• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân lâm thiên hạ (2 Viewers)

  • Chap-154

Chương 154: Diệt Tuyệt Quang Châm






Quay sang nói với Tịch Nhược Tĩnh mấy câu cáo lỗi, Nhạc Vũ bước về phòng mình, nhân tiện liếc về Lâm Trác hiện giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu thức tỉnh một cái.



Còn Nhạc Băng Thiến thì ngồi trong phòng nàng nhắm mắt ngồi xếp bằng, tựa hồ đang ở trạng thái nhập định. Nhạc Vũ biết muội muội mình đang dốc hết sức chuyên tu công pháp.



Công pháp mà trước đây Nhạc Băng Thiến tu tập là một công pháp Mộc hệ có tên là Tổn dự chỉ. Bất quá mấy ngày gần đây hắn có phân tích qua thân thể muội muội mình. Với tư chất của Nhạc Băng Thiến, thật ra thì công pháp thích hợp nhất phải là Thủy hệ cùng Băng hệ. Cho dù sự mạnh mẽ của kinh mạch thuộc tính thủy hay cảm giác với Thủy linh Băng linh đều vượt xa thường nhân. Trong mười mấy bản vũ kỹ cao cấp mà Tịch Nhược Tĩnh đưa cho hắn vừa khéo lại có một quyển pháp quyết nội công tên là Bích Thủy Băng Vân quyết, băng thủy song tu là thích hợp nhất với Nhạc Băng Thiến.



Về phần phương diện tổn hại kinh mạch. Nhạc Vũ hiện giờ tuy là không cách nào, nhưng chỉ giữ cho muội muội một tốc độ tu hành tương đối cao thì sau này hắn cũng chưa chắc không có cách giải quyết. Dù sao Bích Thủy Băng Vân quyết này cũng có chỗ độc đáo của nó.



Lần đi Lê thành này tuy là được Tịch Phù Sư mời, bất quá bên trong tộc sau khi biết được cũng nhờ cậy hắn thuận tiện chiếu cố cho thương đội Nhạc gia thành Bắc thượng. Gần đây phía nam đại loạn, rất nhiều võ sư lưu vong kết thành đảng cướp, cộng thêm trường phong ba hơn mười ngày trước nên mấy vị quản sự cao tầng Nhạc gia cũng rất lo lắng cho an toàn của thương đội.



Theo như lời của Tịch Nhược Tĩnh nói thì chợ của những tán tu một tháng chỉ mở một lần. Tháng vừa rồi đã mở nên phải chờ vào hai mươi mấy ngày nữa, Nhạc Vũ cũng không trì hoãn thêm, thuận tiện mang theo Nhạc Băng Thiến để dễ dàng chỉ điểm việc chuyển đổi công pháp và tu hành sau này.



Nếu như đổi lại trước kia, Nhạc Băng Thiến nhất định sẽ nghi ngờ. Nhưng hiện giờ nàng đối với hắn nói sao nghe vậy, ngoan ngoãn hơn không biết bao nhiêu lần.



Thấy hai người không việc gì, Nhạc Vũ lúc này mới quay lại gian phòng mấy quản sự của thương đội an bài cho hắn. Mới vừa tiến vào trong đó, hắn đã thấy Sơ Tam đang mở to mắt nhìn hoàn cảnh bốn phía, tựa hồ mới vừa từ trong mộng tỉnh lại.



Kể từ khi hôm Nhạc Vũ lấy ngự thú Tiêm linh thuật để thức tỉnh loại thần thông thần bí kia của Sơ Tam thì nó vẫn lâm vào hôn mê chưa từng tỉnh lại.



Nhạc Vũ vốn là vì thế lo lắng không dứt. Cũng may hắn phân tích thân thể Sơ Tam thì thấy bên trong không có gì dị thường, thậm chí thể chất và kinh lạc đều được đề cao với biên độ lớn. Thậm chí từ kinh lạc chủ còn mọc ra vô số kinh lạc nhỏ tỏa ra khắp thân thể, độ phức tạp đã gần bằng một phần tư trong cơ thể người, hơn nữa cực kỳ tráng kiện.



Nhìn thấy Nhạc Vũ đi vào cửa phòng, Sơ Tam lập tức hú lên một tiếng lanh lảnh mừng rỡ, vỗ cánh nhào vào lòng hắn. Nhạc Vũ cười một tiếng rồi ôm lấy bắt đầu tiếp tục tiến hành phân tích.



Một lúc lâu sau, vẻ trầm tư trong mắt của Nhạc Vũ mới từ từ biến mất. Không biết vì sao nhưng trước kia kinh lạc của Sơ Tam tuy có ba phần bất đồng với cơ thể người nhưng giống đến bảy phần, hiện giờ sau khi thức tỉnh thần thông ngũ sắc kia thì kinh lạc lại càng gần với người.



- Trong những tạp thư của Tàng thư lâu nói người là vạn vật chi linh, tận cùng của thiên địa, xem ra những lời này thật đúng là có chút đạo lý! Sơ Tam đã là như thế, nhưng không biết kia khổng tước, phượng hoàng và những thần thú khác thì như thế nào? Hoàn toàn tương tự, hay là như lúc ban đầu chỉ giống phần lớn?



Vừa nghĩ tới đây, Nhạc Vũ cảm giác có vật cứng mổ nhẹ vào ngực mình. Hắn cúi đầu xuống nhìn liền thấy Sơ Tam đang nháy mắt nhìn mình vẻ đáng thương. Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười, thử nghĩ xem hôm nay kinh lạc Sơ Tam mới vừa trải qua đại biến, chỉ sợ chịu không được dược lực Dịch Nguyên Đan nên thuận tay đút mấy viên Bồi Nguyên hoàn vào miệng nó. Với thân thể thần thú hiện giờ của Kim Hoàng Tước, có thể xem loại dược vật này như đường đậu để ăn.



Nhạc Vũ lúc này lại nghĩ tới Ngũ Sắc Thần Quang trong mộng của Sơ Tam, nghĩ thầm cũng không biết tên tiểu tử này hiện giờ đã biết hay chưa? Qua hai ngày này, hắn đã chờ đến mức có chút gấp gáp để xem thần thông kia có năng lực gì. Bất quá chỗ này lắm thầy nhiều ma, cũng không phải là nơi để cho nó biểu diễn năng lực.



Sơ Tam đã sớm tâm ý tương thông với hắn, Nhạc Vũ vừa mới nghĩ vậy thì nó liền kêu lên vui mừng từ cửa sổ phòng bay ra ngoài. Nhạc Vũ khẽ nhướng mày, cũng xuyên qua cửa sổ theo thân ảnh nó bay về phía xa.



Một người một chim bay như gió lốc, chỉ mới qua hai khắc đã ra tới vài chục dặm, đến một nơi vắng vẻ. Sơ Tam vừa dừng lại thì chiếc đuôi của nó đã lóe lên quang hoa ngũ sắc như Nhạc Vũ đã thấy trong giấc mộng. Bất quá ngay sau đó, một đạo phù triện Ngũ Hành nguyên lực lưu chuyển trong quang hoa rồi một đạo quang châm bắn vụt ra như đạn vào một khối đá lớn, xuyên thủng khối đá to như một hòn núi nhỏ này.



Nhạc Vũ cực kỳ kinh dị. Ngũ sắc quang hoa lưu chuyển đến cuối cùng phân thành âm dương, sản sinh ra lực từ bài xích lẫn nhau rồi đem những linh khí hội tụ trong quang hoa ép lại thành quang châm rồi bắn ra ngoài.



Về phần uy lực của quang châm thì hắn không có gì bất ngờ. Thần thông tiên thiên của thần thú khổng tước, sao có thể có thể cùng với phàm tục?



Chiếc đuôi của Sơ Tam lại chuyển động phát ra tia sáng, mục tiêu lần này là một hòn núi nhỏ bên cạnh, mặc dù không xuyên thủng nhưng để lại một cái lỗ sâu không thấy đáy. Nhạc Vũ dùng thần trí của mình dò xét thì thấy sâu hơn trăm trượng.



Nhạc Vũ hoảng sợ, lực xuyên thấu như vậy thì cho dù là yêu thú cấp năm hay cường giả tiên thiên nếu như không phòng bị cũng đủ để lấy mạng, chỉ cần đánh trúng chỗ yếu hại, căn bản là không có đường sống.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn



Cộng thêm năng lực tiêu hóa Ngũ Hành mà Sơ Tam triển lộ trong giấc mộng, thần thông thiên phú như vậy quả thật cực kỳ bất phàm



Bất quá sự vui mừng mà Sơ Tam đem cho hắn còn chưa kết thúc. Tựa hồ vì chuyện gì mà phiền não, Sơ Tam vẫy cánh bay lên cao hơn mười thước rồi lượn vòng một hồi lâu, đến khi trông thấy Khiên hồn châm trên đầu Nhạc Vũ thì trong mắt lóe lên tinh quang rồi lại tiếp tục một đạo đạo ngũ sắc quang hoa bắn tới.



Nhạc Vũ cả kinh, bất quá hắn biết Sơ Tam tuyệt sẽ không đả thương hắn nên cũng để mặc cho những điểm sáng kia chạm vào mình. Hơn nữa, thần thông này của Sơ Tam tuy chậm hơn quang châm kia nhưng cũng không dễ dàng né tránh, đặc biệt là khi ở khoảng cách gần thì cho dù tiên thiên vũ tông cũng tránh không kịp.



Sau một khắc, sắc mặt hắn chợt biến đổi, cảm giác linh giác bản thân bị yếu đi rất lớn, Khiên hồn châm trên đầu hoàn toàn mất đi hiệu dụng, thậm chí tuần hoàn nội tức trong cơ thể vào giờ khắc này cũng tựa hồ rất khẽ



Nhạc Vũ chấn động, cảm giác khó nói lên lời! Hắn ngàn vạn lần không không nghĩ tới, ngũ sắc quang hoa này lại có năng lực quấy nhiễu chân khí của hắn cũng như năng lực vận chuyển của pháp trận bên trong Khiên hồn trâm.



Điều duy nhất khiến hắn cảm thấy may mắn là loại năng lực này cũng có cực hạn. Ví dụ như đối với chân khí hùng hậu trong cơ thể hắn thì lực ảnh hưởng của quang hoa cực kỳ yếu ớt. Nếu không phải như thế thì hôm nay hắn giao thủ với Sơ Tam căn bản là đường sống cũng không có!



- Ngũ Sắc Thần Quang cùng Đại Ngũ Hành Âm Dương Nguyên Từ Diệt Tuyệt Châm! Không nghĩ tới lão hủ trước khi chết, còn có thể thấy kỳ thuật bậc này!



Sau lưng Nhạc Vũ đột ngột vang lên một giọng nói. Nhạc Vũ nhíu mày quay lại phía sau chỉ thấy thân ảnh Tịch Nhược Tĩnh đang từ cánh rừng cách đó hơn trăm trượng đi ra, nhìn Ngũ Sắc Kim Hoàng Tước đang .



Nhạc Vũ trong lòng thất kinh đồng thời lại có chút không vui. Kinh hãi là lão nhân này cũng không biết dùng phương pháp gì mà có thể tiến lại gần mà hắn không hề hay biết, còn không vui là vì thấy người này không biết tiến thối.



Bất quá Nhạc Vũ vẫn không để lộ sắc mặt, chỉ tò mò hỏi:



- Tịch lão, ngài biết được thần thông này của Kim Hoàng Tước?



- Thiên phú kỳ thuật của thần thú khổng tước là ta tình cờ đọc được trong một quyển sách, chẳng qua hôm nay mới xem như chân chính nhìn thấy.



Tịch Nhược Tĩnh lắc đầu, sau đó thu hồi tầm mắt:



- Tiểu hữu chớ giận, mới vừa rồi ta chỉ là lo lắng ngươi gặp nạn nên mới theo tới. Dù sao nơi này vẫn còn có thể có người của Thừa Vân môn. Ta đứng đằng xa cảm giác được linh lực biến động mãnh liệt, không ngờ lại là như vậy.



Thấy ánh mắt của Tịch Nhược Tĩnh, rồi lại nhìn hai lỗ thủng mà quang châm làm ra, trong lòng Nhạc Vũ lúc này mới có chút thoải mái, nghĩ thầm thì ra thần thông của Sơ Tam tên là Ngũ Sắc Thần Quang. Sau đó trong lòng hắn lại vừa động, chẳng lẽ nói mới vừa rồi chẳng lẽ Tịch Phù Sư này cũng không phát hiện một màn những điểm sáng kia rơi xuống làm Khiên hồn trâm của hắn mất đi hiệu lực?



Tịch Nhược Tĩnh lại nói tiếp:



- Nhạc tiểu đệ, thứ cho lão hủ vừa mới quen ngươi nhưng vẫn nói một câu. Ta thấy sau này Ngũ Sắc Thần Quang của linh cầm chưa tới cần thiết lúc thì tốt nhất nên giấu đi. Thần thông thiên phú có uy lực như vậy, cho dù là ở trong tu chân giới, chỉ sợ cũng là hiếm thấy. Nếu bị người khác biết được chỉ sợ là họa không phải là phúc!



Nhạc Vũ nhất thời hơi sững lại, chân tâm thật ý thi lễ với lão nhân trước mặt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom