Hứa Tư hết cách, chỉ là giữa ban ngày ban mặt khỏa thân trước mặt Trương Khác, nghĩ thôi đã thẹn không chịu nổi, cô đứng quay lưng lại với y, quay đầu lại thấy Trương Khác tay cầm cốc nước tay cầm ghế, đứng lên còn nhón cả hai chân, hậm hực cầm chăn chùm lên đầu y.
Trương Khác cuống cuồng kéo cái chăn ra, Hứa Tư đang xoay lưng lại cởi quần, dưới mép quần lót là bờ mông tròn trịa trắng như bông hơi vểnh lên, cặp đùi thon dài săn chắc, khép chặt không để lộ khe hở nào.
Hứa Tư tiếp tục cởi áo trên, chỉ để lại mỗi áo lót, cô khom người, hai bầu vũ trĩu xuống, giây áo lót không chịu sức nặng hằn lên hai vệt mờ trên vai... Lí trí của Trương Khác bị thử thách cao độ.
Hứa Tư quay đầu nhìn thấy Trương Khác đang nhìn mình không chớp mắt, lấy áo ngoài che mông, mặt nhuộm một sắc hồng quyến rũ, Trương Khác rưới người đến vén áo lên, Hứa Tư kéo áo xuống che lại, y nhe răng ra cười:
- Chị không muốn tới công ty nữa à?
- Tiểu sắc lang.
Hứa Tư lườm y:
- Cậu bớt nhìn một cái không được à?
- Cơ thể chị mỗi chỗ đều mê người như vậy, nhìn thiếu một cái thôi cũng hết sức đáng tiếc.
Trương Khác mặt dầy đáp:
Hứa Tư không theo dây dưa với y nữa, chỉ muốn thay y phục thật nhanh, tránh khỏi cảnh xấu hổ này, Trương Khác thấy Hứa Tư chuẩn bị thay quần, hỏi:
- Hôm qua chị chảy bao nhiêu như thế mà không thay quần lót à?
- Ai chảy bao nhiêu nước chứ?
Hứa Tư bị lời của Trương Khác làm thua hoàn toàn rồi, bất lực ngồi xuồng giường thở phì phì, mắt liếc qua thấy phản ứng hạ thân của Trương Khác, cảm giác dưới thân có một dòng nước ấm chảy ra, lại ướt rồi. Thấy ánh mắt Trương Khác ánh lên vẻ mê loạn nóng bỏng, cô cắn môi nói:
- Không được ở đây.
Nhưng giọng chẳng có chút kiên quyết nào, chưa đợi Trương Khác đi tới hơi thở đã loạn trước, yếu ớt chiếu theo ý y, mông hơi nâng lên, để Trương Khác kéo quần lót của mình ra, nhìn Trương Khác vội vàng cởi y phục, xấu hổ khép bờ mi lại, cảm thụ sự xâm nhập mạnh mẽ vào cơ thể, ép dòng suối tràn ra, chảy theo khe mông chảy xuống, kéo vội áo ngoài lót dưới mông.
Trương Khác cũng cảm nhận được sự khao khát của của Hứa Tư, có lẽ do sự hoảng sợ và cảm động hối sáng, nói không chừng kích thích đặc thù khi ở nhà, Trương Khác đứng trước giường, Hứa Tư chân kẹp hông y, mặt phủ ráng hồng đỏ rực báo trước cô sắp đạt cao trào.
Trương Khác chỉ hận hai tay không đủ, cơ thể Hứa Tư mỗi tấc da thịt đều sung mãn dụ hoặc trí mạng, từ đôi vú nảy nở, chiếc eo thon thả, cặp mông tròn lẳn, chiếc miệng he hé phả ra hơi thở âm ấp, tiếng rên nhỏ kéo dài áp ức khoái cảm, đôi mắt lim dim mê ly, tay tham lam không biết buông chỗ nào âu yếm chỗ nào, động tĩnh mỗi chỗ đều làm Trương Khác hưởng thụ tiêu hồn cực đỉnh của nhân gian....
Hứa Tư tới cuối cùng cũng không kiềm chế được bản thân, hai tay ôm lấy cổ Trương Khác, từng đợt sóng cao trào đưa cô tới thẳng chín tầng mây, cảm giác trống rỗng khi Trương Khác rút khỏi cơ thể làm cô không kìm được nảy mông lên, rên rỉ bên tai Trương khác:
- Chết mất thôi, tôi muốn, tôi muốn cậu...
Nằm trên giường một lúc lâu Hứa Tư mới có sức ngồi dậy, nhìn chiếc áo khoác lót dưới mông bị dịch thể chảy ra thấm ướt một mảng lớn, cắn tai Trương Khác:
- Tiểu sắc lang, cậu chỉ giỏi hành hạ người ta.
Trương Khác nhìn vào mắt Hứa Tư:
- Chị Hứa Tư sẽ luôn cho em hành hạ chứ?
Hứa Tư cười không đáp, đứng dậy thu dọn trường bừa bộn, mặc y phục vào, đem y phục thay ra ngâm vào bồn nước, dọn dẹp xong, trước khi đi còn xem xét lại cẩn thận một lượt mới theo Trương Khác lái xe tới công ty.
Tới công ty thì đã là 10 giờ rồi, Hứa Tư ngồi trong lẩm bẩm oán trách, không cho Trương Khác theo mình vào công ty, Trương Khác cười đắc ý nói:
- Em không tới cùng chị, chị giải thích hôm nay đi muộn thế nào.
Trong cầu thang máy có người, Hứa Tư làm ra vẻ lãnh đạm, không để ý tới Trương Khác.
Mấy người trong thang máy đao thảo luận về chiếc BMW bị đập nát ở bãi đỗ xe, một cô gái cười rinh rích nói:
- Cái xe bị người ta đập thành như thế mà còn dám lái đi, chê chưa đủ mất mặt hay sao?
Cô gái khác chắp hai tay mơ mộng nói:
- Dẫu sao cũng là BMW, làm người ta khao khát.
Nhìn theo Trương Khác và Hứa Tư ra khỏi thang máy ở tầng mười tám, cô gái đó tiếp tục cái giọng mê mẩn:
- Anh chàng đó thật đẹp trai, sao trước kia mình không thấy nhỉ? Đứng cùng Hứa đại mỹ nhân của Cẩm Hồ thật xứng đôi, vậy mà Hứa mỹ nhân chẳng để ý tới anh ấy, ôi, giá mà là mình...
Trương Khác tất nhiên không nghe thấy được lời nghị luận của mấy cô gái trong thang máy, giờ y đã rất ít tới đây rồi, người cùng tầng còn có cơ hội thấy mặt y, các cô gái này chưa gặp cũng là bình thường.
Trương Khác bảo người đưa tên thanh niên kia tới cục cảnh sát, không ngờ hắn ra nhanh như vậy, không biết hắn có quan hệ với công ty nào trong tòa nhà này, hỏi Hứa Tư:
- Chị nhớ chắc đó là chiếc xe đỗ trước nhà Giang Đại Nhi chứ?
- Ừ, sao hắn lại tới đây nhỉ?
Trương Khác nhớ lại hồi tết Giang Đại Nhi tới Hải Châu, trên đường còn nhận lời đưa cô đi chơi Hải Châu thật thỏa, về sau vì Đinh Hòe, Tô Tân Đông tới mà lỡ hẹn, không biết trong lòng mỹ nhân có oán giận không? Giang Đại Nhi bất chấp dịp tết bỏ nhà mà đi chỉ vì tên công tử nhà giàu kia, chắc là bị hắn đeo bám đau đầu lắm rồi.
Trương Khác cười cười:
- Nói không chừng sẽ còn gặp lại đấy.
Thấy Trương Khác có vẻ thản nhiên, Hứa Tư lo lắng nói:
- Nếu gặp phải hắn đừng gây chuyện nữa, tôi không muốn cậu phiền toái vì tôi.
- Vì chị, phiền toái cỡ nào em cũng không sợ.
Hứa Tư lòng ngọt lịm như uống mật, sóng mắt miên man tình ý liếc Trương Khác, vừa cùng y đi vào văn phòng thì nghe thấy giọng nói quen quen từ phòng Tạ Vãn Tình truyền ra:
-... Chị nhìn mặt em đi, rồi xuống nhìn cỗ xe kia, em tới Hải Châu bị lưu manh đầu đường xó chợ ức hiếp như thế, chẳng lẽ nói một câu "đừng gây chuyện thị phi" là bỏ qua được sao? Chị Hai, hôm qua em xuống máy bay, sáng sớm đã từ Huệ Sơn lái xe tới thăm chị, chị không thể để người ta ức hiếp em như thế...
- Chuyện này nói chung là tại cậu sai trước, cậu lại xe quá mức coi thường tính mạng người khác.
Giọng Tạ Vãn Tình có chút bất lực:
- Cục công an đã bắt những người đập xe rồi, còn chuyện chiếc xe sẽ có câu trả lời thỏa đáng.
- Em chỉ muốn biết thằng kia là ai, nếu không em không nuốt trôi cục tức này, đám lâu la kia chẳng qua chỉ ma thế mạng, cục công an Hải Châu vì sao tránh nặng tìm nhẹ, chẳng lẽ có nội tình? Dù là có em cũng chẳng sợ, chị Hai, nếu chị không giúp em, em sẽ gọi điện ẹ em, em không tin chính phủ Hải Châu cho phép côn đồ ngang nhiên hành hung người khác.
- Cục công an thành phố không nói cho anh biết tôi là ai vì chiếu cố tới thể diện công tử nhà họ Tạ, anh cho rằng công an Hải Châu không dám bắt anh lại cho ăn cơm tù vài bữa hay sao?
Trương Khác đảy cửa ra, khinh bỉ nhìn Tạ Kiếm Nam, nhân vật truyền kỳ nhà họ Tạ mới từ nước ngoài trở về.
Hứa Tư đứng ngoài ban công, miệng há ra với vẻ không sao tin nổi, cái mồm quạ đen của Trương Khác ai ngờ nói đúng thật.
Tạ Kiếm Nam mặt sưng vù tím tái, nhìn không ra chút vẻ tiêu sái nào hồi sáng, nhìn cái mặt của hắn Trương Khác mới cảm thấy tay hơi đau, lúc đó dùng sức hơi quá mức.
Tạ Kiếm Nam kinh ngạc nhìn tên côn đồ buổi sáng lấy mình ra làm bao cát mỉm cười khinh miệt xuất hiện trong công ty chị Hai, lửa giận trong lòng tức thì thổi bùng lên, không nghe ra lời cảnh cáo vừa rồi của Trương Khác:
- Chị Hai, sao thằng đó lại ở đây, nó là nhân viên của Cẩm Hồ sao...
Hắn định nói nữa, nhưng nhìn thấy Hứa Tư đứng sau Trương Khác, ánh mắt thoáng hiện vẻ thống khổ, hắn không muốn cô gái sáng nay làm tim hắn chao đảo nhìn thấy hình dạng tả tơi của mình, hận thù với Trương Khác càng sâu đậm.
+++
Kẻ thù truyền kiếp của chú Trương đã xuất hiện
Bình luận facebook