Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1268: Dứt điểm nhanh gọn (2)
So với việc nói chuyện dây dưa không hết này, tất nhiên chẳng bằng vầy vò cơ thể xinh đẹp của cô bé này một phen, chuyện Tôn Tĩnh Hương có thai, thái độ lúc này của Trương Khác tất nhiên là có lòng riêng, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương còn rối rắm không giải quyết được, Tôn Tĩnh Mông sẽ vĩnh viễn né tránh y. Còn nữa, quan hệ giữa Diệp Kiến Bân và Tôn Thượng Nghĩa ảnh hưởng trực tiếp tới sự ổn định nội bộ của Cẩm Hồ.
Lúc này có lẽ Tôn Thượng Nghĩa còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu để ông biết làm ông ngoại mà bản thân không biết gì, chẳng biết lúc đó trong lòng ông sẽ nghĩ sao. Đương nhiên chuyện này chủ yếu vẫn là ba người Diệp Kiến Bân tự quyết, người khác không thể nào làm thay bọn họ.
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương ngày hôm sau rời Singapore về Hong Kong, Trương Khác cũng chẳng lắm mồm hỏi bọn họ quyết định ra sao.
Loại chuyện này chỉ có thể can thiệp tới một mực độ nhất định, bọn họ có quyết định gì, bản thân chỉ có thể kiên định ủng hộ bọn họ mà thôi.
Trương Khác quyết định ở lại Singapore chơi cùng Đường Thanh và Trần Phi Dung vài ngày, còn đổi sang khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, vào mùa hè nóng nực, bãi biển có sự cám dỗ không thể cưỡng lại, đương nhiên những thiếu nữ làn da mịn màng, cơ thể yểu điệu chỉ được che chắn bởi chiếc bikini hai mảnh mỏng manh chạy nô giỡn trên bãi biển càng có sức hấp dẫn.
Còn công việc thì Trương Khác chỉ tốn có nửa ngày đi khảo sát, cuối cùng quyết định mua lại nghiệp vụ sắt thép của tập đoạn Đại Chúng với giá 340 triệu USD.
Đường Thanh kéo Trần Phi Dung ra ngoài bãi biển tản bộ, Trương Khác đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn vai bóng dáng yểu điểu nắm tay đi dưới ánh hoàng hôn, mái túc tung bay theo gió biển.
- Đường Thanh muốn em theo họ tới Hải Châu, em có thể đồng ý với cô ấy không? Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau vươn hai tay ôm lấy Trương Khác, cô biết Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi tản bộ là để mình và Trương Khác có thời gian ở riêng bên nhau.
- Vậy thì theo bọn anh cùng về Hải Châu đi. Trương Khác biết Tôn Tĩnh Mông lo lắng chuyện chị cô, trước khi chuyện của chị cô được định luận, cô thậm chí sợ cả về Hong Kong, kỳ nghỉ dài như thế, không thể một mình lủi thủi ở lại Singapore được. Có điều nếu Đường Thanh không lên tiếng, y không thể đưa Tôn Tĩnh Mông cùng về Hải Châu, quay đầu ra ngoài cửa, không biết hai cô gái đã đi đâu mất rồi, xoay cơ thể mềm mại của Tôn Tĩnh Mông ra phía trước, nói: - Ở Hải Châu ở một thời gian rồi tới Kiến Nghiệp, quán bar còn cần em xử lý.
- Nếu em hi vọng anh Kiến Bân kết hôn với chị em có phải là quá ích kỷ không? Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên hỏi:
- Ừ, có hơi một chút. Trương Khác nhe răng cười: - Có điều còn tốt chán, trước khi tới Singapore, anh còn tưởng với cái tính ưa náo nhiệt của em, nói không chừng trong lòng đang thầm hưng phấn cơ.
- Em hi vọng anh an ủi em vài câu, sao anh lại nói em như thế được. Hai tay ôm hông Trương Khác của Tôn Tĩnh Mông đồng thời nhéo y, đôi mắt trừng lên tức giận, hờn dỗi nói: - Kết hôn thật là khổ cực, cả đời này em thà chỉ có người yêu, không cần kết hôn, nhưng em lại không thể làm cha mẹ em đau lòng. Mấy năm qua chị em độc lập quen rồi, cha mẹ em liền đem ánh mắt đắt cả lên em, giờ chị ấy có mang, em được tự do hơn một chút, chỉ là không thể tỏ ra hớn hở được.
Trương Khác bật cười, yêu thương vỗ má Tôn Tĩnh Mông, đó mới là cô gái của y.
Vốn tưởng rằng chuyện này phải mất một thời gian mới giải quyết được, bọn họ ở Singapore bốn ngày, còn đặc biệt chọn một ngày Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc không có nhà đề tới Hải Châu, rồi chuyển máy bay sang Kiến Nghiệp, đừng nói Trương Khác chột dạ, thời gian này Tôn Tĩnh Mông cũng sợ gặp cha mẹ. Định trốn về Hải Châu ngay, nhưng xe vừa rời sân bay chưa kịp lên đường cao tốc thì nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.
- Biết cậu về Kiến Nghiệp rồi, tới uống rượu với tôi, chúng tôi đợi cậu ở chỗ cũ. Diệp Kiến Bân chỉ nói đúng một câu như thế rồi cúp điện thoại.
Trương Khác đang cân nhắc có nên kiếm cớ thoát thân tới Hải Châu hay không, cầm điện thoại ngồi ngây ra đó.
- Sao thế? Đường Thanh nghi hoặc hỏi:
- Anh Diệp ở Kiến Nghiệp, muốn mình tới quán bar uống rượu với anh ấy, 1978 tạm ngừng kinh doanh rồi, chẳng biết Tô Nhất Đình có để lại chìa khóa không. Trương Khác trả lời, lòng suy đoán xem "chúng tôi" mà Diệp Kiến Bân nói là hắn và Tôn Tĩnh Hương hay là cả Đinh Văn Di, nếu là có ba người, y không muốn nhìn thấy cảnh bóng đao ánh kiếm ngợp trời.
- Vậy thì đi đi, anh còn do dự gì nữa? Tôn Tĩnh Mông không suy nghĩ nhiều như Trương Khác, thấy y do dự thì lấy làm lạ.
- Vậy thì đi. Trương Khác quay vô lăng, lái về phía ngõ Học Phủ.
Chẳng biết Diệp Kiến Bân lấy đâu ra chìa khóa 1978, đám Trương Khác tới nơi thì thấy rèm cửa kéo một nửa, bên trong ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ tình hình bọn họ cúi mình chui vào, thấy ba người Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Mông, Đinh Văn Di ngồi ở quầy bar uống rượu, Đinh Văn Di mặt đỏ bừng, tựa hồ uống không ít.
Trương Khác do dự không biết có nên lui ra hay không, Đinh Văn Di nhìn qua phía y, hai tay ôm chặt tay Diệp Kiến Bân nói: - Anh đừng chửi mắng bản thân, anh có khốn kiếp tới đâu, cũng không so được với thằng nhóc này.
Không biết tình hình ra sao, Trương Khác ngượng ngùng đứng đó, dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Kiến Bân, hi vọng được hắn ám thị, nếu không Đinh Văn Di có chửi mắng thế nào y cũng không dám cãi lại.
Diệp Kiến Bân đáp lạp bằng nụ cười méo xẹo, không nói gì, Tôn Tĩnh Hương vành mắt đỏ hoe ngồi im. Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nấp sau lưng Trương Khác càng nìn thở, như sợ chỉ cần một tiếng động là phong ba bùng nổ.
- Ở Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân bao năm, em chịu đủ khổ cực, chịu đủ ủy khuất, giờ thì tốt rồi, có cơ hội thoát thân tốt như thế, đúng là cầu mà chẳng được, hai người đừng nghĩ em không vui, em còn nhiều chuyện mình muốn làm. Đinh Văn Di vẫy tay gọi đám Trương Khác tới, bảo bọn họ ngồi xuống: - Cho dù tôi và anh Diệp cậu ly hôn, cũng không cho anh ấy hưởng lợi đâu, đời này tôi sẽ bám theo anh ấy, cậu vẫn phải gọi tôi là chị dâu.
- Có câu nói gì nhỉ, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa mà, chị tất nhiên vẫn mãi là chị dâu của tôi rồi. Trương Khác cười nhẹ nói:
Đinh Văn Di có con cái thì khỏi nói, nhưng cô không có con, còn Tôn Tĩnh Hương có thai rồi, bất kể là từ phương diện nỗi dõi tông đường, kế thừa gia nghiệp, hay là nghĩ cho tương lai trưởng thành, giáo dục của đứa bé, Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân kết hợp với nhau là tâm tư bình thường của rất nhiều người, nhưng với Đinh Văn Di mà nói là bất công cực lớn. Giải phóng mới hơn một nửa thế kỷ, cải cách mở cửa chỉ có 20 năm, còn cái quốc gia này có tới mấy nghìn năm phong kiến, rất nhiều thứ ăn sâu vào máu rồi, trong các đại gia tộc càng như thế. Làm Đại thiếu phu nhân của Diệp gia không dễ dàng gì, làm Đại thiếu phu nhân của Trương gia cũng sẽ không dễ dàng.
Các cô gái ngồi quanh quầy bar, còn Trương Khác cầm chai rượu theo Diệp Kiến Bân vào một góc nói chuyện.
- Mấy năm qua sống như thế tôi cũng chấp nhận số phận rồi, có con, tôi thực sự vui mừng, nhưng không phải với Văn Di, tình cảm của cô ấy tôi cũng không dứt bỏ được. Diệp Kiến Bân thương cảm nói: - Vốn là chúng tôi mắc nợ cô ấy, vậy mà cô ấy còn rộng lượng suy nghĩ cho chúng tôi.
Lúc này có lẽ Tôn Thượng Nghĩa còn có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu để ông biết làm ông ngoại mà bản thân không biết gì, chẳng biết lúc đó trong lòng ông sẽ nghĩ sao. Đương nhiên chuyện này chủ yếu vẫn là ba người Diệp Kiến Bân tự quyết, người khác không thể nào làm thay bọn họ.
Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương ngày hôm sau rời Singapore về Hong Kong, Trương Khác cũng chẳng lắm mồm hỏi bọn họ quyết định ra sao.
Loại chuyện này chỉ có thể can thiệp tới một mực độ nhất định, bọn họ có quyết định gì, bản thân chỉ có thể kiên định ủng hộ bọn họ mà thôi.
Trương Khác quyết định ở lại Singapore chơi cùng Đường Thanh và Trần Phi Dung vài ngày, còn đổi sang khách sạn nghỉ dưỡng ven biển, vào mùa hè nóng nực, bãi biển có sự cám dỗ không thể cưỡng lại, đương nhiên những thiếu nữ làn da mịn màng, cơ thể yểu điệu chỉ được che chắn bởi chiếc bikini hai mảnh mỏng manh chạy nô giỡn trên bãi biển càng có sức hấp dẫn.
Còn công việc thì Trương Khác chỉ tốn có nửa ngày đi khảo sát, cuối cùng quyết định mua lại nghiệp vụ sắt thép của tập đoạn Đại Chúng với giá 340 triệu USD.
Đường Thanh kéo Trần Phi Dung ra ngoài bãi biển tản bộ, Trương Khác đứng bên cửa sổ, xa xa nhìn vai bóng dáng yểu điểu nắm tay đi dưới ánh hoàng hôn, mái túc tung bay theo gió biển.
- Đường Thanh muốn em theo họ tới Hải Châu, em có thể đồng ý với cô ấy không? Tôn Tĩnh Mông từ đằng sau vươn hai tay ôm lấy Trương Khác, cô biết Đường Thanh kéo Trần Phi Dung đi tản bộ là để mình và Trương Khác có thời gian ở riêng bên nhau.
- Vậy thì theo bọn anh cùng về Hải Châu đi. Trương Khác biết Tôn Tĩnh Mông lo lắng chuyện chị cô, trước khi chuyện của chị cô được định luận, cô thậm chí sợ cả về Hong Kong, kỳ nghỉ dài như thế, không thể một mình lủi thủi ở lại Singapore được. Có điều nếu Đường Thanh không lên tiếng, y không thể đưa Tôn Tĩnh Mông cùng về Hải Châu, quay đầu ra ngoài cửa, không biết hai cô gái đã đi đâu mất rồi, xoay cơ thể mềm mại của Tôn Tĩnh Mông ra phía trước, nói: - Ở Hải Châu ở một thời gian rồi tới Kiến Nghiệp, quán bar còn cần em xử lý.
- Nếu em hi vọng anh Kiến Bân kết hôn với chị em có phải là quá ích kỷ không? Tôn Tĩnh Mông ngẩng đầu lên hỏi:
- Ừ, có hơi một chút. Trương Khác nhe răng cười: - Có điều còn tốt chán, trước khi tới Singapore, anh còn tưởng với cái tính ưa náo nhiệt của em, nói không chừng trong lòng đang thầm hưng phấn cơ.
- Em hi vọng anh an ủi em vài câu, sao anh lại nói em như thế được. Hai tay ôm hông Trương Khác của Tôn Tĩnh Mông đồng thời nhéo y, đôi mắt trừng lên tức giận, hờn dỗi nói: - Kết hôn thật là khổ cực, cả đời này em thà chỉ có người yêu, không cần kết hôn, nhưng em lại không thể làm cha mẹ em đau lòng. Mấy năm qua chị em độc lập quen rồi, cha mẹ em liền đem ánh mắt đắt cả lên em, giờ chị ấy có mang, em được tự do hơn một chút, chỉ là không thể tỏ ra hớn hở được.
Trương Khác bật cười, yêu thương vỗ má Tôn Tĩnh Mông, đó mới là cô gái của y.
Vốn tưởng rằng chuyện này phải mất một thời gian mới giải quyết được, bọn họ ở Singapore bốn ngày, còn đặc biệt chọn một ngày Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Ngọc không có nhà đề tới Hải Châu, rồi chuyển máy bay sang Kiến Nghiệp, đừng nói Trương Khác chột dạ, thời gian này Tôn Tĩnh Mông cũng sợ gặp cha mẹ. Định trốn về Hải Châu ngay, nhưng xe vừa rời sân bay chưa kịp lên đường cao tốc thì nhận được điện thoại của Diệp Kiến Bân.
- Biết cậu về Kiến Nghiệp rồi, tới uống rượu với tôi, chúng tôi đợi cậu ở chỗ cũ. Diệp Kiến Bân chỉ nói đúng một câu như thế rồi cúp điện thoại.
Trương Khác đang cân nhắc có nên kiếm cớ thoát thân tới Hải Châu hay không, cầm điện thoại ngồi ngây ra đó.
- Sao thế? Đường Thanh nghi hoặc hỏi:
- Anh Diệp ở Kiến Nghiệp, muốn mình tới quán bar uống rượu với anh ấy, 1978 tạm ngừng kinh doanh rồi, chẳng biết Tô Nhất Đình có để lại chìa khóa không. Trương Khác trả lời, lòng suy đoán xem "chúng tôi" mà Diệp Kiến Bân nói là hắn và Tôn Tĩnh Hương hay là cả Đinh Văn Di, nếu là có ba người, y không muốn nhìn thấy cảnh bóng đao ánh kiếm ngợp trời.
- Vậy thì đi đi, anh còn do dự gì nữa? Tôn Tĩnh Mông không suy nghĩ nhiều như Trương Khác, thấy y do dự thì lấy làm lạ.
- Vậy thì đi. Trương Khác quay vô lăng, lái về phía ngõ Học Phủ.
Chẳng biết Diệp Kiến Bân lấy đâu ra chìa khóa 1978, đám Trương Khác tới nơi thì thấy rèm cửa kéo một nửa, bên trong ánh sáng lờ mờ, không nhìn rõ tình hình bọn họ cúi mình chui vào, thấy ba người Diệp Kiến Bân, Tôn Tĩnh Mông, Đinh Văn Di ngồi ở quầy bar uống rượu, Đinh Văn Di mặt đỏ bừng, tựa hồ uống không ít.
Trương Khác do dự không biết có nên lui ra hay không, Đinh Văn Di nhìn qua phía y, hai tay ôm chặt tay Diệp Kiến Bân nói: - Anh đừng chửi mắng bản thân, anh có khốn kiếp tới đâu, cũng không so được với thằng nhóc này.
Không biết tình hình ra sao, Trương Khác ngượng ngùng đứng đó, dùng ánh mắt dò hỏi Diệp Kiến Bân, hi vọng được hắn ám thị, nếu không Đinh Văn Di có chửi mắng thế nào y cũng không dám cãi lại.
Diệp Kiến Bân đáp lạp bằng nụ cười méo xẹo, không nói gì, Tôn Tĩnh Hương vành mắt đỏ hoe ngồi im. Đường Thanh, Tôn Tĩnh Mông, Trần Phi Dung nấp sau lưng Trương Khác càng nìn thở, như sợ chỉ cần một tiếng động là phong ba bùng nổ.
- Ở Diệp gia làm Đại thiếu phu nhân bao năm, em chịu đủ khổ cực, chịu đủ ủy khuất, giờ thì tốt rồi, có cơ hội thoát thân tốt như thế, đúng là cầu mà chẳng được, hai người đừng nghĩ em không vui, em còn nhiều chuyện mình muốn làm. Đinh Văn Di vẫy tay gọi đám Trương Khác tới, bảo bọn họ ngồi xuống: - Cho dù tôi và anh Diệp cậu ly hôn, cũng không cho anh ấy hưởng lợi đâu, đời này tôi sẽ bám theo anh ấy, cậu vẫn phải gọi tôi là chị dâu.
- Có câu nói gì nhỉ, một ngày vợ chồng, trăm năm ân nghĩa mà, chị tất nhiên vẫn mãi là chị dâu của tôi rồi. Trương Khác cười nhẹ nói:
Đinh Văn Di có con cái thì khỏi nói, nhưng cô không có con, còn Tôn Tĩnh Hương có thai rồi, bất kể là từ phương diện nỗi dõi tông đường, kế thừa gia nghiệp, hay là nghĩ cho tương lai trưởng thành, giáo dục của đứa bé, Tôn Tĩnh Hương và Diệp Kiến Bân kết hợp với nhau là tâm tư bình thường của rất nhiều người, nhưng với Đinh Văn Di mà nói là bất công cực lớn. Giải phóng mới hơn một nửa thế kỷ, cải cách mở cửa chỉ có 20 năm, còn cái quốc gia này có tới mấy nghìn năm phong kiến, rất nhiều thứ ăn sâu vào máu rồi, trong các đại gia tộc càng như thế. Làm Đại thiếu phu nhân của Diệp gia không dễ dàng gì, làm Đại thiếu phu nhân của Trương gia cũng sẽ không dễ dàng.
Các cô gái ngồi quanh quầy bar, còn Trương Khác cầm chai rượu theo Diệp Kiến Bân vào một góc nói chuyện.
- Mấy năm qua sống như thế tôi cũng chấp nhận số phận rồi, có con, tôi thực sự vui mừng, nhưng không phải với Văn Di, tình cảm của cô ấy tôi cũng không dứt bỏ được. Diệp Kiến Bân thương cảm nói: - Vốn là chúng tôi mắc nợ cô ấy, vậy mà cô ấy còn rộng lượng suy nghĩ cho chúng tôi.
Bình luận facebook