo bên trong, nhưng cảnh tượng khai thiên tất nhiên sẽ yếu hơn không ít.
Nhưng dù quyển đạo điển này sẽ có vô số chỗ thiếu hụt, nhưng vẫn vô cùng trân quý, dưới tạo hóa là tuyệt thế vô song!
- Vật này xem như là hậu thiên đệ nhất đạo điển!
Ý mừng tràn đầy, Nhạc Vũ lại mạnh mẽ đè nén xuống, đem đạo điển trong tay thu hồi vào trong tay áo, tiếp theo chuyển mắt nhìn về phía Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Ngoại trừ vật kia ra, bên trong hoàn toàn trống vắng, cũng không còn loại linh trân nào khác.
Nhạc Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nguyên hắn đã liệu được tuy Hồng Quân chịu bỏ vốn liếng, cũng cực kỳ xem trọng hắn, nhưng không thể nào bỏ thêm đồ vật râu ria nữa làm gì.
Muốn dẫn dụ hắn tới đây, chỉ cần một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp đã là đầy đủ.
Kim hệ tuyệt đỉnh linh trân cũng còn cần nhờ vào bản thân mình đi tìm kiếm.
Giờ khắc này hắn đang quan sát chính là phù trận nơi đây. Tìm hiểu qua Tạo Hóa Ngọc Diệp một lần, tình hình của Nhạc Vũ hiện tại đã khác hẳn với mấy ngày hôm trước.
Ít nhất hắn đã không còn cảm giác khó hiểu mờ mịt hay mơ hồ phán đoán. Rất nhiều Hồng Mông phù văn cũng đã có thể phân rõ được tác dụng ẩn chứa bên trong. Mà trong đó một ít linh mạch mấu chốt cùng kết cấu linh lực hắn cũng đã có thể mơ hồ đoán biết được dụng ý.
Trong mắt Nhạc Vũ bỗng dưng hiện lên một tia vui mừng.
- Chỉ cần thêm ba mươi năm, đem Khai Thiên cảnh từng xem qua kia cùng sở học bản thân hoàn toàn thông hiểu, như vậy đã có thể đăng nhập lên cảnh giới chí thánh chí minh!
Ý niệm này chỉ thoáng hiện lên trong đầu, Nhạc Vũ liền gạt sang một bên, dùng Diễn Thiên Châu cùng Cửu Cực La Bàn Nghi hỗ trợ suy diễn.
Ước chừng nửa ngày sau hắn bỗng dưng đánh ra mấy chục viên Hồng Mông trận thạch bố trí chung quanh Tạo Hóa Ngọc Điệp.
Tiếp theo hắn dựa vào Lạc Bảo Kim Tiễn đi thẳng ra bên ngoài, linh thạch trong tay vẫn liên tục bắn ra bay xuống chung quanh, khảm vào bên trong những khe hở linh mạch.
So sánh với lúc tiến vào, hiện tại Nhạc Vũ đã quen thuộc đường đi, thật thong dong tiến ra ngoài.
Qua một lúc hắn đã đi tới tầng thứ hai của Phần Minh Thiên.
Nhìn thoáng qua mấy người Minh Hà vẫn đang ngồi chờ đợi, khóe môi Nhạc Vũ không khỏi thoáng nhếch lên, tiếp tục rời đi.
Phù trận tầng thứ nhất so với hai tầng trước đơn giản hơn rất nhiều, Nhạc Vũ chỉ hóa quang phi độn hơn mười hơi thở đã đi ra ngoài Phần Minh Thiên.
Vừa xuyên ra khỏi hàng rào thời không, thân ảnh Chiến Tuyết đã bước ra khỏi Diễn Thiên Châu, trong mắt mang theo ý mừng:
- Chúc mừng sư huynh được kỳ bảo này! Có được Hỗn Độn đạo điển, đã không cần ngại chứng được Thái Thượng Kim Tiên!
Nàng cũng biết phương pháp thôi diễn, biết được ý nghĩa phục chế Tạo Hóa Ngọc Điệp lần này xa xa không chỉ đơn giản như vậy. Không những là trừ khử hóa giải ách nạn nho nhỏ hôm nay, sát kiếp sau trăm năm của Nhạc Vũ cũng sẽ tìm kiếm được vài tuyến sinh cơ.
Nhạc Vũ cũng là người thứ hai nắm giữ được bổn nguyên chứng đạo bên trong hồng hoang.
Chỉ cần một vật này đủ quấy động hồng hoang! Chỉ cần bản thân có được đầy đủ thực lực, không sợ cưỡng đoạt, ngày sau có thể kềm chế được chư thánh!
Chính bản thân Nhạc Vũ lại càng cảm ứng khắc sâu, vừa bước ra khỏi Phần Minh Thiên, hắn lập tức dùng Côn Luân Kính quan chiếu khí vận của bản thân mình.
Tử kim khí trụ bị hắn dùng pháp lực che giấu đã hoàn toàn củng cố, hơn nữa càng có xu thế không thể tưởng tượng, ước chừng đã bành trướng gần gấp bội lần.
Chín đầu cự long mười tám trảo cũng đã tùy theo biến hóa, không ngừng duỗi mình lớn hơn gấp đôi.
Chỉ vì Thiên Đế vị vẫn chưa lấy được tới tay, chỉ còn kém một bước cuối cùng là có thể chân chính ngưng tụ ra đôi long trảo thứ chín, thành tự được cửu cửu Thiên Đế mệnh cách.
Lúc này khả năng nắm giữ thiên ý cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió, bản lĩnh dẫn động thiên ý, thốt ra thành sấm cũng hơn xa lúc trước gấp mấy lần!
- Có gì đáng mừng đâu? Lần này cũng chỉ là may mắn mà thôi…
Quan sát xong khí vận của mình, Nhạc Vũ lại khẽ lắc đầu, trong lòng quả thật có cảm giác may mắn vạn phần.
Nếu không phải nhờ vài chục năm trước hắn đột ngột nảy sinh ý tưởng đi tới Vũ Di sơn lấy được Lạc Bảo Kim Tiễn, lần này khả năng hắn phải tử vong lên tới chín thành, cũng không phải hắn không tính kế được người, mà là thực lực của hắn không bằng người.
Lợi thế của vị kia thật sự rất nhiều, cũng không cần dùng âm mưu quỷ kế, chỉ cần bày ra từng viên quân cờ đủ làm cho hắn phải mệt mỏi ứng phó, ba phen bốn bận đều làm cho hắn lâm vào nguy hiểm suýt mất mạng.
Tựa như sự xuất hiện của hắc y nhân, trước khi hắn tận mắt chứng kiến, làm sao có thể nghĩ ra? Trong tay người kia không ngờ vẫn có ám khí như vậy?
Lần này Hồng Quân không thực hiện được âm mưu, ngày sau thật sự không biết sẽ có thêm bao nhiêu thủ đoạn đối phó với hắn.
Chiến Tuyết nghe vậy trong lòng vẫn còn sợ hãi gật gật đầu. Nhìn thấy bên trong tầng thứ hai Phần Minh Thiên, ước chừng có bốn Thái Thượng Kim Tiên, bốn người khác cũng là Thái Sơ Kim Tiên nổi bật trong hồng hoang, thần thông tương hợp, với lực lượng hai người họ thật sự chỉ có thể đối phó được một vị Thái Thượng Kim Tiên mà thôi.
Thực lực như vậy cũng không cần dùng thêm thủ đoạn nào khác đủ đem hai người họ nghiền nát!
Trừ phi có được loại dị bảo như Lạc Bảo Kim Tiễn, không có được vật kia, dù nửa phần sinh cơ cũng không có!
Nàng vốn muốn mở miệng hỏi Nhạc Vũ hiện tại có nên trở về hay không, nhưng bỗng dưng nhớ tới linh thạch mà Nhạc Vũ cố ý bố trí vừa rồi, trong lòng Chiến Tuyết khẽ động, sau đó lập tức cau đôi mày liễu:
- Sư huynh còn chuẩn bị trở vào bên trong Phần Minh Thiên lần nữa sao?
- Không vào lần nữa, ta làm sao có thể an tâm chứng đạo? Hỗn Độn đạo điển hiện giờ còn thiếu bảy ngàn phù trang! Ta đang muốn gặp mặt mấy người Minh Hà một chuyến…
Nhạc Vũ cười lạnh, âm sâm trả lời, sau đó lật tay lấy ra vô thượng Ma Điển đoạt được từ tay La Hầu.
Khi hắn đạt tới Kim Tiên hồn ấn từng đọc qua Ma Điển này, nhưng vẫn cảm thấy tâm linh bị rung chuyển, hồn trí cơ hồ bị nó cướp đoạt.
Lúc này hồn niệm của hắn đã có thể so sánh với Thánh Nhân. Không hề cảm thấy có nửa phần khác thường nào, Chiến Tuyết đứng bên cạnh cũng không lưu ý tới.
Dùng hồn thức đảo qua quyển Ma Điển, chỉ một lát sau khóe môi Nhạc Vũ chợt hiện lên vài phần trào phúng.
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
- Quả nhiên!
Trong tay hắn dấy lên một tòa cửu tầng tháp diễm, thật cẩn thận đưa tới thiêu đốt quyển Ma Điển. Cơ hồ ngay lập tức nghe được một tiếng gào thét vang vọng trong lòng, từng luồng ý niệm như châm nhọn đập lên trung tâm nguyên thần của hắn.
Nhạc Vũ không chút lưu ý tới, tiếp tục khống chế hỏa diễm, chỉ gần một hơi thở, đã có thể bức ra một đoàn hắc sắc khí vụ, cuồn cuộn không ngớt, sát lực bức người.
Mà giờ phút này Nhạc Vũ lại lấy ra Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô, pháp quyết dẫn động, liền đem hắc khí toàn bộ thu vào phong ấn.
Chiến Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy không hiểu chuyện gì, gần đây Nhạc Vũ lấy được không ít Hỗn Độn Khí, nhưng Cửu Cửu Tán Phách Hồ Lô hắn cũng chưa từng chữa trị lại, có thể nói hoàn toàn không có uy lực.
Dưới Đại La Kim Tiên còn có chút tác dụng, nhưng ở hiện giờ còn không bằng một tiên thiên nhất phẩm linh bảo bình thường.
Cũng không biết giờ phút này Nhạc Vũ đem vật kia ra để làm gì, khi nhìn vào vẻ mặt hắn, rõ ràng hiện lên vẻ vui mừng, phảng phất như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhíu mày suy ngẫm chốc lát, sắc mặt Chiến Tuyết chợt biến đổi.
- Hắc vụ kia chính là hồn niệm của La Hầu?
Nhạc Vũ chỉ cười khẽ, cũng không trả lời. Hắn bước thẳng tới lối vào Phần Minh Thiên, cười vang nói:
- Còn không cùng ta tiến vào sao? Thời hạn một tháng không còn bao nhiêu, vài vị bên trong hơn phân nửa đã sốt ruột chờ…
Nội tâm Chiến Tuyết rối rắm tới cực hạn, cuối cùng nàng than nhẹ một tiếng, mắt hiện lệ mang, sau đó cũng cất bước đi theo sát Nhạc Vũ bước vào Phần Minh Thiên.
Bên trong vẫn diễm lực ngập trời, vô hạn quang minh. Nơi hai người bước vào vẫn là tầng thứ nhất, chỉ là phương vị hơi có chút bất đồng.
Vừa mới đi vào lập tức gợi ra vô số cấm chế, phù trận thúc giục, ngay lập tức thật nhiều bạch diễm tụ tập tràn tới khiến không gian nơi này tựa như một lò luyện đan đỉnh cấp, độ nóng mấy chục vạn cơ hồ có thể hòa tan được hết thảy.
Hai người cũng không tiếp tục che lấp pháp lực, Chiến Tuyệt lập tức phát ra một tầng sát lực bao quanh người, liền đem bạch diễm chung quanh toàn bộ bách ra ngoài xa vạn trượng.
Một tầng lưu ly quang bích vây quanh, chân giẫm lên thập nhị diệp sát liên, xuyên qua bên trong diễm hải không hề có chút tốn sức.
Nhạc Vũ lại mở ra một tầng Băng Diễm Huyền Quang Chướng hộ thể, cũng đồng dạng ở bên trong Phần Minh Thiên đi lại tự nhiên.
Dưới chân hắn mở rộng một Âm Dương phù trận cực lớn, cũng dùng Đại Tiên Thiên Huyền Băng Ly Hỏa pháp lực ngưng tụ hình thành.
Âm Dương biến hóa, dương cực âm sinh. Hắn đem diễm lực trực tiếp dùng phù trận chuyển sang âm hàn cực độ, bởi vì là địa vực hỏa linh lực cực thịnh, rất ít thủy linh lực tồn tại, vì vậy chỉ cảm thấy lạnh lẽo khô khan tràn đầy.
Bên trong phạm vi ngàn vạn trượng chỉ có chút ít thủy khí cũng bị đông lạnh thành huyền băng.
Ngay sau đó hai người Nhạc Vũ cơ hồ cũng xem thường phù trận huyễn pháp diễm hệ, đánh ra vài đạo Ngũ Sắc Thần Quang liền đem cấm chế phù trận chung quanh phá vỡ vô số, hướng tầng thứ hai bước vào.
Người còn chưa tới, liền nghe được bên dưới truyền ra thanh âm của Minh Hà:
- Chúng ta chờ đã gần một tháng, Huyền Thánh bệ hạ đã tới muộn vậy sao?
Bình luận facebook