Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1341: Không thể đối diện được
Hứa Tư nghe nói tới ân oán giữa Trương Khác và Ngụy Đông Cường, có điều cô chưa bao giờ gặp người này, thấy Trương Khác thẫn thờ cầm điện thoại, trong lòng hơi lo, vòng tay ôm lấy y, áp mặt vào lưng y nói nhỏ: - Đó không phải lỗi của cậu.
- Em biết Trương Khác nghe câu này lòng cười khổ, trả lời với Hứa Tư cũng là tự nhắc bản thân:
Cái chết của Ngụy Đông Cường không ảnh hưởng tới tiến trình Sáng Vực Đông Đại tiếp nhận Hải Túc, Sáng Vực Đông Đại nắm 30% cổ phần, Cty Công nghệ Kim Đỉnh thuộc sở công nghệ tỉnh Đông Hải và phòng nghiên cứu phát triển phần mềm lần lượt nắm 25% và 16% cổ phần.
Chỉ là so với cổ phần của hai nhà kia, cổ phần Sáng Vực Đông Đại tiếp nhận là cơ bản là cổ phiếu pháp nhân không thể lưu thông, trong mắt người ngoài, chuyến này Cẩm Hồ bị thua thiệt không nhỏ, nhưng từ bố cục sản nghiệp mà nói, bất kể từ nhu cầu internet hóa di động, hay là phát triển phần mềm, Cẩm Hồ cần gây dựng sản nghiệp phần mềm nghênh đón xu thế máy vi tinh phổ cập, hoàn thiện toàn bộ sản nghiệp công nghệ thông tin.
Còn với Lâm Băng mà nói, người yêu ngày nào không từ mà biệt đột nhiên xuất hiện trước mắt, rồi lại nhảy lầu tự sát, khổ đau trong lòng cô không cần nghĩ cũng biết, Lâm Băng không tham gia vào cuộc đàm phán sau đó.
Ngụy Đông Cường ở Văn Chu chẳng có bạn bè thân thích gì ở Văn Chu, chuyện hậu sự của hắn do Cty Thân Hối ra mặt lo liệu.
Cung Tự Trân tổng giám đốc Thân Hối ban đêm nghe tin Ngụy Đông Cường nhảy lầu hết sức bất ngờ, nhưng đa phần là cảm thấy tiếc, tiếc mối liên hệ với cao tầng Trác Vực thế là đứt rồi, cũng lo chuyện hợp tác với Trác Vực vì thế mà xảy ra biến cố, nhưng vẫn tích cực lo liệu chuyện hậu sự của hắn, đồng thời bảo người thông báo cho cha mẹ hắn ở Đại Sơn xa tít, không cầu người ta nhớ ơn, chỉ phòng người ta có oán giận. Cho tới tận khi ký hiệp nghị hợp tác với Trác Vực, đồng thời được Trần Công ngầm truyền đạt, lấy danh nghĩa Thân Hối chuyển một khoản tiển 20 vạn của Trác Vực giao cho người nhà Ngụy Đông Cương. Cung Tự Trân mới hiểu ra quan hệ giữa Ngụy Đông Cường với Trác Vực không hề đơn giản, có điều ông ta cũng không tìm hiểu sâu thêm, chỉ thêm vào 5 vạn nữa, thành 25 vạn, coi như tiền an ủi của công ty, giao cho người nhà Ngụy Đông Cường.
Vì chuyện này, nên khi điều khoản chuyển giao cổ phần Hải Túc cơ bản đàm phán xong, Trương Khác không ở lại Văn Chu, trưa ngày hôm sau lên máy bay cùng Hứa Tư, Lâm Băng rời đi, có lẽ do chưa hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm bao năm với Ngụy Đông Cường, Lâm Băng không muốn ở bên Mã Lực, theo hai người bọn họ rời đi, Mã Lực đành ở lại cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc xử lý chuyện chuyển giao cổ phần.
Trên đường về Lâm Bằng dựa vào lòng Hứa Tư không ngừng khóc tự trách bản thân, Trương Khác nhìn cô nói: - Nếu nói tự trách, kỳ thực tôi càng nên tự trách mình hơn, có lẽ trước kia tôi quá khắt khe với anh ấy, có điều nếu muốn tìm nguyên nhân thực sự là do anh ta không thể đối diện với bản thân. Nói những lời này y bất giác nhớ tới Trần Ninh, y không biết mình không thể đối diện với Trần Ninh, hay không thể đối diện với chính bản thân, sợ vết thương lòng vỡ ra.
Trương Khác đưa Hứa Tư về nhà, Lâm Băng cũng ở lại Hải Châu cho khuây khỏa, tránh về Kiến Nghiệp rồi nhìn cảnh nhớ người, chỉ Trương Khác một mình tới Kiến Nghiệp ngay trong đêm.
Mùa Đông Kiến Nghiệp rét cắt da cắt thịt, sau buổi chiều ngõ Học Phủ đã chẳng còn mấy người đi lại nữa, ai cũng chui hết vào trong những quán bar, quán cà phê ấm úng cả rồi, đại sảnh 1978 cũng có đám đông túm năm tụm ba, đa phần là sinh viên Đh Đông Hải chuẩn bị tham gia thi cuối kỳ.
Điền Hà đứng sau quầy bar cầm khăn lau chủi, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Trương Khác ngồi bên cửa sổ.
Cô tới 1978 đã được mấy tháng rồi, thi thoảng cũng tiếp xúc với đám Trương Khác, Đỗ Phi, Mông Nhạc, biết Đỗ Phi và Mông Nhạc là thủ lĩnh sáng nghiệp giới sinh viên, ở ngõ Học Phủ này có tiếng tăm rất cao, thành tựu và địa vị xã hội đáng nể, nhưng cô mơ hồ nhận ra trong nhóm người đó Trương Khác là người cầm đầu. Đối với thanh niên đẹp trai đưa cô từ quán cơm nhỏ tới đây này, cô thấy y gọi một cú điện thoại là phó cục trưởng công an khu tới xử lý ngay một chuyện nhỏ nhặt, được thấy y bày trò khôi hài dí dỏm cùng nhóm người Đỗ Phi, càng thấy vẻ tự tin trấn định của y khi thảo luận chuyện kinh tế to lớn mà cô nghe không hiểu gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Trương Khác một mình xuất hiện ở 1978.
Trương Khác ngồi một mình bên cửa sổ, bóng lưng gầy gò, mang theo cô đơn tịch mịch trước kia chưa từng có, Điền Hà tự thấy mình không có lập trường và lý do để an ủi y, cô rất cảm kích những gì Trương Khác làm cho mình, nên chỉ lặng lẽ đổi một chiếc đĩa CD âm nhạc.
Nghe thấy tiếng nhạc trong quán bar chuyển từ giọng nữ trầm buồn thành tiếng dương cầm nhanh tươi vui, Trương Khác quay đầu về phía quầy bar, mỉm cười nâng ly rượu với Điền Hà.
- Sao hôm nay anh lại tới đây một mình? Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc đâu rồi? Nhìn Trương Khác uống hết ly rượu đi tới quầy bar ngồi xuống, Điền Hà nhận lấy chiếc ly rỗng hỏi:
- Bọn họ hiện giờ là người thành đạt rồi, đâu có nhàn nhã được như tôi. Hai bọn họ ra ngoài công tác, cũng phải tới mấy ngày cuối tháng mới về được.
Điền Hà thành thạo mở một chai rượu, cho đá và nước khoáng vào ly, rót rượu đưa cho Trương Khác, Trương Khác cầm lấy nhấp một ngụm, cười nói: - Làm ở đây đã quen chưa, khi đó định làm kẻ lửa đảo một lần, trực tiếp lừa bán cô tới đây đấy.
Trương Khác nhìn ly rượu màu hổ phách trong tay, nhớ tới trước kia mình có nói rất thích loại rượu Chivas này, vì thế Tôn Tĩnh Mông dặn Điền Hà mỗi khi y tới đây, chuyên môn dành một chai Chivas cho y. Dưới bề ngoài của điêu ngoa của Tôn Tĩnh Mông, kỳ thực cũng có một mặt chu đáo tỉ mỉ, ly rượu này chưa đựng cả sự ôn nhu và thâm tình, Trương Khác khẽ lắc ly rượu đá và côc chạm vào nhau, phát ra tiếng động leng keng vui tai, một nụ cười hiện lên môi.
Rõ ràng không phải thế nhưng cứ thích nói thật khó nghe, Điền Hà lườm Trương Khác một cái, cúi đầu lau chùi quầy bar: - Cám ơn anh chuyện cha tôi, bác sĩ nói nếu không kịp thời cắt bỏ, khối u có khả năng trở thành ác tính, tới khi đó sẽ rất khó chữa trị.
Đó là chuyện trước khi Trương Khác tới Hàn Quốc, cha Điền Hà không rốt cuộc không yên tâm con gái làm việc ở quán bar, nghe nói đó là chỗ phức tạp nhất trên thành phố, con gái nhà lành vào đó thành đa phần thành gái hết, ở quê cũng có mấy cô gái như vậy rồi, lúc đi thì hiền lành nết na lúc về thì mắt xanh mỏ đỏ còn mang theo đủ tai tiếng, cho nên từ quê lên Kiến Nghiệp, muốn xem tình hình thực sự của 1978 ra sao. Sau khi tới 1978 tìm hiểu chuyện nơi này liền yên tâm, không nói chuyện muốn con gái đổi chỗ làm nữa, bản thân chỉ coi như tới Kiến Nghiệp du lịch một chuyến.
Trương Khác tình cờ gặp cha Điền Hà ở 1978, nói chuyện với ông, biết dạ dày ông bị đau, mới nhớ ra cảnh ngộ kiếp trước của Điền Hà, liền kiến nghị Điền Hà đưa cha cô tới Bệnh viện Nhân dân tỉnh kiểm tra, không ngờ phát hiện trong cơ thể có khối u.
Đó cũng chỉ là một trong nhiều lần y thay đổi vận mệnh của của người xuất hiện trong trong kiếp trước của y, chỉ là sự thay đổi đó không phải lúc nào cũng là chuyện tốt, ví như trường hợp của Ngụy Đông Cường.
Đối với Ngụy Đông Cường mà nói, Trương Khác không thể nói là ghét, nhưng khi nghe tin hắn nhảy lầu tự sát, có sự bi ai khó hiểu bao lấy toàn thân, bi ai vì nhân vật nhỏ, vì Ngụy Đông Cường, cũng vì kiếp trước của mình.
Trước kia nhất quyết lựa chọn vào học Đh Đông Hải, sâu trong tâm khảm không phải khát vọng được tình cờ gặp lại Trần Ninh ở sân trường sao? Mặc dù sau buổi chiều mưa ở Tân Vu đó, y đứng suốt một đêm trên bờ đê trong mưa gió, quyết định quên đi mối tình kiếp trước này, nhưng hai lần tình cờ gặp lại, trong lòng vẫn đau xé tim như ngày Trần Tĩnh nói lời chia tay kiếp trước.
Y chỉ còn nửa năm cuối cùng ở Đh Đông Hải nữa thôi, có lẽ còn có cơ hội tình cờ chạm mặt trong trường, rồi như bàn bè bình thường trò chuyện vài câu, sau đó giống như hai đường thẳng tình cờ gặp nhau một điểm, sau đó ai nấy tiếp tục quỹ tích cuộc đời của mình. Hoặc có thể cứ thế lặng lẽ tốt nghiệp rời trường, sau đó vô số lần suy đoán suy đoán vận mệnh an bài như thế nữa không, Trần Ninh sẽ cùng Vu Trúc về Tân Vu, kết hôn, sinh con...
Tình cảm kiếp trước thực sự trở thành giấc mộng, còn y, như lời Địch Đan Thanh nói, trong tim sẽ mãi mãi có một khoảng trống.
Về tới chung cư Thanh Niên, hiện giờ ở đây trở nên quá trống vắng rồi, mặc dù có vợ chồng Tần Cương, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm chuyển vào ở, nhưng bọn họ đều chọn tòa nhà bên cạnh, tòa nhà này vẫn là vùng trời riêng của Trương Khác, nhưng lúc này sự riêng tư của nó chỉ mang lại Trương Khác sự cô đơn. Phía tầng dưới không còn cô gái Hàn Quốc thi thoảng gặp y lại cúi mình chào hết sức thùy mị, trong nhà cũng không còn tiểu yêu tinh Tôn Tĩnh Mông mặc mỗi áo T-shirt để chân trần chạy đi chạy lại nữa. Trương Khác cầm chai nước khoáng đi ra cửa sổ, thấy tòa nhà Cao Khoa KV vẫn còn sáng đèn, Trương Khác thấy kiếp này tình nghiệt của mình chẳng ít.
Tâm tình của Trương Khác tới sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Tấn Thành cuối cùng sẽ tốt lên, chiếc 618 của Ái Đạt tranh thủ kịp bán ra vào đúng mùa mua sắm Giáng Sinh của Âu Mỹ, trong vòng hai tuần bán được hơn 10 vạn chiếc, được rất nhiều tờ báo đưa tin.
Tới khuya Trần Tĩnh gọi điện qua, nói thấy phòng y sáng đèn, hỏi sao y về sớm như thế, Trương Khác kẻ qua chuyện của Ngụy Đông Cường, chêm vào một câu đùa để câu chuyện không quá nặng nề: - Xảy ra chuyện như thế này anh phải về sớm để chuẩn bị thi cuối kỳ chứ, nếu không lại có thêm một tên dở người nào đó tóm được anh gian lận, thế thì trách nhiệm của anh lớn quá rồi. Hay em qua đây phụ đạo cho anh đi.
- Em biết Trương Khác nghe câu này lòng cười khổ, trả lời với Hứa Tư cũng là tự nhắc bản thân:
Cái chết của Ngụy Đông Cường không ảnh hưởng tới tiến trình Sáng Vực Đông Đại tiếp nhận Hải Túc, Sáng Vực Đông Đại nắm 30% cổ phần, Cty Công nghệ Kim Đỉnh thuộc sở công nghệ tỉnh Đông Hải và phòng nghiên cứu phát triển phần mềm lần lượt nắm 25% và 16% cổ phần.
Chỉ là so với cổ phần của hai nhà kia, cổ phần Sáng Vực Đông Đại tiếp nhận là cơ bản là cổ phiếu pháp nhân không thể lưu thông, trong mắt người ngoài, chuyến này Cẩm Hồ bị thua thiệt không nhỏ, nhưng từ bố cục sản nghiệp mà nói, bất kể từ nhu cầu internet hóa di động, hay là phát triển phần mềm, Cẩm Hồ cần gây dựng sản nghiệp phần mềm nghênh đón xu thế máy vi tinh phổ cập, hoàn thiện toàn bộ sản nghiệp công nghệ thông tin.
Còn với Lâm Băng mà nói, người yêu ngày nào không từ mà biệt đột nhiên xuất hiện trước mắt, rồi lại nhảy lầu tự sát, khổ đau trong lòng cô không cần nghĩ cũng biết, Lâm Băng không tham gia vào cuộc đàm phán sau đó.
Ngụy Đông Cường ở Văn Chu chẳng có bạn bè thân thích gì ở Văn Chu, chuyện hậu sự của hắn do Cty Thân Hối ra mặt lo liệu.
Cung Tự Trân tổng giám đốc Thân Hối ban đêm nghe tin Ngụy Đông Cường nhảy lầu hết sức bất ngờ, nhưng đa phần là cảm thấy tiếc, tiếc mối liên hệ với cao tầng Trác Vực thế là đứt rồi, cũng lo chuyện hợp tác với Trác Vực vì thế mà xảy ra biến cố, nhưng vẫn tích cực lo liệu chuyện hậu sự của hắn, đồng thời bảo người thông báo cho cha mẹ hắn ở Đại Sơn xa tít, không cầu người ta nhớ ơn, chỉ phòng người ta có oán giận. Cho tới tận khi ký hiệp nghị hợp tác với Trác Vực, đồng thời được Trần Công ngầm truyền đạt, lấy danh nghĩa Thân Hối chuyển một khoản tiển 20 vạn của Trác Vực giao cho người nhà Ngụy Đông Cương. Cung Tự Trân mới hiểu ra quan hệ giữa Ngụy Đông Cường với Trác Vực không hề đơn giản, có điều ông ta cũng không tìm hiểu sâu thêm, chỉ thêm vào 5 vạn nữa, thành 25 vạn, coi như tiền an ủi của công ty, giao cho người nhà Ngụy Đông Cường.
Vì chuyện này, nên khi điều khoản chuyển giao cổ phần Hải Túc cơ bản đàm phán xong, Trương Khác không ở lại Văn Chu, trưa ngày hôm sau lên máy bay cùng Hứa Tư, Lâm Băng rời đi, có lẽ do chưa hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm bao năm với Ngụy Đông Cường, Lâm Băng không muốn ở bên Mã Lực, theo hai người bọn họ rời đi, Mã Lực đành ở lại cùng Đỗ Phi, Mông Nhạc xử lý chuyện chuyển giao cổ phần.
Trên đường về Lâm Bằng dựa vào lòng Hứa Tư không ngừng khóc tự trách bản thân, Trương Khác nhìn cô nói: - Nếu nói tự trách, kỳ thực tôi càng nên tự trách mình hơn, có lẽ trước kia tôi quá khắt khe với anh ấy, có điều nếu muốn tìm nguyên nhân thực sự là do anh ta không thể đối diện với bản thân. Nói những lời này y bất giác nhớ tới Trần Ninh, y không biết mình không thể đối diện với Trần Ninh, hay không thể đối diện với chính bản thân, sợ vết thương lòng vỡ ra.
Trương Khác đưa Hứa Tư về nhà, Lâm Băng cũng ở lại Hải Châu cho khuây khỏa, tránh về Kiến Nghiệp rồi nhìn cảnh nhớ người, chỉ Trương Khác một mình tới Kiến Nghiệp ngay trong đêm.
Mùa Đông Kiến Nghiệp rét cắt da cắt thịt, sau buổi chiều ngõ Học Phủ đã chẳng còn mấy người đi lại nữa, ai cũng chui hết vào trong những quán bar, quán cà phê ấm úng cả rồi, đại sảnh 1978 cũng có đám đông túm năm tụm ba, đa phần là sinh viên Đh Đông Hải chuẩn bị tham gia thi cuối kỳ.
Điền Hà đứng sau quầy bar cầm khăn lau chủi, ánh mắt thi thoảng liếc nhìn Trương Khác ngồi bên cửa sổ.
Cô tới 1978 đã được mấy tháng rồi, thi thoảng cũng tiếp xúc với đám Trương Khác, Đỗ Phi, Mông Nhạc, biết Đỗ Phi và Mông Nhạc là thủ lĩnh sáng nghiệp giới sinh viên, ở ngõ Học Phủ này có tiếng tăm rất cao, thành tựu và địa vị xã hội đáng nể, nhưng cô mơ hồ nhận ra trong nhóm người đó Trương Khác là người cầm đầu. Đối với thanh niên đẹp trai đưa cô từ quán cơm nhỏ tới đây này, cô thấy y gọi một cú điện thoại là phó cục trưởng công an khu tới xử lý ngay một chuyện nhỏ nhặt, được thấy y bày trò khôi hài dí dỏm cùng nhóm người Đỗ Phi, càng thấy vẻ tự tin trấn định của y khi thảo luận chuyện kinh tế to lớn mà cô nghe không hiểu gì, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Trương Khác một mình xuất hiện ở 1978.
Trương Khác ngồi một mình bên cửa sổ, bóng lưng gầy gò, mang theo cô đơn tịch mịch trước kia chưa từng có, Điền Hà tự thấy mình không có lập trường và lý do để an ủi y, cô rất cảm kích những gì Trương Khác làm cho mình, nên chỉ lặng lẽ đổi một chiếc đĩa CD âm nhạc.
Nghe thấy tiếng nhạc trong quán bar chuyển từ giọng nữ trầm buồn thành tiếng dương cầm nhanh tươi vui, Trương Khác quay đầu về phía quầy bar, mỉm cười nâng ly rượu với Điền Hà.
- Sao hôm nay anh lại tới đây một mình? Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc đâu rồi? Nhìn Trương Khác uống hết ly rượu đi tới quầy bar ngồi xuống, Điền Hà nhận lấy chiếc ly rỗng hỏi:
- Bọn họ hiện giờ là người thành đạt rồi, đâu có nhàn nhã được như tôi. Hai bọn họ ra ngoài công tác, cũng phải tới mấy ngày cuối tháng mới về được.
Điền Hà thành thạo mở một chai rượu, cho đá và nước khoáng vào ly, rót rượu đưa cho Trương Khác, Trương Khác cầm lấy nhấp một ngụm, cười nói: - Làm ở đây đã quen chưa, khi đó định làm kẻ lửa đảo một lần, trực tiếp lừa bán cô tới đây đấy.
Trương Khác nhìn ly rượu màu hổ phách trong tay, nhớ tới trước kia mình có nói rất thích loại rượu Chivas này, vì thế Tôn Tĩnh Mông dặn Điền Hà mỗi khi y tới đây, chuyên môn dành một chai Chivas cho y. Dưới bề ngoài của điêu ngoa của Tôn Tĩnh Mông, kỳ thực cũng có một mặt chu đáo tỉ mỉ, ly rượu này chưa đựng cả sự ôn nhu và thâm tình, Trương Khác khẽ lắc ly rượu đá và côc chạm vào nhau, phát ra tiếng động leng keng vui tai, một nụ cười hiện lên môi.
Rõ ràng không phải thế nhưng cứ thích nói thật khó nghe, Điền Hà lườm Trương Khác một cái, cúi đầu lau chùi quầy bar: - Cám ơn anh chuyện cha tôi, bác sĩ nói nếu không kịp thời cắt bỏ, khối u có khả năng trở thành ác tính, tới khi đó sẽ rất khó chữa trị.
Đó là chuyện trước khi Trương Khác tới Hàn Quốc, cha Điền Hà không rốt cuộc không yên tâm con gái làm việc ở quán bar, nghe nói đó là chỗ phức tạp nhất trên thành phố, con gái nhà lành vào đó thành đa phần thành gái hết, ở quê cũng có mấy cô gái như vậy rồi, lúc đi thì hiền lành nết na lúc về thì mắt xanh mỏ đỏ còn mang theo đủ tai tiếng, cho nên từ quê lên Kiến Nghiệp, muốn xem tình hình thực sự của 1978 ra sao. Sau khi tới 1978 tìm hiểu chuyện nơi này liền yên tâm, không nói chuyện muốn con gái đổi chỗ làm nữa, bản thân chỉ coi như tới Kiến Nghiệp du lịch một chuyến.
Trương Khác tình cờ gặp cha Điền Hà ở 1978, nói chuyện với ông, biết dạ dày ông bị đau, mới nhớ ra cảnh ngộ kiếp trước của Điền Hà, liền kiến nghị Điền Hà đưa cha cô tới Bệnh viện Nhân dân tỉnh kiểm tra, không ngờ phát hiện trong cơ thể có khối u.
Đó cũng chỉ là một trong nhiều lần y thay đổi vận mệnh của của người xuất hiện trong trong kiếp trước của y, chỉ là sự thay đổi đó không phải lúc nào cũng là chuyện tốt, ví như trường hợp của Ngụy Đông Cường.
Đối với Ngụy Đông Cường mà nói, Trương Khác không thể nói là ghét, nhưng khi nghe tin hắn nhảy lầu tự sát, có sự bi ai khó hiểu bao lấy toàn thân, bi ai vì nhân vật nhỏ, vì Ngụy Đông Cường, cũng vì kiếp trước của mình.
Trước kia nhất quyết lựa chọn vào học Đh Đông Hải, sâu trong tâm khảm không phải khát vọng được tình cờ gặp lại Trần Ninh ở sân trường sao? Mặc dù sau buổi chiều mưa ở Tân Vu đó, y đứng suốt một đêm trên bờ đê trong mưa gió, quyết định quên đi mối tình kiếp trước này, nhưng hai lần tình cờ gặp lại, trong lòng vẫn đau xé tim như ngày Trần Tĩnh nói lời chia tay kiếp trước.
Y chỉ còn nửa năm cuối cùng ở Đh Đông Hải nữa thôi, có lẽ còn có cơ hội tình cờ chạm mặt trong trường, rồi như bàn bè bình thường trò chuyện vài câu, sau đó giống như hai đường thẳng tình cờ gặp nhau một điểm, sau đó ai nấy tiếp tục quỹ tích cuộc đời của mình. Hoặc có thể cứ thế lặng lẽ tốt nghiệp rời trường, sau đó vô số lần suy đoán suy đoán vận mệnh an bài như thế nữa không, Trần Ninh sẽ cùng Vu Trúc về Tân Vu, kết hôn, sinh con...
Tình cảm kiếp trước thực sự trở thành giấc mộng, còn y, như lời Địch Đan Thanh nói, trong tim sẽ mãi mãi có một khoảng trống.
Về tới chung cư Thanh Niên, hiện giờ ở đây trở nên quá trống vắng rồi, mặc dù có vợ chồng Tần Cương, Mông Nhạc và Tịch Nhược Lâm chuyển vào ở, nhưng bọn họ đều chọn tòa nhà bên cạnh, tòa nhà này vẫn là vùng trời riêng của Trương Khác, nhưng lúc này sự riêng tư của nó chỉ mang lại Trương Khác sự cô đơn. Phía tầng dưới không còn cô gái Hàn Quốc thi thoảng gặp y lại cúi mình chào hết sức thùy mị, trong nhà cũng không còn tiểu yêu tinh Tôn Tĩnh Mông mặc mỗi áo T-shirt để chân trần chạy đi chạy lại nữa. Trương Khác cầm chai nước khoáng đi ra cửa sổ, thấy tòa nhà Cao Khoa KV vẫn còn sáng đèn, Trương Khác thấy kiếp này tình nghiệt của mình chẳng ít.
Tâm tình của Trương Khác tới sau khi nhận được điện thoại của Tiêu Tấn Thành cuối cùng sẽ tốt lên, chiếc 618 của Ái Đạt tranh thủ kịp bán ra vào đúng mùa mua sắm Giáng Sinh của Âu Mỹ, trong vòng hai tuần bán được hơn 10 vạn chiếc, được rất nhiều tờ báo đưa tin.
Tới khuya Trần Tĩnh gọi điện qua, nói thấy phòng y sáng đèn, hỏi sao y về sớm như thế, Trương Khác kẻ qua chuyện của Ngụy Đông Cường, chêm vào một câu đùa để câu chuyện không quá nặng nề: - Xảy ra chuyện như thế này anh phải về sớm để chuẩn bị thi cuối kỳ chứ, nếu không lại có thêm một tên dở người nào đó tóm được anh gian lận, thế thì trách nhiệm của anh lớn quá rồi. Hay em qua đây phụ đạo cho anh đi.
Bình luận facebook