• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quân lâm thiên hạ (4 Viewers)

  • Chap-242

Chương 242: Không lưu cơ hội






Một lúc sau, bên trong tiền điện từ đường yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được. Mà vị trung niên họ Xương kia rốt cục cũng mở miệng.



- Tào sư điệt! Ta hỏi ngươi một câu, từ khi nào ngươi đạt được trình độ như thiếu niên này?



Tào Vấn cũng không do dự, chắp tay đáp:



- Đệ tử chìm đắm trong trận đồ hơn năm mươi năm, đến mười hai năm trước mới có hôm nay. Bên trong những phù trận cấp thấp cũng từng khắc họa sai lầm, còn chưa đạt tới một bút hoàn mỹ, lưu sướng thành thục.



Nói dứt lời, Tào Vấn đưa mắt nhìn thiếu niên thanh tú bên trong gương đồng đã bắt đầu ngồi xếp bằng bên trong động quật, tựa hồ như đang tìm hiểu chuyện gì, nhưng một phần cấm chế bên trong Linh trận trên mặt đất lại còn cố ý để lại vẫn chưa hoàn thành.



- Như vậy Linh trận này Tào sư điệt còn phải cần mấy canh giờ mới có thể hoàn thành?



Lần này Tào Vấn thoáng có chút do dự, lại nhìn vào Linh trận lần nữa, sau đó không thể xác định cười tự giễu:



- Nếu như thuận lợi phải cần từ hai canh giờ đến bốn canh giờ. Nhưng nếu không đạt tới trạng thái, như vậy có thể phải trễ nãi thời gian một ngày.



Trung niên họ Xương kia đột nhiên bật cười một tiếng, không tiếp tục mở miệng. Mà những người khác bên trong từ đường đều ngây ra.



Một lúc lâu, Nông Dịch Sơn ho nhẹ một tiếng:



- Xương sư đệ cần gì phải quanh co lòng vòng như vậy? Tình huống khi đó không phải là ngươi không biết!



- Chuyện ngày đó ta tự nhiên rõ ràng, ta cũng không có ý trách tội chưởng giáo và chư vị trưởng lão. Chỉ là muốn đem sai lầm vãn hồi mà thôi.



Trung niên họ Xương nhếch môi:



- Hôm nay hài tử này còn chưa chính thức bái sư, vẫn có thể bái nhập Minh Trụ Phong của ta.



Trong mắt Nông Dịch Sơn hiện lên một tia không vui, sau đó bất đắc dĩ phẩy tay:



- Chuyện này không cần bàn lại, để cho người này chấn hưng Tiểu Quan Phong chính là kế sách ban đầu. Nếu cứ liên tục thay đổi, quyền uy của chúng ta đặt ở đâu? Hơn nữa nếu hài tử này tham ngộ ra toàn bộ Quảng Lăng Tuyệt Kiếm, đối với tông môn càng giúp ích khổng lồ. Không chỉ là Tiểu Quan Phong, dù Minh Trụ Phong cũng có thể đạt được ích lợi vô cùng.



- Nói như vậy các ngươi nhất định không chịu đáp ứng? Vì Tiểu Quan Phong, Minh Trụ Phong của ta cần phải suy sụp?



Mọi người trong điện đều cùng nhíu mày, trung niên họ Xương cười khan một tiếng, không đợi người trả lời, phất tay rời khỏi điện.



Chỉ để lại mấy người Nông Dịch Sơn đứng nhìn nhau, vẻ mặt phảng phất sầu lo.



Ở bên trong động quật đợi chừng một canh giờ, Nhạc Vũ mới hoàn thành phần cuối cùng của Linh trận. Đợi đến khi hắn vừa đặt bút xuống, chỉ thấy Hà Phàm cùng Tào Vấn đi vào, nhưng cảm giác cổ quái hai người mang đến cho hắn lần này, cũng càng thêm mãnh liệt.



Kế tiếp Tào Vấn chỉ nghiệm chứng sơ qua, liền phất tay cho hắn rời đi. Hà Phàm bắt đầu mang theo hắn đi khắp tầng hai cùng tầng ba trong Vạn Tiên Quật, hiểu rõ tình huống nơi này.



Nhưng khi đi dạo được một nửa, vẻ mặt Nhạc Vũ biến thành lúc trắng lúc xanh. Từ khi Hà Phàm mang theo hắn đi vào động quật xem xét, những Linh trận kia rõ ràng có dấu vết tu sửa, linh lực cũng không được đồng đều. Hiển nhiên độ nồng nặc của tài liệu tạo linh mặc cùng việc hạ bút sâu cạn nảy sinh vấn đề. Mặc dù có thể miễn cưỡng giúp cho Linh trận vận chuyển, nhưng thời gian sử dụng không quá ba tháng đã xem như không tệ.



- Sao ta lại quên mất khắc họa Linh trận nơi này hoàn toàn khác hẳn với chút ít phù trận mà ta đã tiếp xúc trước kia? Phù văn của Tật Phong Tiễn đơn giản, khắc xong trực tiếp bôi lên một tầng chu sa đào mộc thì đã hoàn thành. Mà Linh trận bên trong Côn Bằng, càng thêm đơn giản, sử dụng tài liệu cùng pháp bảo là kim chúc đặc thù cùng tài liệu xương cốt. Không cần linh mặc khắc họa bên trong, nếu bị phế đi thì trực tiếp ném bỏ là được. Nhưng hộ phủ đại trận bên trong biệt phủ Tĩnh Hải Tông nói vậy cũng được cao nhân khống chế, cả đại trận nối kết vận chuyển không ngừng nghỉ bao giờ.



Hắn lại nhớ tới ánh mắt quái dị của Hà Phàm cùng Tào Vấn, trong lòng chợt nhẹ nhõm.



- Nguyên lai sơ hở ở nơi này, đoán chừng hai người này hơn phân nửa đã phát hiện. Còn buồn cười ta cứ mãi che giấu, không ngờ lại làm người ta nhìn thấy chê cười.



Hiểu được nguyên do rõ ràng, Nhạc Vũ không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong lòng hắn liền nảy sinh ý nghĩ, vò đã mẻ lại sứt cũng không có gì, nếu không giấu diếm được, như vậy còn bày thêm trò vặt, chỉ sợ càng làm người khác chê cười thêm mà thôi. Thật ra nếu cẩn thận nghĩ lại, đây cũng không phải chuyện lớn gì, hôm nay chuyện mà hắn làm cho người khác liên tục chú ý, cũng không chỉ riêng chuyện khắc họa phù trận.



Nghĩ như vậy tâm tình Nhạc Vũ liền trở nên dễ dàng. Hắn khẽ lắc đầu, sau đó đuổi theo Hà Phàm.



- Tầng thứ ba nơi này tổng cộng có di thể của một trăm hai mươi vị tu sĩ Kim Đan, hôm nay còn có bốn trăm hai mươi ba vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh, hai mươi tám vị tu sĩ Linh Hư cảnh chịu trách nhiệm quản lý. Những vị tu sĩ Trúc Cơ cảnh chịu trách nhiệm khắc họa Linh trận, Linh Hư cảnh tu sĩ chịu trách nhiệm thiết kế trận đồ. Trong đó có một phần nhỏ do Chấp Luật Điện đưa tới lao dịch, một phần đảm nhiệm chức vụ ở nơi này, đạt được tông môn tưởng thưởng. Trước mắt do Tào sư huynh của ta quản lý, sư điệt trở thành trợ thủ của hắn, thật ra bình thường cũng không có việc gì cực nhọc. Cần cần trông chừng không cho người khác biếng nhác, sau đó giúp Tào sư huynh kiểm tra tình huống những người kia khắc họa Linh trận là được! Thật ra tình hình như hôm qua cùng hôm nay chỉ là thử nghiệm mà thôi. Mấy tháng trước có một số đệ tử xuống núi, vì thế Tào sư huynh đành phải tự mình động thủ.



Nói tới đây, Hà Phàm lại khẽ mỉm cười:



- Nhắc tới chuyện này, ta còn chưa tạ lỗi với Nhạc sư điệt. Hôm qua Tào sư huynh đòi thử xem bản lĩnh của ngươi, ta suy nghĩ cũng không phải là chuyện gì quá mức cho nên không lên tiếng nhắc nhở, kính xin sư điệt đừng để trong lòng.



Nhạc Vũ nghe vậy trong lòng chợt buồn bực, trong lời nói của Hà Phàm đã xác định được suy đoán của hắn. Vì sao hôm qua thử nghiệm một lần còn chưa đủ, hôm nay lại thử thêm một lần?



Nhưng cẩn thận nghĩ lại chuyện xảy ra hai hôm nay, trong lòng hắn càng cảm thấy ấm ức, nhưng cũng tự biết mình, bản thân không thể trách móc hai người Hà Phàm cùng Tào Vấn.



Nhưng nỗi ấm ức trong lòng hắn đang lúc khó có thể phát tiết, liền trông thấy hai người mình đi vào trong một động quật, Tân Minh đang mang theo một tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang khắc họa phù trận bên trong.



Tân Minh nhìn thấy Nhạc Vũ đi vào, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng cúi đầu che giấu ánh mắt oán hận dày đặc.



Nhạc Vũ thấy thế cau mày, lần này cũng không lập tức rời đi, mà bình tĩnh nhìn hai người phía trước. Cho đến một lúc sau, trên mặt hiện lên vẻ tò mò hỏi:



- Hà sư thúc, bản lĩnh của hai vị sư huynh này cũng rất tốt. Chẳng qua vị Tân sư huynh này chịu trách nhiệm khắc họa phần nào vậy?



Hà Phàm nhất thời cũng không rõ ý tứ của Nhạc Vũ, lập tức đưa tay hấp lấy trận đồ trên sàn vào trong tay. Bên trên hiện lên những dấu hiệu không đồng nhất màu sắc, hiển nhiên là phạm vi được phân công của mỗi người. Thậm chí bên dưới còn viết rõ tên người cùng thời gian quy định.
Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn



Hắn tùy ý nhìn lướt qua, trên mặt lại lộ ra nụ cười:



- Ha hả! Tay mới có thể làm tới trình độ này thật sự khó được. Ngay cả ta lúc mới xem mấy vị sư huynh khắc họa phù triện cùng dùng bút pháp cũng không thành thạo được như hắn.



- Nếu là như thế, bộ phận còn dư lại sao không để cho hắn một mình hoàn thành? Ta xem với bản lĩnh của hắn như vậy cũng đủ rồi.



Tân Minh chợt ngẩng đầu, trong mắt như muốn phun lửa trừng trừng nhìn Nhạc Vũ. Ánh mắt Hà Phàm chợt ngưng lại, quét nhìn lên Linh trận trên mặt đất, nơi này bộ vị chủ yếu của Linh trận cũng đã hoàn thành, chỉ còn dư lại chưa đầy một phần bảy, nhưng nhìn thấy có chút ít phù văn rõ ràng không phải do cùng một người khắc họa.



Trong lòng Hà Phàm chợt hiểu ra, lần này cho dù dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể hiểu được ý tứ của Nhạc Vũ. Nếu như đổi lại là mấy ngày trước kia, hắn hơn phân nửa sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ Tân Minh vài lời. Mặc dù không cách nào qua loa, nhưng cũng nhất định sẽ không chen chân vào việc tranh đấu giữa hai thiếu niên. Bất quá giờ phút này trong đầu hắn chỉ thoáng tính toán, liền đã có quyết định.



- Hôm nay sư điệt chính là phó chấp sự nơi này. Làm sao an bài nhân thủ cần gì phải hỏi ta? Chẳng qua đừng nên làm lỡ chính sự là được.



Thoáng nhắc nhở, Hà Phàm lại nhìn vào người bên cạnh Tân Minh, ánh mắt giờ khắc này liền trở nên rét lạnh.



- Lời của Nhạc sư điệt ngươi nghe thấy chứ?



Người nọ nghe vậy sắc mặt nhất thời vô cùng trắng bệch, ánh mắt dè chừng và sợ hãi, thi lễ với hai người liền vội vã rời đi.



Lúc này Nhạc Vũ lại đưa mắt nhìn dưới chân.



- Tân sư huynh, bộ phận còn dư lại ta cũng không có yêu cầu quá cao. Cho ngươi sáu ngày thời gian thế nào?



Hà Phàm nghe vậy bật cười một tiếng, nếu như Tân Minh thật sự tự tay khắc họa chút ít bộ phận kia, như vậy theo thời gian mà nói quả thật là rộng rãi. Nhưng không cần hỏi qua, vì Tân Minh chưa từng đụng tay vào, nếu không có những người khác giúp đỡ, chỉ sợ cho thêm thời gian gấp đôi Tân Minh chưa chắc đã có thể hoàn thành.



Khi nghĩ tới đây, hắn lại nhìn lên trên đầu. Linh trận nơi này phân ra hai phần trên dưới, mỗi tháng thay phiên tính toán thời gian. Đợi sáu ngày sau, vừa vặn còn dư dật đem những chỗ còn tổn hại bổ sung vào.



Bên trong động quật chỉ có Tân Minh vừa giận vừa tức, đầu tiên vẻ mặt hắn lạnh như băng quét mắt nhìn Hà Phàm. Sau đó vẻ mặt dữ tợn trừng trừng Nhạc Vũ, cơ hồ rít ra trong kẽ răng:



- Nhạc Vũ, ngươi đừng có quá mức!



- Quá mức?



Nhạc Vũ cau mày, sau đó làm vẻ mặt khó hiểu:



- Điều này thật kỳ quái, chẳng lẽ bộ phận ngươi hoàn thành này không phải xuất từ tay của ngươi sao?



Tân Minh nhất thời á khẩu, trong lúc biết nếu giờ phút này thừa nhận sẽ không có kết cục tốt, chỉ bị tội lường gạt, sẽ cho đối phương cơ hội gây khó.



Biết rõ mình không thể phản bác, trong lòng hắn càng thêm tức giận rừng rực. Hắn nắm chặt hai tay, mười ngón tay đâm sâu trong thịt, lúc này mới dằn nén được xúc động muốn đem thiếu niên trước mắt xé thành mảnh nhỏ.



Nhìn thấy Tân Minh trầm mặc, Nhạc Vũ nhất thời cười khan một tiếng, hắn cũng lười dây dưa tiếp tục với người này. Thản nhiên không để ý tới ánh mắt đầy hận ý của Tân Minh, bỏ đi ra khỏi cửa động.



Tập tính của một lính đánh thuê khiến cho Nhạc Vũ có thói quen không lưu đường sống cho kẻ thù. Chẳng qua trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái thái độ vừa rồi của Hà Phàm có chút vượt ngoài dự liệu của hắn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom