Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1316
Chương 1316: Đảo loạn hồng hoang
Mấy người Xi Vưu Nhiên Đăng đều giật mình kinh ngạc, vẻ nghi hoặc trong mắt càng thêm tràn đầy.
Hôm nay toàn bộ hành động của thiếu niên trước mắt đều làm người khác xem không rõ, cũng không cách nào giải thích.
Ngay lúc này, ngũ sắc kiếm trong tay Nhạc Vũ cuối cùng chém ra! Huy hoàng hạo đãng, phảng phất giống như khai thiên tích địa, bao trùm xuống dưới!
Những nơi kiếm quang bắn tới cũng không phải chú ý một người nào có mặt tại đây, mà là vào tầng sâu nhất bên trong Phần Minh Thiên!
Lấy xu thế bàng bạc không gì cản nổi chém xuống, mơ hồ lan tràn cả Phần Minh Thiên, mà bảy vị Chuẩn Thánh Kim Tiên bên trong không ai dám đứng ra cản trở mũi nhọn.
Thẳng đến khi ngũ sắc kiếm quang cơ hồ theo uy thế như chẻ tre đem cấm chế trùng điệp bên dưới phá vỡ, thẳng xuyên vào tận sâu trong Phần Minh Thiên, thân hình Minh Hà bỗng dưng chấn động tựa hồ cuối cùng đã suy đoán ra dụng ý của Nhạc Vũ.
- Giảo loạn thiên địa? Hắn muốn trực tiếp công kích Tạo Hóa Ngọc Điệp!
Mấy người Xi Vưu nghe vậy vẻ mặt đều ngẩn ra, nhưng ánh mắt mọi người đều thoáng lóe tinh mang, nhưng lại không lập tức ra tay, ngược lại còn hiện lên vẻ do dự.
Ngay khi kiếm thế của Nhạc Vũ xuyên vào tầng thứ ba, bỗng dưng vô số diễm hỏa tụ tập hóa thành cự thương dựng đứng lên, so với diễm thương trước đó còn lớn hơn mấy lần, va chạm cùng ngũ sắc kiếm quang không chút hạ phong, cho dù chạm phải Ngũ Sắc Thần Quang quấn quanh trên Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm cũng không bị tiêu trừ!
Lúc này Minh Hà lão tổ nhìn qua thân hình đờ đẫn cùng vẻ mặt vặn vẹo giãy dụa của hắc y nhân giữa không trung, sau đó bỗng dưng cắn chặt răng quát:
- Ta nguyện nhường lại Trấn Diễm Linh Châu! Người nào có thể giúp ta ngăn trở hắn, bảo vật sẽ thuộc về người đó toàn bộ!
Vừa dứt lời toàn thân hắn cũng hóa thành Hóa Huyết đao bắn xuống, ánh mắt của Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều sáng lên.
Nhiên Đăng trực tiếp đánh xuống một đoàn hỏa diễm, trong khoảnh khắc đã đem hỏa lực đầy trời trong tầng thứ hai toàn bộ ngưng tụ lại, thậm chí kể cả viêm lực mà Hạn Bạt cùng Tất Phương tụ tập tới cũng bị hắn mạnh mẽ cướp đoạt hơn phân nửa.
Tiếp theo chỉ trong giây lát từ dương hỏa chuyển sang âm viêm, khiến bên trong Phần Minh Thiên hóa thành âm lãnh băng hàn cùng cực.
Xi Vưu cũng vung tay khẽ vẫy, tụ tập phong sa đầy trời, đem toàn bộ thân hình bao phủ lại, ngay sau đó một cự phủ hoàng sắc phong cách cổ xưa bỗng dưng từ trong cát vàng xuyên không chém ra, cuồng liệt tuyệt luân, bá tuyệt tột đỉnh!
Phủ ảnh sắc bén, huyết sắc đao ảnh cùng một ít Lưu Ly Âm Viêm ngưng tụ đến mức tận cùng hội tụ lại, sát khí lạnh thấu xương cơ hồ phong kín toàn bộ cơ hội né tránh của Nhạc Vũ, tựa hồ trừ bỏ việc triệt lại kiếm thế Nhạc Vũ không còn cách nào khác.
Nhưng vừa công kích tới gần Nhạc Vũ trăm vạn trượng, một thân ảnh yểu điệu bỗng dưng bước lên một bước, ngăn cản trận công kích đánh tới.
Sáu đôi cánh sau lưng nàng chợt duỗi ra, cánh tay từ một thành ba, trong đó có hai cặp đều cầm cự phủ cùng mặt thuẫn của Hình Thiên, một đôi tay còn lại trái cầm Xi Vương Kích, phải cầm Huyết Vũ kiếm.
Nắm giữ ba đôi tiên thiên chí thánh khí, nàng đứng ngạo nghễ giữa hư không, đôi mày nhướng cao nhìn tới mọi người, trong đôi mắt huyết sắc hiện lên vẻ kiên quyết sắc bén, trong đôi môi đỏ rực diễm lệ như máu lại hiện lên vẻ lãnh khốc tới cực điểm, quát lớn bốn chữ:
- Kiền thích chi vũ!
Chỉ thoáng chốc đầy trời đều là thê lệ nhận ảnh! Xi Vương Kích, Huyết Vũ Kiếm, Hình Thiên Phủ ba đôi tiên thiên chí thánh binh khí bỗng dưng như mưa rền gió dữ thẳng quét trời cao, cuốn động phong vân.
Cùng phủ qua va chạm trực tiếp đem cự phủ do Xi Vưu dùng pháp lực hội tụ mạnh mẽ chém vỡ, Minh Hà biết thành huyết đao bị trăm ngàn đạo nhận quang oanh kích xé rách, trên nửa đường liền nứt vụn tan rã!
Mà đoàn âm viêm do Nhiên Đăng đánh ra cũng chỉ chốc đỡ được chốc lát liền bị nhận quang như bão táp dùng xu thế cuồng mãnh tuyệt luân trực tiếp đánh tan!
Nếu nói "kiền thích chi vũ" của Hình Thiên hoàn toàn cuồng bạo bá liệt không giảng đạo lý, như vậy "kiền thích chi vũ" của Chiến Tuyết ngoại trừ đặc tính cuồng bạo bá liệt, còn cộng thêm vài phần lý trí cùng mỹ cảm bạo cuồng, cơ hồ mỗi một kích đều men theo thiên địa chí lý, mỗi một lần vung trảm đều là có mục đích!
Hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, vũ tư tuyệt thế khiến lòng người say!
Một kích dốc toàn lực của ba vị Thái Thượng Kim Tiên chỉ trong tích tắc đã toàn bộ tan rã.
Mà khi Chiến Tuyết hiện ra thân hình, từ trên thân nàng cũng tuôn ra vô số vết máu.
Nhưng giờ phút này mọi người đã không còn kịp cảm thấy kinh dị, chỉ ngây người nhìn về phương hướng chỗ Nhạc Vũ, chợt thấy khóe môi thiếu niên kia thoáng nhếch lên, tràn đầy vẻ trào phúng lạnh lẽo.
- Phá cho ta!
Trường thương hỏa diễm cơ hồ lập tức tan tác, ngũ sắc kiếm quang cũng cùng lúc đập vào, khiến phù trận dưới tầng thứ ba lập tức tan rã hỏng mất!
Mà mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp tử kim sắc đặt ở tận sâu trong cuối cùng hiện thân trước mắt mọi người.
Thất thải quang hà chợt tràn ngập khắp Phần Minh Thiên vô cùng chói mắt. Khí tức khai thiên tạo hóa mơ hồ cũng khiến hơi thở của mọi người đều căng thẳng.
Trên mặt Minh Hà đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thần tình hoàn toàn khó tin tưởng, phù trận này tuy không phải đích tay Hồng Quân bố trí, nhưng cũng có liên hệ lớn lao, chân chính xuất từ bút tích của Thánh Nhân!
Cho dù hắc y nhân kia không thể thao túng, nhưng cũng không thể nào bị một kiếm của Nhạc Vũ dễ dàng đánh bại!
Ngoài vẻ tuyệt vọng, khát vọng tham lam trong lòng hắn cũng không cách nào đè nén hiện lên trong mắt. Ngay cả Xi Vưu Nhiên Đăng cũng thoáng phân tâm nhìn chăm chú xuống bên dưới, ánh mắt hốt hoảng cơ hồ lâm vào tình hình mất đi tiêu cự.
Ngay sau đó chỉ nghe Nhạc Vũ cười sang sảng:
- Chỉ một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp còn chưa đủ chúng ta chia lãi! Tốt nhất là đánh tan mới dễ dàng có sóng gió…
Thanh thế của Hồng Mông kiếm khí không giảm, sau khi phá tan phù trận chỉ trong chớp mắt liền trọng tụ lên tới đỉnh phong, thậm chí còn tăng hơn ba phần, trong ánh mắt kinh hãi dục tuyệt của mọi người có mặt, một kiếm mạnh mẽ đâm thẳng vào mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp!
Bên trong Phần Minh Thiên lập tức nổi lên cơn bão tố chấn đãng, chỉ thấy linh quang bạo tán, cương kình dâng tận trời.
Mạnh mẽ như Hạn Bạt Tất Phương cũng không cách nào đứng vững bên trong linh lực phong bạo, đều dừng kịch đấu tự thối lui ra xa.
Mà Phong Bá giống như gặp được quỷ, xoay người điên cuồng trốn chạy, trực tiếp xuyên ra bên ngoài Phần Minh Thiên.
Ngay sau đó ở trước mắt mọi người, mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp bị ngũ sắc kiếm quang mạnh mẽ chém thành năm mảnh nhỏ bắn ra khắp bốn phương tám hướng!
Nhạc Vũ không chút khách khí trực tiếp dùng kiếm quang cuốn ngang, liền đem một mảnh bên trong cuốn trở về, không lớn không nhỏ, vừa lúc đạt tới một phần năm.
Trên khuôn mặt Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều hiện vẻ vặn vẹo, chân mày nhảy lên ẩn hiện vẻ giãy dụa dữ dội.
Dù là Minh Hà giờ phút này cũng đã hoàn toàn không còn tâm tình diệt sát Nhạc Vũ, đồng dạng nhìn chằm chằm lên mấy mảnh nhỏ của Tạo Hóa Ngọc Điệp, vẻ mặt do dự không dứt.
Ra tay đầu tiên chính là hắc y nhân, hắn bỗng dưng rít gào một tiếng, thân hình hóa quang bay tới, trực tiếp cuốn lấy mảnh ngọc điệp lớn nhất vội vàng viễn độn, cùng Phong Bá kia một trước một sau bay ra khỏi Phần Minh Thiên.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi cười ha ha, trong lòng tràn đầy vẻ vui sướng, mấy người còn lại vẻ mặt đều xanh mét.
Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó cực kỳ ăn ý hóa quang phi độn, một trái một phải đều nhiếp lấy một mảnh ngọc điệp phá không rời đi.
Minh Hà lão tổ cũng vội vàng xoay người, còn chưa kịp xé rách không gian thi triển độn pháp, bên trong hư không bỗng dưng trảm tới một kiếm, đem toàn bộ thời không cùng khí cơ quanh thân hắn khóa chết, một cỗ duệ tuyệt kiếm ý lạnh thấu xương xuyên thẳng vào tận sâu trong thần hồn của hắn.
Nhìn lại kiếm quang, chỉ thấy Nhạc Vũ đứng cách hắn chừng trăm vạn trượng, cự kiếm trong tay chỉ tới, gương mặt trào phúng cười lạnh:
- Những người khác trẫm đều có thể tạm thời buông tha! Chỉ riêng ngươi xin hãy dừng bước đã…
Sắc mặt Minh Hà lập tức trắng bệch, mơ hồ đã biết được tình cảnh của chính mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, lại càng tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Sát cục như vậy vẫn bị Nhạc Vũ thật đơn giản nhẹ nhàng cởi bỏ, chính mình lại có thể làm được gì nữa đây?
Từ sau khi hắc y nhân bị hắc vụ nhập vào trong cơ thể liền không còn nghe sai sử, mà Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều tự đoạt một mảnh ngọc điệp rời đi, nhìn qua như xuất phát từ lòng tham lam, kỳ thật cũng có vài phần ý tứ thấy tình hình không ổn nên bỏ chạy trước.
Kỳ thật từ lúc phù trận bị phá nát, đã không còn chút khả năng làm vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương này vẫn lạc!
Giờ khắc này ngược lại chính Minh Hà hắn đã rơi vào tử cục, thậm chí không còn cơ hội chạy trốn!
Tất Phương cũng không còn tâm tư tiếp tục lưu lại, hắn cũng cuộn lên một mảnh ngọc điệp, đôi hỏa dực vẫy mạnh phá giới rời đi.
Hạn Bạt do dự một thoáng, cuối cùng bỏ qua tham niệm tranh đoạt, vẫn lưu lại tại chỗ bình tĩnh nhìn vào thiếu niên thanh tú từ đầu tới cuối vẫn luôn nói nói cười cười vô cùng thản nhiên trước mắt.
Thân hình thiếu niên cũng không kỳ vĩ, nhưng giờ phút này Hạn Bạt chỉ cảm thấy hắn lại giống như hỗn độn cự thần Bàn Cổ, chỉ có thể khiến cho người ta ngước nhìn lên ngưỡng mộ.
Trong mắt Hạn Bạt cũng liên tục lóe tinh mang, nếu không phải tận mắt chứng kiến toàn bộ hành trình điên cuồng nghịch chuyển, nếu không phải thương thế kịch đấu với Tất Phương tạo ra vẫn còn đau đớn, nàng cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Thế gian không ngờ còn có bực kỳ nhân như vậy!
Cho dù đối mặt với chư thiên tiên thánh, Thánh Nhân chí tôn, Đạo gia chân tổ vẫn nói cười không chút sợ hãi!
Tử cảnh tuyệt địa như vậy ngay cả nàng cũng nhận định người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ kết quả trận chiến này cũng không chút khoan nhượng bị Nhạc Vũ đánh ra một con đường sống, hơn nữa còn đánh ngược một kích, tàn nhẫn cực điểm!
Lúc nàng động thủ cản lại Tất Phương vốn đã ôm lòng liều chết, dù hi vọng chỉ cần giữ mạng cho Ứng Long thêm chốc lát cũng cam tâm.
Nhưng thật không ngờ đến cuối cùng lại thấy kết quả như vậy!
Trái tim nàng nhảy mạnh, trong ánh mắt tĩnh mịch bỗng dưng thoáng lộ ra mũi nhọn. Người trước mắt chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kiêm Tử Vi Bắc Cực đại đế, nếu hắn bước lên Thiên Đế vị, tất nhiên sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, tựa như sấm trời!
Có lẽ nàng cùng Ứng Long thật sự có được vài phần sinh cơ, hoàn thành mộng uyên ương?
Ứng Long vẫn bị trói chặt trong xiềng xích chằn chịt, giờ phút này đột nhiên cất tiếng cười ha ha:
- An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương lợi hại, Ứng Long ta hôm nay cuối cùng được kiến thức! Bị phong ấn bảy vạn năm, thế gian này lại có được anh kiệt như vậy xuất thế! Không xem Hồng Quân ra gì, mạnh mẽ như Minh Hà Xi Vưu cũng trêu đùa trong lòng bàn tay. Bình sinh ta chỉ phục một mình ngươi! Không bằng bệ hạ hãy thả ta, từ nay về sau Ứng Long ta nguyện làm bộc cho ngươi!
Mấy người Xi Vưu Nhiên Đăng đều giật mình kinh ngạc, vẻ nghi hoặc trong mắt càng thêm tràn đầy.
Hôm nay toàn bộ hành động của thiếu niên trước mắt đều làm người khác xem không rõ, cũng không cách nào giải thích.
Ngay lúc này, ngũ sắc kiếm trong tay Nhạc Vũ cuối cùng chém ra! Huy hoàng hạo đãng, phảng phất giống như khai thiên tích địa, bao trùm xuống dưới!
Những nơi kiếm quang bắn tới cũng không phải chú ý một người nào có mặt tại đây, mà là vào tầng sâu nhất bên trong Phần Minh Thiên!
Lấy xu thế bàng bạc không gì cản nổi chém xuống, mơ hồ lan tràn cả Phần Minh Thiên, mà bảy vị Chuẩn Thánh Kim Tiên bên trong không ai dám đứng ra cản trở mũi nhọn.
Thẳng đến khi ngũ sắc kiếm quang cơ hồ theo uy thế như chẻ tre đem cấm chế trùng điệp bên dưới phá vỡ, thẳng xuyên vào tận sâu trong Phần Minh Thiên, thân hình Minh Hà bỗng dưng chấn động tựa hồ cuối cùng đã suy đoán ra dụng ý của Nhạc Vũ.
- Giảo loạn thiên địa? Hắn muốn trực tiếp công kích Tạo Hóa Ngọc Điệp!
Mấy người Xi Vưu nghe vậy vẻ mặt đều ngẩn ra, nhưng ánh mắt mọi người đều thoáng lóe tinh mang, nhưng lại không lập tức ra tay, ngược lại còn hiện lên vẻ do dự.
Ngay khi kiếm thế của Nhạc Vũ xuyên vào tầng thứ ba, bỗng dưng vô số diễm hỏa tụ tập hóa thành cự thương dựng đứng lên, so với diễm thương trước đó còn lớn hơn mấy lần, va chạm cùng ngũ sắc kiếm quang không chút hạ phong, cho dù chạm phải Ngũ Sắc Thần Quang quấn quanh trên Tam Diệu Như Ý Diệt Tuyệt kiếm cũng không bị tiêu trừ!
Lúc này Minh Hà lão tổ nhìn qua thân hình đờ đẫn cùng vẻ mặt vặn vẹo giãy dụa của hắc y nhân giữa không trung, sau đó bỗng dưng cắn chặt răng quát:
- Ta nguyện nhường lại Trấn Diễm Linh Châu! Người nào có thể giúp ta ngăn trở hắn, bảo vật sẽ thuộc về người đó toàn bộ!
Vừa dứt lời toàn thân hắn cũng hóa thành Hóa Huyết đao bắn xuống, ánh mắt của Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều sáng lên.
Nhiên Đăng trực tiếp đánh xuống một đoàn hỏa diễm, trong khoảnh khắc đã đem hỏa lực đầy trời trong tầng thứ hai toàn bộ ngưng tụ lại, thậm chí kể cả viêm lực mà Hạn Bạt cùng Tất Phương tụ tập tới cũng bị hắn mạnh mẽ cướp đoạt hơn phân nửa.
Tiếp theo chỉ trong giây lát từ dương hỏa chuyển sang âm viêm, khiến bên trong Phần Minh Thiên hóa thành âm lãnh băng hàn cùng cực.
Xi Vưu cũng vung tay khẽ vẫy, tụ tập phong sa đầy trời, đem toàn bộ thân hình bao phủ lại, ngay sau đó một cự phủ hoàng sắc phong cách cổ xưa bỗng dưng từ trong cát vàng xuyên không chém ra, cuồng liệt tuyệt luân, bá tuyệt tột đỉnh!
Phủ ảnh sắc bén, huyết sắc đao ảnh cùng một ít Lưu Ly Âm Viêm ngưng tụ đến mức tận cùng hội tụ lại, sát khí lạnh thấu xương cơ hồ phong kín toàn bộ cơ hội né tránh của Nhạc Vũ, tựa hồ trừ bỏ việc triệt lại kiếm thế Nhạc Vũ không còn cách nào khác.
Nhưng vừa công kích tới gần Nhạc Vũ trăm vạn trượng, một thân ảnh yểu điệu bỗng dưng bước lên một bước, ngăn cản trận công kích đánh tới.
Sáu đôi cánh sau lưng nàng chợt duỗi ra, cánh tay từ một thành ba, trong đó có hai cặp đều cầm cự phủ cùng mặt thuẫn của Hình Thiên, một đôi tay còn lại trái cầm Xi Vương Kích, phải cầm Huyết Vũ kiếm.
Nắm giữ ba đôi tiên thiên chí thánh khí, nàng đứng ngạo nghễ giữa hư không, đôi mày nhướng cao nhìn tới mọi người, trong đôi mắt huyết sắc hiện lên vẻ kiên quyết sắc bén, trong đôi môi đỏ rực diễm lệ như máu lại hiện lên vẻ lãnh khốc tới cực điểm, quát lớn bốn chữ:
- Kiền thích chi vũ!
Chỉ thoáng chốc đầy trời đều là thê lệ nhận ảnh! Xi Vương Kích, Huyết Vũ Kiếm, Hình Thiên Phủ ba đôi tiên thiên chí thánh binh khí bỗng dưng như mưa rền gió dữ thẳng quét trời cao, cuốn động phong vân.
Cùng phủ qua va chạm trực tiếp đem cự phủ do Xi Vưu dùng pháp lực hội tụ mạnh mẽ chém vỡ, Minh Hà biết thành huyết đao bị trăm ngàn đạo nhận quang oanh kích xé rách, trên nửa đường liền nứt vụn tan rã!
Mà đoàn âm viêm do Nhiên Đăng đánh ra cũng chỉ chốc đỡ được chốc lát liền bị nhận quang như bão táp dùng xu thế cuồng mãnh tuyệt luân trực tiếp đánh tan!
Nếu nói "kiền thích chi vũ" của Hình Thiên hoàn toàn cuồng bạo bá liệt không giảng đạo lý, như vậy "kiền thích chi vũ" của Chiến Tuyết ngoại trừ đặc tính cuồng bạo bá liệt, còn cộng thêm vài phần lý trí cùng mỹ cảm bạo cuồng, cơ hồ mỗi một kích đều men theo thiên địa chí lý, mỗi một lần vung trảm đều là có mục đích!
Hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, vũ tư tuyệt thế khiến lòng người say!
Một kích dốc toàn lực của ba vị Thái Thượng Kim Tiên chỉ trong tích tắc đã toàn bộ tan rã.
Mà khi Chiến Tuyết hiện ra thân hình, từ trên thân nàng cũng tuôn ra vô số vết máu.
Nhưng giờ phút này mọi người đã không còn kịp cảm thấy kinh dị, chỉ ngây người nhìn về phương hướng chỗ Nhạc Vũ, chợt thấy khóe môi thiếu niên kia thoáng nhếch lên, tràn đầy vẻ trào phúng lạnh lẽo.
- Phá cho ta!
Trường thương hỏa diễm cơ hồ lập tức tan tác, ngũ sắc kiếm quang cũng cùng lúc đập vào, khiến phù trận dưới tầng thứ ba lập tức tan rã hỏng mất!
Mà mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp tử kim sắc đặt ở tận sâu trong cuối cùng hiện thân trước mắt mọi người.
Thất thải quang hà chợt tràn ngập khắp Phần Minh Thiên vô cùng chói mắt. Khí tức khai thiên tạo hóa mơ hồ cũng khiến hơi thở của mọi người đều căng thẳng.
Trên mặt Minh Hà đã tràn đầy vẻ tuyệt vọng, thần tình hoàn toàn khó tin tưởng, phù trận này tuy không phải đích tay Hồng Quân bố trí, nhưng cũng có liên hệ lớn lao, chân chính xuất từ bút tích của Thánh Nhân!
Cho dù hắc y nhân kia không thể thao túng, nhưng cũng không thể nào bị một kiếm của Nhạc Vũ dễ dàng đánh bại!
Ngoài vẻ tuyệt vọng, khát vọng tham lam trong lòng hắn cũng không cách nào đè nén hiện lên trong mắt. Ngay cả Xi Vưu Nhiên Đăng cũng thoáng phân tâm nhìn chăm chú xuống bên dưới, ánh mắt hốt hoảng cơ hồ lâm vào tình hình mất đi tiêu cự.
Ngay sau đó chỉ nghe Nhạc Vũ cười sang sảng:
- Chỉ một mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp còn chưa đủ chúng ta chia lãi! Tốt nhất là đánh tan mới dễ dàng có sóng gió…
Thanh thế của Hồng Mông kiếm khí không giảm, sau khi phá tan phù trận chỉ trong chớp mắt liền trọng tụ lên tới đỉnh phong, thậm chí còn tăng hơn ba phần, trong ánh mắt kinh hãi dục tuyệt của mọi người có mặt, một kiếm mạnh mẽ đâm thẳng vào mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp!
Bên trong Phần Minh Thiên lập tức nổi lên cơn bão tố chấn đãng, chỉ thấy linh quang bạo tán, cương kình dâng tận trời.
Mạnh mẽ như Hạn Bạt Tất Phương cũng không cách nào đứng vững bên trong linh lực phong bạo, đều dừng kịch đấu tự thối lui ra xa.
Mà Phong Bá giống như gặp được quỷ, xoay người điên cuồng trốn chạy, trực tiếp xuyên ra bên ngoài Phần Minh Thiên.
Ngay sau đó ở trước mắt mọi người, mảnh Tạo Hóa Ngọc Điệp bị ngũ sắc kiếm quang mạnh mẽ chém thành năm mảnh nhỏ bắn ra khắp bốn phương tám hướng!
Nhạc Vũ không chút khách khí trực tiếp dùng kiếm quang cuốn ngang, liền đem một mảnh bên trong cuốn trở về, không lớn không nhỏ, vừa lúc đạt tới một phần năm.
Trên khuôn mặt Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều hiện vẻ vặn vẹo, chân mày nhảy lên ẩn hiện vẻ giãy dụa dữ dội.
Dù là Minh Hà giờ phút này cũng đã hoàn toàn không còn tâm tình diệt sát Nhạc Vũ, đồng dạng nhìn chằm chằm lên mấy mảnh nhỏ của Tạo Hóa Ngọc Điệp, vẻ mặt do dự không dứt.
Ra tay đầu tiên chính là hắc y nhân, hắn bỗng dưng rít gào một tiếng, thân hình hóa quang bay tới, trực tiếp cuốn lấy mảnh ngọc điệp lớn nhất vội vàng viễn độn, cùng Phong Bá kia một trước một sau bay ra khỏi Phần Minh Thiên.
Nhạc Vũ thấy thế không khỏi cười ha ha, trong lòng tràn đầy vẻ vui sướng, mấy người còn lại vẻ mặt đều xanh mét.
Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều liếc mắt nhìn nhau, sau đó cực kỳ ăn ý hóa quang phi độn, một trái một phải đều nhiếp lấy một mảnh ngọc điệp phá không rời đi.
Minh Hà lão tổ cũng vội vàng xoay người, còn chưa kịp xé rách không gian thi triển độn pháp, bên trong hư không bỗng dưng trảm tới một kiếm, đem toàn bộ thời không cùng khí cơ quanh thân hắn khóa chết, một cỗ duệ tuyệt kiếm ý lạnh thấu xương xuyên thẳng vào tận sâu trong thần hồn của hắn.
Nhìn lại kiếm quang, chỉ thấy Nhạc Vũ đứng cách hắn chừng trăm vạn trượng, cự kiếm trong tay chỉ tới, gương mặt trào phúng cười lạnh:
- Những người khác trẫm đều có thể tạm thời buông tha! Chỉ riêng ngươi xin hãy dừng bước đã…
Sắc mặt Minh Hà lập tức trắng bệch, mơ hồ đã biết được tình cảnh của chính mình, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, lại càng tuyệt vọng bất đắc dĩ.
Nguồn truyện: Truyện FULL
Sát cục như vậy vẫn bị Nhạc Vũ thật đơn giản nhẹ nhàng cởi bỏ, chính mình lại có thể làm được gì nữa đây?
Từ sau khi hắc y nhân bị hắc vụ nhập vào trong cơ thể liền không còn nghe sai sử, mà Nhiên Đăng cùng Xi Vưu đều tự đoạt một mảnh ngọc điệp rời đi, nhìn qua như xuất phát từ lòng tham lam, kỳ thật cũng có vài phần ý tứ thấy tình hình không ổn nên bỏ chạy trước.
Kỳ thật từ lúc phù trận bị phá nát, đã không còn chút khả năng làm vị An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương này vẫn lạc!
Giờ khắc này ngược lại chính Minh Hà hắn đã rơi vào tử cục, thậm chí không còn cơ hội chạy trốn!
Tất Phương cũng không còn tâm tư tiếp tục lưu lại, hắn cũng cuộn lên một mảnh ngọc điệp, đôi hỏa dực vẫy mạnh phá giới rời đi.
Hạn Bạt do dự một thoáng, cuối cùng bỏ qua tham niệm tranh đoạt, vẫn lưu lại tại chỗ bình tĩnh nhìn vào thiếu niên thanh tú từ đầu tới cuối vẫn luôn nói nói cười cười vô cùng thản nhiên trước mắt.
Thân hình thiếu niên cũng không kỳ vĩ, nhưng giờ phút này Hạn Bạt chỉ cảm thấy hắn lại giống như hỗn độn cự thần Bàn Cổ, chỉ có thể khiến cho người ta ngước nhìn lên ngưỡng mộ.
Trong mắt Hạn Bạt cũng liên tục lóe tinh mang, nếu không phải tận mắt chứng kiến toàn bộ hành trình điên cuồng nghịch chuyển, nếu không phải thương thế kịch đấu với Tất Phương tạo ra vẫn còn đau đớn, nàng cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.
Thế gian không ngờ còn có bực kỳ nhân như vậy!
Cho dù đối mặt với chư thiên tiên thánh, Thánh Nhân chí tôn, Đạo gia chân tổ vẫn nói cười không chút sợ hãi!
Tử cảnh tuyệt địa như vậy ngay cả nàng cũng nhận định người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng không ngờ kết quả trận chiến này cũng không chút khoan nhượng bị Nhạc Vũ đánh ra một con đường sống, hơn nữa còn đánh ngược một kích, tàn nhẫn cực điểm!
Lúc nàng động thủ cản lại Tất Phương vốn đã ôm lòng liều chết, dù hi vọng chỉ cần giữ mạng cho Ứng Long thêm chốc lát cũng cam tâm.
Nhưng thật không ngờ đến cuối cùng lại thấy kết quả như vậy!
Trái tim nàng nhảy mạnh, trong ánh mắt tĩnh mịch bỗng dưng thoáng lộ ra mũi nhọn. Người trước mắt chính là An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương kiêm Tử Vi Bắc Cực đại đế, nếu hắn bước lên Thiên Đế vị, tất nhiên sẽ nhất ngôn cửu đỉnh, tựa như sấm trời!
Có lẽ nàng cùng Ứng Long thật sự có được vài phần sinh cơ, hoàn thành mộng uyên ương?
Ứng Long vẫn bị trói chặt trong xiềng xích chằn chịt, giờ phút này đột nhiên cất tiếng cười ha ha:
- An Thiên Huyền Thánh đại đế bắc phương lợi hại, Ứng Long ta hôm nay cuối cùng được kiến thức! Bị phong ấn bảy vạn năm, thế gian này lại có được anh kiệt như vậy xuất thế! Không xem Hồng Quân ra gì, mạnh mẽ như Minh Hà Xi Vưu cũng trêu đùa trong lòng bàn tay. Bình sinh ta chỉ phục một mình ngươi! Không bằng bệ hạ hãy thả ta, từ nay về sau Ứng Long ta nguyện làm bộc cho ngươi!
Bình luận facebook