Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-235
Chương 235: Thất nghi chi phạt
- Với chữ mà tổ sư đã viết thì chúng ta có thể khẳng định, hưng suy của tông môn gắn liền với hài tử kia.
Cung Trí vuốt chòm râu dài, sau đó cười khổ một tiếng.
- Thật ra thì không cần tổ sư nhắc nhở, chỉ cần vào công lao hắn giải được Quảng Lăng tuyệt kiếm thì bọn ta cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ!
Nói tới chỗ này, Cung Trí chuyển giọng:
- Chẳng qua là nếu cấp cho hắn quá nhiều ưu đãi trong tông môn thì ta cũng không tán thành. Vẫn nói ngọc bất trác bất thành khí, người trẻ tuổi nóng nảy nên cần rèn dũa, nên khích lệ thì vẫn phải khích lệ, hết thảy đều vẫn giữ như trước, giữ làm đệ tử chân truyền là được. Nếu đem người làm hư ngược lại không tốt.
- Ta cũng có ý tứ này! Những tu sĩ tới lúc đại thành có ai không trưởng thành từ gian nguy? Bọn ta mặc dù không làm cho hắn trải qua quá nhiều gian khổ để hắn kiên định đạo tâm nhưng cũng không thể để cho hắn mỗi ngày đều sống trong an nhàn sung sướng, làm hư đi một khối ngọc thô.
Mạc Quân nói xong, vừa nhìn nhẫn trữ vật của Nông Dịch Sơn:
- Long Tước phiến này dù sao cũng là pháp bảo nhất phẩm, tuy đối với chúng ta vô dụng nhưng với những tu sĩ Đại thừa kỳ thì chưa hẳn. Nếu đưa cho hắn quá sớm nói không chừng còn dẫn họa sát thân. Theo ta thấy vẫn là tạm thời niêm phong mới là thỏa đáng!
Nông Dịch Sơn khẽ nhíu mày, lão biết hai vị trưởng lão nói đúng nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
- Dịch Sơn!
Dường như nhìn thấu tâm tư Nông Dịch Sơn, Cung Trí nhướng mày:
- Ta biết ngươi vẫn một mực có ý trùng chấn tông môn, nhưng hiện giờ chưa thể gấp được. Quảng Lăng Tông ta ngoài có cường địch, trong có ẩn ưu, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục vây công. Ngươi phải nhớ làm việc thận trọng. Ta thấy vẫn nên chờ hai mươi năm để Vu sư điệt và Phong sư điệt thành anh rồi hãy nói. Về phần hài tử kia hãy cho nó chút không gian trưởng thành! Còn nếu ngươi muốn thật sự thanh trừ đám sâu bọ kia thì sao phải lấy hắn làm quân cờ để bố cục, nếu có điều sơ xuất thì sao.
Nông Dịch Sơn nghiêm nghị, cúi người hành lễ với Cung Trí, trong lòng cười khổ, hai mươi năm sao? Cũng không biết mình và Quảng Lăng Tông, rốt cuộc có thể chờ đến lúc đó hay không?
Nhạc Vũ ngơ ngác lùi về vị trí, hắn cũng không rõ ràng Thông U Châu vì sao lại dị động.
Vào lúc linh lực bên trong hạt châu dao động mãnh liệt nhất thì hắn đã cảm giác được một luồng hồn lực khổng lồ ào đến. Bất quá khi đó hắn lo lắng nhất là luồng lực lượng không biết lai lịch này rốt cuộc có lợi dụng Thông U Châu xuyên qua không gian như Chiến Tuyết không, còn sợ Thông U Châu chống đỡ không nổi! Lúc ấy bên trong hạt châu cơ hồ đã bắt đầu xuất hiện linh trận dao động khiến hắn đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
May nhờ có lực lượng kia phát ra tựa hồ bị thế giới bên trong hắn bài xích. Hơn nữa không biết vì lý do gì mà cuối cùng kịp thời thu tay lại, thậm chí còn phân ra một phần để giúp hắn ổn định Thông U Châu. Nếu không phải như thế thì hiện giờ lá bài tẩy của hắn dù không bi hủy diệt, cũng sẽ bị tổn thương.
Sau khi mọi chuyện đã chấm dứt thì Nhạc Vũ phát hiện phần không gian đã bị tổn thương trong hạt châu kia dường như đã có khôi phục. Hắn đã mơ hồ có thể cảm giác được Chiến Tuyết trong không gian loạn lưu.
Chẳng lẽ người mới vừa rồi chính là Mặc Quan Lan của Tĩnh Hải Tông?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Vũ không rét mà run. Với thủ đoạn của vị đã tự xưng thành đạo này, nếu muốn động chút tay chân trong Thông U Châu chỉ là việc đơn giản.
Hắn đưa mắt nhìn quan thì thấy ánh mắt của mọi người cũng không có gì hoài nghi, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nghĩ thầm nhìn tình hình này chắc chưa xảy ra chuyện lớn gì. Cho dù bên trong Quảng Lăng Tông có thật sự xảy ra động tĩnh gì cũng không liên quan đến mình.
Nghi thức kế tiếp cũng là buồn chán, đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn lần lượt dâng hương, những đệ tử ngoại môn và ký danh chỉ có thể đứng xa quỳ lạy.
Sau khi kết thúc những nghi thức này mới có mấy vị lão nhân và một đám tu sĩ Kim Đan mặc huyền sam đi tới trong điện bắt đầu nghi thức cuối cùng của đại điển.
Trong những người này, Nhạc Vũ phần lớn cũng cảm thấy quen mặt, nhớ tới lần ra mắt trong đại điện Thủy Hàn Phong. Chẳng qua hắn vẫn không biết tên hầu hết trong bọn họ. Đoan Mộc Hàn quả nhiên không thấy đâu càng làm hắn lo lắng. Ngay cả đại điển tế sư quan trọng như vậy mà nàng cũng không được phép xuất tịch, có thể thấy mức độ nghiêm khắc của lần trừng phạt này.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà Nhạc Vũ cảm giác có mấy cặp mắt đang nhìn mình từ trước từ đường, mỗi khi nhìn vào lại không hề thấy gì.
- Chẳng lẽ vẫn là chuyện Quảng Lăng tuyệt kiếm? Hay là vì chuyện mới vừa rồi.
Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, đang suy đoán trong lòng thì đại điển đã kết thúc. Vào lúc hắn định xoay người rời đi thì từ trong vang lên một giọng trầm trầm:
- Đây là linh tiền của tổ sư khai sơn, các ngươi rời đi không được huyên náo. Lệnh cho đệ tử chân truyền đời thứ ba bảy là Nhạc Vũ và đệ tử nội môn Tân Minh lưu lại!
Giọng nói vang lên không chút khách khí, Nhạc Vũ nói thầm trong lòng một tiếng "Quả nhiên", rốt cuộc là có người theo dõi, không biết là do mấy lạy vừa rồi hay là do chuyện trước kia với Tân Minh.
Hắn vừa nhìn phía sau một cái, chỉ thấy sắc mặt Tân Minh, còn Tân Oánh thì đầy vẻ âm độc.
Nhạc Vũ cười lạnh một cái rồi quay đầu thì thấy Tạ Hạo chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt đang cẩn thận đánh giá. Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cả kinh, thầm nghĩ tu vi thiếu niên trước mắt này cao đến bao nhiêu mà làm sao mình chưa từng phát hiện?
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh chuyển thế thì đáng lẽ ra cũng phải tán đi phân nửa thực lực, còn phải mất một thời gian để khôi phục. Tạ Hạo này bất quá mới mười ba tuổi tuổi mà thôi, tại sao lợi hại như vậy?
Linh giác hiện giờ của hắn ngay cả tu sĩ Linh Hư cảnh cũng chưa chắc có thể bằng.
- Chúc mừng Nhạc sư huynh, hôm nay có thể được tổ sư Quảng Lăng Tông ta coi trọng, tiền trình ngày sau nhất định bất khả hạn lượng!
Trông thấy ánh mắt kinh dị lẫn đề phòng của Nhạc Vũ, Tạ Hạo không thèm để ý mà chỉ cười nhạt:
- Chẳng qua sau này sư huynh sẽ phiền phức rồi. Nói thật thì sư đệ ta rất mong đợi về ngươi. Để xem người đã đoạt đi của ta danh sách đệ tử bí truyền, tương lai rốt cuộc có thể có bao nhiêu thành tựu
Mấy chữ "đệ tử bí truyền", Tạ Hạo dùng một loại thủ pháp nào đó nói nhẹ như muỗi, hơn nữa còn tụ âm thành tuyến khiến mấy người bên cạnh không hề nghe thấy.
Nhạc Vũ nghe vậy thì cả kinh, hắn ngạc nhiên không phải đối phương thế nào biết được thân phận của mình. Chỉ là hắn suy đoán chẳng lẽ mới vừa rồi Tạ Hạo nhìn ra cái gì? Đang lúc hắn định hỏi lại thì Tạ Hạo đã đi về phía cửa.
Nhạc Vũ nhìn thật sâu bóng lưng của hắn, mắng thầm một câu, sau đó bình thản chờ cho đám đệ tử vừa nhập môn đi hết. Đến khi cả từ đường trống trải thì Nhạc Vũ phát hiện cả chưởng giáo Nông Dịch Sơn lẫn mấy vị tiền bối Nguyên Anh và trưởng bối Kim Đan đều đã rời đi. Trong từ đường chỉ còn lại một vị lão nhân sắc mặt nghiêm túc, còn có một tu sĩ chấp sự trẻ tuổi ở cảnh giới Linh Hư, chính là người mới vừa rồi chủ trì đại điển.
Nhạc Vũ thầm nghĩ lão nhân kia chắc là chưởng điện từ đường tổ sư, chân nhân Phong Vân rồi. Lúc trước Thượng Ngạn có giải thích qua cho hắn những nhân vật trong Quảng Lăng có nói với vị điện tôn của từ đường tổ sư, thân phận không dưới thất phong.
Người còn lại chắc chắc là đệ tử chấp sự Hà Phàm, nghe nói là người có hy vọng tiếp nhận ngôi vị điện tôn nhất.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Đệ tử nội môn đời thứ ba mươi bảy Tân Minh. Ngươi có biết tội của ngươi không!
Sắc mặt của Tân minh càng khó coi hơn lúc nãy. Bất quá vẻ tức giận trong mắt của hắn đã mất đi vài phần, cũng biết tình cảnh của mình coi như đã định từ lúc Nhạc Vũ phát hiện ra điều bất thường trong phẩm quả, cho dù thế nào đây cũng là quả đắng do tự mình tạo ra.
Nếu như có chuyện gì làm hắn bất ngờ thì chính là sự bình thản của Nhạc Vũ, đối phương coi như không hề có ý xuống nước, trước mặt đông đảo người trong từ đường bức bách mình lộ ra chuyện xấu.
Nhìn Nhạc Vũ một cái thật sâu, Tân Minh vén vạt áo trước quỳ xuống từ đường.
- Đệ tử sơ xuất làm vỡ phẩm quả trước điện! Đã biết tội!
- Vỡ phẩm quả? Hắc! Ngươi đâu chỉ là vậy mà thôi!
Phong Vân vừa nói vừa nhìn Hà Phàm đang tái mắt bên cạnh, tuy nhiên cũng không có ý định truy cứu thêm mà chỉ hừ lạnh:
- Tội ngươi đả thương đồng môn còn chưa tới Chấp luật điện dẫn phạt thì đã phạm thêm tội này Ta chưa kể tội trước, chỉ riêng tội lần này sẽ phạt lao dịch trong Vạn Tiên mười năm, ngươi có bằng lòng hay không?
Con ngươi Tân Minh nhất thời co rút, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng cúi người quỳ gối:
- Bẩm chân nhân, Tân Minh nguyện nhận phạt nhận tội!
Nhạc Vũ bên kia cũng cau mày, hắn đang lo không được lấy cớ vào Vạn Tiên quật nên muốn nhân cơ hội trước mặt, nghĩ thầm sớm biết như thế vừa rồi cứ để Tân Minh hãm hại cũng được.
Trong lòng khẽ động, hắn cũng bước ra quỳ gối:
- Thật ra thì mới vừa rồi đệ tử cũng có điểm bất kính với chư vị tổ sư, kính xin chân nhân đáp ứng, để cho đệ tử lao dịch trong Vạn Tiên mười năm chuộc lỗi!
Phong Vân nghe vậy, đầu tiên lộ vẻ vui mừng nghĩ thầm hài tử này quả biết thủ lễ, bất quá nghe xong câu cuối lại nhíu mày.
- Với chữ mà tổ sư đã viết thì chúng ta có thể khẳng định, hưng suy của tông môn gắn liền với hài tử kia.
Cung Trí vuốt chòm râu dài, sau đó cười khổ một tiếng.
- Thật ra thì không cần tổ sư nhắc nhở, chỉ cần vào công lao hắn giải được Quảng Lăng tuyệt kiếm thì bọn ta cũng sẽ dốc toàn lực bảo vệ!
Nói tới chỗ này, Cung Trí chuyển giọng:
- Chẳng qua là nếu cấp cho hắn quá nhiều ưu đãi trong tông môn thì ta cũng không tán thành. Vẫn nói ngọc bất trác bất thành khí, người trẻ tuổi nóng nảy nên cần rèn dũa, nên khích lệ thì vẫn phải khích lệ, hết thảy đều vẫn giữ như trước, giữ làm đệ tử chân truyền là được. Nếu đem người làm hư ngược lại không tốt.
- Ta cũng có ý tứ này! Những tu sĩ tới lúc đại thành có ai không trưởng thành từ gian nguy? Bọn ta mặc dù không làm cho hắn trải qua quá nhiều gian khổ để hắn kiên định đạo tâm nhưng cũng không thể để cho hắn mỗi ngày đều sống trong an nhàn sung sướng, làm hư đi một khối ngọc thô.
Mạc Quân nói xong, vừa nhìn nhẫn trữ vật của Nông Dịch Sơn:
- Long Tước phiến này dù sao cũng là pháp bảo nhất phẩm, tuy đối với chúng ta vô dụng nhưng với những tu sĩ Đại thừa kỳ thì chưa hẳn. Nếu đưa cho hắn quá sớm nói không chừng còn dẫn họa sát thân. Theo ta thấy vẫn là tạm thời niêm phong mới là thỏa đáng!
Nông Dịch Sơn khẽ nhíu mày, lão biết hai vị trưởng lão nói đúng nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
- Dịch Sơn!
Dường như nhìn thấu tâm tư Nông Dịch Sơn, Cung Trí nhướng mày:
- Ta biết ngươi vẫn một mực có ý trùng chấn tông môn, nhưng hiện giờ chưa thể gấp được. Quảng Lăng Tông ta ngoài có cường địch, trong có ẩn ưu, hơi không cẩn thận sẽ rơi vào kết cục vây công. Ngươi phải nhớ làm việc thận trọng. Ta thấy vẫn nên chờ hai mươi năm để Vu sư điệt và Phong sư điệt thành anh rồi hãy nói. Về phần hài tử kia hãy cho nó chút không gian trưởng thành! Còn nếu ngươi muốn thật sự thanh trừ đám sâu bọ kia thì sao phải lấy hắn làm quân cờ để bố cục, nếu có điều sơ xuất thì sao.
Nông Dịch Sơn nghiêm nghị, cúi người hành lễ với Cung Trí, trong lòng cười khổ, hai mươi năm sao? Cũng không biết mình và Quảng Lăng Tông, rốt cuộc có thể chờ đến lúc đó hay không?
Nhạc Vũ ngơ ngác lùi về vị trí, hắn cũng không rõ ràng Thông U Châu vì sao lại dị động.
Vào lúc linh lực bên trong hạt châu dao động mãnh liệt nhất thì hắn đã cảm giác được một luồng hồn lực khổng lồ ào đến. Bất quá khi đó hắn lo lắng nhất là luồng lực lượng không biết lai lịch này rốt cuộc có lợi dụng Thông U Châu xuyên qua không gian như Chiến Tuyết không, còn sợ Thông U Châu chống đỡ không nổi! Lúc ấy bên trong hạt châu cơ hồ đã bắt đầu xuất hiện linh trận dao động khiến hắn đến giờ vẫn cảm thấy sợ hãi.
May nhờ có lực lượng kia phát ra tựa hồ bị thế giới bên trong hắn bài xích. Hơn nữa không biết vì lý do gì mà cuối cùng kịp thời thu tay lại, thậm chí còn phân ra một phần để giúp hắn ổn định Thông U Châu. Nếu không phải như thế thì hiện giờ lá bài tẩy của hắn dù không bi hủy diệt, cũng sẽ bị tổn thương.
Sau khi mọi chuyện đã chấm dứt thì Nhạc Vũ phát hiện phần không gian đã bị tổn thương trong hạt châu kia dường như đã có khôi phục. Hắn đã mơ hồ có thể cảm giác được Chiến Tuyết trong không gian loạn lưu.
Chẳng lẽ người mới vừa rồi chính là Mặc Quan Lan của Tĩnh Hải Tông?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạc Vũ không rét mà run. Với thủ đoạn của vị đã tự xưng thành đạo này, nếu muốn động chút tay chân trong Thông U Châu chỉ là việc đơn giản.
Hắn đưa mắt nhìn quan thì thấy ánh mắt của mọi người cũng không có gì hoài nghi, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Nghĩ thầm nhìn tình hình này chắc chưa xảy ra chuyện lớn gì. Cho dù bên trong Quảng Lăng Tông có thật sự xảy ra động tĩnh gì cũng không liên quan đến mình.
Nghi thức kế tiếp cũng là buồn chán, đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn lần lượt dâng hương, những đệ tử ngoại môn và ký danh chỉ có thể đứng xa quỳ lạy.
Sau khi kết thúc những nghi thức này mới có mấy vị lão nhân và một đám tu sĩ Kim Đan mặc huyền sam đi tới trong điện bắt đầu nghi thức cuối cùng của đại điển.
Trong những người này, Nhạc Vũ phần lớn cũng cảm thấy quen mặt, nhớ tới lần ra mắt trong đại điện Thủy Hàn Phong. Chẳng qua hắn vẫn không biết tên hầu hết trong bọn họ. Đoan Mộc Hàn quả nhiên không thấy đâu càng làm hắn lo lắng. Ngay cả đại điển tế sư quan trọng như vậy mà nàng cũng không được phép xuất tịch, có thể thấy mức độ nghiêm khắc của lần trừng phạt này.
Cũng không biết có phải do ảo giác hay không mà Nhạc Vũ cảm giác có mấy cặp mắt đang nhìn mình từ trước từ đường, mỗi khi nhìn vào lại không hề thấy gì.
- Chẳng lẽ vẫn là chuyện Quảng Lăng tuyệt kiếm? Hay là vì chuyện mới vừa rồi.
Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, đang suy đoán trong lòng thì đại điển đã kết thúc. Vào lúc hắn định xoay người rời đi thì từ trong vang lên một giọng trầm trầm:
- Đây là linh tiền của tổ sư khai sơn, các ngươi rời đi không được huyên náo. Lệnh cho đệ tử chân truyền đời thứ ba bảy là Nhạc Vũ và đệ tử nội môn Tân Minh lưu lại!
Giọng nói vang lên không chút khách khí, Nhạc Vũ nói thầm trong lòng một tiếng "Quả nhiên", rốt cuộc là có người theo dõi, không biết là do mấy lạy vừa rồi hay là do chuyện trước kia với Tân Minh.
Hắn vừa nhìn phía sau một cái, chỉ thấy sắc mặt Tân Minh, còn Tân Oánh thì đầy vẻ âm độc.
Nhạc Vũ cười lạnh một cái rồi quay đầu thì thấy Tạ Hạo chẳng biết lúc nào đã đứng ở trước mặt đang cẩn thận đánh giá. Trong lòng Nhạc Vũ không khỏi cả kinh, thầm nghĩ tu vi thiếu niên trước mắt này cao đến bao nhiêu mà làm sao mình chưa từng phát hiện?
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh chuyển thế thì đáng lẽ ra cũng phải tán đi phân nửa thực lực, còn phải mất một thời gian để khôi phục. Tạ Hạo này bất quá mới mười ba tuổi tuổi mà thôi, tại sao lợi hại như vậy?
Linh giác hiện giờ của hắn ngay cả tu sĩ Linh Hư cảnh cũng chưa chắc có thể bằng.
- Chúc mừng Nhạc sư huynh, hôm nay có thể được tổ sư Quảng Lăng Tông ta coi trọng, tiền trình ngày sau nhất định bất khả hạn lượng!
Trông thấy ánh mắt kinh dị lẫn đề phòng của Nhạc Vũ, Tạ Hạo không thèm để ý mà chỉ cười nhạt:
- Chẳng qua sau này sư huynh sẽ phiền phức rồi. Nói thật thì sư đệ ta rất mong đợi về ngươi. Để xem người đã đoạt đi của ta danh sách đệ tử bí truyền, tương lai rốt cuộc có thể có bao nhiêu thành tựu
Mấy chữ "đệ tử bí truyền", Tạ Hạo dùng một loại thủ pháp nào đó nói nhẹ như muỗi, hơn nữa còn tụ âm thành tuyến khiến mấy người bên cạnh không hề nghe thấy.
Nhạc Vũ nghe vậy thì cả kinh, hắn ngạc nhiên không phải đối phương thế nào biết được thân phận của mình. Chỉ là hắn suy đoán chẳng lẽ mới vừa rồi Tạ Hạo nhìn ra cái gì? Đang lúc hắn định hỏi lại thì Tạ Hạo đã đi về phía cửa.
Nhạc Vũ nhìn thật sâu bóng lưng của hắn, mắng thầm một câu, sau đó bình thản chờ cho đám đệ tử vừa nhập môn đi hết. Đến khi cả từ đường trống trải thì Nhạc Vũ phát hiện cả chưởng giáo Nông Dịch Sơn lẫn mấy vị tiền bối Nguyên Anh và trưởng bối Kim Đan đều đã rời đi. Trong từ đường chỉ còn lại một vị lão nhân sắc mặt nghiêm túc, còn có một tu sĩ chấp sự trẻ tuổi ở cảnh giới Linh Hư, chính là người mới vừa rồi chủ trì đại điển.
Nhạc Vũ thầm nghĩ lão nhân kia chắc là chưởng điện từ đường tổ sư, chân nhân Phong Vân rồi. Lúc trước Thượng Ngạn có giải thích qua cho hắn những nhân vật trong Quảng Lăng có nói với vị điện tôn của từ đường tổ sư, thân phận không dưới thất phong.
Người còn lại chắc chắc là đệ tử chấp sự Hà Phàm, nghe nói là người có hy vọng tiếp nhận ngôi vị điện tôn nhất.
Nguồn: http://truyenfull.vn
- Đệ tử nội môn đời thứ ba mươi bảy Tân Minh. Ngươi có biết tội của ngươi không!
Sắc mặt của Tân minh càng khó coi hơn lúc nãy. Bất quá vẻ tức giận trong mắt của hắn đã mất đi vài phần, cũng biết tình cảnh của mình coi như đã định từ lúc Nhạc Vũ phát hiện ra điều bất thường trong phẩm quả, cho dù thế nào đây cũng là quả đắng do tự mình tạo ra.
Nếu như có chuyện gì làm hắn bất ngờ thì chính là sự bình thản của Nhạc Vũ, đối phương coi như không hề có ý xuống nước, trước mặt đông đảo người trong từ đường bức bách mình lộ ra chuyện xấu.
Nhìn Nhạc Vũ một cái thật sâu, Tân Minh vén vạt áo trước quỳ xuống từ đường.
- Đệ tử sơ xuất làm vỡ phẩm quả trước điện! Đã biết tội!
- Vỡ phẩm quả? Hắc! Ngươi đâu chỉ là vậy mà thôi!
Phong Vân vừa nói vừa nhìn Hà Phàm đang tái mắt bên cạnh, tuy nhiên cũng không có ý định truy cứu thêm mà chỉ hừ lạnh:
- Tội ngươi đả thương đồng môn còn chưa tới Chấp luật điện dẫn phạt thì đã phạm thêm tội này Ta chưa kể tội trước, chỉ riêng tội lần này sẽ phạt lao dịch trong Vạn Tiên mười năm, ngươi có bằng lòng hay không?
Con ngươi Tân Minh nhất thời co rút, lồng ngực phập phồng kịch liệt, cuối cùng cúi người quỳ gối:
- Bẩm chân nhân, Tân Minh nguyện nhận phạt nhận tội!
Nhạc Vũ bên kia cũng cau mày, hắn đang lo không được lấy cớ vào Vạn Tiên quật nên muốn nhân cơ hội trước mặt, nghĩ thầm sớm biết như thế vừa rồi cứ để Tân Minh hãm hại cũng được.
Trong lòng khẽ động, hắn cũng bước ra quỳ gối:
- Thật ra thì mới vừa rồi đệ tử cũng có điểm bất kính với chư vị tổ sư, kính xin chân nhân đáp ứng, để cho đệ tử lao dịch trong Vạn Tiên mười năm chuộc lỗi!
Phong Vân nghe vậy, đầu tiên lộ vẻ vui mừng nghĩ thầm hài tử này quả biết thủ lễ, bất quá nghe xong câu cuối lại nhíu mày.
Bình luận facebook