Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1319
Chương 1319: Luyện hóa tinh huyết
Trong Phần Minh Thiên, tay phải của Nhạc Vũ giương ấn quyết hấp thụ tinh nguyên của Minh Hà.
Vị chủ nhân này của Huyết Tu La là hóa thân của Huyết Hà nên tinh huyết tích lũy qua hơn mười vạn năm cực lớn, dù là mười năm trước đã bị hắn đánh trọng thương thì số lượng còn lại cũng là con số khổng lồ, dù chỉ là phần tinh hoa linh khiết chắt lọc cũng là không ít, dùng để đền bù vào Hỗn Độn đạo điển xem như phù hợp.
Hạn Bạt Ứng Long bên cạnh lúc này đứng trang nghiêm, thần sắc cung kính, chỉ là thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt giao lưu, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể rõ.
Nhạc Vũ thấy buồn cười, dứt khoát lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi có thể rời đi, sau ba tháng xử lý việc riêng thì tới thiên đình hiệu lực cho sư muội ta là Câu Trần Tinh Cung!
Ứng Long lập tức khẽ giật mình, dời mắt nhìn về phía Chiến Tuyết rồi cặp mày rậm nhíu chặt, nếu hiệu lực cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thì dĩ nhiên hắn cam tâm tình nguyện, nhưng đổi lại là nữ tử này thì có chút không tình nguyện, mặc dù từng bại vào tay nàng.
Nhạc Vũ phảng phất sớm biết như thế, cũng không thèm để ý, nhếch miệng:
- Hai người các ngươi không muốn?
Lời nói nhỏ nhẹ, cũng không thấy sắc giận nhưng nghe bên tai như sấm, lại như lợi kiếm đâm thẳng thần hồn.
Ứng Long hơi kinh hãi, biết rõ lúc này không thể chần chừ, vội vàng khom người nói:
- Cẩn tuân lệnh Bệ Hạ!
Lại hướng phía Chiến Tuyết thi lễ nói:
- Bái kiến Câu Trần thượng cung tinh quân! Sau ba tháng nhất định tìm đến đúng hạn!
Dứt lời liền dắt Hạn Bạt mặt mày không chút biểu tình bay ra khỏi Phần Minh Thiên.
Chiến Tuyết khó hiểu, chân mày cau lại, nhìn về phía Nhạc Vũ:
- Sư huynh?
Ngữ khí tràn ngập ý nghi hoặc.
Nhạc Vũ cũng không quay đầu lại, tiếp tục thi triển ấn quyết, vừa dùng tháp diễm chín tầng luyện hóa tinh huyết Minh Hà vừa nhìn vào tinh nguyên, thản nhiên nói:
- Lần này trở về, ta muốn tĩnh tu trăm năm, không hỏi thế sự. Bất quá ám giới Thiên Ma thuộc phạm vi quản hạt, thật sự là cả gan làm loạn, không thể không hưng binh thảo phạt, để triển thiên uy. Ngươi là Câu Trần tinh quân, chưởng thế gian sát phạt, chủ trì ám giới đánh trận vừa mới phù hợp! Ứng Long Hạn Bạt có thể làm tay chân.
Chiến Tuyết nghe vậy không khỏi lâm vào suy ngẫm, trong chốc lát đã có sở ngộ:
- Ý sư huynh là muốn ta công phạt ám giới, tích lũy tín nguyện số mệnh đẻ chứng nhận Câu Trần Đại Đế?
Nhạc Vũ cười cười không nói, Chiến Tuyết tuy đã đoán đúng non nửa nhưng cũng không đủ.
Thứ nhất Huyền sát Chiến Ma chính là chứng đạo trong sát phạt, tu hành trong ám giới thích hợp hơn tĩnh tham khổ tu bên ngoài, hấp thụ tinh hoa Hình Thiên Xi Vưu, ấn chứng qua trận mạc là con đường tốt nhất..
Lần này công phạt ám giới ngoại trừ những Vô Thượng Thiên Ma khiến người căm tức thì cũng có ý luyện binh, chỉ có trong đại chiến mới có thể luyện ngàn vạn tinh binh. Đợi đến khi hắn thăng thiên đế mới có thể trấn áp Hồng Hoang, không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như Hạo Thiên lúc trước.
Dùng pháp lực thôi triển trọn ba ngày, Nhạc Vũ mới luyện hóa toàn bộ một thân huyết nguyên của Minh Hà, tinh hoa lọc ra trong đó cũng rót cả vào Hồng Mông đạo điển, dù chưa tăng một tờ nhưng cũng khiến cho năng lực chịu tải của nó tăng vọt ba thành.
--- Đến cùng còn kém một ít!
Một thân tinh nguyên của Minh Hà đủ tương đương với mười vị Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên nhưng sau khi luyện hóa tinh khiết cũng không còn lại bao nhiêu, đoán chừng còn kém một thiên trong đạo điển.
Thu hồi đạo điển, Nhạc Vũ lại quét nhìn vào trong Phần Minh Thiên, không hổ là hỏa cực chi địa, ba ngày trước còn là một đống hỗn độn nhưng lúc này đã khôi phục một chút, những đại năng chư thiên tụ tập trên tầng không cũng giống như có giao ước không tiến vào bên trong.
Nhạc Vũ vung tay thu hồi chỗ linh thạch bố trí lúc trước, vốn chưa hề phải vận dụng. Chỉ bằng tạo nghệ trận đạo đột phá sau khi tham ngộ Ngọc Điệp Tạo Hóa đã đường đường chính chính một kiếm đánh tan phù trận này.
Những linh thạch này hiện giờ ngược lại là chỗ sơ hở duy nhất trong suy tính của hắn, vừa rồi đem Hạn Bạt Ứng Long khai mở là muốn kết thúc việc này.
- Nhiên Đăng Xi Vưu cũng không khả năng biết được, người duy nhất là La Hầu vì trận này do hắn bố trí nên có thể phát giác mánh khóe.
Khẽ nheo mắt, Nhạc Vũ cũng không chút để ý, đột nhiên chém ra một kiếm triệt để đánh tan phù trận trong Phần Minh Thiên, không lưu nửa phần dấu vết.
Sau một khắc, trong tay Nhạc Vũ có thêm một đóa thập nhị diệp liên hoa, chỉ thấy bên trên có vô số nghiệp hỏa hắc sắc đang thiêu đốt, bất quá bản chất bên trong lại dùng sát lực làm cơ sở, hiện lên sắc đỏ tươi.
Vô tận Nghiệp Hỏa cùng sát lực kết hợp, dù hồn niệm có thể so với Thánh Nhân cũng không cách nào thăm dò vào mảy may.
Nhạc Vũ kiên nhẫn đem từng đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang rót vào trong đó, trọn vẹn qua mấy thời thần mới xoát diệt phần ấn ký còn lại của Minh Hà lưu lại, chỉ còn nghiệp hỏa và sát lực tinh thuần, vung tay ném cho Chiến Tuyết. Nàng cũng không chậm trễ đem Nghiệp Hỏa Hồng Liên triệu đến trước người dung hợp khống ngự dưới chân
Đợi đến khi những Nghiệp Hỏa đều bị áp chế, Chiến Tuyết chần chờ nói:
- Sư huynh, La Hầu thực không như bình thường. Sư huynh muốn dùng hắn kiềm chế Hồng Quân tự nhiên thỏa đáng. Bất quá thực sự phải cẩn thận kẻo hắn cắn trả.
Nhạc Vũ chuyển mục nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Chiến Tuyết tràn đầy thần sắc lo lắng, hiển nhiên nàng phiền nhiễu vì chuyện này đã mấy ngày nay, chỉ sợ kẻ duy nhất nhìn ra sơ hở của hắn lần này cũng chỉ có La Hầu.
Trong lòng không khỏi ấm áp, tiếp theo Nhạc Vũ nhịn không được cười lên:
- An tâm là được! Trong vòng trăm năm thì La Hầu cũng không rảnh để chú ý, dù thực sự có cắn trả thì sư huynh cũng đều có thủ đoạn không chế!
Lời này tuyệt không phải khoa trương, hắn thực sự vài phần nắm chắc ứng đối vị Thượng Cổ Ma Thần này.
Hồng Quân vì để phong ấn tàn niệm trong thân thể La Hầu mới đưa thân thể hắn vào Phần Minh Thiên dùng Quang Minh chi diễm khắc chế trấn áp.
Đây cũng là nguyên do vì sao lúc bắt đầu đại chiến thì hắn không tiếc hao phí pháp lực đem hỏa cực chi địa chuyển thành thế giới băng sương, chính là để cho tàn hồn La Hầu một tuyết sinh cơ.
Bất quá qua mấy chục vạn năm, Hồng Quân cũng ở trong thân thể của hắn đào tạo ra sát hồn thực sự đồng dạng cường hoành, không phải như thế không đủ chấn nhiếp thánh nhân.
Dù lúc này hồn niệm La Hầu chiếm cứ ưu thế, càng đã đoạt đi một phần của Tạo Hóa Ngọc Điệp, nhưng nếu nói thắng bại thì còn quá sớm, còn chân chính có khả năng tra biết sơ hở này chính là sát hồn mà Hồng Quân đào tạo mới đúng.
- La Hầu tuy rất cao minh nhưng Tướng Thần thực sự không phải chuyện đùa! Cần gì phải lo lắng?
Nói ra một câu khó hiểu, Nhạc Vũ cười khẽ, để mặc Chiến Tuyết ngạc nhiên phi độn ra ngoài Phần Minh Thiên.
Ẩn ẩn cảm nhận được vô số hồn niệm trong một sát na này đều nhao nhao quan chiếu, có thể cảm giác được hai mươi đạo khí tức không dưới Minh Hà đứng trong thiên địa.
Khí tức Hỗn Độn chuẩn thánh cơ hồ không chút nào che lấp, tràn ngập toàn bộ nam hải, bất quá đều ẩn hàm kiêng kị với Vô Tận Diễm Hải chỗ Nhạc Vũ đang đứng.
Nhạc Vũ cũng không để ở trong lòng, Tạo Hóa Ngọc Điệp trong tay hắn tuy có một khối nhưng cũng liệu đến không ai dám đến cướp đoạt.
Nếu là nguyên vẹn thì dù là thánh nhân cũng khó có thể kháng cự tham niệm nhưng chỉ còn một phần năm thì lại không đếm xỉa đến.
Đứng trong hư không, Nhạc Vũ nhìn ra phía xa.
- Lưu Ly đăng, Lượng Thiên xích, nếu như được mấy vật này, Diễn Thiên Châu có thể chân chính diễn hóa thế giới.
- Xi Vương khôi, Sát sanh thương, Hỗn Độn nguyên thạch, đều là thứ tốt. Nếu có nguyên thạch này thì Tuyết Nhi dùng nguyên lực chứng đạo không ngại. Thật khó lựa chọn.
- Nếu như không tru Nhiên Đăng thì sao có thể che lấp được chuyện Diễn Thiên Châu?
Trong miệng ghi nhớ những chí bảo này, Nhạc Vũ cũng một hồi do dự bất định, sau một lát mới định ra tâm ý bước về Tây Phương.
Chuyện Xi Vưu ngày sau xử trí cũng không sao nhưng thời cơ xử trí Nhiên Đăng lần này chính thức khó được, nếu bỏ qua chỉ sợ lại cần chờ trăm năm mới có thể kết thúc nhân quả.
Vừa cất bước đã vượt qua hơn trăm vạn dặm, Nhạc Vũ đột nhiên dừng bước, khai mở long nhãn nhìn về một chỗ không người bên trái, lập tức từng trận linh lực bạo tuôn rồi xuất hiện hai nữ tử, một trước một sau dù nỗ lực trấn tĩnh nhưng khó dấu ý lo sợ.
Cả hai đều là người hắn biết, bạch y nữ tử là Cửu Thiên Huyền Nữ, người sau chính là Bích Hà Nguyên Quân đã gặp một lần ở Đào sơn.
Nhạc Vũ dứt khoát xoay người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hai nữ, sát cơ ẩn hiện.
Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ một hồi xanh trắng, người trước mắt tuy vết thương chồng chất, khí tức hơi có vẻ suy yếu nhưng cũng không dám có nửa điểm coi thường.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vừa rồi nàng bạo gan dùng vọng khí pháp quan sát trên đỉnh đầu Nhạc Vũ lại thấy một mảnh trống không, trong mắt lộ vẻ đau đớn lại càng cả kinh, vội vàng thu liễm tạp niệm cung kính thi lễ:
- Huyền Nữ bái kiến Bệ Hạ! Sau ngày hôm nay, 600 vạn binh tướng trong cung Huyền Nữ ta chỉ nghe theo Bệ Hạ điều khiển.
Bích Hà Nguyên Quân đứng sau khẽ chấn động, có chút không dám tin nhìn xem Cửu Thiên Huyền Nữ.
Lời này rõ ràng đã thay đổi địa vị, phụng Nhạc Vũ làm chủ, đem Hạo Thiên triệt để ruồng bỏ, hơn nữa không hề cố kỵ.
Vốn mục thấu vẻ giận dữ, sau một lát, Bích Hà cũng khẽ thở dài, đồng dạng khom người khẽ chào:
- Bích Hà tham kiến Đại Đế, chúc Bệ Hạ vạn phúc!
Trong Phần Minh Thiên, tay phải của Nhạc Vũ giương ấn quyết hấp thụ tinh nguyên của Minh Hà.
Vị chủ nhân này của Huyết Tu La là hóa thân của Huyết Hà nên tinh huyết tích lũy qua hơn mười vạn năm cực lớn, dù là mười năm trước đã bị hắn đánh trọng thương thì số lượng còn lại cũng là con số khổng lồ, dù chỉ là phần tinh hoa linh khiết chắt lọc cũng là không ít, dùng để đền bù vào Hỗn Độn đạo điển xem như phù hợp.
Hạn Bạt Ứng Long bên cạnh lúc này đứng trang nghiêm, thần sắc cung kính, chỉ là thỉnh thoảng vẫn dùng ánh mắt giao lưu, phảng phất có thiên ngôn vạn ngữ muốn kể rõ.
Nhạc Vũ thấy buồn cười, dứt khoát lắc đầu nói:
- Hai người các ngươi có thể rời đi, sau ba tháng xử lý việc riêng thì tới thiên đình hiệu lực cho sư muội ta là Câu Trần Tinh Cung!
Ứng Long lập tức khẽ giật mình, dời mắt nhìn về phía Chiến Tuyết rồi cặp mày rậm nhíu chặt, nếu hiệu lực cho An Thiên Huyền Thánh Đại Đế thì dĩ nhiên hắn cam tâm tình nguyện, nhưng đổi lại là nữ tử này thì có chút không tình nguyện, mặc dù từng bại vào tay nàng.
Nhạc Vũ phảng phất sớm biết như thế, cũng không thèm để ý, nhếch miệng:
- Hai người các ngươi không muốn?
Lời nói nhỏ nhẹ, cũng không thấy sắc giận nhưng nghe bên tai như sấm, lại như lợi kiếm đâm thẳng thần hồn.
Ứng Long hơi kinh hãi, biết rõ lúc này không thể chần chừ, vội vàng khom người nói:
- Cẩn tuân lệnh Bệ Hạ!
Lại hướng phía Chiến Tuyết thi lễ nói:
- Bái kiến Câu Trần thượng cung tinh quân! Sau ba tháng nhất định tìm đến đúng hạn!
Dứt lời liền dắt Hạn Bạt mặt mày không chút biểu tình bay ra khỏi Phần Minh Thiên.
Chiến Tuyết khó hiểu, chân mày cau lại, nhìn về phía Nhạc Vũ:
- Sư huynh?
Ngữ khí tràn ngập ý nghi hoặc.
Nhạc Vũ cũng không quay đầu lại, tiếp tục thi triển ấn quyết, vừa dùng tháp diễm chín tầng luyện hóa tinh huyết Minh Hà vừa nhìn vào tinh nguyên, thản nhiên nói:
- Lần này trở về, ta muốn tĩnh tu trăm năm, không hỏi thế sự. Bất quá ám giới Thiên Ma thuộc phạm vi quản hạt, thật sự là cả gan làm loạn, không thể không hưng binh thảo phạt, để triển thiên uy. Ngươi là Câu Trần tinh quân, chưởng thế gian sát phạt, chủ trì ám giới đánh trận vừa mới phù hợp! Ứng Long Hạn Bạt có thể làm tay chân.
Chiến Tuyết nghe vậy không khỏi lâm vào suy ngẫm, trong chốc lát đã có sở ngộ:
- Ý sư huynh là muốn ta công phạt ám giới, tích lũy tín nguyện số mệnh đẻ chứng nhận Câu Trần Đại Đế?
Nhạc Vũ cười cười không nói, Chiến Tuyết tuy đã đoán đúng non nửa nhưng cũng không đủ.
Thứ nhất Huyền sát Chiến Ma chính là chứng đạo trong sát phạt, tu hành trong ám giới thích hợp hơn tĩnh tham khổ tu bên ngoài, hấp thụ tinh hoa Hình Thiên Xi Vưu, ấn chứng qua trận mạc là con đường tốt nhất..
Lần này công phạt ám giới ngoại trừ những Vô Thượng Thiên Ma khiến người căm tức thì cũng có ý luyện binh, chỉ có trong đại chiến mới có thể luyện ngàn vạn tinh binh. Đợi đến khi hắn thăng thiên đế mới có thể trấn áp Hồng Hoang, không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như Hạo Thiên lúc trước.
Dùng pháp lực thôi triển trọn ba ngày, Nhạc Vũ mới luyện hóa toàn bộ một thân huyết nguyên của Minh Hà, tinh hoa lọc ra trong đó cũng rót cả vào Hồng Mông đạo điển, dù chưa tăng một tờ nhưng cũng khiến cho năng lực chịu tải của nó tăng vọt ba thành.
--- Đến cùng còn kém một ít!
Một thân tinh nguyên của Minh Hà đủ tương đương với mười vị Hỗn Độn Thái Thượng Kim Tiên nhưng sau khi luyện hóa tinh khiết cũng không còn lại bao nhiêu, đoán chừng còn kém một thiên trong đạo điển.
Thu hồi đạo điển, Nhạc Vũ lại quét nhìn vào trong Phần Minh Thiên, không hổ là hỏa cực chi địa, ba ngày trước còn là một đống hỗn độn nhưng lúc này đã khôi phục một chút, những đại năng chư thiên tụ tập trên tầng không cũng giống như có giao ước không tiến vào bên trong.
Nhạc Vũ vung tay thu hồi chỗ linh thạch bố trí lúc trước, vốn chưa hề phải vận dụng. Chỉ bằng tạo nghệ trận đạo đột phá sau khi tham ngộ Ngọc Điệp Tạo Hóa đã đường đường chính chính một kiếm đánh tan phù trận này.
Những linh thạch này hiện giờ ngược lại là chỗ sơ hở duy nhất trong suy tính của hắn, vừa rồi đem Hạn Bạt Ứng Long khai mở là muốn kết thúc việc này.
- Nhiên Đăng Xi Vưu cũng không khả năng biết được, người duy nhất là La Hầu vì trận này do hắn bố trí nên có thể phát giác mánh khóe.
Khẽ nheo mắt, Nhạc Vũ cũng không chút để ý, đột nhiên chém ra một kiếm triệt để đánh tan phù trận trong Phần Minh Thiên, không lưu nửa phần dấu vết.
Sau một khắc, trong tay Nhạc Vũ có thêm một đóa thập nhị diệp liên hoa, chỉ thấy bên trên có vô số nghiệp hỏa hắc sắc đang thiêu đốt, bất quá bản chất bên trong lại dùng sát lực làm cơ sở, hiện lên sắc đỏ tươi.
Vô tận Nghiệp Hỏa cùng sát lực kết hợp, dù hồn niệm có thể so với Thánh Nhân cũng không cách nào thăm dò vào mảy may.
Nhạc Vũ kiên nhẫn đem từng đạo Tiên Thiên Ngũ Sắc Thần Quang rót vào trong đó, trọn vẹn qua mấy thời thần mới xoát diệt phần ấn ký còn lại của Minh Hà lưu lại, chỉ còn nghiệp hỏa và sát lực tinh thuần, vung tay ném cho Chiến Tuyết. Nàng cũng không chậm trễ đem Nghiệp Hỏa Hồng Liên triệu đến trước người dung hợp khống ngự dưới chân
Đợi đến khi những Nghiệp Hỏa đều bị áp chế, Chiến Tuyết chần chờ nói:
- Sư huynh, La Hầu thực không như bình thường. Sư huynh muốn dùng hắn kiềm chế Hồng Quân tự nhiên thỏa đáng. Bất quá thực sự phải cẩn thận kẻo hắn cắn trả.
Nhạc Vũ chuyển mục nhìn lại, chỉ thấy trên mặt Chiến Tuyết tràn đầy thần sắc lo lắng, hiển nhiên nàng phiền nhiễu vì chuyện này đã mấy ngày nay, chỉ sợ kẻ duy nhất nhìn ra sơ hở của hắn lần này cũng chỉ có La Hầu.
Trong lòng không khỏi ấm áp, tiếp theo Nhạc Vũ nhịn không được cười lên:
- An tâm là được! Trong vòng trăm năm thì La Hầu cũng không rảnh để chú ý, dù thực sự có cắn trả thì sư huynh cũng đều có thủ đoạn không chế!
Lời này tuyệt không phải khoa trương, hắn thực sự vài phần nắm chắc ứng đối vị Thượng Cổ Ma Thần này.
Hồng Quân vì để phong ấn tàn niệm trong thân thể La Hầu mới đưa thân thể hắn vào Phần Minh Thiên dùng Quang Minh chi diễm khắc chế trấn áp.
Đây cũng là nguyên do vì sao lúc bắt đầu đại chiến thì hắn không tiếc hao phí pháp lực đem hỏa cực chi địa chuyển thành thế giới băng sương, chính là để cho tàn hồn La Hầu một tuyết sinh cơ.
Bất quá qua mấy chục vạn năm, Hồng Quân cũng ở trong thân thể của hắn đào tạo ra sát hồn thực sự đồng dạng cường hoành, không phải như thế không đủ chấn nhiếp thánh nhân.
Dù lúc này hồn niệm La Hầu chiếm cứ ưu thế, càng đã đoạt đi một phần của Tạo Hóa Ngọc Điệp, nhưng nếu nói thắng bại thì còn quá sớm, còn chân chính có khả năng tra biết sơ hở này chính là sát hồn mà Hồng Quân đào tạo mới đúng.
- La Hầu tuy rất cao minh nhưng Tướng Thần thực sự không phải chuyện đùa! Cần gì phải lo lắng?
Nói ra một câu khó hiểu, Nhạc Vũ cười khẽ, để mặc Chiến Tuyết ngạc nhiên phi độn ra ngoài Phần Minh Thiên.
Ẩn ẩn cảm nhận được vô số hồn niệm trong một sát na này đều nhao nhao quan chiếu, có thể cảm giác được hai mươi đạo khí tức không dưới Minh Hà đứng trong thiên địa.
Khí tức Hỗn Độn chuẩn thánh cơ hồ không chút nào che lấp, tràn ngập toàn bộ nam hải, bất quá đều ẩn hàm kiêng kị với Vô Tận Diễm Hải chỗ Nhạc Vũ đang đứng.
Nhạc Vũ cũng không để ở trong lòng, Tạo Hóa Ngọc Điệp trong tay hắn tuy có một khối nhưng cũng liệu đến không ai dám đến cướp đoạt.
Nếu là nguyên vẹn thì dù là thánh nhân cũng khó có thể kháng cự tham niệm nhưng chỉ còn một phần năm thì lại không đếm xỉa đến.
Đứng trong hư không, Nhạc Vũ nhìn ra phía xa.
- Lưu Ly đăng, Lượng Thiên xích, nếu như được mấy vật này, Diễn Thiên Châu có thể chân chính diễn hóa thế giới.
- Xi Vương khôi, Sát sanh thương, Hỗn Độn nguyên thạch, đều là thứ tốt. Nếu có nguyên thạch này thì Tuyết Nhi dùng nguyên lực chứng đạo không ngại. Thật khó lựa chọn.
- Nếu như không tru Nhiên Đăng thì sao có thể che lấp được chuyện Diễn Thiên Châu?
Trong miệng ghi nhớ những chí bảo này, Nhạc Vũ cũng một hồi do dự bất định, sau một lát mới định ra tâm ý bước về Tây Phương.
Chuyện Xi Vưu ngày sau xử trí cũng không sao nhưng thời cơ xử trí Nhiên Đăng lần này chính thức khó được, nếu bỏ qua chỉ sợ lại cần chờ trăm năm mới có thể kết thúc nhân quả.
Vừa cất bước đã vượt qua hơn trăm vạn dặm, Nhạc Vũ đột nhiên dừng bước, khai mở long nhãn nhìn về một chỗ không người bên trái, lập tức từng trận linh lực bạo tuôn rồi xuất hiện hai nữ tử, một trước một sau dù nỗ lực trấn tĩnh nhưng khó dấu ý lo sợ.
Cả hai đều là người hắn biết, bạch y nữ tử là Cửu Thiên Huyền Nữ, người sau chính là Bích Hà Nguyên Quân đã gặp một lần ở Đào sơn.
Nhạc Vũ dứt khoát xoay người, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hai nữ, sát cơ ẩn hiện.
Sắc mặt Cửu Thiên Huyền Nữ một hồi xanh trắng, người trước mắt tuy vết thương chồng chất, khí tức hơi có vẻ suy yếu nhưng cũng không dám có nửa điểm coi thường.
Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Vừa rồi nàng bạo gan dùng vọng khí pháp quan sát trên đỉnh đầu Nhạc Vũ lại thấy một mảnh trống không, trong mắt lộ vẻ đau đớn lại càng cả kinh, vội vàng thu liễm tạp niệm cung kính thi lễ:
- Huyền Nữ bái kiến Bệ Hạ! Sau ngày hôm nay, 600 vạn binh tướng trong cung Huyền Nữ ta chỉ nghe theo Bệ Hạ điều khiển.
Bích Hà Nguyên Quân đứng sau khẽ chấn động, có chút không dám tin nhìn xem Cửu Thiên Huyền Nữ.
Lời này rõ ràng đã thay đổi địa vị, phụng Nhạc Vũ làm chủ, đem Hạo Thiên triệt để ruồng bỏ, hơn nữa không hề cố kỵ.
Vốn mục thấu vẻ giận dữ, sau một lát, Bích Hà cũng khẽ thở dài, đồng dạng khom người khẽ chào:
- Bích Hà tham kiến Đại Đế, chúc Bệ Hạ vạn phúc!
Bình luận facebook