Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1300: Điều Tôn Tĩnh Mông muốn làm (2)
Trương Khác cười không nói gì, hạng mục công nghiệp siêu quy mô có tác dụng thúc đẩy rõ ràng với kinh tế địa phương, ở hoàn cảnh chính trị chính tích tối cao như hiện nay, nếu muốn quan viên trong nước không để ý tới chính tích là không thể, Lưu Tước cũng không phải là ngoại lệ.
Ngồi thêm một lúc Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đều có chuyện cáo từ đi trước, Trương Khác và cha cùng ở lại thư phòng nói chuyện: - Tỉnh trưởng Lý tìm con nói chuyện, việc điều chỉnh nhân sự tỉnh sẽ lần lượt đưa ra, cha Đỗ Phi tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, chắc vài ngày tới có tin Lưu Văn Đào lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng, Tống Bồi Minh thay ông ta làm bí thư thành ủy, ngoài ra phái Trần Thiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh tới Hải Châu làm thị trưởng, Lục Dật Quang năm sau lui lại về rồi, tới lúc đó tỉnh sẽ phái một phó bí thư tới Hải Châu....
- Thế cũng tốt. Trương Tri Hành gật đầu:
Trương Khác nhe răng cười: - Đúng thế, con cũng nghĩ như vậy, bớt phải nghĩ ngợi.
Đỗ Tiểu Sơn và Tống Bồi Minh lần lượt trong trong sáu năm từ bí thư khu ủy, khu trưởng lên bí thư thành ủy, được xem như là thăng tiến kiểu tên lửa điển hình rồi, hiển nhiên là tin tốt. Một mặt khác nguồn lực chính trị của Cẩm Hồ ở Hải Châu đã bị dàn mỏng, trên tỉnh Giang Mẫn Chi và Lưu Văn Đào hình thành thế kiềm chế mạnh mẽ với Cẩm Hồ, ít nhất nhìn từ bề ngoài không thấy khả năng Cẩm Hồ nắm giữ địa phương.
Trương Khác xưa nay chưa từng muốn dính líu quá nhiều tới đấu tranh chính trị, ảnh hưởng chính trị càng nên kín đáo càng tốt, chẳng cần nghênh ngang như địa đầu xà.
Trương Tri Hành nhìn đồng hồ, nói: - Còn thời gian, ba phải tới chính phủ thành phố một chuyến, ngày kia con tới Hong Kong, bao giờ xuất phát từ Tân Vu.
- Con muốn mai đi Kim Sơn đón Tiểu Thanh, cùng lắm thì bảo xe đón Tiểu Thanh tới Tân Vu. Lần này Trương Khác tới Hong Kong xong còn đi Maldives tham gia hôn lễ của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, hôn lễ sẽ không kinh động quá nhiều, Trương Khác là phù rể không thể vắng mặt, còn việc hai người kia mời ai nữa thì Trương Khác không có thời gian hỏi.
Cố Hiểu Mai và đám Tiết Thạch ở dưới lầu nói chuyện, tranh thủ buổi chiều còn thời gian, muốn tới thực địa một vòng, không thể bàn việc quân trên giấy được. Trần Phi Dung luôn thấy mình thiếu kinh nghiệm công tác, muốn theo đi khảo sát thực địa, Trương Khác ngáp dài nói: - Mình không đi theo đâu, mình đi bơi đây.
Mấy tòa biệt thự của thường ủy thành ủy đều là nhà kiêu tây, tiếc là không thể xây bể bơi, nếu mà xây bị phanh phui ra thế nào cũng bị nước bọt người dân Tân Vu nhấn chìm, chỗ bơi tốt nhất tất nhiên là hồ nước nóng trên Thiên Vân Sơn.
Trương Khác vào xe, vừa định bảo lái xe xuất phát thì thấy Tôn Tĩnh Mông từ xe trước chui ra, đi tới phía mình.
Trương Khác mở cửa xe cho Tôn Tĩnh Mông vào: - Sao chưa được bao lâu đã muốn làm lính đào ngũ rồi?
- Nghe một lúc mà ung cả đầu. Tôn Tĩnh Mông nhăn mày, khua tay minh họa: - Căn bản nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, đi lãng phí thời gian với họ chẳng bằng kiếm việc mình làm được.
- Lên núi bơi với anh nhé? Trương Khác dụ dỗ:
- Anh không sợ Trần Phi Dung nói cho Đường Thanh à? Tôn Tĩnh Mông lườm y: - Đth Singapore có tiết mục thi tài rất được hoan nghênh, Thế Kỷ Hoa Âm có thể làm chuyện này ở nội địa không? Có lẽ em làm được việc này.
- Hiện anh chỉ muốn đi bơi thôi, hay là mình lên núi rồi bàn việc này? Trương Khác vẫy tay với đám Cố Hiểu Mai, bảo bọn họ đi trước.
Mùa hè ở Tân Vu tiết trời mát mẻ, ở thành phố bơi trong hồ bơi lộ thiên có hơi lạnh, còn suối nước nóng trên Thiên Vân Sơn trừ mùa đông không thích hợp để bơi ra, ba mùa xuân hạ thu đều có nhiệt độ nước rất thích hợp để bơi lội.
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông lên núi mua đồ bơi rồi ngồi thuyền tới hòn đảo giữa hồ, muốn cùng cô thay đồ cùng một phòng, nhưng bị đấm đá đuổi ra ngoài.
Trương Khác thay đồ bơi trước ngồi bên hồ đợi Tôn Tĩnh Hương ra, chân cho vào trong nước nóng đu đưa, ở đằng xa, bờ phải hồ có rất nhiều người đang bơi, cũng không ít người ý đồ bơi dọc mặt hồ rộng lớn. Tôn Tĩnh Mông quấn khăn tằm đi ra, tới bên hồ mới cởi chiếc khăn tắm đặt xuống, lộ ra chiếc bikini xanh thẫm bó sát làn da trắng như sữa, tạo nên sự tương phảng mạnh mẽ, tôn lên sự trắng mịn của nó. Chiếc áo bơi có vẻ hơi nhỏ so bầu ngực đã khá đầy đặn của Tôn Tĩnh Mông, làm người ta nhìn vào khó kiềm chế bản thân không tưởng tượng tới gò đồi mềm mại, mảnh biki ni phía dưới bó chặt lên mông cong cong, với đường nét tuyệt đẹp, vùng giữa hai cặp đù thon thả hơi hơi gồ lên, làm chiếc quân bơi nhỏ xíu căng chặt lọt vào chiếc khe mờ, cặp mông tròn trịa lộ quá nửa bên ngoài. Vóc dáng cô không cao lắm, ít nhất trong nhóm bạn cùng học viện Âm nhạc, cô thuộc loại nhỏ nhắn, dưới mép khăn tắm, đôi chân thon dài khỏe khắn, làn da như tuyết. Trương Khác híp mắt nhìn, cô bé này trừ khuôn mặt như yêu tinh ra thì có đôi chân này cám dỗ nhất, thầm nghĩ tới giờ mình vẫn nhẫn nhịn không ngắt đóa hoa tươi này đúng là kỳ tích, cảm thấy nước miếng ứa ra, ánh mắt tuần tiễu khắp cơ thể mỹ diệu của Tôn Tĩnh Mông.
- Không sợ bị mù mắt à, dám nhìn nữa thôi? Tôn Tĩnh Mông trừng mắt nhìn Trương Khác, làm bộ muốn ngồi xuống bên y nhưng bất thình lình đẩy Trương Khác xuống nước.
Trương Khác không kịp đề phòng, uống mất một ngụm nước mới thò đầu lên được, thấy Tôn Tĩnh Mông đang cười rất vui vẻ.
Bốn giờ chiều, mặt trời không gắt mấy, nước hồ cứ như được nhuộm một màu xanh biết, chiếu lên khuôn mặt người tỏa ra ánh sáng sáng dập dờn, Trương Khác bơi một vòng, thấy Tôn Tĩnh Mông vẫn ngồi đó, bơi lại đặt hai tay lên đùi cô, hỏi: - Sao còn chưa xuống nước?
- Nhìn anh bơi cũng được rồi. Tôn Tĩnh Mông nghịch ngợm đặt hai chân lên vai Trương Khác, kẹp lấy cổ y, còn lấy gót chân gõ lên lưng Trương Khác.
Trương Khác thoải mái áp má lên da thịt non mịn, ngẩng đầu nhìn bầu ngực đẩy bộ bikini màu xanh lên thành hình tròn hoàn mỹ, không kìm được đưa tay ra sờ cặp mông đầy xúc cảm.
- Nhìn cái gì thế hả? Tôn Tĩnh Hương kéo chặt khăn tắm, đù dùng sức kẹp lấy đầu y, không cho con mặt láo liên của Trương Khác cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, không ngờ động tác này làm chóp mũi Trương Khác đụng vào bụng dưới của mình, một cảm giác hết sức dễ chịu, Tôn Tĩnh Mông không muốn tránh ra. Không ngờ tiếp đó cảm giác cái gì trơn mềm cách lớp bikini liếm mút giữa hai chân cô, làm Tôn Tĩnh Mông tê liệt mất nửa người, xách tai Trương Khác không cho y rúc đầu vào, nhưng Trương Khác ôm chặt lấy hông không chịu buông tay, cái lưỡi càng lúc càng quá đáng, Tôn Tĩnh Mông thiếu điều rên lên khoan khoái, xấu hổ hết sức, nhưng lại không đành lòng nhéo tai y quá mạnh, ôm lấy đầu Trương Khác ngã ùm xuống nước.
Cổ Trương Khác vẫn bị Tôn Tĩnh Mông kẹp lấy, toàn thân bị đè trong nước, không nhúc nhích được, vùng vẫy thò đầu lên khỏi mặt nước, Tôn Tĩnh Mông như mỹ nhân ngư bơi ra xa, Trương Khác trèo lên bờ ngồi nghỉ, nhìn Tôn Tĩnh Mông bơi qua bơi lại, ánh mắt y chuyển động theo bóng hình xinh đẹp ấy, cặp mông tròn căng đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp chân thon thả quẫy nước, động tác ưu mỹ, làm người ta xem cô bơi cũng thấy thoải mái dễ chịu.
Tôn Tĩnh Mông bơi ra xa mới dựng lại, bắt tay lên miệng gọi Trương Khác: - Nếu anh bơi thắng em, anh muốn làm gì em cũng đồng ý.
- Thật sao? Trương Khác đứng bật dậy, mắt sáng lên.
- Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, em muốn lừa anh cũng chẳng được. Tôn Tĩnh Mông lắc đầu đáng yêu:
- Em dám lừa anh, anh cưỡng bức em. Trương Khác bất kể thật giả, lao ngay xuống nước:
Ngồi thêm một lúc Giang Thượng Nguyên và Lưu Tước đều có chuyện cáo từ đi trước, Trương Khác và cha cùng ở lại thư phòng nói chuyện: - Tỉnh trưởng Lý tìm con nói chuyện, việc điều chỉnh nhân sự tỉnh sẽ lần lượt đưa ra, cha Đỗ Phi tới Tân Thái làm bí thư thành ủy, chắc vài ngày tới có tin Lưu Văn Đào lên tỉnh làm phó tỉnh trưởng, Tống Bồi Minh thay ông ta làm bí thư thành ủy, ngoài ra phái Trần Thiện chủ nhiệm ủy ban thương mại tỉnh tới Hải Châu làm thị trưởng, Lục Dật Quang năm sau lui lại về rồi, tới lúc đó tỉnh sẽ phái một phó bí thư tới Hải Châu....
- Thế cũng tốt. Trương Tri Hành gật đầu:
Trương Khác nhe răng cười: - Đúng thế, con cũng nghĩ như vậy, bớt phải nghĩ ngợi.
Đỗ Tiểu Sơn và Tống Bồi Minh lần lượt trong trong sáu năm từ bí thư khu ủy, khu trưởng lên bí thư thành ủy, được xem như là thăng tiến kiểu tên lửa điển hình rồi, hiển nhiên là tin tốt. Một mặt khác nguồn lực chính trị của Cẩm Hồ ở Hải Châu đã bị dàn mỏng, trên tỉnh Giang Mẫn Chi và Lưu Văn Đào hình thành thế kiềm chế mạnh mẽ với Cẩm Hồ, ít nhất nhìn từ bề ngoài không thấy khả năng Cẩm Hồ nắm giữ địa phương.
Trương Khác xưa nay chưa từng muốn dính líu quá nhiều tới đấu tranh chính trị, ảnh hưởng chính trị càng nên kín đáo càng tốt, chẳng cần nghênh ngang như địa đầu xà.
Trương Tri Hành nhìn đồng hồ, nói: - Còn thời gian, ba phải tới chính phủ thành phố một chuyến, ngày kia con tới Hong Kong, bao giờ xuất phát từ Tân Vu.
- Con muốn mai đi Kim Sơn đón Tiểu Thanh, cùng lắm thì bảo xe đón Tiểu Thanh tới Tân Vu. Lần này Trương Khác tới Hong Kong xong còn đi Maldives tham gia hôn lễ của Diệp Kiến Bân và Tôn Tĩnh Hương, hôn lễ sẽ không kinh động quá nhiều, Trương Khác là phù rể không thể vắng mặt, còn việc hai người kia mời ai nữa thì Trương Khác không có thời gian hỏi.
Cố Hiểu Mai và đám Tiết Thạch ở dưới lầu nói chuyện, tranh thủ buổi chiều còn thời gian, muốn tới thực địa một vòng, không thể bàn việc quân trên giấy được. Trần Phi Dung luôn thấy mình thiếu kinh nghiệm công tác, muốn theo đi khảo sát thực địa, Trương Khác ngáp dài nói: - Mình không đi theo đâu, mình đi bơi đây.
Mấy tòa biệt thự của thường ủy thành ủy đều là nhà kiêu tây, tiếc là không thể xây bể bơi, nếu mà xây bị phanh phui ra thế nào cũng bị nước bọt người dân Tân Vu nhấn chìm, chỗ bơi tốt nhất tất nhiên là hồ nước nóng trên Thiên Vân Sơn.
Trương Khác vào xe, vừa định bảo lái xe xuất phát thì thấy Tôn Tĩnh Mông từ xe trước chui ra, đi tới phía mình.
Trương Khác mở cửa xe cho Tôn Tĩnh Mông vào: - Sao chưa được bao lâu đã muốn làm lính đào ngũ rồi?
- Nghe một lúc mà ung cả đầu. Tôn Tĩnh Mông nhăn mày, khua tay minh họa: - Căn bản nghe không hiểu bọn họ nói cái gì, đi lãng phí thời gian với họ chẳng bằng kiếm việc mình làm được.
- Lên núi bơi với anh nhé? Trương Khác dụ dỗ:
- Anh không sợ Trần Phi Dung nói cho Đường Thanh à? Tôn Tĩnh Mông lườm y: - Đth Singapore có tiết mục thi tài rất được hoan nghênh, Thế Kỷ Hoa Âm có thể làm chuyện này ở nội địa không? Có lẽ em làm được việc này.
- Hiện anh chỉ muốn đi bơi thôi, hay là mình lên núi rồi bàn việc này? Trương Khác vẫy tay với đám Cố Hiểu Mai, bảo bọn họ đi trước.
Mùa hè ở Tân Vu tiết trời mát mẻ, ở thành phố bơi trong hồ bơi lộ thiên có hơi lạnh, còn suối nước nóng trên Thiên Vân Sơn trừ mùa đông không thích hợp để bơi ra, ba mùa xuân hạ thu đều có nhiệt độ nước rất thích hợp để bơi lội.
Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông lên núi mua đồ bơi rồi ngồi thuyền tới hòn đảo giữa hồ, muốn cùng cô thay đồ cùng một phòng, nhưng bị đấm đá đuổi ra ngoài.
Trương Khác thay đồ bơi trước ngồi bên hồ đợi Tôn Tĩnh Hương ra, chân cho vào trong nước nóng đu đưa, ở đằng xa, bờ phải hồ có rất nhiều người đang bơi, cũng không ít người ý đồ bơi dọc mặt hồ rộng lớn. Tôn Tĩnh Mông quấn khăn tằm đi ra, tới bên hồ mới cởi chiếc khăn tắm đặt xuống, lộ ra chiếc bikini xanh thẫm bó sát làn da trắng như sữa, tạo nên sự tương phảng mạnh mẽ, tôn lên sự trắng mịn của nó. Chiếc áo bơi có vẻ hơi nhỏ so bầu ngực đã khá đầy đặn của Tôn Tĩnh Mông, làm người ta nhìn vào khó kiềm chế bản thân không tưởng tượng tới gò đồi mềm mại, mảnh biki ni phía dưới bó chặt lên mông cong cong, với đường nét tuyệt đẹp, vùng giữa hai cặp đù thon thả hơi hơi gồ lên, làm chiếc quân bơi nhỏ xíu căng chặt lọt vào chiếc khe mờ, cặp mông tròn trịa lộ quá nửa bên ngoài. Vóc dáng cô không cao lắm, ít nhất trong nhóm bạn cùng học viện Âm nhạc, cô thuộc loại nhỏ nhắn, dưới mép khăn tắm, đôi chân thon dài khỏe khắn, làn da như tuyết. Trương Khác híp mắt nhìn, cô bé này trừ khuôn mặt như yêu tinh ra thì có đôi chân này cám dỗ nhất, thầm nghĩ tới giờ mình vẫn nhẫn nhịn không ngắt đóa hoa tươi này đúng là kỳ tích, cảm thấy nước miếng ứa ra, ánh mắt tuần tiễu khắp cơ thể mỹ diệu của Tôn Tĩnh Mông.
- Không sợ bị mù mắt à, dám nhìn nữa thôi? Tôn Tĩnh Mông trừng mắt nhìn Trương Khác, làm bộ muốn ngồi xuống bên y nhưng bất thình lình đẩy Trương Khác xuống nước.
Trương Khác không kịp đề phòng, uống mất một ngụm nước mới thò đầu lên được, thấy Tôn Tĩnh Mông đang cười rất vui vẻ.
Bốn giờ chiều, mặt trời không gắt mấy, nước hồ cứ như được nhuộm một màu xanh biết, chiếu lên khuôn mặt người tỏa ra ánh sáng sáng dập dờn, Trương Khác bơi một vòng, thấy Tôn Tĩnh Mông vẫn ngồi đó, bơi lại đặt hai tay lên đùi cô, hỏi: - Sao còn chưa xuống nước?
- Nhìn anh bơi cũng được rồi. Tôn Tĩnh Mông nghịch ngợm đặt hai chân lên vai Trương Khác, kẹp lấy cổ y, còn lấy gót chân gõ lên lưng Trương Khác.
Trương Khác thoải mái áp má lên da thịt non mịn, ngẩng đầu nhìn bầu ngực đẩy bộ bikini màu xanh lên thành hình tròn hoàn mỹ, không kìm được đưa tay ra sờ cặp mông đầy xúc cảm.
- Nhìn cái gì thế hả? Tôn Tĩnh Hương kéo chặt khăn tắm, đù dùng sức kẹp lấy đầu y, không cho con mặt láo liên của Trương Khác cứ chăm chăm nhìn vào ngực mình, không ngờ động tác này làm chóp mũi Trương Khác đụng vào bụng dưới của mình, một cảm giác hết sức dễ chịu, Tôn Tĩnh Mông không muốn tránh ra. Không ngờ tiếp đó cảm giác cái gì trơn mềm cách lớp bikini liếm mút giữa hai chân cô, làm Tôn Tĩnh Mông tê liệt mất nửa người, xách tai Trương Khác không cho y rúc đầu vào, nhưng Trương Khác ôm chặt lấy hông không chịu buông tay, cái lưỡi càng lúc càng quá đáng, Tôn Tĩnh Mông thiếu điều rên lên khoan khoái, xấu hổ hết sức, nhưng lại không đành lòng nhéo tai y quá mạnh, ôm lấy đầu Trương Khác ngã ùm xuống nước.
Cổ Trương Khác vẫn bị Tôn Tĩnh Mông kẹp lấy, toàn thân bị đè trong nước, không nhúc nhích được, vùng vẫy thò đầu lên khỏi mặt nước, Tôn Tĩnh Mông như mỹ nhân ngư bơi ra xa, Trương Khác trèo lên bờ ngồi nghỉ, nhìn Tôn Tĩnh Mông bơi qua bơi lại, ánh mắt y chuyển động theo bóng hình xinh đẹp ấy, cặp mông tròn căng đầy đặn, vòng eo thon gọn, cặp chân thon thả quẫy nước, động tác ưu mỹ, làm người ta xem cô bơi cũng thấy thoải mái dễ chịu.
Tôn Tĩnh Mông bơi ra xa mới dựng lại, bắt tay lên miệng gọi Trương Khác: - Nếu anh bơi thắng em, anh muốn làm gì em cũng đồng ý.
- Thật sao? Trương Khác đứng bật dậy, mắt sáng lên.
- Ở chỗ này chỉ có hai chúng ta, em muốn lừa anh cũng chẳng được. Tôn Tĩnh Mông lắc đầu đáng yêu:
- Em dám lừa anh, anh cưỡng bức em. Trương Khác bất kể thật giả, lao ngay xuống nước:
Bình luận facebook