• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Quan Lộ Thương Đồ (2 Viewers)

  • Chương 1332: Mọi chuyện không thể kết thúc như thế được (4)

Một lúc sau, Phó Tuấn và Đỗ Phi cùng Park Yong Ah đi vào, Phó Tuấn báo với Trương Khác: - Đã hỏi qua bác sĩ, vết bầm trên cổ mấy ngày nữa sẽ tự tan đi, có thể dùng ít thuốc xoa, tôi đã sai người đi mua... Hội trưởng Lý đã ngồi xe đi rồi...



Phó Tuấn chỉ nói đến đó rồi nhìn ra ngoài phòng khách, Trương Khác hiểu, Lý Hinh Dư bất kể ở lại Hàn Quốc hay tới Trung Quốc, ảnh hưởng đều rất lớn, an bài cho cô ra sao, hiện đều do Trương Khác quyết định.



- Ba đã hiến dâng tất cả cho Samsung rồi, em không trách ba, chỉ trách bản thân em không đủ kiên cường thôi. Lý Hinh Dư lúc này mới nhắc tới cha mình, nhịn đau ngồi dậy.



- Về khách sạn trước nhé. Trương Khác không biết an ủi cô ra sao, chỉ ôn nhu nói, lần này gây ra phong ba dư luận lớn như thế, nơi ở của Lý Hinh Dư tại Seoul đã thành đối tượng đám phóng viên bám sát, chỗ này chỉ tạm thời chưa bị bại lộ mà thôi, căn phòng y ở tại Seoul có thang máy chuyên dụng thông tới thẳng bãi đỗ xe, có thể không cần phải lo phóng viên đeo bám, với Lý Hinh Dư lúc này cần nhất là một hoàn cảnh yên tĩnh, không bị quấy nhiễu.



Bảo Lý Hinh Dư ngồi trên giường chỉ dẫn, Trương Khác và Park Yong Ah lấy vật phẩm cá nhân cùng các loại giấy tờ của cô cho hết vào vali, rồi ra ngoài để Park Yong Ah thay đồ cho cô, sau đó mọi người cùng lên xe về khách sạn.



Sau khi tới khách sạn, Park Yong Ah nhận được một loạt điện thoại, nói xe của cô ở ngoài chung cư miếu Hương Nương đã bị phóng viên phát hiện, tiếp đó xe cấp cứu cùng bốn chiếc xe cao cấp xuất hiện khiến đám phóng viên đổ tới đó, chỉ cần bọn họ tiếp tục điều tra, sẽ có thêm nhiều manh mối bại lộ, chỉ e ngày mai thôi sẽ có một lượng tin tức lớn tung ra.



Giới truyền thông không tìm được tung tích của Lý Hinh Dư sau khi về nước, Park Yong Ah liền trở thành đối tượng trọng điểm bị theo dõi, vì tránh gây ra thêm chuyện thị phi, Park Yong Ah thừa lúc phóng viên chưa phát hiện cáo từ rời đi, dù cô vẫn còn chưa yên tâm về tình hình của Lý Hinh Dư.



Với đám phóng viên có đề phòng đến đâu cũng không để phòng hết được, chỉ cần lộ ra chút ít sơ hở là đủ bọn họ kéo nhau tới rồi. Trương Khác không dám chắc khi bọn họ rời khỏi chung cư có bị phóng viên phát hiện ra không, chuyện cấp bách hiện nay là để Lý Hinh Dư rời khỏi Seoul, rời khỏi thành phố mà cô xuất hiện sẽ khiến mọi ánh mắt chăm chăm nhìn vào này.



Ngoại trừ Seoul ra chỉ còn Tokyo và Kiến Nghiệp là hai thành phố Lý Hinh Dư quen thuộc, Lý Kiện Hi trước lúc đi vẫn lo chuyện Lý Hinh Dư cùng người tình Trung Quốc sẽ tạo thành quấy nhiễu nghiêm trọng với Samsung, tuyên bố rõ phản đối cô tới Trung Quốc. Thực ra thì Tokyo hay Kiến Nghiệp thì cũng như nhau cả, Lý Hinh Dư tới Tokyo cũng bị giới truyền thông theo dõi, hơn nữa cô cũng chẳng thích gì Tokyo.



Trương Khác đau đầu, muốn hỏi Lý Hinh Dư xem cô thích ở đâu, Lý Hinh Dư thích thành phố nào chỉ là thứ yếu, quan trọng là phải có người chiếu cố, không thể để cô lẻ loi ở một nơi nữa. Lại cảm thấy hỏi cô vào lúc này có hơi tàn khốc, thôi thì đợi thời cơ thích hợp hẵng nói cũng được.



Kem xoa vết bầm được mang tới, Trương Khác cầm lấy, tự mình xoa lên vên thương trên cổ Lý Hinh Dư.



Một lúc sau Phó Tuấn gỗ cửa đi vào, Trương Khác thấy tay hắn cầm di động, nói: - Còn chuyện gì nữa, không phải bảo anh nói là tôi ngủ rồi sao?



- Giám đốc Địch gọi từ Perth. Đỗ Phi nói nhỏ: - Nói khi nào cậu thuận tiện thì gọi điện lại cho cô ấy.



Trương Khác nhìn điện thoại di động đặt chế độ rung của mình trên bàn, không thấy có cuộc gọi nào, thầm lấy làm lạ sao Địch Đan Thanh không gọi thẳng vào máy mình?



- Giám đốc Địch hỏi một số chuyện ở Seoul. Phó Tuấn giải thích:



- Ừm, tôi gọi điện cho cô ấy ngay đây, Trương Khác thầm nghĩ chẳng lẽ Địch Đan Thanh ngửi được điều gì nên ghen sao? Nhìn Phó Tuấn đi ra, cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng cú điện thoại này không thể không gọi.



- Cậu lo tôi ghen tuông đòi một khóc hai quấy ba treo cổ chứ gì? Địch Đan Thanh ở đầu kia điện thoại trêu: - Tôi đã nhận ra chuyến đi Seoul này của cậu không ổn mà, nên gọi điện cho anh Phó trước, đưa cô ấy tới Perth đi... Hay là để tôi nói chuyện với Hinh Dư?



Trương Khác cảm thấy nhu tình tràn ngập cõi lòng, Perth đúng là chỗ thích hợp nhất, trừ khoáng nghiệp ra thì rất ít liên hệ với bên ngoài, giới truyền thông nơi đó không chú ý mấy tới Cẩm Hồ và Samsung, một điều nữa, Lý Hinh Dư và Vệ Lan, Địch Đan Thanh đều không xa lạ gì, đưa cô tới đó sẽ không lo cô đơn, nhưng Địch Đan Thanh không chủ động nhắc tới, y không thể đưa Lý Hinh Dư tới đó.



Lý Hinh Dư nghi hoặc nhìn Trương Khác đưa di động cho mình, nhận lấy nói chuyện với Địch Đan Thanh một hồi, trước khi cúp máy còn hòi Địch Đan Thanh có muốn nói chuyện với Trương Khác nữa không thì phía bên kia đã dứt khoát cúp điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn Trương Khác, nói: - Đưa em tới Perth đi.



- Ừ. Trương Khác gật đầu, nơi đó có cô gái hiểu lòng người như Địch Đan Thanh, tin rằng có thể giúp Lý Hinh Dư nhanh chóng quên đi chuyện không vui: - Anh sẽ lập tức sai người an bài, chúng ta cùng tới Perth... Ngừng một lúc hỏi thêm: - Đêm nay muốn anh ở lại đây với em không?



Lý Hinh Dư lí nhí đồng ý, đôi mắt trong suốt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi rả rích, Trương Khác cởi giày ra, lên giường, ngồi dựa vào thành giường, để Lý Hinh Dư gối đầu lên ngực mình, tay ôm lấy hông y an tâm nằm ngủ, dung nhan cô trong bóng đêm u ám vẫn đẹp vô ngần.



Trương Khác chẳng biết mình ngoẹo người nằm xuống giường ngủ mất lúc nào, cảm giác có vật gì đó mềm mại chạm vào môi mình, mở mắt ra trời đã sáng, đôi mắt xinh đẹp đáng yêu của Lý Hinh Dư ở ngay trước mắt, cô thấy Trương Khác đã tỉnh cũng chẳng hoảng sợ thẹn thùng trốn tránh, mà chăm chú nhìn mắt y: - Hôn anh một cái, cảm thấy bao ưu phiền trong lòng đều tan biến hết cả.



Trương Khác ôm mặt Lý Hinh Dư, khẽ hôn lên cặp môi hồng cực kỳ mềm mại của cô, nghe thấy phòng khách tầng dưới có tiếng nói chuyện của Tiêu Tấn Thành và Trương Á Bình, vỗ nhẹ lên má Lý Hinh Dư rồi ngồi dậy, chẳng đánh răng rửa mặt gì đã ra khỏi phòng, đứng ở hành lang tầng hai nhìn xuống phòng khách hỏi: - Sao sáng sớm thế này đã tới rồi?



- Đã 10 giờ rồi, trời âm u, sắp có mưa to, nhìn bên ngoài không nhận ra. Tiêu Tấn Thành giơ đồng hồ đeo tay cho Trương Khác xem: - Buổi chiều Khác thiếu gia sẽ rời Seoul à?



Trương Khác thấy ngoái cửa sổ trời lờ mờ, tưởng chưa sáng hẳn, không ngờ đã đã 10 giờ rồi, mấy ngày qua vì chuyện Lý Hinh Dư nên chẳng được một giấc ngủ ra hồn, hôm qua là giấc ngủ ngon nhất, chẳng mơ mộng gì, nên chẳng biết ngủ lâu như thế, hỏi Phó Tuấn: - Chiều có máy bay đi Perth không?



- Phải tới Sydney trước rồi mới có chuyến bay sang Perth. Phó Tuấn trả lời:



Đỗ Phi ở dưới lầu ngẩng lên nói: - Tao về Kiến Nghiệp đây, còn cả đống chuyện đang đợi.



Trương Khác nhớ ra mình cũng có cả đống chuyện đang đợi xử lý, nhân tuyển bí thư thành ủy Kiến Nghiệp có thể xác định bất kỳ lúc nào, còn chuyện Hải Túc nữa, có đứng sau đẩy một phát không sẽ khiến kết quả hoàn toàn khác nhau, nhưng lúc này quan trọng nhất là đưa Lý Hinh Dư sang Perth đã.



Cuối thu ở Seoul trời đã se se lạnh, nhưng Perth ở nam bán cầu lại đúng vào mùa xuân, tuy hơi hanh khô, nhưng khiến người người ta cảm thấy dễ chịu hơn ở Seoul ẩm ướt làm người ta ngột ngạt.



Địch Đan Thanh và Vệ Lan ra tận sân bay đón, chuyện xảy ra ở Seoul cả hai cô đêì biết, Lý Hinh Dư quấn một chiếc khăn lụa sáng màu trên cổ, che đi vết thương. Bất kể thế nào giữa mọi người đều có chút cẩn thận dè dặt, Lý Hinh Dư không biết Địch Đan Thanh và Vệ Lan có thực sự muốn giữ cô lại Perth hay không, còn hai cô gái thì không biết trong lòng Lý Hinh Dư còn bao nhiêu mây đen chưa xua tan được, chỉ sợ nói gì lỡ lời kích thích cô.



Nhưng sự cẩn thận đó tới bữa cơm thì hoàn toàn tan biến, Lý Hinh Dư ăn cơm chẳng may làm đổ lọ hạt tiêu, bị mùi hạt tiêu bay vào mũi làm hắt hơi lên tục, kết quả khiến hai cái cúc áo trước ngực bị bung ra, một cái bắt trúng mặt Trương Khác, một cái rơi vào trong bát y, Lý Hinh Dư thét lên, hai tay ôm lấy ngực ngồi xụp xuống đất cười xấu hổ, làm cả hai cô gái bật cười lại đều phì cười...



Tại nạn kiểu này đúng là độc nhất vô nhị.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom